lời mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời mở đầu - Ai đã quyết định rằng bộ phim hài lãng mạn sẽ bắt đầu ngay bây giờ?

Phần 1

Thế giới hài lãng mạn.

Chứa đựng những ước mơ và khát vọng của tuổi trẻ, đó là điều không tưởng tối cao.

Ý tôi là, đó không phải là sự thật sao?

Liệu có chàng trai nào lại không muốn có một cuộc sống học đường thăng hoa với một cô gái xinh đẹp? Liệu có thanh niên nào dám từ chối cơ hội được kết giao với những cô gái hấp dẫn mà bình thường chẳng có cơ xách dép hay không? Tôi dám khẳng định rằng sẽ không có một tên con trai nào khi được chiêm ngưỡng thân hình đầy quyến rũ của một cô nàng mặc đồ bơi hoặc có được khoảnh khắc may mắn biến thái với những cô gái đó và vẫn tỉnh bơ nói rằng mình không quan tâm. Bên cạnh đó, còn việc tận hưởng niềm vui cùng bạn bè tại lễ hội trường, mặc yukata đi xem bắn pháo hoa hay đi du lịch suối nước nóng vào dịp Giáng sinh thì sao? Bạn chưa bao giờ muốn thử bất kỳ điều gì trong số đó?

Ít nhất, nếu bạn là một fan hâm mộ của thể loại lãng mạn hài như tôi thì tôi chắc chắn rằng bạn đã từng có suy nghĩ này ít nhất một lần. Rằng bạn muốn sống một cuộc sống học đường đầy kịch tính và thú vị giống như trong câu chuyện.

Tuy nhiên, thực tế lại khác với phim lãng mạn.

Về phần tại sao, tôi ─

Không có em gái. Không có người bạn thời thơ ấu. Không có bạn cùng lớp là idol. Không có senpai bí ẩn. Không có kouhai hòa đồng. Không có nhân vật tsundere . Không có chị gái nào viết tiểu thuyết. Không có người hàng xóm nào là thiên sứ. Không có nhân vật imouto khó chịu của người bạn thân nhất. Hơn nữa, tôi thậm chí còn không có một người bạn thân cùng giới. Tôi không chia sẻ bất kỳ quá khứ đặc biệt nào với bất kỳ ai và không có bất kỳ cô gái nào có tình cảm với tôi.

Trên hết, tôi ─

Không thể viết tiểu thuyết. Không thể vẽ tranh. Không thể sáng tác nhạc. Không thể chơi bất kỳ nhạc cụ nào. Chưa nói đến việc không thể tạo ra game, tôi thậm chí còn không giỏi chơi chúng. Mặc dù tôi không phải là người kiệm lời như một người hướng nội nhưng tôi cũng không giỏi giao tiếp như những người hướng ngoại. Mặc dù tôi có thể không ghét việc học hay thể thao, nhưng tôi còn lâu mới đạt đến đỉnh cao.

Nếu phải đề cập đến những điều tôi làm tốt hơn những người khác, thì đó có thể là trước đây tôi đã từng giành được giải thưởng trong một cuộc thi nghiên cứu độc lập cấp tỉnh và tôi kiếm được nhiều tiền hơn một số người có thể từ công việc nhập dữ liệu bán thời gian của tôi. Đó là về nó. Ngoài cái tính cách mà tôi nói ra thì có vẻ thảm hại, tôi chẳng có gì cả.

Về đòn kết liễu, trong thực tế của tôi ─

Những sự kiện thú vị dành cho tuổi thanh xuân không bao giờ xảy ra. Ngay cả những việc bình thường hàng ngày cũng không tự diễn ra. Có bất cứ điều gì giống như một tập fan service là điều vô lý.

Không thể tiến tới phát triển phim hài lãng mạn với nữ chính ─ không phải ngẫu nhiên, không phải ngẫu nhiên và không phải do hoàn cảnh.

...Đối với tôi, người đang sống trong thực tế đó.

Đối với tôi, người chỉ đơn giản là một trong hàng triệu người hâm mộ phim hài lãng mạn trong nước.

Rốt cuộc thì không thể sống những ngày tuổi trẻ của mình như một bộ phim hài lãng mạn sao?

Giá như tôi có thể chấp nhận được điều đó.

Dù là một người bình thường, một kẻ du côn, một kẻ cô độc, một otaku, một kẻ không phải riajuu hay một riajuu siêu việt ─ bất kể họ là ai, phim hài lãng mạn là nơi mà họ có thể đóng vai trò chủ đạo.

Một bộ phim hài lãng mạn là nơi bạn có thể trở thành nhân vật chính trong khi vẫn là chính mình.

Đó là lý do tại sao ngay cả tôi, người hoàn toàn không có gì, cũng có thể có một bộ phim hài lãng mạn.

Tuy nhiên, nếu thực tế không thể có một bộ phim hài lãng mạn ─

Vậy thì tôi chỉ cần làm lại nó để nó trở nên khả thi.

*

Gió tháng Tư vẫn hơi se lạnh.

Từng bước một, tôi cố tình leo lên cầu thang ngoài trời của tòa nhà trường học.

Sau khi đi qua tầng thứ mười một, thứ xuất hiện trước mắt tôi là một cánh cửa giống như hàng rào bằng kim loại cao gần hai mét. Tay nắm cửa bằng thép không gỉ của nó có một lỗ khóa nhỏ.

Tôi nuốt nước bọt rồi từ từ xoay tay cầm.

Cánh cửa mở ra với một tiếng cạch ─ mà không có bất kỳ lực cản nào. Được rồi! Đúng như thông tin đã nói!

Đúng như dự đoán, hôm nay, vào lúc này. Cánh cửa này không hề bị khóa!

Tôi bước qua vạch ranh giới, đôi chân nhẹ nhàng.

Trải rộng trước mắt tôi là một mái nhà hoang vắng.

Cũng như cảnh hoàng hôn đỏ rực, chiếm mất một nửa tầm nhìn của tôi.

"Tuyệt vời. Đây chẳng phải là 'điểm thanh xuân' hoàn hảo sao?! Tôi có! Cuối cùng! Hãy tiến xa đến mức này~!"

Không kìm được sự phấn khích, không suy nghĩ, tôi ngửa mặt lên trời hét lên. Cuối cùng. Với điều này, " Dự án "Keikaku có thể bắt đầu một cách nghiêm túc

Tôi chợt nhớ lại những ngày đã dẫn tới thời điểm này, mắt tôi cay xè.

Giai đoạn trước khi bước vào bậc trung học.

Tôi đã dành toàn bộ thời gian đó, kéo dài khoảng một năm, để thực hiện kế hoạch của mình.

Tôi, người thiếu khả năng cơ bản để biến một bộ phim lãng mạn thành hiện thực, đã quyết định dành thời gian của mình để làm những việc tôi có thể làm ─ nghiên cứu và thực hành liên tục, để bù đắp những gì tôi còn thiếu.

Tôi sẽ nghiên cứu tất cả các loại thông tin và tích lũy nó trong cơ sở dữ liệu, học cách phân tích dữ liệu thu được để sử dụng nó một cách hiệu quả và thực hành lặp đi lặp lại mọi thứ để cơ thể tôi ghi nhớ nó.

Bằng cách siêng năng chuẩn bị như vậy, tôi đã rèn luyện được những phương pháp để chống lại thực tế phi lý này.

Đã có rất nhiều lúc mọi thứ không như ý muốn. Thậm chí có những lúc tôi tưởng chừng như mình sắp sụp đổ.

Nhưng tôi đã chứng kiến ​​nhân vật chính từng nói "Cuộc đời là một trò chơi khốn nạn" ─ chinh phục trò chơi cuộc đời bằng nỗ lực hết mình.

Cho dù con đường có xa và khó khăn đến đâu, nếu bạn kiên trì và không bao giờ bỏ cuộc, bạn có thể thay đổi thực tế.

Ngoài ra, riajuu siêu việt mà tôi ngưỡng mộ, không, Chúa đã từng nói điều này. "Vươn tới mặt trăng."

Ngay cả khi đó là một lý tưởng không thể đạt được, hãy tiếp tục tiến về phía trước.

Tôi đã làm việc chăm chỉ cho đến ngày hôm nay, giương cao ngọn cờ quyết tâm đó. Có thể có những thăng trầm, nhưng đó là lý do tôi đến được nơi này.

Không còn một người bình thường nào chỉ khao khát một bộ phim hài lãng mạn nữa.

Bây giờ, tôi đã ─ "nhân vật chính" được biết đến với cái tên Nagasaka Kouhei!

"Bình tĩnh... bình tĩnh, tôi..."

Tôi liếc nhìn thời gian trên điện thoại thông minh của mình.

Chỉ còn mười lăm phút nữa là "cô ấy", sẽ đến.

Có lẽ vì quá lo lắng mà các ngón tay của tôi đã trở nên lạnh cóng, đến mức tôi có cảm giác như toàn thân sẽ run lên nếu mất tập trung.

"Chết tiệt, bây giờ đừng lo lắng nữa. Hãy bình tĩnh nào tôi ơi. Đó là 'sự kiện' đầu tiên. Chuyện tình lãng mạn hài hước của mày sắp bắt đầu rồi đấy! ...Đợi đã, mấy câu đó phải dành cho lúc cuối chứ. Có điềm không lành rồi! Đúng rồi, mình chưa nói gì hết!"

Trong khi biểu diễn vở hài kịch một người ngu ngốc đó, tôi đi vòng quanh lối vào để cố gắng lấy lại bình tĩnh.

À, nhưng đoạn độc thoại đó giống hệt như những gì một nhân vật chính trong phim hài lãng mạn sẽ nói. Xét cho cùng, tiêu chuẩn của nhân vật chính là lẩm bẩm những điều với chính mình ở những nơi không có ai xung quanh. Tuyệt vời, tất cả những nỗ lực đó đã được đền đáp!

Điều đó làm tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Nhưng ngay sau đó, có tiếng cửa mở sau lưng tôi.

Đợi đã, cô ấy đã ở đây rồi?! Cô ấy đến sớm hơn tôi tôi tưởng !?

Khi tôi nghe thấy tiếng bước chân đến gần từ phía sau, nhịp tim của tôi tăng nhanh.

Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi. Chỉ cần tôi làm điều này giống như cách tôi đã luyện tập thì chắc chắn mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp.

Một hơi thở dài và sâu.

Tát vào má, tôi bình tĩnh lại.

Thực tế của tôi không phải là thế giới của phim hài lãng mạn.

Đó là lý do tại sao tôi ─

"Tôi sẽ không chấp nhận sự thật như vậy. Nếu tôi không thể có một bộ phim hài lãng mạn trong phim nàythế giới thực tế... thì tôi sẽ làm lại từ đầu ."

Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu.

Đó là buổi bình minh của tôi"Dự án"Keikaku─ "Kế hoạch rom-com ngoài đời thực "!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro