106 Phiên ngoại Hải yêu 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Sóc ra sức bơi đến bên cạnh Cẩm Tân, một phát bắt được hắn, chàng nghiêm nghị nói: "Ngươi định làm gì? Ngươi điên rồi sao?" Chàng vừa nói vừa nhìn xuống dưới Cẩm Tân, nhìn thấy dáng vẻ còn hoàn hảo dường như không chút tổn hại nào của hắn, trái tim treo lơ lửng trong lồng ngực suốt dọc đường đi mới nhẹ nhàng thả lỏng.

Cẩm Tân buồn bã nói: "Không phải ngươi muốn ta theo ngươi lên đất liền sao?"

"Ta không muốn ngươi từ bỏ giọng nói của mình, từ bỏ đuôi cá, từ bỏ biển cả!"

Cẩm Tân nhìn thật sâu vào Lê Sóc: "Vậy ngươi nguyện ý cùng ta xuống biển sao?"

Vẻ mặt Lê Sóc thương cảm, không phản bác lại ngay được.

Cẩm Tân cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta nguyện ý vì ngươi lên đất liền, còn ngươi? Ngươi nói ngươi thích ta, ngươi nguyện ý vì ta làm cái gì?"

Lê Sóc lập tức như bị sét đánh, chàng nghẹn nửa ngày, mới lắp bắp nói: "Ta.... ta còn có trách nhiệm, ta cũng không chỉ thuộc về mình ta."

Cẩm Tân cắn răng nói: "Ngươi chỉ là không thích ta, ngươi đang gạt ta."

"Ta không có!" Lê Sóc ôm chặt lấy Cẩm Tân, nức nở nói, "Ta không có lừa ngươi, một chữ cũng không, ngươi đừng từ bỏ đại dương, đừng từ bỏ những thứ trân quý kia, ta thích bộ dáng bây giờ của ngươi, cái gì ngươi cũng không cần phải thay đổi."

Cẩm Tân thương tâm nói: "Vậy ta phải từ bỏ ngươi sao? So với ngươi, những cái khác ta đều có thể không cần."

Lê Sóc bị lời nói không chút do dự của hắn làm rung động thật sâu, chàng bình tĩnh nhìn Cẩm Tân, nước mắt đọng lại trong hốc mắt đảo quanh.

Cẩm Tân vuốt ve gương mặt Lê Sóc, đôi mắt trong sáng mà thấu triệt, "Nếu chúng ta đã yêu đối phương, vậy sẽ muốn trọn đời trọn kiếp vĩnh viễn bầu bạn, tất cả trở ngại chỉ là cái cớ, ngươi không nguyện ý vì ta xuống đáy biển, nhưng ta nguyện ý vì ngươi lên đất liền."

"Ta không cho phép!" Quần đứng bên cạnh nhìn một hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nghiêm nghị lên tiếng. "Ta tuyệt không cho phép ngươi vì một nhân loại mà gánh tội phản bội tộc đàn của mình."

"Ta không có phản bội bất cứ ai, ta chỉ nghe theo trái tim mình." Cẩm Tân phản bác, "Hoàng huynh căn bản không hiểu!"

"Ngươi quả thực quá ngu xuẩn!" Quần nghiêm khắc chỉ trích nói, "Nhân loại dối trá lại tự tư, hắn không hề thực sự đặt ngươi trong lòng, ngươi lại vì hắn mà từ bỏ tất cả."

"Ngươi nói bậy." Lê Sóc lớn tiếng phản bác, "Trong lòng ta chỉ có hắn, Cẩm Tân nói đúng, cái gì ngươi cũng không hiểu."

Phù thuỷ Ai Hi Tư mất kiên nhẫn mà gõ gõ lọ ma dược, dùng tạp âm sắc bén chói tai ung dung nói: "Thật là một tình yêu cảm động lòng người nha, đáng tiếc, thứ này ở chỗ ta lại không có giá trị, cho nên, vương tử Cẩm Tân, ngươi có còn cần đôi chân không đây?"

"Cần."

"Không cần!" Lê Sóc nghiêm nghị nói, "Hắn sẽ không đem giọng nói của mình cho ngươi, tuyệt đối không!"

Ai Hi Tư phát ra tiếng cười trầm thấp âm u.

Cẩm Tân phẫn nộ nói: "Ngươi không nguyện ý cùng ta xuống đáy biển, cũng không để ta đi đất liền, chẳng lẽ nguyện vọng duy nhất của ngươi chính là rời khỏi ta hay sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới ở cùng bên ta sao?"

Quần cười lạnh: "Nhìn đi, đối với nhân loại mà nói, ngươi bất quá chỉ là một đoạn hành trình của hắn thôi, chỉ có mình ngươi đơn phương tình nguyện, cứ xem như ngươi biến ra được đôi chân thì hắn cũng sẽ vứt bỏ ngươi thôi!"

Cẩm Tân không biết phải làm thế nào mà nhìn nhìn Lê Sóc, vành mắt cũng dần dần đỏ hết lên.

Lê Sóc nắm thật chặt tay Cẩm Tân, không hoảng sợ mà trừng mắt nhìn Quần: "Ngươi không phải ta, ngươi không có quyền thay ta trả lời."

Quần nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

Lê Sóc nhìn thẳng vào mắt Cẩm Tân, ôn hoà mà kiên quyết nói: "Ta không muốn rời khỏi ngươi, từ trước đến giờ đều không muốn. Ta thừa nhận ta có do dự, ta có trách nhiệm bảo hộ quốc gia, ta sợ những người bình thường kia không hiểu ngươi lại đi bình phẩm phán xét ngươi, ta sợ phải khiến thân nhân và người dân của ta phải thất vọng, nhưng càng sợ hơn nữa là không thể bảo vệ được ngươi. Nhưng bây giờ ta đã hiểu rõ, những thứ ấy đều không quan trọng, chúng ta tâm ý tương thông, ta quyết không cho phép ngươi thương tổn đến bản thân mình, cũng không cho phép sự yếu đuối của ta trở thành trở ngại giữa chúng ta. Ta muốn dẫn ngươi về Lan Bá Đặc!"

Cẩm Tân kinh ngạc mà nhìn Lê Sóc.

Lê Sóc ôn nhu vuốt ve mặt Cẩm Tân: "Ta muốn dẫn ngươi về quốc gia của ta, nói cho tất cả mọi người, ngươi là người ta muốn bầu bạn cả đời. Bất luận có bao nhiêu người phản đối, bất luận ta phải vì điều này mà từ bỏ thứ gì, ta đều tuyệt đối không hối hận. Chúng ta có thể sinh sống ở gần biển, cứ giống như lần đầu chúng ta gặp nhau vậy, ta cũng nguyện ý bất cứ lúc nào cũng có thể uống ma dược, để cùng ngươi về đáy biển, chúng ta không cần từ bỏ cố hương và thân nhân của mình, ta sẽ cố gắng đạt được sự thông cảm và lượng thứ của họ."

Cẩm Tân kích động ôm Lê Sóc ôm vào trong ngực, dùng sức ngăn chặn môi chàng, nhiệt liệt mà hôn.

Lê Sóc cũng say sưa đáp lại, giữa răng môi quấn quít dây dưa chàng cảm nhận được yêu thương thâm tình khắng khít đang vờn quanh thân mình.

Quần liếc nhìn bằng nửa con mắt, tức giận xoay mặt đi.

Trên gương mặt xấu xí của Ai Hi Tư lộ ra nét cười cổ quái, nhìn qua khiến người nổi cả da gà.

Khi hai người tách ra, Lê Sóc mới nhớ tới bên cạnh còn có người khác, chàng lập tức có chút xấu hổ, nhưng chàng chưa quên mục đích mình đến nơi này, thế là tăng thêm ngữ khí nói với Ai Hi Tư: "Ngài phù thủy, Cẩm Tân sẽ không uống ma dược của ngươi, hắn cũng sẽ không trao đổi thứ gì."

Ai Hi Tư nhún nhún vai: "Thật đáng tiếc, ta luôn muốn có được giọng hát của người cá để làm bộ sưu tập, quả thực lãng phí thời gian của ta."

"Vì sao ngươi lại có...... những thứ này?" Lê Sóc ngắm nhìn tứ phía, trừ một vài đạo cụ ma pháp cổ quái ra, những "hình nhân" trưng bày bên trong những chiếc lọ pha lê trên tủ càng khiến chàng cảm thấy rùng mình.

"Bọn chúng đều là cái giá phải trả." Ai Hi Tư âm hiểm cười nói, "Muốn dựa vào ta để đạt được thứ nào đó, thì phải bỏ ra một cái giá nào đó, khắp trong chiếc thuyền này đều là thứ mà một nhân loại đã trả cho ta."

"Vậy......" Lê Sóc không đành lòng mà chỉ chỉ đứa bé gái đang bị trưng bày trong tủ, "Cô bé này thì sao?" Đó là một bé gái với dáng vẻ chỉ khoảng năm sáu tuổi, đẹp như một tiểu thiên sứ, vì sao cô bé lại trở thành vật sưu tập đáng sợ nửa sống nửa chết thế này?

"A, nó hả." Phù thuỷ cao hứng nói, "Nó là vật sưu tập mà gần đây ta thích nhất, là cha nó tự tay giao nó cho ta."

"Cái gì?" Lê Sóc không dám tin mà trừng mắt lên, trong lồng ngực dâng lên một cơn lửa giận ngùn ngụt, "Là loại cha nào lại bán đứng con gái mình!"

"Mọi người gọi hắn là thuyền trưởng Hawke." Ai Hi Tư cười lạnh nói, "Nghe nói là cướp biển cực kỳ nổi danh trong cõi thất hải."

Lê Sóc sửng sốt: "Gillian Hawke? Ngươi xác định là cái tên này sao? Hắn là thuyền trưởng thuyền hải tặc Hồng Oa Lưu!"

Hồng Oa Lưu chính là đám hải tặc thường xuyên quấy nhiễu thương thuyền của Lan Bá Đặc và nước láng giềng, bọn chúng tung hoành trong hải vực Lan Bá Đặc, là một lũ khốn kiếp tà ác và tàn nhẫn nhất trên đời.

Lê Sóc mang theo hải quân Lan Bá Đặc xuất chinh, chính là vì thảo phạt Hồng Oa Lưu, và chàng đã thành công đánh chìm bốn chiếc chiến thuyền của Hawke. Nếu không phải trong lúc vô tình rơi vào vùng biển ma quái, có lẽ chàng đã có thể một lưới bắt gọn đám Hồng Oa Lưu kia.

"Ừ, đại khái là vậy." Ai Hi Tư vuốt ve tủ trưng bày, say mê mà nhìn bé gái bên trong, hài lòng gật đầu, "Nó đúng là một tác phẩm nghệ thuật, ta thật không chờ nỗi mà muốn thay cho nó các loại váy áo xinh đẹp."

Lê Sóc cắn môi dưới, khổ sở mà nhìn cô bé kia một chút, Cẩm Tân cảm nhận được nỗi bi thương và tức giận của chàng, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay chàng.

"Xin ngươi hãy nói cho ta biết, Hawke dùng con gái mình để trao đổi thứ gì với ngươi?" Lê Sóc đột nhiên có dự cảm xấu.

Ai Hi Tư bật cười ha ha: "Hắn à. Hắn yêu cầu tất cả kẻ địch của mình đều bị tiêu diệt, và có được sức mạnh xưng bá trong cõi thất hải."

Toàn thân Lê Sóc như rơi vào hầm băng, chàng run giọng nói: "Lan Bá Đặc gặp nguy hiểm......" Chàng một phát bắt lấy Cẩm Tân, "Mau dẫn ta trở về, vương quốc của ta gặp nguy hiểm!"

Cẩm Tân sờ sờ tóc Lê Sóc, trấn an nói: "Đừng sợ, có ta ở đây." Cẩm Tân quay về phía Quần nói một loạt câu bằng ngôn ngữ Hải yêu.

Quần lạnh lùng quay mặt đi.

Cẩm Tân quẫy đuôi xuống bơi đến trước mặt Quần, hai người ngươi một câu ta một câu mà nói gì đó, nhìn qua rõ ràng là chẳng vui vẻ gì.

Quần đổi thành ngôn ngữ nhân loại, lạnh lùng nhìn Lê Sóc, lên giọng nói: "Ngươi đã lựa chọn vì nhân loại này mà gánh tội phản bội tộc đàn của mình, vậy ngươi cũng đừng mong có được sự giúp đỡ từ quân đội, ngươi tự mà đi giải quyết phiền phức của người yêu mình đi."

Cẩm Tân trề môi ra, tức giận mà "hừ" một tiếng, sau đó kéo Lê Sóc, không thèm quay đầu lại mà bơi đi mất.

Ai Hi Tư cười hi hi một tiếng: "Thật là nôn nóng mà, cũng không thèm hỏi xem ta đã cho Hawke cái gì sao."

Quần nheo mắt lại.

Cẩm Tân kéo Lê Sóc, bơi một mạch ra khỏi rừng tảo biển.

Trong lòng Lê Sóc vẫn còn sợ hãi, nói: "Các ngươi làm thế nào mà phân biệt được phương hướng ở chỗ này?"

"Mùi." Cẩm Tân nói, "Trên đường chúng ta đi qua sẽ lưu lại mùi của mình, là ngươi không ngửi thấy."

"Ngươi...... thường xuyên tới đây sao?" Lê Sóc nhìn đống xương cốt trên mặt đáy biển, lòng vẫn còn sợ hãi.

"Khi còn bé thường cùng hoàng huynh tới đây thám hiểm." Nhắc đến "Hoàng huynh", thần sắc Cẩm Tân trở nên ảm đạm, "Mặc dù hắn cố chấp, nhưng hắn đối với ta rất tốt, tại sao lần này hắn lại không thể hiểu cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro