Chương 53: Mẫu thân, mẹ nhìn thấy còn không phải chảy nước miếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Phần 1:Đàm Đài ca ca, làm phụ thân của ta nha.

Trên đài cao, Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân, Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, Mộ Dung công tử Mộ Dung gia Mộ Dung Hách Khang, ba người đều rất kích động.

Trên mặt ba người đồng thời hiện lên ý chí kiên định.

Mộ Dung Hách Khang tuy rằng một giây trước còn ảo não thất vọng, nhưng giờ khắc này nghe được trong số những người được chọn có hắn trong đó, sớm từ bỏ mất mác.

Trong lòng âm thầm ra quyết định, nhất định phải toàn lực mà đánh, làm vẻ vang cho Kim Hạ quốc, làm cho Mộ Dung gia lấy hắn làm vinh dự.

Thái tử điện hạ cùng ban giám khảo đều đứng dậy đi tới giữa đài cao, Hán Thành Vương giơ tay, tất cả mọi người dừng lại động tác vỗ tay, ngước mặt nhìn lên trên.

"Cho mời thái tử điện hạ phát biểu"

Thái tử Hạ Hầu Lạc Thần đi đến trước mặt ba người, liếc mắt một cái. Cuối cùng, ánh mắt rơi vào hoàng đệ Hạ Hầu Lạc Vũ, mở miệng:

"Hi vọng hoàng đệ cùng Duẫn Quận Vương và công tử Mộ Dung gia đây vì Kim Hạ quốc mà ra sức, làm vẻ vang Kim Hạ chúng ta"

"Bản điện đại diện cho Hoàng Thượng, xin chúc các ngươi giành chiến thắng trước tuyển thủ Thương Lang quốc, để cho bọn người khinh thường Kim Hạ chúng ta, lại một lần nữa chịu cúi đầu bại trận"

Hạ Hầu Lạc Thần vừa nói dứt lời, phía dưới liền liều mạng vỗ tay.

Thái tử nói lời này rất được lòng người. Tận sâu trong lòng mỗi người, lòng yêu nước bỗng bị khoáy động lên, nên đồng loạt đứng lên, liều mạng mà vỗ tay.

Lần chọn lựa thi đấu này đã kết thúc viên mãn, Hán Thành Vương cùng người của ngũ đại thế gia tự mình tiễn bước thái tử điện hạ cùng Cẩn Vương. Người của Hán Thành Vương phủ cũng theo sát phía sau.

Mà Minh Quận Vương Hạ Hậu Mặc Hiên đem Hạ Hậu Mặc Viêm cũng túm đi luôn, Hạ Hậu Mặc Viêm trước khi rời đi, vẫn còn không quên chia tay sướt mướt cùng Đồng Đồng.

"Đồng Đồng, ta đi trước, trở về sẽ tìm ngươi"

"Ừ, Ừ, ta biết, trở về ta cũng sẽ đi tìm ngươi"

Hai tên này diễn cảnh khó khăn chia lìa, sướt mướt thê thảm, khiến rất nhiều người xung quanh nhìn chăm chú. Nhưng mà đối với một người đần độn cùng một đứa bé, cũng không ai để ý quá lâu.

Hiện tại, điều mà mọi người quan tâm là ... Kế tiếp, cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh, nước nào sẽ chiến thắng.

Lần chọn lựa thi đấu này, đều có người của ngũ đại thế gia dự thi. Mà chỉ có người của Mộ Dung gia được chọn.

Điều này càng làm địa vị của Mộ Dung gia xưa nay đã cao nay càng cao hơn, chuyện này làm sắc mặt của bốn gia tộc còn lại rất khó coi, nhất là Thượng Quan gia.

Thật sự là mất hết cả mặt mũi, ngay cả một chỗ ngồi của ban giám khảo còn không có. Thượng Quan Chử, thân là gia chủ Thượng Quan gia, đã thiếu chút nữa ói ra máu mà chết.

Những người này hoàn toàn là coi thường Thượng Quan gia.

Trước cửa, xe ngựa liên tiếp rời đi. Vãn Thanh cũng cùng phụ thân đi ra ngoài, phát hiện trước cửa, trong những người đứng tiễn khách có bóng dáng của Mộ Dung Dịch.

Gương mặt hắn đầy tươi cười, mang theo người Mộ Dung gia tiễn khách lên tận xe ngựa. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vãn Thanh, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh, đi tới.

"Đây không phải là Thượng Quan bá phụ cùng Thượng Quan tiểu thư, tạm biệt, không tiễn"

Mộ Dung Dịch dứt lời, phía sau, mấy người Mộ Dung gia liền hùa theo:

"Thượng Quan gia xem như là chấm dứt rồi"

"Đúng vậy, điều này ai mà không biết, giống như vừa rồi hình như không có một ai dám lên đài tỷ thí, đồ chuột nhắt"

Nói xong liền cười rộ lên, Vãn Thanh nắm tay của con trai đi qua, hoàn toàn không để ý tới những người này.

Lũ người đấu võ mồm đó thì có khả năng, có năng lực gì. Cho dù là Mộ Dung gia Mộ Dung Hách Khang kia lên đài, cuối cùng cũng chưa chắc giành chiến thắng trong cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh.

Tuy rằng Vãn Thanh không để ý, nhưng mà thật hiển nhiên, phụ thân và Đồng Đồng lại bị ảnh hưởng.

Một già một trẻ, sắc mặt khỏi nói có bao nhiêu khó coi, Đồng Đồng đã đi xa, còn quay đầu ác độc trừng Mộ Dung Dịch, giương lên nắm tay nhỏ bé tuyên thệ:

"Hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày. Ta nhất định sẽ đánh các ngươi đều nằm xuống cầu xin tha thứ, lại dám chê cười Thượng Quan gia chúng ta"

Nói xong hung hăng tức giận hướng xe ngựa đi đến.

Bỗng nhiên trên đường, một chiếc xe ngựa sang trọng quý phái chạy ngang qua, tốc độ chạy khiến gió nhấc lên màn xe, lộ ra một người đeo mặt nạ nữa mặt.

Đồng Đồng liếc mắt một cái liền thấy được, sớm dùng hai cái chân ngắn ngủn của mình đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi:

"Đàm đài ca ca, đợi ta với, Đàm Đài ca ca, đợi ta với"

Vãn Thanh còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy xe ngựa trong nháy mắt liền biến mất hút trên đường cái, mà con cũng đuổi theo không kịp, tội nghiệp nhìn theo hướng chiếc xe ngựa đã đi xa kia, có vẻ như rất đau lòng.

Bỗng nhiên, từ bên trong xe ngựa, có một cái đai lưng màu bạc bay ra, như linh xà nhanh chóng phóng tới gần bé, trong nháy mắt liền bò lên eo của bé, đem bé cuốn vào bên trong xe ngựa.

Vãn Thanh quá sợ hãi, lập tức phân phó mã phu:

"Mau đuổi theo"

Thượng Quan Hạo cũng nhìn thấy, đang chuẩn bị lên xe liền dừng lại, đứng dưới đất mở miệng:

"Đừng để ý đến cha, mau đuổi theo Đồng Đồng, đừng để bé có việc gì"

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đều lên xe ngựa, mã phu vốn là người lão luyện, đã sớm giương lên roi ngựa vung roi, lập tức đuổi theo.

Phía trước, bên trong chiếc xe ngựa sang trọng đang chạy hết tốc lực. Một người nam nhân mang một cái mặt nạ đầu chim ưng che phủ nữa gương mặt.

Người nam tử tà mị đó đang tựa vào mềm êm trên cái giường hẹp mà dài, khóe môi lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn Thượng Quan Đồng, chậm rãi mở miệng:

"Đồng Đồng, chúng ta lại gặp mặt"

Hắn mới mở miệng, Thượng Quan Đồng nở nụ cười, liền nhào qua ôm lấy cánh tay hắn, lúc trước bé còn không dám xác định:

"Đàm Đài ca ca, thật là ca sao?"

"Ca thế nào mà lại không để ý đến Đồng Đồng nữa vậy? Làm Đồng Đồng vừa chạy vừa gọi, vừa đau chân lại đau cả cổ nha"

"Đồng Đồng, ca ca có việc phải làm nữa, ngươi tìm ta có việc sao?"

Đàm Đài Văn Hạo luôn luôn lãnh khốc như băng, nhưng đối với Đồng Đồng, rất ôn hòa là điều rất hiếm thấy ở hắn, nói chuyện cũng ít đi một chút giọng điệu băng hàn khát máu.

Đồng Đồng nâng lên khuôn mặt tươi cười, cong lên cái miệng nhỏ xinh xinh của mình, nhìn Đàm Đài Văn Hạo làm nũng:

"Đàm Đài ca ca, ngươi đã quên việc phải cân nhắc chuyện làm phụ thân của ta rồi sao? Vậy rốt cuộc ca có nguyện ý làm phụ thân của Đồng Đồng không?"

Bé vừa dứt lời, khiến Đàm Đài Văn Hạo ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới cái thằng nhóc này thật không ngờ kiên trì với việc này đến như vậy.

Hắn cho tới bây giờ, chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này.

Một đứa trẻ mềm mại trắng trẻo đáng yêu lại thông minh lanh lợi muốn nhận mình làm phụ thân.

Trong đầu không khỏi hiện lên bóng hình nữ tử thanh tao lịch sự khoan thai kia, vĩnh viễn không vội không vàng, có vẻ như không có chuyện gì làm khó được nàng ấy.

Tuy chỉ là nữ tử bình thường, nhưng thoạt nhìn ... rất không tầm thường, rất thần bí.

"Đồng Đồng, ngươi tại sao muốn nhận bản lâu chủ làm phụ thân?"

Đàm Đài Văn Hạo rất ngạc nhiên, hắn che hơn nữa gương mặt, là hạng người gì Đồng Đồng cũng không biết. Vậy thì vì lý do gì, mà nhất định khăng khăng phải nhận thức hắn làm phụ thân, thật là khó hiểu.

Đồng Đồng nghe xong lời nói của hắn, cười mở miệng:

"Bởi vì ca ca từng cứu Đồng Đồng nha, hơn nữa bản lĩnh của ca rất lớn, rất lớn đó nha. Nếu ta nhận ca làm phụ thân, ca có thể bảo vệ ta cùng mẫu thân nha, đánh bẹp bọn người luôn khi dễ chúng ta nha"

Đồng Đồng gương mặt đầy ý cười, trong đầu, trong lòng bé, chỉ nghĩ được có nhiêu đó mà thôi.

Cái gì thì cái, an toàn của mẫu thân là trên hết.

Sau đó lại nũng nịu ôm chầm cánh tay Đàm Đài Văn Hạo, đong đưa qua lại:

"Đàm Đài ca ca, có được hay không vậy? Có được hay không vậy? Ca nên đáp ứng điều mà người ta nói đi mà. Nha, nha, nha? Đàm Đài ca ca ..."

Tiếng nói chuyện bên trong xe ngựa truyền ra bên ngoài. Bên ngoài, có mấy người luôn theo sát phía sau, khóe miệng đều hung hăng giật giật.

Nhất là thủ hạ đắc lực của Đàm Đài Văn Hạo Phượng Ly Ca, gương mặt càng kỳ quái.

Phượng Ly Ca, nhị đương gia Thiên Ưng lâu, có những lúc cấp bách, hắn sẽ cải trang thành gia chủ, ra mặt giải quyết mọi chuyện.

Cho nên, người đời căn bản không biết rõ, người đứng trước mắt mình là ai, Đàm Đài Văn Hạo hay là Phượng Ly Ca.

Phượng Ly Ca thân là thủ hạ đắc lực cùng tâm phúc của Đàm Đài Văn Hạo, đương nhiên biết con người lâu chủ luôn luôn lạnh lùng, đối với mọi chuyện đều băng hàn khát máu.

Bằng không thì làm sao có thể lập nên Thiên Ưng lâu danh chấn khắp thiên hạ.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới, sẽ thấy chủ tử đối xử với một đứa bé nhẹ nhàng kép nép như vậy. Đây quả thật là điều rất hiếm gặp, khiến cho bọn cấp dưới không kịp thích ứng.

Bên trong xe ngựa, Đàm Đài Văn Hạo cũng không biết bọn thuộc hạ bên ngoài nghĩ gì trong lòng.

Hắn chỉ là buồn cười nhìn Đồng Đồng, nhìn bản thân nói chuyện vui đùa với bé, cảm thấy rất kỳ quái. Không giống như trong quá khứ, luôn phiền chán khi tiếp xúc với người khác ngoại trừ công việc.

Cũng không muốn làm bé hụt hẫng hay thất vọng, càng không có trực tiếp ném ý niệm đó ra sau. Nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ không đạt được mục đích không bỏ qua này của bé, thật đúng là làm người ta đau đầu.

"Đồng Đồng, việc này mẫu thân ngươi biết chưa? Nếu nàng không đồng ý ngươi nhận thức bản lâu chủ làm phụ thân thì sao?"

Hắn thật ra rất tò mò, một nữ tử luôn luôn giữ vững bình tĩnh sẽ đối mặt với chuyện này ra sao, sẽ xử lý như thế nào?

Đồng Đồng nghe xong lời nói của hắn, hơi có chút chần chừ, nhưng mà rất nhanh liền lên tiếng:

"Chỉ cần Đàm Đài ca ca chịu đáp ứng, mẫu thân nhất định sẽ đáp ứng, như vậy về sau chúng ta liền không bị người khi dễ nữa nha"

Đồng Đồng đang nói chuyện, bên ngoài, âm thanh của Phượng Ly Ca vang lên:

"Lâu chủ, phía sau có người đuổi theo chúng ta"

Đàm Đài Văn Hạo nhíu mày, tập trung suy nghĩ liền biết người đuổi theo là ai. Người luôn luôn đối với nữ tử chán ghét đến muốn giết họ, khó có được một tí ý niệm, ra lệnh cho Phượng Ly Ca:

"Tìm một chỗ yên tĩnh rồi dừng lại, đợi các nàng"

"Dạ, lâu chủ"

Phượng Ly Ca chỉ thị thủ hạ lái xe, đưa xe ngựa một đường chạy đến nơi yên tĩnh mà ngừng lại. Chiếc xe ngựa đang đuổi theo phía sau kia cũng cách bọn họ một khoảng cách rồi cùng ngừng lại.

Vãn Thanh vội vàng từ trên xe ngựa nhảy xuống, Hồi Tuyết theo sát nàng, cùng mấy người hộ vệ trong Thượng Quan phủ.

Mọi người nhìn chằm chằm xe ngựa đối diện, Vãn Thanh lạnh lùng trừng mắt nhìn một đám hắc y nhân đang đứng đối diện, trầm giọng mở miệng:

"Lập tức thả con ta ra, các ngươi vậy mà giữa ban ngày ban mặt dám bắt cóc trẻ con"

Vãn Thanh dứt lời, Phượng Ly Ca trực tiếp không nói gì chỉ nhìn trời.

Nói thật ra, hắn xưa nay cũng là người lạnh lùng, nhưng mà cái cách nữ nhân này nói chuyện, khiến hắn chỉ muốn cười.

Con mắt nào của nàng nhìn thấy bọn họ bắt cóc con trai nàng. Chẳng lẽ không phát hiện là con của nàng luôn luôn quấn quít lấy lâu chủ của bọn họ sao?

Lại nói, nếu không phải lâu chủ có lệnh, dựa vào bản lĩnh của các nàng, còn có cơ hội đuổi kịp bọn họ sao? Bất quá chủ tử không nói lời nào, Phượng Ly Ca cũng không thể tự chủ trương lên tiếng.

Bốn phía nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Bên trong xe ngựa, Đồng Đồng vừa nghe được giọng nói của mẫu thân, đã sớm hưng phấn mà bật dậy, vén rèm nhìn ra, liều mạng vẫy vẫy tay nhỏ bé:

"Mẫu thân, mẫu thân, mau tới đây"

"Mẹ mau tới đây đi, nhanh, nhanh lên mẹ?"

Vãn Thanh vừa nhìn thất bé, chỉ thấy bé nửa điểm thương tích đều không có, cũng không có ai lấy dây cột bé, lôi kéo bé.

Chỉ thấy bé đang êm đẹp đứng trên xe ngựa.

Lúc này, khỏi cần nói, còn cười đến rất vui vẻ. Mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm, khuôn mặt trắng trắng nhỏ nhắn giờ đây nổi lên rặng mây đỏ đỏ hồng hồng, có thể thấy được bé là cỡ nào hưng phấn.

Hai bàn tay nhỏ cứ lắc lư trái phải, giống như đang làm duyên mà đung đưa qua lại bên cạnh xe ngựa. Làm cho người ta không tự chủ được mà hồi hợp trong lòng.

Vãn Thanh cả kinh, lui một bước mà không chút suy nghĩ, trực giác liền đánh tới.

Phía sau, Hồi Tuyết cùng mấy người hộ vệ đồng thời kêu lên:

"Tiểu thư, cẩn thận"  

  Phần 2: Mẹ con tranh cãi

Hồi Tuyết miệng vừa nói xong, động tác cũng rất nhanh, theo sát phía sau Vãn Thanh, nhưng mà Phượng Ly Ca lại vung tay lên.

Phía sau hắn, mười mấy tên thủ hạ cao to, lập tức giục ngựa tiến lên. Lại giơ tay lên tiếp, một loạt hắc y nhân tạo ra một tầng kết giới màu xanh lá cây, ngăn cản Hồi Tuyết đường đi.

Hồi Tuyết thất vọng vô cùng, khẽ nguyền rủa một tiếng:

"Đáng chết"

Giương mắt nhìn, chỉ thấy trước mắt là một mảnh màu xanh biếc bao trùm toàn bộ khu vực xe ngựa, Đồng Đồng cùng tiểu thư, cũng không nhìn thấy rõ, nàng biết mọi người đều ở trong kết giới, không khỏi lo lắng, ở bên ngoài kêu lên:

"Các ngươi đừng làm tổn thương tiểu thư nhà ta, đừng tưởng rằng Sở kinh là nơi mà bọn ngươi có thể hồ tác vi phi"

*Hồ tác vi phi: Làm ẩu làm càng; làm xằng làm bậy.

Hồi Tuyết tuy rằng nói như thế, nhưng không hề có người để ý đến lời nói của nàng.

Mà Vãn Thanh vừa tới gần xe ngựa, liền ôm lấy bé, đứng ở ngoài xe ngựa. Lúc này, nàng mới nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe ngựa.

Bên trong xe ngựa rất xa hoa xa xỉ, được trải giường êm, trên giường được trải thêm một tấm thảm lông màu trắng rất rậm rạp, tinh xảo đẹp đẽ quý giá.

Một nam từ mang một cái mặt nạ đầu chim che phủ nữa gương mặt, tùy ý dựa vào ở trên giường êm. Ngón tay thon dài hoàn mĩ nhẹ nhàng chạm đến tấm thảm dài mềm mại kia.

Tuy rằng nhìn không rõ gương mặt của hắn. Nhưng giờ phút này, nhìn hắn rất cao quý tao nhã, thật giống như trời sinh tôn giả.

Cái loại cao ngạo như mây tận trên trời, bản lãnh xưng hùng xưng bá, nhìn người đời bằng nữa con mắt này. Vãn Thanh không nhìn thấy cái loại cảm giác này trên người thái tử Hạ Hầu Lạc Thần.

Nhưng lại thấy được loại khí thế bá đạo này trên người nam tử ngay trước mắt này. Có thể thấy được, người nam tử này, mặc dù không phải là người trong hoàng thất, nhưng cũng là người thật sự có khí phách.

Vãn Thanh sau khi đánh giá xong, tuy rằng đã khẳng định người trước mắt là Đàm Đài Văn Hạo, nhưng cũng không quên lên án công khai trách mắng hắn.

"Đàm Đài gia chủ"

"Người đời đều nói, ngươi là người lạnh lùng như băng. Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, nhưng không phải ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha chứ"

"Chúng ta cùng ngươi, không oán không thù, cớ sao ngươi lại bắt cóc con ta?"

Vãn Thanh vừa nói xong, bên trong xe ngựa, Đàm Đài Văn Hạo khóe môi khó thấy được nhếch lên một cái.

Lời này thật thú vị, nâng mắt nhìn Vãn Thanh. Đôi mắt đen như mực kia thật giống như đầm lầy sâu không đáy, sâu không lường được, nổi nổi chìm chìm, dễ dàng liền có thể bắt được tâm một người.

Nhưng Vãn Thanh vốn tự chủ hơn người, chỉ trong nháy mắt, liền phục hồi tinh thần, sắc mặt vẫn như lúc bình thường.

Đàm Đài Văn Hạo trong mắt chợt lóe lên tia tăm tối.

Nữ tử này ... không phải không có biểu hiện ra bên ngoài. Mà là nàng, chỉ cố che đậy qua lời nói, nàng cùng người khác, thật đúng là không giống nhau.

Hai người đang đấu mắt, Đồng Đồng nghe xong lời mẫu thân nói, liền biết mẫu thân đã hiểu lầm, nóng vội vươn tay che miệng mẫu thân, vì Đàm Đài Văn Hạo biện bạch:

"Mẫu thân, chuyện không liên quan đến Đàm Đài ca ca. Là do con cố đuổi theo xe ngựa, ca ca sợ con té ngã, cho nên mới dùng đai lưng giúp con một chút mà thôi"

"Đàm Đài ca ca?"

Vãn Thanh có chút kinh hãi. Người luôn luôn bình tĩnh, giờ phút này, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Con thật đúng là rất trâu rồi, ánh mắt của con sao lại cùng người khác không giống nhau. Chuyên chọn người khó dây vào để nhận thức.

Lần trước, sau khi bé nói xong chuyện kia, nàng chỉ cho là bé vui đùa trong chốc lát. Ai ngờ bé lại không buông tha cho việc đó.

Vãn Thanh cuối cùng cũng biết rõ.

Người ta, Đàm Đài lâu chủ, căn bản không hề bắt cóc con nàng, mà là do con nàng chọc người ta trước.

Nghĩ vậy, sắc mặt đen thùi lùi, ánh mắt liền có một chút không được tự nhiên, trừng mắt nhìn bé liếc mắt một cái, muốn dạy bảo bé một trận.

Nhưng ở trước mặt người khác lại không mở miệng được, cho nên cuối cùng, cái gì cũng chưa nói, đành phải ngẩng đầu nhìn Đàm Đài Văn Hạo.

"Con của ta đã quấy rầy đến Đàm Đài gia chủ rồi, mới vừa rồi là Vãn Thanh mạo phạm. Đành ở tạm trong này, cho phép Vãn Thanh bồi lễ cùng gia chủ"

Vãn Thanh thái độ lập tức trở nên khách khí. Hơn nữa, sự biến hóa trên mặt rất nhanh, một giây trước còn thịnh khí lăng nhân, đến giờ phút này lại tươi cười đầy mặt.

Bất quá chỉ trong nháy mắt, mà nàng lại biến hóa được như thế, còn không chê vào đâu được. Đàm Đài Văn Hạo ánh mắt thâm sâu, cho tới bây giờ hắn đối với nữ nhân không có hứng thú.

Nhưng mà với Thượng Quan Vãn Thanh thì ... hình như có hơi chút hứng thú.

*Thịnh khí lăng nhân: cả vú lấp miệng em; lên mặt nạt người; vênh váo hung hăng.

"Không có việc gì, bản lâu chủ sẽ không trách bé. Chỉ là ... thằng nhóc này nói muốn nhận bản lâu chủ làm phụ thân"

Âm thanh từ tính tối ăm u ám lại trầm thấp trong xe ngựa vang lên. Vãn Thanh chớp chớp mắt, có chút phản ứng không kịp.

Đợi cho đến khi nàng phản ứng kịp ... thì nàng chỉ muốn tìm cái lổ để chui vào, hoặc là hung hăng gõ cái đầu nho nhỏ của Thượng Quan Đồng, đối với cái mông của bé chà chà đạp đạp một lúc cho đỡ xấu hổ.

Bé đúng là tiểu quỷ, thật sự lại kéo ra một người nam nhân đến đây làm phụ thân. Hơn nữa lúc trước, nàng còn hiểu lầm người ta bắt cóc con nàng.

Kết quả, con nàng là giữa đường chạy đuổi theo người ta, muốn cho người ta làm phụ thân của mình, thật là mất mặt mà.

Luôn luôn bình tĩnh, Vãn Thanh có chút không chịu nỗi cái tin sét đánh này, gò má hiện lên một màu đỏ tươi, chỉ có thể đứng như trời trồng mà nhìn Thượng Quan Đồng.

Tiểu quỷ này vừa thấy mẫu thân nhìn bé, vẫn còn tiếp tục giả vờ đáng yêu, chớp chớp mắt, đối với nàng làm nũng.

"Mẫu thân, người ta thật rất thích Đàm Đài ca ca nha. Mẹ có thể hay không để cho ca ấy làm phụ thân của con?"

"Mẹ có biết không? Đàm Đài ca ca thật là lợi hại nha, ca ấy có đủ sức mạnh để bảo vệ Đồng Đồng cùng mẫu thân nha. Hơn nữa, ca ấy bộ dạng cũng rất tuấn tú nha, lại có tiền nữa nha"

Thượng Quan Đồng càng nói càng chột dạ.

Bởi vì bé chỉ biết là Đàm Đài Văn Hạo võ công hết sức lợi hại, về phần cái gì tuấn tú hay không có tiền? Đều là do Đàm Đài ca ca chính miệng nói ra nha không biết là thật hay giả, chỉ mong là thật.

Thượng Quan Đồng cầu nguyện ở trong lòng, Vãn Thanh thì trực tiếp cự tuyệt:

"Làm sao con biết hắn tuấn tú, nói không chừng bộ dạng của hắn xấu xí vô cùng, mặt đầy rỗ. Trên mặt lại có một hay nhiều vết sẹo, mẫu thân sợ nhìn đến ăn không vô"

"Sẽ không, mẫu thân, mẹ hãy cố gắng mà nhìn đi, cô gắng mà nhìn đi nha"

"Mẹ thấy không? Ca ấy thật là tuấn tú nha. Tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng mà đội mặt nạ cũng rất thú vị mà, phải hay không?"

Thượng Quan Đồng đối với mẫu thân đẩy mạnh tiêu thụ nam nhân bên trong xe ngựa kia. Mẹ con hai người liền đứng ở bên ngoài xe ngựa thảo luận chuyện về nhan sắc Đàm Đài Văn Hạo.

Bên trong xe ngựa, nam nhân khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng đôi mắt đen thâm sâu như đầm lầy không đáy lại đang dao động như sóng biển.

Khóe môi nhếch lên, một tia lạnh băng trong không khí bao trùm quanh thân, chỉ nghe thấy âm thanh của hắn vang lên như hồ nước lạnh băng.

"Muốn hay không bản lâu chủ lấy mặt nạ ra, cho hai mẹ con các ngươi nhìn xem xứng hay không xứng?"

Vãn Thanh lập tức lắc đầu, nàng căn bản không muốn nhìn thấy bộ dáng của hắn. Hơn nữa nghe hắn phát ra âm thanh âm trầm, rõ ràng là dấu hiệu sắp tức giận đến nơi.

Nhưng mà Đồng Đồng thì ngược lại cùng nàng, lập tức giống như gà con đang ăn gật đầu lia lịa:

"Tốt, tốt, Đàm Đài ca ca nhất định là một tuyệt thế đại mỹ nam. Mẫu thân, mẹ nhìn thấy ngàn lần vạn lần không thể chảy nước miếng nha, cũng không thể cự tuyệt nữa nha"

Đồng Đồng dứt lời, chỉ nghe khì một tiếng, thấp thoáng có tiếng cười. Nguyên lai là người đang ngồi trên ngựa cao, Phượng Ly Ca, thật sự không nhịn nổi.

Nói thật ra, hắn tự nhận là người lạnh lùng, nhưng sự thật là cho tới tận bây giờ hắn còn chưa từng gặp qua hai mẹ con quái lạ như vậy. Thật sự là không nhịn nổi, cho nên liền bật cười.

Hắn cười, bên trong xe ngựa Đàm Đài Văn Hạo sắc mặt trầm xuống, mở miệng:

"Đi"

Ra lệnh một tiếng, Phượng Ly Ca vung tay lên, phía sau, vài người thủ hạ thu kết giới, xoay người liền leo lên ngựa.

Chiếc xe ngựa xa hoa kia cũng trong nháy mắt nhanh chóng biến mất, chỉ để lại hình bóng Vãn Thanh ôm Đồng Đồng đứng tại chỗ.

Thượng Quan Đồng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, thì nhìn thấy người đã đi mất rồi, buồn bực, gương mặt khổ qua vẫy vẫy tay theo hướng xe ngựa chạy:

"Đàm Đài ca ca, ca còn nói có đồng ý làm cha ta hay không nữa? Ca còn nói có đồng ý làm cha ta hay không nữa đó? Đàm Đài ca ca?"

Phía trước tuy đã đi rất xa, nhưng từ trên lưng ngựa Phượng Ly Ca có thể nghe rõ mồn một, kinh ngạc thiếu chút nữa chổng đầu xuống đất, nhưng mà không dám nói thêm cái gì.

Bên trong xe ngựa, vang lên giọng nói lạnh lẽo khát máu của Đàm Đài Văn Hạo:

"Mộc vương tử hẹn giờ nào gặp mặt?"

Phượng Ly Ca nghe chủ tử hỏi xong, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, nhanh mở miệng xin lỗi:

"Thuộc hạ đáng chết, còn không đi sẽ đến muộn"

Lời vừa nói ra, liền mệnh lệnh thủ hạ gấp rút chạy đi đến trước nơi hẹn gặp.

Vãn Thanh ôm con đứng ở trên đường phố trống trải.

Hồi Tuyết cùng mấy hộ vệ Thượng Quan phủ vừa nhìn thấy đại tiểu thư cùng tiểu công tử không có việc gì, nhanh đi lại, quan sát thấy các chủ tử không có việc gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Tiểu thư, không có sao chứ"

Mới vừa rồi, bởi vì kết giới quá dầy, cho nên bọn họ, mấy người đứng bên ngoài, không biết bên trong xảy ra chuyện gì? Vãn Thanh sắc mặt nóng đỏ, lắc đầu:

"Không có việc gì, chúng ta trở về đi"

Nói xong bế con lên xe ngựa, Hồi Tuyết nghi ngờ nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái.

Sao mặt tiểu thư có vẻ như hơi đỏ thì phải? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sau đó ngừng suy nghĩ, leo lên xe ngựa, một đường hồi Thượng Quan phủ.

Bên trong xe ngựa, Đồng Đồng bĩu môi, trông bé rất không vui, đứng thẳng người ôm đầu.

Vãn Thanh vốn còn muốn giáo huấn bé. Nhưng mà, mắt vừa nhìn thấy bé, giờ phút này có biểu tình khổ sở như vậy, liền không mở miệng được.

Nhất thời bên trong xe ngựa không có một chút âm thanh, chỉ có tiếng rao hàng la hét thanh bên ngoài cùng tiếng lộp cộp của xe ngựa.

Mắt thấy đã đến trước cửa Thượng Quan phủ, Đồng Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt thậm chí còn có nước mắt, dọa Vãn Thanh nhảy dựng.

"Sao vậy con?"

"Vì sao Đàm Đài ca ca không muốn làm cha của con? Có phải là tại vì con là đứa trẻ không ai cần hay không? Cho nên người khác mới không đồng ý làm phụ thân của Đồng Đồng?"

Âm thanh khóc lóc đầy ủy khuất của bé khiến Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đều cảm thấy xót xa trong lòng. Tuy rằng giây trước, Vẫn Thanh bị bé làm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng giờ khắc này đây, lại đau lòng muốn chết, vươn tay ôm bé vào lòng, vỗ vỗ lưng nhỏ bé của bé, ôn nhu mở miệng:

"Đồng Đồng, mẫu thân muốn nói với con một chuyện"

Trải qua hành động Đồng Đồng liên tiếp tìm phụ thân, Vãn Thanh cảm thấy rất cần thiết khai thông mọi việc cho bé hiểu một chút.

Tuy rằng cho tới nay, nàng vẫn cho là bé còn nhỏ tuổi, chưa hẳn đã biết chuyện này chuyện kia.

Nhưng mà bây giờ, không nói không được. Bé sẽ luôn luôn để trong lòng chuyện này, cho nên không bằng giải thích cho bé hiểu thật rõ chuyện này.

Bằng không ... bé cứ ...

"Mẫu thân, mẹ cứ nói đi"

Đồng Đồng hít hít cái mũi, đôi mắt hồng hồng, bàn tay thì dùng ống tay áo lau nước mắt, Hồi Tuyết đau lòng, lấy khăn cẩn thận lau mặt cho bé :

"Đừng khóc, Đồng Đồng phải ngoan nha"

"Nghe tiểu thư nói chuyện với con đã, ngoan, đừng khóc nữa, Đồng Đồng ngoan"  

  Phần 3: Thượng Quan Tử Ngọc lại đến kiếm chuyện

Bên trong xe ngựa vang lên âm thanh nhàn nhạt của Vãn Thanh:

"Đồng Đồng, con muốn nhận phụ thân, mẫu thân không phản đối"

"Nhưng con có biết, con nhận phụ thân là một chuyện, mà người kia có muốn cưới mẫu thân hay không? Đó lại là chuyện khác ..."

"Người đó có thể đồng ý làm phụ thân của Đồng Đồng. Nhưng mà ... Con nói thử xem, có người nào nguyện ý cưới mẫu thân sao?"

Đồng Đồng chớp đôi mắt giống như cánh bướm, chớp chớp mấy cái, xinh đẹp đáng yêu làm người ta muốn cắn một cái.

Bé hít hít mũi một cái rồi gật đầu, rất nghiêm túc mở miệng:

"Mẫu thân xinh đẹp đến như vậy, lại còn rất lương thiện, còn biết võ công, lại còn biết chế tạo ra mấy đồ vật đẹp như thế. Còn có ai không đồng ý cưới mẫu thân kia chứ? Đồng Đồng không tin"

Đồng Đồng nói xong, nghĩ một chút bổ sung thêm:

"Bất quá người đó phải là người rất lợi hại, bộ dạng phải tuấn tú, còn phải có rất nhiều tiền ... "

"Quan trọng nhất, là phải bảo vệ mẫu thân cùng Đồng Đồng. Bằng không, Đồng Đồng mới không cần gả mẫu thân đi đâu? Mẫu thân là của Đồng Đồng, chỉ thuộc về Đồng Đồng mà thôi"

Đồng Đồng nói xong vươn tay kéo cổ Vãn Thanh, dựa vào trong lòng nàng. Cho đến tận lúc này bé mới hơi hơi hiểu.

Nguyên lai, nếu như bé nhận phụ thân, người kia sẽ muốn cưới mẫu thân. Người kia liệu có phải sẽ đoạt mất mẫu thân xinh đẹp của bé hay không?

Liệu có đoạt mất sự thương yêu, cưng chiều của mẫu thân đối với bé không?

Nếu Đồng Đồng để mẫu thân bị người khác đoạt mất ... vậy phải làm thế nào đây?

Cậu nhóc này lần đầu tiên có cảm giác lo lắng cùng mất mát, không muốn nhận thức phụ thân nữa, lại bắt đầu lo lắng đến một chuyện khác.

"Mẫu thân, mẫu thân"

"Nếu mẹ gả cho phụ thân, vậy phụ thân có đoạt mất tình yêu mà mẫu thân dành cho Đồng Đồng hay không?"

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết phù một tiếng nở nụ cười. Vãn Thanh vì ngăn chặn ý định tìm phụ thân của bé, nên thần thần bí bí mở miệng:

"Điều này mẫu thân không chắc chắn nha"

Đồng Đồng sắc mặt lập tức đen lại. Hồi Tuyết vừa thấy, lập tức trừng mắt nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái. Có người làm mẹ nào lại nói với con mình như vậy kia chứ.

Sau đó kéo tay Đồng Đồng qua, cười mở miệng:

"Tiểu thư là nói đùa với Đồng Đồng của chúng ta thôi"

"Tiểu thư nếu gả cho người ta, cũng sẽ giống như hiện tại, trong lòng chỉ yêu nhất một mình Đồng Đồng mà thôi. Sau đó Đồng Đồng lại có thêm một người phụ thân yêu thương mình nữa nha"

Lời nói của Hồi Tuyết khiến Đồng Đồng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng mà trái tim nhỏ bé của bé vẫn còn đập thình thịch vì sợ hãi, không muốn lại nhận bừa phụ thân nữa.

Bỗng nhiên trong đầu bé chợt nhớ tới một chuyện khác, cất tiếng hỏi:

"Mẫu thân, lần trước lão sư từng giảng qua cho Đồng Đồng về vấn đề huyết thống"

"Nên Đồng Đồng biết ..."

"Đồng Đồng cũng có phụ thân, hơn nữa dáng vẻ của Đồng Đồng cùng phụ thân rất giống nhau. Cho nên, hiện tại Đồng Đồng muốn tìm phụ thân ruột của mình"

Thượng Quan Đồng lại hạ quyết tâm thêm lần nữa. Bé rất sợ mẫu thân sẽ bị người khác đoạt đi mất, cho nên muốn tìm phụ thân ruột của mình.

Chỉ cần là phụ thân của mình, cha nhất định sẽ không cùng bé tranh đoạt mẫu thân. Nên bé âm thầm tự ra quyết định, không tiếp nhận những người bên ngoài kia.

Bé nhất định phải tìm được phụ thân thật sự của mình.

Quyết tâm của bé hừng hực như lửa, muốn dập cũng khó. Vãn Thanh nhìn thấy bé quyết tâm đến như vậy, sắc mặt liền ỉu xìu.

Tuy rằng, muốn tìm được người sáu năm trước là rất khó khăn, nhưng mà chỉ vừa nghĩ đến chuyện năm đó ... Mặt Vãn Thanh liền nóng đến muốn cháy da, đỏ rực chảy dài xuống tận cổ.

May mắn, khắp thiên hạ này chỉ có mình cùng người nam nhân năm đó mới biết rõ chuyện này.

Chuyện đó ... là do mình ép buộc người ta ... Là do mình cường bạo người ta ... Là do mình đè người ta ra, sau đó lại quất ngựa truy phong.

Nếu như có người nào khác biết được chuyện này ...

Mình chỉ có thể đào đất động quan mới bớt nhục.

Nếu nói ra thì, chuyện đó cũng không phải hoàn toàn là lỗi của nàng. Toàn bộ đều là do mẹ con nhị di nương cùng tên đầu óc không bình thường Mộ Dung Dịch kia,

Huhmm, bọn ngươi ... chờ đó ...

Nghĩ vậy, cũng không muốn làm con thất vọng. Dù sao trong biển người mênh mông này, muốn tìm một người là rất khó. Huống chi còn không biết mặt.

Nàng tin rằng Đồng Đồng sẽ không tìm được người kia. Như vậy, nàng cũng không cần phải đối mặt với ... chuyện xấu hổ năm đó.

Giả sử, Đồng Đồng tìm được người nam nhân đó ... thì đó chính là ngày chết của nàng cũng không chừng.

Nhưng mà, nếu Đồng Đồng quyết tâm muốn tìm phụ thân thật sự của mình. Bé sẽ không tùy tiện nhận bừa người khác làm phụ thân nữa, cũng giảm đi không ít phiền toái cho nàng.

Nên Vãn Thanh đành gật đầu đồng ý.

"Ừ"

Xe ngựa dừng lại ở trước cửa Thượng Quan phủ. Thượng Quan Hạo cùng đám người Trương Trung đang đứng đợi trước cửa trong ngóng nhìn ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Vãn Thanh cùng Đồng Đồng từ trên xe ngựa bước xuống, Thượng Quan Hạo thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vươn tay bế Đồng Đồng, hôn rồi lại hôn:

"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Đồng Đồng sợ hãi không con? Vừa rồi hù chết ông ngoại rồi"

Thượng Quan Đồng khanh khách cười, ôm cổ Thượng Quan Hạo lắc đầu:

"Ông ngoại, Đồng Đồng thật xin lỗi, con không sao hết, ông ngoại đừng lo lắng"

"Ừ, tốt"

Thượng Quan Hạo ôm bé đi vào trong, Vãn Thanh theo phía sau bọn họ cùng đi vào, toàn bộ thủ hạ cùng hạ nhân đều đi vào bên trong phủ.

Lan viện.

Thượng Quan Tử Ngọc cùng Nhị di nương nghe xong tin tiểu nha đầu bẩm báo, biết Thượng Quan Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo đã trở lại, sắc mặt âm u.

Không nghĩ tới, ngày hôm nay, phụ thân đi đến sân luyện võ của Mộ Dung gia, vậy mà lại không mang theo nàng. Nữ nhi của ông.

Mà lại dẫn theo Thượng Quan Vãn Thanh, cái con tiện nhân mất nết làm bại hoại nề nếp gia đình. Thật sự là có loại phụ thân gì thì mới có thể có loại nữ nhi đó.

Nhị di nương tức giận nói thầm.

Cơ hội tốt như vậy, nếu cho Ngọc nhi đi cùng, tất nhiên có thể dùng cơ hội này mà gia tăng thêm chút cảm tình cùng Mộ Dung Dịch.

Còn con tiện nhân kia đi ... thì có mà chó nó dùng.

"Mẹ, con đi qua bên kia tìm hiểu một chút"

Thượng Quan Tử Ngọc tức thì tức, nhưng mà vẫn rất quan tâm đến chuyện tuyển người kia. Nữ nhân trời sinh đều nhiều chuyện.

Ả cũng muốn biết tình hình về Mộ Dung Dịch, cũng muốn biết cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh lần này, Kim Hạ quốc cử ai đi tham dự.

Nhị di nương gật đầu, bà biết, hiện tại cho dù bà nói cái gì, thì Ngọc nhi cũng không để ý tới. Nên, không bằng không nói.

Thượng Quan Tử Ngọc mang nha hoàn thiếp thân Vân Tụ, cùng hai nha hoàn, còn có hai bà tử, chậm rãi hướng Ngọc Trà Hiên mà đi.

Ngọc Trà Hiên.

Vãn Thanh đang ở trong phòng nghỉ ngơi, còn Đồng Đồng thì đã được bà vú dẫn về phòng mình, Thượng Quan Hạo cũng trở về Thạch viện.

Ép buộc hơn nửa ngày, nàng cũng hơi mệt, cho nên liền dựa vào giường nệm ở trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Ai biết, nàng vừa nhắm mắt, liền nghe được âm thanh của Hỉ nhi vang lên:

"Nhị tiểu thư, đại tiểu thư vừa trở về. Hiện, rất mệt mỏi, đã nghỉ ngơi. Mong người thông cảm, xin hãy quay trở về"

"Đại tỷ rất mệt mỏi hả?"

"Nhưng lúc này mà ngủ, buổi tối sợ sẽ không ngủ được nữa. Nói không chừng đại tỷ còn chưa ngủ đâu"

"Ngươi thay ta đi vào nhìn một chút xem đại tỷ đã ngủ chưa. Sao đó ta đi về cũng chưa muộn"

Thượng Quan Tử Ngọc thanh âm vang lên, ả rõ ràng là muốn gặp Vãn Thanh ngay lúc này cho bằng được. Mới dám cất tiếng mà nói những lời vô sĩ đến như thế.

Hỉ nhi khó xử mở miệng:

"Nhị tiểu thư, thỉnh đừng làm khó dễ nô tì. Nô tì không dám quấy rầy đại tiểu thư nghỉ ngơi, thỉnh nhị tiểu thư dời bước"

Hỉ nhi là người nghĩ sao nói vậy. Vãn Thanh đã chỉ dạy qua nàng, một là một, hai là hai, tuyệt đối không nói quanh co lòng vòng. Nên thái độ của nàng rất kiên quyết đuổi người trở về.

Thượng Quan Tử Ngọc giận đến run người. À trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Hỉ nhi. Nhất thời sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng không dám nổi giận tại nơi này, nhưng ả ta ăn vạ không đi.

Trong phòng, Hồi Tuyết sắc mặt trầm xuống, liền đi ra ngoài, Vãn Thanh đã bị kinh động, mở mắt, phân phó:

"Cho nàng ta vào đi"

Nàng muốn nhìn thử xem, trình độ không biết xấu hổ của nữ nhân này đã đạt tới mức nào.

Nàng ta còn muốn âm mưu tính toán gì với nàng nữa?

Nếu nàng ta đã dám can đảm ra tay ác độc đối với chính tỷ tỷ của mình, thì nàng ta liền có đủ bản lãnh để tiếp nhận cơn tức giận của nàng.

Vãn Thanh khóe môi hiện lên ý cười đầy thích thú, Hồi Tuyết không nói gì nữa, đi ra ngoài, đứng ở trước cửa, hướng ra phía hành lang kêu to:

"Nhị tiểu thư, vào đi, tiểu thư cho mời vào"

Thượng Quan Tử Ngọc nghe Hồi Tuyết nói xong, hài lòng nở nụ cười, trừng mắt nhìn Hỉ nhi liếc mắt một cái, nhấc chân liền bước lên thềm đá, theo phía sau Hồi Tuyết đi vào trong.

Bên trong gian phòng, Vãn Thanh miễn cưỡng dựa vào vách giường, híp mắt nhìn Thượng Quan Tử Ngọc. Chỉ thấy gương mặt nịnh nọt lấy lòng đầy ý cười của ả ta, ả bước tới trước mặt Vãn Thanh, cung kính mở miệng:

"Đại tỷ, tỷ mệt mỏi sao?"

Đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao?

Biết rõ nàng cần nghỉ ngơi, còn kiên trì muốn gặp nàng, lúc này lại còn giả bộ tốt lành làm gì? Đúng là ... thứ không biết xấu hổ.

Vãn Thanh không nói lời nào, xua tay ý bảo ả ngồi xuống.

Thượng Quan Tử Ngọc ngồi ở cái ghế đối diện với giường của Vãn Thanh, Hồi Tuyết pha trà mời ả xong, liền lui đến bên cạnh tiểu thư của mình.

"Nhị muội đến đây là có chuyện gì?"

Vãn Thanh mở miệng hỏi, cả người mệt mỏi không có sức lực, vừa nói, vừa nhắm mắt.

Thượng Quan Tử Ngọc sợ nàng ngủ, nhanh chóng mở miệng:

"Đại tỷ, ngày hôm nay cùng phụ thân đến tham dự cuộc thi tuyển tại nhà Mộ Dung, có phải rất náo nhiệt hay không?"

Vãn Thanh cũng không nói lời nào, dường như đang ngủ, nhưng Hồi Tuyết lại thay nàng trả lời ả ta:

"Đúng vậy đó, nhị tiểu thư"

"Ngày hôm nay người không đi, nên không biết đó thôi. Cuộc thi tuyển chọn danh thủ hôm nay rất náo nhiệt nha"

"Tất cả những người thuộc ngũ đại thế gia đều đến tham dự hết nha"

"Chưa hết, còn có toàn bộ người của Hán Thành Vương phủ cũng đến. Ngay cả thái tử điện hạ cùng Cẩn vương gia cũng đều xuất hiện nữa đó"

"Không khí rất ... là náo nhiệt nha ..."

Hồi Tuyết cười nhẹ nhàng mở miệng, nàng chính là cố ý nói quá lên một chút, làm cho ả tiện nhân thú đội lớp người này ghen tị đến chết.

Quả nhiên, Hồi Tuyết nói xong, sắc mặt của Thượng Quan Tử Ngọc thay đổi ngay lập tức, vẻ mặt ả nhìn không được tự nhiên lắm, liền trong lòng thầm oán giận cùng trách mắng.

Nơi náo nhiệt như vậy, phụ thân vì sao không mang theo nàng đi?

Nơi nào náo nhiệt thường xuất hiện nhiều nhân vật có tiếng tăm. Bọn họ đều là vương tôn quý tộc đó nha.

Nàng mà đến đó cũng có cơ hội tốt để kết bạn. Tại sao lại chỉ dẫn theo Thượng Quan Vãn Thanh đi? Tại sao?

Ả vừa nghĩ vừa nghiến răng ken két.

Nhưng mà rất nhanh liền hồi phục, gương mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng mở miệng:

"Haiz, khó trách đại tỷ lại mệt mỏi đến như thế. Nguyên lai là tại hôm nay xem náo nhiệt quá hưng phấn đi"

"Vậy mà tỷ cùng phụ thân cũng không mang bọn muội cùng nhau đi xem một chút"

Hồi Tuyết nghe Thượng Quan Tử Ngọc nói xong, liền cười đến ý vị thâm trường.

*Ý vị thâm trường: ý nói đến nụ cười cùng ánh mắt trêu chọc, khinh thường người khác.

"Nhị tiểu thư còn sợ gặp không được những người quyền quý kia nữa sao?"

"Chừng nào Mộ Dung Dịch cưới nhị tiễu thư vào phủ, thì dạng người gì? Trường hợp nào mà không thấy"

"Nhị tiểu thư biết không? Ngày hôm nay, trong ngũ đại thế gia, Mộ Dung gia đứng nhất đó nha. Chẳng những Mộ Dung gia chủ, mà ngay cả thái tử điện hạ cũng rất vui mừng nha"

Hồi Tuyết không nhanh không chậm nói xong, Thượng Quan Vãn Thanh luôn luôn nhắm chặt hai mắt, không biết mở mắt khi nào mà cứ nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tử Ngọc:

"Nhị muội, tỷ quên hỏi ngươi một chuyện"

"Là, khi nào thì Mộ Dung Dịch tới cầu hôn ngươi vậy?"

"Ngươi trở về hỏi hắn một chút đi, tốt xấu gì thì cũng phải cho tỷ một thời gian nhất định, để dễ dàng ăn nói với lão thái thái chứ"

"Như vậy cũng có đủ thời gian để chúng ta chuẩn bị thật tốt của hồi môn cho nhị muội đây, muội nói ... đúng không"

"Nhị muội ... ?"

Lời này vừa nói ra, liền khiến Thượng Quan Tử Ngọc bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, một khắc cũng ngồi không yên, nhanh đứng dậy nói lời cáo từ:

"Đại tỷ chắc đã mệt mỏi rồi, hãy nhanh chóng ngủ đi. Muội về Lan viện đây, có gì thì sẽ tìm tỷ nói chuyện tiếp"

Nói xong cũng không chờ Thượng Quan Vãn Thanh mở miệng, chạy trối chết.

Trong phòng, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết nhìn nhau cười, Vãn Thanh mắt sáng lấp lánh, lười biếng vươn vai, vẫy tay ý bảo Hồi Tuyết đi qua:

"Đến đây, ta giao cho em một chuyện quan trọng đây, nội trong chiều hôm nay, em phải hoàn thành cho ta"

"Dạ, xin tiểu thư phân phó"

Vãn Thanh nói nói, Hồi Tuyết gật đầu, khuôn mặt đầy ý cười, Vãn Thanh nói xong, liền nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, không quên phân phó Hồi Tuyết:

"Cho Hỉ nhi cùng Phúc nhi canh gác bên ngoài. Nếu lại có người đến, đuổi thẳng ra khỏi Ngọc Trà Hiên"

"Dạ, tiểu thư"

Hồi Tuyết nói xong liền đi ra ngoài, dặn dò Hỉ nhi cùng Phúc nhi. Sau đó âm thầm xuất phủ làm việc.

  Phần 4: Lập mưu lấy lại toàn bộ cửa hàng trong tay Nhị di nương

Tiểu thư giao cho nàng chuyện gì sao? Chỉ là đi tìm mấy vị chưởng quầy của mấy cửa hàng mà thôi. Trong đó một cửa hàng tơ lụa, còn có một tiệm thuốc.

Tiểu thư căn dặn, tạm thời không để hai cửa hàng trên có bất kỳ giao dịch gì trong một thời gian. Còn tuyên bố ra bên ngoài, cửa hàng kinh doanh thu lỗ, chống đỡ không nổi nữa.

Vốn lưu động không đủ xoay, chuẩn bị thanh lý toàn bộ hàng hóa trong cửa hàng, bán ra với mức giá thấp nhất.

Còn đối tượng được quyền thu mua sao? Hừ. Đương nhiên đã được chọn.

Đó chính là mấy cửa hàng trong tay Nhị di nương. Trừ phi bọn họ tự chạy tới ký kết hợp đồng, bằng không ai cũng không bán.

Vì đây là cái bẫy dành riêng cho họ.

Cửa hàng tơ lụa này vốn là của hồi môn của mẫu thân Vãn Thanh. Kinh doanh rất phát đạt, hơn nữa tơ lụa mặc dù không phải loại tốt nhất, nhưng cũng đẹp mười phần. Rất có danh tiếng tại Sở kinh.

Hiện tại tung hàng ra ngoài với cái giá cực thấp, đương nhiên sẽ có rất nhiều người tới cửa bàn chuyện làm ăn. Nhưng mà Vãn Thanh không bán cho người khác, giữ riêng đám hàng đó cho Nhị di nương.

Bởi vì trước thời điểm thu mua hàng, nàng đã phân phó chưởng quầy cửa hàng tơ lụa, cùng chưởng quầy tiệm thuốc. Là phải cùng lúc nhập vào một đám hàng giả.

Tơ lụa kia tuy rằng nhìn rất giống những tơ lụa thường bán của cửa hàng, nhưng mà chỉ là tương tự bên ngoài.

Nếu trải qua quá trình ngâm nước, thì đám tơ lụa kia chẳng những phai màu, hơn nữa còn nhăn nheo, xướt vải. Chỉ có thể mặc một lần duy nhất, vì sau khi giặt một lần nước liền không thể mặc được nữa.

Còn mấy loại dược liệu kia, đều là thuốc giả. Tuy rằng không hại người, nhưng lại không có tác dụng gì.

Đều là một ít cỏ mộc sau vườn, hay là mấy cây cỏ dại không biết tên mộc bừa trên núi. Đem hái xuống, sau đó phơi khô thành thuốc giả, người bình thường căn bản không phân biệt được.

Huống chi lại còn ở trong kho dược cửa hàng của nàng, là nơi vốn có danh tiếng trong Sở kinh, người khác căn bản không thể nghĩ đến việc này.

Cho nên, đối với người có lòng tham không đáy như nhị di nương, khó tránh khỏi việc sẽ mắc mưu.

Buổi chiều, Hồi Tuyết xuất phủ là đi làm chuyện này, hai chưởng quầy dựa theo chỉ thị của Vãn Thanh, lập tức phóng tin tức ra bên ngoài.

Rất nhanh tin tức liền rơi vào trong tai Nhị di nương, bà ta có chút nghi ngờ. Chưa nghe nói qua hai cửa tiệm này có vấn đề, sao có thể không đủ tiền vốn mà xoay?

Nghĩ, liền phân phó tiểu nha hoàn:

"Đi, mau mời Trương quản gia đến đây. Ngươi đi ngay lập tức cho ta"

"Dạ"

Tiểu nha hoàn lĩnh mệnh đi ra ngoài, rất nhanh đã mang Trương quản gia tiến vào. Trương Trung trầm ổn chào Nhị di nương, sau đó hỏi:

"Không biết di nương gọi Trương Trung đến đây là có chuyện gì?"

Nhị di nương làm bộ thật tự nhiên, mở miệng:

"Là như thế này"

"Hôm nay, tiểu nha hoàn ra phố mua cho ta ít đồ, nghe được một tin. Nói, có hai gian hàng nhà chúng ta xảy ra vấn đề. Nên tạm thời đóng cửa, không biết Trương quản gia có nghe qua chuyện này chưa?"

Trương Trung nghe Nhị di nương nói xong, trong mắt ông lóe sáng, việc này Hồi Tuyết cô nương đã nói với ông.

Bất luận là ai hỏi, chỉ cần nói hai cửa hàng đã xảy ra vấn đề. Không nghĩ tới, người hỏi đầu tiên lại chính là Nhị di nương, không biết bà ta hỏi chuyện này làm cái gì?

Nhưng mà Trương quản gia cũng lười để ý tới, chấp tay trả lời:

"Đúng vậy, di nương"

"Chuyện này ... đại tiểu thư không để phát tán ra bên ngoài. Hình như là nói muốn bán phá giá một phần hàng hóa, còn đang khẩn cấp bán ra ngoài, để dễ dàng có chút vốn mà quay vòng"

"Thời gian trước, tiểu thư rút một số bạc lớn từ tiền vốn của hai cửa hàng bán tơ lụa và dược liệu. Nói, muốn mua tặng cho lão gia một món lễ vật"

"Ai ngờ lập tức liền xảy ra vấn đề, nhưng mà chắc vấn đề cũng không lớn lắm"

Trương quản gia nói xong, Nhị di nương trong lòng mừng rỡ, nhưng vẻ mặt lại bất động thanh sắc gật đầu:

"Ừ, vậy là tốt rồi. Trương quản gia phải biết, với thân phận của chúng ta, tất nhiên là không hy vọng cửa hàng xảy ra vấn đề gì, cuộc sống hằng ngày của chúng ta đều phụ thuộc vào đó"

*Bất động thanh sắc: không có biểu hiện gì, không có động tác gì, không có thái độ gì.

Trương quản gia hết chỗ nói rồi, ngân lượng của bà ta cũng không ít, chưa bao giờ thấy bà ta lấy ra dù là nữa xu. Lúc này còn nói những lời như thế, chậm rãi mở miệng:

"Lão nô có việc, lui xuống trước"

"Đi đi"

Nhị di nương phất phất tay, đợi cho đến khi Trương quản gia đi ra ngoài, bà ta đứng dậy ở trong phòng khách bước thong thả qua lại, cực kỳ cao hứng.

Đối với mấy cửa hàng này, nàng biết rất rõ.

Cửa hàng tơ lụa toàn là nhập tơ lụa Giang Nam, là loại vải mà những nữ tử thượng lưu thích nhất tại Sở kinh, còn cửa hàng dược liệu cũng toàn là dược liệu tốt nhất.

Hiện tại, nếu nắm trong tay một phần hàng đó, đến lúc đó ... không phải hai cửa hàng đó không đủ vốn thu mua hàng nữa hay sao?

Như vậy, chỉ trong nháy mắt, hai cửa hàng đó có thể thuộc về nàng, có thể thấy được, ngày mà nàng phát tài đã đến gần lắm rồi.

Nhị di nương nghĩ, lập tức phái người đi báo tin cho chưởng quỹ của cửa hàng riêng của bà, nhanh chóng đi thu mua, nhất định phải mua cho bằng được, như vậy bọn họ liền dễ dàng buôn bán có lời, mà còn là lời to.

Đồ cưới của Ngọc nhi sẽ càng đồ sộ hơn.

Ngọc Trà Hiên

Vãn Thanh ngủ thoáng cái đã qua buổi trưa, lại nghe Hồi Tuyết bẩm báo xong, tâm trạng phá lệ, rất tốt.

"Tiểu thư, cơ hội này rất ít thấy, tin rằng Nhị di nương nhất định sẽ động thủ"

Hồi Tuyết hớn hở cười, nghĩ đến cảnh Nhị di nương tán gia bại sản, trở thành hai bàn tay trắng, tâm tình của nàng liền không lí do mà trở nên đặc biệt tốt.

"Ừ, chỉ cần bà ta động, sẽ trở thành kẻ nghèo hèn ngay lập tức"

Vãn Thanh cười tủm tỉm đồng ý với lời nói của Hồi Tuyết, nghĩ đến Nhị di nương trở thành hai bàn tay trắng, nàng thực muốn xem xem lúc đó bà ta sẽ biến thành cái bộ dáng gì?

Người luôn luôn âm mưu, tính kế người khác, nay bị người tính kế, không xu dính túi, sẽ không sống không bằng chết đi.

Trong phòng khách tràn ngập nụ cười. Ngủ một lúc Vãn Thanh đã tỉnh hẳn, đứng lên, nhìn Hồi Tuyết.

"Chúng ta đi tản tản bộ đi, ngày hôm nay ánh trăng thật sáng"

Hồi Tuyết ngó ra ngoài liếc mắt một cái, không khí bên ngoài quả thật không tệ, vươn tay giúp Vãn Thanh đi ra ngoài. Trước cửa, Hỉ nhi cùng Phúc nhi đang đứng gác, thấy tiểu thư liền khom lưng khụy gối hành lễ:

"Tiểu thư"

"Ừ, các ngươi cứ gác ở đây, ta cùng Hồi Tuyết chỉ đi dạo ở trong sân, không cần đi theo"

"Dạ, tiểu thư"

Vãn Thanh mở miệng, Hỉ nhi cùng Phúc nhi gật đầu, chỉ có Hồi Tuyết đi theo phía sau nàng.

Dọc theo hành lang dài là đi tới hậu viện, có mấy chậu hoa phong lan được treo lủng lẳng giữa không trung, có vài nhánh đã nở, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, dính đầy sương sớm.

Trên đỉnh đầu, vầng trăng tròn vành vạnh, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp Ngọc Trà Hiên.

Đêm đã khuya, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có hoa cỏ ở trong gió nhẹ lay động, đèn lồng mờ mờ ảo ảo thấp sáng đường đi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bỗng đâu, một làn gió rét buốt đập thẳng vào mặt, mang theo nhè nhẹ hàn ý, Vãn Thanh không khỏi cảm thán.

"Thật không nghĩ tới, chỉ chớp mắt một cái, thì trời đã sắp sang thu rồi, cây cối tiêu điều, hoa cỏ rất nhanh sẽ héo rũ. Hoa cỏ héo rũ thì còn có thể đợi cho đến năm sau, nếu như người mà héo rũ, còn có thể có kiếp sau sao?"

Nàng dứt lời, bỗng nhiên trong chỗ tối chợt truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, mị hoặc.

"Tại sao lại không có, nhưng mà kiếp này còn chưa hết, ở đâu ra kiếp sau?"

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết kinh hãi, không nghĩ tới lại có người dám xông vào Ngọc Trà Hiên, mà các nàng lại hoàn toàn không phát hiện ra, người tới có tu vi rất cao, lực cảnh giác của các nàng quá thấp.

Hồi Tuyết lôi Vãn Thanh ra sao nàng, bảo vệ, hướng chỗ phát ra tiếng nói quát nhẹ:

"Người nào, đi ra?"

Chỉ thấy cuối hành lang dài, có một gốc cây lựu, từ từ xuất hiện một bóng dáng đang đi đến.

Mềm mại thanh thoát lại kiêu ngạo, tà mị ngàn lần, một bàn tay khẽ đùa giỡn tóc của bản thân mình, càng tăng thêm mấy phần yêu khí, đôi mắt đào hoa nheo nheo.

Dường như giống với người say rượu, dùng ánh mắt nồng cháy, bắn thẳng về phía Vãn Thanh.

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết vừa thấy, sắc mặt liền thay đổi, người tới không phải ai khác, chính là Mộc Tiêu Dao. Đáng chết, nam nhân này chạy đến tới nơi này làm gì?

"Ngươi tới nơi đây làm gì?"

Mặc dù không có hảo cảm đối với Mộc Tiêu Dao, nhưng Vãn Thanh biết hắn còn chưa đến mức xuống tay với mình. Bởi vì hắn từng nói qua, nàng thuộc loại nữ tử mà hắn đã thề không động vào.

Chính những lời này của hắn, cho nên sắc mặt của nàng tuy rằng khó coi, nhưng không còn hoảng sợ nữa, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn.

Đối với sắc mặt của Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, Mộc Tiêu Dao dường như không quan tâm, hắn vén tóc lên, đứng ở dưới bóng cây thạch lựu, cảm khái.

"Bởi vì ta đang rất nhàm chán, rất tịch mịch"

"Nếu là ở Thương Lang quốc, ta còn có thể tìm người bầu bạn một đêm xuân, đáng tiếc. Bây giờ là ở Kim Hạ quốc, hơn nữa ta phát hiện, gần đây ta đối với nữ nhân không còn hứng thú nữa"

Mộc Tiêu Dao nói xong, có vẻ như có chút khổ sở, nhưng mà chỉ mặc niệm một phút đồng hồ, liền vừa cười vừa triền miên nhìn Vãn Thanh.

"Ta phát hiện gần đây ta đối với phụ nhân rất có hứng thú, vậy phải làm sao bây giờ đây?"

Hắn có vẻ như tương đối buồn rầu, sau đó lại dùng một đôi mắt đào hoa ái muội nhìn Vãn Thanh, cao thấp đánh giá một lần, tấm tắc:

"Dáng người của ngươi bảo dưỡng khá tốt nha"

Hồi Tuyết nghe vậy, tức giận đến mắng to:

"Mộc Tiêu Dao, ngươi dám đùa giỡn tiểu thư nhà chúng ta, đồ lưu manh, ngươi là vương tử quái gì"

Vãn Thanh nghe xong, nhanh chóng kéo kéo ống tay áo của Hồi Tuyết, nếu lỡ chuyện bị truyền đi, chỉ sợ là danh tiếng của mình đã thảm càng thảm hơn.

Mộc Tiêu Dao cũng sẽ không thật sự động tâm đối với nàng. Hắn chỉ là buồn chán nên mới nói qua loa vài câu chơi. Nhưng trời đã khuya khoắt như vậy, hắn còn đến Thượng Quan phủ, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

"Mộc Tiêu Dao, ngươi nói đi, nửa đêm đến Thượng Quan phủ rốt cuộc muốn làm gì"

Vãn Thanh lên tiếng hỏi, trên mặt cũng không còn ý cười.

Mộc Tiêu Dao không hề để ý tới gương mặt sắc lạnh của nàng, ánh mắt đào hoa nheo lại, môi mỏng câu hồn, lộ ra một cỗ âm nhu lành lạnh khiến lòng người như say như mộng, hơi hơi mở ra, lại hơi hơi chu lên.

"Ta đã nói ta rất nhàm chán, vì sao không ai tin tưởng hết vậy? Thật là làm cho ta thương tâm nha"

Hắn vừa nói, vừa che che ngực lại, giống như bức tranh Tây Thi thương tâm nhớ người yêu. Ngược lại, không thấy phản cảm mà cảm thấy rất nên thơ.

  Phần cuối: Mộ Dung phu nhân tới cửa

Vãn Thanh xoay người chuẩn bị rời đi. Nàng phát hiện, nam nhân này một khi chỉ cần để ý đến hắn, thì hắn càng làm những việc điên cuồng. Ngược lại, không bằng không để ý tới, nói không chừng đợi lát nữa hắn liền đi.

Bất quá, nàng mới vừa đi hai bước, liền nghe được Mộc Tiêu Dao kêu lên:

"Đợi một chút, hãy nói chuyện thêm một chút nữa đi, thật sự là vô tình mà, làm người ta đau lòng quá đi"

Vãn Thanh không thèm để ý đến hắn. Ai ngờ, nam nhân kia lại giống như người điên, kêu to lên:

"Thượng Quan Vãn Thanh, Thượng Quan Vãn Thanh?"

Âm thanh phát ra rất lớn.

Dù sao, hắn cũng không sợ, mất mặt cũng là Thượng Quan Vãn Thanh, dính dáng gì tới hắn. Ai kêu, nàng không để ý đến hắn làm gì kia chứ, hứ.

Vãn Thanh tức giận, dừng lại bước chân, đi thẳng một mạch đến trước mặt Mộc Tiêu Dao, chỉ vào mặt hắn, mắng chửi:

"Mộc Tiêu Dao, ngươi ăn nhầm cái thứ quái gì rồi hay sao mà la lên như người điên?"

"Đây là viện của ta không phải của ngươi"

"Tin hay không, ngươi nếu dám tiếp tục lại ở trong này quấy rối, ta lập tức phát ra tin tức, nói cho mọi người ngươi biết, Mộc Tiêu Dao đã đến Kim Hạ quốc"

Vãn Thanh nói xong, Mộc Tiêu Dao đứng thẳng người một chút, còn rất lịch sự làm động tác mời:

"Xin mời"

Hắn nói xong, đắc ý nâng mi híp mắt:

"Nếu ngươi dám làm như vậy. Từ nay về sau, ta liền bám theo ngươi, một bước cũng không rời"

Vãn Thanh một chữ cũng không nói ra được, Hồi Tuyết thật sự nhịn không nổi nữa. Thân hình chợt lóe liền vọt tới, cùng hắn đánh nhau.

Nhưng mà Mộc Tiêu Dao không đánh trả, thân mình giống như linh xà, trái né phải tránh, lúc nhảy lên, lúc cúi xuống.

Hồi Tuyết là cấp Thanh Huyền, thế nhưng nửa điểm cũng không làm gì được hắn, có thể thấy được tu vi của hắn rất cao, còn thần bí.

Nếu hắn đã can đảm công khai đem lệnh bài Phượng Hoàng Lệnh ra thách đấu cùng các nước, chắc chắn là nắm chắc phần thắng trong tay. Bằng không, hắn sẽ không ngốc đến nổi làm như thế.

Vãn Thanh đứng thẳng người, cẩn thận quan sát Mộc Tiêu Dao. Người này có diện mạo tựa như nữ tử, rất âm nhu, thân phận lại tôn quý, võ công bí hiểm. Còn có chuyện gì khiến hắn phải kiêng dè đây?

Nếu tìm không thấy điểm yếu này của hắn ... Sau này, không phải hắn sẽ làm phiền mình đến chết luôn hay sao? Nghĩ liền không lên tiếng nữa.

Mộc Tiêu Dao cùng Hồi Tuyết đánh mấy chiêu, bỗng nhiên giơ tay lên tiếng:

"Được rồi, ta biến"

Quả nhiên, trong nháy mắt liền không thấy hắn nữa.

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết nhìn xung quanh, nơi nào còn có bóng dáng của hắn, da đầu không khỏi run lên. Nam nhân này, thật sự là âm hồn bất tán.

"Tiểu thư, sau này nên để tâm một chút, nam nhân này quá kinh khủng"

"Ừ, chúng ta sau này cẩn thận một chút, chỉ sợ hắn sẽ còn xuất hiện tiếp. Nam nhân này tính tình âm trầm lại khinh người, xem ra lần so tài thách đấu này, tuyệt đối là một cái bẫy"

"Trở về đi tiểu thư. Đêm đã khuya, đi về nghỉ ngơi đi"

"Ừ"

Vốn đang có hứng thú dạo sân, trải qua cuộc gặp gỡ với Mộc Tiêu Dao còn làm ầm ĩ một trận, Vãn Thanh nửa điểm tâm trạng cũng không còn, cùng Hồi Tuyết đi về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Vãn Thanh còn chưa dậy, quản gia liền đến Ngọc Trà Hiên bẩm báo. Nói, lão thái thái vừa phái người đến cho mời đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư cùng đi qua phủ chính bên kia, lão thái thái muốn gặp các nàng.

Vừa nghe được tin lão thái thái muốn gặp tiểu thư, Hồi Tuyết liền không vui ra mặt. Nhưng mà e ngại sẽ khiến lão thái thái chú ý đến động tĩnh của tiểu thư, liền gật đầu đáp ứng.

Ngày hôm nay, Đồng Đồng không có đến trường, vì lão sư cho nghỉ hai ngày, cho nên bé sau khi thức dậy liền qua phòng Vãn Thanh náo loạn, miệng cứ líu ríu như chim non đòi ăn.

"Mẫu thân, mẫu thân, mẹ dậy nhanh lên đi mà. Hôm nay chúng ta đi dạo phố đi nha, mẫu thân nhanh dậy đi. Cùng đi dạo phố nào, nha, nha, nha ..."

Trong lòng bé đang có một dự định quan trọng. Hôm nay, bé muốn tìm một họa sĩ vẽ tranh trên phố, để người đó vẽ cho bé một bức chân dung, và phải vẽ cho thật giống với bé ngoài đời nha.

Để sau này bé còn dựa vào nó để đi tìm phụ thân nữa nha, nhất định phải tương đối tương đối giống với bé, như vậy cơ hội tìm phụ thân sẽ cao hơn, hehehe.

Đồng Đồng nghĩ trong lòng, lại không có ý định nói cho mẫu thân biết.

Bé đi đến trước giường của Vãn Thanh, nhấc màn lụa lên, tay nhỏ bé liền canh đúng điểm nhột của mẫu thân mà gãi, Vãn Thanh rất sợ ngứa, Đồng Đồng đương nhiên là biết điều này.

Trong chốc lát, Vãn Thanh liền bị bé làm cho tỉnh hẳn, vươn tay kéo cơ thể nhỏ nhắn của bé lên giường, gãi vào chỗ nhột của bé. Trong lúc nhất thời, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng gào hét vui vẻ vang lên khắp phòng, rất là náo nhiệt.

Trước cửa, Hồi Tuyết cùng bà vú đều cười rộ lên, cho đến khi hai mẹ con giỡn đủ, bọn Hồi Tuyết mới đi vào, phục vụ chủ tử đứng lên.

Hồi Tuyết nhớ tới chuyện Trương quản gia bẩm báo, vội báo cho nàng biết:

"Tiểu thư, trời vừa sáng lão thái thái liền phái người đến đây cho gọi qua, chỉ truyền gọi tiểu thư cùng nhị tiểu thư mà thôi"

"Ừ, bà già đó lại muốn tính toán chuyện gì nữa?"

Vãn Thanh bây giờ đối với lão thái thái thật sự là không có một chút hảo cảm, cảm thấy bà ta thật sự rất thích xen vào việc của người khác. Bà ta đã lớn tuổi đến như vậy, mà vẫn còn cố quản hết việc này đến việc kia.

Bà ta muốn chứng minh điều gì kia chứ? Chẳng lẽ chứng minh gừng càng già càng cay sao? Hừ, hay là muốn chứng minh bà ta vẫn còn nắm quyền lực trong tay? Chắc không phải là vế sau rồi.

Bây giờ Thượng Quan phủ có thể dùng câu vô cùng thê thảm để hình dung.

Có lẽ là do hôm qua, mọi người đi dự cuộc tuyển chọn tuyển thủ về kể lại. Chắc là về vị trí chỗ ngồi của ngũ đại thế gia, ít nhất phải có một ghế của Thượng Quan gia trong chỗ ngồi của ban giám khảo.

Kết quả thế nhưng lại không có. Mà Đại bá phụ ngay cả hừ lạnh cũng không dám hừ một tiếng.

Cho nên nói, Thượng Quan gia thật sự xuống dốc không phanh, như vậy mà bà già đó còn muốn thể hiện uy nghiêm quyền thế nữa sao? Hừ, buồn cười.

Hồi Tuyết thấy Vãn Thanh mất hứng, vội vàng lắc đầu:

"Không biết, em biết tiểu thư không muốn qua bên đó. Nhưng, dù người không muốn, cũng phải đi"

"Nếu tiểu thư không qua, người cho rằng bà ta sẽ chịu để yên cho người cùng lão gia sao?"

Vãn Thanh sắc mặt âm u.

Phía sau, Thượng Quan Đồng so với nàng càng tức giận buồn bực hơn, chu chu lên cái miệng nhỏ nhắn không nói một chữ, Vãn Thanh chuẩn bị chỉnh tề, thấy bé không nói chuyện, xoay người nhìn bé:

"Sao vậy con, ai dám cả gan chọc Đồng Đồng đáng yêu của mẹ?"

Đồng Đồng mệt mỏi rên rĩ:

"Mẫu thân, con muốn cùng mẹ đi dạo phố, ai ngờ ... dạo không thành"

Vãn Thanh thấy cách bé nói trông rất tội nghiệp, đau lòng, dỗ bé:

"Như vậy đi, Đồng Đồng cùng mẫu thân cùng nhau đi qua nhà chính bên kia nha. Sau khi trở về, mẫu thân sẽ bồi Đồng Đồng đi dạo phố. Như thế nào?"

"Dạ được, mẫu thân, chúng ta đi nhanh đi, đi nhanh đi, mẫu thân"

Đồng Đồng vừa nghe có thể đi dạo phố, nhanh chóng kéo Vãn Thanh đứng dậy đi ra ngoài, Vãn Thanh buồn cười nhắc nhở bé:

"Con đó, mẫu thân còn chưa có dùng điểm tâm nữa kìa?"

"Vậy con cùng mẫu thân cùng nhau ăn nha"

Đồng Đồng không nỡ làm cho mẫu thân đói bụng, cười tủm tỉm kéo Vãn Thanh đi qua phòng khách dùng bữa.

Ăn đơn giản vài món xong, hai mẹ con liền mang theo Hồi Tuyết và bà vú, cùng Hỉ nhi, Phúc nhi, còn có Mã Thành cùng một đám thị vệ, cả đám chậm rãi rời khỏi Thượng Quan phủ, đi qua phủ chính ở bên kia.

Mà trước cửa phủ, trừ xe ngựa của bọn Vãn Thanh, còn có một chiếc xe ngựa khác đi theo phía sau bọn họ cùng nhau đi tới phủ chính ở bên kia. Người ngồi trong chiếc xe ngựa đó, chính là Thượng Quan Tử Ngọc.

Tuy rằng ả trang điểm rất tỉ mỉ, nhưng mà nhìn không có tinh thần gì hết, hai vành mắt nổi lên quầng đen rất rõ ràng. Có vẻ như cả đêm ngủ không được ngon giấc, ngồi trong xe ngựa liền ngáp ngắn ngáp dài.

Nha hoàn Vân Tụ trước kia còn có chút tự hào vì mình là nha hoàn thiếp thân của nhị tiểu thư. Nhưng mà gần đây, bởi vì tâm tình của nhị tiểu thư không tốt, cho nên nàng liên tục bị đánh.

Nhị tiểu thư hoàn toàn không xem nàng là người, đối xử với nàng còn hơn súc vật. Trong lòng tràn đầy oán khí, nàng thật hối hận vì nhận một người mặt người dạ thú như ả ta làm chủ tử.

Nên đối với Thượng Quan Tử Ngọc cũng không tận tâm giống như lúc trước. Bình thường, trường hợp không cần lên tiếng liền tận lực không mở miệng.

Lúc này, bên trong xe ngựa yên tĩnh không tiếng động, một đường hướng phủ chính mà đi.

Thượng Quan gia chính phủ, phòng khách tây phủ.

Trong phòng lúc này đứng đầy người, trên hành lang dưới thềm đá đều đứng đầy nha hoàn cùng bà tử, người người đứng canh gác chờ lệnh.

Bên ngoài không có một âm thanh, nhưng mà từ phía sau vách ngăn lụa, truyền đến một trận cười to, nghe giọng cười rất thoải mái, tâm tình của lão thái thái có vẻ như rất tốt.

Vãn Thanh hơi nhíu mày, xem ra ngày hôm nay có khách tới. Đã có khách, vì sao lại muốn truyền các nàng lại đây? Bất động thanh sắc đứng trước cửa.

Mấy nha hoàn, bà tử đứng gác ở trước cửa vừa nhìn thấy nhóm người các nàng, đã sớm có người vén rèm vào trong bẩm báo. Nha hoàn cùng bà tử ai mà không biết Vãn Thanh cùng Thượng Quan Tử Ngọc.

Rất nhanh liền nghe được giọng lão thái thái vang lên:

"Cho Thanh nha đầu cùng Ngọc nha đầu vào đi"

"Dạ, lão thái thái"

Tiểu nha hoàn lui ra ngoài, ngay cả thiếp thân nha hoàn của lão thái thái, Thị Cẩm cũng đi theo ra ngoài, vừa đi ra, liền cười tươi, khom lưng khụy gối hành lễ:

"Thị Cẩm gặp qua đại tiểu thư, nhị tiểu thư"

Vãn Thanh vươn tay giúp nàng đứng lên, cười nhìn nàng:

"Ngày hôm nay lão tổ tông có khách đến sao? Ta nghe thấy giọng của lão tổ tông có vẻ như tâm tình rất tốt"

Thị Cẩm gật đầu, mắt thì nhìn Thượng Quan Tử Ngọc đang đứng phía sau Vãn Thanh, miệng là hướng Vãn Thanh mà trả lời:

"Dạ, là Mộ Dung phu nhân của Mộ Dung gia đang ở bên trong, cho nên lão thái thái rất vui vẻ"

Thị Cẩm vừa dứt lời, Vãn Thanh thì bình tĩnh, nhưng còn Thượng Quan Tử Ngọc thì lại khác.

Sắc mặt ả bỗng chốc xanh mét, chân nhũn ra, đứng không vững nữa, lập tức bám lấy tay Vân Tụ để không bị ngã, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Giờ khắc này, ả chỉ ước gì bản thân mình ngất đi, nhưng mà cố tình lại không thể như ý nguyện. Tuy rằng trong lòng ả run sợ, nhưng lại cố gắng bình tĩnh đứng vững.

Nàng sẽ không ngu xuẩn đến mức nghĩ rằng Mộ Dung phu nhân đến đây là vì hướng lão thái thái nghị thân.

Chỉ có một khả năng duy nhất, chính là Mộ Dung phu nhân đến đây, chỉ sợ là cùng lão thái thái nói rõ trắng đen chuyện của nàng cùng Mộ Dung Dịch.

*Nghị thân: bàn bạc về chuyện hôn nhân.

Trên mặt Thượng Quan Tử Ngọc bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, không ngừng lấy khăn lau mồ hôi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Đồng Đồng thấy vậy, tò mò lên tiếng hỏi:

"Dì rất nóng sao? Sao mà lại luôn luôn lau mồ hôi vậy, thật kỳ nha"

Thượng Quan Đồng vừa dứt lời, rất nhiều người liền chú ý đến Thượng Quan Tử Ngọc, thấy sắc mặt của ả ta thật sự rất khó nhìn.

Lại luôn tay không ngừng lau mồ hôi, điều này ngay cả Vãn Thanh cũng thấy kỳ quái, nhàn nhạt mở miệng:

"Nhị muội làm thế nào mà nóng thành như vậy? Chẳng lẽ phát sốt rồi sao?"

Thượng Quan Tử Ngọc tức đến cắn nát môi, hận không thể cắn đứt cổ họng của hai mẹ con Vãn Thanh. Hai mẹ con này thật sự là rất ác độc mà, rõ ràng là cố ý chơi nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro