Chương 67: Người nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Phần 1: Hảo cảm

Sau khi Vãn Thanh trong lòng âm thầm thề, lão thái phi thấy nàng như vậy, gật đầu, trong lòng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi:

"Hảo hài tử, về sau, con có chuyện gì thì cùng nãi nãi nói, nãi nãi nhất định làm chủ cho con"

"Tạ thái phi nương nương"

Vãn Thanh mềm mại mở miệng, nàng thật sự rất thích vị lão thái phi này, bởi vì bà đau lòng, che chở cho Mặc Viêm, nói rõ nàng, không phải là loại xu lợi vì mình.

Thái phi nương nương nghe vậy nói lời khách sáo Vãn Thanh, cười, gõ gõ đầu nàng:

"Nha đầu ngốc, sắp vào cửa, lại còn có đứa nhỏ, về sau, các ngươi liền cùng nhau bồi thái nãi nãi ta đi"

Vãn Thanh ngượng ngùng, chần chờ một chút, mở miệng:

"Dạ, thái nãi nãi"

"Ngoan"

Lão thái phi thật sự rất vui vẻ, hướng ra phía ngoài gọi người:

"Tô Ngọc"

Tô mama lập tức mang theo hai nha hoàn tiến vào, cung kính xin chỉ thị:

"Thái phi nương nương, có chuyện gì?"

"Trời đã sắp trưa, lập tức cho phòng bếp chuẩn bị vài món thật ngon, mặt khác, đi tìm Mặc Viêm cùng Đồng Đồng tới rồi cùng nhau dùng cơm"

"Dạ, nô tì đi làm ngay"

Tô mama lĩnh mệnh lui ra ngoài, cảm thấy, thái phi là thật lòng ưa thích vị thế tử phi tương lai này, đợi lát nữa bà vẫn là nên cảnh cáo mấy người này không biết điều kia một chút, đừng không duyên cớ nghe lời đồn đã mà gây chuyện phiền toái.

Trong phòng, thái phi lại tán gẫu tiếp cùng Vãn Thanh, lúc này, bà hỏi Vãn Thanh ở Thượng Quan phủ sinh hoạt ra sao, cũng ân cần thăm hỏi trưởng bối trong nhà.

Không bao lâu sau, ngoài cửa liền vang lên tiếng cười trong veo vui sướng, cùng tiếng nói chuyện truyền vào.

"Đồng Đồng, như thế nào? Rất thú vị đi"

"Ừ, đúng vậy, đúng là rất thú vị phụ thân, cha còn nuôi một con sói con, so với Chiêu Chiêu của con còn lợi hại hơn nhiều, trông cũng rất oai nữa nha"

Giọng nói vui vẻ của Đồng Đồng truyền vào, xen lẫn tiếng nói chuyện của Mặc Viêm, sau đó là âm thanh chi chi chít chít của Chiêu Chiêu.

Vãn Thanh biết, cái con khỉ này đang ghen, nó hiện đang cực kỳ mất hứng, đang nghĩ, thì có hai bóng dáng một cao một thấp hiện lên bình phong đang từ bên ngoài đi vào.

Trên mặt hai người đều ngập tràn ý cười, một tuấn mỹ bức người, một phấn trang ngọc triệt, khuôn mặt của cả hai đều đo đỏ hồng hồng, giống như quả táo làm người ta muốn cắn một cái.

Về phần con khỉ kia, quả nhiên đúng như Vãn Thanh đoán, gương mặt thối rục ra, nhiều khó coi cực kỳ, thỉnh thoảng giãy giụa một chút, ý chỉ kháng nghị.

Vừa rồi, tiểu Đồng Đồng thế nhưng đem cái thứ chó ngu, xấu xí kia so với một chú khỉ đáng yêu lợi hại như nó, ôhhhh ôhhhh, không công bằng, không công bằng.

Chiêu Chiêu chính là giận dỗi, thái phi nương nương vừa thấy Đồng Đồng đã kêu lên, vẫy tay, ý bảo Đồng Đồng lại:

"Đến, đến, đến ngồi bên cạnh thái nãi nãi bên này đi con"

Đồng Đồng nghe lão thái phi nói xong, buông ra Chiêu Chiêu đang nằm giận dỗi trong lòng, cười tủm tỉm đi qua, đứng ở trước mặt thái phi nương nương, ngọt ngào kêu một tiếng:

"Thái nãi nãi"

"Ngoan"

Một tiếng kêu này vô cùng mềm mại ngọt ngào, vừa phát ra đã khiến lão thái phi hạnh phúc, cười nheo mắt, khẽ vươn tay kéo Đồng Đồng vào trong lòng, thích vô cùng mở miệng nói:

"Nói cho thái nãi nãi nghe, con tên là gì?"

"Thái nãi nãi, con gọi là Thượng Quan Đồng, mẫu thân thường gọi con là Đồng Đồng, thái nãi nãi cũng có thể gọi con là Đồng Đồng nha"

Vãn Thanh cười nhìn bé, thằng nhóc này đối với người nào nó thích, thì không bủn xỉn, cái miệng nhỏ nhắn ngọt chết người.

Quả nhiên, Đồng Đồng nói xong, lão thái phi cười đến không ngậm miệng lại được, hướng Tô mama đang đi tới mở miệng nói:

"Lập tức đem lễ vật đến cho ta, ta muốn tặng cho đứa nhóc đáng yêu này, thật sự là một tiểu hài tử thông minh lại nhu thuận"

Lão thái phi nói xong, liền liếc xéo Mặc Viêm đang ngồi bên cạnh Đồng Đồng:

"Con so ra không đáng yêu bằng Đồng Đồng, về sau, ta sẽ chỉ cưng chiều thằng nhóc đáng yêu này thôi"

"Con đã sắp thành hôn rồi, sau này sẽ là người lớn, con trai cũng đã có, từ giờ trở đi, hai đứa chuẩn bị tinh thần ngày ngày mang theo Đồng Đồng đến đây bồi thái nãi nãi ta đi là vừa"

Mặc Viêm nghe vậy, vội gật đầu, nhìn Đồng Đồng, gương mặt ý cười, chớp chớp đôi mắt, dụ hoặc đến cực điểm, nói với Đồng Đồng:

"Cha đã nói là thái nãi nãi nhất định sẽ thích con mà, Đồng Đồng thấy có phải hay không?"

Thì ra, trước đó, Đồng Đồng lo lắng thái phi nương nương sẽ không thích bé, nên Mặc Viêm an ủi bé, nói, nãi nãi nhất định sẽ thích Đồng Đồng, cho nên hắn mới nói với bé như thế.

Đồng Đồng liên tục gật đầu, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.

Vãn Thanh vốn tưởng rằng bé sẽ bắn ngược lại, không ngờ, bé lại rất vui vẻ mà gật đầu, xem ra, bé đã tiếp nhận Mặc Viêm cùng thái phi nương nương rồi.

Nghĩ, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.

Tô mama sau khi đi ra ngoài, trở về phòng với một bọc lễ vật trong tay, đưa trong tay Đồng Đồng.

Đồng Đồng lập tức giương lên khuôn mặt tươi cười, ngọt ngào nói:

"Cảm ơn thái nãi nãi, thái nãi nãi thật tốt"

"Miệng nhỏ thực ngọt, nhưng mà thái nãi nãi có một việc muốn nói cùng Đồng Đồng, không biết Đồng Đồng có đáp ứng thái nãi nãi hay không?"

Đồng Đồng chớp mắt to, nhìn chằm chằm lão thái phi, ngay cả Vãn Thanh cùng Mặc Viêm cũng nhìn lão thái phi, lão thái phi thấy mọi người ngạc nhiên nhìn mình, liền mĩm cười mở miệng nói:

"Về sau con đi theo mẫu thân tiến vào Hán Thành Vương phủ, phải sửa lại họ, đổi thành họ Hạ Hầu, Đồng Đồng thấy có được không?"

Đối với việc này, Đồng Đồng thật không biết trả lời như thế nào. Bé ngẩng đầu nhìn mẫu thân, chỉ thấy Vãn Thanh cười gật đầu.

Thật ra, lúc trước, nàng đặt tên cho Đồng Đồng, căn bản không có họ có thể dùng, cho nên mới phải theo họ Thượng Quan của nàng. Hiện tại, nếu gả vào Hán Thành Vương phủ, đương nhiên phải đổi thành họ Hạ Hầu, chuyện này không có gì không thể đáp ứng.

Đồng Đồng vừa thấy mẫu thân gật đầu, lập tức cười gật đầu, trả lời lão thái phi:

"Dạ, được, thái nãi nãi"

"Tốt, tốt"

Ngày hôm nay, lão thái phi là thật sự cao hứng , Tô mama cười xin chỉ thị:

"Thái phi nương nương, cơm đã chuẩn bị xong, nên truyền vào, hay là đợi lát nữa"

"Truyền vào đi, bọn họ đều đói bụng cả rồi"

Thái phi vẫy tay, ý bảo truyền cơm, Tô mama đi ra ngoài, không lâu sau, liền dẫn một loạt nha hoàn nối đuôi nhau mà vào. Ở trong phòng, sắp xếp ghế ngồi, đem thức ăn mang lên, tràn ngập một bàn.

Tô mama đi đến, giúp lão thái phi đi đến bàn, ngồi xuống, Vãn Thanh ngồi ở tay trái của bà, Mặc Viêm ngồi ở tay phải của bà, Đồng Đồng ngồi ở đối diện.

Trong phòng, chỉ có Tô mama cùng hai nha hoàn ở lại phục vụ mọi người dùng cơm, bên ngoài, mấy tiểu nha hoàn đứng im lặng gác, lặng ngắt như tờ, bọn họ không dám khinh thường Vãn Thanh như lúc đầu nữa.

Hạ Hầu Mặc Viêm vừa ăn cơm vừa không quên gắp đồ ăn cho Vãn Thanh, còn nói một vài câu:

"Nương tử, ăn cái này đi"

"Đồng Đồng ăn cái nà nè"

Nhìn hắn vẻ mặt vui vẻ, thái phi rất vui, không ăn cũng no.

Vốn, bà còn không đồng ý cho Mặc Viêm cưới Thượng Quan Vãn Thanh, một nữ tử chưa lập gia đình đã sinh con, không biết là loại hồ ly tinh tu ở núi nào ra, mà có thể mê hoặc được một người căm ghét nữ nhân như Mặc Viêm.

Thật không ngờ, bà chỉ liếc mắt một cái, liền thích nha đầu kia, xem ra, giữa người với người đúng là vẫn còn có duyên phận.

Tựa như Mặc Viêm, tuy rằng đầu óc không tốt, nhưng lại rất yêu thích nha đầu kia, đây cũng là duyên phận giữa bọn họ.

Cho tới nay, Mặc Viêm là đứa làm bà lo lắng nhất, bây giờ nhìn thấy nó ở chung với Vãn Thanh cùng Đồng Đồng hạnh phúc như vậy, bà xem như đã yên lòng.

Sau khi ăn xong, lại uống một chút trà, nói một chút chuyện, thái phi nương nương thấy hơi mệt, Vãn Thanh liền đứng dậy cáo từ.

Thái phi nương nương phân phó Tô mama:

"Tiễn mẹ con các nàng rời phủ cẩn thận cho ta, nhớ, cẩn thận một chút"

"Dạ, nô tì đã biết"

Vãn Thanh đứng dậy, dẫn bé hành lễ cùng lão thái phi, sau đó rời khỏi phòng, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng ra theo, ở trước cửa, huơ tay nói lời từ biệt, nhưng lại lưu luyến không rời.

Ngoài cửa, Hồi Tuyết, Hỉ nhi cùng Phúc nhi cũng đã dùng cơm xong, đang ở đứng chờ trước cửa, vừa nhìn thấy tiểu thư cùng Đồng Đồng đi ra, liền đi tới hầu hạ, cả đám cùng nhau rời khỏi Tây Sa Viện.

Lúc này đây, không giống với lúc đến, thái độ cùa nha hoàn hạ nhân khắp viện đều cung kính với Vãn Thanh, khách khách khí khí.

Trước đó, Tô mama đã cảnh cáo những người này, thái phi nương nương là thật lòng thích vị thế tử phi tương lai này, bọn các nàng tốt nhất đừng nên coi thường mà phải chịu đòn đau.

Bởi vậy, những người này không còn dám có thái độ khinh thường mẹ con nàng nữa.

Rời khỏi cửa Tây Sa Viện, Tô mama gọi nhuyễn kiệu lại, tự mình hầu hạ Vãn Thanh cùng Đồng Đồng lên kiệu, phân phó hai mama lớn tuổi trong Tây Sa Viện, tiễn Thượng Quan tiểu thư ra ngoài cẩn thận.

Mọi người một đường hướng thẳng cổng lớn bước đi, nhuyễn kiệu nhẹ nhàng êm ái đưa Vãn Thanh đến trước cửa phía Tây Bắc, mọi người đồng loạt lên xe ngựa, một đường hồi Thượng Quan phủ.

Trên xe ngựa, Hồi Tuyết nhìn tiểu thư, muốn nói lại thôi.

Vãn Thanh nhíu mày, mở miệng hòi:

"Chuyện gì?"

Hồi Tuyết thấy nàng hỏi, nghĩ một chút, mở miệng bẩm báo:

"Tiểu thư, thời điểm chúng em đang dùng cơm, có nghe những nha hoàn kia nói, không biết là ai trong Hán Thành Vương phủ đã dâng cho Hạ Hầu Mặc Viêm hai phòng thiếp thất. Người nói, một người đần độn, thậm chí có đến hai thiếp thất, vậy sao gọi hắn là đần độn được kia chứ?"

Hồi Tuyết nói xong, Hỉ nhi cùng Phúc nhi gật đầu tiếp lời:

"Đúng, chúng em nghe các nàng nói, nói thế tử gia có hai người tiểu thiếp lận đó, thật là không ngờ mà"

Bà vú Trương thị lại không nói gì, bởi vì bà cho rằng, thế tử gia có thiếp là bình thường, gia tộc hoàng thất không thể so với nhà khác.

Vãn Thanh gật đầu, cũng không có tức giận, không phật lòng là giả.

Lại có người dâng cho chàng ngốc tận hai tiểu thiếp, chuyện này chỉ sợ không phải chủ ý của Hạ Hầu Mặc Viêm, không biết là chủ ý của người nào?

Vãn Thanh nhất thời không biết nói gì, Đồng Đồng đang dựa vào trong lòng nàng ngoan ngoãn ngủ, trong lòng còn ôm Chiêu Chiêu.

Bên trong xe ngựa, yên tĩnh không tiếng động, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi cũng không dám nói lời nào.

Bọn các nàng tưởng rằng, Vãn Thanh sẽ tức giận vì chuyện này, nhưng nàng lại im lặng như thế, các nàng cũng đành thôi vậy, tôi tớ không nên để ý quá nhiều đến vấn đề của chủ tử.

Kỳ thực Vãn Thanh là không biết phải bày tỏ thái độ như thế nào đối với việc này. Nàng bây giờ, đối với những chuyện như vậy, không có cái loại cảm giác ghen tuông, nàng sao biết phải giải quyết như thế nào kia chứ?

Bởi vì nàng vốn không có yêu Hạ Hầu Mặc Viêm.

Nếu như nàng thật lòng yêu một nam nhân, nàng sẽ không để yên như thế, nhưng ... trong lòng nàng có một chút không thoải mái.  

  Phần 2: Mộc Tiêu Dao tìm đến

Thượng Quan phủ.

Bên trong phủ, lúc này, rất náo nhiệt, khách sau khi dùng qua thức ăn xong, đều dồn vào bên Mai viện dùng trà nói chuyện phiếm.

Vãn Thanh bế bé xuống xe ngựa, dẫn đám người Hồi Tuyết hồi Ngọc Trà Hiên, nàng không còn tinh thần để ý tới khách đến phủ làm gì.

Đồng Đồng ngủ ngon tròng lòng nàng, trong lúc ngủ, vẫn còn không quên ôm Chiêu Chiêu, Vãn Thanh phân phó bà vú bế bé trở về phòng nghỉ ngơi, nàng cũng mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút.

Thoáng cái đã qua buổi trưa, người trong Ngọc Trà Hiên chưa từng bước chân rời khỏi viên một bước.

Đám người Hồi Tuyết tưởng Vãn Thanh đang tức giận, nên ai cũng không dám nhiều lời, trong lúc nhất thời, Ngọc Trà Hiên lạnh lùng dị thường.

Buổi tối, Vãn Thanh xuất hiện, vân đạm phong khinh, khuôn mặt đầy ý cười, dường như chuyện gì cũng đều không xảy ra.

Trong phòng khách, hai mẹ cùng nhau dùng cơm chiều, Đồng Đồng vừa ăn vừa cao hứng nói mãi chuyện ở Hán Thành Vương phủ.

"Mẫu thân, mẹ biết không? Mặc Viêm nuôi một con sói con, thật là lợi hại nha, cha nói, chờ con qua đó liền đem sói con tặng cho con nuôi nha"

Đồng Đồng vừa nói xong, Chiêu Chiêu đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ăn đan dược, nghe được bé những lời mà bé nói, lập tức ô ô kêu lên, sau đó tứ nằm dạ trên mặt đất lăn qua lộn lại, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.

Vãn Thanh cười, chỉ chỉ Chiêu Chiêu, nói:

"Xem ra Chiêu Chiêu nhà chúng ta về sau sẽ phải ở cùng một chỗ với sói con rồi"

Chiêu Chiêu nghe vậy, la lớn một tiếng nhảy cẩn lên, nó xoa xoa hai mắt, hiển nhiên là không thể tin vào chuyện này, há to miệng hơn nửa ngày không thể khép lại được.

Sau đó, nó nghĩ, sao chuyện bi thảm như vậy lại phát sinh ở trên thân của nó kia chứ, lập tức lăn qua lăn lại tiếp, nó không muốn, nó không muốn ở cùng một chỗ với con sói xấu xí đó.

Nó thật lòng rất sợ nha, sợ Đồng Đồng không không cần nó nữa, nó thật là đáng thương.

Nghĩ vậy, khỉ con càng khóc nức nở, âm thanh càng lúc càng lớn.

Đồng Đồng vừa nhìn thấy bộ dáng thương tâm của Chiêu Chiêu, trong lòng bé liền nhói đau, lập tức buông đũa ôm Chiêu Chiêu, để nó ngồi vào mép bàn.

Nhỏ nhẹ lên tiếng dỗ nó:

"Chiêu Chiêu ngoan, mẫu thân là đang chọc ngươi thôi, Chiêu Chiêu huynh đệ tốt của ta, cái con sói con kia Đồng Đồng chỉ muốn nuôi để chơi đùa thôi, không thể so sánh cùng Chiêu Chiêu nhà ta nha"

Cái con khỉ này, vừa nghe Đồng Đồng nói vậy, mắt liền chớp chớp, toét miệng cười rộ lên, vui vẻ la inh ỏi.

Vãn Thanh liếc nó một cái, nghĩ không ra vì sao Chiêu Chiêu lại thông minh đến như thế, cho tới bây giờ, còn chưa từng thấy qua động vật nào thông minh như nó.

Nó vậy mà có thể nghe hiểu được tiếng người, còn biết đùa giỡn, lười biếng, cùng gây sự, cái gì cũng đều biết.

"Đồng Đồng, con thích Hán Thành Vương phủ sao?"

Vãn Thanh hỏi con, kỳ thực, nàng biết Hán Thành Vương phủ không phải nơi lương thiện gì, tuy rằng, thái phi nương nương rất thích mẹ con nàng, nhưng Hán Thành Vương phủ to lớn như vậy, không phải cá nhân thái phi thích thì ai cũng thích.

Còn có những người khác nữa, mình lúc trước đã từng gặp qua Tống trắc phi, Cơ phu nhân, còn có đám người Duẫn Quận Vương.

Từng người, từng người đều không phải là hạng người dễ chọc, nàng cùng bé vào một nơi đầy rẫy nguy hiểm như vậy, về sau, nên chú ý lời ăn tiếng nói cùng hành động một chút.

"Dạ, rất thích nha, thật lớn thật nhiều đồ chơi nha, phụ thân nói, về sau, nơi nào cũng là của con hết nha"

Trẻ con nào có tâm tư đề phòng nhiều như vậy, tâm tư đơn thuần, nghe Mặc Viêm nói liền tin, lại không biết, chính bản thân Mặc Viêm cũng vô tư như vậy, sao có thể trở thành một gia đình hoàn chỉnh đây.

Bởi vì, trong Hán Thành Vương phủ, ở, cũng không chỉ một mình hắn, còn có những người khác.

"Ừ, thích là tốt rồi"

Vãn Thanh không nhắc lại, Đồng Đồng ăn thêm một chút cơm, sau đó đút đan dược cho Chiêu Chiêu, chợt nhớ tới cái gì, mở miệng nói:

"Mẫu thân, con nói cho mẹ biết một chuyện nha"

"Nói"

Xem bộ dáng thần thần bí bí của bé, Vãn Thanh nổi lên hứng thú, nhìn chằm chằm thằng nhóc đáng yêu hai má phúng phính như muốn được khen thưởng kia.

Đồng Đồng đem Chiêu Chiêu đặt ở dưới chân, đi đến bên cạnh Vãn Thanh, ôm cổ của nàng, làm nũng, mở miệng nói:

"Mẫu thân, sáng hôm nay, lão sư ra đề khảo thí cho con, thầy nói, con hiện tại đã hoàn toàn là một Dược Sư cao cấp rồi nha"

"Thật sao?"

Vãn Thanh vui sướng kêu lên, ôm lấy bé, liền hôn một cái, trong phòng khách, Hồi Tuyết cùng đám người Hỉ nhi cũng nở nụ cười.

Trong phòng khách, bao trùm không khí vui vẻ, Vãn Thanh không ngờ, bé lại tiến bộ thần tốc đến như thế. Chẳng những Huyền Lực lên cấp, ngay cả thuật luyện đan cũng tấn cấp, thằng nhóc này thật sự rất có thiên phú.

Nàng càng nghĩ càng vui, bế bé hỏi về buổi khảo thí, Đồng Đồng líu ríu giống như chú chim sẻ nhỏ, đem tình hình khảo thí nói hết cho Vãn Thanh nghe.

Nào là tên thuốc, rồi kỹ năng, cùng với độ lửa, Vãn Thanh nghe mà đầu óc mờ mịt, nàng không hiểu lắm về chuyện luyện đan này.

Nhưng thấy bé hứng thú dạt dào nói đến hăng say, nàng cũng vui vẻ, thời gian từ từ trôi qua, đêm đã khuya, nghĩ đến chuyện ngày mai bé đến học đường, Vãn Thanh liền truyền bà vú tiến vào, mang bé đi xuống, rửa mặt nghỉ ngơi, buổi sáng hôm sau còn phải đi học nữa.

Đồng Đồng bởi vì ngày hôm nay đi đến Hán Thành Vương phủ, lại nói cho mẫu thân biết chuyện mình thăng cấp, cả người thật hưng phấn, một ngày này với bé thật hạnh phúc, liền ôm Chiêu Chiêu đi xuống.

Vãn Thanh cùng đám Hồi Tuyết, Hỉ nhi, Phúc nhi trở về phòng, bởi vì buổi chiều ngủ nửa ngày, nhất thời ngủ không được, liền đọc sách cho qua thời gian.

Hồi Tuyết đi tuần tra quanh viện một vòng, tối nay, bên trong Ngọc Trà Hiên có quá ít người canh gác, để ngừa có tặc nhân xâm nhập, nàng đành chịu cực một lần vậy.

Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt in dưới bóng nước, gió thổi nhè nhẹ qua cửa sổ, ngọn đèn nhẹ lay động, Vãn Thanh xõa mái tóc đen mượt, ngọn đèn mờ ảo chiếu sáng khiến gương mặt của nàng thanh thoát lung linh, càng nghiên lệ xuất trần.

Hàng mi tinh tế, ánh mắt trong suốt lóng lánh mê người, hai gò má hơi hơi hồng, đôi môi căng mọng càng tăng thêm vài phần quyến rũ.

Bỗng nhiên, âm thanh đổ vỡ cạnh cửa sổ vang lên, đó chính là cái bẫy mà nàng lập nên ngừa Đàm Đài Văn Hạo đột nhiên đột nhập vào phòng nàng một lần nữa, Vãn Thanh nhanh chóng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một chút bóng dáng từ trên cửa sổ lướt qua đi, theo bản năng, nàng kêu lên:

"Ai?"

Nàng vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng hừ lạnh truyền đến, cửa sổ bị một trận gió thổi mở toang.

Vãn Thanh chuẩn bị xuất chiêu, nghĩ rằng người tới là Đàm Đài Văn Hạo, lạnh lùng trừng hướng ra cửa sổ.

Nào ngờ, nháy mắt, người kia liền tiến vào, không phải Đàm Đài Văn Hạo, mà là hoàng tử Thương Lang quốc Mộc Tiêu Dao, trên ngũ quan âm nhu mị hoặc hoàn toàn khác với trong quá khứ, bao phủ một tầng lăng hàn rét lạnh, cắn răng, lạnh lùng mở miệng:

"Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi giỏi lắm? Nguyên lai là ngươi hủy đi tâm huyết nhiều năm qua của ta, món nợ này, ngươi nói nên tính như thế nào đây? "

Hắn mới mở miệng, Vãn Thanh liền biết Mộc Tiêu Dao đã biết chuyện nàng chính là người đã đánh bại tuyển thủ của hắn, nàng cũng không che đậy, nhàn nhạt mở miệng:

"Đánh đều đã đánh, có thể như thế nào?"

"Ngươi?"

Mộc Tiêu Dao nở nụ cười, trên ngũ quan ôn nhu tuyệt sắc, đôi môi lạnh bạc tinh tế lộ ra ý cười, mở miệng nói:

"Nghe nói ngươi bị chỉ hôn cho tên đần Kim Hạ quốc, không bằng ta mang ngươi đi, ngươi thấy như thế nào?"

Vãn Thanh nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng trả lời:

"Ta tình nguyện gả cho một người đần độn, cũng không đi với ngươi"

"Ngươi cho là điều này tùy vào ngươi sao? Dám can đảm làm hỏng rồi chuyện tốt của ta, ta đây liền bắt ngươi đến để bù lỗ, bổn vương cao hứng liền làm, nếu không phải cao hứng, ngươi cho là ta sẽ động vào một nữ nhân như ngươi sao?"

Mộc Tiêu Dao nói xong liền đi tới gần nàng, Vãn Thanh lạnh lùng híp mắt nhìn hắn, buông lời cảnh cáo:

"Mộc Tiêu Dao, ngươi cho là ngươi đi ra khỏi nơi này được sao?"

"Không đi được? Ngươi là chỉ mấy tên đần độn bên ngoài kia sao? Còn chưa đủ trình độ để đánh thắng được ta"

Đôi mắt hoa đào của Mộc Tiêu Dao nheo nheo lại, một tia huyết tinh bắn ra, châm chọc nhìn Vãn Thanh.

Vãn Thanh nhàn nhạt lắc đầu, sau đó hời hợt mở miệng:

"Ngươi không cảm giác mình có chút buồn ngủ sao?"

"Ngươi có thể chống đỡ một thời gian dài như vậy, có thể thấy được Mộc vương tử tu vi quả thật rất cao. Bằng không, sớm đã ngủ mất rồi, đâu còn đứng ở trước mặt ta mà nói nhảm như vậy, ngươi nói có đúng không?"

Vãn Thanh vừa nói xong, Mộc Tiêu Dao quả thực cảm nhận được một chút ngủ, đầu có chút nặng, nhịn không được theo bản năng lắc đầu, hung hăng nói:

"Ngươi ... hạ độc?"

"Sai, không phải hạ độc, chỉ là thuốc an thần khiến cho người ta thích ngủ thôi"

Đây là đan dược do con trai nàng luyện ra, cùng Ngưng Hương Hoàn là loại đan dược đặc biệt, có tác dụng tương tự như nhau.

Nhưng, Ngưng Hương Hoàn mùi rất nhạt, có lực sát thương rất lớn, bởi vì mùi nhàn nhạt, cho nên người khác rất khó phát hiện ra, dễ dàng chế ngự đối phương.

Vãn Thanh vốn muốn đối phó Đàm Đài Văn Hạo, ai ngờ lại bắt được Mộc Tiêu Dao, một tên tâm ngoan thủ lạt như hắn cũng có ngày hôm nay.

Mộc Tiêu Dao nghe Vãn Thanh nói xong, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, nụ cười kia liền chẳng còn phân nửa, ngũ quan âm nhu tuấn mỹ trong nháy mắt khoác lên mây đen, lui ra phía sau vài bước, tới gần cửa sổ, muốn nhờ cơn gió mát ngoài cửa sổ thổi vào để nâng cao tinh thần.

Nhờ võ công thâm hậu nên hắn vẫn duy trì một tia bình tĩnh.

"Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi ... giỏi, giỏi lắm, nợ cũ, nợ mới, ta sẽ cùng với người tính toán một lần"

"Muốn tính toán sổ sách thì để ta tính toán sổ sách với ngươi trước, mau đem Thượng Quan Tử Ngọc giao ra đây, ngươi mang nàng ta đi đâu?"  

  Phần 3: Sính lễ

Mộc Tiêu Dao một mực chắc chắn nàng chính là người ngày đó đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc của hắn, tất nhiên là vì Thượng Quan Tử Ngọc ở trên tay hắn.

Hơn nữa, Vãn Thanh còn biết, Thượng Quan Tử Ngọc đã thanh tỉnh lại, cũng đem chuyện mình từng đã nói cho Mộc Tiêu Dao nghe, mà Mộc Tiêu Dao thì tin lời của nàng ta, cho nên mới đến tìm nàng.

Vãn Thanh mới mở miệng nói, Mộc Tiêu Dao liền âm trầm nở nụ cười:

"Nàng ta tốt lắm, ngươi cho là nàng ta sẽ muốn gặp ngươi sao? Nàng ta rất hận ngươi, cho nên càng không muốn gặp ngươi"

"Tùy nàng ta"

Vãn Thanh là tùy tiện mở miệng hỏi, nàng chẳng qua chỉ muốn xác định, xem Thượng Quan Tử Ngọc có thật sự đang ở trong tay Mộc Tiêu Dao hay không?

Hiện tại, xem ra quả nhiên là ở trong tay hắn, nếu ở trong tay hắn, Thượng Quan Tử Ngọc phải đi loại gì đường, là chuyện của nàng ta, cùng nàng không quan hệ.

Mộc Tiêu Dao lạnh lùng liếc Vãn Thanh, lại lắc đầu một cái, biết mình không thể tiếp tục ở lại, bằng không, sẽ rơi vào bẫy của nữ nhân này, nếu chậm trễ, để mấy kẻ giám sát ngoài kia phát hiện, chỉ sợ hắn trốn không thoát.

Nghĩ, liền tung người nhảy ra ngoài cửa sổ, âm thanh lạnh lẽo vang lên:

"Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi chờ, ta sẽ không thiện tâm mà bỏ qua cho ngươi đâu"

Nói xong liền biến mất vào trong bóng đêm, chỉ còn gió lùa qua cửa sổ, cùng âm thanh tán lá sàn sạt ma sát vào nhau.

Bỗng nhiên, trong bóng đêm có tiếng đánh nhau vang lên, đồng thời, ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân vội vàng đi tới.

Hồi Tuyết gương mặt lo lắng đi tới, đi theo phía sau là Hỉ nhi cùng Phúc nhi, ba người sắc mặt đầy lo lắng kiểm tra xung quanh phòng, Vãn Thanh ngước mắt nhìn các nàng:

"Chuyện gì?"

Hỉ nhi nghe vậy, chạy nhanh xin lỗi nàng:

"Nô tì đáng chết, nô tì lúc nghe được trong phòng có tiếng nói chuyện, cho là có người xấu xông vào đây, cho nên liền đi tìm hồi Tuyết tỷ tỷ lại"

Nguyên lai, vừa rồi, lúc Mộc Tiêu Dao xông vào, tranh cãi cùng Vãn Thanh quá lớn tiếng nên truyền ra ngoài để nàng nghe được.

Hỉ nhi cùng Phúc nhi đang đứng ngoài cửa trông chừng, bởi vì không biết võ công, cho nên một người vội vàng đi tìm Hồi Tuyết, sau đó ba người cùng nhau tiến vào.

Ai ngờ, không tìm thấy ai, Hỉ nhi liền tự trách mình.

Vãn Thanh vẫy tay:

"Ừ, mới vừa rồi đúng là có người xông vào, nhưng đã rời đi rồi"

Hồi Tuyết nghe vậy, khẩn trương hỏi nàng:

"Là ai?"

"Mộc Tiêu Dao"

Vãn Thanh nói xong, đứng dậy, nhìn lướt qua đám người Hồi Tuyết, chậm chập mở miệng:

"Mấy em đi ngủ đi"

Trong căn phòng này, nàng đốt, kỳ thực là đan dược an thần, chẳng qua là nàng cho hơi nhiều nên nồng hơn bình thường. Cho nên nàng mới dùng trà cam lộ để giảm bớt tác dụng, như vậy đan dược liền nhẹ hơn nhiều.

Mộc Tiêu Dao thứ nhất không uống trà cam lộ, thứ hai là tức giận, khí huyết dâng cao, Vãn Thanh vừa nói, nên hắn mới cảm thấy muốn ngủ, kỳ thực, căn bản không có nặng như vậy.

Vãn Thanh đi vào phòng trong, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi đi vào theo, người phục vụ tiểu thư nghỉ ngơi, người thì mở miệng hỏi:

"Tiểu thư, Đàm Đài Văn Hạo không phải phái một đám người giám sát tiểu thư sao? Làm sao mà có thể để người khác trà trộn vào được?"

"Mộc Tiêu Dao là ai? Mấy thuộc hạ quèn của hắn quá khinh địch nên mới để Mộc Tiêu Dao trà trộn vào, vừa rồi có tiếng đánh nhau, sợ là đã bị phát hiện, nhưng chắc không gây tổn thương cho hắn được đâu"

Vãn Thanh nhàn nhạt nói, Mộc Tiêu Dao võ công tu vi rất cao, chỉ sợ cũng là Lam Huyền cấp, nên mấy người đó không có cửa làm đối thủ của hắn.

"Hắn sao lại đến tìm tiểu thư?"

Hồi Tuyết kéo chăn mỏng thay Vãn Thanh đắp kín, kỳ quái mở miệng hỏi, Vãn Thanh trợn tròn mắt nhìn trên đỉnh đầu giường, trả lời nàng:

"Vì Thượng Quan Tử Ngọc bị hắn bắt đi, cho nên hắn đã biết một vài việc liên quan đến ta, đây là sơ sót của ta, người không phải ai cũng toàn vẹn, xem ra, sau này, ta làm việc càng phải cẩn thận"

Vãn Thanh nói xong, nhắm mắt lại, Hồi Tuyết nghe vậy, liền hiểu được lời tiểu thư nói là có ý gì.

Duy chỉ có Hỉ nhi cùng Phúc nhi là không hiểu, chỉ nghe được nhị tiểu thư bị cái gì Mộc vương tử bắt đi, về phần khác, cũng không hiểu, thấy tiểu thư đã nhắm mắt ngủ, cũng không dám hỏi nhiều, liền lui ra ngoài.

Hồi Tuyết cũng thu thập chuẩn bị ngủ, trong lòng lại tự dưng lo lắng.

Tên Mộc Tiêu Dao đó nếu đã biết tiểu thư là người đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc, như vậy hắn sẽ bỏ qua cho tiểu thư sao?

Đêm từ từ trôi qua với những suy nghĩ lo lắng trong đầu Hồi Tuyết.

Hai mươi lăm tháng mười, là ngày Thượng Quan Lãnh Tâm thành thân, Thượng Quan phủ náo nhiệt cực kỳ, trên mặt nha hoàn, hạ nhân đều là nụ cười nhẹ nhàng.

Mai viện, Thượng Quan Vãn Thanh cùng phụ thân Thượng Quan Hạo đều ở đây, còn có Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh.

Thượng Quan Lãnh Tâm theo từ sáng sớm đã bắt đầu trang điểm, hiện tại đã làm xong, giá y đỏ thẫm, trên đầu đeo mũ kim quang cùng trâm phượng sáng lóa mắt.

Nàng bình thường chỉ có thể coi là nữ tử có chút thanh tú, hôm nay trang điểm lên đúng là quyến rũ động lòng người.

Tam di nương đỡ nàng đi ra, đoan đoan chính chính dập đầu ba cái với Thượng Quan Hạo, Tam di nương thỉnh thoảng lau nước mắt.

Nghĩ, từ đây về sau nữ nhi đã rời xa mình, nước mắt kìm chế không nổi mà chảy xuống, khiến trong lòng Thượng Quan Lãnh Tâm cũng ê ẩm.

Trong phòng khách, âm thanh trầm ổn của Thượng Quan Hạo vang lên:

"Hôm nay ngày đại hỉ, khóc cái gì, đây là việc vui"

"Dạ, lão gia"

Tam di nương mềm yếu lên tiếng trả lời, nhanh chóng dừng lại nước mắt, lúc này, bên ngoài có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo:

"Lão gia, phu nhân, giờ lành đã đến, kiệu hoa đã đến trước cửa"

Tam di nương nghe xong lại khóc lên tiếp, duỗi tay, đỡ Thượng Quan Lãnh Tâm vào gian phòng, phủ khăn voan đỏ lên đầu cho nàng, phân phó hai nha hoàn dìu nàng đi ra ngoài.

Bản thân mình thì đi theo đưa đến ngoài cửa Mai viện, đám người Vãn Thanh cũng đi theo phía sau bà, đứng ở trước cửa Mai viện, nhìn theo bóng dáng Thượng Quan Lãnh Tâm đang dần đi xa.

Rất xa, liền nhìn thấy một nam tử thân mặc áo bào màu đỏ đeo đại hồng hoa tới đón, nắm chặt lấy tay Thượng Quan Lãnh Tâm, một đường đi thẳng ra ngoài phủ.

Hai mươi sáu tháng mười, là ngày Hán Thành Vương phủ hạ sính lễ, vẻn vẹn hai mươi tám rương sính lễ, bày khắp Ngọc Trà Hiên, làm náo động Thượng Quan phủ.

Chẳng những náo động bên này, mà ngay cả phủ chính bên kia cũng kinh động không kém, cuối cùng, mọi người trong toàn Sở kinh cũng bị kinh động lây.

Nguyên lai, tưởng rằng Hán Thành Vương phủ chắc là sẽ không coi trọng Thượng Quan Vãn Thanh. Giờ xem ra, chẳng phải như vậy, lễ này chính là sính lễ chính thức, hạ hai mươi tám rương sính lễ, là quy tắc chính quy đãi ngộ dành cho thế tử phi.

Ngọc Trà Hiên, trong khách, Vãn Thanh ngồi ngay ngắn ở chỗ dành cho gia chủ, phía dưới có bốn mama đang giới thiệu danh tánh với nàng.

Bốn người này không phải bốn người trước kia, thật hiển nhiên không phải là người của lão thái phi, những người này hẳn là mama của Hán Thành Vương phủ.

Chỉ thấy trước mắt, một người, toàn thân cao thấp toát ra sự lão luyện, một đôi mắt đa mưu túc trí, quan sát Vãn Thanh, sau cùng khom người cung kính bẩm báo:

"Thượng Quan tiểu thư, đây là danh mục sinh lễ của Hán Thành Vương phủ, chia đều hai mươi tám rương, thỉnh Thượng Quan tiểu thư kiểm nhận lại, tụi nô tỳ còn trở về phục mệnh"

Vị mama kia vừa nói xong, liền hai tay dâng danh mục sính lễ.

Hồi Tuyết lấy qua, đưa đến trong tay Vãn Thanh, Vãn Thanh cũng không xem qua, chỉ nhàn nhạt mở miệng phân phó:

"Hỉ nhi, đem danh mục sính lễ giao cho Triệu bà tử kiểm tra và xác nhận"

"Dạ"

Hỉ nhi trả lời, cầm lấy tấm danh sách, lắc mình nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trong phòng khách, ánh mắt bốn vị mama lóe lên một cái, trong lòng đồng thời nghĩ.

Vị tiểu thư Thượng Quan Vãn Thanh này thật đúng là không đơn giản, lúc trước, các bà còn tưởng rằng, nàng nhìn thấy nhiều sính lễ như vậy, nhất định sẽ cao hứng đến hoa tay múa chân.

Thật không nghĩ tới, nàng vậy mà không thèm nhìn, còn tùy tiện giao cho một người bà tử đi xác nhận, quả nhiên là khí thế chỉ hơn chứ không kém gì so với người trong Hán Thành Vương phủ.

Dù là quận chúa của các bà cũng không có một phần bình tĩnh giống như nàng.

Vãn Thanh phân phó Hỉ nhi, lại nhìn Hồi Tuyết:

"Mời bốn vị mama đến phòng khách chính dùng trà, sau đó ban thưởng lễ vật cho mọi người"

"Dạ, tiểu thư"

Hồi Tuyết tuân mệnh, sau đó đi qua, hào phóng mời bốn vị mama hướng phòng khách chính đi dùng trà.

Bốn người kia trước khi rời đi, còn cố ý ngoái đầu lại nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái, chỉ thấy, nữ tử này có một loại khí phách rất cường đại.

Tư thế ngồi ở trên cao ra lệnh cho mọi phía dưới, khí thế kia, một chút cũng không thua Tống trắc phi.

Hồi Tuyết chu đáo chiêu đãi người của Hán Thành Vương phủ, trong phòng khách, Vãn Thanh một tay chống cằm, khuôn mặt buồn rầu.

Nàng không nghĩ tới, việc này lại lớn đến như vậy, Hán Thành Vương phủ thế nhưng lại quá tôn trọng chuyện hạ sính lễ. Xem ra, việc này, cùng thái phi nương nương thoát không khỏi liên quan.

Người khác, chỉ sợ là theo ý của lão thái phi mà làm, cứ như vậy, bản thân mình lại trở thành đối tượng bàn tán của người trong Sở kinh nữa rồi. Nàng không cần đi ra ngoài, cũng có thể tưởng tượng được.

Ngọc Trà Hiên.

Triệu bà tử rất nhanh liền kiểm tra cùng xác nhận hai mươi tám rương sính lễ, liền tiến vào hồi bẩm:

"Tiểu thư, nô tì đã kiểm qua nhiều lần, quả thật sính lễ bên trong rương đều giống trong danh mục sính lễ đã ghi, một vật cũng không thiếu.

"Ừ, vậy là tốt rồi, ngươi đi xuống đi"

Vãn Thanh tiếp nhận danh mục sính lễ trong tay Triệu bà tử, phân phó bà đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Hỉ nhi cùng Phúc nhi khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, trong lòng bọn họ vì tiểu thư được người Hán Thành Vương phủ coi trọng mà vui sướng.

Nhưng họ lại không biết, hi vọng của Vãn Thanh là càng đơn giản càng tốt, như vậy về sau, nếu nàng có rời khỏi Hán Thành Vương phủ cũng đơn giản hơn nhiều.

Hiện tại, bày ra sính lễ lớn đến như vậy, trong lòng nàng cũng băn khoăn, càng nghĩ càng phiền, vẫy tay:

"Đi, nói với Hồi Tuyết, danh mục sính lễ đã xác nhận xong, bảo nàng chuẩn bị lễ vật ban thưởng cho bốn vị mama kia"

"Dạ, chúng em đi ngay"

Hỉ nhi cùng Phúc nhi cùng trả lời, sau đó đi ra ngoài.

Vãn Thanh nhìn danh mục sính lễ trong tay, một hàng danh mục sính lễ thật dài, cơ bản đều là những món quý báo.

Từ Trân Châu Mã Não, Ngọc Thạch Cổ ... cái gì cần có đều có, ngay cả Linh Chi Thảo ngàn năm cũng nằm trong danh sách, Tuyết Liên trăm năm đều có, cuối cùng, nàng thấy trong danh mục sính lễ còn có một Lưu Ly Phẩm.

Cái này, không phải là cái bình hòa mà hồi năm ngoái nàng từng đem lên sàn đấu giá sao, trị giá 180.000 lượng bạc.

Không nghĩ, Hán Thành Vương phủ lại lấy ra làm sính lễ tặng ngược lại cho nàng.

Trong lúc nhất thời, Vãn Thanh thật không biết nói cái gì cho phải.

  Phần 4: Chấp thuận

Bên ngoài, Hồi Tuyết đã chuẩn bị lễ vật thưởng cho những người đến từ Hán Thành Vương phủ, sau khi an bài ổn thỏa hết thảy, liền đi vào trong.

Chỉ thấy, tiểu thư nhà mình đang ngồi sững sờ, Hồi Tuyết tưởng rằng xảy ra chuyện gì, liền mở miệng hỏi:

"Tiểu thư, người sao vậy?"

Vãn Thanh vẫy tay, ý bảo nàng lại gần, chỉ vào một dòng trong danh mục sính lễ, một lọ hoa Lưu Ly:

"Thật sự là đi lòng vòng dạo quanh lại trở về"

Hồi Tuyết vừa thấy, cũng nhịn không được bật cười, khó trách tiểu thư ngồi sững sờ, thì ra Lưu Ly Phẩm do chính tay tiểu thư chế tạo ra cuối cùng lại trở về trong tay mình, còn trở thành sính lễ, quả thật có chút làm người ta dở khóc dở cười.

Trong phòng, Hồi Tuyết xin chỉ thị:

"Tiểu thư, đem sính lễ cất vào kho nhỏ trong viện được không?"

"Ừ, cứ vậy đi"

Vãn Thanh trong lòng vừa nghĩ vừa phân phó Hồi Tuyết.

Sau khi thành thân, thì nàng cũng phải đem toàn bộ sính lễ theo, nên nàng cũng lười động vào, sính lễ của Hán Thành Vương phủ có hai mươi tám rương, nàng sẽ tăng thêm mười rương, so khí thế thì nàng chỉ hơn chứ không kém.

Hồi Tuyết đi ra bên ngoài phân phó nhóm bà tử trong Ngọc Trà Hiên, cùng nhau đem sính lễ cất hết vào kho, Vãn Thanh cũng cất danh mục sính lễ vào tủ.

Mọi người trong Ngọc Trà Hiên bận rộn không nghỉ tay, người của Hán Thành Vương phủ vừa đi chưa được bao lâu, thì người bên phủ chính đã kéo đến một đoàn người, người dẫn đầu không phải lão thái thái thì là ai?

Lão thái thái muốn Vãn Thanh xuất giá từ trạch viện phủ chính, sau đó, vì Vãn Thanh muốn tất cả mọi người bên đây chuyển trở về phủ chính, khiến bà giận dữ bỏ đi.

Bà vốn nghĩ, người của Hán Thành Vương phủ không nhất định coi trọng Vãn Thanh, như vậy, nó cũng không cần xuất giá từ trạch viện phủ chính, bà cũng không cần tốn chi phí nuôi cả một đại gia đình của nhi tử.

Nhưng, ngày hôm nay, vừa nghe được tin Hán Thành Vương phủ đưa tới tận hai mươi tám rương sính lễ, lão thái thái ngay lập tức triệu tập người trong phủ thương lượng chuyện này.

Cuối cùng, kết quả, quyết định chấp thuận yêu cầu của Vãn Thanh, đem tất cả người bên này đều chuyển trở về bên kia, dù sao, bọn họ vốn là nên ở phủ chính bên kia.

Vãn Thanh nếu gả đến Hán Thành Vương phủ, ngày sau, nhất định sẽ mang đến cho bọn họ rất nhiều lợi ích, chỉ chừng này người, không thể so với lợi ích sau này.

Nếu lỡ chọc nó nổi giận, chỉ sợ, sau này, nó nhất định sẽ không quan tâm đến sống chết của Thượng Quan phủ, như vậy chỉ có lỗ chứ không lời.

Trương quản gia vội vàng dẫn lão thái thái cùng vài vị phu nhân hướng Ngọc Trà Hiên mà đi.

Ngọc Trà Hiên.

Mọi người đã đem sính lễ mang tới kho hàng, Hồi Tuyết đang chỉ huy hạ nhân ở quét dọn sân sao cho sạch sẽ gọn gàng, nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người đang tiến lại đây, nàng liền ngẩng đầu, nhìn thấy từ xa, có một đám người đang chậm rãi đi tới.

Người đi đầu tinh thần phấn chấn đầy hưng nhân không phải lão thái thái thì là người nào, vẻ mặt tươi cười đang nói chuyện vui vẻ với người bên cạnh, một đường đã đi tới Ngọc Trà Hiên.

Hồi Tuyết lập tức chạy nhanh vào phòng khách, đúng lúc Vãn Thanh đang đứng lên, chuẩn bị vào gian phòng nghỉ ngơi, liền nhìn thấy Hồi Tuyết một mặt khẩn trương chạy vội vào, không khỏi kỳ quái mở miệng hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Lão thái thái tới"

"Ừ, Bà ta đã tới rồi sao? Nhanh vậy"

Vãn Thanh nghe xong, liền ngồi xuống, lần trước, nàng cùng bà già đó thương lượng về việc chuyển về phủ chính, bà già đó không đồng ý ra mặt, còn nổi giận đùng đùng bỏ đi. Bây giờ, lại đến đây ...

Chắc, đại khái là nghe được tin Hán Thành Vương phủ hạ sính lễ, cho nên mới hấp ta hấp tấp tới đây, bà già này, đúng là rất tham lam.


Đang nghĩ, ngoài hành lang liền truyền đến tiếng cười, dường như rất cao hứng, giọng cười đó không phải lão thái thái thì là người nào?

Nhân còn chưa tiến vào, thì giọng nói đã truyền vào trước:

"Thanh nhi, con ở đâu?"

Vãn Thanh đứng lên, điều chỉnh một chút hơi thở, đi ra ngoài đón:

"Lão tổ tông đã tới? Mau mau vào trong"

Lão thái thái vừa thấy Vãn Thanh đi ra ngoài đón, trên mặt cũng không còn tức giận như trước kia, trong lòng buông lỏng một chút.

Trong lòng bà vốn còn lo lắng không yên, bà cùng nha đầu kia có đến mấy lần đối chọi gay gắt, nó chắc không còn so đo với cái thân già này đi? Hiện tại, xem ra nó đã không còn tức giận gì bà.

Nghĩ, trên gương mặt mập mạp đầy nếp nhăn, càng cười tươi hơn, mấy lớp thịt trên mặt run run theo nụ cười của bà ta, trông hết sức chói mắt.

"Thanh nhi, chắc con sẽ không không chào đón chúng ta đi?"

"Làm sao có thể? Lão tổ tông đến cửa, phận là con cháu sao lại không chào đón, vậy cũng thật là bất hiếu rồi"

Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng nói, trong lòng hừ lạnh, nếu như không phải là vì đem người nơi này chuyển về bên kia, bà nghĩ rằng ta sẽ để ý đến bà sao?

Trong lòng là nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại cười nhẹ nhàng, làm cho người ta nhìn, cảm thấy nha đầu kia là đứa rất có hiếu tâm, đi theo phía sau là đám người Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu, tương tự, gương mặt cũng đầy ý cười.

Bọn họ tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng vừa nghĩ đến, về sau, mình sẽ là thân thích với người hoàng thất, tính ra cũng có chút thể diện, trong lòng nghĩ như vậy, cuối cùng mới dễ chịu một chút.

Đoàn người đi vào phòng khách, lão thái thái ngồi ở trên ghế gia chủ, Vãn Thanh ngồi ở bên cạnh bà, phía dưới là đám người Đại bá mẫu. Hơn nữa, bọn họ còn mang theo một đám nha hoàn bà tử, đứng đầy một phòng khách, ai nấy cũng ý cười đầy mặt, trông rất hạnh phúc.

Lão thái thái mở miệng trước:

"Thanh nhi, nghe nói, ngày hôm nay, Hán Thành Vương phủ đã đưa sính lễ tới phủ rồi?"

"Dạ, lão tổ tông"

"Ừ, Hán Thành Vương phủ dù sao cũng là gia tộc hoàng thất, làm gì cũng đều dựa theo quy củ, khí thế tất nhiên là cùng nhà khác bất đồng"

Lão thái thái bắt đầu tán thưởng bợ đỡ, trong lòng Vãn Thanh suy nghĩ.

Nếu như không phải như vậy, mấy người các ngươi sẽ đến đây sao? Không phải vì dòm ngó tới hai mươi tám rương sính lễ kia sao?

Nàng gật đầu, nhàn nhạt mở miệng nói:

"Kỳ thực, đây là chủ ý của thái nãi nãi, thái nãi nãi là một người rất thiện tâm, đừng nhìn địa vị thái phi nương nương cao quý, nhưng lại như trưởng bối trong nhà, rất hòa ái, không có nửa điểm kiêu ngạo, đối với Vãn Thanh vô cùng tốt"

Vãn Thanh vừa nói xong, lão thái thái hai mắt tỏa sáng, khóe môi mở càng rộng, lôi kéo tay Vãn Thanh, mở miệng:

"Con đã gặp qua thái phi nương nương rồi sao? Còn gọi bà ta là thái nãi nãi nữa sao?"

"Dạ, hôm kia, thái nãi nãi phái người truyền con cùng Đồng Đồng đến Hán Thành Vương phủ một chuyến"

Ý của Vãn Thanh là dùng thái phi nương nương đến chế nhạo bà già này, người ta quyền cao chức trọng, nhưng là một người thiện tâm, không giống như vài người. Rõ ràng là gia cảnh sa sút, còn diễu võ dương oai.

Nào ngờ, mặc nàng nói xuyên nói xỏ ra sao, thì bà già này căn bản không để ý, tất cả suy nghĩ của bà ta toàn bộ đều đặt ở xưng hô của mà nàng đối với thái phi nương nương, bà ta nghe nàng xưng hô như vậy mà hưng phấn không thôi.

"Thanh nhi nhà ta thật có tiền đồ, thật sự là rất có tiền đồ, thái phi nương nương cũng không phải ai cũng thích đâu"

Nghe đồn, tính cách của vị thái phi nương nương này chẳng phải dễ chịu gì. Nếu không phải là người mình thích, cho dù liếc mắt một cái cũng không thèm.

Không ngờ, Thanh nhi lại lọt vào mắt của bà ta, về sau, Thượng Quan phủ có thể vực dậy rồi, những ngày vinh quang như lúc trước sắp trở về rồi.

Lão thái thái tính toán xong, môi cười thành một đường cong như vòng cung, thái phi nương nương chẳng những là mẫu thân thân sinh của Hán Thành Vương, mà còn là dì ruột của hoàng thượng, về sau, Thượng Quan gia của bọn họ có hy vọng rồi.

Lão thái thái vừa tưởng tượng ra thời kỳ vinh quang sắp tới, nhịn không được, mở miệng nói:

"Thanh nhi, lần trước, chuyện con thương lượng cùng lão tổ tông, nói muốn đem toàn bộ người bên này dời sang phủ chính bên kia, sau mấy ngày suy nghĩ, lão tổ tông thấy, bắt các ngươi dọn ra khỏi phủ chính nhiều năm như vậy, quả thật cũng xin lỗi các ngươi"

"Hiện tại, con đã nói như vậy, lão tổ tông sao lại không đáp ứng con được kia chứ? Ngày hôm nay, lão tổ tông tới đây, chủ yếu là đến nói với con một tiếng, bên kia, phòng ở đã sắp xếp xong, con hãy lo sắp xếp bên này, tìm ngày lành liền dọn qua đi"

"Tạ lão tổ tông"

Vãn Thanh cúi đầu tạ ơn, trong ánh mắt chợt lóe lên lãnh ý.

Đây là một chuyện cuối cùng nàng vì cái ngôi nhà này làm, về sau, nàng không nghĩ lại có bất kỳ quan hệ nào với người của Thượng Quan phủ, dù là bất cứ chuyện gì.

Nàng không nghĩ sẽ gặp lại bọn người dối trá này, không một lần nào trong đời nàng.

Ngoại trừ, Thượng Quan Hạo.  

  Phần cuối: Chuyển vào phủ chính

Trong lúc nhất thời, trong phòng khách, tràn đầy tiếng cười, trên mặt của mỗi người, đều ngập tràn hạnh phúc, dường như việc Vãn Thanh gả vào Hán Thành Vương phủ, bọn họ sẽ được hưởng phúc cùng lợi lộc từ việc đó không bằng.

Lão thái thái ngồi nói chuyện phiếm với Vãn Thanh những hai canh giờ, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nên dẫn cả đám rời khỏi Ngọc Trà Hiên, hồi chủ.

Đợi cho đến khi bọn họ rời khỏi, Hồi Tuyết đi tới, gương mặt cười, lên tiếng:

"Tiểu thư, không nghĩ tới, bà già đó lại chấp thuận cho toàn gia bên này hồi phủ chính"

"Bà ta có lẽ cho rằng có thể chấm mút được chút lợi lộc mới làm như vậy"

Vãn Thanh nhàn nhạt nói, một người thân làm trưởng bối mà lại làm như vậy thật hết chỗ nói rồi.

Những ngày kế tiếp, Vãn Thanh bắt đầu bận rộn, chân không rời đất.

Thứ nhất, nàng vừa phải đem mọi chuyện trong phủ thu xếp ổn thỏa để chuẩn bị chuyển sang bên kia.

Thứ hai, còn phải chuẩn bị của hồi môn, cùng với lễ vật để tặng cho người của Hán Thành Vương phủ.

Hôm sau, Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết đem mấy món lễ vật mà nàng đích thân chọn đưa, chuẩn bị mang đến Hán Thành Vương phủ.

Nàng cho gọi tất cả mọi người trong Ngọc Trà Hiên đến phòng khách, muốn hỏi ý nguyện của bọn họ, có đồng ý đi cùng nàng đến Hán Thành Vương phủ hay không? Nàng không bắt buộc tất cả bọn họ phải theo nàng.

Hồi Tuyết lĩnh mệnh, rất nhanh, liền đem một đám nha hoàn, bà tử, thị vệ tiến vào.

Nha hoàn bà tử tổng cộng có bảy người, Hồi Tuyết, Hỉ nhi cùng Phúc nhi, bà vú Trương thị, mặt khác, còn có ba hộ vệ, là Mã Thành cùng hai người khác, bọn họ là người thành thật, một người tên là Triệu Nhị, một người tên là Phú Quý.

"Gặp qua tiểu thư"

"Đứng lên đi"

Vãn Thanh lên tiếng, ý bảo tất cả mọi người đứng lên, sau đó từ từ nhìn mọi người. Những người này nàng là xem ở trong mắt ghi ở trong lòng, tất cả đều rất trung thành.

Vào Hán Thành Vương phủ, mọi việc đều rất xa lạ, làm việc phải cẩn thận, nên trong khoảng thời gian ngắn, nàng chỉ có thể dùng người của mình.

Nghĩ, ánh mắt bắt đầu nhu hòa, nhẹ giọng hỏi:

"Mấy người các ngươi, là những người mà ta tin tưởng, tất cả chuẩn bị theo ta vào Hán Thành Vương phủ. Nếu có ai không muốn đi, có thể nói ra bây giờ"

Vãn Thanh nói xong, tất cả hạ nhân trong phòng đều thất thần trong chốc lát, sau đó, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống cùng tạ ơn nàng.

"Tạ tiểu thư"

Nghe được tiểu thư nói muốn dẫn bọn họ đi cùng đến Hán Thành Vương phủ, những người này, ai nấy cũng đều thật cảm động, người nào mà không tìm chỗ cao mà đi, nước tìm chỗ trũng mà chảy, đây là định luật không thể thay đổi.

Vào Hán Thành Vương phủ, về sau, thân phận đương nhiên là sẽ không giống nhau, cho nên, ai lại không muốn đi.

Thêm một điều nữa, hiện tại, người bên này chuẩn bị chuyển sang phủ chính bên kia, bọn họ nhất định sẽ bị người bên đó làm khó dễ, ngược lại, không bằng theo tiểu thư đến Hán Thành Vương phủ.

Mọi người vừa nghĩ như thế, càng cam tâm tình nguyện đi theo tiểu thư.

Vãn Thanh gật đầu, thấy tất cả mọi người đều nguyện ý cùng nàng tiến vào Hán Thành Vương phủ, cười, ý bảo bọn họ đứng lên, nhưng, khi nàng nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Mã Thành, trong lòng không khỏi giật mình.

Chẳng lẽ Mã Thành không muốn đi Hán Thành Vương phủ, nghĩ vậy, cũng có chút tiếc nuối, nàng là xem trọng Mã Thành, võ công không tệ, hơn nữa cũng rất tận tâm chăm sóc cho Đồng Đồng.

"Mã thành, ngươi có phải không muốn đến Hán Thành Vương phủ hay không?"

Vãn Thanh mới mở miệng hỏi, thì mấy người kia đều nhìn Mã Thành, đáy mắt liền có trách cứ, Mã Thành này thật không biết tốt xấu, tiểu thư đã ngỏ lời muốn mang theo hắn đến Hán Thành Vương phủ, đó là phúc khí của hắn, hắn lại còn làm cao không muốn đi.

Mã Thành nghe Vãn Thanh hỏi xong, phịch một tiếng quỳ xuống, giọng ấy náy mở miệng nói:

"Tiểu thư, người có thể chọn Mã Thành, là do Mã thành mấy đời tu luyện phúc phận mà được, Mã Thành dù chết mấy lần cũng muốn báo đáp ân đức của tiểu thư, chỉ là ... chỉ là?"

Mã Thành nhất thời nói không ra lời, sắc mặt đỏ ửng lên.

Bà vú Trương thị nhìn thấy hắn như vậy, không khỏi cười, tiếp lời:

"Tiểu thư, hắn không phải là không muốn đi, thực ra là vì người hắn thích ở tại Thượng Quan phủ bên này, nếu hắn đi Hán Thành Vương phủ, vậy hai người bọn họ liền chia cách rồi, cho nên hắn mới khó xử, không biết làm sao"

"Ồ! Thật vậy chăng? Ai?"

Vãn Thanh bắt đầu cảm thấy hứng thú, nhìn Mã Thành.

Mã thành đã đến tuổi tuổi này cũng nên thành hôn rồi, có người trong lòng cũng là điều bình thường.

Nàng thật ra đã quên mất việc này.

Hiện tại, mấy thủ vệ bảo vệ Đồng Đồng ai nấy cũng đều đến tuổi thành hôn hết rồi, nàng cũng nên tìm một mối hôn sự tốt cho bọn họ thôi.

Mã Thành mặt càng đỏ hơn, đầu cúi xuống đến không thể thấp hơn được, bắt đầu chà xát hai tay, ngại ngùng, ấp úng nói không nên lời.

Bà vú thấy vậy liền giúp hắn trả lời, thì ra, bà đã để ý việc này lâu rồi, giờ mới có cơ hội nói.

"Bẩm tiểu thư, là nha hoàn bậc hai bên Mai viện, gọi Hoa nhi"

"Là nha hoàn bên Mai viện sao?"

Vãn Thanh gật đầu, nhìn Hồi Tuyết, lệnh:

"Kêu người gọi đến cho ta xem dáng dấp ra sao?"

"Dạ, tiểu thư"

Hồi Tuyết xoay người đi ra ngoài, gọi một tiểu nha hoàn sang Mai viện đem Hoa nhi đến Ngọc Trà Hiên, tiểu thư muốn gặp nàng, tiểu nha hoàn lĩnh mệnh, lập tức chạy ra ngoài, rất nhanh, liền dẫn Hoa nhi tới.

Hoa nhi là nha hoàn dưới bếp của Tam di nương, lúc này, nghe nói Đại tiểu thư muốn gặp nàng, không khỏi vừa sợ lại lo, không biết Đại tiểu thư vì sao muốn gặp mình.

Đối với đại tiểu thư, nha hoàn hạ nhân bên trong phủ đều rất sợ nàng.

Ngoại trừ người trong Ngọc Trà Hiên biết rõ tính cách của nàng, thì người ngoài, ai cũng hiểu lầm nàng, tiểu thư là người rất dễ thân cận rất dịu dàng, chỉ cần đối xử thật tâm với nàng thì không sao hết.

Hoa nhi đi vào, đầu tiên, nhìn thấy một người đang quỳ trên đất, lại gần thì thấy, người đó chính là Mã Thành. Sau đó, nhìn thấy mọi người đang đứng trong phòng, ai ai cũng cười tủm tỉm nhìn nàng.

Nhìn thấy Đại tiểu thư đang ngồi, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ:

"Hoa nhi gặp qua đại tiểu thư"

"Ngẩng đầu để ta nhìn xem"

Vãn Thanh nhàn nhạt nói, Hoa nhi liền ngẩng đầu lên, lông mày nhỏ nhắn, đôi mắt híp nhỏ, mặc dù không phải loại thanh tú gì, nhưng lại rất ôn nhu, hơn nữa, nhìn cử chỉ, là biết tác phong của nàng như thế nào?

Nghĩ, Vãn Thanh cười rộ lên, mở miệng nói:

"Ta nghĩ muốn mang Mã Thành sang Hán Thành Vương phủ, nhưng hắn không bỏ ngươi được, biết làm sao bây giờ?"

"Tiểu ... tiểu ... tiểu thư"

Hoa nhi vừa sợ lại lúng túng, nhịn không được, trừng mắt, liếc Mã Thành.

Tại sao lại có thể nói chuyện này cho tiểu thư biết? Nếu truyền đến tai Tam di nương, không chừng nàng phải tróc một lớp da.

Vãn Thanh thấy nàng lúng túng, nên mở miệng nói tiếp:

"Hoa nhi, ngươi có nguyện ý gả cho Mã Thành hay không? Nếu nguyện ý đi theo Mã Thành, ta cho các ngươi cử hành hôn lễ, sau đó ngươi cùng hắn, cũng có thể theo ta đến Hán Thành Vương phủ"

Dù sao, nhiều người theo cũng không có thua thiệt gì, chủ yếu là nàng nhìn trúng Mã Thành, vừa trầm ổn vừa trung thành. Tuy rằng trước kia từng nghe lời của lão thái thái, lừa gạt nàng một lần.

Nhưng, về sau, nàng nhìn ra, hắn là người một khi nhận định ai là chủ thì tuyệt đối trung thành.

Mã Thành cùng Hoa nhi nghe vậy, rất cao hứng, nhưng Hoa nhi rất nhanh liền nghĩ đến một việc, liền bẩm với Vãn Thanh:

"Bẩm tiểu thư, cha mẹ nô tỳ không đồng ý việc nô tỳ gả cho hắn"

Mã Thành là một cô nhi, được Thượng Quan phủ mua, không nơi nương tựa, mà cha mẹ của Hoa nhi là quản sự bên Đông phủ của phủ chính. Lúc trước, mục đích mà Hoa nhi qua bên này làm việc, cũng là ý của mẹ nàng.

Muốn nàng chú ý động tĩnh bên này, sau đó bẩm báo cho bên kia biết. Ai ngờ, nàng lại trao tâm cho Mã Thành, việc này bị mẹ nàng biết, đã hung hăng đánh mắng nàng một trận, cũng khiến nàng lập lời thề, về sau không được qua lại với Mã Thành.

"Việc này, ta sẽ để Trương quản gia nói chuyện với cha mẹ ngươi, ngươi đừng lo lắng, nếu ngươi nguyện ý theo Mã Thành, thì ta sẽ làm hai bàn tiệc rượu trong phủ, phải náo nhiệt một chút mới vui"

"Vì trước mắt, có quá nhiều việc, nên cũng không thể làm hơn"

"Tạ tiểu thư"

"Tạ tiểu thư"

Mã Thành cùng Hoa nhi liên tục dập đầu tạ ơn, đồng thời bốn mắt nhìn nhau, đó là ánh mắt nhu tình, từ đây về sau, hai người này càng thêm tận tâm tận lực hầu hạ Đồng Đồng.

Hai ngày sau, Vãn Thanh liền làm một lễ thành thân đơn giản để hai người bọn họ chính thức trở thành vợ chồng.

Hoa nhi cùng bà vú Trương thị phụ trách chăm sóc Đồng Đồng, Mã Thành cùng Triệu Nhị, Phú Quý, cả ba người phụ trách đưa đón Đồng Đồng đến học đường, về phần Hồi Tuyết, Hỉ nhi, Phúc nhi và những người khác thí vẫn hầu hạ Vãn Thanh như trước.

Vãn Thanh còn tiện tay xử lý một hạ nhân, người này, chính là người trước đây từng dẫn đường cho Mộ Dung Dịch vào Ngọc Trà Hiên, cũng là người từng tư thông với thuộc hạ của Mộ Dung Dịch, Vãn Thanh sai người đánh hai mươi gậy, đuổi ra khỏi phủ.

Những người như vậy, giữ lại không được, về sau, không biết chừng còn làm ra chuyện gì nữa.

Mùng sáu tháng mười một, tất cả người bên này bắt đầu chuyển sang phủ chính, ước chừng ba ngày, mới đem tất cả mọi thứ chuyển qua hết.

Từ khi bị trục xuất khỏi phủ chính, Thượng Quan Hạo luôn buồn rầu vì chuyện này, nay lại được phép trở về nhà, đây là chuyện khiến ông vui mừng nhất.

Mặc dù nơi bọn họ ở, là chỗ tồi tàn nhất, chỉ là một góc nhỏ phía Tây Bắc của phủ, gọi là Tử Du Viện, nguyên lai, chính là chỗ ở của bọn họ trước lúc dọn đi.

Khi đó, bởi vì trong phủ phải chi quá nhiều mà không thu, nên mọi người mới đồng ý trục xuất gia đình Thượng Quan Hạo ra khỏi phủ, mẫu thân của Vãn Thanh không còn cách nào liền đồng ý dời khỏi phủ.

Cho nên, quang cảnh cùng phòng ốc không có thay đổi gì lắm, lần này, như cũ chuyển trở vào.

Đợi cho đến khi tất cả đều thu thập thỏa đáng, lão thái thái liền tổ chức đại tiệc, chiêu đãi mọi người. Trong yến tiệc có Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, Tam bá mẫu, cùng vài nữ tử chưa xuất giá.

Về phần Đồng Đồng, bé bị Vãn Thanh bắt ở lại trong phòng, ăn đơn giản mấy món rồi nghỉ ngơi.

Trên bàn tiệc, không khí rất thân thiết, Thượng Quan Hạo bởi vì cảm động mà uống nhiều hơn mọi khi, nên có chút say. Vãn Thanh liền kêu người giúp phụ thân về viện nghỉ ngơi.

Nàng biết, ông hiện rất là cao hứng, đợi cho đến khi ông đi rồi, trên bàn, còn dư lại đều là nữ tử, lão thái thái nâng ly rượu cười với Vãn Thanh.

"Thanh nhi, đến, cùng lão tổ tông uống một ly rượu mừng, ngày hôm nay, ta rất là cao hứng"

"Dạ, lão tổ tông"

Vãn Thanh thần sắc nhàn nhạt, cạn ly với lão thái thái, nàng có mắt cũng nhìn ra, ngày hôm nay, bà già này đang rất cao hứng, trên gương mặt của mỗi người nơi đây đều tràn ngập hưng phấn.

Lão thái thái sau khi uống rượu, không biết là mượn rượu nói, hay là say thật, nói nhiều hơn mọi khi:

"Thanh nhi, sau này con đã trở thành thế tử phi của Hán Thành Vương phủ rồi, mấy người muội muội này của con, chỉ có thể dựa vào con để tìm mối hôn sự tốt thôi"

"Bọn nó tuy rằng không so được với con, nhưng, dáng dấp cùng nhân phẩm cũng không thua ai, cho nên, con, nhất định đừng quên bọn nó, chúng ta đều là người của Thượng Quan gia mà, phải không?"

Vãn Thanh không nói gì, vì nàng tương đối khinh thường nói chuyện với bọn họ.

Nàng tính kế để cho toàn gia bên kia chuyển về đây, không phải là muốn dính chút quan hệ với lũ giả dối bọn họ, mà là từ đây về sau, an tâm rời xa, cắt đứt quan hệ với bọn họ, không muốn cùng bọn họ ở chung một chỗ.

Cho dù nàng gả vào Hán Thành Vương phủ thì thế nào? Bên trong vũng nước đục đó có bao sâu, nàng còn chưa biết?

Bản thân mình còn khó bảo toàn, còn tâm trí mà chú ý đến hôn sự của người khác sao?

Lão thái thái nói xong, thấy Vãn Thanh không tỏ thái độ gì, nhưng cũng không phản đối, liền ngồi xuống, uống rượu, hưng phấn nói tiếp:

"Đến, đến, mấy đứa thật là không hiểu chuyện mà, còn không mau mau nâng ly với đại tỷ tỷ của các ngươi"

Lão thái thái nói xong, mấy nữ tử đang ngồi đều đồng loạt đứng lên, nâng ly rượu trong tay, đi đến trước mặt Vãn Thanh, cùng nhau nịnh hót.

Thượng Quan Nguyệt Phượng là người lớn nhất trong đám, tuy rằng không cam nguyện, nhưng cũng không dám làm trái lời lão thái thái, huống chi mẫu thân nàng còn ở đây, liền cười mở miệng nói:

"Đại tỷ tỷ, muội muội cùng tỷ cạn ly rượu này"

Thượng Quan Loan Thư thì dã tâm hơn nhiều so với Thượng Quan Nguyệt Phượng, giọng ngọt ngào đầy xu nịnh mở miệng nói:

"Đại tỷ đúng là người sinh ra trong ổ phúc, ngàn lần chớ quên bọn muội muội đây nha"

Kế tiếp, mỗi một câu, tất cả đều là lời nịnh hót đầy giả dối.

Vãn Thanh khóe môi cười cười, người ngoài nhìn vào thì thấy nụ cười rất dịu dàng, vui vẻ. Vẻ mặt này của nàng, đối với người không thân quen chỉ xem như nàng đang rất hài lòng với việc trước mắt, nhưng, với người quen thì khác.

Hồi Tuyết biết, tiểu thư căn bản đang khinh thường sự việc trước mắt, nàng chẳng những khinh thường mà còn có chút tức giận.

Thứ nữ nhân không biết xấu hổ, muốn một bước lên mây mà miệng nói đầy lời buồn nôn, quả thật là chán ghét, thật là bực mình.

Bọn họ dường như đã quên, tiểu thư là chuẩn bị gả cho một kẻ ngốc, nhưng có ai quan tâm đến cảm nghĩ của nàng, bọn họ chỉ quan tâm đến tiền đồ của mình thôi.

Nhất là bà già chết tiệt kia, thân là bà nội ruột của tiểu thư, vậy mà một câu nói đau lòng cùng quan tâm cũng không có.

Yến tiệc tiếp tục trong chốc lát, lão thái thái đã thấm mệt, sau đó là đám người Đại bá mẫu, mọi người ai cũng đều mệt mỏi. Đêm đã dần khuya, tiệc cũng đến lúc tan, mọi người, ai nấy đều trở về viện của mình để nghỉ ngơi.

Hết chương 67  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro