Chap 24: TẠM BIỆT!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị dậy rồi sao?"
Ryujin nhìn Yeji vẫn còn đang ngái ngủ mỉm cười, cả hai vẫn đang trong tình trạng lõa thể mà ôm lấy nhau. Yeji giật mình bật dậy. Nàng cố gắng dùng chăn bao phủ lấy thân thể mình, lúc này nàng chỉ muốn úp mặt vô gối mà xỉu luôn cho rồi, thật xấu hổ. Ryujin cười giảo hoạt, cô kề sát tai nàng thì thầm:

"Đêm qua cái gì cũng đã thấy hết rồi còn ngại? Chị lại còn nhiệt tình như vậy"

"Em...."

Hơi nóng ấm của Ryujin phả ở trên cổ nàng, khiến thân thể nàng đột nhiên run lên, tim đập mạnh suýt không thở nỗi.

Tình cảnh đang rất ái muội thì chuông điện thoại của Yeji liền vang lên khiến nàng có hơi bối rối, rời xa khỏi người cô. Nàng thở phào bắt máy

"Alo... chị Chaeryeong?"

Ryujin có hơi nhíu mày, Yeji thấy vậy liền mở loa ngoài lên để cô cũng có thể nghe thấy

"Yeddeong... hôm nay đi uống cafe với chị nhé! Công ty bên Nhật xảy ra chút chuyện, chị.... có lẽ tối nay sẽ phải bay về gấp. Chị muốn gặp em trước khi đi"

Yeji ậm ừ quay sang nhìn Ryujin, cô gật đầu nhưng lại làm động tác tay như thể cô sẽ đi với nàng. Yeji bèn trả lời Chaeryeong.....

"À... em rảnh, chị muốn gặp ở đâu? Ryujin cũng sẽ đi cùng em"

"Ryujin? À... cũng được. 8h gặp tại Sunshine Coffee"

"Vâng! Chào chị"

Yeji cúp máy sau đó nói với cô.

"Em... không đi làm sao?"

"Hôm nay rảnh nên nghỉ thôi, với lại hôm qua em cũng mất rất nhiều sức mà"

"Em thật là...."

Yeji ngại ngùng bỏ chạy vào toilet, còn Ryujin thì khoác áo ngủ đi về phòng mình để sửa soạn.

.

.

.

.

.

Sunshine Coffee

"Chị Chaeryeong... bộ bên đó xảy ra chuyện lớn gì sao? Sao lại về gấp như vậy?"
"Ừ..! Xe đưa đón khách của công ty chị đột nhiên xảy ra tai nạn làm 20 người bị thương còn có tài xế và hướng dẫn viên du lịch, tổng cộng 22 người nhưng may là không ai tử vong. Hiện cảnh sát vẫn còn đang xem xét lỗi này có phải là do bác tài bên chị gây ra không"

"Vậy sao? Chị ổn chứ?"

"Không sao đâu, mấy công việc này thường là vậy mà, có xui rủi cũng là chuyện đương nhiên"

"Em hy vọng bên chị không phải chịu trách nhiệm"

"Ừm... cho nên chị phải tranh thủ bay về để xem xét tình hình! Ba chị cũng già rồi, 1 mình không thể gánh nổi... lần này về chị cũng phải đổi mới lại công ty từ trên xuống dưới nên không biết phải mất bao lâu mới có thể về lại Hàn Quốc, vì vậy trước khi đi chị muốn đưa em vật này...."

Ryujin chỉ ngồi im 1 bên nghe hai người đối thoại, dù gì Chaeryeong cũng sắp về Nhật cô cũng không cần quá căng thẳng với cô ta nữa! Nhưng cô vẫn là tò mò mà đưa mắt nhìn xem đó là thứ gì.
"Kẹo chocolate bạc hà?"

Yeji giật mình nhìn Chaeryeong, nàng hỏi:

"Sao chị lại...."

"Trong cay có ngọt, bước qua cay đắng thì chính là ngọt ngào!"

"Chị.... không lẽ...."

Yeji hết nhìn Chaeryeong lại quay sang nhìn Ryujin cũng đang chăm chú nhìn viên kẹo. Chẳng lẽ bao lâu qua, nàng thật sự đã tìm sai người sao, người thật sự cứu nàng lúc nhỏ là.....

"Em đã từng nói với chị khi đưa cho chị 1 viên kẹo như vậy, em quên rồi sao?"

"Em... có sao?"

Chaeryeong buồn bã cười, nhớ lại kỉ niệm lúc trước.

"Em không nhớ cũng đúng vì khi đó chúng ta chỉ gặp nhau có 1 lần"

.......Lúc đó chị 14 tuổi còn em chỉ khoảng 7, 8 tuổi nên không nhớ cũng phải. Chiều hôm đó, dưới 1 tán cây xanh mát, chị đã đứng khóc vì thành tích học tập không được tốt mà còn bị ba chị la mắng. Chị tủi thân bỏ chạy ra đó để tự an ủi chính mình. Trong lúc đang vô cùng cô đơn và đau buồn thì 1 chiếc xe chợt dừng lại trước mặt chị, em lúc đó cũng vừa đi học về ngang qua chỗ chị nên đã dừng xe và bước xuống đưa cho chị 1 viên kẹo chocolate bạc hà, lại còn động viên chị....
"Chị gái à chị đừng khóc nữa xấu lắm, em cho chị viên kẹo này, trong cay có ngọt cũng giống như bước qua cay đắng sẽ chị sẽ tìm được ngọt ngào. Dù có chuyện gì đi nữa chị cũng phải cố lên, có người đã  từng nói với em như vậy lúc em tuyệt vọng nhất và cũng chính người đó cũng cho em 1 viên kẹo y như vậy để giúp em có thêm nghị lực hơn nên em hy vọng chị cũng sẽ có thêm nhiều nghị lực giống như em vậy!!"

"Cho đến bây giờ chị vẫn không quên được cái tên của em cùng nụ cười tươi tắn ấy. Lúc ở Nhật chị có xem qua hồ sơ cũng biết là mình đã hữu duyên gặp lại em nên mới tự tay tiếp nhận hồ sơ, làm hướng dẫn viên cho cả hai người!"

"Thì ra là vậy sao?"

Yeji thở phào nhẹ nhõm, đúng là không phải chị ấy cứu nàng, vì người khi đó cứu nàng có nói em ấy là tiểu thư nhà họ Shin mà, không phải là Ryujin đang ở bên cạnh nàng thì còn là ai? Sao nàng lại quên điều này được chứ!?
Nàng len lén nhìn sang Ryujin vẫn còn đang nhíu mày, em ấy đang suy nghĩ gì? Có phải em ấy đã nhớ ra chuyện lúc nhỏ?

Tim Yeji đập mạnh, nàng vẫn không đoán được gương mặt kia của cô là đang nghĩ gì. Nhưng trước mặt Chaeryeong mà cứ nhìn chằm chằm vợ mình như vậy thì có hơi thất lễ, nên nàng mới quay sang cười với cô:

"Thì ra trên đời này trái đất lại nhỏ như vậy, duyên số cũng vậy. Không ngờ sau bao nhiêu năm chúng ta vẫn là gặp lại nhau!"

"Vậy là em đã nhớ...."

"Em nhớ chứ, lúc ấy chị khóc thương tâm đến thế cơ mà, em còn tặng chị 1 chiếc khăn tay"

"Chị nhớ.... chị vẫn còn giữ nó trong tủ đồ nhà chị, chị không dám cầm ra dùng vì sợ nó sẽ cũ đi mất"

"Hihi được gặp lại cố nhân em rất vui!"

Yeji cố ý nói những lời đó với Chaeryeong mục đích là để Ryujin nghe thấy, nhưng cô lại lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa kiếng mà ngắm nghía đường phố.
"Thôi chị chỉ ngồi với em được 1 lúc, chị phải về công ty ở đây để bàn giao lại 1 số công việc, Yeddeong à...."

Chaeryeong nắm lấy tay nàng, tầm mắt Ryujin đang mơ hồ nhìn ra cửa bất chợt tia thẳng vào tay của hai người, cô nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, Chaeryeong cười thầm trong bụng nhưng lại cố tình nắm càng chặt hơn.

"Nhờ em mà từ sau đó chị không còn hay khóc nữa mà lại nổ lực phấn đấu hết mình mới có được ngày hôm nay, nhà chị có ba anh em nhưng chỉ có chị là ba mới tin tưởng giao lại cả tập đoàn, tất cả cũng là nhờ lời động viên từ em"

"Chị khờ quá, động viên chỉ là 1 phần 9 phần còn lại là do sự cố gắng và nỗ lực không ngừng của chị"

"Dù sao chị vẫn cám ơn em!"

"Khụ khụ khụ....."

Ryujin ho khan vài tiếng, Yeji liền buông tay Chaeryeong quay sang vuốt ngực cho cô, lo lắng hỏi:
"Em có sao không?"

"À.... chỉ sặc nước thôi!"

"Sao uống mà không cẩn thận vậy...?"

Chaeryeong nhìn cả hai người, trong lòng cô dư sức hiểu ai mới nằm gọn trong trái tim của Yeji, cô chỉ là người đứng sau tình yêu này, có tư cách gì mà buồn đây?

"Tới giờ chị phải đi rồi, chị hy vọng chúng ta sẽ nhanh gặp lại nhau"

"Vâng!"

"Hwang Yeji chúc em hạnh phúc với quyết định của chính mình và cũng đừng bao giờ để chị biết em lại khóc... nếu không, chị sẽ là không kiềm được lòng mà chạy đến trước mặt em, ôm lấy em, giành em về bên chị!"

Yeji ôm lấy Chaeryeong mặc cho Ryujin mặt đã nhăn nhó tới đỉnh điểm. Dù sao Chaeryeong đối với nàng tới nay mà nói... vẫn là 1 người bạn và là 1 người chị rất tốt.

"Chị Chaeryeong, cảm ơn chị về thời gian qua đã chiếu cố em. Giữ gìn sức khỏe!"
"Ừm, em cũng vậy! Shin tiểu thư.... tôi giao em ấy lại cho cô, chăm sóc em ấy thật tốt!"

"Cô yên tâm, chị ấy là vợ tôi đương nhiên tôi sẽ làm tròn bổn phận"

Ryujin bắt lấy tay Chaeryeong, nhưng Chaeryeong lại ép sát tai cô nói:

"Đừng để tôi biết cô làm em ấy tổn thương thêm 1 lần nào nữa vì khi đó, tôi sẽ mang em ấy đi xa khỏi cô bằng bất cứ giá nào!"

Ryujin không nói gì chỉ nhếch môi cười, Chaeryeong tạm biệt Yeji lần cuối rồi lên xe đi mất! Nàng buồn bã nhìn theo.

"Hy vọng công ty chị Chaeryeong không bị ảnh hưởng gì"

"Chị yên tâm, 1 tập đoàn lớn có quy mô như vậy, dù cho lỗi có từ phía công ty chị ta đi nữa thì cũng không đánh sập được cả tập đoàn đâu"

"Ừm hy vọng vậy"

"Hôm nay nắng đẹp, chúng ta đi dạo đi!"

"Không được chị phải tới cô nhi viện dạy học cho lũ nhóc"

"Vậy được, em đưa chị đi"
"Nhưng sẽ mất vài tiếng"

"Không sao em đợi được, trong xe em lúc nào cũng có sách để đọc, em đọc sách chờ chị"

"Ừm!"

.

.

.

.

.

Dưới ánh nắng xuân nhẹ nhàng mà không gay gắt, ngọn gió khẽ lay động trên mái tóc dài của Ryujin. Cô ngồi trên băng ghế đá trong bãi cỏ đối diện với cô nhi viện, chân này vắt lên chân kia, tay cầm 1 cuốn sách trong vô cùng khí chất. Thỉnh thoảng cô lại liếc lên rồi lại sững sờ mất vài giây khi nhìn vào bên trong cô nhi viện....

Yeji đang cầm tay từng đứa nhỏ dạy cho chúng viết chữ, 3000 sợi tóc nâu dài của nàng phủ xuống, che khuất 1 bên sườn mặt nhưng vẫn không sao che khuất được vẻ đẹp tựa thiên thần kia. Môi đỏ của nàng luôn tươi cười vì nàng biết.... bên ngoài vẫn đang có người đợi nàng, là người mà nàng rất yêu!
Ryujin vô thức cũng mỉm cười khi thấy nụ cười ngọt ngào của nàng. Yeji luôn mang 1 khí chất tiểu thư thiên kim cùng vẻ đẹp dịu dàng như vậy ở trên người, khi nàng chăm chú dạy học lại càng đẹp đến động lòng.

Ryujin cố ép bản thân nhìn vào trang sách nhưng không thể, trong đầu đều là bóng dáng của nàng, khiến cô không tài nào tập trung nổi!

Cô rút cây bút bi trong túi áo ra, đưa lên trước thân ảnh xa xa của Yeji mà đo lường, sau đó phác họa hình bóng nàng ở mặt sau cuốn sách. Cô cứ mải mê tô vẻ cho đến khi.... bóng dáng kia đã đi đến trước mặt cô.

"Em đợi lâu không?"

Cô hơi giật mình khép trang sách lại, ngẩng đầu mỉm cười nói:

"Không lâu, lũ trẻ đâu?"

"Đã được các sơ cho ăn cơm trưa rồi, em xem.... đổ đầy mồ hôi như vậy"

Yeji rút ra khăn tay, nàng cúi xuống nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cô.
Ryujin hé môi cười sau đó nhướn đến hôn lên môi nàng.

"Em... đang ở bên ngoài mà"

Ryujin nắm tay nàng kéo vào lòng, để cho nàng ngồi yên trên chân cô.

"Có ai đâu, không có lũ nhóc phá hoại kia, em mới có thể ôm chị 1 chút!"

Yeji tươi cười lắc đầu nhưng cũng là để yên mặc Ryujin lười biếng tựa vào lưng nàng. Khoảng chừng 5 phút sau, cô mới buông nàng ra, cô nói:

"Trưa rồi đi ăn chút gì đi"

"Được!"

Cả hai cùng chọn 1 nhà hàng Menry có tiếng ở Hàn Quốc, không gian bên trong thật ấm cúng với đủ loại bánh đầy màu sắc. Cùng nhau ăn, cùng nhau nghe tiếng nhạc du dương khiến tâm tình cả hai trở nên rất vui vẻ.

Khi về đến nhà, cả hai đều đã mệt liền tắm rửa thay đồ rồi lại ôm nhau ngủ 1 giấc đến chiều. Yeji thức dậy trước, nàng xuống nhà chuẩn bị bữa cơm cho cả hai...

Ryujin lát sau cũng thức dậy khi bên cạnh cô trống không, cô vội rửa mặt rồi bước xuống lầu, mùi thơm của thức ăn bốc lên khiến cô cũng cảm thấy có chút đói bụng. Cô đi đến ôm lấy Yeji từ phía sau, liếm nhẹ lên cổ nàng khiến nàng cười lên khúc khích vì nhột.
"Ryujin à, chị đang nấu ăn mà"

"Có sao? Em cứ nấu đi tôi làm gì mặc tôi"

Hai tay Ryujin xoa xoa eo nhỏ của Yeji khiến nàng không tài nào tập trung cho được. Nàng đành quay sang hôn lên môi cô dỗ giành.

"Ngoan, lại kia chờ chị 1 chút đi, chị nấu sắp xong rồi"

"Ừ... cũng hơi đói bụng nhưng có phải ăn chị càng ngon miệng hơn?"

"Em thật là...."

Yeji dọn cơm xong thì ra phòng khách kiếm Ryujin cùng lúc cô cũng vừa cúp máy điện thoại .

Thấy Yeji nhìn cô, thì cô nói.

"Mẹ gọi tới hỏi chủ nhật tuần sau có thể đưa chị về nhà không? Sẵn tiện về thăm luôn ba mẹ Hwang"

"Ừm cũng được! Mau vào ăn cơm"

.

.

.

.

.

.

Yeji cắt 1 ít trái cây bưng ra phòng khách, Ryujin đang coi 1 bộ phim hành động, nhưng tâm trí cô lại đặt vào tin nhắn trong điện thoại kia....
[ Kang Heemin: em gặp anh 1 lần thôi xin em, chẳng lẽ tình nghĩa bao năm em lại không cho anh cơ hội nói tiếng xin lỗi sao? Hôm nay anh đến công ty đợi em cả buổi nhưng người ta nói em không có đi làm, anh rất lo cho em, gọi điện em lại tắt máy. Em đã từng hứa không yêu nữa sẽ làm bạn, em biết anh ba năm rồi chẳng lẽ không biết rõ con người của anh sao Ryujin. Xin em hãy gặp mặt anh chỉ 1 lần này thôi! ]

[ Kang Heemin: nếu em không chịu tha thứ cho anh, anh sẽ không sống nổi mất, xin em! ]

Ryujin có hơi lưỡng lự, có nên gặp hắn để nói cho rõ ràng rằng cô thật sự đã hết tình cảm với hắn không? Nếu cô cứ lạnh lùng không gặp hắn, hắn thật sẽ làm ra chuyện gì sao? Hắn nói cũng đúng... dù sao cũng quen nhau 3 năm trời, ba năm nay hắn chưa làm gì có lỗi với cô, cô cũng không thể chỉ vì 1 chuyện mà đành đoạn như vậy, huống chi cô đã có nói trái tim cô không làm bằng sắt và dù sao thì Yeji với cô cũng đã làm hòa. Có trách hắn thêm nữa cũng có được gì đâu, nhưng mà phải nói sao với Yeji đây, nàng vẫn là luôn không thích hắn!
"Ryujinnie, em đang nghĩ gì vậy?"

"À... em đang nghĩ về mấy cái hợp đồng công việc thôi, Yeji có lẽ... ừm... có lẽ sắp tới em phải đi công tác khoảng 2 ngày 1 đêm, lúc đó chị tạm thời về Hwang gia ở 1 đêm nha, ở đây 1 mình em không yên tâm"

"Gấp vậy sao? Sao bữa giờ không nghe em nhắc đến?"

"À.... thì là.... ban nãy em vừa nhận được cuộc gọi của ba, ba mới nói cho em nên em mới hay, nhưng mà ban nãy vì đang ăn cơm nên em chưa có nói thôi"

"Ừ... chị biết rồi, em yên tâm đi đi, đừng lo cho chị"

Thấy Yeji có vẻ tin cô còn tươi cười rạng rỡ, Ryujin cũng thở phào nhẹ nhõm... vì muốn đi gặp mặt lần cuối với Heemin để hắn không làm phiền cô và nàng nữa mà cô buộc phải nói dối là đi công tác, phải chịu khó về Hwang gia ngủ lại 1 đêm mới được, chắc Yeji cũng sẽ không gọi tới hỏi ba cô đâu, nhưng đến lúc đó phải trả lời sao khi ba mẹ cô hỏi đây? Thật đúng là đau đầu!
Tối đó Ryujin cũng tạm gác mọi chuyện ra sau, cô cùng Yeji coi phim đến tối, xử lý ít công việc rồi lại cùng nhau lên giường. Nhưng mà lần này chỉ có ôm nhau ngủ thôi vì cô và nàng đều đã thấm mệt rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro