Ai đưa em qua những mùa phượng vĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày ấy, mình gặp nhau chớp nhoáng. Em chẳng phải người không có tiêu chuẩn, càng chẳng phải người không có nguyên tắc, vậy mà anh đã phá vỡ hết thảy mọi nguyên tắc, mọi tiêu chuẩn của em. Trái tim em vội vàng loạn nhịp và rồi em ngược nắng để yêu anh.
Trong em ngập tràn hạnh phúc, dẫu cho chỉ là nhìn thấy gương mặt anh, em thấy mình bé nhỏ. Cả thế giới xung quanh tưởng như ngừng lại, nhè nhẹ khe kẽ cho em những khoảng khắc bình yên.
Em đã từng nói anh có đôi mắt buồn và điều đó làm em không thể nào rời mắt. Anh có bàn tay ấm áp của một trái tim đầy ắp yêu thương. Em chưa một lần nói yêu anh bởi từ trước đến nay, những điều em nói đều cho kết quả ngược lại. Em nghe người ta nói rằng, nếu hai người nói yêu nhau cùng thắp hương ở đền hùng thì nhất định sẽ chia tay. Tại sao vậy nhỉ ? Hơn một năm rồi... Chắc anh tự hỏi tại sao em chưa một lần rơi lệ.
Buồn ! Đau ! Thất vọng.... Tất cả đều không đủ để diễn tả cảm xúc của em. Em đã nghĩ rằng nếu như trong tay em có một thanh kiếm, em sẽ dùng nó để xuyên thẳng vài tim anh. Bằng tất cả tình yêu và niềm tin dai dẳng, em hận. Nỗi hận ấy, cứ theo em lớn lên. Em tự hỏi, nếu không có nó, em sao có thể tươi cười mà đối diện với anh từng ngày.
Mọi người xung quanh đều nghĩ em là đứa trẻ vô tư có thể dãy dụa một chút khi bị trầy xuớc, rồu sẽ lại tươi tỉnh đứng lên. Phải! Em chẳng thể khóc, chẳng thể buồn, chẳng thể gục ngã trước một người đàn ông không thực sự yêu em.
Mỗi ngày trôi qua, em vui hơn, cười nhiều hơn, làm việc khí thế hơn nhưng đôi mắt em đã không còn long lanh nguyên vẹn. Đôi má em không còn ửng đỏ và đôi môi chẳng chun lại mỗi lần xấu hổ. Trái tim em cũng không chờ đợi để yểu.
Em đã chạy loanh quanh không biết bảo nhiêu lần những hàng cây quen thuộc. Em đã ngồi khóc một mình nơi những gốc cây xưa. Những dòng thư mà anh viết cho em ngày ấy, là những nhát dao cứa từng nhát, từng nhát vào lòng em, sâu thẳm. Những cảm xúc mà em đã trải qua, anh nào đâu biết có phải không ?
Chỉ hết ngày hôm nay thôi, là vừa tròn kỉ niệm em buông tay anh đấy, anh nhỉ ? Có lẽ giờ này, kỷ niệm về em chỉ còn là những vệt màu loang lổ, chẳng còn đủ rõ trong kí ức của anh.
Sáng hôm nay khi em ngước nhìn lên, hai bên đường em qua những cánh phượng đã nở bung, đỏ rực. Có lẽ sẽ chỉ có mình em nhớ, chỉ có mình em thấy chạnh lòng khi trông lên những nhành hoa đỏ.
Nhiều khi thèm được cháy hết mình
Ném những ngoan hiền cho bất cần, hư hỏng
Đạp bàn chân xuống mặt hồ phẳng lặng
Cho cô đơn tự vẫn
Ngày xô bồ, cướp đoạt lấy yêu thương....
Nhưng chẳng thể mặc một chiếc áo giáp cho vải lụa tâm hồn
Nên chấp nhận những ngày dài lạc lõng
Vùi mình trong giấc mơ dại khờ tìm nắng
Cho lòng mình đổ bóng xuống bình minh....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro