Chap 6+7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ái Gát Les
Chap 6:

- Á

Ái Tân bị người đàn ông ném mạnh xuống giường. Cô đau đớn ôm hông mình quặn thắt.

Phí Diêu lạnh lùng mặc trên mình bộ vest đen sang trọng đứng ở đó. Anh vươn tay cởi vest ra thân hình nóng bỏng cao lớn nhìn cô như muốn bóp chết.

Ái Tân sợ hãi ngồi dậy, vừa đúng lúc người đàn ông lao tới đè cô xuống dưới thân.

Phí Diêu không nói lời nào hôn lên môi cô, dùng hết sức gặm nát cánh anh đào.

- Ư..Ưm.

Gương mặt thống khổ của người phụ nữ dưới thân thật xót xa nhưng người đàn ông vẫn không ngừng cắn mạnh lên môi cô, nước mắt cô rơi lã chã xuống nệm. Ái Tân nằm bất động trên giường không hiểu vì sao người đàn ông này lại hành động như thế.

Phí Diêu thở dốc cởi sơ mi trắng ra, anh vừa cúi xuống vùi đầu vào ngực cô liền nghe tiếng nức nở.

- Tôi không có thuốc tránh thai.

Người đàn ông nhíu mày ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn cô.  Anh nhìn cô rất lâu không nói gì rồi lại cúi xuống cắn lên cần cổ cô.

Ái Tân nhịn không được bật khóc nức nở.

- Xin anh. Tôi không muốn mang thai con anh nữa...  Xin anh.

Câu nói của cô vừa phát ra khiến mọi hành động của người đàn ông phía trên quả thật ngưng lại. Anh nhíu mày nhìn người phụ nữ bên dưới... Tại sao lại khó chịu.

- Nhưng cô cũng không được mang đứa con của kẻ khác.

- Tại sao?

- Tôi nói không được thì chính là không được.

-...

- Đặc biệt tránh xa tên Lạc Ca ra. Hắn không phải người cô nên qua lại.

Ái Tân nhìn anh đau lòng lau nước mắt.

- Anh yêu tôi sao?

Câu hỏi của Ái Tân khiến mi tâm của Phí Diêu giật liên tục. Bỗng lồng ngực anh nhói lên một cái...  Không... Anh không yêu cô.

- Tôi không yêu cô. Phí Diêu lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt Ái Tân.

Cương Ái Tân thở dài quay mặt đi chỗ khác. Cũng phải.. Cô là ai chứ.

Phí Diêu ánh mắt phức tạp nhìn cô. Anh muốn dừng lại nhưng đôi mắt đã đục ngầu. Cả người nóng rân lên. Chết tiệt. Không kịp nữa rồi.

-----

Sáng hôm sau.

Ái Tân tỉnh dậy đã không thấy Phí Diêu đâu, cô nhanh chóng đi ra ngoài đếm tiệm thuốc mua thuốc tránh thai.

Nỗi đau chưa qua, cô rất sợ sẽ lại mang thai... Vì cô không đủ bản lĩnh để dữ an toàn cho đứa bé.

-----

- Ái Tân. Cô đưa cái này cho Phí Tổng của Phí Thị.

Ái Tân đang ngồi ở sofa trong phòng làm việc của Lạc Ca. Nghe đến đây sắc mặt liền tái mét.

- Sao vậy được.

- Hồ sơ này rất quan trọng, thường ngày việc này sẽ là thư kí Trưởng làm. Nhưng cô ấy đã đi công tác cùng chủ tịch. Vậy không phải việc này sẽ do người thân cận thứ hai như cô làm sao.

Cô thư kí nói có chút mỉa mai, ả liếc Ái Tân một cái ném tập tài liệu lên người cô rồi ngoáy mông ra ngoài.

Cương Ái Tân mặt mũi không còn chút máu. Cô nhìn tập hồ sơ cắn môi.

-----

Phí Thị.

Chiếc xe dừng lại trước cửa Phí Thị, Cương Ái Tân bước xuống lưỡng lự đi vào trong.

-----
" Tinh "Cửa thang máy mở,  ở trên tầng cao nhất ngoài bàn làm việc của thư kí thì chỉ có một phòng ốc to và rộng nhất đề tên Tổng Tài.

Nhã Ái nhíu mày nhìn cô gái xinh đẹp lưỡng lự đi đến trước mặt.

- Xin hỏi cô cần gì.

- Tôi..  Có thể giúp tôi đưa tập tài liệu này Cho Phí Tổng được không.

Nhã Ái gật đầu vừa đứng lên  gđịnh nhận hồ sơ  liền nghe tiếng cửa mở.

Phí Diêu bóng dáng cao lớn bận một bộ vest xanh sẫm tuấn tú. Gương mặt người đàn ông bỗng nheo lại anh nhìn Ái Tân đứng ở bàn thư kí.

Cương Ái Tân mặt mũi tái mét,  cô run rẩy lùi ra sau. Nhã Ái nhíu mày hình như có gì đó không bình thường ở đây.

Ái Tân thấy vậy liền biết điều cúi thấp đầu xuống.

- Phí tổng.

Phí Diêu gương mặt lạnh lùng không nói gì. Anh đi đến nhận lấy tập tài liệu trên tay Nhã Ái rồi quay lại phòng làm việc.

- Vào đây.
-----
Ai Gát Les

Chap 7: Duyên
Cương Ái Tân sững sờ đứng bất động tại chỗ. Một lúc lâu cô mới rón rén mở cửa đi vào trong.

Phí Diêu ánh mắt sắc bén nhìn cô, lại nhìn xuống tập tài liệu trên bàn
Đây là tài liệu tư mật của chính phủ nếu sơ suất nhất định sẽ phải ở tù. Vậy mà Lạc Ca lại giao nó cho Ái Tân...  Nghĩ đến đây mày của Phí Diêu liền chau lại.

- Cô thật ghê gớm?

Ái Tân cắn răng cúi thấp đầu đứng ở phía xa không nhìn anh.

- Tôi không hiểu anh đang nói gì.

- Cô có biết tài liệu này tư mật đến mức nào. Hắn lại đem nó giao cho cô. Hai người tiến triển cũng nhanh thật.

Ái Tân chưa kịp trả lời liền nghe tiếng bước chân từ ngoài vào. Tiếp theo là chất giọng lãng tử vang lên.

- Đúng vậy.

Là Lạc Ca.

Ái Tân thở dài quay đầu lại nhìn Lạc Ca, anh đi đến đứng cạnh tay ôm lấy eo cô.

Phí Diêu nhíu mày gầm lên.

- Lạc Ca. Ai cũng được trừ cô ta.

Ái Tân đau lòng nhìn Phí Diêu, anh chán ghét cô đến mức độ như vậy sao.

Lạc Ca không nói gì đưa cho cô một chiếc thẻ, ánh mắt ý bảo cô ra ngoài . Cương Ái Tân biết điều thở dài rời đi.

Phí Diêu đăm chiêu nhìn cô lại nhìn sang tên họ Lạc.

- Đừng có đụng vào người cô ta. Nếu không tôi sẽ tự tay giết cậu.

Lạc Ca nhíu mày nhìn Phí Diêu.

- Cậu không nỡ. Hay cậu đã yêu ? À mà làm sao có thể... 2 năm cô ta ở bên cạnh cậu. Từ tình nhân thành vợ rồi từ vợ quay xuống làm điếm. 2 năm cậu giày vò cô ta như thế chưa chán sao.

- Phụ nữ của tôi nếu tôi đã chán sẽ tự tay hủy. Không mượn cậu đào thải dùm.

Phí Diêu nói rồi bóng dáng lạnh lùng rời đi.

-----

Tại khách sạn Á Châu.

Ái Tân cầm tấm thẻ theo sự chỉ dẫn của nhân viên tìm đến trước cửa phòng Lạc Ca.

- Anh muốn tôi làm gì.

-"Giúp tôi dọn dẹp. "

Ái Tân nắm lấy điện thoại nhíu mày khó hiểu.

- Ở đây là khách sạn.

" Nhưng căn phòng đó là của tôi "

Cương Ái Tân thở hắt ra máu tóc dài xinh đẹp bối lên cao. Cô cởi áo khoác bắt đầu làm việc.

Ít nhất cũng cảm ơn anh ta vì anh ta đã xem cô là một con ở.

-----

Bầu trời về đêm khiếm lòng người càng Cô đơn hơn.  Ái Tân mệt mỏi đi về nhà, cô thật sự đã rất mệt.

Ái Tân ngồi ở trên ghế vừa gặm bánh mì vừa nhìn những người có đôi có cặp đi lại trước mắt. Bỗng mắt cô sáng lên lục trong túi ra một đống tiền.

Ánh mắt Ái Tân có chút buồn, như thế này có được coi là lao động chân chính hay không đây.

Cùng lúc đó ở một quán cafe đối diện. Một người con gái xinh đẹp ánh mắt có chút ác độc nhìn cô.

- Tử Khí tiểu thư. Chúng ta về thôi.

Tử Khí tay nắm chặt thành đấm không trả lời.

" Phí Diêu là của tôi"

------

1 tháng sau.

- Hôm hay có cuộc họp với nhà ngoại giao. Nhưng anh cũng biết đấy tôi sắp kết hôn.

Nhậm Viên khó xử nhìn Lạc Ca bộ dạng lười biếng đang nhìn màn hình lattop.

- Vậy rồi sao?

- Anh có thể để Ái Tân đi thay tôi được không.

Lạc Ca nghe xong mắt liền sáng lên, đôi môi lãng tử nhếch lên chút biến thái. Anh ngồi dậy vươn tới nút cảm ứng trên bàn.

" Cô vào đây cho tôi "

Ái Tân mở cửa đi vào, cô thở dài có dự cảm chẳng lành.

- Mau chọn lấy một bộ đồ dự tiệc. Cùng tôi đến tòa nhà chính phủ.

Ái Tân nghe đến đây tay chân liền rụng rời.

- Tôi không đi.

- Tại sao?

- Tôi đến đó để làm gì chứ.

- Làm cảnh.
-----
Tại tòa nhà thương hiệu ' LiDu ' nổi tiếng.

Tử Khí đang chọn trang phục. Tối nay cô sẽ cùng Phí Diêu đến tòa nhà chính phủ.

- Phu nhân cô thật xinh đẹp.

Tử Khí cười cười ánh mắt có chút sắc bén.

- Vậy lấy cái này đi.

-----
Tòa Nhà Chính Phủ.

Ở tòa nhà lớn nhất thành phố, nơi xa hoa lộng lẫy với những bữa tiệc sang trọng. Phục vụ cùng đội an ninh đứng thâu tóm cả bốn phương tám hướng.

Chiếc xe spyker dừng trước đại sảnh, một người đàn ông tuấn tú mặc trên mình bộ vest đen sang trọng. Đôi dày da dần xuất hiện, bóng dáng cao lớn mê hoặc đứng vững chãi trong màn đêm.

Phí Diêu cả người toát ra hơi thở bạc hà anh quay người mở cửa xe cho Tử Khí.

Người con gái xinh đẹp mặc một bộ váy dự tiên cúp ngực bó sát cơ thể. Từ trên xuống đều là màu trắng tinh khôi   làm người ta vừa thấy quyến rũ vừa thanh thuần.

Tử Khí nhìn Phí Diêu nở nụ cười xinh đẹp.  Cô đi lại khoác tay anh đi vào trong.

Hai bóng dáng một cao một thấp đi bên cạnh nhau thật xứng đôi vừa lứa. Quả thật như từ một bức tranh bước ra.
-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro