Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mơ mơ hồ hồ hình như có người gảy tóc trên trán cậu, Tiêu Chiến cố sức mà chậm rãi mở to mắt, ánh vào mi mắt là ngũ quan lạnh lùng của nam nhân, đôi mắt kỳ dị mang một chút ôn nhu. Muốn nam nhân dịu dàng âu yếm là không có khả năng, nhưng lúc nam nhân nhìn cậu mặt mày cũng thoáng ôn hòa một ít, chỉ một chút vậy thôi đã làm cho cậu thực thích.

Tiêu Chiến nắm chăn, mắt nhìn nam nhân lại ngượng ngùng, rũ mi nói: “Chào buổi sáng…”

“Ừm.”

Nam nhân nói xong thì vẫn không nhúc nhích, như thể đang còn nhìn cậu. Tiêu Chiến vô cùng xấu hổ, cả người đều muốn lui vào trong chăn. Vừa động một chút cả người đều đau rầm rĩ, từ thân thể đến đầu ngón tay như bị mất đi khí lực, nơi phía sau bị sử dụng quá độ đã nóng lên, nhưng toàn thân đều khô mát, hiển nhiên đã được nam nhân tắm cho.

Tính tình nam nhân tuy xấu, nhưng mỗi lần làm xong đều nhất định sẽ tắm rửa cho cậu, đem gì đó lấy ra. Cũng chưa từng có thói quen hư hỏng dừng ở trong thân thể cậu ngủ. Dựa vào một đặc điểm này của nam nhân, tuy rằng  mỗi lần sau khi xong việc Tiêu Chiến đều cảm thấy tiểu huyệt sưng đỏ nóng lên, vô cùng khó chịu, nhưng cũng chưa bị đau bụng lần nào.

“Ngủ tiếp một lát đi.” Vương Nhất Bác nói cũng nằm vào ổ chăn, ôm Tiêu Chiến vào ngực.

Trong ngực nam nhân ấm áp lại kiên cố, Tiêu Chiến vùi mình trong vòng tay nam nhân, cảm thấy chưa bao giờ an toàn như lúc này, giống như hết thảy sóng gió nam nhân đều sẽ thay cậu ngăn cản.

Mỗi tuần hai buổi tối Tiêu Chiến đều sẽ về nhà ở, hai người rất ít khi có cơ hội trải qua buổi sáng cuối tuần, bầu không khí dịu dàng sau quan hệ như vậy. Ánh nắng mùa xuân ấm áp xuyên qua bức màn chiếu vào phòng, không gian ấm áp và yên tĩnh, hai người đều lẳng lặng hưởng thụ giờ phút này.

“Anh… cánh tay anh khỏi hẳn chưa?” Ngày hôm qua bị nam nhân làm đến thần trí mơ hồ, ngay cả vết thương của nam nhân cũng quên, Tiêu Chiến ảo não cắn môi.

“Chút tổn thương ấy không tính là gì.” Lúc nam nhân nói chuyện, lồng ngực rung rung, run rẩy rất nhỏ truyền đến trên người Tiêu Chiến, làm cho cậu cảm thấy như là bị cù lét.

“Ưm…” Tiêu Chiến do dự trong chốc lát, cố lấy dũng khí hỏi: “Cái Piano kia… Rốt cuộc anh tốn bao nhiêu tiền?” Đồng hồ có thể không quan tâm, di động có thể không kể đến, nhiều nhất cũng chỉ mấy chục ngàn thôi, nhưng Piano thì không được.

“Không phải anh đã nói là đừng quan tâm sao?” Vương Nhất Bác vắt lông mày.

“Không được… Cái này rất đắt tiền… Không phải là anh tham ô công quỹ chứ?”

Nam nhân bật cười: “Sao có thể như vậy? Ông xã em ngay cả mấy triệu cũng không có nổi sao?”

“…” Quả nhiên là mấy triệu… Đã biết giá cả, trong lòng lại không thoải mái, sớm biết vậy còn không bằng đừng hỏi…

“Được rồi, được rồi, mấy triệu cũng chỉ bằng một chiếc xe thể thao thôi, đừng nghĩ nhiều về nó làm gì”

Tiêu Chiến không thèm nói nữa, yên lặng dán mặt vào ngực nam nhân.

“Anh còn chưa có hỏi em. Tối hôm qua em khóc cái gì?”

“Làm gì có…”

“Đừng giả bộ với anh.”

“Chỉ là… có chút chịu không nổi… Chảy nước mắt một chút… phản ứng tự nhiên thôi…”

“Chịu không nổi? Bị anh làm chịu không nổi ? Hửm?”

“…” Tiêu Chiến biết mặt mình nhất định đã nóng lên.

“Quên đi, em không muốn nói anh cũng không ép em.”

“Ừm…” Tiêu Chiến nhìn đồng hồ tay một chút, “Tin tức tài chính kinh tế buổi sáng đã phát sóng rồi…” Bắt đầu từ khi nào thì cậu biết chính xác giờ chiếu tin tức tài chính sáng trưa tối? …

“Không xem, ngủ thêm một lát đi.”

“Em ngủ đủ rồi, thật đó…”

Tiêu Chiến nói rồi nhổm người lên, lướt qua nam nhân, lấy được remote ở tủ đầu giường, ấn mở TV chuyển đến kênh tin tức. Da thịt bạch ngọc còn lưu ứ ngân cứ như vậy hiển lộ trước mắt Vương Nhất Bác, hắn làm sao nhịn được, tay ở dưới chăn không biết sờ chỗ nào hung hăng nhéo một cái, Tiêu Chiến “Ư~” mà một tiếng mềm nhũn trong lồng ngực nam nhân, vừa muốn giãy giụa, ập đến lại là một cái hôn sâu thắm thiết.

“Khỏa thân xoay đến xoay đi, là muốn câu dẫn anh sao? Hửm?”

“Không có…”

Giằng co nửa ngày, tóc tai đều rối bời, Vương Nhất Bác cuối cùng mới buông tha cho người yêu. Tiêu Chiến nghiêng người dựa vào nam nhân xem tin tức một lát, mí mắt chậm rãi trở nên nặng nề, đầu nghiêng qua ngủ thiếp đi.

Vương Nhất Bác tắt TV, đắp chăn cho Tiêu Chiến, đứng dậy ra ban công gọi điện thoại cho Văn Thanh, rồi mới quay trở vào, ôm cục cưng ở trong buổi sáng mùa xuân xinh đẹp chìm vào giấc ngủ.

Đương nhiên, khi Tiêu Chiến xuống giường cả người đều đau nhức vô cùng, đi đường cũng không xong, ngốc đến trưa mới dám về nhà, đây đều là chuyện sau đó.

***

Tiêu Chiến đi vào phòng học, do dự một chút, vẫn lại nhìn về vị trí của Cố Mộng. Cố Mộng đang cúi đầu đọc sách, mái tóc đen dài rũ xuống, bị gió vén lên hai ba sợi, điềm tĩnh tựa như người đẹp trong tranh.

Trước kia cậu không chú ý nữ sinh, hiện tại bị bắt chú ý, đối phương cũng không tồi, nhưng cậu đã có người trong lòng.

Vậy đại khái là sai sót ngẫu nhiên đi.

Tiêu Chiến đi qua, khom lưng xuống: “Đêm hôm đó có chuyện gì không?”

Cố Mộng ngẩng đầu cười: “Không có chuyện gì, hình như là tổ chức bỏ phiếu bình chọn tiết mục được yêu thích nhất, nhưng không có thời gian thống kê số phiếu, lúc tiệc tối chấm dứt kết quả bỏ phiếu mới được công bố.”

Tiêu Chiến lúc này mới cảm thấy an tâm một chút: “Tốt… Cám ơn cậu… Ngày đó thật ngại quá.”

“Thật sự không có việc gì, ha ha, cậu đừng để ý.”

“Ừm…”

Bỗng nhiên Cố Mộng chớp mắt, dựa sát vào một chút, hạ giọng: “Mình hỏi cậu một vấn đề cậu đừng giận nha.”

“? …”

“Cậu với Vương Nhất Bác… Là quan hệ gì vậy? Mình thấy các cậu có vẻ rất tốt.” Bình thường cũng nghe được một ít tin đồn đại ca với tiểu đệ gì đó, nhưng nụ cười lạnh lùng của Vương Nhất Bác vào buổi tối thứ sáu đó, giống như tuyên chiến, lại mang một chút khinh thường và kiêu ngạo; giác quan thứ sáu của phụ nữ chuẩn đến sôi lên, sao có thể không cảm thấy khác thường trong đó được?

Trái tim Tiêu Chiến đập mạnh! Nhảy dựng, nói: “Chỉ là bạn bình thường thôi.” Cuối cùng vì muốn gia tăng tính chân thật, lại bồi thêm một câu: “Trước kia thầy giáo có để mình giúp cậu ấy học tập, cứ như vậy thì thân nhau.”

“Như vậy à, ha ha…” Thấy lông mi Tiêu Chiến hơi hơi run run, mắt cũng không nhìn mình, Cố Mộng cảm thấy đã hiểu rõ.

Tiêu Chiến vội trở lại chỗ ngồi của mình, trái tim còn căng thẳng nhảy loạn. Cậu hoài nghi có phải Cố Mộng đã nhìn ra cái gì hay không, cũng không biết lí do thoái thác vừa rồi có dùng được hay không.

Mặc kệ như thế nào, đêm đó Vương Nhất Bác ngang nhiên lên đài tặng hoa, hắn cũng đã trở thành đề tài bàn tán.

Quả nhiên, tiết học cuối cùng buổi sáng vừa kết thúc, Tiêu Chiến đã thấy Đàm Tấn ở cửa vò đầu bức tóc.

“Cậu đến làm gì vậy?”

“Nói nhảm, đến xem vương tử Piano của chúng ta chứ sao.” Đàm Tấn hếch lỗ mũi lên trời nói lầm bầm.

“Cái gì mà vương tử Piano…”

“Ôi trời, quan hệ của cậu cùng tên khốn kiếp kia rốt cuộc tốt tới mức nào? Hắn còn lên sân khấu tặng hoa cho cậu, thiếu chút nữa làm cho hoa khôi xấu hổ cậu có biết hay không?”

“… Tôi cũng không biết… Là do cậu ta đột nhiên chạy lên mà?”

“Tôi mặc kệ cậu có gần gũi hơn với hắn hay không, nhưng gần đây hoàn toàn không để ý đến tôi, tới bây giờ cũng không tìm tôi, mỗi ngày đều lăn lộn với tên kia phải không?

“Nào có, thời gian gần đây không phải tôi đều luyện đàn sao?”

Nghe được hai chữ “Luyện đàn”, Đàm Tấn bỗng nhướn mày, ánh mắt vô cùng sỗ sàng: “Ai da, cậu rốt cuộc có cưa được em hoa khôi đó không?”

“… Cậu nói bậy cái gì vậy…”

“Có được không? Chắc cũng được một chút chứ?” Đàm Tấn xoay quanh trái phải Tiêu Chiến, “Gần đây làn da cậu trở nên trắng hơn, khí sắc lại tốt, tinh thần sáng sủa, tôi nghe người ta nói, đây nhất định là do yêu đương làm nên! Khai nhanh lên, có phải đã làm đến cùng với Cố Mộng rồi hay không!” Con gái có tình yêu liền trở nên trong veo tươi tắn, con trai chắc cũng không khác biệt nhiều đâu… Ít nhất bộ dáng này của Tiêu Chiến, làm cho hắn cũng có chút… Mặc dù lúc nhỏ đã cảm thấy Tiêu Chiến xinh đẹp như búp bê, bởi vậy nhịn không được chủ động tiếp cận cậu, nhưng cũng không có giống như bây giờ, văn tĩnh thanh tú lại ẩn ẩn một chút tinh tế mong manh, tựa như hoa đào mùa xuân bị mưa xuống rửa sạch, nhẹ nhàng chạm vào một chút cũng sẽ làm đóa hoa rơi xuống.

“Thật sự là không có…” Tiêu Chiến vội vàng xua tay.

Làn da cậu có trắng lên không? Khí sắc có thay đổi không? … Rõ ràng bị nam nhân kia gây sức ép đến không còn sức xuống giường… sẽ không phải… Không phải là cái kia của nam nhân làm cho làn da cậu thay đổi, tinh thần sảng khoái chứ…

Tiêu Chiến không thể ức chế mà đỏ mặt, đẩy Đàm Tấn ra đi lên lầu.

“Nè! Lại không để ý tới tôi?! Đi đâu vậy?”

“Ăn cơm trưa ~ “

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lglbbv