Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này đây, cậu còn cho rằng hắn đang làm ơn sao?

Kỳ thật hành động như vậy so với việc nhiệt tình giúp đỡ cũng chỉ cách nhau một đường kẻ. Cùng một loại, chỉ xem người trong cuộc muốn nghĩ sao thôi.

Vương Nhất Bác không hề lộ diện mà ra tay giúp cậu một chuyện lớn như thế, nếu cậu còn nghĩ rằng đây là thủ đoạn bỉ ổi, thì quả không biết phải trái rồi.

Ngày mai… phải đi nói lời cám ơn với hắn.

Tiêu Chiến do dự thật lâu mới quyết định đi mua một món quà đáp lễ. Tìm đến ân nhân nói lời cám ơn mà ngay cả quà cũng không mang, sẽ thành bộ dạng vô phép thế nào.

Nhưng thật ra chính cậu cũng không biết người nọ thích gì. Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định mua một chiếc bật lửa. Sau khi tan ca Tiêu Chiến dạo quanh các cửa hàng mua sắm lớn ở trung tâm thành phố thật tỉ mỉ, mới chọn được một chiếc hiệu Zippo*. Mặt tráng bạc sang trọng không chạm trổ hoa văn cầu kì, mang lại cảm giác cực kì giống người kia. Tiêu Chiến thanh toán xong còn kêu người phục vụ gói cẩn thận vào hộp, rồi mới cầm túi lái xe về nhà.

Trên đường Đàm Tấn gọi điện, nói một tràng chúc mừng chúc mừng, “Xe đến trước núi ắt có đường” linh tinh. Tiêu Chiến còn chưa nói với hắn biết việc này cũng là do người kia giúp đỡ.

Lúc về đến nhà, cha mẹ cậu đang ngồi bên bàn cơm, không khí không vui vẻ lắm.

Rõ ràng hôm nay đã giải quyết được một vấn đề lớn, tại sao cha mẹ thoạt nhìn lại không vui? Tiêu Chiến nghi hoặc buông túi quà xuống rồi ngồi lên ghế.

“Ba, mẹ, con xin lỗi đã về trễ.”

“Ừm…” cha Tiêu gật đầu, “Đi đâu vậy? Gặp bạn gái à?”

“Không phải đâu ạ.”

“Con trai, con cũng 23 tuổi rồi, thế mà chưa lần nào dắt bạn gái về nhà ra mắt. Con chưa từng nghĩ tìm một người sao?

“…” Bạn gái? Sao đột nhiên cha lại nhắc tới việc này…”Vẫn chưa tìm được ai thích hợp ạ.”

Cha Tiêu thử hỏi han: “Con thấy gia đình Cố Mộng thế nào?”

“…” Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

“Tuổi con bé với con không cách nhau mấy, lại là bạn thời trung học, ba nghe nói các con từng đồng diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường. Nó là con nhà gia giáo, hai nhà cũng coi như môn đăng hộ đối. Ba nghe ba con bé nói, hình như nó cũng có ý với con nên ba thấy hai đứa sẽ rất hợp nhau.” cha Tiêu cười tủm tỉm sờ râu.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn bát đũa gốm sứ trước mặt.

Cậu biết cha có ý gì rồi.

Không phải cha phát giác ra chuyện được người kia hỗ trợ, mà cha muốn dựng nên một cuộc hôn nhân thương mại. Sau này nếu xảy ra chuyện tương tự có thể nhờ gia đình bên kia cùng gánh vác. Đương nhiên, dã tâm lớn hơn nữa chính là thôn tính luôn công ty kia.

Có lẽ cha cậu đã có ý nghĩ này lâu rồi, chuyện lần này bất quá chỉ là chất xúc tác thôi.

Nếu như phải hi sinh vì lợi ích của gia đình, cậu không nên do dự chấp thuận.

“Con trai, con cảm thấy thế nào?” cha Tiêu thúc giục hỏi.

Ánh mắt Tiêu Chiến liếc qua mẹ cậu như đang kéo cha một chút.

“Tốt ạ.” Tiêu Chiến gắp miếng thịt trong bát, bắt đầu ăn cơm.

“Con trai, con…” Mẹ cậu nói đến một nửa, thấy cậu như vậy liền không lên tiếng nữa.

“Vậy bữa nào con và Cố Mộng gặp mặt đi, các con có hay nói chuyện với nhau không?”

“Con với cô ấy vẫn liên lạc với nhau.”

“Ah… Vậy…”

“Ba, phiền ba chọn một ngày lành để cầu hôn đi ạ.”

Thì ra cuối cùng… vẫn vô duyên với hắn…

Nếu mãi mãi không đến được với người đàn ông kia, cũng không thể yêu một người nào khác, vậy tốt nhất cậu nên lấy một cô gái nào hữu dụng đi. Sau đó dùng cả đời toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ấy để bù lại.

“Việc này…”

Tần cha còn chưa nói xong, Tiêu Chiến đã qua loa ăn xong rồi lên lầu. Ngay cả tiếng cha mẹ thấp giọng cãi nhau cũng không nghe thấy.

Nên sớm đối mặt với thực tại thôi.

Cho dù cậu có tha thứ cho Vương Nhất Bác, bọn họ cũng không thể ở bên nhau.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến mang túi quà đến trụ sở Long Đằng.

Đẩy cửa vào phòng chủ tịch, Văn Thanh vẫn ngồi đó cúi đầu xem giấy tờ như lần trước gặp nhau. Thấy Tiêu Chiến bước vào, anh ta lập tức đứng lên khách khí hỏi han: “Hôm nay cậu tới đây có chuyện gì vậy?”

Tiêu Chiến do dự một chút, nói: “Tôi muốn tìm Vương Nhất Bác để nói cám ơn, mấy ngày nay phiền các anh rồi.”

Văn Thanh nở nụ cười nhẹ: “Bác ca hiếm khi đến công ty, anh ấy thường ở nhà làm việc.” Ý là Tiêu Chiến muốn nói cám ơn phải tới nhà hắn.

“Cám ơn anh, lần sau tôi lại đến.”

Tiêu Chiến thật sự không muốn một mình đối mặt với nam nhân. Dù thế nào Vương Nhất Bác cũng phải tới công ty của hắn một lần chứ.

Vừa xoay người lại, liền nghe thấy Văn Thanh ở sau lưng cậu nói: “Nếu cậu đến nhà Bác ca cám ơn, anh ấy sẽ rất vui.”

“…” Tiêu Chiến do dự một chút rồi hỏi: “ Vương Nhất Bác ở… ?”

“Biệt thự kia.”

Nhất thời trái tim Tiêu Chiến khẽ run lên.

“Vậy à… Cám ơn anh…”

Cho dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn, Tiêu Chiến vẫn lái xe tới cửa tiểu khu Vương Nhất Bác ở. Cậu từng một thời thường xuyên ngồi trong xe hắn ra vào nơi này.

Bảy năm trôi qua, bảo vệ đã đổi người, bồn hoa đối diện cửa đã biến thành suối phun, hoa cỏ trong hoa viên cũng khác.

Thậm chí Tiêu Chiến vẫn nhớ rõ biệt thự nào là của người kia.

Lần cuối cùng bảy năm trước đến ngôi nhà này, là lúc bắt gặp hắn đang ngoại tình. Còn giờ đây, lại tới để nói lời cám ơn. Số phận, quả thực trớ trêu.

“Cốc cốc” gõ cửa hai tiếng, rồi ấn chuông cửa, trong lòng Tiêu Chiến có chút phức tạp. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đây sẽ là lần cuối cùng cậu gặp người đàn ông này, sau đó bọn họ đường ai nấy đi.

Cậu nhớ nhung hắn bảy năm trời, kết thúc lại như thế này đây.

Trải qua hết chuyện này rồi đến chuyện khác, từng người phải kết hôn sinh con đẻ cái, sống một cuộc sống bình thường. Mai sau có khi nào hội ngộ trên đường, sẽ thản nhiên nhẹ nhàng lướt qua nhau.

Người mở cửa là vú Trương.

Thấm thoát bảy năm, lưng bà đã còng, nếp nhăn đã hằn sâu.

Vú Trương vừa thấy mặt cậu thì vui sướng vô cùng, cười đến mức mắt híp thành một đường kẻ: “Cậu học sinh à, lâu lắm rồi cậu mới tới! Mau để vú Trương nhìn xem nào…”

Mặt mày Tiêu Chiến co quắp mặc cho bà sờ tới sờ lui, trong lòng cũng có chút vui mừng lâu ngày gặp lại. Vú Trương đối với cậu tốt lắm, tựa như với người già với con cháu trong nhà.

“Cậu học sinh cao lớn rồi, cũng đẹp trai hơn! Đã lâu không tới, có phải đã quên bà già này rồi không?”

“…Dạ không…không có đâu ạ…”

“Lâu như vậy rồi cậu mới đến đây, làm vú Trương này nhớ muốn chết. Cả cậu chủ cũng rất nhớ cậu…”

“Vú Trương.” Phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp.

“Aizz, vú biết rồi, vú đi pha trà.”

Vú Trương cười tủm tỉm kéo Tiêu Chiến vào, đóng cửa lại rồi đi vào phòng bếp.

Từ sofa đứng lên, trên người còn khoác áo tắm màu xanh đậm, tóc hơi rủ xuống trán, hình như người nọ vừa mới rời giường không lâu, cả thân thể toát lên vẻ gợi cảm lại biếng nhác. Trên bàn đặt cốc cà phê, một đĩa điểm tâm nhỏ, cùng một quyển tạp chí để mở.

Tiêu Chiến miễn cưỡng bình tĩnh, đặt hộp quà to lên bàn trà: “Hai chuyện lần này, đều cám ơn anh… Sau này có chuyện gì cần đến Tiêu thị, anh cứ việc mở miệng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lglbbv