Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Vương Nhất Bác càng lúc càng đen. Cuối cùng hắn quăng luôn điện thoại.

“Tiêu bá bá, Cố tiên sinh, thật xin lỗi. Trong nhà có việc gấp, tôi phải trở về ngay lập tức. Nếu hai vị còn việc gì nữa, lúc khác chúng ta có thể bàn tiếp.” Nói xong hắn gật đầu chào rồi xoay người đi nhanh ra cửa.

Tiêu lão gia kích động đứng lên: “Có phải con ta chạy trốn không?”

Vương Nhất Bác không đáp lại đã mất hút ở cửa.

***

Vương Nhất Bác vừa ngồi lên Cadillac(1) đã bắt đầu gọi điện thoại, phân phó phòng Quản lý an toàn Vịnh Nước Cạn điều động máy bay trực thăng tìm kiếm, thả chó nghiệp vụ đồng thời tăng cường mật độ kiểm tra cửa ra vào tiểu khu. Có chuyện gì phải báo cáo ngay.

Lái xe cũng cảm nhận được tình huống căng thẳng nên cố tăng tốc. Xe vừa khởi động đã phóng như điên, tuy nhiên vẫn không thể đến trong phút chốc được. Vịnh Nước Cạn nằm ở ngoại thành, muốn gấp cũng không gấp được.

Vương Nhất Bác ngồi ở phía sau, ngón tay không ngừng gõ lên mặt ghế.

“Bác ca.”

“Có chuyện gì?”

“Có một điều tôi vẫn muốn nói.”

“Nói đi.”

“Tình cảm của Bác ca đối với Tiêu thiếu gia như thế nào, tôi biết. Nhưng tôi cảm thấy lần này Bác ca không quan tâm đến cảm nghĩ của Tần thiếu gia. Cậu ấy là loại người ăn mềm không ăn cứng. Bác ca khăng khăng nhốt cậu ấy như vậy, thực sự có thể phản tác dụng.”

“Tôi biết…”  Vương Nhất Bác có chút mệt mỏi đỡ trán, “Nhưng tôi không thể mất đi em ấy. Vô luận thế nào cũng không thể.”

“Nhưng Bác ca, tình huống hiện tại, có lẽ ngài đã mất đi cậu ấy rồi.”

Vương Nhất Bác không nói tiếp, ngửa đầu ra sau nhắm mắt lại.

Có một số việc luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của con người. Hắn cũng thật không ngờ, bọn họ lại đến mức này.

Máy bay trực thăng và chó nghiệp vụ tìm kiếm đến gần trưa mà vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Chiến. Nhân viên trực trên không báo cáo trên đường không thấy ai giống Tiêu Chiến, bảo vệ tiểu khu nói từ lúc đó đến giờ cũng chưa thấy Tiêu Chiến ra ngoài. Đội chó nghiệp vụ chỉ tra ra được mùi của cậu xuất hiện dọc theo bìa rừng nhưng tới đường lớn thì mất sạch. Giống như Tiêu Chiến đã hoàn toàn biến mất. (xuyên không cmnr =)))

Bỗng nhiên Vương Nhất Bác có dự cảm xấu.

Bốn cảnh vệ quỳ ở phòng khách, đầu cắm xuống đất, không ai dám thở mạnh.

Vương Nhất Bác đã biết rõ nguyên nhân. Theo lý tính mà nói phản ứng của bốn cảnh vệ không thể trách được. Người bọn họ cần bảo vệ lại tự biến mình thành con tin để uy hiếp bọn họ là chuyện rất khó xử. Cho dù là cảnh sát cũng không thể giải quyết ngay lập tức. Nhưng về cảm tính, hắn thật muốn ném tất cả ra biển cho cá mập xơi.

Máy bay trực thăng và chó nghiệp vụ không nhận được chỉ thị ngừng tìm kiếm, đành phải tiếp tục phí công tìm tới tìm lui trong tiểu khu.

Đến giữa trưa, di động Vương Nhất Bác đột nhiên vang lên. Giọng một người phụ nữ uyển chuyển mà sắc nhọn truyền tới: “Tiểu Bác à, đã lâu không gặp, còn nhớ giọng nói của dì không? Hô hô hô~”

Tay Vương Nhất Bác cầm điện thoại đột nhiên căng thẳng, lập tức ấn nút loa ngoài. Văn Thanh hiểu ý, nhanh chóng lấy máy ghi âm, đặt lên bàn.

“Sao tôi có thể không nhớ chứ? Dì Tô, đã lâu không gặp.”

“Hô hô, không dài dòng nữa. Dì đây có một món quà muốn tặng cho con. Chính là tình nhân bé nhỏ của con. Nhưng là muốn phiền con tự mình đến lấy một chút. Không biết tiểu Bác có chịu đi một chuyến không?”

“Tôi đương nhiên nguyện ý rồi. Không biết món quà đang ở đâu?”

“Ở kho hàng bỏ hoang phía sườn tây. À đúng rồi, tốt nhất là một mình con đến. Nếu con mang đàn em theo, dì không đảm bảo món quà sẽ được an toàn đâu.”

“Tôi muốn nghe giọng nói của cậu ấy.”

“Cậu ta đang ngủ, chạy nhiều như vậy mệt muốn chết à, cần nghỉ ngơi chứ. Không nói nhiều vô nghĩa nữa. Dì chờ con đại giá quang lâm nhé. Hô hô hô ~ “

Tút tút… Bên kia đã cúp máy.

Sắc mặt Văn Thanh ngưng trọng ấn nút dừng lại. Vương Nhất Bác “rắc” một tiếng bóp nát di động.

***

Tiêu Chiến cảm thấy đầu óc đau nhức vô cùng.

Cậu cố sức mở mắt ra. Trước mặt chỉ thấy toàn bụi xi-măng đen xám, xung quanh bẩn thỉu, dường như còn có mùi nước biển.

Đây chắc chắn không phải là nhà Vương Nhất Bác.

Khi ý thức dần rõ ràng, cậu mới nhớ ra hình như mình bị đánh ngất xỉu trong rừng cây. Ban đầu cậu còn cố giãy giụa, nhưng người đằng sau chụp một cái khăn lên mũi cậu. Sau đó cậu không còn nhớ gì nữa.

Lúc ấy còn tưởng bị người kia bắt được, hóa ra lại tệ hơn nhiều.

Tiêu Chiến thử cựa quậy, phát hiện tay chân đều bị trói. Cậu gắng căng mắt ra quan sát. Đây là một căn phòng không lớn, có vẻ đã bị bỏ hoang từ lâu. Tường đen sì một mảnh, trên mặt đất tích một tầng bụi dầy nên cả người cậu mới bẩn như vậy. Toàn bộ căn phòng chỉ có một cửa sổ rất nhỏ ở gần trần nhà, hé ra chút ánh sáng và không khí lọt qua, bên ngoài còn có lưới sắt. Đối diện chỗ cậu đứng có một cánh cửa đóng chặt. Tình hình thế này, trốn bằng đường cửa sổ là không có khả năng. Mà mở được cửa chính kia, không biết bên ngoài có gì đang đợi.

Chỉ sợ lúc này đã gặp phải bọn bắt cóc tống tiền.

Thật là… vừa mới thoát khỏi hang hổ, giờ lại rơi vào ổ sói.

Lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, nói cậu không sợ hãi là giả.

Trong đầu Tiêu Chiến hiện lên vô số liên tưởng. Bị bắt làm con tin thế này có khi nào bị giết hay không, rồi lại nhớ tới người kia. Từ nay về sau cậu còn được gặp lại hắn nữa không. Hay thậm chí, người kia có chăng sẽ tới cứu cậu.

Ý thức được bản thân lại nghĩ về Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhịn không được hung hăng phỉ nhổ mình. Giờ phút này còn trông cậy vào người kia? Thời sinh viên cậu đã học qua môn tâm lý tội phạm. Ba nhân bảy hai mốt*, bây giờ cứ thử áp dụng các kiến thức trong sách vở xem sao.

*ba nhân bảy hai mốt: nghĩa ở đây là ai cũng không đáng tin cậy, cứ dựa vào mình trước thôi

Trong lúc cậu đang chuẩn bị tinh thần để phân tích tình huống cùng cách đối phó, cánh cửa bỗng nhiên “két” một tiếng mở ra. Bước vào là một người không quá cao cũng không cường tráng, mặc áo trắng quần jeans.

Người nọ tiến tới gần, Tiêu Chiến mới nhìn thấy rõ mặt y.

Tuy hai gò má có hơi hóp lại, mái tóc xơ xác, dưới mắt còn có một vòng đen thui, nhưng cậu vẫn nhìn ra được là một người khá xinh đẹp.

Trước kia cậu mới chỉ gặp người này một lần, còn lại đều là trên phim ảnh hoặc áp phích. Ngay cả như vậy Tiêu Chiến vẫn có thể gọi chính xác tên y. Dù sao người này cũng là đối tượng Vương Nhất Bác ngoại tình. Một cái liếc mắt hèn mọn kia đã khắc sâu vào lòng cậu.

“Phạm Hi Văn.”

“Thật vinh hạnh là mày còn nhớ rõ tên tao. Cảm giác làm tù nhân thế nào? Tiêu thiếu gia cao quý?”

“… Không tốt lắm.”

“Đừng lo, Vương Nhất Bác của mày sẽ đến làm anh hùng cứu mỹ nhân ngay thôi. Bất quá mỹ nhân có thể sống đi ra ngoài, còn anh hùng có thể hay không cũng còn chưa biết được đâu.”

Tiêu Chiến run rẩy, chẳng lẽ tên này lấy cậu làm mồi nhử, dụ Vương Nhất Bác mắc câu?

“Mày cũng thật lợi hại.” Phạm Hi Văn ngồi xổm xuống, nắm cằm Tiêu Chiến, “Bảy năm rồi mà vẫn còn xinh đẹp thế này. Chẳng trách hắn không quên được mày. Ngoại trừ khuôn mặt này ra, có phải kĩ thuật trên giường của mày cũng tốt lắm phải không? Thực nhìn không ra, trông ngây thơ trong sáng thế này, có lẽ ở trên giường còn có một mặt khác nữa đúng không.”

Cằm Tiêu Chiến bị nắm chặt, không nói được câu nào.

“Tao không hiểu rốt cuộc mày có điểm nào tốt hơn tao. Tính cách thì rụt rè nhút nhát, còn chẳng bằng phụ nữ, kỹ xảo giường chiếu thì kém muốn chết. Kết quả thì sao, kết quả là hắn vẫn muốn tới cứu mày. Lúc trước mày đá hắn xong, hắn không ngại cực khổ vì mày mà đi cặp kè với tao, vì mày cố gắng tranh quyền đoạt thế, chuyện rắc rối nào của mày hắn cũng đều quan tâm. Mày còn không thích hắn, mày giả bộ cái gì hả? Kẻ có học thật là giỏi, chiêu này gọi là ‘lạt mềm buộc chặt’ đúng không?…”

Những lời đằng sau như thế nào, Tiêu Chiến đã không nghe nổi nữa. Trong đầu cậu chỉ có một câu “mày đá hắn…”

___________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lglbbv