Chương 9: Năm tháng hồn nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí không lấy gì làm vui vẻ, dù ông Giang rất nhiệt tình, luôn tay gắp thức ăn cho hai người.

Bà Bạch vẫn tỏ ra lạnh lùng như trước. Nhân Ly cũng không để tâm, ba gắp gì cho cô thì cô ăn, không hề mở miệng nói nửa lời.

Trong lòng Tu Lăng thầm nghĩ, thái độ của bà Bạch như vậy đã tốt lắm rồi.

Ăn cơm xong, hai người quay về nhà riêng ở chung cư Vân Dao.

Nhân Ly ngồi ghế sau, vẻ mặt bình tĩnh nhưng đáy lòng lạnh lẽo. Người đàn ông này, dường như anh quá hiểu cô, biết rõ tử huyệt của cô. Cả đời này, nơi mà cô không muốn quay lại nhất có lẽ chính là nơi đã từng là nhà của cô kia. Cô không nghĩ chuyện này tiếp nữa, chợt tò mò vì sao Tu Lăng lưu luyến cuốn sách kia như vậy.

Cô lấy cuốn sách đó ra xem không hề có nguyên nhân gì khác, chỉ là vì cô nhớ mình từng có một cuốn như vậy, mua từ lúc còn học cấp hai. Ngẫm lại, đã qua lâu lắm rồi, cuốn tiểu thuyết ấy tên là Hoàng hôn pha lê, lúc đầu được đăng lên mạng, sau đó đã xuất bản.

Thực ra cốt truyện chính Nhân Ly không thích lắm, một cô gái xinh đẹp tên Hạ Xuyên vô tình gặp được chàng trai Thẩm Giai Kỳ trên sân vận động trường học. Chỉ một cái liếc mắt, trái tim cô đã lập tức khắc tên người ấy. Một mối tình đầu đẹp và nhiều mộng mơ. Người con gái ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, gặp được một người đặc biệt, những tháng năm hồn nhiên được tô điểm bằng câu chuyện tình lãng mạn.

Pha lê dễ vỡ, hoàng hôn chóng tàn.

Có lẽ ngay từ đầu, câu chuyện này đã được định sẵn là bi kịch. Hạ Xuyên yêu Thẩm Giai Kỳ, đáng tiếc, bên cạnh Thẩm Giai Kỳ lúc ấy đã có một cô gái khác.

Nhân Ly lắc đầu. Cô chỉ thích phần đầu của cuốn tiểu thuyết, dù cho đó vốn không phải trọng tâm. Có lẽ là vì lúc ấy, trong tim cô cũng có hình bóng của một người con trai, thế nhưng, nếu không có cuốn tiểu thuyết này, có lẽ chính cô đã quên mất rằng, hóa ra thời thiếu nữ, mình cũng từng chôn giấu một hình bóng nơi đáy lòng, trở thành một bí mật chỉ thuộc về mình cô.

Sau này, cô không thích người con trai kia nữa, nguyên nhân gì cô cũng không rõ, trước khi kịp yêu một người khác, cô đã không còn yêu người ấy nữa rồi. Có lẽ, đây chính là sự tàn khốc của thời gian, quá khứ qua đi, bây giờ nhớ lại, không ngờ lại cảm thấy xót xa đến thế.

Người ta nói không sai, khi mình thích một bài hát, một bộ phim, hay một câu chuyện nào đó, nhất định sẽ nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong đó.

Nhưng, một người như anh sao lại có hứng thú với tiểu thuyết được nhỉ? Nhân Ly tự hỏi.

Không đúng! Trong câu chuyện này, dù tình yêu của Hạ Xuyên dành cho Thẩm Giai Kỳ không được đáp lại, nhưng cô lại được Lâm Trạch yêu sâu đậm. Rất nhiều năm sau, ngay cả khi đã kết hôn, có con, Lâm Trạch vẫn còn yêu Hạ Xuyên da diết, dường như đó là một bí mật tồn tại cùng thiên trường địa cửu.

Cái thật sự sánh với thiên trường địa cửu chính là, Hạ Xuyên đã chết, nhưng cô còn sống, sống trong trái tim Lâm Trạch.

Nhân Ly đột nhiên rùng mình, ánh mắt đầy hoảng hốt nhìn về phía Tu Lăng đang ngồi ở ghế lái. Anh ấy yêu Nhân Đình sâu nặng đến vậy ư? Cô lắc đầu, cố gắng xua tan ý nghĩ này, không thể nghĩ nữa, không thể!

Tu Lăng nhìn qua gương chiếu hậu thấy sắc mặt cô trắng bệch: "Sao vậy?"

"Không có gì." Cô lắc đầu, tựa vào cửa xe, trong lòng chợt dâng lên một nỗi phiền muộn.

Nhân Ly về Vân Dao không lâu thì Ngải Ninh gọi điện tới, bảo cô nhất định phải đến dự cuộc họp lớp tối nay.

Nhân Ly không mấy hào hứng, nếu không, cô sẽ không nghe ra Ngải Ninh dường như có điều gì ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.

Thật ra chính cô cũng không rõ bản thân mình có muốn đi hay không.

Mọi người trước đây là bạn đại học, lăn lộn ngoài xã hội hai năm, bây giờ dường như trong lòng ai nấy đều mang theo một chút tâm tính so sánh hơn thua. Thời gian qua, có người tiếp tục thi nghiên cứu sinh, có người lao vào thương trường, lại có người ra nước ngoài du học lấy danh.

Nhân Ly vừa đi vào phòng đặt riêng trong quán bar đã thấy Ngải Ninh vẫy tay ra hiệu.

Cô không chần chừ liền đi tới, vừa mới ngồi xuống thì Ngải Ninh đã ghé bên tai cô nói nhỏ: "Hôm nay..."

Ngải Ninh còn chưa dứt lời, đã có người bên cạnh reo lên: "Tả Dật Phi, cậu vẫn còn biết đường trở về sao?"

"Chúng mình còn tưởng nước Mỹ vàng son chói lọi kia đã giữ chân cậu lại rồi chứ?"

Nhân Ly cảm thấy đầu mình như nổ tung, tay không kìm được run run.

Ngải Ninh nắm lấy tay Nhân Ly, vừa rồi, điều cô định nói chính là Tả Dật Phi đã quay về.

Mọi người đều biết chuyện Nhân Ly và Dật Phi từng yêu nhau. Họ không hẹn mà cùng quay đầu lại tò mò nhìn Nhân Ly. Lúc này, Dật Phi đảo mắt qua mọi người, chưa dừng lại trên mặt ai, anh tươi cười: "Lẽ nào vùng đất quý Trung Hoa đã bị các vị ở đây chiếm hết chỗ, không cho phép người trần mắt thịt như mình trở về?"

Mọi người đều cười rộ lên, có người lớn tiếng hỏi: "Cô ấy là ai vậy?"

"Cô ấy" là một cô gái xinh đẹp đang khoác tay Dật Phi, đôi mắt trong sáng, khuôn mặt thanh tú. Dật Phi cười: "Quan tâm tới bạn gái của người khác như vậy, không lo có người ghen sao?"

Người bạn nam vừa hỏi vội quay đầu lại nhìn bạn gái của mình, vẻ mặt mang chút nịnh nọt.

Mục đích ban đầu "xem ai hơn ai" bị lãng quên, lúc này, sự hứng thú của mọi người tựa hồ đều hướng về biểu hiện của Dật Phi và Nhân Ly. Dù không nói rõ, nhưng câu nói vừa rồi của Dật Phi đã ngầm ám chỉ, anh đã có bạn gái mới.

Thời đại học, Tả Dật Phi và Giang Nhân Ly được bình chọn là cặp đôi đẹp nhất đại học C từ trước tới giờ, rất nhiều người ngưỡng mộ, nhưng cũng không thiếu người đố kị. Tả Dật Phi vốn là hoàng tử của khoa Tài chính, là tâm điểm của các buổi dạ hội, nữ sinh bám theo anh nhiều không đếm xuể, nhưng anh lại dễ dàng bị Giang Nhân Ly thu phục. Trong lớp ắt có người không cam tâm, nhưng cũng không có tư cách gì mà náo loạn, hôm nay, nhìn thấy hai người họ chia tay, hẳn là rất hài lòng.

Một bạn nữ nào đó chợt nói: "Cứ tưởng cậu sẽ mang một cô gái ngoại quốc về cơ, thật không ngờ vẫn thích về tắm ao ta."

Dật Phi vui vẻ đáp: "Cái này còn cần mình nói sao, con gái Trung Quốc chúng ta vẫn là dịu dàng, nhu mì động lòng người nhất, chẳng ở đâu so bì được."

Đám đàn ông có mặt đều lập tức a dua, khiến cho bạn gái họ ngồi bên cạnh ha hả cười không ngừng.

Lại có người sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lên tiếng: "Theo mình thấy ấy à, chỉ cần một câu nói của Tả đại thiếu gia nhà cậu, có cô nương nào mà không lao vào yêu thương nhung nhớ? Làm gì có ai buông tha điều kiện tốt như vậy?"

Mọi người ai cũng biết, sau khi tốt nghiệp đại học, Tả Dật Phi và Giang Nhân Ly liền chia tay. Nhân Ly nhanh chóng kết hôn với Mạc Tu Lăng, thiếu gia tập đoàn Bắc Lâm nổi tiếng trong thành phố, còn Tả Dật Phi được coi là một chàng trai gia thế bậc nhất, tướng mạo bậc nhất, tài hoa bậc nhất, nhưng khi so sánh với Mạc Tu Lăng, dường như anh bị tụt xuống một hàng. Không ít người cho rằng, Giang Nhân Ly đã vì Mạc Tu Lăng mà đá Tả Dật Phi.

Người ta bất bình tức giận, nhưng những chuyện này đâu đến lượt người ngoài cuộc lên tiếng.

Ngải Ninh biến sắc, cao giọng nói: "Nhân Ly, hôm qua mình có xem trên báo, ông xã cậu thật giỏi! Lại ký được một hợp đồng lớn rồi, nghe nói có vài công ty muốn cái hợp đồng đó mà không được."

"Là cái bài báo đó đúng không? Mình cũng đọc rồi, Mạc Tu Lăng ăn ảnh quá. Mình còn nói với bạn trai mình, đó là ông xã của bạn em, vậy mà anh ấy còn không tin, cho rằng mình nhận vơ." Cô gái quay sang kéo áo bạn trai: "Bây giờ anh tin chưa?"

Nhân Ly khẽ mấp máy môi, không biết Tu Lăng làm cái gì, nhưng lúc này nếu không lên tiếng thì có vẻ như không phải lắm, cô liền cười, đáp lấy lệ: "Anh ấy thường không mang chuyện công việc về nhà."

Ngải Ninh nhìn các bạn học thay đổi sắc mặt, vội vàng lên tiếng: "Ôi trời, những người thành đạt đều như vậy."

Tả Dật Phi lấy cho bạn gái một chút đồ ăn, sau đó nhìn Nhân Ly: "Từ lâu đã nghe tiếng giám đốc Mạc, Hồng Kông xảy ra chuyện lớn như vậy, một mình anh ta chạy đến đó đã có thể xoay chuyển càn khôn, thật khiến người ta khâm phục. Có cơ hội nhất định phải gặp nhân vật truyền kỳ này."

Nhân Ly lúc này đã bình ổn tinh thần, đôi mắt cô lạnh băng. Những lúc như vậy, người khác đều tưởng cô làm cao, chỉ có Dật Phi hiểu rõ, cô đang phẫn nộ.

Nhân Ly gật đầu: "Rất vinh hạnh được tiếp đãi anh, nếu có cơ hội."

Anh biết, cơ hội ấy e rằng không có.

Cứ như đang xem kịch hay vậy, ai nấy háo hức muốn thấy được cái gì hay ho để thỏa mãn lòng hiếu kì. Nhưng Tả Dật Phi và Giang Nhân Ly đã khiến họ phải thất vọng rồi.

Kịch vãn thì người tan.

Ra khỏi quán bar, Ngải Ninh kéo tay Nhân Ly: "Cậu không lái xe đến ư?"

Nhân Ly lắc đầu, đang định bắt taxi, thật không ngờ...

"Dật Phi, không phải cậu lái xe tới sao? Thuận đường đưa Nhân Ly về cùng đi, dù sao cũng là chỗ bạn bè." Lại có ai đó thích lo chuyện bao đồng.

Nhân Ly cứng đờ người, không thốt được lời nào.

Đang trong lúc mọi người háo hức muốn xem trò hay thì một giọng nói trầm thấp vang lên: "Không nói địa chỉ rõ ràng, hại anh phải quanh co mãi mới tìm được."

Nhân Ly còn chưa hết hoảng hốt, đã thấy Tu Lăng đứng trước mặt.

Đám người ngượng ngùng tản đi. Họ đều thấy rõ, câu kia mặc dù có vẻ như trách móc, nhưng thật ra lại tràn ngập quan tâm và yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro