Phiên ngoại 1 - Cuộc sống mới (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1 - Cuộc sống mới (1)

"Ầm!"

Một người từ bên ngoài chạy vào cầm lấy ly nước lạnh trên bàn không ngừng uống.

"A, sống rồi!" Uống hết ly nước, cậu lau miệng, thở một hơi.

"Ầm!" Ngay sau đó, lại có một người từ bên ngoài xông vào, không ngừng rót nước lạnh vào miệng, đến khi nhóc đã uống đủ thì nước trong bình đã nhìn thấy đáy.

"A, sống rồi!" Người có giọng nói ngọt ngào đặt bình nước xuống bàn.

"Mẹ nói hai đứa các con, không thể vào cửa một cách bình thường được sao?" Vị nữ thần đại nhân nào đó đang ngồi trên ghế sofa suy nghĩ dàn ý truyện mới rất không vui mà nói, suy nghĩ của bà lại bị cắt ngang.

"A, lão mẹ --- xin lỗi, lần sau nhất định nhớ rõ." Lục Bất Phá vội vàng nhào đến bên người lão mẹ, vừa đấm vai vừa nói.

"Bà nội, xin lỗi, lần sau con nhất định sẽ nhớ rõ." Tây Môn Dật Hoa vội vàng nhào đến bên cạnh bà nội, cho bà nội một nụ hôn mang theo mùi mồ hôi khó ngửi.

Lục Đường Phương Phương đặt laptop xuống bàn, lấy khăn tay cho cháu nội lau mồ hôi, hừ nói: "Cha con hai người lần nào cũng nói nhất định sẽ không tái phạm, nhưng mà có bao giờ nhớ kỹ không? Nhanh, tắm rửa sạch sẽ mùi mồ hôi trên người, trong tủ lạnh có chè dưa lưới, lấy ra ngoài một lát rồi uống, nếu không sẽ rất lạnh."

"Lão mẹ, con yêu mẹ!" Hung hăng hôn vào mặt lão mẹ, Lục Bất Phá lôi kéo con trai lên lầu tắm rửa. Tây Môn Dật Hoa không kịp hôn, liền ném cho bà nội một cái hôn gió: "Bà nội, con yêu bà."

"Nhanh đi tắm rửa đi, mấy thằng nhóc hôi thúi này!" Cười phất tay đuổi cha con hai người lên lầu tắm rửa, Lục Đường Phương Phương đứng dậy đến phòng bếp lấy chè dưa lưới ra khỏi tủ lạnh, lại lấy nửa trái dưa hấu, chuẩn bị làm salad dưa hấu.

Nhanh chóng tắm rửa xong, Lục Bất Phá và Tây Môn Dật Hoa ngồi trên ghế sofa thỏa mãn ăn chè dưa lưới, còn có salad dưa hấu, trời tháng 6, lại vừa mới chơi bóng rổ, cảm giác khô nóng trong cơ thể sau khi có chè và salad đi vào bụng liền biến mất ngay lập tức. Lục Bất Phá nhịn không được mà thở dài: "Đứa nhỏ có mẹ đúng là tốt mà."

Tây Môn Dật Hoa lập tức gật đầu hai cái: "Đứa nhỏ có bà nội đúng là tốt mà."

Cha con hai người không ngừng vỗ mông ngựa làm Lục Đường Phương Phương cực kỳ thoải mái, bà lấy laptop qua, giả vờ giận dỗi: "Sau này lúc hai đứa vào cửa nhớ nhỏ tiếng một chút, bà đây đã cảm thấy mỹ mãn rồi."

"Con sẽ không!" Lục Bất Phá giơ tay.

"Con cũng không luôn!" Tây Môn Dật Hoa vừa tròn 5 tuổi cũng giơ cánh tay nhỏ bé lên.

"Hừ." Lục Đường Phương Phương mặc kệ hai thằng nhóc không bao giờ nhớ lâu này, suy nghĩ lại trở về dàn ý truyện mới của mình.

Lục Bất Phá cắn thìa khát vọng nhìn lão mẹ, Tây Môn Dật Hoa cũng học cha Bất Phá cắn thìa nhìn chằm chằm bà nội. Lục Đường Phương Phương ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người, trên tay vẫn không ngừng. "Lại sao nữa?"

"Lão mẹ --" Lục Bất Phá chân chó cọ đến bên người lão mẹ, "Đêm nay ăn gì?"

"Bà nội --" Tây Môn Dật Hoa đặt thìa xuống, trực tiếp leo lên sofa ghé vào bên chân bà nội, "Đêm nay ăn gì ạ?" Cực kỳ giống một con chó nhỏ.

Lục Đường Phương Phương nhìn con trai, lại nhìn cháu trai: "Dật Hoa, chu môi một chút." Tây Môn Dật Hoa lập tức chu môi, trong lòng Lục Bất Phá xuất hiện cảnh báo nguy hiểm.

"Xoay xoay mông."

Tây Môn Dật Hoa lập tức xoay cái mông nhỏ nhắn.

"Đôi mắt mở lớn một chút."

Tây Môn Dật Hoa không biết bà nội đang đùa giỡn, lập tức trừng lớn đôi mắt ngập nước.

"Lão mẹ --" Lục Bất Phá kháng nghị.

Lục Đường Phương Phương cười tà ác, sờ sờ đầu cháu trai: "Không tệ không tệ, rất có tiềm chất tiểu thụ."

"Lão mẹ!"

Đùa đã rồi, Lục Đường Phương Phương không nhanh không chậm hỏi: "Hai đứa vừa vào phòng bếp mà không nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn tối nay sao?"

Cha con hai người sửng sốt, lập tức nhảy xuống sofa chạy thẳng đến phòng bếp. Vài giây sau, hai người điên cuồng chạy đến, nhào vào bên người Lục Đường Phương Phương, đồng thời xoay xoay: "Lão mẹ (bà nội), con yêu mẹ (bà)!"

Lục Đường Phương Phương đẩy hai cái mặt thèm thuồng muốn ăn ra: "Yêu bà thì đừng có quấy rầy, hôm nay nếu không nghĩ ra dàn ý, buổi tối không ăn cơm."

"Con đi lên mạng!"

"Con đi xem hoạt hình!"

Cha con hai người lập tức trượt khỏi người nữ thần, lập tức biến mất khỏi phòng khách. Nói đùa à, phòng bếp có tôm, có cua, trên bếp gas còn có gà và cá, nếu đêm nay không được ăn thì chắc chắn sẽ chết! Sau khi đã đuổi sạch sẽ, Lục Đường Phương Phương nhìn đồng hồ, còn có nửa giờ để viết.

Buổi chiều 5:30, Lục Duy Thành đúng giờ tan tầm về nhà, 10 phút sau, Tây Môn Trúc Âm cũng đúng giờ về nhà. Ăn chè dưa lưới mát mẻ, Lục Duy Thành liền đứng ở cửa phòng bếp nói chuyện với bà xã, thuận tiện thông báo hành trình công tác của mình hôm nay. Mà Tây Môn Trúc Âm lại cùng con trai nói hai ba câu, rồi bưng chén chè của mình lên lầu.

Đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy một người ngồi trước máy tính đánh bài, trên mặt Tây Môn Trúc Âm hiện lên vẻ ôn nhu, đóng cửa lại. Người nào đó nghe được tiếng đóng cửa liền quay đầu, cười nói: "Tây Môn, về rồi à?"

"Hôm nay không ra ngoài chơi sao?" Đưa chén chè của mình cho Lục Bất Phá, Tây Môn Trúc Âm ngồi xuống bên cạnh cậu.

Lục Bất Phá lấy chén chè, múc một muỗng đút cho đối phương, nói: "Buổi sáng cùng với Dật Hoa và lão mẹ dọn nhà, ăn cơm trưa rồi thì ngủ trưa một tiếng với Dật Hoa, sau đó ra sân chơi bóng rổ. Chiều mai em muốn đến cô nhi viện dạy học cho mấy đứa nhỏ, ngày mai anh có bận gì không?"

Tây Môn Trúc Âm không hề suy nghĩ mà nói: "Không bận. Sáng mai chúng ta đến Trung Hoàn đi dạo, rồi ăn trưa bên ngoài, sau đó buổi chiều anh sẽ đi cô nhi viện với em."

"Được đó. Ném Dật Hoa cho lão mẹ trông." Đã hai tuần rồi chưa được ở riêng với người đàn ông này, sau khi tốt nghiệp Lục Bất Phá yên tâm ở nhà làm sâu gạo, bây giờ chỉ có cô nhi viện là việc làm có ý nghĩa nhất của cậu.

Biết người này thích ăn chè dưa lưới, Tây Môn Trúc Âm lắc đầu tỏ vẻ không ăn nữa. Nhìn đối phương ăn một chút là xong, hắn lấy khăn tay lau miệng cho cậu. Ba năm, bản đồ tài chính tập đoàn Thế Hoa tiếp tục mở rộng, cũng bắt đầu chen chân vào làng giải trí. Công ty ở Hồng Kông là nơi hắn làm việc nhiều thứ hai, mỗi năm có khoảng nửa năm ở lại Hồng Kông. Tây Môn Dật Hoa không thể rời xa cha và cha Bất Phá, cũng chạy theo bọn họ từ Mỹ sang Hồng Kông, trong khi cha Bất Phá ở nhà hưởng thụ, nhóc đã quen được rất nhiều bạn ở nhà trẻ hai bên. Sau kỳ nghĩ hè này sẽ bắt đầu học năm nhất, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tây Môn Dật Hoa quyết định vẫn chạy qua chạy lại giữa hai bên cùng với cha và cha Bất Phá, không thèm quan tâm có ảnh hưởng đến thành tích học tập của mình hay không.

Lục Bất Phá hy vọng con trai có thời thơ ấu vui vẻ, cho nên trong lĩnh vực giáo dục, cậu tận lực để đứa nhỏ học hành thoải mái, từ trong thoải mái mà trưởng thành hơn. Trước mắt, cách dạy dỗ của cậu và lão mẹ không tệ, Dật Hoa cực kỳ thông minh, năng lực học tập cũng rất mạnh, quan trọng nhất là không có nhát gan sợ người lạ như trước đây, đây là điều làm Lục Bất Phá vui nhất, đương nhiên sẽ vui hơn nếu làm như không thấy ý nghĩ bất lương của lão mẹ muốn bồi dưỡng Dật Hoa thành tuyệt thế tiểu thụ.

Thay quần áo ở nhà, Tây Môn Trúc Âm gọi cho thư ký nói ngày mai hắn không đến công ty, sau đó tắt nguồn. Lúc ở nhà hắn không thích bị chuyện công ty quấy rầy, nhất là lúc được ở riêng với Lục Bất Phá.

"Tây Môn, em mới lập trình một trò chơi, anh xem xem có khả năng đầu tư hay không?" Tuy nói ở nhà làm sâu gạo, nhưng Lục Bất Phá cũng không có rãnh rỗi, trừ làm từ thiện, cậu còn phát huy thiên phú máy tính của mình, lập trình phần mềm, từ từ làm trò chơi, giúp Tây Môn Trúc Âm kiếm tiền. Đặc biệt là cậu luôn tạo ra các phần mềm trong công việc, để mỗi bộ phận của Thế Hoa đều tiết kiệm được rất nhiều thời gian, công suất làm việc sẽ càng nhanh hơn.

Tây Môn Trúc Âm đi qua: "Anh sẽ đưa phòng quản lý, để bọn họ đánh giá rồi chọn thời điểm mà đưa ra thị trường."

Lục Bất Phá cười hỏi: "Anh không sợ bán không được sao?"

Tây Môn Trúc Âm cúi người hôn môi đối phương: "Anh tin em." Trong giọng nói nồng đậm mùi tình dục. Mới vừa kết thúc dự án lớn, đã nhiều ngày rồi hắn chưa chạm vào người này.

Ôm cổ đối phương, Lục Bất Phá hôn môi Tây Môn, nhẹ hỏi: "Buổi tối muốn vận động một chút không?" Câu trả lời của Tây Môn Trúc Âm là hung hăng hôn cậu, để đầu lưỡi cậu và hắn day dưa cùng nhau.

...

Tê liệt ngã xuống thảm trước TV, ngay cả sức lực để xoay người mà Lục Bất Phá cũng không có, buổi tối ăn quá nhiều. Bên cạnh cậu, Tây Môn Dật Hoa mở rộng tay chân nằm ở nơi đó, cũng ăn no như vậy.

"Đến đây, uống thuốc tiêu hóa nè." Lục Đường Phương Phương đi đến đưa cho hai đứa mỗi đứa bốn viên thuốc tiêu hóa, nhìn hai người giống như chết đói đã lâu bằng ánh mắt khinh bỉ.

"Cám ơn lão mẹ (bà nội)." Hai người thường xuyên ăn no đến không bò nổi nhanh chóng uống thuốc, mặc dù như vậy, nhưng nghĩ đến toàn bộ cua cay cay trên bàn bị quét vào bụng, vẫn không nhịn được mà chảy nước miếng. "Lão mẹ (bà nội), con còn muốn ăn cua cay cay."

Nếu không phải Tây Môn Dật Hoa được thừa hưởng đôi mắt màu lam giống Tây Môn Trúc Âm, Lục Đường Phương Phương sẽ nghi ngờ đứa nhỏ này là cháu nội ruột của bà, thật là quá dọa người mà.

"Tiêu hóa hết mấy thứ trong bụng rồi nói tiếp." Lo lắng đứa nhỏ sẽ ăn no đến bệnh, Lục Đường Phương Phương nắm tay Tây Môn Dật Hoa dẫn nhóc ra ngoài tản bộ, Lục Duy Thành cũng đi cùng.

Người hầu đều đã đi về, trong biệt thự chỉ còn Lục Bất Phá và Tây Môn Trúc Âm. Pha ly trà cho Lục Bất Phá, Tây Môn Trúc Âm sờ sờ mặt cậu: "Dạ dày rất khó chịu à?"

Miễn cưỡng ngồi xuống uống trà, Lục Bất Phá dựa vào người Tây Môn Trúc Âm: "Một chút, buổi tối ăn nhiều quá."

Tây Môn Trúc Âm vĩnh viễn không oán trách cậu, xoa nhẹ dạ dày: "Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

"Không muốn đi, bên ngoài nóng. Ngồi chơi với em một chút đi."

"Được."

Không nói chuyện với nhau, hai người lẳng lặng ngồi bên nhau, tay cầm tay. Dạ dày không còn khó chịu như trước, Lục Bất Phá nhẹ giọng hỏi: "Tắm không?"

"Được." Đôi mắt lam tối lại.

...

Trong bồn tắm lớn rộng rãi, một người dạng chân ở trên người còn lại, môi hai người day dưa một chỗ. Tây Môn Trúc Âm nhẹ nhàng vuốt ve hai chân từng chịu tổn thương, cánh tay, rồi dừng lại hõm vai. Nơi đó không có vết sẹo nào, nhưng để lại trong lòng Tây Môn Trúc Âm ký ức đau đớn nhất.

Ngón tay lưu luyến ở nơi đã từng bị tổn thương, Lục Bất Phá cắn tai đối phương: "Tây Môn, em muốn." Người cầu hoan đã nhiệt tình từ lâu, một ngón tay dễ dàng tiến vào nơi nóng ẩm, nhẹ nhàng động đậy. Nâng gương mặt Tây Môn Trúc Âm lên mà hôn, Lục Bất Phá nâng eo, để đối phương trực tiếp đi vào. Rút ngón tay ra, Tây Môn Trúc Âm đỡ thứ đã cứng rắn của mình ngay nơi đang khép mở, chậm rãi đi vào.

"Tây Môn, em yêu anh." Không tiếc nói lời yêu, cậu hối hận bản thân mình không nói cho người này biết sớm hơn.

"Anh cũng yêu em, Hoa." Không chút do dự đáp lại, hắn hối hận bản thân vì tình yêu mà làm tổn thương người hắn yêu nhất.

Tay chống bồn tắm thực hiện động tác lên xuống, hai mắt Lục Bất Phá chứa đầy tình dục nhìn đối phương. Cho dù đã làm rất nhiều lần, nhưng mỗi lần người này đi vào đều làm tim cậu đập nhanh hơn, khiến mũi cậu chua xót. Chỉ chút nữa, chỉ chút nữa thôi là cậu đã mất đối phương mãi mãi.

Nâng eo Lục Bất Phá, Tây Môn Trúc Âm hôn cậu, phần eo làm động tác lên xuống, nghe âm thanh tuyệt vời phát ra từ người này, nhìn người này say mê trên người mình, hắn hận không thể đem người này cuốn sâu vào trong máu thịt. Chỉ chút nữa, chỉ chút nữa thôi là hắn đã mất đối phương mãi mãi.

"Hoa, anh yêu em."

"Tây Môn, yêu em, nhanh chút..."

Tiếng nước trong bồn tắm như muốn chôn vùi cả phòng tắm, chỉ có chặt chẽ một chỗ như thế, bọn họ mới có thể cảm nhận được sự tồn tại. Khi nước đã lạnh, tình cảm mãnh liệt mới dần bình ổn, hai người ôm nhau thật lâu.

"Tây Môn, em yêu anh." Nụ hôn rất nhẹ.

"Anh cũng yêu em, Hoa." Hôn lên hõm vai người này, Tây Môn Trúc Âm đã cám ơn Thượng Đế rất nhiều lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#neletafjy