4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hắn ta doạ em sợ rồi phải không ?” Tiêu Nguyên Y đau lòng hỏi Trình Thiếu Thương

"Có chút thôi ạ"

Tiêu Nguyên Y xoa đầu cô và nói:

"Xin lỗi.

"Không phải lỗi của chị, chị không cần phải xin lỗi.

Tiêu Nguyên Y thở dài:

"Sau này, khi ra ngoài nên mang theo vài vệ sĩ.

Họ bước vào phòng, và một nhân viên đến phục vụ họ.

Trình Thiếu Thương chưa bao giờ đến nhà hàng này, vì vậy Tiêu Nguyên Y đã gọi món

“Em có dị ứng gì không?” Tiêu Nguyên Y hỏi.

"Không, em ăn gì cũng được"

Thế là Tiêu Nguyên Y yên tâm đặt món

Cô không biết Trình Thiếu Thương thích ăn gì nên đặt khá nhiều

"Chị, hình như chị là khách quen ở đây đúng không?"

Tiêu Nguyên Y gật đầu:

“Thức ăn ở đây rất ngon, vì vậy chị đến đây ăn khá thường xuyên

Trình Thiếu Thương "à" lên một tiếng.  Cô cũng bắt đầu mong đợi bữa ăn này. Thiếu Thương nghĩ gì dường như đều hiện hết lên mặt. Tiêu Nguyên Y nhìn cô, mỉm cười

Sẽ mất nhiều thời gian để hoàn thành nhiều món ăn như vậy, thế nên khi ba bốn món ăn được dọn ra, Tiêu Nguyên Y nói:

"Thử đi. Chỉ có chị và em, đừng quá tuân theo những quy tắc đó."

Trình Thiếu Thương hai mắt đột nhiên sáng lên.

"Vậy chị cũng ăn đi"

Trình Thiếu Thương vùi đầu vào ăn. Cô ăn nhanh, nhưng không ngấu nghiến mà ngược lại rất dễ thương.

"Niệu Niệu"

Trình Thiếu Thương nuốt thức ăn trong miệng, chớp chớp mắt nhìn cô.

Tiêu Viên Y cười cười, cầm lấy khăn giấy lau miệng cho Thiếu Thương

Ánh mắt họ chạm nhau, tai Trình Thiếu Thương lại đỏ lên

Cô lí nhí cảm ơn.

Tiêu Nguyên Y tinh tế sắc sảo, dĩ nhiên không thể bỏ sót những chi tiết nhỏ này, xô thầm nghĩ, cô bé này thật dễ xấu hổ

Vào buổi chiều, cả hai lại đi mua sắm và chơi cùng nhau.

Trình Thiếu Thương và Tiêu Nguyên Y đều chơi rất vui

Hôm qua Trình Thiếu Thương muốn mời Tiêu Nguyên Y ở lại qua đêm, mà Tiêu Nguyên Y không đồng ý.  Nhưng nghĩ đến việc hôm nay Trình Thiếu Thương ở bên cô cả ngày, cô không đành lòng từ chối nên đã đồng ý.

Trời tối, Tiêu Nguyên Y lái xe đưa Trình Thiếu Thương trở về nhà họ Trình

Họ mua rất nhiều đồ, nên họ đã nhờ vài người xuống giúp

Làm xong mọi việc, Tiêu Nguyên Y và Trình Thiếu Thương đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Để tiết kiệm thời gian, Tiêu Nguyên Y đã tắm trong phòng của Trình Thuỷ

Dù sao sau này đây cũng là phòng cô, vì vậy không ai dám ý kiến gì.  Trình Thuỷ hôm nay không về nhà, vì vậy Tiêu Nguyên Y có thể tự do hành động

Cô ấy đã tắm xong và mặc vào bộ đồ ngủ, dáng người mảnh khảnh của cô ấy được bộ đồ tôn lên, khiến người ta nóng mặt

Chỉ là vừa mở cửa, cô đã bị một người đàn ông đẩy vào phòng.

Cô bị ép vào tường, bị một đôi bàn tay to lớn dùng sức ghì vào cổ, như muốn bóp chết cô.

Cái gì... Trình Tụng?

Tiêu Nguyên Y dùng sức giãy giụa, nhưng tay Trình Tụng chỉ buông ra trước khi cô sắp ngất vì thiếu oxi, Tiêu Nguyên Y quỳ trên mặt đất thở hồng hộc.

"Cậu đang làm gì thế?!"

"Tôi cảnh cáo cô, không được đụng vào em gái của tôi, nếu không" Trình Tụng còn chưa nói xong, Tiêu Nguyên Y đã tức giận đáp trả

"Nếu không thì sao?"

Tiêu Nguyên Y ngẩng đầu nhìn hắn lạnh lùng

"Tôi cũng không phải bạn gái của cậu, sau này tôi sẽ là mẹ kế của cậu, nhìn cho rõ đi rồi hẵng uy hiếp tôi

"Thật là xui xẻo."

Tiêu Nguyên Y đứng dậy, đẩy hắn ra,  đứng trước gương chỉnh trang lại, sau mới trở lại phòng ngủ của Trình Thiếu Thương.

Cổ họng vẫn còn hơi khó chịu.

Không biết cô ấy có thấy không.

Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại chiếc đèn ngủ.  Ánh sáng từ đèn ngủ rất dịu, mờ hơn nhiều so với đèn chính.  Trình Thiếu Thương đợi Tiêu Viên Y ngồi xuống, liền nhào vào trong lòng cô.

"chị ơi……"

“Ừm?

"Chị, trên cổ chị có vết..."

Có một cảm giác lướt qua Trình Thiếu Thương , nhưng từ góc của cô  không nhìn thấy được gì.

“Có người bắt nạt chị sao?” Trình Thiếu Thương chống tay lên, giọng nói ngọt ngào xen lẫn một chút tức giận.

Tiêu Nguyên Y thở dài.

Cô ấy vẫn thấy

"Niệu Niệu, em làm như không thấy gì đi, được không

Trình Thiếu Thương mím chặt môi, nhìn cô hồi lâu, sau đó cúi đầu hôn lên cổ cô.

Sự ấm áp đột ngột khiến trái tim Tiêu Nguyên Y run lên. Môi Thiếu Thương thật mềm, có chút ẩm ướt

Trình Thiếu Thương chỉ hôn, không nói gì khác

Hôn xong, giọng nói mềm mại của Thiếu Thương cất lên:

"Mẹ em từng nói hôn một cái sẽ không đau."

Cô thật thà nói.

Tiêu Nguyên Y có rất nhiều điều để nói, nhưng cô cất không nên lời

Cô ấy thực sự, thực sự quá ngây thơ.

Tiêu Nguyên Y dịu giọng, nhìn Thiếu Thương nói:

"Niệu Niệu, trừ chị ra, sau này em không được phép làm thế này với bất kỳ ai.

"Vâng, Niệu Niệu chỉ làm thế này với chị"

Tiêu Nguyên Y có cảm giác như đang nói với cái đầu gối, thực sự rất bất lực

Đứa trẻ có bị làm thịt chắc cũng không biết

Cô thở dài, ôm Trình Thiếu Thương vào lòng.  Quên đi, sau này nói với cô ấy nhiều hơn chút về cái này là được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro