Chương 31 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  , có chút ngu ngốc

Gần đây, tình cảm của Từ Như càng ngày càng rõ ràng. Cô luôn chủ động ngồi bên cạnh Quả Tri. Cô thỉnh thoảng sẽ quan tâm Quả Tri lạnh hay ấm. Cô có một đống lớn bài tập không hiểu cần thỉnh giáo Quả Tri, vì thế cô cũng có nhiều cơ hội mua đồ tặng cho Quả Tri.

Mặc dù mọi người trong lớp ai nấy đều cảm nhận được, duy chỉ có Quả Tri là tỏ ra bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra. Cậu đối xử với Từ Như cũng giống như đối với những người khác, không chênh lệch nhau lắm. Ngày hôm nay, Từ Như lại ngồi bên cạnh cậu. Bạn cùng phòng của Quả Tri là Kha Tuấn Kiệt. Kha Tuấn Kiệt ngồi ở bàn trên, lập tức quay đầu, hướng về phía Quả Tri nháy mắt không ngừng.

"Mặt của cậu bị gì thế? Có phải bị trúng gió không?" Quả Tri lo lắng hỏi Kha Tuấn Kiệt.

"Không có!" Kha Tuấn Kiệt liếc nhìn khuôn mặt xấu hổ của Từ Như, sau đó nhìn Quả Tri một chút. Quả Tri cũng nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn Từ Như một chút, sau đó lại nhìn Kha Tuấn Kiệt, hiểu được, hỏi: "Từ Như, cậu, chẳng lẽ cậu..." Mặt của Từ Như đỏ hơn, không nghĩ tới Quả Tri sẽ trực tiếp hỏi như thế, cô cắn chặc đôi môi. Quả Tri nói tiếp: "Thích Kha Tuấn Kiệt sao?"

Kha Tuấn Kiệt trừng Quả Tri một cái: "Cậu thật sự ngu ngốc hay là giả bộ ngu ngốc vậy?"

"Tớ thật sự ngu ngốc, đến bây giờ mới phát hiện!"

Từ Như bây giờ không biết làm như thế nào cho phải. Kha Tuấn Kiệt cũng không muốn tiếp tục chuyện này, xoay người oán hận liếc Quả Tri một cái. Tên tiểu tử này, có phúc mà không biết hưởng.

"Quả Tri, thật ra thì tớ..." Từ Như đang chuẩn bị nói gì đó, Quả Tri đột nhiên lấy điện thoại di động ra: "Xin lỗi, cậu chờ một chút, tớ gửi tin nhắn cái đã."

Quả Tri vùi đầu nhắn tin.

【 Thời Tây, hôm nay tớ sẽ đến tiệm văn phòng phẩm mua bút, cậu có muốn mua cái gì không? 】

【 Không có! 】

【 Trả lời nhanh như vậy làm gì, cậu suy nghĩ đi, một hồi báo cho tớ biết. 】

【 Không có! 】

【 Không có thật sao? 】

【 Không có! 】

【 Tớ hoài nghi cậu đang sao chép tin nhắn. 】

【 Không có! 】

Quả Tri chu miệng, người này nhất định là đang sao chép tin nhắn rồi gửi cho mình đây mà. Vì vậy, cậu tức giận nhắn tin lần nữa, lần này xem hắn sao chép bằng cách nào.

【 Vậy cậu có bộ phận cơ thể giống như của đàn ông không? 】

【 Không chỉ có, mà còn lớn hơn của cậu. 】

Tin nhắn trần trụi này làm cho Quả Tri không nhịn được lau màn hình điện thoại di động. Gì đây? Rốt cuộc cậu ấy đang nói cái gì đây? Chuyện này, không phải cái đề tài này là do chính cậu mở đầu sao?

Từ Như ngồi một bên cẩn thận quan sát biểu cảm của Quả Biết. Cậu vẫn như cũ, trên mặt là nụ cười, nhưng nụ cười này lại rất đặc biệt, so với bình thường không giống nhau, so với nụ cười dành cho mình cũng không giống nhau. Không nói ra được không giống nhau ở điểm nào, nhưng chính là không giống nhau. Phảng phất có một luồng hơi thở ấm áp từ trong cơ thể cậu ấy xông ra, ngay cả mình ngồi bên cạnh cũng có thể cảm nhận được.

Quả Tri bỏ điện thoại di động vào trong túi quần, nghiêng đầu nhìn Từ Như: "Đúng rồi, khi nãy cậu muốn nói cái gì?"

"Không có, không có gì."

Giáo viên đi vào, bọn họ bắt đầu vào học. Từ Như không cách nào nghiêm túc học được, trong lòng cô có một nghi vấn, muốn hỏi Quả Tri nhưng không biết phải mở miệng như thế nào hoặc là có nên mở miệng hỏi hay không. Nếu như nhận được câu trả lời mà mình không muốn nghe thì phải làm sao?

Chuông tan học đánh vang lên, Quả Tri đứng lên chuẩn bị đi tới phòng ăn, Từ Như cũng đi theo: "Quả Tri, cậu muốn đi ăn cơm trưa sao?"

"Đúng vậy!"

"Vậy, tớ có thể đi cùng với cậu không? Có chuyện muốn hỏi cậu."

Quả Tri suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu một cái: "Vậy đi thôi!"

Bọn họ đi trong sân trường, Từ Như bước rất chậm, Quả Tri đi ở bên cạnh cô. Từ Như có chút bất an, có chút thấp thỏm. Quả Tri cũng không có nhìn Từ Như, chẳng qua là nhìn một đôi tình nhân mặt mũi hạnh phúc nắm tay nhau đi ở trước mặt mình: "Cậu cũng sẽ giống như bọn họ, sẽ tìm được hạnh phúc, bởi vì mỗi người đều có hạnh phúc thuộc về mình. Vận khí tớ tốt, nên đã tìm được."

"Cậu, đã có người thích?" Từ Như có chút mát.

"Không phải là thích bình thường, mà là người rất thích. Ai nha, sao tớ lại đột nhiên nói chuyện này với cậu chứ. Tớ cuối cùng vẫn không kìm chế được miệng mình, đã bị bạn bè nhắc nhở rất nhiều lần." Quả Tri có chút xin lỗi sờ đầu một cái, ánh mắt trong suốt nhìn Từ Như: "Cậu có từng trải qua chuyện này chưa? Sau khi gặp được một người liền muốn cùng người đó sống chung cả đời."

"Tớ không có."

"Quả nhiên tớ rất kỳ quái."

"Không, không, cậu không kỳ quái."

Bên này, Hoa Cốc Vũ không ngừng nói vào lỗ tai của Thời Tây. Hai người này đồng thời xuất hiện, là sơ sót của hoàn cảnh.

"Thời Tây, cậu nhất định phải thừa nhận dáng dấp của tôi rất tuấn tú, rất tuấn tú. Nếu không tôi và cậu không xong."

"Nghe được không?"

Từ lần trước, sau khi bị Thời Tây đả kích, mục tiêu duy nhất trong cuộc sống bây giờ của hắn chính là làm cho Thời Tây thừa nhận sắc đẹp của mình.

"Tôi đẹp trai nhất thế giới."

Thời Tây lãnh đạm quan sát Hoa Cốc Vũ: "Những lời này cậu làm cách nào để nói ra khỏi miệng vậy?"

"Đương nhiên là từ tâm mà nói. Cậu nhìn gương mặt này, vóc người này, tỷ lệ hoàn mỹ này thử xem. Tôi là đứa con được thượng đế sủng ái. Này!" Hoa Cốc Vũ vừa nói, vừa thấy Quả Tri và một người nữ sinh đi ở phía trước trò chuyện thân mật. Hoa Cốc Vũ mang theo trêu chọc, đưa tay khoác lên trên vai của Thời Tây: "Cậu xem, Quả Tri cắm sừng cậu rồi kìa. Đây là báo ứng của cậu đó, mau thừa nhận tôi đẹp trai đi, tôi có thể giúp cậu đi đánh Quả Tri." Rốt cuộc chuyện này đối với Hoa Cốc Vũ quan trọng như thế nào, mà có thể dễ dàng bán đứng Quả Tri.

Thời Tây cũng nhìn cảnh trước mặt, hắn không lộ ra vẻ gì, sau đó đi lên phía trước, cũng không nói lời nào, đưa tay đẩy Từ Như ra. Từ Như có chút lảo đảo ngã về phía sau, lúc sắp té lại được Hoa Cốc Vũ đỡ lại. Hoa Cốc Vũ đáp lại Từ Như bằng một nụ cười ôn nhu: "Cậu không sao chứ?" Từ Như thấy gương mặt đẹp trai và và nụ cười tươi của Hoa Cốc Vũ, có chút sửng sốt. Hoa Cốc Vũ ngẩng đầu chứng minh với Thời Tây: "Cậu xem, có phải tôi rất tuấn tú không?"

Lời của Hoa Cốc Vũ bị Thời Tây bỏ quên, Quả Tri giật mình nhìn Thời Tây. Hắn không nói lời nào mà đã đẩy Từ Như ra. Thời Tây không cảm thấy áy náy hay là có lỗi chút nào. Vì trong mắt của hắn, thế giới này không có sự phân biệt giới tính, bất kể là nam sinh hay là nữ sinh cũng đều giống nhau, đều là sinh vật biết động đậy. Hắn cũng sẽ không lãng phí thời gian của mình để phân biệt nam với nữ.

"Từ Như, cậu không sao chứ? Thời Tây, sao cậu lại xô cô ấy ra?" Quả Tri cũng không có trách cứ, chẳng qua là hỏi thăm.

"Bởi vì tôi muốn." Thời Tây trả lời như vậy, làm cho Quả Tri không còn lời gì để nói. Thời Tây đi về phía trước, Quả Tri đi theo: "Nhưng đó là bạn của tớ, cô ấy chỉ là muốn ăn cơm cùng tớ mà thôi."

Bọn họ bỏ hai người lại đằng sau. Hoa Cốc Vũ tiếp tục biểu diễn sự ôn nhu của hắn: "Xin lỗi nha, người bạn kia của tôi bởi vì không có đẹp trai bằng tôi, cho nên tâm tình không tốt, không cẩn thận xô trúng cậu, cậu đừng để bụng nha."

"Không có, không có gì."

"Cô ấy vô duyên vô cớ muốn ăn cơm cùng cậu sao? Có phải gương mặt ngu xuẩn này của cậu lại nở ra nụ cười làm cho người khác bị ảo giác rồi phải không?" Thời Tây rất dễ dàng đã nhìn thấu sự thật. Có lẽ nếu tính tình Quả Tri cứng rắn một chút nữa, lạnh lùng một chút nữa, thì sẽ không phát sinh ra chuyện như vậy. Nhưng Thời Tây cũng không muốn thay đổi tính tình của Quả Tri, chuyện này mặc dù là tai họa ngầm, thế nhưng người này vẫn là Quả Tri, không cần thay đổi.

"Thật ra thì tớ biết, tớ đại khái đoán được, cho nên tớ nói cho cô ấy biết rằng tớ đã có người mình thích rồi." Quả Tri đơn giản trả lời, Thời Tây quay đầu nhìn Quả Tri, cứ tưởng rằng cậu sẽ đần đồn, cái gì cũng không cảm nhận được. Xem ra Quả Tri sẽ tự động tiêu trừ tai họa ngầm của mình.

Quả Tri thật ra thì cho tới bây giờ là giả bộ ngu ngốc. Cậu không muốn phơi bày tình cảm của Từ Như, không muốn làm cho cô ấy lúng túng, khó chịu, nhưng cậu cũng không muốn để cho Từ Như ôm hy vọng với mình. Vì vậy, cậu cố ý ở trước mặt Từ Như gửi tin nhắn cho Thời Tây, cũng cố ý nói cho Từ Như biết tình cảm của mình.

"Này, Thời Tây, cậu có ghen không?"

"Không cần biết."

Quả Tri nghênh nghênh lỗ mũi.

"Cô gái đó tên gì?"

"Từ Như, cậu hỏi chuyện này để làm gì?"

"Chuyện này không liên quan tới cậu."

Ngày hôm sau, Quả Tri gõ vang cửa phòng của Thời Tây. Thời Tây mở cửa ra liền trở về ngủ trên giường. Quả Tri nhàm chán ngồi trên bàn, đột nhiên thấy mấy trang giấy nằm bên dưới máy laptop.

Phía trên tờ giấy viết như vậy:

Người này mang mắt kính gọng đen dầy cộm, nặng nề. Cô gái có bộ dáng xấu xí tên là Từ Như. Cô còng lưng nhặt ve chai ở ven đường, bươi đống vật dụng mà người khác đã bỏ đi. Hằng ngày, cô cứ theo thường lệ đi nhặt ve chai ở ven đường. Một cái lon lăn ra giữa lộ, cô cuống quít muốn chạy theo để lượm lên, nhưng không may một chiếc xe tải từ đằng xa chạy tới với tốc độ như bay. Cô quay đầu, nét mặt của cô không kịp thay đổi liền bị nghiền ở dưới bánh xe. Tài xế xe tải cũng không dừng lại, lái xe đi, sau đó trên đường, càng ngày càng có nhiều phương tiện chạy ngang qua, không ngừng cán ngang thì thể của cô ấy, không ngừng cán ngang, không ai nguyện ý dừng lại.

Quả Tri đọc đoạn văn ngắn này. Cái này, cái này, là cái gì đây?! Mặc dù văn phong vẫn mang tính thực tế như cũ, nhưng lần này lại xen lẫn ngây thơ.

Chuyện này, là đang ghen phải không?

Mặc dù có hơi có lỗi với Từ Như, nhưng Quả Tri không có cách nào che giấu tâm tình của mình. Cậu đột nhiên nhào lên trên giường, đè ép Thời Tây. Thời Tây bị sức nặng đè lên, tỉnh giấc, mắng to: "Cậu muốn chết sao? Quả Tri."

Quả Tri có chút thông minh, nhưng cũng có chút ngu ngốc. Cậu thật sự chỉ muốn chung sống cả đời cùng Thời Tây, không muốn nếm thử những người khác, những tình cảm khác. Thấy Thời Tây, cậu liền biết, là hắn, là hắn.

Gần đây nhiệt độ không báo trước chút nào đã bắt đầu trở nên lạnh. Thành phố bị mây mù bao phủ, giống như một người đàn ông già không ngừng hút thuốc lá. Tất cả công trình và sự vật đều trở nên mơ hồ, không rõ ràng.

Hết giờ học, Quả Tri và Thời Tây đứng ở phía ngoài cổng trường chờ xe taxi. Thời Tây nhìn phía xa, Quả Tri nhìn Thời Tây: "Tại sao cậu phải đi mua DVD vậy? Xem trên ti vi không tiện hơn sao?"

"Quảng cáo rất chướng mắt." Thời Tây trả lời ngắn gọn câu hỏi của Quả Tri.

Trước kia mở đầu tập phim chỉ có 10 giây, sau đó biến thành 20 giây, bây giờ biến thành 60 giây. (Giới thiệu tên nhân vật, đạo diễn...) Có lúc phải dành 3 phút để xem một đoạn tiểu phẩm, sau đó mới chính thức xem phim. Hơn nữa, mỗi tập phải chờ 1 phút quảng cáo. Chưa dừng ở đó, đài truyền hình còn độc ác hơn, phim đang tới khúc kịch tính thì 【 Chương trình quảng cáo, đừng chuyển kênh, những cảnh phim sau khi quảng cáo sẽ rất hấp dẫn. 】 Sau khi chờ quảng cáo xong, tiếng nhạc kết thúc phim lại vang lên. (Hết một tập.)

Thời Tây cơ hồ không xem ti vi, hắn cảm thấy đây chẳng qua chỉ là công cụ tẩy não người ta mà thôi.

Đối với câu trả lời của Thời Tây, Quả Tri lại càng không khó hiểu: "Quảng cáo không tốt sao? Nó có thể làm cho cậu biết rõ được thông tin của các sản phẩm mới á, biết sản phẩm nào an toàn khi sử dụng."

"Không có gì hoàn toàn an toàn!"

Xe taxi dừng lại ở trước mặt hai người, hai người ngồi lên xe. Tài xế xe taxi một mực biểu hiện rất tức giận. Nếu như có xe nào đó dừng lại cản trở đường chạy, hoặc là có xe nào đó từ đằng sau vượt mặt ông ta, ông ta liền tức miệng mắng to. Những lời thô tục khó có thể lọt vào tai làm cho Quả Tri không nhịn được nhíu mi lại. Thời Tây không nhúc nhích. Quả Tri há miệng, vừa định nói gì, bị Thời Tây liếc mắt nhìn: "Đừng gây thêm chuyện phiền phức!"

Xe taxi chậm rãi dừng lại, hai người xuống xe.

"Sao lại ngăn cản tớ? Có lẽ khi nãy, người sư phụ kia đã gặp phải chuyện phiền lòng, cho nên tâm trạng không tốt. Tớ có thể truyền thụ lại một chút mẹo nhỏ cho ông ấy."

"Mẹo nhỏ gì?" Hai người vừa nói vừa đi vào trong cửa hàng bán DVD.

"Lái xe đến một ngọn núi, sau đó đứng trên đỉnh núi, hướng về phía bầu trời rống to: Mọi chuyện sẽ ổn thôi ~~. Đại loại giống như vậy đó." Quả Tri nghiêm túc nói, Thời Tây hơi nghiêng đầu, quét mắt nhìn Quả Tri.

"Sao cậu lại nhìn tớ giống như đang nhìn người điên vậy?!"

"Rất rõ ràng sao?"

"Cậu không thấy mẹo nhỏ này của tớ hay sao?" Quả Tri ôm tay.

"Lãng phí tiền xăng, giống như một kẻ ngu chạy đến trên đỉnh núi, rống hai, ba tiếng, như vậy sẽ quên được phiền não và tức giận sao? Những cảnh đó trong ti vi chính là âm mưu lớn nhất. Nếu như cách này quả thật hữu dụng thì trên núi chẳng phải đã chật kín người đứng rồi sao? Chuyện như vậy chắc chỉ có mình cậu làm thôi."

"Tớ sẽ không làm chuyện đó, bởi vì tớ không có nhiều phiền não và tức giận như vậy."

Đây là điểm giống nhau của bọn hắn. Dung lượng tâm tình trong cơ thể Quả Tri cũng không lớn, những niềm hạnh phúc và vui vẻ còn không đủ chỗ chứa nữa, huống chi là phiền não và tức giận. Còn Thời Tây cho rằng phiền não và tức giận không thể mang đến cho mình cái gì, cũng không thể mang đi của mình cái gì, mà nó chính xác là đồ dư thừa.

Thời Tây lựa chọn DVD, ngón tay thon dài của hắn không ngừng hoạt động. Hắn cẩn thận xem kĩ từng cái DVD, DVD nào không hay hắn sẽ bỏ qua một bên, tiếp tục lựa chọn, cuối cùng cũng chọn được một đĩa DVD. Quả Tri đi theo sau lưng Thời Tây, cầm cái DVD mà Thời Tây mới vừa bỏ qua lên, xem, nói: "Đúng rồi, Thời Tây, kỳ nghỉ đông này cậu sẽ về nhà sao?"

"Ừ!"

"Nhà cậu có xa không?"

"Cậu muốn làm gì?"

"Tớ, tớ không muốn làm gì hết."

Quả Tri tiếp tục đi theo sau lưng Thời Tây. Đôi mắt của cậu mặc dù là đang nhìn bìa đĩa DVD, nhưng thỉnh thoảng cậu lại liếc trộm Thời Tây. Hồi lâu, cậu mới tiếp tục mở miệng: "Vậy, vậy trong suốt kỳ nghỉ đông cậu sẽ làm gì?"

"Làm việc."

Quả Tri nhìn Thời Tây, cúi đầu, tiện tay cầm một cái đĩa DVD lên. Thoạt nhìn, đột nhiên cậu kéo kéo vạt áo của Thời Tây đang đứng bên cạnh: "Thời Tây, cậu xem này. Bộ phim này kể về chuyện tình xưa của hai người đàn ông." Thời Tây liếc mắt nhìn tên bộ phim, bộ phim tên là Love of Siam: "Có gì đâu mà phải kinh ngạc!" Thời Tây tiếp tục đi vào trong, Quả Tri để DVD lại chỗ cũ. Cậu đi được hai bước liền quay đầu, nhìn cái DVD đó.

Cậu chưa từng xem qua thể loại phim này, cũng không biết có thể loại phim như vậy. Ba cậu nói mọi người sẽ không bao giờ nhận ra thứ tình cảm đặc biệt này, nhưng nếu quả thật là mọi người không nhận ra, vậy tại sao lại sản xuất ra bộ phim thuộc thể loại này? Phim thuộc thể loại này cũng có người xem sao?

(Phim thuộc thể loại BL (tình yêu giữa nam với nam.)

Tình cảm đặc biệt: tình cảm giữa hai người đàn ông.)

Thời Tây chọn được hai cái đĩa DVD, định đi trả tiền. Lúc đi ngang qua kệ đĩa có để đĩa DVD Love of Siam, hắn đưa tay ra, cầm đĩa DVD đó lên, đến thanh toán cả 3 đĩa DVD. Quả Tri vẫn nhìn chằm chằm vào cái đĩa DVD này, từ lúc nó còn nằm trong tay nhân viên bán hàng đến khi nó được bỏ vào trong bọc. Bọn họ cùng đi ra khỏi cửa hàng DVD, Quả Tri vẫn như cũ nhìn chằm chằm cái bọc đựng đĩa trong tay Thời Tây: "Thời Tây!"

"Sao?"

"Cậu là bạn trai của tớ có đúng không?"

"Cậu lại muốn gì nữa đây?"

"Cho nên quan hệ của chúng ta rất tốt có đúng không?"

Thời Tây không lên tiếng, Quả Tri nói tiếp: "Vậy cậu có thể cho tớ mượn cái DVD này một ngày có đúng không?"

"Cậu nói nhiều như vậy là muốn bị đánh, có đúng không?"

Bọn họ đi xe taxi trở về. Bọn họ ngồi ở sau xe. Thời Tây đặt cùi chỏ tay phải lên trên cửa sổ xe, nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Quả Tri đặt hai tay lên hai đùi, cũng nhìn ra bên ngoài. Phong cảnh bên ngoài nhanh chóng lướt qua. Chân phải của Quả Tri càng lúc càng dịch chuyển tới gần chân trái của Thời Tây. Chỉ là một cái đụng chạm rất nhẹ, nhưng cảm xúc mang tới lại rất nặng.

"Thời Tây, trong kỳ nghỉ đông, ngoài đọc sách và viết tiểu thuyết, vào thời gian rãnh cậu sẽ làm gì?" Lúc xe gần đến trường học, Quả Tri lần nữa hỏi.

"Rốt cuộc cậu có bao nhiêu câu hỏi liên quan tới kỳ nghỉ đông của tôi vậy?"

Xe dừng lại, bọn họ xuống xe, xe lái đi, Quả Tri cúi đầu, dùng đế giày ma sát mạnh với mặt đất: "Tớ đây chỉ là, tớ đang lo lắng trong suốt kỳ nghỉ đông cậu sẽ không cần tớ."

"Không cần thiết!"

"Không cần thiết cần tớ sao?" Quả Tri vẫn cúi đầu như cũ, tăng thêm lực ma sát đế giày với mặt đất.

"Là không cần lo lắng chuyện này." Thời Tây vừa mới dứt lời, Quả Tri liền ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị cười thì bị Thời Tây đè cái đĩa DVD lên trên mặt. Thời Tây nói: "Mang theo cái đĩa DVD này và khuôn mặt ngu xuẩn của cậu biến mất cho tôi!"

Quả Tri lấy DVD trên mặt xuống, Thời Tây xoay người rời đi. Quả Tri ở sau lưng Thời Tây: "Hôm nay tớ biến mất, nhưng ngày mai tớ vẫn sẽ xuất hiện trong thế giới của cậu."

Thời Tây nhún nhún vai.

Có lẽ, giữa bọn họ không chỉ có một điểm giống nhau. Cảm thấy rất thỏa mãn với loại tình cảm bình dị nhưng đặc biệt này, không muốn yêu cầu nhiều hơn.


Ngươi là của ta, một nửa bài thơ

Một nửa dùng tâm để yêu, một nửa còn lại ôm ấp vào lòng

Ngươi là của ta, một nửa bài thơ

Không cho người khác thay đổi một chữ.

《 Nửa bài thơ 》- Hải Tử

Trước kì nghỉ đông một ngày, Quả Tri ngồi trong phòng, hướng ra bên ngoài ban công, thông qua hàng rào lan can ở ngoài ban công nhìn đám học sinh đi tới đi lui ở bên dưới. Kha Tuấn Kiệt hưng phấn thu dọn đồ đạc, trong miệng ngân nga một bài hát khó nghe, hắn nhìn Quả Tri một chút: "Sao cậu không thu dọn đồ đạc đi? Còn ngồi ở đó trầm tư làm gì?"

"Tớ đâu có, chẳng qua là không muốn cử động."

Kha Tuấn Kiệt cho là mình nghe lầm: "Cậu, không muốn cử động?" Cũng không thể trách Kha Tuấn Kiệt cảm thấy giật mình. Quả Tri giống như một người bộ đội đang trong thời gian huấn luyện quân sự, cậu ngủ sớm dậy sớm, ngày nào cũng xếp chăn gối gọn gàng, thẳng tắp, quét dọn phòng ngủ, khen ngợi khí trời, khen ngợi trường học... Một người lúc nào cũng tích cực, lạc quan, vui vẻ như thế, bây giờ lại nói không muốn cử động.

Dĩ nhiên, Kha Tuấn Kiệt chắc chắn sẽ không hiểu một điều. Lúc Quả Tri có tâm trạng khác thường hoặc lúc cậu không muốn cử động, thì nguyên nhân sẽ có liên quan tới Thời Tây.

Quả Tri vẫn như cũ ngồi trên ghế dựa, coi như là ngày nghỉ đông.

"Tuấn Kiệt, cậu nói thử xem, tại sao kì nghỉ đông lại kéo dài như vậy chứ? Cho nghỉ một ngày thôi, không được sao?"

"Không được, không được! Những lời này mà để truyền ra ngoài, cậu sẽ bị học sinh toàn quốc đánh tơi bời!"

Quả Tri đang muốn nói gì đó thì trong điện thoại di động trong túi quần không ngừng rung lên. Cậu nhận điện thoại: "Ba!"

"Ừ, ngày mai bắt đầu kì nghỉ đông đúng không?"

"Dạ!"

"Vậy ngày mai liền lập tức trở về nhà, không được phép ở lại trường cùng đám bạn đi ăn chơi trác táng."

"Con biết rồi!"

"Thu dọn đồ đạc xong chưa?" Câu hỏi của Quả Vân mới vừa nói ra, Quả Tri nhìn đống đồ đạc nằm im bất động ở trên bàn một chút, đứng lên: "Con đang chuẩn bị thu dọn đây ba!"

"Thu dọn cẩn thận, đừng để quên đồ đó, đi đường chú ý an toàn."

"Con biết rồi!"

"Vậy được rồi!"

"Dạ, mà ba này, gần đây thời tiết lạnh, chú ý sức khỏe nha ba."

Chờ Quả Vân cúp điện thoại, Quả Tri mới khép điện thoại di động lại, cậu mở tủ, lấy rương hành lý (va-li) ra. Lúc cậu mở rương hành lý ra liền thấy cái mũ quái dị mà lần trước đi cổ trấn mua. Cậu cầm lên, đội lên trên đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Ánh mắt Kha Tuấn Kiệt thấy có một vật kỳ quái đung đưa, nghiêng đầu, giật mình: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Thu dọn đồ đạc."

"Ý tớ hỏi là cái gì ở trên đầu cậu kìa!"

"Cậu không hiểu gì hết, tớ cảm thấy sau này cái mũ này sẽ trở thành một trào lưu thịnh hành nhất!" Quả Tri không có nói giỡn, cậu thật sự cảm thấy như vậy.

"Cậu có thể mua được cái mũ xấu như vậy cũng không dễ dàng."

Quả Tri đi tới trước gương, đung đưa đầu của mình, cái mũ cũng đung đưa theo. Cậu chính là cho rằng cái mũ này nhìn rất đẹp, một mực cho rằng như vậy. Cậu nhìn mình trong gương một chút, sau đó nhìn ra bên ngoài, sau đó nữa lại nhìn mình trong gương. Cậu nhìn vị trí ngực của mình trong gương. Ở nơi đó bị một loại tâm tình nào đó vây kín, không thể tĩnh lặng, xao động bất an. Làm cách gì để dừng lại đây? Có phương pháp không đây?

Cậu đột nhiên lao ra khỏi phòng ngủ, chạy ra ngoài trường học. Cậu vừa chạy, vừa đặt hai tay lên đầu, vịn cái mũ lại để tránh rơi xuống đất. Mọi người nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái, nhưng mà cậu không quan tâm, vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

Đi tới ngoài cửa phòng của Thời Tây, cậu dùng sức gõ vang cửa, Thời Tây mở cửa ra. Tay Quả Tri đặt trên khung cửa, thở hổn hển. Cái mũ của Quả Tri trợt xuống phía trước, che khuất đi nửa gương mặt của cậu: "Thời, Thời, Thời Tây, tớ ~~ tớ ~~" Cậu thở không nổi lại không kịp chờ đợi muốn nói chuyện.

Thời Tây nhìn chằm chằm cách ăn mặc quái dị của Quả Tri. Cái tên ngu ngốc này dám đội cái mũ này đi khắp nơi sao? Thời Tây đưa tay kéo cái nón của Quả Tri lên, cả khuôn mặt của Quả Tri lộ ra.

"Thời Tây, tối nay tớ muốn ngủ cùng cậu." Cậu nhìn chăm chú vào Thời Tây, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình. Ngay sau đó cậu mới ý thức được lời mình nói còn có thiếu sót, lại tiếp tục bổ sung: "Tớ không phải là muốn ân ân ái ái cùng cậu, tớ chẳng qua chỉ đơn thuần là muốn ngủ cùng cậu mà thôi. Tối nay chúng ta cùng nhau ngủ một giấc thật ngon là được, không có phát sinh quan hệ thân thể ở trên giường."

"Cậu có ý gì? Cậu nghĩ tôi là loại người hạ lưu như thế sao?" Thời Tây nhẹ cau mày, Quả Tri vội vàng khoác tay: "Không phải vậy, không phải vậy, tớ chưa từng nghĩ xấu về cậu." Hajz, Quả Tri thật sự nên cần động não mà suy nghĩ, bởi vì, Thời Tây chính là loại người như vậy.

Quả Tri gỡ cái mũ xuống, ném lên trên giường: "Vậy tớ đi tắm trước, khi nãy chạy tới đây, mồ hôi ra nhiều quá."

Thời Tây ngồi trước laptop. Quả Tri ở trong phòng tắm, một lần nữa nhìn chằm chằm mình trong gương. Cảm giác bất an ở trong ngực không biết đã biến mất từ lúc nào. Từ lúc trên đường chạy đi tìm Thời Tây, hay là lúc thấy Thời Tây, cậu phân biệt không rõ ràng lắm. Cậu bắt đầu tắm, hướng ra ngoài nói với Thời Tây: "Ngày mai lúc cậu đi, nhớ khóa cửa cẩn thận. Nếu như ăn trộm mò vào, chúng chơi xấu, thay đổi toàn bộ tài liệu văn chương của cậu, thì phải làm sao bây giờ?"

"Ý của cậu là, ăn trộm vào đây không phải vì muốn ăn cắp đồ đạc, mà là vào đây để đọc tiểu thuyết của tôi sao?"

"Tớ nói nếu như thôi, hơn nữa, bây giờ ăn trộm có văn hóa rất nhiều. Nếu như gặp phải một tên ăn trộm ý tưởng thơ văn thì phải làm sao bây giờ?"

"Không thế nào xảy ra!"

"Cậu thật là không cẩn thận, nếu như bị thay đổi nội dung, câu văn, lời thoại nhân vật trong tiểu thuyết, thì phải làm sao bây giờ?"

"Sẽ không ai thèm nhòm ngó đến tiểu thuyết của tôi đâu!"

Quả Tri kéo cửa ra, lộ ra cái đầu, có chút tức giận nhìn Thời Tây: "Nói càn! Tớ sẽ đọc, tớ sẽ xem cậu viết. Cho dù có hay hay dở, tớ vẫn thích xem cậu viết, cả đời này tớ vẫn thích xem cậu viết." Thời Tây quay đầu, hắn chỉ tùy tiện nói một cậu, Quả Tri liền trả lời ba câu. Dây thần kinh tình cảm trong người hắn bắt đầu hoạt động.

Quả Tri tắm xong. Thời Tây đang đứng trước cửa sổ. Có lúc, hắn sẽ như vậy. Hắn thích ngắm phong cảnh bên ngoài với nét mặt không tình cảm chút nào, tựa như trong đầu đang hiện ra một hình ảnh gì đó.

Quả Tri cũng không quấy rầy Thời Tây, cậu ngồi xuống ghế, lắc lư hai chân, đọc tiểu thuyết của Thời Tây. Bọn họ cứ như vậy, ngoài phòng là nhiệt độ giá rét, trong phòng là ánh đèn ấm áp. Máy điều hòa không khí thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ.

Hồi lâu, thân thể của Quả Tri đột nhiên căng thẳng, phía sau gáy là đôi môi ấm áp lại ẩm ướt của Thời Tây. Thời Tây ngồi trên mép giường, tay của hắn lướt qua bả vai của Quả Tri, từ phía sau ôm chặt lấy Quả Tri. Sống lưng của Quả Tri dán vào ngực của Thời Tây. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của Thời Tây, xuyên thấu da, chấn động vào trong cơ thể Quả Tri, làm hỗn loạn hơi thở của cậu.

Thời Tây hôn từ gáy đến cổ Quả Tri, cuối cùng hắn khẽ cắn rái tay của Quả Tri: "Có thể sửa đổi tên và chữ viết, nhưng cậu và tình cảm của cậu tôi sẽ lưu lại, không cho phép bất kì người nào động đến."

Quả Tri muốn nói điều gì đó, nhưng bây giờ, cậu còn có thể nói gì đây?

Chuyện cậu rất thích Thời Tây, không phải đã sớm bị phát hiện rồi sao?


Thời Tây có thể cảm giác được sự run rẩy của Quả Tri. Tay của hắn luồng vào bên trong quần áo của Quả Tri. Nhiệt độ ngón tay của hắn như muốn đốt cháy da của Quả Tri. Từ bụng đến trên ngực, cuối cùng nụ hôn của Thời Tây hạ cánh xuống bả vai của Quả Tri. Hắn nhẹ nhàng gặm cắn cơ thể của Quả Tri, một cái tay khác đặt ở lên trên xương đòn của cậu.

Tay của hắn từ từ di chuyển xuống phía dưới, sau đó nắm trọn chỗ kín của Quả Tri. Quả Tri cũng thở gấp, trườn đầu về phía sau, mủi chân căng thẳng bám vào mặt đất. Cậu không còn ý thức được nữa, từ trong miệng phát ra tình cảm của mình: "Thời Tây ~~" Cậu rên rỉ một cách ngượng ngùng, có chút run rẩy.

Thời Tây đứng lên, ôm chặt lấy thân thể của Quả Tri. Hắn xoay người Quả Tri đối mặt với mình, ôm cậu di chuyển đến trên bàn. Quả Tri thấy được gương mặt đắm chìm trong tình dục của Thời Tây, nghiêng đầu sang một bên: "Tắt, tắt đèn." Thời Tây cũng không nói chuyện, hắn đột nhiên tiến vào làm cho Quả Tri không kịp chuẩn bị. Tay của cậu đặt lên bả vai của Thời Tây, nắm chặt. Tất cả những đồ vật trên bàn trong tầm mắt của cậu, tất cả đều lay động. Ánh đèn, rèm cửa sổ, bộ sách, DVD, chữ viết ngoằn nghèo của của Thời Tây đều mơ hồ, chỉ có Thời Tây là rõ ràng, rõ ràng như vậy.

Một hồi, cậu chống tay lên trên bàn, đè lên những tờ giấy nằm tán loạn trên đó. Bọn họ đang di chuyển, chân của Quả Tri không tự chủ ôm hông của Thời Tây. Cảm nhận thắm thiết trong cơ thể đánh thẳng vào tư tưởng của cậu. Theo thời gian trôi qua, tốc độ của Thời Tây càng lúc càng nhanh lên, cậu dần mất đi phương hướng, đầu óc trống rỗng, vẫn như cũ kêu tên Thời Tây, câu chặt Thời Tây, sau đó mệt lả.

Chờ khi cậu tỉnh lại, cậu đã đắp chăn nằm trên giường, bên cạnh cũng không có Thời Tây. Cậu nhìn lại, Thời Tây đang đưa lưng về phía cậu, ngồi trước laptop viết tiểu thuyết. Trong phòng, đèn đã tắt hết, cái gì cũng bị bóng tối bao lấy, chỉ còn dư lại tiếng gõ bàn phím thanh thúy cùng nụ cười nhẹ dịu của Quả Tri. Cậu ôm cái gối lên, từ đầu giường bò đến cuối giường. Cuối giường cách gần Thời Tây hơn, tại chỗ này cậu lại lần nữa ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, không cần đồng hồ báo thức, Quả Tri liền mở mắt ra. Cậu lại ngủ ở đầu giường, lần này bên cạnh là Thời Tây. Quả Tri chống đầu, nhìn chăm chú vào Thời Tây. Chỉ có ngủ lúc, Thời Tây mới không phòng bị như vậy. Gương mặt của hắn bỏ đi những biểu cảm lạnh lùng và đề phòng với thế giới, chỉ còn dư lại nét đẹp động lòng người.

Quả Tri cũng không đánh thức Thời Tây. Cậu thận trọng vén chăn lên, mặc quần áo vào, sau đó ngồi ở trước bàn, cầm bút lên, cắn bút suy nghĩ nên viết cái gì để lại cho Thời Tây. Cậu cảm giác bình thường mình đã nói với Thời Tây rất nhiều chuyện, nhưng tại sao trong ngực vẫn còn chất đầy rất nhiều lời muốn nói. Cậu cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó gục xuống bàn nghiêm túc viết.

Cuối cùng, cậu vẽ hình một nhân vật hoạt họa dễ thương để kết thúc lá thư.

Cậu mở cửa ra, đứng ở ngoài cửa, nhìn về phía Thời Tây đang nằm ngủ ở trên giường, nhẹ giọng nói, âm lượng giọng nói rất nhỏ, ai cũng không nghe được: Gặp lại sau, Thời Tây!

Hoa Cốc Vũ ở trong phòng ngủ của Quả Tri chờ, hắn sắp mất kiên nhẫn. Kha Tuấn Kiệt mới vừa rời đi, chỉ còn dư lại Hoa Cốc Vũ ở trong phòng. Thấy Quả Tri đẩy cửa đi vào, hắn vừa liếc mắt nhìn, vừa muốn mắng chửi. Quả Tri vọt tới trên giường của mình, vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vừa nói: "Tớ thật quá đáng, lại để cho một hoa mỹ nam đẹp trai như vậy chờ mình."

Một câu khích lệ như vậy cũng làm Hoa Cốc Vũ nguôi giận. Nhược điểm lớn nhất của hắn có lẽ chính là nét xinh đẹp của bản thân. Chỉ cần khen hắn một câu, hắn liền vui vẻ. Hoa Cốc Vũ ôm tay quan sát Quả Tri, khóe miệng hắn không ngừng cong lên, dọn dẹp đồ thôi mà, có cần thiết cười như vậy không?

"Này Quả Tri, cái biểu cảm mới bị Thời Tây làm dịu này là có chuyện gì xảy vậy?"

Quả Tri xoa mặt một chút, đỏ mặt trách cứ Hoa Cốc Vũ: "Hoa nhi, cậu, cậu nói càn, vừa rồi tớ không có bị Thời Tây làm dịu. Tớ, tớ bị làm dịu vào tối hôm qua mới đúng."

"Cậu, người này hay bắt lỗi người ta quá!" Ngay sau đó hắn thay đổi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Vậy lúc đó cậu có phát hiện hắn có bí mật hay là thói quen xấu gì hay không?"

"Không có!" Quả Tri cơ hồ không có suy nghĩ, bật thốt lên.

"Không thể nào không có!" Hoa Cốc Vũ sẽ không tin tưởng. Hắn không chỉ muốn đánh bại Thời Tây về phương diện nhan sắc, mà còn muốn ở đánh bại Thời Tây về phương diện phẩm chất đạo đức.

Quả Tri thu dọn rương hành lý xong, cùng Hoa Cốc Vũ đi ra trạm xe. Quả Tri một tay kéo rương hành lý, một tay khác bẻ đầu ngón tay đếm: "Theo tớ thì Thời Tây hiền lành, dịu dàng, chu đáo..." Đầu ngón tay của Quả Tri đã không đủ dùng. Hoa Cốc Vũ trợn to hai mắt nhìn Quả Tri vẫn còn đứng ở chỗ cũ kể ra ưu điểm của Thời Tây: "Cậu xác định Thời Tây mà tớ và cậu nhắc đến có phải là cùng một người hay không? Những ưu điểm cậu nói ra, lão tử chưa từng thấy ở Thời Tây mà lão tử quen biết. Xem ra hỏi cậu cũng vô ích. Tớ phải tìm một người cũng hận thù Thời Tây giống như tớ để làm bạn mới được."

Quả Tri vỗ vỗ bả vai của Hoa Cốc Vũ: "Hoa nhi, cậu nói láo, cậu không hận Thời Tây đúng không? Cậu để ý tới Thời Tây đúng không? Mặc dù tớ và cậu có hơi khác nhau."

"Tớ không có! Nghe cậu nói, tớ muốn ói hết những gì mới ăn khi nãy rồi đây này. Cậu còn dám nói cái từ này, tớ sẽ đẩy cậu xuống xe lửa."

"Vậy tớ không nói!" Quả Tri lôi kéo rương hành lý lên xe lửa, vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm: "Thì ra Hoa nhi là người có lòng tự ái cao!"

"Lão tử nghe được!"

Quả Tri ngồi ở trên xe lửa, nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện thời gian vội vàng, cậu đã rất lâu không có về nhà. Ban đầu cậu mang theo trống rỗng nội tâm bước lên xe lửa, nghĩ đến Thời Tây; bây giờ cậu mang theo nội tâm quyến luyến bước lên xe lửa lần nữa, vẫn như cũ nghĩ đến Thời Tây.

Lúc ở cạnh Thời Tây, cậu cứ tưởng rằng thời gian đang dừng lại.

Lúc rời khỏi hắn, cậu mới giật mình nhận ra thời gian vẫn đang trôi qua, bất tri bất giác.

Mới vừa về đến nhà, Quả Tri đẩy cửa ra, đây là cảnh tượng quen thuộc. Ba cậu vừa hút thuốc vừa xem ti vi, mẹ cậu thì ở trong phòng bếp bận rộn.

"Ba mẹ, con về rồi!"

Chu Tuệ nghe được giọng nói của Quả Tri, cười khanh khách quay đầu. Bà lau tay vào vạt áo, tiến lên muốn thay Quả Tri cầm rương hành lý, Quả Vân lại nói: "Để tự con nó làm. Nó đã lớn như vậy rồi, đừng cưng chiều nó nữa."

"Mẹ, tự con xách lên phòng là được rồi."

Quả Tri xách rương hành lý lên trên phòng, sắp xếp lại ngăn nắp sau đó mới đi ra. Cậu ngồi đối diện với Quả Vân, Quả Vân gạt tàn thuốc, thỉnh thoảng sẽ nheo hai mắt nhìn Quả Tri: "Kì thi lần này thế nào?"

"Cũng không tệ lắm."

"Bây giờ đại học là chuyện mấu chốt, cố gắng học giỏi, sau này ra ngoài xã hội tìm việc làm sẽ có lợi cho con. Không có công ty nào nhận những người không có hiểu biết vào làm đâu." Quả Vân có rất nhiều chuyện mấu chốt, trước kia nói trung học đệ nhất cấp, sau đó là trung học đệ nhị cấp, nữa sau đó là đại học. Ông không muốn Quả Tri xem cuộc sống này rất dễ dàng, mà phải mỗi thời mỗi khắc căng thẳng thần kinh, không thể thư giản.

"Con biết rồi ba!" Quả Tri đáp lại như vậy, nhưng đôi mắt của cậu không ngừng len lén nhìn vào cây roi đặt ở góc tường đằng kia. Nhiều năm không dùng, nó an tĩnh sống ở trong đó, bụi bậm rơi xuống bám đầy.

Năm ấy, lúc cậu học trung học đệ nhất cấp, cậu mang theo thân thể đau đớn và tự chán ghét bản thân mình mà âm thầm thề. Cậu sẽ không chọc ba tức giận nữa, sẽ không khiến cho mẹ khóc thút thít nữa, cũng sẽ không để cho cây roi kia có cơ hội chạm vào da thịt của mình nữa, bởi vì đau, bởi vì rất rất đau. Cho đến bây giờ, Quả Tri cũng không cách nào quên được nỗi đau đớn thảm thiết khi đó.

Năm ấy, cậu cứ như vậy mà bảo đảm mình sẽ giữ đúng được lời thề.

Vậy mà bây giờ, trong tầm mắt của cậu là ba, mẹ và cả cây roi đó; trong lòng của cậu là Thời Tây.

Trước kia lời thề đã sớm bị phá vỡ, chỉ còn dư lại tràn đầy lời nói dối trống rỗng. Cậu không dám bảo đảm, cũng không làm bất cứ điều gì để bảo đảm.


Đêm khuya, cả thành phố an tĩnh chìm trong giấc ngủ mê. Quả Tri một hồi thì nhắm mắt lại, một hồi thì vỗ vỗ vào mặt, cố gắng không để cho mình ngủ. Hồi lâu, cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, sau khi xác định nghe được tiếng ngáy của ba mình mới đóng cửa phòng lại, núp ở trong chăn bấm số điện thoại của Thời Tây.

"Chuyện gì?" Chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, nhưng bởi vì là Thời Tây nói, cho nên khiến cho nội tâm của Quả Tri có chút ấm áp, khiến cho mặt của cậu toát lên nụ cười.

"Không có gì, tớ về đến nhà rồi, cậu về nhà chưa?"

"Ngày mai mới về."

"Vậy, cậu đang làm gì thế?" Thật sự Quả Tri không phải muốn biết Thời Tây đang làm gì, mà chính là muốn tìm chuyện gì đó để nói, chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn là được rồi.

"Trễ như thế cậu lại không ngủ!"

"Tớ không ngủ được." Rõ ràng mí mắt sắp mở không lên. Tay của Quả Tri nhéo nhéo tấm chăn. Không khí trong chăn có chút bế tắc, cậu hơi vén tấm chăn lên một chút, để cho không khí chui vào, tiếp theo sau đó nói: "Cậu có thể kể chuyện cho tớ nghe được không? Lần trước tớ có đưa cậu một quyển sách truyện cổ tích."

"Cậu cho rằng tôi rất rỗi rãnh?"

"Vậy cũng được!" Quả Tri chu môi, không hề lên tiếng nữa, Thời Tây từ trước máy vi tính đứng lên, bàn tay của hắn cầm đống sách để dưới đất lên, hắn ngồi ở mép giường tiện tay lật sách. Quả Tri có chút ngu ngốc, trong đầu óc của cậu, cậu luôn cho rằng truyện cổ tích nào cũng đều có kết cục tốt đẹp, nhưng thực sự không phải là vậy.

Thời Tây đã từng muốn cho Quả Tri nhận thấy rõ thế giới này xấu xí đến mức nào nhưng không muốn đâm rách sự ngây thơ đó. Hắn lật quyển sách, lướt qua câu chuyện người con gái bị chém đứt đôi chân; lướt qua câu chuyện mỹ nhân ngư (nàng tiên cá) vì muốn có được tình yêu nên chấp nhận đánh đổi giọng nói, nhưng sau đó không có được tình yêu và tan thành bọt sóng. Sau đó, hắn dừng lại ở một câu chuyện hạnh phúc, giọng nói của hắn vừa như lúc ban đầu, lại vừa không giống với lúc ban đầu, dễ nghe như vậy.

Hắn chậm rãi đứng lên. Điện thoại di động nằm trên mặt của Quả Tri. Cậu lẳng lặng nghe, sau đó lẳng lặng ngủ.

Sáng sớm, Chu Tuệ gõ cửa phòng của Quả Tri: "Quả Tri, rời giường, hôm nay chúng ta đi trung tâm thương mại mua một chút đồ."

"Dạ, con lập tức rời giường."

Quả Tri từ trên giường bò dậy, bây giờ chắc Thời Tây vẫn còn đang ngủ. Sau khi trở về nhà, mỗi lần Quả Tri làm chuyện gì đó cũng không nhịn được nghĩ tới Thời Tây đang làm gì, hắn sẽ có biểu cảm gì, hắn đi gặp ai, hắn lại viết tiểu thuyết loại gì.

Chia xa, chỉ là hai chữ, không nghiêm trọng lắm nhưng lại mang cho người ta một cảm giác kỳ diệu đến kỳ quái. Trong lòng thiếu chút gì đó, lại thêm chút gì đó. Nhớ hắn, vào thời điểm bận rộn thì muốn có thời gian rãnh để nhớ hắn; vào thời điểm rãnh rỗi lại muốn bận rộn để không nhớ hắn nữa. Đây là thói quen không có biện pháp, giống như một căn bệnh nghiêm trọng, nếu như không uống thuốc, sẽ không khỏi hẳn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Cả tòa trung tâm mua sắm bị màu đỏ bao phủ. Bên ngoài trung tâm treo đầy quảng cáo. Một người quần áo chỉnh tề cầm micrô, đứng trên khán đài giới thiệu sản phẩm điện thoại di động đầy cám dỗ, dưới khán đài bu đầy người, giống như bầy zombie hướng lên khán đài đưa tay ra. Bên trong trung tâm mua sắm, người đông như kiến, bọn họ chọn mua đồ, trên mặt mang theo vui sướng nghênh đón năm mới. Nhưng đây cũng chỉ là cảnh tượng giả tạo mà thôi. Năm mới có thể mang đến cái gì? Nó không cách nào làm cho cuộc sống của người giàu có trở nên quẫn bách, cũng không cách nào làm cho bi thương hoặc là phiền não biến mất.

Quả Tri đẩy xe đi theo sau lưng ba mẹ, tâm tình của cậu rất tốt, thích thú nhìn khắp nơi. Cậu không nhịn được một hồi thì cưng nựng những đứa con nít vô tình gặp được, một hồi thì nghịch ngợm nắm tóc, kéo tay của những người mẫu làm bằng tượng sáp.

Phía trước truyền tới tiếng ồn ào, có một đám người vây ở nơi đó nghị luận ầm ĩ. Gia đình của Quả Tri cũng hiếu kỳ tiến tới xem thử chuyện gì, mấy giây sau, sắc mặt Quả Tri tái nhợt. Bọn họ vây quanh hai tên nam sinh. Hai tên nam sinh này nắm tay nhau, sắc mặt của bọn họ rất khó nhìn. Bạn thụ đứng sau lưng bạn công, hai chân của bạn thụ khẽ run, nước mắt trong suốt sắp rơi xuống từ khóe mắt. Một gia đình đang đứng trước mặt bọn họ lớn tiếng chỉ trích. Người đàn ông trung niên và vợ của ông ta cùng đưa tay ra che tầm mắt của con trai của bọn họ lại.

(Bản gốc:

- Công: Nam sinh cao to

- Thụ: Tiểu nam sinh (ý nói nhỏ hơn anh công

Phong dùng "bạn công", "bạn thụ" cho dễ hiểu hơn.)

"Những người đồng tính luyến ái như bọn mày, có lầm hay không? Muốn làm những chuyện này về nhà từ từ làm. Bên ngoài có rất nhiều con nít, tôi không muốn con của chúng tôi học theo những thứ biến thái từ bọn mày!"

"Ông nói cái gì?" Bạn công tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên. Bạn thụ ở phía sau kéo kéo áo của bạn công lại, ý không muốn để cho bạn công gây gỗ. Người chung quanh cũng nghị luận ầm ĩ, một người đứng trong đám đông quát: "Bị nói như vậy chưa đủ để mày mất mặt sao?"

"Nam sinh yêu nam sinh cũng có thể sao? Chuyện gì đây trời?"

"Bây giờ càng ngày càng có nhiều người không biết xấu hổ, chuyện gì cũng làm."

"Cha mẹ bọn mày biết chuyện này không?"

"Trong nhà không ai quản chúng sao?"

Vô số lời chỉ trích này không chỉ đánh thẳng vào hai tên nam sinh bị bao vây trong đám người, mà còn đánh thẳng vào Quả Tri đứng ở bên ngoài đám người. Bạn công kia tức giận nhìn tất cả mọi người: "Các người ở đây nói bậy cái gì? Các người dựa vào điều gì mà chỉ trích chúng tôi?"

"Can đảm ôm nhau ở chỗ này, còn sợ chúng tôi chỉ trích sao?"

Tròng mắt của bạn công đỏ rần lên, vì hắn bất lực. Hắn không thể bảo vệ người yêu sau lưng mình, để cho người yêu của mình ở phía sau lưng mình chịu đựng chỉ trích, ở phía sau lưng mình khóc thút thít.

"Chúng ta đi thôi, chúng ta đi thôi!" Bạn thụ khóc sụt sùi đưa ra cầu khẩn.

Cuối cùng bọn họ vẫn không cách nào chịu đựng được những ánh mắt cười nhạo, đành rời đi. Quả Tri nhìn bọn họ rời đi. Lúc bọn họ đi ra tới cửa, hai cánh tay vốn đang nắm chặt với nhau từ từ buông ra. Đau đớn trong ngực của Quả Tri càng ngày càng mãnh liệt. Rồi cũng sẽ có lúc mình và Thời Tây rơi vào tình huống này, có phải không?

Đây mới là thực tế tàn nhẫn, có phải không?

Đan Kết từng nói với mình, loại tình cảm này, có người không chấp nhận, cũng có người chấp nhận. Nhưng mà cô ấy lại không nói với mình, số người không chấp nhận nhiều hơn rất nhiều so với số người chấp nhận.

Hai tên nam sinh kia do áp lực từ mọi người mà buông tay nhau, mình cũng sẽ làm như vậy sao? Đây là một câu nghi vấn. Cậu dám nói mình sẽ không chọn cách buông tay khi bị mọi người chỉ trích sao? Có một số việc, bình thường không tốn sức để nhắc tới, nhưng khi làm lại rất phí sức để thực hiện.

Lúc cần đối mặt, lại chỉ muốn chạy trốn. Đây không phải là hèn yếu, mà là bản năng.

Khi mới vừa dấy lên một tia hy vọng về tình cảm này, thực tế sẽ dùng vô số bồn nước đá dập tắt.

Đám người nhiều chuyện tản đi, gia đình của Quả Tri cũng tiếp tục đi mua đồ. Quả Vân nhìn trước mắt, đột nhiên nói: "Nhìn đi, đây chính là kết quả." Quả Tri đi theo ở phía sau, cậu nghe những lời này của ba, tự nhủ trong lòng: Nhìn đi? Nhìn chỗ nào? Nhìn cái gì? Nhìn những cảnh đó mình sẽ không thích Thời Tây nữa sao? Chuyện đó làm sao có thể.

Có lẽ, bản chất của cuộc sống chính là tàn nhẫn.


Ánh sáng từ bên ngoài rèm cửa sổ chui vào, chiếu vào đôi mắt của Thời Tây, Thời Tây mở mắt ra. Hắn nằm ở trên giường nhìn trần nhà trắng bệch. Bên trong thân thể của hắn không chứa tình cảm. Đối với tương lai, hắn không ôm mong đợi, đối với quá khứ hắn cũng không có hối hận, chẳng qua là âm thầm nhìn người khác sống mà thôi.

Hồi lâu hắn mới rời giường, lúc cởi áo ra, hắn đột nhiên nhớ tới lời của Quả Tri cùng gương mặt xấu hổ của cậu ấy: "Thời Tây, sau này đừng cởi quần áo ở trước mặt tớ, vì như thế sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ của tớ." Hắn đi vào phòng tắm. Mặc dù dòng nước ấm áp chảy khắp người nhưng sâu trong cơ thể của hắn vẫn là lạnh như băng như cũ.

Từ khi nào thì mình bắt đầu nhớ đến những lời của Quả Tri vậy? Đây chính là thích sao?

Loại tình cảm vừa lãng phí thời gian vừa không có chút ý nghĩa nào như vậy, không phải nó cũng giống như những loại tình cảm dư thừa khác sao?

Tắm xong, Thời Tây để khăn lông lên trên đầu, hắn ngồi ở trước bàn, mở máy laptop lên. Một phong thư được gấp lại thật chỉnh tề nằm ở trên bàn phím, bên ngoài phong thư viết: "Thời Tây!"

Thời Tây bỏ phong thư vào trong túi quần, một tay lau đầu, một tay khác thì đặt ở trên con chuột. Hắn đọc lại một đoạn tiểu thuyết mà hắn đã viết tối hôm qua, sau đó xóa toàn bộ đoạn tiểu thuyết đó. Mặc dù thường được Quả Tri khích lệ, hắn vẫn như cũ, cảm giác những thứ mình viết ra không thể nào làm cho mình hài lòng. Hắn viết được bao nhiêu lại xóa hết bấy nhiêu.

Hắn khép máy vi tính xách tay lại, ném khăn lông lên giường, liền bước ra khỏi cửa. Người đi đường đều mang theo biểu cảm chết lặng mà đi lướt qua hắn. Có người thì đeo tai phone nghe nhạc, có người thì cúi đầu chỉ lo chăm chú nhìn vào điện thoại di động. Xã hội này vô cùng mâu thuẫn. Lúc trước thì khích lệ mọi người tín nhiệm lẫn nhau, trao đổi lẫn nhau; vậy mà chỉ sau khi sự việc hai nữ sinh đại học bị giết hại cách đây không lâu liền đề xướng mọi người không nên tùy tiện tín nhiệm người khác. Đây là một giới hạn mơ hồ. Rốt cuộc muốn làm gì cũng phải lo lắng đề phòng, không làm gì hết có khi còn tốt hơn.

Thời Tây ngồi ở trong đám người, lạnh lùng nhìn đám người. Một người mặc quần ngắn chưa tới đầu gối, vừa nghe điện thoại vừa hướng Thời Tây đi tới. Giọng nói của cô ta thô nhọn khó nghe, lớn tiếng nói chuyện điện thoại: "Anh biết khi nãy em đã thấy cái gì không? Một tên nam sinh đang đút một nam sinh khác ăn cái gì ấy. Lúc thấy, em đã cảm thấy thật ghê tởm, ha ha ha. Đúng không?" Lúc nữ sinh đi ngang qua Thời Tây, Thời Tây đưa chân ra, nữ sinh bị vấp chân té. Cô ta trợn tròn ánh mắt quay đầu lại, sau khi thấy mặt của Thời Tây liền sửng sốt một giây. Thời Tây hơi khom người, một cái tay chống gối, một cái tay khác thì nắm cổ áo của nữ sinh, kéo cô ta lại gần mình: "Tôi cũng thích nam sinh, thế nào?"

"Sao? Còn không cho phép người khác nói sao?"

"Cô có thể nói xấu người khác, tôi cũng có thể thấy cô không vừa mắt, chúng ta cũng không ai xen vào chuyện của ai, đúng không?" Biểu lộ của Thời Tây cũng không có thay đổi, vẫn là lạnh như băng như cũ. Hắn buông cổ áo của nữ sinh ra, nữ sinh ngớ người ngồi tại chỗ nhìn chầm chầm Thời Tây. Thời Tây vẫn như cũ nhìn đám người: "Còn không biến mất, hay là muốn bị đánh?"

"Cậu...!" Nữ sinh lần nữa trợn tròn ánh mắt, nhưng không dám nói gì, đứng lên phủi phủi quần áo, hùng hùng hổ hổ đi khỏi đây.

Ban đêm, Thời Tây ngồi ở trước máy laptop, ánh sáng màn hình đánh vào trên mặt của hắn. Một tay của hắn đặt ở trên bàn phím không nhúc nhích, hắn nhận điện thoại đặt ở bên tai: "Chuyện gì?"

"Không có gì. Tớ về đến nhà rồi. Cậu có về nhà chưa?"

"Ngày mai mới về nhà."

"Vậy, cậu đang làm gì thế?"

Thời Tây nghe giọng nói của Quả Tri, tình cảm của cậu ấy thậm chí từ bên đầu kia điện thoại vọt tới nơi này. Thời Tây có thể đoán ra nét mặt bây giờ và nụ cười của Quả Tri. Bàn tay của Thời Tây đặt trên bàn phím từ nãy giờ bỗng nhiên nhúc nhích, gõ ra hai chữ: Quả Tri.

"Trễ như thế mà cậu chưa ngủ, còn làm gì nữa vậy?"

"Tớ không ngủ được. Cậu có thể kể chuyện cổ tích cho tớ nghe hay không? Lần trước tớ có đưa cậu một quyển truyện cổ tích."

"Cậu cho rằng tôi rất rỗi rãnh?"

"Sao cũng được."

Nghe được bên kia không hề lên tiếng nữa, Thời Tây từ trước máy laptop đứng lên, bàn tay của hắn cầm đống sách để dưới đất lên. Hắn ngồi ở mép giường tiện tay lật sách. Quả Tri có chút ngu ngốc. Ở trong tiềm thức của mình, Quả Tri luôn cho rằng câu truyện cổ tích nào cũng đều có một kết cục tốt đẹp, nhưng sự thật không phải là vậy. Nên đâm rách tư tưởng này của cậu ấy, nên cho cậu ấy biết, bản chất của cuộc sống chính là tàn nhẫn. Nhưng suy nghĩ và hành động của Thời Tây lại không giống nhau. Thời Tây lướt qua câu chuyện hai cô gái mang giày đỏ bị chém đứt chân, lướt qua câu chuyện mỹ nhân ngư vì tình yêu mà đánh đổi giọng nói, nhưng kết cục vừa không có được tình yêu lại còn bị tan biến thành bọt sóng. Cuối cùng, hắn dừng lại ở một câu chuyện có kết thúc hạnh phúc.

Đây chỉ là chuyện của hai người, cho dù người khác cho là tàn nhẫn, nhưng Thời Tây cho là tốt đẹp, như vậy là đủ rồi.

Hắn đứng lên, chậm rãi đọc. Không bao lâu, Thời Tây liền nghe được tiếng hít thở từ đầu bên kia truyền tới: "Ngủ thật ngon, thật sâu nhé, Quả Tri." Hắn khép điện thoại di động lại.

Ngày kế tiếp, Thời Tây cầm theo hai quyển sách và máy vi tính xách tay mà rời đi. Máy bay bắt đầu di chuyển trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu bay lên bầu trời. Thời Tây lấy phong thư của Quả Tri viết để trong túi quần ra. Trên tờ giấy chính là chữ viết chỉnh tề của Quả Tri. Hắn vừa chống càm vừa đọc nội dung bức thư.

【 Thời Tây!

Khoan đã, để cho tớ nghĩ trước tiên nên nói gì với cậu cái đi. Cậu có thể đáp ứng một yêu cầu của tớ không? Đó là phải đọc hết phong thư này, nếu không, nếu không cậu không phải là một người tốt!

Tớ biết cậu bận rộn, vội vàng viết tiểu thuyết, vội vàng đọc sách, vội vàng xem DVD, vội vàng chơi trò chơi. Nhưng mà, những lúc viết tiểu thuyết, những lúc đọc sách, những lúc xem DVD, những lúc chơi trò chơi, thật ra thì cậu có thể nghĩ đến tớ một chút. Tớ đột nhiên phát hiện một chuyện, lúc viết những câu ở trên, tớ quả thực rất không biết xấu hổ!

Thời Tây à, tớ mua rất nhiều viết bỏ vào trong ngăn bàn của cậu, cũng thay cậu khóa cửa sổ thật kĩ. Tớ mua cuốn sách《 Kỷ xảo chụp hình 》, gần đây đang nghiên cứu. Trong kì nghỉ đông, tớ sẽ thu thập thật nhiều tư liệu cho cậu. Cậu có thể yên tâm về nhà đón năm mới. Tớ ở chỗ này thành tâm chúc phúc cậu lên đường xuôi gió, phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn.

Đúng rồi, đúng rồi, kì nghỉ đông năm nay tớ phải đi làm thêm rồi.

Tớ rốt cuộc đang viết cái gì vậy? Tại sao thoạt nhìn lại thấy rất ngốc nghếch? Hay là viết lại trên tờ giấy khác đi.

Hay là, dùng tờ giấy này để viết đi. Tờ giấy có vẽ ngoằn nghèo ở trước mặt, cậu không nên mở ra xem.

Cậu luôn nói cái thế giới này rất xấu xa, tớ lại cảm thấy cái thế giới này có ánh mặt trời ấm áp, có đóa hoa xinh đẹp, có bầu trời xanh thẳm, có trung tâm mua sắm chất đầy thực phẩm cùng quần áo xinh đẹp, có người hiền lành, giống như thiếu nữ, Hoa nhi, Đường tỷ, bạn cùng phòng của tớ cũng khá tốt, vậy thế giới này xấu ở chỗ nào? Thời Tây, không nên quá căm ghét cái thế giới này, bởi vì tớ cũng đang sống trong cái thế giới này.

Cuối cùng, cám ơn cậu, cảm ơn cậu đã sống cho tới hôm nay, để tớ có thể quen biết được một người tên là Thời Tây.

Làm sao bây giờ, rõ ràng nói là cuối cùng, nhưng tớ còn muốn viết nữa. Tớ sẽ ngồi đây viết cho đến khi cậu tỉnh ngủ luôn sao? Tớ thật muốn kết thúc, gặp lại sau.

Tớ lại muốn viết, vậy thì nói một câu thật ý nghĩa để làm kết thúc nha.

Ai nha, không nghĩ ra được, làm sao bây giờ, bảo bối. 】

Hai chữ bảo bối cuối cùng được viết chèn lên những hình trang trí trên tờ giấy nhưng vẫn có thể đọc được bình thường. Tay cầm tờ giấy của Thời Tây rũ xuống, hắn quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Lúc này, tình cảm không có báo trước chút nào đã trở lại trong cơ thể hắn. Khóe miệng đẹp mắt của hắn nhẹ nhàng cong lên.

Thích, thứ tình cảm này đúng là lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực.

Nhưng mà có thể vứt bỏ sao? Cứ để cho nó tiếp tục lãng phí đi.


Những ngày qua, Quả Tri đi làm việc ở nhà hàng do bạn của Quả Vân làm chủ. Kể từ sau khi tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp, Quả Vân vì muốn rèn luyện cậu, vừa đến ngày nghỉ sẽ để cho cậu tới nơi này làm, cho nên Quả Tri đã rất nhuần nhuyễn công việc ở đây. Đây là một nhà hàng chuyên bán thức ăn nhanh, bố trí rất sạch sẻ và chỉnh tề. Bởi vì muốn tiết kiệm thời gian, những nhân viên văn phòng làm việc gần đó thường ghé vào đây, cho nên nhà hàng này làm ăn cũng không tệ lắm.

Một ông khách quen của nhà hàng này đã quen biết Quả Tri, thấy Quả Tri, không nhịn được cười khanh khách kêu: "Quả Tri, lại nghỉ sao? Ba cháu cũng thật là, khó có được ngày nghỉ, vậy mà còn bắt cháu đi làm."

"Con cảm thấy đi làm rất tốt mà!"

"Đứa nhỏ này tương lai rất có tiền đồ! Hôm nay nên ăn món nào đây?" Ông lựa chọn món ăn, Quả Tri chỉ vào vài món ăn, đàng hoàng nói: "Mấy món ăn này hôm nay có chút mặn." Lời này mới vừa nói xong, bị ông chủ đứng cách đó không xa nghe được: "Quả Tri! Lại đang nói càn cái gì vậy?!" Ông chủ Tôn Hùng và Quả Vân là chiến hữu của nhau, đều là những người thẳng thắn. Nhưng Tôn Hùng so với Quả Vân sáng sủa hơn. Quả Tri tiến lại gần Tôn Hùng. Quả Tri sẽ không sợ Tôn Hùng giống như sợ ba mình.

"Nhưng phật Di Lạc thúc thúc, hôm nay những món thức ăn kia quả thật có chút mặn."

"Con còn nói? Bác nói bao nhiêu lần rồi? Đừng gọi bác như vậy! Tiểu tử con cũng biết phá hư chuyện làm ăn của người khác quá. Nếu con không nói ra, người khác cũng sẽ không biết, mặn thì uống nước nhiều là được." Tôn Hùng nói lớn, làm cho khách hàng nghe không sót một từ, nhưng mọi người cũng đã quen rồi.

Quả Tri gật đầu một cái. Tôn Hùng đưa một phần thức ăn đóng hộp cho Quả Tri: "Trung tâm kĩ thuật số, lầu 2, khu A19."

"Được!" Quả Tri xách theo túi ni lon liền đi ra ngoài. Trung tâm kĩ thuật số cũng không xa, bên trong tràn đầy hình ảnh, âm thanh, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện phiếm. Cậu đi thang cuốn lên lầu hai, đứng ở trên đó nhìn kĩ xung quanh nhưng vẫn không tìm được khu A19 ở đâu. Cậu liền đứng ở đó lớn tiếng nói: "Người nào vừa mới gọi một phần thức ăn của nhà hàng 'CƯỜI HA HA' vậy?~~ Nhân viên giao hàng đến rồi đây, ra nhận đi. Một phần cơm nhiều thịt, hương vị ớt cay tới rồi đây! ~~ Nhanh lên, nhanh lên ~~ để lâu sẽ nguội mất ~~" Giọng nói của cậu thu hút không ít sự chú ý của mọi người.

"Quả Tri!" Có một âm thanh gọi Quả Tri lại. Quả Tri quay người, ngay sau đó nhận ra đối phương, có chút vui mừng đi tới: "Lâm Lâm!"

"Nghe giọng nói có chút quen thuộc, không nghĩ tới là cậu."

Quả Tri quan sát chỗ này một chút: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

"Bạn trai tớ mở tiệm, tớ tới nơi này giúp một tay. Cậu ăn mặc cái gì vậy?" Vương Lâm Lâm dòm trang phục Quả Tri mặc trên người, trước ngực còn có mấy chữ to 'Cửa hàng thức ăn nhanh CƯỜI HA HA'.

"Tớ đang làm thêm nhân kì nghỉ đông." Quả Tri không nhịn được cười. Vương Lâm Lâm nhìn mặt của Quả Tri, cậu ấy tựa hồ không thay đổi, nhưng lại luôn cảm thấy có nơi nào đó đã thay đổi, đột nhiên hỏi: "Này, bộ dáng tươi như gió xuân này của cậu là sao? Có phải đã yêu rồi, đúng không?"

Quả Tri hoảng sợ lui về phía sau: "Nói càn, không, không có!" Mới vừa phủ nhận chưa được hai giây, cậu lại thừa nhận: "Đúng vậy!"

"Thời gian duy trì nói láo cũng quá ngắn!" Vương Lâm Lâm trợn trắng mắt, cũng không có hỏi nhiều, dù sao đang học đại học yêu đương cũng là chuyện rất bình thường. Vương Lâm Lâm kéo cái ghế lại, đặt ở trước mặt Quả Tri: "Chúc mừng cậu, không còn là trai tơ nữa."

Quả Tri mới vừa ngồi xuống , đột nhiên bật đứng lên: "Cậu, nói càn! Chúng tớ chưa có làm!" Hai giây sau, Quả Tri ngồi xuống lần nữa, buông lỏng nói: "Chúng tớ đã làm rồi!"

"Cậu bị bệnh thần kinh sao?" Vương Lâm Lâm không nhịn được trợn trắng mắt, thấy Quả Tri treo máy chụp hình trước ngực: "Xin hỏi, cậu ra ngoài giao thức ăn, cần mang máy chụp hình sao?"

"Tớ có chuyện cần dùng tới!"

"Có muốn chụp hình tớ hay không? Đến lúc đó đưa cho Hoa Cốc Vũ xem một chút, hỏi cậu ấy bây giờ tớ có đẹp hơn không."

"Cái này không thể được, cậu không nằm trong phạm vi lựa chọn tư liệu cho Thời Tây của tớ!"

"Cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Thời Tây? Cái tên này hình như có chút ấn tượng. Tớ nhớ ra rồi, có phải cái người lúc nào cũng mang cái mũ giống như giang hồ không? Cái tên quái nhân không chút đặc sắc gì đó sao? Lúc ấy cậu nguyện ý cùng hắn chơi đùa, hắn liền cùng cậu vào trường đại học Z sao?" Vương Lâm Lâm chẳng qua là thành thật mà nói ra ấn tượng của mình đối với Thời Tây khi học trung học đệ nhị cấp. Quả Tri có chút bất mãn, chu môi: "Lâm Lâm, thật ra thì trước kia là tớ lừa gạt cậu. Dáng dấp của cậu một chút cũng không đẹp!!"

Câu này là từ trong miệng Quả Tri nói ra sao? Vương Lâm Lâm trợn mắt: "Quả Tri, cậu bị trường đại học Z làm cho thay đổi sao? Tớ không đẹp nơi nào?!"

"Chỗ nào cũng đều không đẹp!"

"Này, chuyện này rốt cuộc là sao? Quan hệ giữa cậu và Thời Tây tốt lắm sao? Người khác đều nói hắn xấu xí cơ mà."

"Thời Tây bây giờ không mang cái mũ trên đầu nữa!"

"Vậy thì thế nào, còn không phải là một tên quái nhân sao?"

Quả Tri lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh lên, đưa điện thoại di động cho Vương Lâm Lâm xem. Mặt Vương Lâm Lâm khinh thường nhận lấy điện thoại di động, vừa nhìn, máu thích trai đẹp trong cơ thể cô lại tăng trưởng cấp tốc, giọng nói cũng thay đổi: "Đây là Thời Tây?! Cậu nói đây là Thời Tây?!"

Thật hỏng bét, tác dụng phụ của thích thật đáng ghét, đã lây bệnh cho Quả Tri. Quả Tri có chút kiêu ngạo, nhưng mà cũng khó trách, có ai mà không muốn người khác khen bạn trai của mình đâu chứ! Đây chính là bạn trai của mình, Thời Tây.

Con ngươi của Vương Lâm Lâm mau chóng trừng to, vẫn như cũ xem hết tấm hình này tới tấm hình khác trong điện thoại di động của Quả Tri: "Này, Quả Tri, tại sao album hình trong điện thoại di động của cậu tất cả đều là hình của Thời Tây vậy? Hơn nữa tất cả đều là những tấm hình chụp lén!"

"Còn tại sao nữa, đương nhiên là bởi vì cậu ấy đẹp trai."

"Đơn giản vậy sao..."

Lúc này truyền tới tiếng gọi ầm ỉ: "Nhân viên của nhà hàng thức ăn nhanh CƯỜI HA HẢ có ở đây không? Tôi vừa gọi cho ông chủ của các người, ông chủ nói đã cho người đi giao thức ăn rồi mà. Tôi đã đặt phần cơm có nhiều thịt, vị ớt cay đó.~~"

"Nguy rồi, quên chuyện này. Tớ đi giao cơm cho khách đây, tạm biệt!"

"Đi đi, lần sau có rãnh rỗi tới tìm tớ chơi."

"Được, được!"

Quả Tri đứng lên, đi không đầy hai bước, Vương Lâm Lâm ở sau lưng gọi cậu lại: "Quả Tri, số điện thoại của Thời Tây là gì?"

Lỗ tai của Quả Tri nghe được nhưng trong lòng của Quả Tri không nghe thấy. Cậu tiếp tục bước nhanh đi về phía trước: "Tôi là nhân viên giao cơm của nhà hàng 'Cười Ha Ha'. Xin lỗi vì đã giao cơm chậm."

Mới vừa về tiệm, giọng nói của Tôn Hùng liền truyền tới: "Tiểu tử kia, có phải là đi lạc đường rồi không?"

"Con gặp lại một người bạn học, trò chuyện mấy câu."

"Bạn học trai hay là bạn học nữ?"

"Bạn học nữ."

Tôn Hùng nhếch môi, sờ bụng một cái, nhạo báng Quả Tri: "Không nghĩ tới con cũng biết yêu đơn phương!"

"Không phải như bác nghĩ."

Tôn Hùng không nghe giải thích, mang theo nụ cười rời đi. Quả Tri lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Thời Tây: "Này, Thời Tây, cậu đoán xem tớ mới vừa gặp phải người nào?"

"Vậy cậu đoán tôi có hứng thú muốn biết sao?" Đầu kia giọng nói lạnh lùng.

"Vương Lâm Lâm."

"Không quen biết!"

"Trước kia ngồi cùng bàn với tớ. Cô ấy nhớ cậu, nhưng mà cô ấy nói cậu xấu, sau đó tớ đem hình của cậu ra cho cô ấy xem. Cậu thật sự nên biết biểu cảm lúc đó của cô ấy. Để tớ xem cô ấy còn nói cậu xấu nữa không. Lâm Lâm không phải người xấu, chỉ mỗi cái tội là mê trai đẹp." Quả Tri an ủi Thời Tây.

Thời Tây không muốn được an ủi, hắn chỉ muốn hỏi một chuyện: "Quả Tri."

"Sao?"

"Tại sao cậu lại có hình của tôi?"

"Chuyện đó, nó, nhưng thật ra là như vầy." Quả Tri cau mày suy nghĩ nên nói ra như thế nào, nhưng không thể nói ra được, vậy thì cứ cắt đứt cuộc gọi của Thời Tây là được!

Quả Tri đứng ở cửa tiệm, hai tay bỏ vào trong túi quần, nhìn đường phố. Tâm tình bây giờ, giống như sáng sớm sáng rỡ, giống như đứng l giữa ánh mặt trời, giống như nghe được một bài hát sôi động, không nhịn được, chỉ muốn nhẹ nhàng lay động thân thể.


  Ban đêm, Quả Tri ngồi ở trên giường, cậu đã rửa tất cả hình ảnh chụp gần đây ra, một xấp ảnh thật dầy ở trên giường. Cậu tỉ mỉ phân loại ảnh, sau đó bỏ vào trong phong thư. Cậu lấy bút ra, nằm lỳ ở trên giường nghiêm túc viết lên đó tên Thời Tây. Hai chân cậu động đậy, áp mặt lên phong thư, cắn đầu bút, suy nghĩ một hồi thì lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thời Tây.

【 Địa chỉ nhà của cậu là gì thế? Tớ muốn gửi đồ cho cậu. 】

Bên kia hồi lâu không có đáp lại, Quả Tri lại tiếp tục gửi thêm một tin nhắn.

【 Cậu yên tâm, tớ sẽ không đi trộm đồ. Bất quá, tớ cũng sẽ gửi địa chỉ nhà của mình cho cậu. Nếu như nhà cậu có tổn thất cái gì, cậu có thể trả thù tớ. 】

Ngay sau đó, Quả Tri đem địa chỉ nhà mình gửi qua cho Thời Tây. Bên kia vẫn như cũ không có đáp lại. Chắc là do Thời Tây bận rộn, hoặc là điện thoại di động hết pin. Quả Tri nghĩ như vậy, đem phong thư đặt ở dưới gối. Chu Tuệ ôm chăn đi vào phòng của Quả Tri: "Gần đây khí trời trở nên lạnh, đoán chừng có tuyết rơi, cho nên con cần phải dùng thêm một tấm chăn nữa."

"Như vậy cũng được rồi mà mẹ!" Quả Tri từ trên giường đứng lên.

Chu Tuệ muốn giúp Quả Tri sửa sang lại giường: "Con xuống mau đi, để mẹ tranh thủ dọn dẹp giường cho con, nếu không ba con về mà thấy sẽ trách mẹ cưng chìu con." Quả Tri gật đầu một cái, xuống giường đứng ở bên cạnh. Chu Tuệ sắp xếp gối chăn cho ngăn nắp lại, cầm cái gối lên vỗ vỗ, vô tình thấy được cái phong thư màu vàng nhạt. Bà vừa định cầm lên, lại bị Quả Tri đoạt mất, vẻ mặt của cậu rất dễ dàng bán đứng cậu.

Chu Tuệ cười cười: "Xem con như vậy, là viết cho bạn gái sao?"

Quả Tri cầm phong thư không lên tiếng, Chu Tuệ dọn dẹp xong, đi ra tới cửa, đột nhiên xoay người, bà cứ như vậy nhìn Quả Tri. Trong ánh mắt của bà có cái gì đó rất khó tả, bà cẩn thận hỏi Quả Tri: "Quả Tri, là bạn gái, đúng không?" Câu hỏi của Chu Tuệ mang theo sự lo lắng cùng băn khoăn của bà, nhưng vẫn là Quả Tri đau nhói. Cái nhà này không ai quan tâm mình chọn tình cảm, chỉ quan tâm mình chọn giới tính.

"Dạ, là cô gái, nhưng còn chưa phải là bạn gái, chẳng qua là có chút cảm mến." Vì vậy cậu đã bắt đầu nói dối, biết rõ nói dối là không tốt, nhưng đối mặt trước tình huống này, trừ nói dối ra còn có những biện pháp khác sao? Chỉ có phương diện này là Quả Tri không thể giống như đứa bé nữa.

Cậu không cách nào tổn thương người nhà, cậu sợ những chuyện trước kia, nhưng mà làm cho cậu sợ hãi nhất chính là ba của cậu sẽ hủy diệt tình cảm của cậu cùng Thời Tây. Ông ấy sẽ làm như thế, ông ấy nhất định sẽ làm như thế. Cho nên, cứ nói láo, cứ tiếp tục nói láo.

Cậu không chỉ có tình yêu, cậu còn có gia đình.

Chu Tuệ nghĩ Quả Tri sẽ không lừa gạt mình, cũng sẽ không nói dối, yên tâm cười: "Vậy thì tốt."

Vậy thì tốt, vậy thì tốt sao? Lời của Chu Tuệ vô tình, tựa như bà ấy đang đưa hai tay ra, từ sau lưng đẩy Quả Tri xuống vực sâu thống khổ.

Điện thoại của Thời Tây gọi tới, Quả Tri liếc nhìn Chu Tụê đang đi tới phòng bếp, nhận điện thoại: "Thời Tây!~" Cậu nhẹ nhàng kêu tên Thời Tây một cách ấm áp.

Đầu kia trầm mặc một hồi, hỏi: "Chuyện gì?"

"Không có gì, tớ rất khỏe."

Lúc này, Quả Tri nghe được âm thanh có người mở cửa, cậu vội vàng nói: "Một hồi tớ sẽ gọi lại cho cậu." Nói xong vội vàng bỏ điện thoại di động vào trong túi quần. Quả Vân vừa đi ra ngoài cùng bạn bè uống trà trở về. Ông ngồi ở trên ghế sa lon, bắt đầu xem ti vi. Quả Tri ngồi ở cách đó không xa. Lâu lâu Quả Vân sẽ nhìn Quả Tri. Lần trước ở trung tâm mua sắm, thấy chuyện hai tên nam sinh kia, trong đáy lòng của ông lại nổi lên lo lắng bấy lâu ẩn nấp. Ông lo lắng có một ngày Quả Tri sẽ dẫm lên vết xe đổ đó, lo lắng đầu óc Quả Tri còn ngu muội muốn cùng nam sinh ở cùng nhau. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến, ông liền cảm giác một trận bực mình.

"Chứng kiến cảnh hai tên nam sinh đồng tính bị mọi người phản đối ở trung tâm thương mại lần trước, con có ý kiến gì không?" Quả Vân hỏi thẳng, Quả Tri ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới đột nhiên sẽ nghênh đón cái câu hỏi này. Cậu trầm mặc không nói, Quả Vân tiếp tục hỏi: "Con cũng cảm thấy bọn họ rất ghê tởm sao?" Lại là một câu hỏi muốn thử dò xét cậu, so với Chu Tuệ còn trực tiếp hơn.

Rất tàn nhẫn! Quả Tri siết chặt tay, muốn mình trả lời sao? Muốn chính miệng mình thừa nhận tình cảm của mình rất ghê tởm sao? Đây là một câu hỏi mà Quả Tri không muốn trả lời, vĩnh viễn cũng không muốn!

"Nhưng ba à, không phải ba dạy con rằng nói xấu người khác là không tốt sao?"

"Còn tùy người. Loại người như bọn họ thì bị mắng là đúng, toàn là những người không biết liêm sỉ." Quả Vân cũng không biết, những lời mà người khác mắng hai tên nam sinh lần trước cũng đánh vào trên người Quả Tri.

"Loại người như vậy không đáng giá để nhận được sự thương cảm từ mọi người." Quả Vân một mực nói ra, khi có chút kích động ông sẽ nói chuyện một cách nghiêm nghị. Quả Tri nghe, loại người như vậy, loại người như vậy, mình cũng là loại người như vậy.

Chu Tuệ ở một bên xen vào: "Anh cũng đừng nói thế, Quả Tri bây giờ có thích nữ sinh. Anh nói chuyện này làm gì."

Quả Vân phản ứng không nhiều, liếc mắt nhìn Quả Tri: "Con cũng đã lớn, chuyện yêu đương như vậy ba cũng không có biện pháp xen vào nhiều. Nhưng mà không thể ảnh hưởng tới việc học, nghe chưa?"

"Dạ!~" Nghe được Quả Tri trả lời như vậy, Quả Vân cũng yên tâm. Ông cũng giống như Chu Tuệ, cảm thấy tính tình Quả Tri như thế sẽ không lừa gạt mình.

Ở nơi này, chỉ trong nháy mắt, Quả Tri đột nhiên xuất hiện cô độc như thế. Trong cái nhà này tựa hồ chỉ có mình và tình cảm không được công nhận của mình, sau đó chính là lời nói dối chất thành đống.

Đối với chuyện này, thái độ của bọn họ không phải là một mực cũng rất rõ ràng sao? Chỉ có mình Quả Tri, ngây ngốc hy vọng theo thời gian, bọn họ có thể sẽ tiếp nhận một chút, sẽ tha thứ một chút. Nhưng thực tế đánh nát ảo tưởng của cậu, sâu trong nội tâm có một âm thanh đang cười nhạo: "Đừng có nằm mơ, bọn họ sẽ không chúc phúc tình yêu của mày đâu, ngược lại bọn họ sẽ nguyền rủa tình yêu của mày. Đừng có nằm mơ, tỉnh lại đi, mở hai mắt ra nhìn rõ đi."

Quả Vân đi tới phòng bếp giúp Chu Tuệ. Quả Tri đi trở về căn phòng, đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện từ nãy giờ cậu vẫn chưa ngắt điện thoại với Thời Tây. Cậu lần nữa đưa điện thoại di động đặt ở bên tai: "Cậu nghe hết rồi sao?"

"Ừ!~"

"Tớ không phải cố ý nói dối. Tớ không phải là không muốn thừa nhận cảm tình của mình..." Quả Tri muốn giải thích.

"Đừng nói nữa, Quả Tri." Thời Tây nghe được đối thoại của bọn họ, biết gia đình Quả Tri, nhưng hắn có thể làm gì đây? Phóng tới nhà Quả Tri, đánh ba mẹ của Quả Tri một trận, sau đó khóc lớn, quỳ gối cầu xin Quả Vân đồng ý sao? Quá không thực tế, thời cơ còn chưa tới. Bây giờ bất kể là làm gì, cũng sẽ bị từ chối, đem ra làm trò cười mà thôi. Thời Tây quá quen thuộc với thực tế. Người bình thường sẽ bị bất công trên thế giới đánh chết, nhưng ma quỷ không phải thuộc về thế gian. Thời Tây một mực ngủ say dưới đất, một ngày nào đó sẽ thức dậy dẹp bỏ mọi bất công.

Quả Tri dừng lại, cố buông lỏng, nói sang chuyện khác: "Hơn nữa tớ cũng sợ cây roi của ba, đánh rất là đau."

"Quả Tri, cứ như vậy chờ tôi đi, chờ tôi tự tay bẻ gãy cây roi kia,"

"Ừ, tớ chờ cậu, tớ sẽ một mực chờ cậu." Quả Tri siết chặt điện thoại di động, liều mạng gật đầu, sau đó hốc mắt mơ hồ.

Đôi khi, nhớ một người nào đó còn làm cho chúng ta cảm thấy cô đơn hơn là lúc chúng ta chỉ có một mình.

Thời gian cách xa Thời Tây cũng đã lâu, Quả Tri đối với Thời Tây càng ngàycàng cảm thấy nhớ. Cậu muốn nhìn hắn ngồi xếp bằng, đặt laptop ở trênđùi; muốn nhìn ngón tay xinh đẹp của hắn cầm bút, viết những dòng chữngoệc ngoạc lên trên giấy; muốn nhìn hắn tập trung viết tiểu thuyết,tập trung đến độ như bỏ quên cả thế giới; muốn biết hắn gần đây có sởthích kì quái gì nữa không. Cậu nhớ bộ dáng đẹp mắt của hắn, muốn nghehắn chửi mình.

Trong lồng ngực của cậu chứa tràn đầy tình cảm, không còn chỗ trống.

Muốn thấy hắn, dù chỉ là một giây cũng được.

Tựa như, chỉ những khi ở cạnh Thời Tây, cậu mới thật sự là chính mình.

Ở trong cửa hàng bận rộn hết một ngày, Quả Tri uống một ngụm nước, sau đó mặc chiếc áo khoác thật dầy vào, vừa bước đi ra khỏi cửa liền khôngnhịn được run run người. Thời tiết hôm nay có phần lạnh lẽo. Quả Tri đávăng cục đá nằm trên đường. Cậu một hồi thì nhìn qua bên kia lề đường,một hồi lại nhìn thẳng về phía trước, một hồi lại nhìn một chút khóilạnh tỏa ra từ trong miệng của mình.

Trên đường về nhà sẽ đi ngangqua một công viên cũ kỹ, đa số các thiết bị bên trong đã cũ rách, hưhại. Bởi vì công viên này cũng ở gần nhà, cho nên Quả Tri khi còn bé rất thích đến nơi này chơi. Quả Tri giẫm lên trên lá khô mà đi, hai tay cậu bỏ vào trong túi quần, mắt không ngừng quan sát nơi này. Khi còn bé,cậu thích nhất là trò xích đu ngựa. Vậy mà, sau bao năm, xích đu ngựa đã bị hư hỏng, nằm trên đất chẳng khác nào một đống phế liệu. Quả Tri trèo lên phía trên ngồi. Cậu nhặt một nhánh cây nhỏ nằm dưới đất lên, tiếptheo là viết hai chữ 'Thời Tây', sau cùng là vô thức mà bật cười lên.Nếu như để Thời Tây thấy, nhất định mình sẽ bị mắng.

Cậu lấy điện thoại di động ra, mở camera lên, tự quay phim chính mình.

"Thời Tây! Là tớ, Quả Tri. Chuyện là như vậy. Ai nha, thật là, chờ tớ mộtchút." Quả Tri đưa tay phải ra, không ngừng chỉnh camera sao cho có thểquay rõ cậu và cái xích đu ngựa cũ kĩ cậu đang ngồi lên, sau đó nóitiếp: "Chúng ta là người yêu của nhau có đúng hay không? Cho nên, cậunói thử xem, năm mới cũng phải làm cái gì đó cho nhau, đúng không? Tớ có thể nói một nguyện vọng nhân dịp năm mới có đúng hay không? Cậu có thểquay lại một đoạn video như vầy rồi gửi cho tớ được không? Tớ khôngmuốn xem hình của cậu nữa, tớ muốn nhìn cậu cử động và nói chuyện. Tớyêu cầu có hơi quá đáng rồi, đúng không?"

Quả Tri kết thúc đoạn video này, vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, đứng lên, đi tới đi lui ở trong công viên. Cậu suy nghĩ có nên gửi đoạn video này cho Thời Tâyhay không. Đột nhiên, cậu quay sang thùng rác bên cạnh: "Mày nói cho tao biết đi, có nên gửi hay không. Nếu như mày cho rằng tao không nên gửi,vậy thì liền động đậy hai cái. Còn nếu như mày cho rằng tao nên gửi, vậy thì đừng động đậy." Đây là cái yêu cầu quỷ quái gì vậy? Quả Tri, cậunghĩ rằng thùng rác có thể đi hai bước đúng không?

Thấy thùng ráckhông động đậy, Quả Tri gật đầu một cái: "Được, là do mày lựa chọn,không phải tao lựa chọn." Nói xong Quả Tri nhấn nút gửi, sau đó bỏ điệnthoại di động vào trong túi quần, mang theo nụ cười mà chạy về nhà.

Chu Tuệ thấy bộ dáng thở hổn hển của Quả Tri: "Con vừa đi đâu thế? Trễ như thế mới về nhà, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm đi."

"Con đi dạo xung quanh đây một chút. Hôm nay thật là lạnh."

"Đúng vậy, nói không chừng năm nay có thể có tuyết rơi đây." Chu Tuệ nhìn ra ngoài cửa sổ một chút.

Quả Tri cũng cao hứng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đã mấy năm không thấy tuyếtrơi, nếu như tuyết rơi thật thì quá tốt." Chu Tuệ không nhịn được cườinói: "Con đó, bên ngoài có thể coi là người lớn, nhưng bên trong so vớitrẻ con không khác chút nào."

Người một nhà cùng nhau ăn cơm, như thế mới là gia đình thật sự, đây là quy tắc Quả Vân đề ra. Quả Tri gắp thức ăn bỏ vào trong chén, nhớ lại Thời Tây, lúc đi du lịch, ngồi ở trongquán ăn nhỏ, Quả Tri nói rất nhiều, những chuyện cần hoặc không cầnthiết cũng đều muốn nói cho Thời Tây nghe, cho dù hắn không có chút nàođáp lại.

Giống như thường ngày, cơm nước xong, Chu Tuệ dọn dẹp chénđũa, Quả Vân lập tức đốt một điếu thuốc: "Bạn gái con cũng là học sinhsao?" Ông thở ra một làn khói trắng.

"Cô ấy là học sinh, thành tíchrất tốt, nhưng mà còn chưa phải là bạn gái của con. Con chẳng qua là cóchút thích cô ấy mà thôi." Quả Tri lại bắt đầu khó chịu, đứng lên. Những lời nói dối không chút ý nghĩa này từ trong miệng cậu phát ra, chỉthông qua đại não, không thông qua buồng tim.

"Ừ! Tìm bạn gái, phảitìm một người đàng hoàng, lễ phép. Con xem anh họ của con đấy, lần trước dẫn bạn gái về. Con gái gì đâu mà trang điểm lòe loẹt, ăn mặc chẳng ragì. Mọi người đều nói nhỏ với nhau, thật là làm cho dòng họ mất mặt."

"Dạ!"

Chỉ có cha mẹ là thật sự thân thích thôi, còn những người khác trong dònghọ chẳng qua là mang cùng dòng máu mà thôi. Nếu như bạn làm chuyện kỳquái, ánh mắt của bọn họ, lời nói của bọn họ sẽ đổ dồn về bạn. Bất cứkhi nào rãnh rỗi, họ lại lôi ra để chê bai, chỉ trích.

Loại tình cảm này, muốn tiếp tục, phải đối mặt với rất nhiều chuyện, thật sự rất nhiều.

Rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần xong, nhưng việc cần được thừa nhận so với việc chuẩn bị tinh thần còn khó hơn.

Có nhiều người buông xuôi, cũng có nhiều người kiên trì.

Quả Tri không muốn buông xuôi một lần nào nữa. Cậu đã từng buông xuôi,nhưng kết quả thì sao? Cuối cùng vẫn thích Thời Tây như cũ. Đây là linhhồn, đây là buồng tim, đây là hạnh phúc.

Mặc dù phần tình cảm này có chút không công bằng , nhưng cũng không cô độc, không chỉ riêng mình, mà còn có người khác.

Tiếp nhận sau đó chịu đựng.

Bọn họ trò chuyện với nhau, thời gian trôi qua. Lúc 11 giờ, Chu Tuệ ở bancông thu dọn quần áo đột nhiên gọi Quả Tri: "Quả Tri, mau tới đây, tuyết rơi!" Quả Tri chạy ra ngoài ban công . Giữa bóng tối đen như mực, những bông hoa tuyết trắng muốt rơi xuống, giống như là thiên sứ giáng trần,cảnh đẹp làm lay động lòng người. Quả Tri đưa tay ra, bông tuyết rơi vào trong lòng bàn tay, hòa tan.

Nơi xa, không biết người nào đốt pháo bông, theo tiếng vang, bầu trời sáng rực rỡ lên.

Quả Vân cũng đi ra, ba người đứng ở ban công nhìn cảnh tuyết rơi đã mấy năm không thấy. Nó thật ra thì cũng không đẹp lắm.

Quả Vân cùng Chu Tuệ trò chuyện, mà lòng của Quả Tri lại xáo động. Trongcon ngươi hơi khuếch trương của cậu có tuyết, có pháo hoa ngũ sắc, cũngcó cái công viên cũ rách kia. Bên trong công viên cũ rách đó có chiếcxích đu ngựa, ở trên chiếc xích đu ngựa có một người con trai. Sẽ khôngsai, không thể nào sai. Thời Tây ngồi ở trên xích đu ngựa, hai tay bỏvào trong túi quần. Hắn biểu cảm lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn pháo bông.

Đây là cái gì cảm giác gì đây? Cơ thể đã có chút nóng.

Hai tay của cậu nắm chặc lan can của ban công. Chu Tuệ thấy biểu cảm của Quả Tri: "Con thật sự thích tuyết như vậy sao?"

"Thích, thích!" Quả Tri nhỏ giọng lập lại, sau đó thân thể của cậu hơi nghiêngvề phía trước, hướng về phía bên ngoài dùng sức kêu, muốn nói với ngườiđang ngồi ở công viên: "Thích, thích, thật sự rất thích!"


  Giọng nói của Quả Tri xuyên thấuvào trong đêm tối, vang dội toàn bộ bầu trời đêm, xuyên thấu qua pháohoa chui vào trong tai của Thời Tây. Thời Tây vẫn như cũ ngắm pháo hoa,Quả Tri cũng ngắm pháo hoa. Mặc dù bọn họ ngắm cùng một phong cảnh,nhưng lại có khoảng cách nhất định.

"Cái đứa nhỏ này, đêm khuya rồi,nói lớn như thế làm gì? Nhỡ đánh thức hàng xóm thì phải làm sao bâygiờ?" Chu Tuệ nói, Quả Vân cũng nhìn cậu với ánh mắt chỉ trích.

"Không có gì, không có gì."

Điện thoại trong tay của Quả Tri đang rung lên, cậu thừa dịp ba mẹ không cóchú ý, lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn lên đọc: "Cậu có cần phảingu xuẩn như thế không? Viết lên đất toàn là những cái quỷ quái!"

Khi đó, Quả Tri dùng nhánh cây để viết lên đất, không chỉ viết tên ThờiTây, cậu còn viết cả một câu nói: Thời Tây, cậu là thiên sứ của tớ, vĩnh viễn.

Quả Tri cười, cười ngọt như vậy.

Cậu đã sớm biết, nếu như bị Thời Tây thấy, hắn nhất định sẽ chửi mình.

Không bao lâu sau đó, Quả Vân và Chu Tuệ trở lại trong nhà. Quả Tri vẫn nhưcũ đứng ở bên ngoài. Nếu như có thể, cậu thật muốn nhảy xuống dưới, bấtkể độ cao như thế nào, bất kể ba mẹ mình, chỉ muốn nhảy xuống, chỉ muốnnhào lên trên người Thời Tây, ôm chặt lấy Thời Tây.

Nhưng, cậu không thể.

"Con còn phải xem bao lâu? Mau vào trong, bên ngoài lạnh lẽo lắm!" Chu Tuệ đã chuẩn bị ngủ.

"Dạ!" Quả Tri đáp ứng.

Thời Tây đứng lên. Đèn đường soi rọi lên hắn, tạo ra cái bóng thon dài nằm ở trên đất, vô cùng mị hoặc. Hắn đi tới nơi bóng tối, điện thoại di độngthông báo có tin nhắn mới.

【 Đừng đi, Thời Tây, chờ tớ! 】

Thời Tây vẫn như cũ đi về phía trước, biến mất ở nơi bóng tối.

Quả Tri đánh răng ở phòng tắm, trong lòng thấp thỏm bất an. Cậu không muốnThời Tây rời đi. Vốn chỉ là muốn nhìn thấy hắn thông qua video, nhưngbây giờ, được thấy Thời Tây bằng xương bằng thịt ở một khoảng cách không xa cũng không gần, cậu lại nảy sinh lòng tham, muốn nhiều hơn, muốnđược nói chuyện với hắn.

Lúc đi ngang qua phòng ngủ của ba mẹ, cậuđứng ở đó một hồi, nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, cậu đành đi raban công. Cái bóng của Thời Tây đã không còn ở xung quanh đây, Quả Tricố chấp đứng ở ban công, ngay cả hoa tuyết bay tán loạn cũng nhìn thấysự mất mát trong lòng cậu. Hồi lâu, Quả Tri đứng lên, xoa xoa đôi chânhơi tê cứng. Cậu không muốn quan tâm chuyện ba mẹ mình đã ngủ rồi hay là chưa nữa. Cậu mở cửa chính, đi ra ngoài. Mong muốn được gặp Thời Tâygiày xéo ở trong ngực, vô cùng mãnh liệt. Ngay cả áo khoác cậu cũngkhông kịp mặc vào, vội vàng chạy ra ngoài kia.

Quả Tri đứng giữa công viên trống trải. Chữ viết xốc xếch trên đất vẫn còn đó; chiếc xích đungựa cũ nát, cô đơn và cái thùng rác cũng vẫn còn đó, chẳng qua là không có Thời Tây.

"Thời Tây!" Quả Tri nhẹ nhàng kêu tên Thời Tây. Khílạnh từ trong miệng phả ra rất nhanh đã tiêu tán. Biết rõ hắn đã đi rồi, lại cố chấp chạy tới đây.

"Chuyện gì?" Giọng nói lãnh đạm từ nơibóng tối truyền tới, giống như cám dỗ của ma quỷ. Quả Tri hoảng hốt quay đầu. Cậu không thấy được Thời Tây, chỉ có thể nhìn thấy bóng tối đángsợ. Nhưng Quả Tri cắn cắn môi dưới, sau đó toét miệng cười. Cậu chạy tới nơi bóng tối. Nơi nào có Thời Tây, cho dù là địa ngục, Quả Tri cũng sẽkhông chút do dự, mỉm cười và đuổi theo.

Xuyên thấu qua ánh sángloáng thoáng của ánh trăng, Quả Tri thấy được Thời Tây ngồi ở ven đường, chân của hắn duỗi thẳng, hai tay chống xuống đất, hơi nghiêng đầu nhìnQuả Tri. Bọn họ, ai cũng không thấy rõ mặt của nhau. Quả Tri chạy đếngần Thời Tây, ngồi ở bên cạnh hắn, lại xê dịch sang bên phải một chút,cùi chõ của cậu đụng chạm vào cánh tay của Thời Tây.

"Thời Tây, tớcho cậu biết, tớ giúp cậu chụp rất nhiều hình. Trong kì nghỉ đông củamình, tớ làm rất nhiều chuyện, nào là quét dọn phòng, nào là đi làm thêm ở nhà hàng thức ăn nhanh. Còn kì nghỉ đông của cậu thì như thế nào? Có ý tưởng viết tiểu thuyết mới sao? Có cảm hứng viết sao? Cậu đã đọc quyểnsách mà tớ tặng chưa?" Có rất nhiều lời muốn nói, Quả Tri không kịp sắpxếp thứ tự, một lèo hỏi Thời Tây.

"Tôi không muốn trả lời câu hỏi ngu xuẩn!"

"Vậy cậu chọn câu hỏi không ngu xuẩn để trả lời đi!"

"Không chọn được!"

Quả Tri dè bĩu môi, thân thể bị ấm áp bao trùm. Thời Tây cởi áo khoác ra,đắp lên người Quả Tri. Quả Tri đang muốn nói chuyện, bị Thời Tây cắtđứt: "Câm miệng, tôi không muốn nghe những lời tình cảm."

"Nhưng chẳng phải cậu cũng đang làm động tác tình cảm đó sao?" Vấn đề Quả Tri đưa ra có chút nghịch ngợm.

Thời Tây đưa tay, lấy cái áo khoác lại: "Vậy trả áo lại đây!"

Quả Tri cũng nắm thật chặt: "Đừng hòng lấy lại!" Thời Tây buông tay, khẽđẩy đầu của Quả Tri ra. Đầu của Quả Tri bị đẩy ra xa, nhưng sau đó cũngthu trở về. Cậu dựa đầu vào vai của Thời Tây, tay của cậu nắm thật chặtquần áo của Thời Tây: "Thời Tây, cậu thật là lợi hại! Những lúc tớ cảmthấy vô cùng cô đơn, vô cùng chán nản, chỉ cần vừa nhìn thấy cậu, tâmtình liền trở nên tốt hơn." Quả Tri cảm thán.

"Đó là do đầu óc của cậu quá đơn giản!"

"Không không, đó là do cậu quá lợi hại!" Quả Tri áp một bên mặt vào cánh taycủa Thời Tây, dùng sức hít hít: "Trên người của cậu có hơi thở êm dịu."

"Đừng nói những lời khó hiểu!"

"Nhưng tớ chính là muốn khen cậu."

"Nhưng tôi cũng không muốn cho cậu khen."

"Nhưng tớ phải khen cậu. Tớ cứ như vậy thích cậu."

Thời Tây đưa tay hứng hoa tuyết, sau đó dùng cái tay đó che ánh mắt của Quả Tri lại.

"Hoa tuyết lành lạnh rất dễ chịu!" Quả Tri ngẩng đầu lên, nhíu mặt.

Thời Tây khôi phục tư thế ban nãy, hai tay chống đất, hơi nghiêng về phíasau, nhìn bầu trời. Thật ra thì trên bầu trời cũng không có gì để nhìn.Hoa tuyết rơi xuống, rơi vào sợi tóc của hắn, rơi vào gương mặt dễ nhìn, dễ rung chuyển trái tim tất cả mọi người của hắn. Quả Tri học theo bộdáng của Thời Tây, cũng đặt hai tay xuống đất, nhìn bầu trời. Đầu ngóntay của bọn họ cũng hơi tiếp xúc nhau.

"Quả Tri, cho dù là một giây, có bao giờ cậu nghĩ tới chuyện từ bỏ chưa?" Giọng nói nhàn nhạt.

"Không có!" Quả Tri liền cười. Cậu luôn cười, luôn cười như vậy: "Tớ không cótư cách đi trách cứ những người đồng tính như chúng ta. Mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng, bọn họ muốn từ bỏ đương nhiên cũng có lí do. Nhưngtớ chính là không muốn từ bỏ. Tớ muốn đem tình cảm của chúng ta quảng bá khắp nơi, để cho người đồng tính luyến ái trên toàn thế giới lấy đấylàm động lực, cùng nhau kiên trì đấu tranh cho hạnh phúc của mình. Đượcnhư vậy, tớ sẽ rất rất hạnh phúc!"

Cậu vẫn ngây thơ giống như xưa,đối với tất cả mọi chuyện đều cảm thấy rất tốt đẹp. Trong mắt cậu chỉtoàn là cái nhìn tích cực. Thời Tây đã từng khinh bỉ sự ngây thơ. ThờiTây quay đầu nhìn gương mặt đó của Quả Tri, ở dưới ánh trăng, so với ánh trăng còn sáng tỏ hơn, lạc vào tầm mắt Thời Tây, Quả Tri tính tình yếuớt nhưng lại kiên cường.

"Lại đang nói những lời ngu xuẩn!" Lời nàyvừa nói xong, một giây kế tiếp, ngón tay của Thời Tây bao trùm ngón taycủa Quả Tri: "Thật là không có biện pháp ngăn cản cậu. Quả Tri, mongmuốn ngây thơ lần này cứ để tôi giúp cậu thực hiện đi!"

Đây là camkết, đúng không? Lòng của Quả Tri bị những lời này bóp nghẹn đến đaunhưng lại rất hạnh phúc. Cảm xúc của cậu thúc giục hành động. Cậu tiếntới gần Thời Tây, khẽ hôn cổ của Thời Tây: "Cám ơn cậu, Thời Tây! Tớ yêu cậu, Thời Tây!"

"Tôi biết!"

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro