Chương 1: Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Tần Lam nhìn thấy Ngô Cẩn Ngôn là ở tiệc đính hôn của em trai. Cô trang điểm vô cùng tinh xảo xinh đẹp, khi xuất hiện ngay lập tức liền cướp đi toàn bộ sự chú ý của nàng.

Ngô Cẩn Ngôn thực sự đẹp.

Rất đẹp.

Cái loại sắc đẹp vừa thấy sẽ biết đây là con gái cưng của một gia đình giàu có, được ngàn kiều trăm sủng mà lớn lên. Bởi vì cô chỉ vừa mới trưởng thành, tuổi không lớn, nên trên người còn mang đậm vẻ không rành thế sự cùng sự ngây thơ từ trong xương cốt.

Trước đó, Tần Lam cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích một cô gái như vậy.

Tuy nàng là con gái duy nhất của Tần gia, nhưng chung quy cũng không phải là do chính thất sinh ra. Đoạn thời gian dài 18 năm lúc chưa được Tần gia đón về, nàng đã phải trải qua rất nhiều khổ sở, rất nhiều khó khăn. Trở về Tần gia rồi, 6 năm qua, Tần Lam lại phải trải qua rất nhiều lần gió tanh mưa máu, phải dùng rất nhiều tâm cơ thủ đoạn, mới có thể đứng vững gót chân.

Mà Ngô Cẩn Ngôn, loại con gái được nuôi dưỡng, chăm sóc như hoa trong nhà kính mà lớn lên này, rõ ràng không phải người cùng thế giới với nàng, không phải người mà nàng có thể dễ dàng mà chạm đến.

Tưởng chừng như rất khó có thể nhận lấy tình cảm của Ngô Cẩn Ngôn, nhưng sau một sự cố đóng giả làm "vị hôn thê" giả của Ngô Cẩn Ngôn, giúp cô giải vây một phen cũng xem như Tần Lam có tài.

------

Vào một buổi tối nào đó ở hai tuần sau, Tần Lam bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia mang theo một giọng nữ thấm đẫm men say, vừa ngọt vừa trong, lại còn mềm mại dinh dính mà kêu nàng.

- Tần Lão Sư~ em uống say mất rồi, đầu óc choáng váng, chị tới đón em được không?

Tần Lam còn chưa kịp phản ứng thì đã có một giọng nữ khác vang tới.

- Alo, chị là vị hôn phu của Ngô Cẩn Ngôn đúng không? Cô ấy tham gia tiệc gặp mặt bạn học nhưng uống say quá, chị có thể đến đón cô ấy không?

Địa điểm mà cô gái kia báo, trùng hợp làm sao, lại ở ngay cạnh chỗ nàng đang đi xã giao, vì thế không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Tần Lam đồng ý.

Năm phút sau, nàng xuất hiện ở cửa phòng KTV bên cạnh.

- Tần Lão Sư ~

Một cô gái nhỏ xinh đẹp mềm mại giang hai cánh tay ôm chầm lấy nàng, khuôn mặt nhỏ nóng hừng hực cọ lung tung trên ngực, giọng nói mang theo men say.

- Em uống nhiều rượu quá, thật là khó chịu, thật là khó chịu...

Dù mang theo hơi rượu nhưng không hề khó ngửi chút nào, ngược lại còn tỏa ra một loại mùi hương thơm ngọt đặc biệt chỉ thuộc về thiếu nữ, mà lúc này, người thiếu nữ kia đang dán cả người lên người nàng, khiến nàng không thể nào bỏ qua từng đường cong lả lướt mê người lấp ló sau mùi hương ấy.

Ánh mắt Tần Lam tối đi.

Cô gái bên cạnh thoạt nhìn có vẻ là bạn học của Ngô Cẩn Ngôn. Cô nàng mắng hai câu Ngô Cẩn Ngôn tửu lượng thật kém, rồi lại dặn dò Tần Lam chiếu cố tốt Ngô Cẩn Ngôn, sau đó liền trở về KTV.

Chỉ còn lại nàng và cô.

Nửa phút sau, Tần Lam kéo Ngô Cẩn Ngôn từ trong ngực mình ra, sau đó nâng mặt cô lên.

Khuôn mặt nhỏ dưới ánh đèn càng thêm đỏ bừng, khiến người khác say mê trầm luân đến hoa mắt, nhưng nàng vẫn trầm giọng nói cho cô biết.

- Tôi là Tần Lam.

Ngô Cẩn Ngôn dường như đã say đến rối tinh rối mù, cô không hiểu nàng đang nói gì, cũng không thể lý giải được hàm nghĩa ở sau câu nói ấy, chỉ hơi nghiêng đầu, chớp chớp đôi mi dày như cánh quạt, sau đó lặp lại.

- Tần Lão Sư, em thật sự khó chịu lắm...

Tần Lam hoàn toàn không định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng lúc này đây, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Tần Lam lại đem Ngô Cẩn Ngôn lên trên xe.

----------

Tần Lam quăng Ngô Cẩn Ngôn lên giường, chắc là tác dụng do rượu nên cô không cảm thấy đau ngược lại còn trưng ra vẻ mặt yêu kiểu đầy quyến rũ với Tần Lam.

Cô liền mặc kệ sự ngăn cản của Tần Lam, tự mình kéo nội y trên người xuống.

Ngay lập tức, đôi thỏ trắng no đủ với độ cong hoàn hảo khó tin kia liền bại lộ trước mắt Tần Lam. Thật sự rất trắng, rất lớn, thoạt nhìn tròn trịa no đủ, phía trên là viên trân châu mê người màu hồng phấn. Ánh mắt Tần Lam lúc này đã đen đến dọa người.

- Ngô Cẩn Ngôn.

Nàng lại lần nữa gọi tên cô, nói cho cô biết. 

- Tôi là Tần Lam!

Nói xong, nàng liền mang theo sự cường thế bất cần mà hôn xuống.

- A ~

Chiếc lưỡi thô dài của nàng tùy ý quấy loạn trong khoang miệng cô, hàm trên bị liếm láp, đầu lưỡi bị mút vào, ngay cả nước miếng cũng đều bị nàng bá đạo mà đoạt lấy, chiếm hữu. Đầu óc Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể trầm luân ở giây phút nóng bỏng mà hiện giờ Tần Lam đang cho cô.

Ngô Cẩn Ngôn phối hợp nhịp nhàng nhanh chóng thoát y những thứ còn vướng víu trên người nàng. Tần Lam một lần nữa gọi tên cô.

- Ngô Cẩn Ngôn!

- ....

- Em có hối hận không?

Cẩn Ngôn im lặng hồi lầu rồi ôm lấy vẻ mặt ái ngại của Tần Lam.

- Em yêu chị!

Tần Lam nhếch mép, dù gì cũng đã mang tiếng là hôn thê của cô chuyện này cũng sẽ sớm muộn. Xem như nhanh một bước có thể đem cô về nhà.

---------

Sáng hôm sau, Cẩn Ngôn bị ánh nắng từ cửa sổ làm cho thức giấc, cô dụi mắt lúc lâu thì cảm thấy trên người mình hơi nặng nề quay sang thì càng bất ngờ hơn khi nhìn thấy Tần Lam. Có dự cảm không lành nên đã nhìn xung quanh rồi xem bên trong mềm.

Gây họa nữa rồi à???

Cẩn Ngôn cau mày rồi nhanh chóng rời khỏi giường, sau khi chuẩn bị xong xuôi liền nhẹ nhàng rời khỏi nhà Tần Lam, mong là sẽ không có ngày gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro