Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85.

Trước khi khai giảng, Tống Phất Chi nhận được cuộc gọi từ phụ huynh của Diêu Hân Hân.

Họ nói vào kỳ nghỉ đông Diêu Hân Hân đã đăng ký một khóa học ngắn hạn và vào lò luyện vẽ một thời gian. Học kỳ mới này, cô bé muốn vừa học mỹ thuật vừa học văn hóa, hy vọng thầy Tống có thể quan tâm đến cô bé nhiều hơn.

Tuy rằng nghe giọng của cha Diêu Hân Hân vẫn không mấy vui vẻ, nhưng Tống Phất Chi vẫn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì cha mẹ đã chấp nhận và cho phép cô bé học mỹ thuật.

Tống Phất Chi cùng hai vị phụ huynh hàn huyên thật lâu, nói về kế hoạch học tập và thi cử của Diêu Hân Hân trong hơn một năm tới.

Trước khi cúp máy, cha Diêu nói: "Thầy Tống, thầy có thời gian thì hãy khuyên bảo con bé, học văn hóa mới là chính đạo, biết đâu một ngày nào đó nó sẽ nghĩ thông suốt."

Tống Phất Chi thoáng ngừng lại, rồi nói: "Tôi sẽ giám sát con bé học thật tốt, nhưng về việc chọn con đường nào, tôi vẫn sẽ tôn trọng ý kiến của con bé."

Ông Diêu hình như còn muốn nói gì đó nhưng bị mẹ Diêu rút điện thoại đi. Tống Phất Chi nghe được bà mắng khẽ: Đủ rồi đấy ông Diêu, nghỉ đông cãi nhau nhiều thế vẫn chưa đủ à? Con bé kiên định như vậy thì để nó thử đi.

Cúp điện thoại, Tống Phất Chi cảm nhận được ấm áp trên vai, đó là Thời Chương.

"Còn chưa khai giảng mà đã bắt đầu tăng ca rồi sao?"

Tống Phất Chi đặt điện thoại xuống: "Lớp 11 rồi, phụ huynh lo lắng là chuyện bình thường."

Nhìn vào mức độ bận rộn của Tống Phất Chi trong học kỳ trước, Thời Chương không cần nghĩ cũng biết học kỳ này y sẽ bận đến mức nào, hơn nữa còn dự đoán được năm sau sẽ còn bận hơn.

"Thầy Tống vất vả rồi." Thời Chương hôn nhẹ lên tóc Tống Phất Chi: "Cuối tuần nghỉ ngơi cho tốt."

Tống Phất Chi lắc lắc điện thoại: "Họ đã bắt đầu hối thúc cập nhật rồi, cuối tuần e là phải quay phim."

"Nếu quá bận thì thôi." Thầy Bạch Tuộc nói với giọng điệu của người từng trải: "Sự hối thúc của mấy cô nàng không bao giờ kết thúc."

Học kỳ mới đã bắt đầu.

Thầy Tống trở lại trường sớm như thường lệ, tham gia các cuộc họp, hội thảo và chuẩn bị mọi thứ cho khai giảng. Đúng như dự đoán của y và Thời Chương, mọi thứ nhanh chóng trở lại guồng quay bận rộn.

Ngày đầu tiên đi học, học sinh chép bài tập thì cứ chép, tra đáp án thì cứ tra, thu dọn đồ đạc, dùng khăn giấy ướt lau bàn, tụm năm tụm ba trò chuyện cười đùa.

Không khí nhốn nháo ồn ào quen thuộc đã quay trở lại.

Trải qua một kỳ nghỉ đông đặc sắc phong phú, uy lực của thầy Tống vẫn không giảm.

Ngay lúc không khí trong lớp đang náo nhiệt nhất, thầy Tống bất ngờ bước vào làm cho tất cả mọi người không kịp trở tay, ngay lập tức thu giữ năm cuốn vở bài tập và chín tờ bài thi vi phạm quy định.

Cả lớp lập tức câm như hến.

Tầm mắt Tống Phất Chi lãnh đạm đảo xuống, cả đám lúa mạch thấp bé co rụt lại.

Những học sinh ngồi không đúng chỗ vội vàng cúi đầu, đổ mồ hôi, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

Tống Phất Chi lúc này mới thản nhiên ngẩng đầu, xoay người đi ra khỏi phòng học, bỏ lại một câu: "Trò nào chép bài tập, ra ngoài với tôi."

Rõ ràng thầy Tống đã nhiều lần nhắc nhở, cấm chép bài tập, nộp giấy trắng cũng không được chép, mỗi lần đều bị phạt nặng nhưng luôn có người không rút ra được bài học, lần nào cũng bị bắt, lần sau lại dám làm.

Thầy Tống dẫn theo vài học sinh đi ra ngoài, trong lớp vẫn im thin thít, không ai dám nói chuyện.

"Đệt! Sợ chết khiếp."

Phạm Đồng ôm trái tim đang đập thình thịch của mình, nói nhỏ với Viên Tuấn bên cạnh: "Nhìn dáng vẻ của anh Rìu mà xem, đúng là Diêm Vương sống, ổng làm sao có thể là..."

"Nhưng tôi thật sự thấy giống." Viên Tuấn cũng hơi do dự, kéo tay áo Diêu Hân Hân ngồi phía trước, giọng càng nhỏ hơn: "Chị Hân, bà cũng xem chương trình đó rồi. Bà còn bỏ phiếu, chẳng lẽ bà không cảm thấy thầy FuFu có cảm giác như từng quen biết sao?"

Diêu Hân Hân quay lại, xoa cằm: "Ừ, đúng là hơi giống."

"Đậu má, đúng rồi, bà Kẽm!" Phạm Đồng lập tức sống lại, cúi đầu kéo vạt áo Diêu Hân Hân.

"Kẽm thần, không phải kỳ nghỉ vừa rồi bà vừa kết bạn với họa sĩ Balls sao? Ổng và nhóm người Hổ Nha, Phi Phi chắc là rất thân quen với thầy Fufu đi —— bà có thể đi tìm họa sĩ Balls hỏi thăm một chút?"

Diêu Hân Hân mở to mắt: "Tìm họa sĩ Balls? Hay là thôi đi, ông ấy kiểu đại thần ấy...... Hơn nữa cũng không phải kết bạn, là tôi mặt dày thêm vào, đến bây giờ cũng chưa nói được mấy câu."

"Kẽm thần khiêm tốn quá." Viên Tuấn thật sự sùng bái: "Bà bây giờ đã có mấy vạn fan rồi!"

"Cái này ai biết." Diêu Hân Hân mỉm cười, nụ cười rất chói mắt.

Trước kỳ nghỉ đông, Diêu Hân Hân nào có ngờ mình sẽ nổi tiếng một phen, còn được quen biết rất nhiều tay vẽ khác, bao gồm cả đại thần trấn giới — Balls.

Học kỳ trước, nhờ sự kiên trì không ngừng của Diêu Hân Hân và sự giúp đỡ của thầy Tống, ba mẹ cuối cùng cũng đồng ý để cô bước vào con đường thi đại học mỹ thuật. Vì vậy, cô lập tức đăng ký một khóa học, mỗi ngày đều vẽ không ngừng nghỉ.

Việc học có hệ thống khác hẳn so với tự mày mò, Diêu Hân Hân cảm thấy việc tập huấn cường độ cao này thực sự giúp cô ngộ ra nhiều điều, không còn chỉ dựa vào trực giác để vẽ nữa.

Kỳ nghỉ đông này cô rất năng suất, ban ngày luyện tập các kiến thức cơ bản tương đối khô khan trong phòng vẽ, buổi tối về nhà lại sáng tác nhiệt huyết cho CP của mình. Thời gian vẽ tranh mỗi ngày còn nhiều hơn đi ngủ, nhưng cô không hề thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy say mê.

Dạo gần đây, trên mạng đang rộ lên trào lưu "So sánh tranh vẽ sau mười năm", nhiều họa sĩ nổi tiếng đã đăng tranh vẽ của họ từ mười năm trước và hiện tại, cho thấy sự tiến bộ rõ rệt.

Diêu Hân Hân cũng theo trào lưu này và đăng một bài viết trên Weibo.

@ Kẽm Oxit: "Cuối cùng cũng bắt đầu học vẽ có hệ thống, vui quá đi! Tranh năm 7 tuổi VS năm 17 tuổi của mình, mình còn muốn vẽ thêm nhiều lần mười năm nữa."

Bức tranh năm 7 tuổi được vẽ bằng chì màu thô ráp, còn bức tranh năm 17 tuổi là bức fanart mà Diêu Hân Hân tâm đắc nhất sau khi học vẽ.

Bài viết này ban đầu được bạn bè và những học sinh cùng lớp yêu thích anime chia sẻ, sau đó ngày càng được lan truyền rộng rãi và trở nên nổi tiếng.

Trên mạng tràn ngập những bình luận như "Quá đẹp!", "Thần!", "Má, đây là trình độ của một người 17 tuổi sao?", "Nhìn tranh của người ta rồi nhìn lại mình", "Đây không chỉ là tiến bộ, đây là thành thần rồi", "Ông trời đang đuổi theo ban phát đồ ăn cho cô ấy aaah!".

Nguyên tác đã rất nổi tiếng, thêm vào đó là cách phối màu và không gian của Diêu Hân Hân rất ấn tượng, bức fanart này ngay lập tức gây sốt.

Nổi tiếng đến mức vài họa sĩ nhỏ like bài của cô ấy, còn điên cuồng nhắn tin riêng, gọi cô là "Kẽm- kami có thể kết bạn được không (che mặt khóc)".

*Kẽm-kami: Kẽm thần

Cứ như vậy, Diêu Hân Hân đã kết bạn với một nhóm họa sĩ nhỏ.

Cùng bạn bè cắn CP, nói chuyện điên cuồng và vẽ tranh lung tung thật sự rất vui vẻ, bạn bè hỏi cô có muốn cùng nhau làm một quyển tranh ảnh không, hướng đến triển lãm truyện tranh mùa hè năm nay, có thể cùng nhau mở sạp ở triển lãm.

Diêu Hân Hân vui vẻ đồng ý, rồi bị kéo vào một nhóm chat.

Vừa vào nhóm đã thấy ở vị trí thứ hai trong danh sách thành viên nhóm, thình lình viết: Balls.

Diêu Hân Hân choáng váng một trận, hỏi bạn bè đây có phải là Balls - Chiến Thần vẽ tranh người lớn không?

Bạn bè nói ha ha, đúng vậy!

Diêu Hân Hân lại choáng váng lần nữa, không ngờ mình sẽ xuất hiện trong cùng một cuốn fanart với họa sĩ Balls.

Sau đó dưới sự xúi giục của bạn bè, Diêu Hân Hân cứ như vậy kết bạn với Balls.

Phạm Đồng và Viên Tuấn ở bên cạnh không ngừng kích động, nói rằng Kẽm thần, trọng trách vạch trần bộ mặt thật của anh Rìu đặt lên vai bà, cầu xin bà, cảm ơn bà!

Nhưng đại thần Balls này có thể dễ dàng quấy rầy sao?

Diêu Hân Hân định quay lại lườm họ thì thầy Tống dẫn một nhóm khỉ con ủ rũ trở về, cô lập tức quay người lại, ngồi nghiêm chỉnh.

Thầy Tống bắt đầu giảng bài, tiểu đội bát quái buộc phải ngừng thảo luận.

"Diêu Hân Hân." Tống Phất Chi nhẹ nhàng gọi tên cô: "Ra đây một chút."

Diêu Hân Hân hơi giật mình, nhưng nhìn thầy Tống không có biểu cảm gì, ánh mắt lại rất ôn hòa, cô nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Có lẽ thầy chỉ muốn nói về chuyện thi trường nghệ thuật của mình.

Quả nhiên, thầy Tống dẫn cô đến văn phòng, muốn nói chuyện riêng về kế hoạch học tập của cô.

Dù sao cũng là thi nghệ thuật, tình huống không giống với các bạn học khác trong lớp.

Tuy rằng Diêu Hân Hân là điển hình của "học sinh ngoan", nhưng Tống Phất Chi nhìn ra được cô bé rất có chủ kiến, có suy nghĩ của riêng mình và kiên trì với điều đó.

Mọi việc đều có lợi và hại, quá mức kiên trì có thể sẽ khiến bạn mắc kẹt trong lối mòn cố chấp.

Cho nên Tống Phất Chi vẫn giống như phần lớn các giáo viên khác, hàm súc nhắc nhở: "Môn văn hóa vẫn là quan trọng nhất. Hãy tập trung vào việc học, đừng suy nghĩ quá nhiều về những chuyện khác, có một số việc thích hợp để thử sau khi lên đại học."

Ý của Tống Phất Chi muốn nói, là hãy học tập chăm chỉ, đừng yêu đương.

Y biết trong trường có không ít người công khai lẫn thầm lặng theo đuổi Diêu Hân Hân, một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài năng ai mà không thích, nên sợ cô bé sẽ chìm đắm trong mối tình thanh xuân mà không thoát ra được.

Nhưng Diêu Hân Hân lại hiểu theo một ý hoàn toàn khác.

Vừa mới bàn luận với Phạm Đồng và Viên Tuấn về những nghi vấn xung quanh FuFu và thành công nhỏ trong giới vẽ của cô trong kỳ nghỉ đông. Câu nói của thầy Tống dường như muốn cô đừng quá mê vẽ, cũng đừng tham gia vào cộng đồng nào đó, việc học mới là chính đáng.

Ba mẹ mình sẽ không kể chuyện mình vẽ tranh ngày đêm và đăng lên mạng cho thầy Tống biết chứ?

Diêu Hân Hân bình tĩnh nghĩ lại, chắc không phải đâu.

Dù cho thầy Tống có biết, chắc cũng sẽ không ngăn cản mình, cùng lắm là nhắc nhở một chút thôi.

Diêu Hân Hân thoáng yên tâm.

Tuần đầu tiên của học kỳ hai lớp 11, thầy Tống đã ngắn gọn liệt kê toàn bộ kế hoạch học tập trong một năm rưỡi tới trong giờ sinh hoạt lớp.

Khi nào kết thúc tất cả chương trình học, khi nào bắt đầu ôn tập đợt một, đợt hai, các kỳ thi thử lớn, rồi giai đoạn nước rút...

Tất cả đều được trình bày rõ ràng trên bảng đen, mỗi giai đoạn chỉ có vài tháng.

Một năm rưỡi nhìn thì có vẻ dài, nhưng khi chia thành nhiều nhiệm vụ rõ ràng, áp lực lập tức tăng lên.

Tống Phất Chi chỉ vào đoạn thời gian mùa hè năm nay, nói: "Kỳ nghỉ hè từ lớp 11 lên lớp 12 phải ôn tập thật tốt, coi như nó không tồn tại. Kỳ nghỉ đông vừa qua là kỳ nghỉ thảnh thơi cuối cùng của các em."

Dưới lớp vang lên những tiếng gào thét giận mà không dám thốt thành lời.

"Còn hơn bốn trăm ngày nữa."

Tống Phất Chi đặt viên phấn xuống bàn, phát ra một tiếng động nhỏ.

"Thầy sẽ cùng các em cố gắng." 

 -

Tống Phất Chi lại trở về cuộc sống thường ngày với việc tăng ca chấm bài và soạn giáo án, mà y thích nghi rất tốt.

Cho nên vào một buổi tối, khi đột nhiên nhận được tin nhắn của Chung Tử Nhan, Tống Phất Chi còn sửng sốt một phen.

Chung Tử Nhan bình thường đều trò chuyện với Thời Chương, nếu có việc gì cần tìm Tống Phất Chi thì Thời Chương cũng sẽ ở đó, việc tìm riêng y như thế này rất hiếm.

"Thầy Tống, cậu có ở nhà không?"

Tống Phất Chi kêu một tiếng "Bà chủ Chung": "Còn chưa về, đang tăng ca."

"Vậy vừa đúng lúc." Bà chủ Chung đi thẳng vào vấn đề: "Thầy Tống, chị muốn hỏi ý kiến của cậu trước."

"Có ban tổ chức muốn mời cậu tham gia một sự kiện offline vào mùa hè năm nay, triển lãm truyện tranh quy mô lớn nhất trong nước, chất lượng không phải bàn, cậu muốn tham gia không? Họ nói đã nhắn tin riêng vào tài khoản của cậu một tuần trước mà không nhận được hồi đáp, nên mới nhờ chị hỏi cậu."

Tống Phất Chi hỏi: "Họ có mời Thời Chương không?"

Chung Tử Nhan: "Không."

Tống Phất Chi cười một tiếng: "Chỉ cần em, không cần Thời Chương?"

"Thật đấy. Họ cảm thấy hình tượng của cậu rất phù hợp." Chung Tử Nhan cũng cười nói: "Nên chị phải hỏi ý kiến cậu trước, tự cậu quyết định, mặc kệ Thời Chương. Cậu muốn đi thì đi, không muốn thì chị sẽ từ chối."

Tống Phất Chi vô thức gõ đốt ngón tay lên mặt bàn: "Mùa hè năm nay phải không?"

"Đúng, triển lãm truyện tranh mùa hè."

"Có lẽ bỏ qua thôi." Tống Phất Chi rũ mi xuống, nhìn bài thi của học sinh mở ra trước mặt: "Mùa hè lớp 11 lên lớp 12 rất quan trọng. Nếu là mùa hè năm sau, sau khi yên tâm đưa bọn nhỏ thi tốt nghiệp, em có thể cân nhắc."

Chung Tử Nhan ở đầu dây bên kia cười một lúc, nói được, thầy Tống quyết định thế nào cũng được.

Tống Phất Chi vốn định tối đó về nhà sẽ tâm sự chuyện này với Thời Chương, kết quả về đến nhà lại thấy Thời Chương đã chuẩn bị sẵn nước trong bồn tắm, bật chế độ mát xa, còn đặt hai ly rượu vang đỏ trong phòng tắm. Giáo sư Thời mặc áo sơ mi tối màu, cổ áo mở rộng, ánh mắt thản nhiên nhìn y.

Đầu óc thầy Tống nóng bừng, trong nháy mắt liền vứt việc này ra sau đầu.

Cho đến cuối tuần, khi Tống Phất Chi nằm trên ghế lười đọc truyện tranh, Thời Chương ngồi dựa vào, nhẹ nhàng hỏi: "Có nhãn hàng mời hai chúng ta tham gia triển lãm truyện tranh mùa hè năm nay, cos một cặp đôi, em có hứng thú không?"

Lúc này Tống Phất Chi mới nhớ ra Chung Tử Nhan đã từng hỏi chuyện tương tự, liền nói: "Em chắc là không được đâu, lúc đó sắp lên lớp 12 rồi."

Thời Chương dừng vài giây, gật đầu.

Tống Phất Chi quan sát sắc mặt hắn, hỏi: "Anh muốn đi sao?"

"Anh nói anh không muốn, em tin không." Thời Chương cười hỏi ngược lại.

Tống Phất Chi còn chưa kịp trả lời, Thời Chương đã tiếp tục: "Chỉ cần là hoạt động có em tham gia, anh đều muốn đi."

"Nhưng lớp 12 đúng là quan trọng thật, bỏ qua thôi." Thời Chương thản nhiên chấp nhận.

Tống Phất Chi có chút không đành lòng, hôn nhẹ lên khóe môi Thời Chương như để dỗ dành: "Mình có thể đi triển lãm truyện tranh vào mùa hè năm sau, bình thường cũng có thể chụp ảnh cos..."

"Được thôi, em nói đấy nhé." Thời Chương nắm lấy cằm Tống Phất Chi, nửa đùa nửa thật nói: "Chờ đến lúc tiễn đám nhóc con đó đi, thầy Tống sẽ hoàn toàn là của một mình anh thôi."

Rất hiển nhiên, giữa sự nghiệp giáo viên và coser, Tống Phất Chi đã chọn công việc chính, nhưng điều đó không có nghĩa y từ bỏ niềm vui trong cộng đồng cosplay.

Đêm hôm đó, khi Tống Phất Chi và Thời Chương chen chúc nhau trên sofa xem phim, điện thoại di động rung lên rất lâu y mới phát hiện.

So với nhận được cuộc gọi từ Chung Tử Nhan, càng làm y kinh ngạc hơn chính là nhận được cuộc gọi wechat từ Phi Phi.

"Phi Phi?"

Tống Phất Chi nhìn cuộc gọi wechat, hơi sửng sốt.

Thời Chương nhấn dừng phim.

Tống Phất Chi ấn nghe, sau đó bật loa ngoài.

Vừa kết nối, một tràng cười và tiếng hoan hô ồn ào vang lên.

"Wow ha ha ha ha, thầy Fufu thật sự bắt máy rồi!"

"Phi Phi đỉnh lắm!"

"Aaa thầy Fufu, em muốn tỏ tình với anh, em là con cún của anh!"

Tống Phất Chi nhíu mày, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của Thời Chương tối sầm lại.

"Chào thầy FuFu, em là Phi Phi đây!"

Tống Phất Chi: "Chào Phi Phi."

"Xin lỗi buổi tối rồi còn làm phiền anh!!" Phi Phi giải thích: "Mấy người bạn bọn em đang livestream chơi trò chơi, ngẫu nhiên gọi điện cho người trong danh sách bạn bè, mà em rút trúng anh."

Thời Chương nhanh chóng đăng nhập vào ứng dụng livestream, quả nhiên thấy ảnh đại diện của Phi Phi đang lan tỏa một vòng tròn, điều đó có nghĩa là cậu đang phát livestream.

Nhấp vào phòng lives, thấy vài người đang ngồi trên ghế sofa cười rất vui vẻ.

Đều là những gương mặt quen thuộc từng gặp trong chương trình: họa sĩ Balls, Tường Vi, Phi Phi, Hổ Nha.

Ở góc dưới bên phải còn có vài ô cửa sổ nhỏ, có lẽ là những người đang livestream cùng họ, Tống Phất Chi không quen biết lắm.

Bình luận trong phòng livestream đang điên cuồng spam tên FuFu, hét lên rằng FuFu ơi, đã lâu không gặp anh sau chương trình, anh và thầy Bạch Tuộc đã đi đâu rồi!!

"Tôi thấy các bạn đang livestream." Tống Phất Chi nói.

Phi Phi: "Vậy thầy FuFu muốn tham gia chơi game không? Chỉ cần mở mic là được, bọn em đang chơi 'Ai là nội gián'."

- Phi Phi tuyệt vời của mẹ!

- Aaa, thầy FuFu ở lại đi mà!

- Không chơi game cũng được, chỉ cần trò chuyện thôi QAQ.

Phi Phi truyền đạt mong muốn của khán giả: "Thầy FuFu, không chơi game cũng không sao, chỉ cần trò chuyện một tí thôi được không?"

Tống Phất Chi suy nghĩ một chút, sảng khoái nói: "Được, trò chuyện."

Ngay sau đó, mọi người nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bạch Tuộc ở bên cạnh: "Mười phút thôi. Bọn tôi đang xem phim dở."

- Ha ha ha ha ha, Cá tám móng, anh quả nhiên ở đó!

- Bạch Tuộc: Tức chết đi được, xem phim cũng bị gián đoạn.

- Được được được, 10 phút nữa trả lại vợ cho anh được chưa!

- Đừng như thế mà, thầy Bạch tuộc, cùng trò chuyện đi.

- A a a, ôm chân FuFu và Bạch Tuộc lại, đừng đi mà, các anh nói khi nào có hoạt động tiếp theo đi, bọn em thật sự rất muốn gặp các anh!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro