Chương 46: Một đám hắc y nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiên Ngọc Mặc ôm lấy Cổ Lỗ Lỗ hướng về phía Tử Vân các mà đi. Hắn đã lâu chưa cùng nha đầu kia nói chuyện, hiện giờ ngay cả Lý công công cũng đã đến tìm mình, sợ là những ngày có thể ở phủ Thái Phó không còn nhiều. Việc khẩn cấp trước mắt, nên làm yên lòng nha đầu kia, nếu không đến lúc mình đi, không biết nàng sẽ còn làm ra chuyện gì quái dị nữa đây.

Dọc đường đi Cổ Lỗ Lỗ luôn dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên mặt Hiên Ngọc Mặc, loại cảm giác ngứa ngáy này, Cổ Lỗ Lỗ hận không thể cắn một ngụm. Nghĩ đến vừa rồi tiểu Mặc nhi lộ ra hơi thở sắc bén, nàng lập tức giống như đóa hoa tươi yên lặng, nàng tựa hẳn lên người Hiên Mặc Ngọc, thật cẩn thận đánh giá hắn.

Tiểu Mặc nhi chưa bao giờ ở trước mặt mình tỏ vẻ Thái tử, cũng là bởi vì như vậy, nàng mới có thể không kiêng nể gì đối đãi với tiểu Mặc nhi, có lẽ vì vừa mới thấy tiểu Mặc nhi lộ ra uy phong của một Thái tử, trong lòng nàng bỗng nhiên có chút sợ hãi. Tiểu Mặc nhi hiện tại đối với nàng có chút xa lạ, hơn nữa nàng căn bản không xác định được, sau khi trở về cung tiểu Mặc nhi liền biến thành như vừa rồi. Nếu thực như vậy, nàng nhất định không dám tiếp cận hắn.

Hiên Ngọc Mặc là người thông minh, tự nhiên cũng đã sớm nhìn ra nha đầu kia có tâm tư. Nha đầu kia một khắc cũng không chịu ngồi yên, hiện giờ lại yên tĩnh ghé vào lồng ngực hắn, nhất định là đang có tâm sự.

Hiên Ngọc Mặc nhíu mày, nha đầu kia có tâm sự, có thể được tính là chuyện tốt không đây ?

Đang đi, Hiên Ngọc Mặc bỗng nhiên dừng chân, tay đang ôm Cổ Lỗ Lỗ tăng thêm lực đạo, cảnh giác nhìn bốn phía, Cổ Lỗ Lỗ trong lòng đang có việc liền ngẩng đầu lên, có chút mê mang nhìn Hiên Ngọc Mặc.

"Tiểu Mặc nhi, sao không đi nữa, ta còn chưa hưởng thụ đủ đâu."

Thấy Hiên Ngọc Mặc không nói lời nào, vả lại thần sắc cũng có chút khẩn trương, Cổ Lỗ Lỗ mới phát hiện ra, tựa hồ có chút không bình thường. Bình thường phủ Thái Phó có rất nhiều người, như thế nào ngày hôm nay một bóng người cũng không có, hơn nữa an tĩnh như vậy, quả thực có chút im lặng thái quá rồi.

Nàng nuốt nước miếng, sẽ không phải giống trên TV, lúc này sẽ có một đám hắc y nhân đi ra, sau đó ám sát bọn họ a ?

Cổ Lỗ Lỗ đang nghĩ ngợi, cành lá đối diện bỗng nhiên một trận xôn xao, ngay sau đó hơn mười hắc y nhân lao tới như thủy triều, Cổ Lỗ Lỗ trợn tròn mắt. Trời, mồm nàng chẳng lẽ là quạ đen sao, vì cái gì ?Muốn cái gì ?Sẽ cái gì, lần này phải làm thế nào mới tốt ?

Kỳ quái là tiểu Mặc nhi vẫn không nhúc nhích, hơn nữa nhìn hắn cũng không có một chút kinh hoảng, vẫn là tư thế bình thản ung dung như lúc đầu. Cổ Lỗ Lỗ muốn hét thật to, nhưng vừa mới mở miệng ra đã bị bàn tay của Hiên Ngọc Mặc che lại, Hiên Ngọc Mặc nheo mày nhìn nàng lắc đầu, ý bảo nàng trấn định lại.

Hắn rốt cuộc có âm mưu gì ?

Sự tình không có xảy ra như Cổ Lỗ Lỗ nghĩ, đám hắc y nhân không có công kích bọn họ, cũng không tản đi chung quanh. Bọn hắn đứng trấn định ở đó, người cầm đầu bỗng tiến lên, Cổ Lỗ Lỗ nhịn không liền rụt vào trong lòng Hiên Ngọc Mặc. Hiên Ngọc Mặc nhẹ nhàng vỗ lưng nàng giúp nàng yên lòng. Tầm mắt chợt chuyển hướng tới hắc y nhân.

Hắc y nhân kia quỳ một gối, thanh âm âm trầm hơi vang lên.

"Điện hạ, hết thảy đều đã sắp xếp thỏa đáng, điện hạ tùy lúc có thể trở về cung, ta chờ đến lúc hộ tống điện hạ trở về."Thanh âm người nọ khiến Cổ Lỗ Lỗ thập phần không thoải mái, Cổ Lỗ Lỗ không thích nghe thanh âm thư vậy, một chút từ tính đều không có, không có một chút cảm xúc.

Bất quá nghe lời nói này, nàng lại cảm thấy kì quái thế nào ?

Cổ Lỗ Lỗ vẫn mang vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm vào tiểu Mặc nhi.

Trên mặt Hiên Ngọc Mặc không một gợn sóng, chỉ thản nhiên "ừ" một tiếng, tầm mắt lướt qua nhìn mười hắc y nhân, trong ánh mắt tựa hồ muốn nói lên cái gì đó, chỉ nhìn thoáng qua người cầm đầu áo đen, hắc y nhân lập tức ngầm hiểu, quay lại nhìn mười người kia phất phất tay, lập tức, cả đám người biến mất bặt âm vô tín.

Bàn tay nhỏ bé của Cổ Lỗ Lỗ ra sức lau mắt mình, sao lại thế này ?Như thế nào vừa nãy, mấy người...mấy người đang sống sờ sờ kia lập tức biến mất không thấy đâu ?Khinh công thì cũng hơi quá đi, lại giống ma pháp hơn, chớp mắt đã không thấy tăm hơi ?

Cổ Lỗ Lỗ lại nhìn về phía Hiên Ngọc Mặc, không phải không thừa nhận, tiểu Mặc nhi nhìn qua không có đơn giản như vậy, hiện giờ hắn híp đôi mắt đen như mực lại, không biết đang suy nghĩ cái gì, ấn đường nhíu lại gắt gao, hoàn toàn trở thành bộ dáng Thái tử cao quý.

"Tiểu Mặc nhi, ngươi đang có âm mưu gì vậy ?Cho ta cùng tham gia có được không ?"Cổ Lỗ Lỗ lúc này vẫn không quên ghé mặt mình sát vào mặt Hiên Ngọc Mặc, không có biện pháp, nàng thật sự có chút nhịn không được.

Hiên Ngọc Mặc nhíu mi, tiểu nha đầu vậy mà có thể nhìn ra bọn hắn đang có âm mưu ?Như vậy người đang trốn ở một nơi bí mật gần đó cũng nhìn ra rồi, nói vậy cũng sớm nên nhìn ra, cái này, tựa hồ có chút phiền phức rồi.

"Nha đầu, hiện tại ta muốn tìm cha ngươi, ngươi đến Tử Vân các trước chờ ta, trở về ta đưa ngươi xuất phủ đi dạo phố, được không ?"Cứ nghĩ rằng nha đầu kia lại làm ầm ĩ một phen, không nghĩ tới hôm nay nha đầu này lại tỏ ra nhu thuận, một chút cũng không có ngăn cản, nàng gật gật đầu, xoay thân mình nhanh như chớp chạy đi.

Đợi đến khi không còn thấy thân ảnh Cổ Lỗ Lỗ, khuôn mặt tươi cười của Hiên Ngọc Mặc lập tức thu về.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng, ánh mắt giữ kín như bưng.

Lý công công tuy nói là người bên cạnh phụ hoàng, nhưng xét cho cùng vẫn là người của hoàng hậu, không thể không phòng. Hiện giờ tuy rằng hắn không ở trong hoàng cung, nhưng cũng chậm rãi bắt đầu nuôi cấy thế lực của mình, muốn đối phó với hắn cũng không dễ dàng đâu. Hắn xoay người, hướng đến thư phòng của Cổ Thánh Thông mà đi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro