Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn trong lòng tóm lại vẫn có chút hoảng loạn, của mình thân phận Tú Nghiên là biết được đi. Nếu như vậy nàng còn có thể tiếp nhận mình sao? Sẽ tiếp nhận cũng giống như nàng là nữ tử, hơn nữa còn là một kẻ lừa gạt tất cả mọi người trong thiên hạ kẻ lừa đảo sao?

Nghĩ đến đây Lâm Duẫn u buồn.

"Hoàng Thượng, ngài tựa như không cao hứng sao?" Tiểu Lí Tử hỏi thử, chẳng lẽ là vì Hoàng hậu nương nương đi nghỉ ngơi, mình hầu hạ không được tốt.

Hoàng Thượng quả nhiên là càng lúc càng xoi mói a.

"Tiểu Lí Tử ngươi thành thật cùng ta nói, Tú Nghiên có phải hay không đã biết?" Lâm Duẫn vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Việc này........." Tiểu Lí Tử ấp úng không biết nên nói từ đâu.

"Nói mau, bằng không xem ta hồi cung như thế nào chỉnh đốn ngươi."

"Bẩm Hoàng Thượng, ngày ấy tình huống không xong nô tài cũng là không có cách khác. Ngài lại không chịu cho đại phu kiểm tra vết thương, cho nên nô tài đành phải nói thật cùng Hoàng hậu nương nương, chuyện này cũng là vì tính màng của ngài. Tính mạng là đại sự nô tài cũng không dám trì hoãn a."

Lâm Duẫn cũng biết việc này cũng không thể trách Tiểu Lí Tử, các nàng làm như vậy cũng là bởi vì mình an nguy.

"Vậy hoàng hậu biết được việc này đã phản ứng như thế nào? đã nhiều ngày nàng một mực bên cạnh ta chăm sóc, ta cũng không nhìn ra nàng trong lòng là nghĩ như thế nào, ta rất sốt ruột a." Lâm Duẫn cũng gấp muốn chết, sớm biết đã không ra cung. Cái này khen ngược, tiền mất tật mang.

"Hoàng hậu nương nương lúc đầu không tin, nhưng mà lúc sau nàng thay quần áo cho ngài thì xác định. Cái này cũng là Chiêu Nguyệt nói cho ta biết, lúc ấy ta đã bị các nàng đuổi ra ngoài cửa chờ."

"Hả? Y phục của ta là Tú Nghiên đổi sao? Đó không phải là nói, ta........ Ta........" Nghĩ đến thân thể mình bị Tú Nghiên nhìn thấy, Lâm Duẫn mắc cỡ đỏ mặt.

"Hoàng Thượng chớ kích động, cẩn thận vết thương." Tiểu Lí Tử vội vàng trấn an hoàng đế.

"Trẫm không có gì đại sự, trẫm chỉ cảm thấy có chút có hại." Mình trước cũng chưa chiếm được tiện nghi, ngược lại để Trịnh Tú Nghiên xuống tay trước, hoàng đế mặt mũi đặt ở chỗ nào a.

"Có hại? Có hại gì?" Tiểu Lí Tử không hiểu ra sao.

"Được rồi không có việc gì, chuyện này ta sẽ tìm cơ hội cùng Tú Nghiên giải thích rõ ràng. Hiện tại quan trọng nhất chính là về thích khách ngày ấy muốn ám sát ta, các ngươi tra thế nào?"

"Bẩm Hoàng Thượng, chuyện này có thể xác định Từ Đại Tân kia có liên quan. Tuy thích khách chưa bắt được nhưng là rất nhiều chứng cứ biểu lộ chính là Từ Đại Tân phái người làm. Đã nhiều ngày Từ Đại Tân còn giả mù sa mưa tới thăm ngài, rõ ràng là vì thám thính tình huống." Tiểu Lí Tử đem chuyện đã nhiều ngày nhất nhất nói với Lâm Duẫn.

"Những thứ đó đều là Tú Nghiên căn dặn các ngươi sao?"

"Vâng, Hoàng hậu nương nương nói trước đừng đả thảo kinh xà, chờ Hoàng Thượng tỉnh lại lần nữa bàn bạc."

"Hiện giờ ta đã không có việc gì, có điều vết thương này cũng không thể là bị không công vô ích đi." Lâm Duẫn trước giờ tính cách chính là có thù tất báo, hiện giờ Từ Đại Tân làm bị thương nàng, trước không nói mình là hoàng đế, dù là với Lý Lâm Minh thân phận cũng sẽ không buông tha cho hắn.

"Họ hiện giờ dám ám sát Hoàng Thượng, cái tội danh này cần phải tru di cửu tộc."

"Cửu tộc cũng không cần, trẫm cũng không phải người thích máu tanh, một người làm việc một người chịu, Từ Đại Tân cùng bọn họ thứ vô liêm sỉ này trẫm cũng sẽ không buông tha." Lâm Duẫn khẽ cắn môi thô bạo nói.

Lâm Duẫn viết một phong thư kêu Triệu Hiên mang về kinh thành giao cho Trịnh Khang, muốn hắn tại ngắn nhất thời gian dẫn người đến Vũ Châu, còn chính là quyển danh sách tên kia cũng giao cho hắn tốt làm quyết định.

Trịnh Khang dù sao cũng là một Thừa tướng, về việc này vẫn giao cho hắn xử lý sẽ thỏa đáng, trong đó lợi và hại hắn so với Lâm Duẫn càng thêm rõ ràng.

Ngày Trịnh Khang còn chưa tới Vũ Châu, Lâm Duẫn vẫn là an tâm dưỡng thương, nàng cũng không cho Trịnh Khang biết chuyện có liên quan đến mình bị thương, nàng sợ Trịnh Khang đã biết sẽ nói với thái hậu, làm thái hậu lo lắng.

Trịnh Tú Nghiên vẫn là mỗi ngày cẩn thận chăm sóc nàng, thừa dịp hôm nay Lâm Duẫn muốn cùng Trịnh Tú Nghiên hảo hảo tâm sự, chủ yếu là về chuyện của mình.

Trịnh Tú Nghiên cũng không chủ động nói định là chờ Lâm Duẫn tự mình mở miệng, Lâm Duẫn nghĩ luôn đặt trong lòng cũng là khó chịu không bằng hôm nay đơn giản đều nói ra đi.

Bí mật này người biết không vượt qua năm, hiện giờ thêm Trịnh Tú Nghiên nữa cũng có sáu.

Trịnh Tú Nghiên ngồi bên giường, nghiêng thân thể đối mặt với Lâm Duẫn.

"Tú Nghiên ta có lời muốn cùng ngươi nói." Lâm Duẫn nghĩ nghĩ không biết ra sao mở miệng.

"Ân" Trịnh Tú Nghiên cũng không quá nhiều bất ngờ, chỉ thản nhiên trả lời. Rốt cuộc chịu nói rồi sao?

Lâm Duẫn nhìn Trịnh Tú Nghiên rõ ràng cảm thấy kết cục.

"Tú Nghiên, kỳ thực..... Kỳ thực ta không phải muốn lừa ngươi, chỉ là ta không thể không làm như vậy."

Trịnh Tú Nghiên không nói gì, vẫn chỉ nhìn nàng muốn nàng nói tiếp.

"Năm đó lúc mẫu hậu trong bụng mang ta thì từng gặp một cao tăng sư phụ, hắn nói với phụ hoàng trong bụng mẫu hậu chính là một nữ hài, mà phụ hoàng cả đời này chỉ có một đứa con. Ngươi cũng biết Lâm gia của ta luôn suy yếu con nối dòng, mẫu hậu cũng là khó khăn lắm mới có ta. Phụ hoàng vốn còn ôm mong đợi nhưng khi ta sinh ra một ngày kia thật sự như kia cao tăng sư phụ lời nói ta quả thật là một nữ hài, cuối cùng phụ hoàng cùng mẫu hậu không có cách nào, nước Đại Lăng chưa từng xuất hiện qua nữ tử làm hoàng đế, cho nên vì Đại Lăng phụ hoàng cùng mẫu hậu quyết định giấu giếm của ta nữ tử thân phận, cũng hướng ra phía ngoài tuyên bố ta là một Hoàng tử. Lúc sau phụ hoàng mất mẫu hậu muốn ta thuận lý thành chương* kế thừa ngôi vị hoàng đế mãi cho đến hiện tại." Lâm Duẫn cúi đầu nói, của mình vận mệnh tại lúc sinh ra kia thì đã định.

*(Nghĩa là 'Thuận theo lý thuyết' lời nói mang tính gần như đương nhiên mà suôn sẻ. Đại ý: Đây là một điều đương nhiên)

Trịnh Tú Nghiên nghe xong Lâm Duẫn nói vẫn không nói gì, chỉ như vậy một nho nhỏ thân thể lại phải gánh vác lên quốc gia trọng trách, vốn tất cả những thứ này đã không nên xảy ra.

Trịnh Tú Nghiên không khỏi bắt đầu tiếc thương cho Lâm Duẫn.

"Nhưng về sau làm sao đây? Ngươi ta đều là nữ tử mặc dù là thành thân cũng sẽ không có đứa con a, chẳng lẽ thái hậu không nghĩ qua sao?" Trịnh Tú Nghiên cùng Lâm Duẫn đều là nữ tử đương nhiên không có con nối dòng nối dõi.

"Kỳ thực lúc trước mẫu hậu cũng không tán thành ta cưới ngươi, nàng cũng biết ngươi cùng Tần Diệp là lưỡng tình tương duyệt, hơn nữa cũng định cho các ngươi tứ hôn. Chỉ bị ta chặn ngang một bước." Lâm Duẫn nói chỗ này giọng nói cũng thấp xuống, Trịnh Tú Nghiên không nghe rõ không khỏi cúi đầu kề sát lại Lâm Duẫn.

Tiểu hoàng đế lần đầu tiên ở trước mặt người khác cúi đầu thừa nhận sai lầm, nếu lúc trước đó là trăm triệu lần không có.

"Vậy nguyên nhân ngươi cưới ta là vì cái gì?" Trịnh Tú Nghiên hỏi.

"Kia....... Này....... Tóm lại là ta xin lỗi ngươi, nhưng Tú Nghiên ta đối với ngươi là thật lòng, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy rất biến thái, ngươi ta đều là nữ tử tại sao ta vẫn sẽ thích ngươi. Nhưng thích chính là thích a, thích một người không có lý do cũng không có lời nói đi."

Lâm Duẫn ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ con ngươi trong suốt nhìn Trịnh Tú Nghiên, như là cho thấy thái độ cùng quyết tâm của mình.

"Ta cũng không hoài nghi ngươi đối với ta tình cảm, chỉ là......."

"Chỉ là cái gì?"

"Ta vẫn là muốn biết ngươi tại sao cưới ta, ngoại trừ lần đó ở chợ gặp qua ngươi ra ta không nhớ chúng ta còn ở đâu từng gặp." Trịnh Tú Nghiên tính tình cũng là có nhất mực tìm tòi, không đạt được mục đích thề không bỏ qua, huống chi hiện tại Lâm Duẫn chắc chắn sẽ thành thật nói mình nghe.

"Ân" Lâm Duẫn rất khó xử, tóm lại không thể nói với ngươi là vì ghen tị ngươi đi, nếu thật sự nói có thể hay không càng thêm không xong.

Thấy Lâm Duẫn vẫn còn do dự muốn nói lại thôi khó xử bộ dạng, Trịnh Tú Nghiên thở dài.

"Nếu Hoàng Thượng không muốn nói như vậy thần thiếp sẽ không hỏi, Hoàng Thượng trước nghỉ ngơi đi." Nói xong đã muốn đứng dậy rời khỏi.

Lâm Duẫn sao lại để cho nàng đi như vậy, hôm nay khó khăn lắm mới hạ quyết tâm mở miệng nói, qua hôm nay vẫn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì, ai nha, bất cứ giá nào đi.

"Tú Nghiên, ta nói." Lâm Duẫn cầm lấy Trịnh Tú Nghiên ống tay áo không cho nàng đứng dậy.

Lâm Duẫn đang nghĩ tìm lời nói như thế nào, lại không chú ý tới Trịnh Tú Nghiên bên miệng kia nhoáng một cái mà qua ý cười, chỉ là ý cười ở lúc Lâm Duẫn ngẩng đầu đã không còn thấy, lại khôi phục vẻ dửng dưng xử sự không sợ hãi kia.

"Kỳ thực ta chính là vì ghen tị, ghen tị ngươi cùng Tần Diệp, không muốn các ngươi thành thân." Lâm Duẫn đỏ mặt lên nói.

"Ghen tị sao? Tại sao lại ghen tị?" Trịnh Tú Nghiên vẻ mặt khó hiểu.

"Ai nha, chính là ghen tị, ghen tị ngươi." Tiểu hoàng đế thật sự không muốn nói tiếp.

Trịnh Tú Nghiên nghĩ nghĩ, Lâm Duẫn tại sao ghen tị mình, nếu khi đó Lâm Duẫn đã thích mình như vậy thì không ghen tị mình mới đúng.

Trịnh Tú Nghiên lại nghĩ tới trước kia Tần Diệp thỉnh thoảng sẽ oán giận hoàng đế đáng ghét, luôn quấn lấy hắn, còn nữa chính là Tần Diệp tặng cho mình những món quà, nhìn ra được đều là cực phẩm khó có được, nếu không phải hoàng đế cho hắn kia Trịnh Tú Nghiên thật sự nghĩ không ra có thể là ai.

Thêm là hiện giờ đã biết hoàng đế chân thật thân phận kỳ thực là nữ hài tử, như vậy tâm lý đoán rằng rất có thể là thật sự, Lâm Duẫn thích Tần Diệp, cho nên sau khi nàng biết mình cùng Tần Diệp lưỡng tình tương duyệt không để ý thái hậu phản đối cường ngạnh cưới mình.

Ngày ấy Tần Diệp tự tiện xông vào cấm cung, nếu đặt những người khác trên người sẽ không chỉ bị đánh mấy chục đại bản là xong, cho nên nguyên nhân Lâm Duẫn cưới mình lại chính là như vậy.

Trịnh Tú Nghiên trong ngày thường có bao nhiêu bình tĩnh nhưng hiện tại nàng là bình tĩnh không được.

Đây là cái dạng tam giác quan hệ gì a, đặt lúc trước Lâm Duẫn thích chính là Tần Diệp, hiện giờ hồ đồ Tiểu hoàng đế này còn nói nàng thích mình. Vậy trong đó thích có mấy phần là thật lại có mấy phần là giả, lo ngại mình cũng trong tự nhiên đối với Lâm Duẫn động tâm.

Thấy Trịnh Tú Nghiên chậm chạp không phản ứng Lâm Duẫn nóng lòng không thôi, cũng không để ý trên người mình vết thương hướng về phía trước nghiêng một cây ôm lấy Trịnh Tú Nghiên.

"Tú Nghiên, Tú Nghiên ngươi đừng tức giận, ta biết việc lúc trước ta làm không ổn, nhưng ta đối với ngươi là thật lòng, Tiểu Lí Tử nói ta đối với Tần Diệp chỉ là sùng bái. Vì lúc nhỏ Tần Diệp đã cứu ta, cho nên lúc đó ta đối với Tần Diệp còn có một loại ái mộ cùng sùng bái, nhưng cái đó và thích không giống nhau, cùng ta đối với ngươi tình cảm là không giống, cho nên Tú Nghiên ngươi đừng giận ta được không. Ta cam đoan về sau sẽ không có việc gì giấu giếm ngươi, Tú Nghiên." Tiểu hoàng đế xuất ra bản lĩnh của mình, các loại làm nũng giả bộ đáng thương cộng thêm một bộ thâm tình, muốn chiếm được Trịnh Tú Nghiên tội nghiệp.

Trịnh Tú Nghiên đã bị Lâm Duẫn ôm như vậy cũng không làm bất cứ vùng vẫy gì.

"Hoàng Thượng muốn làm cái gì thì cứ làm cái gì, thần thiếp lại có quyền gì hỏi đến." Ngữ khí cực kỳ lãnh đạm.

Lâm Duẫn biết cái này là Trịnh Tú Nghiên tức giận thật rồi, thầm kêu không tốt.

Làm sao bây giờ, làm thế nào mới có thể dỗ Tú Nghiên không tức giận với mình đây. Ai, ngẫm lại mình lúc trước làm quả thật cũng quá đáng chút, nếu đổi lại là mình sớm đã tiến lên đánh hắn một trận.

Lâm Duẫn nghĩ hay là làm cho Trịnh Tú Nghiên đánh mình một chút sẽ quên đi, tóm lại là vẫn tốt hơn cứ lãnh đạm như vậy đối đãi mình.

Giữa hai người khó khăn lắm mới có chút tiến triển, hiện giờ lại biến thành ra như vậy.

Lâm Duẫn nắm lên tay Trịnh Tú Nghiên đặt trên mặt mình sâu kín nói.

"Tú Nghiên ngươi đánh ta đi, nếu ngươi đánh ta có thể hết giận thì đánh ta đi." Chịu chút da thịt khổ, tốt hơn trong lòng khổ a.

Trịnh Tú Nghiên nghe xong Lâm Duẫn nói những lời này thật là vừa tức giận vừa buồn cười, rút tay trở về, thấy nàng vẻ mặt ủy khuất hai mắt đẫm lệ, đâu còn bộ dáng giống như lần đầu tiên gặp mặt nữa.

Trong lòng không khỏi thở dài: "Thần thiếp cũng không dám đánh Hoàng Thượng a."

"Tú Nghiên ngươi đánh đi, ta tuyệt đối sẽ không trách tội ngươi, huống chi đều là ta tự làm tự chịu." Tiểu hoàng đế nhắm mắt lại đem mặt tiến đến trước mặt Trịnh Tú Nghiên một bộ dáng thấy chết không sờn.

Nhưng không bị cho đến bạt tay lại là Trịnh Tú Nghiên nhẹ vỗ về má Lâm Duẫn.

"Ta đâu cam tâm đánh ngươi." Lộ vẻ bất đắc dĩ.

"Hả?" Có ý gì.

Tiểu hoàng đế sợ hãi mở to hai mắt nhìn nhìn Trịnh Tú Nghiên, lúc này Trịnh Tú Nghiên dĩ nhiên đã rút đi vẻ lạnh lùng trước mắt là ôn nhu cùng bối rối.

Tiểu hoàng đế lấy tay xoa xoa mắt mình.

"Ta sẽ không là đang nằm mộng đi." thật là đại sát phong cảnh nói.

Trịnh Tú Nghiên "Cười khúc khích"

"Nếu Hoàng Thượng cảm thấy mình nằm mơ vậy chính là nằm mơ tốt lắm, tỉnh mộng nên là cái gì cũng không có nghĩa."

"Hửm? Vậy trẫm tình nguyện ở trong mộng này cả đời cũng không muốn tỉnh lại." Tiểu hoàng đế cực kỳ vui vẻ, hoá ra này không phải nằm mơ a, Tú Nghiên cũng là thích mình, dù nàng đã biết mình thân phận dù nàng đã biết mình trước kia làm một chuyện vô liêm sỉ, nhưng Tú Nghiên là xác thực thích mình.

Tiểu hoàng đế một khi kích động sẽ dễ dàng ngớ ngẩn, hiện giờ cũng là như thế.

"Tú Nghiên Tú Nghiên, ta thích nhất ngươi." Nói còn chưa tính, còn dùng hành động thực tế để biểu hiện "chụt" một cái lại ở trên mặt Trịnh Tú Nghiên ấn một nụ hôn.

Trịnh Tú Nghiên nào biết đâu rằng có tình huống như vậy, tuy trong phòng chỉ có hai người các nàng nhưng mặt mũi mỏng nàng vẫn rất ngượng ngùng, nhìn người nào đó đuôi cũng muốn vểnh lên trời trong lòng lại khó chịu.

Sớm biết liền không nhanh như vậy nhả ra.

"Làm gì vậy? Ngươi vết thương còn chưa tốt đâu, nếu vết thương lại vỡ ra ta cũng mặc kệ ngươi." Trong lời nói có khôi phục bộ dạng ngày thường đang chặt.

"Ân ân, đã biết, ta sẽ hảo hảo dưỡng thương, nhất định sẽ không để Tú Nghiên lo lắng." Tiểu hoàng đế hiện giờ thích nhất từ "Trịnh Tú Nghiên".

Trịnh Tú Nghiên lúc này mới cười cười.

Tiểu hoàng đế nắm tay Trịnh Tú Nghiên không muốn buông ra, hiện giờ là thật sự ở cùng nhau. Lâm Duẫn ta rốt cuộc ôm được mỹ nhân về nhà rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro