chương 1. Sống Lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi chết đi, sao cô dám làm hại Tuyết nhi chứ hả?"

"Đồ cáo già, đến chị gái mình cũng không tha? Sao cô có thể độc ác đến như thế hả?"

"Đúng là đứa con hoang, mày nghĩ mày có đủ tư cách để bước vào Lâm gia hay sao?"

"Thật nực cười? Yêu cô ư? Không đâu, ngay từ đầu tôi chỉ tiếp cận để giúp Tuyết nhi trả thù mà thôi."

"Cút đi! Từ giờ trở đi Bạch gia sẽ không có một đứa con gái nào tên là Bạch Như Giang cả, chỉ có duy nhất một tiểu thư tên là Bạch Phương Tuyết mà thôi."

"Cô nghĩ rằng sau những gì cô gây ra cho Tuyết nhi thì tôi sẽ cho cô chết dễ dàng như vậy hay sao? Đừng có mà mơ? Chờ đó đi. Trò vui vẫn còn ở phía sau cơ mà..."

"Đừng có van xin chúng tôi, đó là cái giá phải trả khi cô hãm hại Tuyết nhi. Giờ thì đi chết đi..."

...

- Aaa!

Bạch Như Giang choàng tỉnh dậy sau những cơn ác mộng từ quá khứ với cái lưng ướt đẫm mồ hôi. Sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, cơ thể yếu ớt vội vàng co lại rúc sâu vào trong chăn.

Đáng sợ! Quả là một cơn ác mộng đáng sợ luôn ám ảnh cô! Cơn ác mộng đó chính là những điều vô cùng tồi tệ mà cô đã phải trải qua ở trong kiếp trước.

Phải, là kiếp trước. Bởi Bạch Như Giang cô có một bí mật động trời đó chính là cô đã trọng sinh, hay nói cách khác chính là chết đi rồi sống lại ở một thời điểm trong quá khứ đó. Bạch Như Giang sống lại, mang theo hết thảy như đau đớn, khổ cực, nhục nhã cùng với kí ức của kiếp trước quay lại thời điểm năm cô 17 tuổi, cái khoảng thời gian mà cô vẫn còn chưa đánh mất hết tất cả mọi thứ ấy. Vì vậy bây giờ vẫn còn kịp để cô thay đổi tất cả. Bạch Như Giang cô sẽ không còn ngu ngốc vì tình mà đánh mất chính bản thân mình nữa. Cô sẽ buông tay hết thảy những thứ mà cô coi là chấp niệm, kể cả tình yêu.

Kiếp trước vì thứ tình cảm mang tên yêu thương đó mà Như Giang đã vứt bỏ tự tôn của mình, mặt dày bám theo những người đàn ông đó, không ngừng thể hiện quan tâm, không ngừng thể hiện tình yêu bằng cách ngây ngô nhất. Nhưng cuối cùng, cô cho đi quá nhiều nhưng chỉ nhận lại sự dè bỉu, khinh thường, chán ghét, đánh đập của những con người đó mà thôi. Vậy mà cô vẫn cố chấp yêu thương họ để rồi cuối cùng nhận lấy một cái chết không thể đau đớn, không thể thảm thương hơn.

Tình yêu của cô, gia đình của cô, những kẻ mà cô từng xem là quan trọng nhất thế giới này, vì một người con gái khác mà không ngừng hành hạ Bạch Như Giang cả về thể xác lẫn tinh thần. Bạch Phương Tuyết, đại tiểu thư của Bạch gia, chị gái cùng cha khác mẹ với Bạch Như Giang. Mẹ cô ta Phương Ái Hy chính là chính thê của Bạch Ngạn - tổng tài tập đoàn Bạch thị kiêm luôn cha của hai người, còn mẹ cô Diệp Như Ân, chỉ là tình nhân kiêm luôn vợ lẽ. Vì quá yêu Bạch Ngạn cho nên Diệp Như Ân đã lén lút chuốc thuốc Bạch Ngạn, mang thai rồi sinh ra Bạch Như Giang rồi bị hai mẹ con Bạch Phương Tuyết bức chết. Vốn là một đứa con hoang, thế nên từ nhỏ Như Giang  đã phải chịu hết thảy những sỉ nhục, những cay nghiệt, những đau đớn mà một đứa trẻ không nên chịu. Do đó tính cách kì quặc, kiêu ngạo ấy đã sản sinh, biến cô trở thành một đứa con gái chanh chua, xấu xí và tham tranh đoạt.

Bạch Như Giang đã từng dùng hết những thủ đoạn ti tiện chỉ để đoạt hết những gì mà Bạch Phương Tuyết có. Địa vị, tình yêu, nhan sắc, và cả những người mà cô ta yêu thương nữa. Nhưng kết cục lại chẳng đoạt được bất cứ một cái gì, mà lại phải nhận lấy một cái chết đau đớn nhất.

Hiện tại ngẫm lại, Bạch Như Giang cảm thấy cô của những ngày đó thật ngu ngốc biết bao nhiêu. Thế nhưng bây giờ thượng đế hình như đã thương cảm một kẻ như cô mà cho Bạch Như Giang sống lại. Cô quyết tâm sẽ không để mọi thứ trở nên tồi tệ như vậy nữa. Cô cũng không muốn trả thù những con người kia, bởi một phần mười khả năng cô cũng không có, do đó cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường hơn bất cứ một người nào mà thôi.

Hít một hơi thật sâu, lau đi những giọt nước mắt từ khi nào đã lăn trên má, Bạch Như Giang bò dậy khỏi giường, với điện thoại rồi gọi cho một người nào đó.

- Alo Thanh Thanh, là tao Như Giang đây. 

"Có chuyện gì mà hôm nay mày lại gọi cho tao thế Bạch nhị tiểu thư? Lại muốn làm gì đó để cho con nhỏ Phương Tuyết một bài học hả? Oke, dùng cách gì. Nói đi tao sẽ giúp mày."

Đầu dây bên kia là một cô gái nhỏ tên là Mạc Hiểu Thanh, là người bạn thân duy nhất mà Bạch Như Giang có. Kiếp trước vì giúp cô đối đầu với Bạch Phương Tuyết mà nó đã phải nhận một kết cục chẳng mấy tốt đẹp. Bị cưỡng bức rồi giết chết, tập đoàn Mạc thị cũng bị phá sản, cha Mạc vì trốn nợ phải nhảy lầu tự tử, anh trai Mạc Vĩnh Kỳ thì ngồi tù chung thân...

Nghĩ lại những gì mà Hiểu Thanh cùng gia đình nhỏ đã phải chịu ở kiếp trước, Bạch Như Giang cảm thấy áy náy vô cùng. Vốn dĩ cô không định nhờ nhỏ đâu nhưng ngẫm đi ngẫm lại, ngoài nhỏ ra thì cô chẳng còn biết nhờ ai cả, và ngoài Mạc Hiểu Thanh thì sẽ chẳng ai chịu giúp Bạch Như Giang đâu. Vì vậy cho nên nghĩ đi nghĩ lại cô mới nhấc điện thoại lên gọi cho nhỏ. Hơn nữa lần này cô sẽ không để những điều tồi tệ đó xảy ra thêm một lần nào nữa. Cô hứa đó.

- Không có đâu. Tao chỉ nhờ mày kiếm hộ tao một căn hộ nhỏ, tao muốn dọn ra ngoài sống mà thôi. - Cô khẽ cười.

"Hả? Tao có nghe lầm không vậy? Mày nói gì cơ? Nhắc lại xem nào?" - Mạc Hiểu Thanh kinh ngạc hét lên trong điện thoại.

- Tao muốn mày kiếm hộ tao một căn hộ nhỏ, tao muốn dọn ra ngoài ở. Mày nghe rõ chưa? Có cần tao nhắc lại một lần nữa không? - Vội vàng để điện thoại ra xa, Bạch Như Giang vươn tay xoa xoa lấy lỗ tai đáng thương của mình, cô đáp lại.

"Được rồi. Để tao hỏi anh Vĩnh Kỳ xem sao? Mà tại sao đột nhiên mày lại có ý định này thế? Không phải ngày trước khuyên mỏi mồm cũng không chuyển đi à? Không muốn ở lại canh chừng đám Cố Thiếu Dật của mày à?" - Mạc Hiểu Thanh buông lời trêu chọc.

- Ừ, không muốn nữa, hiện tại tao chỉ muốn sống cho tao thôi. - Bạch Như Giang không đầu không đuôi nói một câu khiến nhỏ khó hiểu.

"Ý mày là sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra rồi? Con nhỏ Bạch Phương Tuyết cùng dàn harem lại làm khó mày ư? Mẹ nó, để tao cho đám người đó một bài học. Dám khi dễ bạn của Mạc Hiểu Thanh này ư? Đúng là chán sống rồi hả?" - Hiểu Thanh phẫn nộ hét lên trong điện thoại.

- Mày cứ bình tĩnh đi mà, tao làm sao mà có thể để bản thân phải chịu ủy khuất được chứ. Chỉ là tao không muốn hít thở chung một bầu không khí với đám người đó nữa thôi. - Qua loa lấy đại một lí do để trấn an con bạn thân, Bạch Như Giang ôn hòa bảo.

"Cũng đúng. Tao sẽ giúp mày. Giờ cũng muộn rồi tao ngủ trước đây, mày cũng ngủ sớm đi đó. Nếu mai mà vác cái bản mặt gấu trúc đến trường thì đừng có trách tao. Thế nhé, tao cúp máy đây. Bái bai." - Mạc Hiểu Thanh liến thoắn bảo sau đó cúp máy luôn, chẳng kịp nghe được hai chữ 'ngủ ngon' mà Bạch Như Giang dịu dàng thốt ra ấy.

 Nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống giường, Bạch Như Giang tiến tới tủ quần áo, dọn một số thứ thuộc về bản thân cô vào vali. Xong xuôi cô mới leo lên giường đi ngủ.

Vốn dĩ cô không muốn ngủ đâu, vì cô sợ gặp cơn ác mộng ám ảnh cô kia lắm rồi. Thế nhưng nếu không ngủ thì mai con bé Hiểu Thanh sẽ đập cô một trận vì không biết chăm sóc sức khỏe bản thân cho mà xem. 

Vì thế mà ngủ thôi, ngày mai khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ không còn thuộc về quỹ đạo của chính nó nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro