C17: Câu trúng Hoắc Ma Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Thu Ngân  muốn ngồi dậy nhưng mới nhúc nhích thì thân thể đau nhức như bị hàng bị xe ngã  ngang người, hạ thân đau nhức vô cùng.

Nhiếp Thiên Vũ  đêm qua như bị cắn thuốc , đòi hỏi hết lần này đến lần khác, khiến thân thể cô như bị vỡ vụn, nhìn xuống ra giường thì thấy  những vết đỏ hình hoa mai nở   , lại phát hiện trên người đầy những dấu hôn, trên làn da trắng mịn còn vương thêm vài vết  đỏ ái muội  do sự cuồng dã của đêm qua .Môi cô bổng nở nụ cười nhẹ, không biết vì kế hoạch  thành công hay vì người bên cô hôm qua là Nhiếp Thiên Vũ

Nhìn xung quanh, không thấy hắn đâu, không lẽ ăn xong lại quất ngựa truy phong rồi , cô bật dậy  xuống giường chưa kịp đứng vững thì:

_ …A!

Hai chân bủn rủn khụy xuống  không đứng nỗi, một cỗ đau nhức  lại kéo tới, miệng cô mắng nhỏ.

_ Nhiếp Thiên Vũ  chết tiệt, làm gì như ma đói không bằng.

Lắng  nghe tiếng nước chảy  cô mới thả  hồn nhìn về phía  cánh cửa thủy tinh mờ ảo  ,  cô suy đoán đó  phòng tắm, Nhiếp Thiên Vũ  chắc đang tắm , chờ hắn ra cô sẽ nói gì đây nhỉ?

Kí ức tối hôm qua lùa  về, mặt đỏ như quả gấc , người lại cảm thấy nóng râm ran , cô cắn nhẹ môi dưới trấn áp bản thân không nên bộc phát thú tính của đàn ông, đêm qua hắn được giải trừ phong ấn , nên lăn lộn cô cả đêm, nghĩ thôi cũng khiến mặt cô nóng hơn.

Một hồi lâu, tiếng nước chảy ngừng hẳn, cánh cửa mở ra, Hoắc Thu Ngân cúi đầu ngại ngùng không dám đối mặt, sợ sẽ xấu hổ chết đi được nhưng tiếng bước chân ngày càng gần, cô ngẩn đầu nhìn thì thấy hắn chỉ quấn cái khăn tắm, hàng lông mi cong vút  cụp xuống, không nên háo sắc như thế .Cảm thấy hắn đã đi đến bên giường ngồi xuống, bàn tay to lớn chạm vào má cô vuốt ve, Hoắc Thu Ngân vẫn nhìn xuống sàn nhà

_  Còn đau không em  ?

Hắn nhàn nhạt nói. Hoắc Thu Ngân  như bị điểm phong ấn , cô không dám ngẩn đầu nhìn, nghĩ rằng mình nghe lầm nên tiếp tục cúi đầu trầm mặc , hai tay bấu chặt tắm chăn, đến rớt vài hạt đá đính trên móng tay , vẻ mặt tái nhợt, đôi môi cắn chặt không cho run rẩy.

" Làm ơn ...làm ơn..."

_ Em không sao chứ ?

  Hắn lại hỏi. Cô liền ngẩn đầu nhìn, lúc này Hoắc Thu Ngân  rất muốn móc hai mắt mình ra, không muốn nhìn thấy người trước mặt chút nào … Tại sao ? Tại sao ?

Hoắc Ma Vương  … tại sao lại là hắn ?

Không gian như bị đóng băng, Hoắc Thu Ngân  vẫn không tin vào mắt mình, tại sao là Hoắc Tâm .  Nhiếp Thiên Vũ  hắn chết đi  đâu ?

_ Anh ... Tại sao lại là anh ?

  Hồi lâu cô mới lấy lại được tiếng, run rẩy nói ra một câu. Hoắc Tâm nhếch môi, đưa tay lên sờ mặt cô nhưng bị cô hất ra, hắn nhíu mày.

–  Không phải tôi vậy cô nghĩ là ai ? Nhiếp Thiên Vũ ? Hay thằng nào...?

_ Đêm qua là Thiên Vũ  đưa em  về, anh ấy ở đâu ? Có phải anh đã đuổi hắn đi rồi không? Đúng rồi... Anh đã đuổi hắn , nhất định là như vậy ?

Vẫn mong là như vậy , cô lặp đi lặp lại như trấn an mình .

_ Đêm qua, từ lúc trong quán Bar XO  cho đến về nhà và đến khi lên giường vẫn chỉ có một mình tôi.

Giọng hắn nói nhẹ nhàng nhưng lại như mũi tên đâm thẳng vào tim Hoắc Thu Ngân , mắt đọng nước, cô lắc đầu không muốn phủ nhận.

_  Không phải , anh đừng nói bậy.

_ Giờ tôi mới biết cô em gái nuôi này phóng đãng với đàn ông cỡ nào  … nhưng dù ai đi nữa, tôi cũng thừa nhận, đêm qua   ở trên giường em rất nhiệt tình .

Hắn kề môi sát tai cô, giọng trầm thấp nhưng lại như đinh đóng cột tuyên bố đêm qua là hắn cùng cô xảy ra quan hệ chứ không ai khác.

Hoắc Thu Ngân  như rơi xuống vực sâu, cô suy nghĩ lại  tại sao lại nhầm lẫn tai hại như thế ? cô nhớ rõ là Thiên Vũ  nhưng … không, không phải Thiên Vũ , cô  đứng ngang tai Thiên Vũ , còn hắn cô chỉ đứng đến vai hắn ,  đêm qua chỉ vì uống say nên tầm mắt lệch lạc, lại nhớ lúc hoan ái cô đã thấy gương mặt Hoắc Ma Vương  nhưng cứ nghĩ lại bị ám ảnh nên không để ý đến nhưng …Tại sao cô không đeo kính sát tròng , trông gà hóa cuốc như vậy?

Vậy còn Thiên Vũ , hắn rốt cuộc đang ở đâu ?

Hoắc Thu Ngân ngó dáo dác  tìm điện thoại của mình , nhìn xung quanh chỉ thấy quần áo rơi đầy sàn nhà, lại nhìn gần bàn để đèn mới thấy túi sách, cô không quan tâm người ngồi bên cạnh, bò sang lấy túi móc ra điện thoại, mở nguồn  màn hình lên.

Hai chữ Thiên Vũ nhấp nháy trên màn hình làm tim cô đau xót, tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó đi, cố cho bên kia không biết mình đang khóc, cô lau nhanh nước mắt bắt điện thoại.

_ Thiên Vũ .

Giọng cô hơi ướt át.

_ Thu Ngân , hôm qua em có gọi cho anh sao ?

Bên kia Nhiếp Thiên Vũ  lo lắng hỏi.

_ Anh đang ở đâu, sao đêm  qua không đến đón em ?

Cô phải hỏi cho rõ vì sao hắn lại mất tích như thế ?

_ Sao ...? Em nhờ anh đón à ...? Đêm qua anh dự hội nghị cùng anh trai em, chắc cấn máy không nghe.

Thấy Thu Ngân im lặng , bên kia sốt sắng:

_ Thu Ngân, em đi đâu ...   có ai đưa em về không ?

_ Có anh trai em...

Không những đưa về nhà, mà còn đưa lên giường luôn, cô rất muốn nói như thế nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua.

Nhiếp Thiên Vũ  lại lên tiếng.

_ Anh không biết em gọi , hôm qua , sau khi họp xong anh đã sang Italia rồi.

Hoắc Thu Ngân không còn gì để phản bác, cô ngủ nhầm người là sự thật rồi. Còn ngủ nhầm Hoắc Ma Vương nữa chứ.

Còn người anh trai kia đang nhìn Hoắc Thu Ngân  bằng ánh mắt tia X .Hiện tại Hoắc Thu Ngân chỉ có cái chăn mỏng  che được phần trước ngực, để lộ làn da trắng mịn phía sau lưng, hắn thấy rõ kiệt tác đêm qua vẫn còn để lại trên người cô, môi bất chợt nhếch lên theo đường tuyệt đẹp, tầm mắt lại dời xuống phần eo thon, mày chợt nhíu chặt. Phần eo của cô in rõ dấu ngón tay xanh tím, có thể đem qua hắn quá cuồng nhiệt nên mới gây ra dấu xanh tím đó.

Đêm hôm qua hắn chỉ muốn xem Hoắc Thu Ngân muốn giở trò gì với Nhiếp Thiên Vũ  mà lại đến nơi XO phức tạp đó, vừa vào trong đã thấy cô bị bọn người lưu manh quay quanh, cô lại ăn mặc khêu gợi như thế nữa chứ ?

Lúc đó hắn chỉ muốn đi tới bóp chết cô tại chỗ dù không hiểu lý do nhưng khi cô nhào vào lòng hắn thì tâm tư có chút phức tạp bởi mùi hương dễ chịu đó cứ vờn quanh mũi hắn.Cứ nghĩ đưa cô về nhà, ai ngờ tự dưng lại bị cô ôm lấy, lại bị đôi môi mê hoặc phủ lên, trong người hắn lại cảm thấy một luồng khí nóng không cưỡng lại được nên bắt đầu tấn công mãnh liệt 

Nhưng hắn cũng công nhận, hương vị của cô rất tuyệt

Tay hắn vô thức hướng đến chỗ tím tím , đo đỏ nơi eo cô sờ nhẹ, Hoắc Thu Ngân  giật mình nhích người né tránh nhưng vì phản ứng khá nhanh khiến cả người cô mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.

_ Á!

Hoắc Tâm  cũng giật mình với phản ứng của Hoắc Thu Ngân , hắn trườn tới xem xét, thấy cô mặt nhăn nhó kêu đau, hắn chỉ nhếch môi cười.

_ Em sao vậy ?

Thiên Vũ bên kia thấy cô kêu đau trong lòng lo lắng.

_ Em không sao ? … Thiên Vũ  em cúp máy đây, có gì sẽ gọi cho anh sao ?

_ Anh nhớ em.

Giọng nói ôn nhu vang lên khiến tim Hoắc Thu Ngân  đau xót, dù chỉ muốn lợi dụng Nhiếp Thiên Vũ  nhưng thật chất tim cô đã rung động  với  hắn từ lâu rồi, giờ lại xảy ra chuyện như thế, cô biết phải làm sao đây ?

_ Tam biệt.

Cô cúp máy không cho tâm lý hoảng loạn mà nói bừa.

Không gian lại rơi vào im lặng, Hoắc Thu Ngân  cố nén cơn đau nơi hạ thể cùng trái tim tan nát, cô đứng dậy nhặt quần áo sau đó chạy thẳng vào nhà tắm.

Hoắc Tâm  không ngăn cản, hắn đi tới tủ rượu, lấy một chai Brandy  rót vào ly rượu và bắt đầu thưởng thức.
Hoắc Thu Ngân  bước vào bồn tắm thấy hơi choáng bởi cách thiết kế xa xỉ này . Cô tự chế giễu với bản thân giờ phút này còn đi đánh giá nhà tắm của người khác làm gì, đi vội tới vòi sen, cô để dòng nước lạnh chảy khắp người xóa đi chất dơ bẩn cùng xóa đi những dấu hôn trên khắp người cô

Đêm qua là do cô bị điên mới tưởng nhầm hắn là Thiên Vũ , cách nhầm lẫn tai hại này khiến cô lo lắng, cô thoát khỏi Hoắc Tâm được hay không , việc cô và Thiên Vũ  ở bên nhau có bị Hoắc Tâm ngăn cản hay không ? nhưng cần gì phải đoán, ngủ nhầm người mẹ nó rồi .

Nhiếp Thiên Vũ  làm sao có thể chịu được 

Cắn chặt môi dưới, cô tắm thật nhanh không suy nghĩ nhiều, mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra khỏi phòng, thấy Hoắc Tâm đang xoay ly rượu cô không quan tâm đi đến chỗ lấy túi sách, cúi đầu chạy thẳng ra cửa phòng.

Cạch.

Cửa phòng không mở được, cô dùng sức kéo mấy lần nhưng vô dụng.

_  Cô không có gì muốn nói với tôi sao ?

Hoắc Tâm  lạnh nhạt nói.

_ Mở cửa ra.

  Giọng cô lạnh băng, cũng không quay đầu với hắn, chỉ sợ nếu quay đầu cô sẽ lại thấy chiếc giường đáng ghê tởm đó thôi.

_ Thả cô đi để cô cho tôi đội thêm vài cái nón ? Đừng dây dưa với Nhiếp Thiên Vũ nữa , hắn không phải chồng cô.

_  Sẽ không …

_ Mặc dù tôi không chấp nhận được chuyện em gái nuôi trở thành vợ mình, nhưng đó là sự thật, nên cô tự biết thân biết phận mình đi.

_ Tôi biết giữa tôi và anh đã xảy ra chuyện như thế nhưng chỉ là nhầm lẫn, nhầm lẫn thôi, chỉ cần anh không nói , tôi không nói. Một thời gian nữa tôi sẽ có cách giải trừ hôn ước với anh.

_ Cô ngủ vơi tôi xong , muốn chối bỏ trách nhiệm. Lại muốn nằm dưới thân thằng đàn ông khác rên rỉ.

Hoắc Tâm cũng không hiểu sao mình lại có thể nói những lời thô tục như thế nhưng đối với Hoắc Thu Ngân  , tình anh em ngày xưa đã biến chất khi anh sang chăm bệnh cho cô từ ba năm trước.

_ Nếu tôi đã say, đã nhận lầm, không lẽ anh không biết dừng lại hay sao ? Anh biết rõ tôi là em gái anh mà ?

Cô cũng khó hiểu vì sao hắn biết cô đã lầm mà cứ chiếm đoạt cô như thế ?

_ Tôi không bao giờ từ chối người đàn bà tự dâng mình, với lại … đêm qua cô không phải rất thõa mãn sao ? … đều luôn muốn được tôi …

_ Đừng nói nữa …

Hoắc Thu Ngân hét lớn, cô không thể chịu nỗi khi hình ảnh đêm qua lại ập đến, sức chịu đựng đã đến cực hạn.

_ Tôi đã nhượng bộ nên cô đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi. Hôn sự này cô dù muốn dù không cũng phải diễn ra, đừng mong thay đổi được gì, nếu cô làm chuyện dại dột lần nữa, kể cả giam lỏng cô,  tôi cũng sẽ làm.

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đẩm nước mắt của cô, hơi nhíu mày nhưng lại nói ra những lời lạnh lùng.

_ Tôi cho cô thời gian suy nghĩ, chiều ngày mai phải cho tôi câu trả lời dứt khoát.
Hoắc Tâm lấy cái điều khiển gần cạnh bàn nhấn một cái.

“ Cạch.”

Cửa mở ra, Hoắc Thu Ngân  không trả lời mà lao vụt ra ngoài. Cô chỉ muốn chạy khỏi tên cầm thú này, một phút cũng không muốn ở cạnh hắn.Hoắc Tâm  ngã người về phía sau, tu hết ly rượu, môi cong lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sắc