Chap 2: Nghe đi chứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tưởng, lãng quên là điều tồi tệ nhất
Chị ấy hận mình.
Mỗi lần nhìn mình, ánh mắt chị ấy đều toát lên sự căm hận.
Kim Trí Tú  không biết phải dùng từ gì để diễn tả cảm xúc hiện tại. Người phụ nữ này, thật sự hận cô đến vậy sao?
Ngồi vào ghế phụ lái, mí mắt cô cụp xuống. Cô từng nhiều lần suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Trân Ni. Nếu như tốt thì một ngày nào đó ngẫu nhiên gặp nhau trên đường, chị sẽ dừng bước, mỉm cười chào hỏi cô. Nếu như không tốt, có lẽ chị sẽ chẳng nhớ nổi cô là "bạn học cũ" của mình.

Trong bữa tiệc chia tay cuối lớp mười hai, cô đã lấy hết can đảm cầm một ly rượu đến trước mặt chị để cạn ly. Vậy mà chị nhìn cô rất lâu, ánh mắt mang theo sự xa lạ. Cô ngửa đầu uống hết ly rượu, cố nuốt vào trong cả nỗi xót xa.
Những tưởng, lãng quên là điều tồi tệ nhất. Nhưng hóa ra không phải! Căm hận mới là điều tồi tệ nhất.
Không dưới một lần Kim Trí Tú cảm nhận được nỗi hận thù toát ra từ ánh mắt Kim Trân Ni. Cô lấy làm lạ, không hiểu vì sao Kim Trân Ni lại hận mình? Nghi ngờ có liên quan tới chuyện của đời trước nên cô đã bỏ rất nhiều thời gian để tìm hiểu. Thế nhưng hai gia đình họ hoàn toàn không dính dáng tới nhau, nói gì đến ân oán? Cha của chị mất sớm, hai mẹ con họ nương tựa vào nhau mà sống. Gia cảnh như thế, e rằng muốn phức tạp cũng không phức tạp nổi. Bởi vậy, Trí Tú càng không hiểu vì sao Kim Trân Ni lại luôn nhìn mình bằng ánh mắt hận thù đó? Nghĩ không ra thì tốt hơn là không nên nghĩ nữa.
Trí Tú bình ổn lại tâm trạng, liếc nhìn đồng hồ tốc độ. Xe đã tăng tốc. Cô mím chặt môi, không dám lên tiếng nhắc nhở chị. Còn nhớ trước đây cũng từng có lần cô ngồi trong xe chị ấy như thế này, thấy chị lái quá nhanh, cô đã nhắc nhở chị lái chậm lại. Thế nhưng, Trân Ni chẳng những tăng tốc thêm mà còn quay sang nhìn cô, đúng lúc có một chiếc ô tô khác chạy ngược chiều lao đến. Nguy hiểm trôi qua trong gang tấc, cô sợ đến trắng bệch mặt, còn chị vẫn điềm nhiên như không.
Kim Trí Tú thật sự bất ngờ khi gặp Mã Lệ Sa và Kim Trân Ni ở nhà hàng này. Cách đây không lâu, sau khi đoạt giải Nữ hoàng màn bạc, Mã Lệ Sa đã trả lời giới truyền thông rằng, cô ta hy vọng chuyện tình cảm cũng sẽ thuận buồm xuôi gió như sự nghiệp. Lúc ấy, Kim Trân Ni vẫn chưa về nước. Kim Trí Tú cho rằng chị sẽ ở lại nước ngoài với Mã Lệ Sa, vậy mà họ đều đã trở về. Trong mắt mọi người, ngay từ thời trung học, họ đã là một đôi trời sinh.

Nghĩ tới những điều này, khóe miệng cô khẽ nhếch lên đầy trào phúng.
Kim Trân Ni , đó là người mà cô luôn nhung nhớ, là người mà cô từng ao ước được chung sống đến đầu bạc răng long.
Bây giờ thì sao? Chị nuôi cô như nuôi nhân tình, trong khi chị đã có bạn gái danh chính ngôn thuận. Hành vi của chị chẳng khác gì những người lắm tiền nhiều của khác trên đời này.
Đương nhiên, chị làm thế không có gì sai, càng không đến lượt người ngoài phán xét. Nhưng cô thực sự khó chịu, bởi lẽ người không một chút vẩn ᴆục trong lòng cô đã thay đổi, trở thành kiểu người mà cô căm ghét nhất.
Xe đã chạy vào trục đường trong khu đô thị. Mỗi khi đến nơi này, trong đầu Kim Trí Tú đều nổi lên một suy nghĩ: đây không phải "nhà", mà chỉ là một trong số nhiều "căn cứ" xa hoa của chị, phải chăng mỗi nơi đều có một người phụ nữ như cô?
Trí Tú luôn nghĩ về bản thân một cách ti tiện như thế, cơ hồ việc đó có thể giúp cô bớt đau khổ hơn vì không cần phải bận tâm tới thứ gọi là "lòng tự trọng".
"Nhà" của chị có lẽ chính là nơi từng lên mặt báo kia. Cánh phóng viên đã chụp được ảnh Mã Lệ Sa sáng sớm lái xe tới đó, mối quan hệ giữa họ càng không cần thêm lời thừa thãi nào để miêu tả.
Xe vừa dừng lại, cô lập tức mở cửa bước xuống bắt đầu nôn. Dạ dày khó chịu, nhưng trái tim còn khó chịu hơn gấp vạn lần. Cô không thể chấp nhận được sự thật rằng cả chị và cô đều đã biến thành hạng người mà chính bản thân mình căm ghét.
Cơn nôn mửa chấm dứt, Trí Tú quay đầu lại thì đã không thấy Trân Ni đâu. Cô nhếch miệng cười. Chin ấy lạnh lùng với mình như vậy, nhưng lại muốn mình trở thành người phụ nữ của chị ấy. Sở thích này có phải quá đặc biệt rồi không?
Kim Trí Tú đi vào căn biệt thự nhỏ, dì giúp việc lập tức dọn đồ ăn lên. Xem ra Kim Trân Ni đã thông báo trước là hôm nay sẽ về đây. Nơi này bình thường chỉ có một người quản gia, mỗi lần chị về dì giúp việc mới đến để nấu cơm.

Rõ ràng vừa nãy Kim Trân Ni đã đi ăn cùng Mã Lệ Sa, vậy mà bây giờ vẫn ngồi xuống bàn ăn. Kim Trí Tú đắn đo giây lát rồi tiến lại, ngồi đối diện Kim Trân Ni. "Chủ nhân" muốn ăn cơm, đương nhiên cô phải phục vụ rồi.
Trong bữa cơm, Kim Trân Ni không thích nói chuyện, cũng không nhìn cô. Thấy chị không để ý tới mình, Trí Tú bèn quay sang nhờ dì giúp việc nấu cho mình một ít cháo.
Chẳng mấy chốc, trước mặt cô đã có một bát cháo nóng hổi bốc hơi nghi ngút. Ban nãy nôn đến mức dạ dày rỗng tuếch, lúc này có chút cháo nóng vào liền thấy ấm bụng hẳn lên, cảm giác khó chịu cũng tan biến.
Ăn được nửa bát, trông thấy người đối diện buông đũa đứng lên, tâm tình của Trí Tú mới được thả lỏng.
Cô ghét phải ở bên cạnh chị.Cô thà rằng chỉ được đứng từ xa nhìn chị, nhớ nhung chị, còn hơn là để chị xuất hiện trong cuộc sống của cô như hiện tại, hình tượng đẹp đẽ trước kia hoàn toàn sụp đổ.

Kim Trí Tú ăn thật chậm, cố gắng kéo dài thời gian. Ăn xong, cô còn nán lại thêm một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng lên tầng hai.
Căn biệt thự này khá thanh tịnh, bày trí đẹp đẽ, diện tích vừa đủ nên không tạo cảm giác quá trống trải, rất hợp với sở thích của cô.
...
Ra khỏi phòng tắm, cô thấy thấy Trân Ni đang đứng hút thuốc ngoài ban công.
Mùa đông ở An Xuyên, cái lạnh như cắt da cắt thịt. Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng chị, không hiểu vì sao

...
"Nghe đi chứ..." Giọng nói mang theo sự châm chọc.
Cô rất muốn đẩy chị ra nhưng không thể nào đẩy nổi. Ánh mắt chị như đang khiêu khích cô: dám nghe không?
Kim Trí Tú  cắn chặt răng. Bỗng nhiên, Trân Ni ấn nút nhận điện.
"Chị vẫn đang làm việc đấy à?" Giọng của Kim Gia Long  từ đầu dây bên kia truyền tới, "Hôm nay chị về nhà không?"
Kim Trí Tú bất giác nhíu mày. Kim Trân Ni  vẫn không có ý định buông tha cô. Chị chăm chú quan sát sắc mặt cô, tựa như đang cảm thấy rất hứng thú khi chứng kiến cô lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cô không dám giằng điện thoại về, sợ Kim Gia Long nghe thấy tiếng động lạ. Cô đành lên tiếng: "Ừ, mấy hôm nay chị bận, nhiều việc lắm".
"Thế giờ chị đang ở công ty à?" Kim Gia Long lo lắng hỏi.
Kim Trú Tú định "ừ" thì thấy Trân Ni nghiêng đầu cười khẽ, giống như biết trước cô sẽ phải nói dối. Cô lập tức từ bỏ ý định đó đi.
Thấy Kim Trí Tú mãi không trả lời, Kim Gia Long lại cẩn trọng lên tiếng: "Chị, lúc nào chị mới được về?"

Không muốn để lộ cho Kim Trân Ni biết mình bị ảnh hưởng bởi sự khống chế của chị, nên Trí Tú cố tỏ ra tập trung nói chuyện với em trai: "Chị không ở công ty, đang ở chỗ chị Thái Anh, có chuyện gì không em?"
Nghe vậy, Kim Trân Ni liền bật cười. Kim Trí Tú không bận tâm tới chị. Cô nói như vậy để Kim Gia Linh  yên tâm, cô thực sự rất sợ nó biết chị gái mình là một người phụ nữ đê tiện.
"Vậy ạ, không có chuyện gì. Thế chị cứ ở lại an ủi chị Thái Anh, hỏi thăm chị ấy giúp em với nhé."
Cô "Ừ" một tiếng, bấy giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm. Bỗng dưng, cô nhớ đến điều gì, bèn hỏi: "Gia Long, em đang ở đâu?"
Kim Gia Long ngập ngừng một lát mới đáp: "Hôm nay tan học, em tạt về nhà một lát, thấy chị chưa về nên đến công ty đón chị".
Kim Trí Tú sững người, may mà vừa rồi cô không nói là tăng ca.
"Em đợi chị một lát, chị qua đón em ngay!" Vừa nói, cô vừa nhìn thẳng vào mắt Kim Trân Ni, ám chỉ chị nên buông mình ra.
"Không cần đâu! Sáng mai em có tiết học nên phải về trường từ sớm. Chị đừng lo cho em, em lớn rồi mà. Chị ở lại động viên chị Thái Anh đi."
Xem ra Kim Gia Long cũng đã đọc được tin tức về gia đình Phác Thái Anh
Kim Trí Tú không nói thêm gì nữa. Kim Trân Ni chủ động tắt máy, đồng thời cúi xuống cắn vào vành tai cô. Toàn thân Kim Trí Tú run rẩy, muốn tránh mà không tránh được. Chỉ quan hệ tình nhân mới có những cử chỉ thân mật như vậy, nhưng Kim Trí Tú lại không cảm thấy thế. Trái lại, cô còn có cảm giác bài xích. Vì sao chị lại đối xử với cô như vậy?

Kim Trân Ni quẳng điện thoại ra xa, bắt đầu hôn điên cuồng lên mặt cô. Thấy cô tỏ ra không muốn phối hợp, chị bất mãn lên tiếng, "Lúc này chống đối là một việc hết sức ngu xuẩn."
Đúng thế, cô không có phản ứng, chị vẫn có thể buộc cô làm theo ý muốn của chị.
...
Kim Trí Tú tỉnh dậy, toàn thân mềm nhũn không còn sức lực. Kim Trân Ni đã rời đi từ lúc nào. Nhớ đến câu nói cuối cùng của chị, cô cười cay đắng.
Đúng là có nhiều lúc một người chỉ thích hợp để người ta mơ tưởng. Bở vì chỉ khi ở trong mơ, người đó mới là một người hoàn mỹ. Một khi đã đặt ở ngoài thực tế, kiểu gì cũng nảy sinh vô số điều không như ý. Nhưng đáng buồn là cho dù Kim Trân Ni có làm bao nhiêu việc khiến cô căm hận, cô vẫn chẳng thể nào ghét được
Cô trở dậy thay quần áo, rửa mặt rồi mới gọi điện cho em trai. Kim Gia Long bắt máy rất nhanh, "Chị, có chuyện gì thế?"
"Em về trường chưa?"
"Em đang ở trên xe bus rồi."
Giọng nói của em trai khiến cô cảm thấy ấm lòng. Kim Gia Long không giống những "cậu ấm" nhà giàu thường thấy trên phim ảnh. Tuy từ nhỏ đã được bố mẹ yêu thương, chiều chuộng nhưng Kim Gia Long rất ngoan ngoãn, càng lớn càng hiểu chuyện. Khi tai họa xảy đến với gia đình, em ấy mới mười bốn tuổi, còn cô đã hai mốt tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp dại học. Thấy chị gái một thân một mình gánh vác mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, Kim Gia Long rất biết nghe lời, chưa bao giờ khiến chị phải phiền lòng.
"Hôm qua sao em lại về nhà? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Kim Trí Tú lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì đâu chị. Tự dưng thấy nhớ chị nên em về thôi, không ngờ số đen như vậy, về mà không gặp được chị." Kim Gia Long cười cười, "Cuối tuần chị phải mua món ăn mà em thích để bù đắp đấy nhé."
Kim Trí Tú bật cười, "Được rồi, ở trường phải học hành chăm chỉ, đừng lo lắng những chuyện không đâu nữa. Mọi việc đều đã giải quyết ổn thỏa rồi, sẽ không có vấn đề gì nữa đâu."
Nghe chị gái khuyên nhủ, Kim Gia Long cũng cảm thấy yên tâm.
Nói chuyện với Kim Gia Long xong, cô lại gọi điện thoại cho Phác Thái Anhđể hỏi thăm tình hình của bé Lily. Đã tìm được Lily, hiện giờ tâm trạng của con bé không được tốt, vẫn đang khóc lóc ầm ĩ.
Cúp máy, Trí Tú vội chuẩn bị đi làm. Xuống tầng trệt thì đã thấy đồ ăn được dọn sẵn trên bàn, cô ngồi xuống ăn một mình, trong lòng rất tò mò muốn biết những người làm ở đây coi cô là gì? Là nhân tình, hay "bà hai"? Cũng có thể họ không mấy bận tâm tới thân phận của cô, bởi chẳng lạ lẫm gì chuyện một người giàu có bao nuôi nhân tình
Sau khi lấp đầy dạ dày, Kim Trí Tú ra khỏi nhà. Cô định đi thẳng tới trạm xe bus nhưng chợt trông thấy tài xế của Kim Trân Ni đã đánh xe đến cổng đợi sẵn. Do dự giây lát, cô quyết định lên xe. Đằng nào cũng đã làm những chuyện đáng khinh bỉ, cần gì phải giả vờ tỏ ra thanh cao? Chẳng khác nào tự lừa gạt bản thân.
Kim Trí Tú  ngả người vào lưng ghế, bầu không khí ngột ngạt trong xe khiến tâm trạng cô càng thêm phiền muộn.
Nếu không phải người làm chị như cô vô dụng thì Kim Gia Long đã không bị dụ dỗ đi bán thuốc giả. Cô biết em trai thương mình những năm qua phải vất vả lo toan mọi chuyện trong gia đình, thế nên nó mới tranh thủ lúc rảnh rỗi đi làm thêm, kiếm chút tiền phụ giúp cô. Trong lòng Kim Trí Tú vừa xót xa, vừa hổ thẹn.
Mấy tháng trước khi đang kiếm việc làm Kim Gia Long gặp phải một kẻ lừa đảo. Nghe gã nói những lời ngon ngọt về cách kiếm được nhiều tiền nên Kim Gia Long đã nhập hội với gã. Nhưng thật xui xẻo, chỉ ba ngày sau, cả hội đã bị cảnh sát tóm. Cảnh sát vốn đã để ý tới nhóm tội phạm này từ lâu, bọn chúng chuyên bán thuốc giả lừa tiền của những người cao tuổi.
Gia Long mới tham gia, không rõ nội tình nên hẳn là không có gì đáng ngại. Nghe cảnh sát nói vậy, cô cũng yên tâm một chút. Em trai cô chỉ mới mười chín tuổi, con đường phía trước còn dài, không thể để dính vào bất cứ vết nhơ nào. Thế nhưng lần thứ hai tới đồn làm việc, Kim Trí Tú vô cùng hoang mang khi cảnh sát nói tình hành đã thay đổi theo hướng không mấy khả quan. Phía trên đã hạ lệnh cần xử lý nghiêm ngặt vụ án, bởi phạm vi ảnh hưởng của nó quá rộng.
Trí Tú vừa lo vừa sợ, nhưng lúc đó cô lại không được gặp em trai, không biết nó ở trong trại tạm giam tình hình ra sao. Rơi vào đường cũng, cô cầu cứu Phác Thái Anh, hy vọng Từ Triệu Quân có thể ra mặt giúp vài câu. Đợi suốt mấy ngày vẫn chẳng thấy hồi âm, vô sốt ruột nhưng không muốn làm khó bạn. Đến một hôm, cô vừa ra khỏi đồn cảnh sát thì có một chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa sổ hạ xuống, một người ngồi trong xe tháo cặp kính râm ra và hỏi cô, "Muốn cứu em trai không?"

Đến tận bây giờ, Kim Trí Tú vẫn không muốn thừa nhận cảm giác của mình lúc đó. Khi trông thấy gương mặt ấy, cô đã cho rằng mình gặp ảo giác, giống như giấc mộng của một cô bé mười mấy tuổi, chàng hoàng tử từ trên trời giáng xuống, cứu mình trong lúc nguy nan.

Chuyện nực cười đến vậy, nhưng cô lại nhớ kỹ.
Công việc ngập đầu, đồng nghiệp xung quanh than thở, "Dậy sớm hơn gà, làm mệt hơn trâu, lương chỉ đủ mua rau." Lời nói hơi cường điệu nhưng Kim Trí Tú cảm thấy rất chân thực. Vật giá leo thang không ngừng, hàng tháng sau khi trả tiền nhà và tiền điện nước, lương còn lại chẳng đáng là bao. Nghĩ đến mới nhớ, tiền thuê nhà hình như sắp tăng nữa rồi.
Bên cạnh cái "chân thực tàn khốc" mà cuộc sống mang lại ấy, cô còn có một thứ cảm giác mơ hồ khác do Kim Trân Ni tạo ra. Lý trí cô bài xích sự "mơ hồ" đó, nhưng trái tim lại đối nghịch.

Cô từng hỏi Kim Trân Ni vì sao biết chuyện em trai cô, chị trả lời, "Đúng lúc đi ngang qua đồn cảnh sát vô tình bắt gặp nên ra tay giúp đỡ."
Kim Trân Ni không phải kiểu người thích làm từ thiện, một khi đồng ý giúp đỡ người khác nhất định phải có điều kiện kèm theo. Mà cô thì có thể mang lại cho chị lợi ích gì? Giá trị trao đổi của cô chính là bản thân cô mà thôi.

Vừa tới Hoàng Thành, Kim Trân Ni đã bị Dương Thành Phong nhìn bằng ánh mắt dò xét. Anh cứ thế thản nhiên đi ngang qua.
Thấy mình bị phớt lờ, Dương Thành Phong mới cất bước chạy theo, "Tứ tỷ, tối qua chị đi đâu?" Vừa nói, anh ta vừa ghé đầu lại ngửi, "Mùi trên người chị không giống bình thường. Chẳng trách người ta vẫn hay nói, bất cứ ai sau khi có nhân tình rồi thì mùi trên cơ thể cũng sẽ thay đổi."
Kim Trân Ni không thèm bận tâm tới lời trêu chọc của anh ta, "Dưới kia có một công ty đang chiêu mộ "trung khuyển" đấy, có hứng thú thì xuống xem sao."

Dương Thành Phong đang định lớn giọng cãi "làm gì có công ty nào", thì chợt hiểu ra mình bị châm chọc. Anh ta hận đến thấu xương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro