C1 + C2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: 

Trong đêm, bên cạnh giường truyền đến một lực nhè nhẹ báo cho hắn biết trên giường không chỉ có một mình hắn.

Không kinh hoảng, cũng không cần phải bật đèn, nửa đêm xông vào phòng hắn, lại có thể 'hồn nhiên như ruồi' mà nằm lên giường, trên đời này chỉ có một người.

Mà người đó, cũng chính là cái tên gây ra ác mộng vô tận cho hắn.

"Phương Cẩn!"

"Hả? uhm....." Trên giường, một người khác lẩm bẩm mấy từ vô nghĩa.

Trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy một bóng đen nằm trên giường, hơi cử động, cánh tay khoát lên phần eo Nghiêm Khải Hoa cũng di động theo.

Đến lúc bàn tay đó sờ xuống gần tới 'vị trí dưới lớp quần, Nghiêm Khải Hoa đúng lúc chặn đứng lại được, đẩy ra và bước xuống giường, đem nguyên cái giường tặng cho kẻ xâm nhập kia.

Bốp một tiếng, tiếng vang thanh thuý vang lên, tiếng đó là do tay ai đó bị đánh thật mạnh vào (lần thứ n).

"Nga...... cưng thực thô lỗ....."

"So với cưu chiếm thước sào thì đâu bằng"

(chim cưu không biết làm tổ, chim thước thì khéo léo nên xây tổ rất hoàn hảo, tới mùa sinh sản, chim cưu thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim thước -> những kẻ dùng vũ lực để chiếm nhà hay địa vị người khác)

"Tôi không có chiếm...... Aaa.." kêu lên, sau đó phương Cẩn tiếp tục nói:

"Quan hệ của chúng ta là gì chứ, không nên nói cưu chiếm thước sào gì a? hô...."

Tiếng ngáy rất nhỏ lại vang lên, phòng ngủ lần thứ hai lại trở về yên tĩnh.

Nghiêm Khải Hoa nhìn tên Phương Cẩn đang nằm trên giường.

Còn tưởng hắn đã tỉnh tới có thể đáp lại lưu loát như vậy, không ngờ ban nãy chỉ là nửa mê nửa tỉnh, người này –

"Nè" Đã đi vào giấc ngủ, Phương Cẩn đột nhiên phát ra tiếng, duỗi thẳng cánh tay sờ soạng lên phần giường của Nghiêm Khải Hoa, tìm không thấy người, hắn lập tức bất mãn, yêu cầu: "Ngủ cùng tôi"

"Hỗn trướng" Lạnh lùng quăng lại những lời này, Nghiêm Khải Hoa xoay người rời phòng ngủ.

"Thật sự là 'quan hệ gì với hắn chứ'! Đến cả lúc ngủ cũng phát huy cái quy-luật-lưu-manh như vậy, thiệt mặt dày tới cực điểm mà. Bị Phương Cẩn đánh bại, Nghiêm Khải Hoa đến phòng khách châm điếu thuốc hút một mình, cố gắng bình ổn tâm tình của bản thân.

Quan hệ của bọn họ là gì?

Trừ bỏ tội phạm cường bạo (cưỡng hiếp) cùng với người bị hại thì còn gì nữa chứ, ngoài người cưỡng và người bị cưỡng, thật không thể tưởng tượng cả hai còn có thể gọi là mối quan hệ gì.

Đêm hôm đó — nếu không phải liên tiếp trùng hợp mà gặp nhau, bản thân sẽ không biết nam nhân tên Phương Cẩn này, lại càng không thể trở thành người bị tên này cưỡng bức, còn bị hắn dùng chuyện này uy hiếp, bắt mình thuê hắn làm vệ sĩ — mấy chuyện vô lại đến cực điểm thế này, cũng chỉ có tên mặt dày như Phương Cẩn mới làm được!

vừa nghĩ vừa hút tốc độ thật nhanh, đến khi hút vào một hơi mùi khét, ho khụ một tiếng, Nghiêm Khải Hoa mới phát hiện điếu thuốc đã bị hút hết, hơi thuốc vừa rồi chính là hút trúng phần đầu lọc.

"Kẻ ngốc đến tột cùng là ai đây" Nghiêm Khải Hoa tự hỏi, đốt thêm một điếu mới, lại rít một hơi, chậm rãi nhã khói ra, vị ni-cô-tin đọng lại trong miệng giống như tâm tình lúc này – buồn bực không chịu nỗi.

Đây là vận mệnh, anh không cho rằng như vậy sao......

Lời của Phương Cẩn trong đêm hôm đó đột nhiên nảy lên trong óc, cắt ngang dòng tự hỏi.

Vận mệnh? Phương Cẩn – hai mươi lăm tuổi cùng bản thân mình – ba mươi bảy tuổi sao???

Không, không thể như vậy, một chút cũng không!

-0-

Show kế tiếp:

Đừng nói giỡn! Đừng nói với tôi, anh không phát hiện vừa cô gái vừa rôi dùng ánh mắt gì nhìn anh? giống như muốn dùng bộ ngực nặng chịch đó ép chết anh vậy, nếu để anh ở đây một mình là quá hơp ý cô ta rồi, tôi mà có thể ngốc vậy sao? Hứ, muôn đụng đến nguời của Phương Cẩn này sao, đừng có mơ!!!


Chương 2:

Milan, Italia...

"A, nóng quá..."

Một nam nhân phương Đông tuấn mỹ, một tay gỡ nút áo, bâng quơ không để ý xương quai xanh đầy hấp dẫn đang lộ ra, thật hấp dẫn những ánh mắt trộm nhìn của người qua đường. Một thần thái nhàn nhã như gió, thỉnh thỏang thong dong nhả ra một ngụm khói, miệng thỉnh thoảng than... nóng quá, biểu cảm thật khoa trương như đang đứng giữa sa mạc nóng như thiêu đốt vậy.

Chính xác, tháng 8 ở Milan là mùa hè; địa hình khí hậu Địa Trung Hải vẫn chưa mang đến khí hậu ẩm ướt cho nơi đây, hai mươi tám, hai mươi chín độ mà khô ráo khiến người ta khó chịu cực kỳ, còn ở Đài Loan cũng cùng một dạng nóng nhưng thật ẩm, vậy xem ra ở Milan có thoải mái hơn không!?

Có thể thấy được lời nói và việc làm của nam nhân này thật sự khoa trương, mà mỗi khi hắn nói chuyện hay than thở, khóe mắt thỉnh thoảng nhìn ngắm về hướng một nam nhân khác mặc âu phục đang đi phía sau, mà người đó lại đang chuyên tâm cùng một phụ nữ tóc vàng mắt xanh nói chuyện, hoàn toàn không hề chú ý tới sự than thở của ai kia, càng miễn bàn là sẽ đếm xỉa đến dụng ý ngầm cùa hắn.

"Thời tiết ở Milan thiệt chán" Phương Cẩn cố ý kéo dài âm, nhìn nhìn về phía sau, người hắn muốn gây chú ý vẫn là không hề phản ứng.

Vậ là cậu ta lại không ngừng cố gắng nói: "Thời tiết hôm nay thật nóng"

"Câm miệng" Người mặt âu phục quát khẽ Phương Cẩn một câu bằng tiếng Trung, rồi sau đó lại lập tức quay đi, tiếp tục lấy lấy tiếng Ý trò chuyện một cách lưu loát với đối tác.

Bị quát, Phương Cẩn thật không cam lòng câm miệng, ánh mắt liếc nhìn chung quanh, khiến cho thỉnh thoảng lại có một đám người bản xứ bị hắn 'mê hoặc' mà quay lại nhìn hắn đầy ẩn ý;

Dù sao, một người nam nhân phương Đông mà có thân hình cao không thua gì người ngoại quốc, diện mạo lại tuấn mỹ như vậy ởMilannày cũng không dễ nhìn thấy được.

Hơn nữa, với một nam nhân tuấn mỹ như vậy, mà mỗi lần thấy mình nhìn cậu ta, cậu ta liền cười thật tươi lộ hàm răng trắng, bề ngoài đã xuất sắc, mà khuôn mặt tươi cười sáng rỡ như vậy lại càng mê chết người ta mà. Sao cậu ta không đứng yên tại chỗ cho mọi người được ngắm luôn nhỉ.

Bên cạnh cậu ta, một nam nhân phương đông khác mặc âu phục thẳng thớm, tuy rằng bề ngoài không xuất sắc bằng nhưng lại không hề kém hơn chút nào, tướng mạo nhã nhặn lịch sự khiến người ta cảm nhận được một loại khí chất nội liễm (trầm ổn trưởng thành), cự chỉ lại thong dong tao nhã, tòan thân phát ra mị lực(sức hút) thần bí đặc thù của người phương Đông.

So với người trầmtĩnh này, vị nam nhân phương Đông cực đẹp trai kia lại hòan tòan trái ngược, cậu ta có vẻ ngả ngớn, cà lơ phất phơ, trẻ người non dạ.

"Grazie" Cuối cùng, người mặc âu phục nói lời cảm ơn với đối phương, sau khi hai người bắt tay, người phụ nữ tóc vàng liền đi vào tòa nhà trước mặt, trong chốc lát liền không thấy thân ảnh.

(Grazie: cám ơn bằng tiếng Ý)

"Phương Cẩn, cậu đừng quên đã đáp ứng tôi chuyện gì." âu phục nam tử –trưởng ban thiết kế của công ty Sang Thảo – Nghiêm Khải Hoa, quay đầu lại lạnh nhạt liếc nhìn người con trai cao hơn mình đang đứng trước mắt.

"Cà vạt thắt thật chặt, lại còn mặc khoát vest, anh không nóng a?"

Nghiêm Khải Hoa không thèm trả lời, mà hỏi lại: "cần tôi nhắc lại cho cậu mấy lần nữa sao, Phương Cẩn?"

"không cho phép làm phiền anh, không cho phép quấy rầy công việc của anh, không cho phép làm trái ý của anh, tất cả tôi đều nhớ rõ." Phương Cẩn đưa ngón tay vừa đếm vừa nói:

"chính là anh không nói không cho phép tôi hô to trời nóng quá a, tôi là thật sự cảm thấy nóng, anh xem, cả cái trán tôi đều là mồ hôi." Cúi người, vạch ra giọt giọt mồ hôi làm bằng chứng."Tôi không hề lừa anh đúng không?"

"Cậu có thể tùy tiện tìm một quán cà phê mà vào chờ tôi, tôi sẽ không trừ lương cậu."

"đừng nói giỡn chứ! Đừng nói với tôi là anh không phát hiện bà cô vừa rồi dùng ánh mắt gì mà nhìn anh? Giống như đang muốn ép chết anh bằng cái bộ ngực nặng chịch đó vậy, để anh ở lại chỗ này một mình là quá đúng ý bà cô đó rồi, ta mà sẽ ngốc vậy sao? Hứ,b muốn chạm đến người của Phương Cẩn ta sao, đừng có mơ, không có cửa đâu!"

Người của hắn? Nghiêm Khải Hoa nhíu mày, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ngu ngốc." sau đó xoay lưng bỏ của chạy lấy người.

Không hề ngoài dự liệu, phía sau lập tức vang lên tiếng bước chân đuổi theo.

Phương cẩn, năm nay hai mươi lăm tuổi, ở Đài Loan, nếu không phải đối thủ của Nghiêm Khải Hoa – Thiên Tú, vị chủ tịch công ty "Thời Trang Thu Nguyên', cũng là vợ trước của anh ta, thuê Phương Cẩn theo dõi mình, Nghiêm Khải Hoa cũng sẽ không biết trên đời này còn một tên lưu manh vô lại, lại vô sỉ đến cực điểm như vậy. Lại càng không nghỉ sẽh gặp mấy chuyện vô cùng vớ vẫn như vậy.

Sao lại có thứ đàn ông gì sau khi cưỡng hiếp người ta, lại còn dám tiến dần từng bước, nghênh ngang lấy chuyện đó ra làm cớ uy hiếp đối phương, bắt người ta mướn hắn làm vệ sĩ???

-0-

Milan

-0-

Show diễn kế:

"Cùng với việc kêu người tăng tiền mặt không hề thực tế ấy, tôi thà rằng anh đêm nay đem bản thân cột cái nơ con bướm (ruy băng), cả người trần truồng nằm trên giường chờ......" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro