Chương 33 : Con ai ??!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sao tự dưng lại xảy ra chuyện này?!

Từ phòng sếp ra, trong đầu Lộc Hàm vẫn rất rối loạn. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cậu đi tới trước cửa văn phòng, gõ cửa vài cái tượng trưng, sau đó trực tiếp mở cửa bước vào: "Cảnh sát Ngô, có thể phiền anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì hay không?"

Đúng vậy, cậu càng nghĩ càng thấy, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thế Huân.

"Chuyện gì?" Thế Huân thoáng giật mình, sau đó cũng lập tức hiểu ngay cậu đang nói về việc gì: "Không liên quan gì đến tôi cả." Anh còn muốn hỏi cậu là chuyện gì đang xảy ra, vì sao cấp trên lại thực hiện một "chu trình" lưu loát như vậy để đưa cô vào S.M.T, nhưng nhình phản ứng này của cô, chắc chắn cậu cũng không biết gì.

"Không liên quan gì đến anh?!" Lộc Hàm nhìn anh chằm chằm, sau đó càng trở nên mơ hồ hơn. Cậu biết tính của Thế Huân, có nói có, không sẽ nói không. Nếu việc này thực sự có liên quan đến anh ta, chắc chắn anh ta sẽ sẽ thừa nhận. Còn anh nói không liên quan đến anh, thì tức là không hề có mối liên quan nào cả...

Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" S.M.T của các anh dạo này rất thiếu người sao?" Một lúc sau, Lộc Hàm cũng chỉ có thể nghĩ ra lý do này. Cũng đúng, mỗi khi thành viên thi hành nhiệm vụ, bọn họ đều giống như sẵn sang hi sinh cả mạng sống của mình vậy... Nghĩ tới đây, khóe miệng càng giật giật, sắc mặt càng khó nhìn hơn: "Này... tôi không muốn đi, con tôi còn nhở, anh có thể nói giúp tôi không?"

Thế Huân nhìn cô một cái, không đáp lời --- này cáy gì? Anh không có tên à?!

Lộc Hàm cũng không ngốc, cậu lập tức hiểu ra ý của anh, sửa lại ngay: "Cảnh sát Ngô."

Lần này thì Thế Huân còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tài liệu gì đó đang cầm trong tay: "Cảnh sát Trương đang bàn bạc việc công à?!" Đã là việc công thì phải xử lý theo nguyên tắc, cấp trên đã hạ mệnh lệnh, anh cũng không có cách nào cả.

Lộc Hàm chớp mắt một cái, hai tay đập rầm xuống bàn, mạnh đến mức khiến ống cắm bút trên bàn Thế Huân lung lay: "Giúp tôi đi." Không phải chỉ là chuyện xưng hô thôi sao, người đàn ông này so đo như thế từ bao giờ vậy?! Cậu chỉ muốn giải quyết rõ ràng với anh, từ đây anh đường anh, tôi đường tôi, ai ngờ cấp trên lại sắp xếp thế này, cuối cùng lại thành đường anh đường tôi gặp nhau...

Lúc này, Thế Huân mới đưa mắt nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, quật cường của Lộc Hàm: "Tiểu Lộc."

Cách xưng hô này khiến lòng Lộc Hàm khẽ run lên, cậu hơi hạ mí mắt, muốn tránh ánh mắt anh. Trước kia anh cũng gọi cậu như vậy, khi đó, mỗi lần nghe, cậu đều cảm thấy lòng mình ngọt ngào như được ngâm trong mật...

"Có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho em gặp bất cứ chuyện gì." Nếu có thể được, anh chỉ mong cậu cách thật xa những chuyện này thôi.

Ngọt cái rắm! Lộc Hàm đạp cái kí ức kia ra thật xa, bực bột nói: "Thế Huân, con tôi chỉ mới bảy tuổi, nếu..." cậu lập tức ngậm miệng.

Không kịp nữa rồi.

Thế Huân nghe rất rõ ràng. Anh nhìn cậu chằm chằm: "Nói rõ ràng!"

"Nói... nói cái gì?!" Đừng nói lắp chứ... Lộc Hàm cấu mạnh vào đùi mình một cái, tự lấy lại bình tĩnh, vừa thầm nguyền rủa chửi mình: Lộc Hàm, mày là đồ ngu ngốc! Bảo sao anh Kai nói chỉ số thông minh của mày thấp là phải rồi, nhất là lúc bị cuồng lên, chỉ số thông minh thành số âm...

"Bảy tuổi!" Anh vừa nghe thấy điều gì đây, đôi mắt lạnh hơi nhéo lại, không phải tên nhóc quỷ kia nói mới sáu tuổi sao?!

"Tôi nhớ nhầm." Lý do này được không?

"Lộc Hàm, em nghĩ tôi là trẻ con à?!" Có người cha nào nhớ nhầm tuổi của con mình không?!

"Dù... dù cho anh Kai bảy tuổi, thì cũng không thể nói đó là con anh được!" Lộc Hàm tiếp tục vùng vẫy: "Ông đây không phải chỉ ăn nằm với một mình anh"

"Tiểu Lộc, chính em cũng không biết nhỉ!" Anh nheo mắt lại: "Trước đây em có thói quen, cứ mỗi lúc bối rối, hay lo lắng, căng thẳng, thì tốc độ chớp mắt nhanh và nhiều gấp đôi bình thường... Em đang bối rối chuyện gì thế?" Anh dừng lại, sau đó lại ngồi xuông ghế, chống hai khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau đặt dưới cằm, tạo thành khí thế trời sinh của bậc vương giả, thản nhiên nói: "Tiểu Lộc, em có thể chọn lựa, tự mình thẳng thắn, hoặc chờ sau khi tôi điều tra ra, chúng ta sẽ tính sổ cẩn thận sau!"

Lúc trước, anh cũng từng muốn điều tra tình hình của cậu trong mấy năm vừa rồi, xem cuộc sống của cậu có ổn không, anh muốn biết cái quá khứ không có mặt anh kia, năm đó, chính anh đã đẩy cậu ra... Nhưng anh tôn trọng cậu, cũng tin tưởng cậu, nên ngay cả tên nhóc quỷ kia nói gì anh cũng đều tin hết, nhiều nhất cũng chỉ tìm Thi Thanh Trạch hỏi một chút mà thôi.

Nhưng hiện giờ, xem ra... có lẽ anh cần phải điều tra một chút.

Lộc Hàm cố gắng mở thật to hai mắt của mình, không chớp nữa. Nhìn dáng vẻ của anh ta là biết không dễ thương lượng rồi. Thế Huân là ai chứ. Nếu anh ta thực sự muốn điều tra, thì cậu làm sao có thể che giấu được bí mật gì nữa?!

"Tra cái rắm! Nó họ Trương, là con của ông đây!" Sau một câu thô lỗ, Lộc Hamf mạnh mẽ rời đi, hoặc nên nói là... chạy trối chết!!!

Thế Huân ngẩn người, anh cứ ngồi ngơ ngác ở đó, đầu óc trống rỗng... Phản ứng vừa rồi của Lộc Hàm đã giúp anh phần nào đoán được câu trả lời. Sau đó, dù cố gắng trấn tĩnh thế nào, thì thần kinh của anh cũng bị câu trả lời kia làm mất đi sự linh hoạt, chỉ có thể ngồi ngẩn người ở đó, không làm được việc gì cả.

Khi Trầm Sùng bước vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ "già nua ngốc nghếch" kia của Thế Huân, hắn sửng sốt rồi lập tức hưng phấn rút điện thoại di động ra chụp tách tách vài kiểu, sau đó, hắn gửi một loạt tin nhắn cho tất cả mọi người trong danh bạ: "Nào nào nào, rao bán bức ảnh ngẩn ngơ ngàn năm khó gặp của Thế Huân, giá một ngàn, số lượng có hạn, đến trước được trước! Tiền trao cháo múc!"

Chỉ trong chốc lát, có mấy tin nhắn trả lời, trong mắt Trầm Sùng, những tin nhắn đó đều biến thành tiền giấy đỏ mực.

Thêm một tin nhắn nữa, Trầm Sùng hí hửng, tiền lại bay vào túi rồi... Hắn mở tin nhắn, vừa liếc một cái đã thấy bất thường, tin nhắn kia viết: "Gan chó dạo này cũng to nhỉ!"

Ký tên... Thế Huân!

Mọi người vừa nhìn thấy tin nhắn này đã biết ngay: Trầm Sùng gặp chuyện rồi, chuyện lớn rồi...

Trầm Sùng giật mình, khỉ thật, vừa rồi gửi tin quên không trừ Thế Huân ra. Vừa định cất điện thoại đi thì đã không kịp nữa, Trầm Sùng nhìn điện thoại rơi vào bàn tay ma quỷ , trong lòng đau như bị dao cắt, trong đó đều là tiền, là tiền...: "Sếp......"

Thế Huân mở bộ sưu tập trong điện thoại hắn ra, mấy bức ảnh mới nhất đều là ảnh chụp anh vừa ngồi ngẩn người. Anh hơi nheo đôi mắt lạnh lẽo của mình lại, xem kỹ một chút rồi nói: "Con nhà ai đây, sao lại đẹp trai thế này."

Cái gì?!

Trầm Sùng suýt ngất... Cái này... những lời này... tuyệt đối không thể nào phát ra từ miệng Hạ Vũ được.

"Nói! Anh là ai?!" Hắn nhanh tay rút sung bên hông ra, chĩa thẳng vào Thế Huân: "Dám đóng giả làm Thế Huân!!!"

Thế Huân ném điện thoại trả lại cho hắn: "Cất sung đi, hay muốn ông đây động thủ nhét nó vào hoa cúc của cậu hả?!"

Đây mới đúng là Thế Huân!

Nghe vậy, Trầm Sung ngoan ngoãn thu súng lại, hắn là vì lo lắng cho hoa cúc của mình thôi. Sau đó, hắn nịnh bợ tiến lại gần: "Sếp, vừa rồi anh làm sao thế?!" Hắn cảm thấy có mùi tin tức nóng bỏng ở đâu đây...

Đáng tiếc, Thế Huân chưa bao giờ là người có lòng nhân từ, tuyệt đối không thể nào đi thỏa mãn thói nhiều chuyện của hắn ta: "Tâm tình tốt." Tuy chưa điều tra, nhưng anh đã chắc đến tám phần rồi.

Vừa nghĩ tới, khóe miệng anh lại không nhịn được mà nhếch lên cao, không chỉ miệng cười, ngay cả đôi mắt ngàn năm băng giá kia cũng có nét cười, nhìn anh như vậy...

Đẹp trai kinh khủng!!!

Trầm Sùng nhìn cái vẻ mặt phơi phới gió xuân của người đàn ông kia mà cảm thán: Ôi, cái con người này muốn gì đây, bình thường bày ra vẻ mặt như quan tài cũng đã đủ mê người rồi, giờ còn cười chói mắt như vậy...

Thật sự là khiến người thần đều căm phẫn, trời đất khó dung... Hắn rút điện thoại ra, muốn xem lại bức ảnh ngốc nghếch của Thế Huân ban nãy để tự an ủi mình, ai ngờ, vừa nhìn thấy, thì hắn đã suýt ném vỡ cả điện thoại: Gã này chẳng lẽ không có tì vết gì sao? Rõ ràng là dáng vẻ ngẩn người ngốc nghếch, sao chụp vào đây lại đẹp trai thế này?!

Nghiên cứu một hồi, cuối cùng Trầm Sùng cực kỳ oán hận... Con mẹ nó, hắn mua cái điện thoại có chức năng chụp hình tốt nhất để làm gì? Qua cái ống kính này, chỉ cần không phải là người bình thường cực kì xấu xí, thì chụp ra cũng đều thành trai xinh gái đẹp cả thôi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro