Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu khi xưa, chúng ta đừng bỏ lỡ…

Ái tình này, có khắc khoải tâm can...

Chap 1: Gặp nhau, chung sống, tựa vào nhau.

~ 1, Gặp nhau. ~

Lần đầu gặp nhau, cô mười bốn, anh hai mươi ba.

Tại một quán cà phê ven đường, chị cô ngượng ngùng bẽn lẽn giới thiệu, đây là Moroboshi Dai. Anh hơi mỉm cười, nhẹ gật đầu.

Ánh nắng rạng rỡ khoác lên dáng người ngồi đằng kia một tầng hư ảo, cô chỉ nhìn đến mái tóc đen dài khẽ lay động phía sau. Thật giống một người.

- Tôi là Miyano Shiho _ Cô hờ hững đáp lại, tỏ ra không mấy hào hứng, với một sự lãnh tĩnh và mẫn cảm hoàn toàn không phù hợp với một cô bé mười bốn tuổi.

Anh vẫn chỉ mỉm cười, không hề bị sự thờ ơ của cô làm ảnh hưởng.

- Rất vui được gặp em _ Là một giọng nam thuần thục, chững chạc và tràn đầy tự tin.

Cô hơi sững sờ. Lần đầu tiên cô cảm nhận được mùi vị của sự bình yên, từ một người gần như hoàn toàn xa lạ.

Cô vẫn luôn cho rằng anh chỉ là một người qua đường, mà không phải là bạn trai của chị mình.

- Shiho _ Anh gọi cô như thế.

Vì chị đã ngỏ lời, nên anh ta cũng dọn vào căn hộ mà cha mẹ cô để lại, nơi mà cô đã từng một mình một người đối mặt với sự vắng vẻ tĩnh lặng suốt hai năm qua.

-Dai-kun, phiền anh chăm sóc cho Shiho nhé! _ Trước lúc quay về Nhật Bản, chị đã dặn dò anh ta như vậy.

Cô ở lầu hai nghe được rất rõ ràng, trong lòng không khỏi cười khổ. Chẳng phải mình mới là chủ nhân thật sự của nơi này sao.

Nhưng cô nghe anh đáp lời, được. Anh đã đồng ý, vẫn là tông giọng trầm ổn thường thấy.

Khoảnh khắc đó, cô thấy nực cười. Một sự chăm nom miễn cưỡng, có thể duy trì được bao lâu? Sau khi kết thúc học trình hai năm nghiên cứu của mình, chẳng phải anh ta sẽ rời đi sao?

Ở đây cùng lắm chỉ là một điểm dừng chân của anh ta, đến cuối cùng, vẫn chỉ có một mình cô. Đơn độc, kiên cường đối mặt, vốn từ ngày cha mẹ cô mất đã như thế rồi.

~ 2, Chung sống ~

Anh và cô học chung một trường Đại học, anh là sinh viên khoa hóa. Phát hiện này khiến cô cũng lấy làm ngạc nhiên.

Từ phòng thí nghiệm đi ra, trên con đường thật dài nơi khuôn viên trường, cô lúc nào cũng có thể bắt gặp dáng người cao gầy với mái tóc đen dài đặc trưng. Sau đó nghe anh nói. Cùng về nhé.

Con đường đó rất dài, sự im lặng của hai con người sóng vai mà đi kể ra cũng thật nặng nề. Cô không mảy may bất ngờ khi gặp phải anh thường xuyên, dù sao cũng chính anh ta đồng ý với chị cô kia mà. Hẳn là ở lại chờ cô đi.

- Em không thích trò chuyện à _ Anh cúi đầu bắt chuyện. Khi đó, cô so với anh thì còn thấp hơn nhiều lắm.

- Chuyện gì? _ Cô lạnh lùng hỏi lại. Hiển nhiên không hề cho rằng giữa bọn họ sẽ có chủ đề chung để nói, ngoại trừ học thuật. Thế nhưng, cô lại không thích thảo luận những gì liên quan đến việc học, cô không muốn nó chiếm trọn cuộc sống của mình.

- Chẳng hạn như, xu hướng thời trang của mùa xuân năm nay thì sao _ Anh mỉm cười nhìn về phía cô, mái tóc đen dài như ánh lên những tia sáng kỳ dị dưới ánh tà dương.

- Với anh? _ Những câu hỏi ngược của cô vẫn ngắn gọn cụt lủn, trong bụng nhưng thầm nghĩ liệu có nên về nhà giấu hết đống tạp chí thời trang của mình đi không.

- Cái đó thì xin kiếu, nhưng anh tình nguyện cùng em thảo luận chúng ta nên trồng cây gì trong vườn _ Dừng lại một chút, anh nhìn vào khuôn mặt không chút biểu cảm của cô, tiếp tục nói xong.

- Mùa xuân, anh nghĩ mình nên trồng gì đó trong sân, nơi đó quạnh quẽ quá.

Vô cùng kinh ngạc là cảm xúc bò lên trên giữa hai hàng lông mày của cô. Quạnh quẽ, loại cảm giác này, chẳng phải đã làm bạn với cô bấy lâu.

- Tùy anh _ Một lúc lâu sau cô mới thấp giọng trả lời. Đâu đó trong tâm hồn băng giá, lặng lẽ ấm lên.

Anh quả thật trồng rất nhiều cây ươm trên phiến đất trống hoang vu đó. Những vệt nắng bâng khuâng đầu xuân phản chiếu qua những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh, thiêu đốt đôi mắt từ xa vọng lại của cô.

Cô càng kinh ngạc khi thấy chính mình của một giây sau đó, rốt cuộc đã chịu xách từ trong nhà ra hơn nửa thùng nước cho anh. Khi đó hẵng còn là một đứa trẻ, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cô mệt bở hơi tai.

Anh chạy đến bên tiếp nhận thùng nước từ tay cô, đồng thời mỉm cười. Trong nháy mắt, cô thấy ý kiến này thật ra cũng không đến nỗi nào.

~ 3, Tựa vào nhau ~

Với cô nhóc sắp bước sang tuổi mười lăm ấy, anh bó tay toàn tập.

Có lẽ, không thể tính là nhóc nữa. Anh thầm nghĩ. Trong đôi mắt màu xanh lục nhạt ấy, là một thiếu nữ đang lẳng lặng ngồi đọc tạp chí thời trang.

- Sinh nhật vui vẻ _ Anh hân hoan chúc mừng, hai tay bưng một ổ bánh gato đến trước mặt cô.

Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu, anh đọc không ra những cảm xúc luân chuyển trên khuôn mặt ấy. Một áp lực vô hình lặng lẽ xiết chặt không gian, lúc đó anh thật đã băn khoăn không biết ngày đó có đúng là sinh nhật mười lăm tuổi của cô bé này không nữa.

- Cảm ơn _ Cuối cùng cô cũng nhẹ nhàng đáp. Vươn tay mở hộp.

- Em ước đi, có người nói điều ước sinh nhật rất dễ thành sự thật _ Trước mắt anh là gương mặt còn vương nét non nớt, nhưng biểu hiện ra đã không còn chút gì của trẻ thơ.

- Chỉ là một ít câu dỗ viễn vông _Cô cười khẽ, nhưng âm điệu vẫn đều đều không gợn sóng.

Thế nhưng, ấp ủ cho mình một mong muốn không phải vẫn tốt hơn sao? Anh phản bác, mái tóc đen dài dưới ánh nến toát lên sự kiên định.

- Cho dù có đạt được hay không thì mang trong mình một hy vọng cũng là một loại hạnh phúc, cũng đơn giản như em ngồi đu quay vậy. Chính bản thân anh cũng không biết vì sao mình lại nói với cô bé về câu chuyện phi thực tế vô nghĩa kia, đau xót khi nhìn thấy những biểu cảm không nên xuất hiện ở cái độ tuổi này _ Trên người cô, phảng phất bóng dáng anh năm nào.

- Đu quay? _ Cô kinh ngạc lặp lại, đôi ngươi ngước lên đối diện ánh nhìn của anh.

- Tôi chưa từng chơi trò đó _ Nghe đến đó thì, anh không tìm thấy sự tiếc nuối nơi mắt cô, cô nhưng nhìn thấy trong mắt anh sự ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.

Khi đó, anh mới biết được, cho dù mới mười lăm tuổi, cô đã sớm không như những thiếu nữ bình thường khác. Nhìn theo bóng lưng xoay người lên lầu, để lại ngọn nến chưa kịp thổi, anh lặng lẽ thở dài.

Một cô bé bướng bỉnh quật cường như thế, đúng là lần đầu mới thấy.

Tại ngã rẽ trên cầu thang, anh trông thấy, một vệt sáng chợt lóe lên nơi khóe mi đóng chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro