Bên vách đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chuyện này Kuroko sẽ là nữ !

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 

Akashi khẽ nhíu mày khi điện thoại vang lên

      " Em Reo đây - Đầu dây bên kia là một giọng con trai còn trẻ - Em vừa biết tin bộ ảnh của anh chụp em " Chàng trai có đôi mắt màu khói " , vừa đoạt giải . Mình gặp nhau được không?" - Giọng nói ngập ngừng .

      " Không phải anh đã nói trước rồi sao? Khi công việc kết thúc mình sẽ không gặp lại nhau nữa ." - AKASHI LẠNH LÙNG NÓI

     " Nhưng em không quên anh được"- Nghe như đầu dây bên kia có tiếng nấc nghẹn .

      " Em đã đồng ý làm mẫu cho anh. Và anh đã làm đúng theo thỏa thuận . Bây giờ anh không có thời gian , xin lỗi em nhé ."- Akashi tắt máy. Cậu tháo luôn thể sim, vất nó vào thùng rác.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

  Dù chỉ đang ở độ tuổi sinh viên, Akashi đã là một nhiếp ảnh gia hạng A ,lại sở hữu vẻ đẹp như một người mẫu hay một diễn viên.

  Điều ấn tượng nhất là những bức ảnh Akashi chụp không phải là những người mẫu không chuyên sở hữu những vẻ đẹp độc đáo , hay là bố cục và ánh sáng khung ảnh hoàn hảo, mà là cảm xúc của Akashi . Ảnh của Akashi không bao giờ là tình yêu , nếu có ai nói " Nghệ sĩ là phải biết yêu" thì Akashi chính là ngoại lệ. Trong tác phẩm của Akashi , cho dù là nụ cười trong sáng của cô thiếu nữ khỏa thân, hay đôi mắt buồn xa xăm của chàng trai mới lớn cũng ngập tràn những rung động đẹp đẽ, thuần khiết , cảm giác như tác giả nhìn những người mẫu kia cũng như nhìn một bông hoa, vách đá hay bờ biển.

  Có lẽ do Akashi không biết yêu là gì . Cậu thuộc về một giới tính mà người ta thường gọi là " giới tính thứ tư"- vô tính

  " Chàng trai có đôi mắt màu khói " là một bộ ảnh cậu khá ưng ý, đó là khi cậu tình cờ phát hiện ra 1 chàng trai trẻ đồng tính có một đôi mắt cực chất. Nhưng giải ba cho bộ ảnh này khiến cậu chưa thỏa mãn.

  Sắp tới sẽ có 1 cuộc thi dành cho giới nhiếp ảnh chuyên nghiệp và cậu muốn giành giải Nhất.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

  Akashi dừng lại trên 1 con đường dốc , gió biển mang theo hương muối tinh khiết như thổi đi hết những mệt mỏi của chặng đường xa.

  Năm đó , khi thực hiện bộ ảnh "Hoa trên vách đá", Akashi tình cờ phát hiện ra nơi có thể ngắm được một hoàng hôn rực rỡ và kì ảo nhất. Mặt trời khi đó tròn căng, nằm trên chân trời và mặt biển mênh mông phát ra ánh sáng màu tím nhạt, khiến cho ngay nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp như Akashi phải ngây ra mà nhìn. Đến khi cậu định thần lại thì ánh bình minh đã không còn hoàn hảo để đưa vào khung ảnh. Bị ám ảnh bởi vẻ đẹp đó, Akashi đã mất hơn một năm để cho thuê người quan sát ở đây. Vừa nhận được tin trong ngày hôm nay sẽ có hiện tượng khúc xạ làm cho mặt trời phát ra ánh sáng màu tím , Akashi liền vội vã đến.

  Bước chân hết con dốc, chính là một vách núi dựng đứng nhìn ra biển, ở nơi này nhìn xuống là vực sâu, bên dưới là mặt biển với đá ngầm lởm chởm. Cũng chính vị trí này sẽ cho tầm nhìn hoàn hảo nhất ngắm hoàng hôn tím.

  Akashi ngạc nhiên khi phát hiện một cô gái chừng 17-18 tuổi trong bộ váy trắng tinh có dáng người thon thon, ngồi bên vách đá, mái tóc màu xanh gợn sóng, dài tới tận thắt lưng tung bay trong gió.

  Không chú ý đến cô gái , cậu liền chuẩn bị phim và dạng chân để chụp hình ngay khoảng khắc hoàng hôn tím xuất hiện.

  Nghe tiếng động, cô gái xoay mặt về phía Akashi. Với con mắt của người con mắt của người nghệ thuật, ngay lập tức, cậu nhận ra vẻ đẹp của cô, một vẻ đẹp mặn mà đầy sức sống, đôi mắt trong và sâu thẳm như lòng biển, ẩn giấu một nỗi đau sâu sắc tựa những đợt sóng ngầm.

  Akashi gợi chuyện và cô gái tâm tình:

     "Một người từng đưa tôi đến đây để ngắm hoàng hôn màu tím. Ba mẹ tôi đã qua đời. Anh ấy gần như là người thân duy nhất của tôi. Anh ấy nói đợi tới hoàng hôn lần sau sẽ cầu hôn tôi cũng tại chỗ này. Anh ấy ra biển , rồi không quay về nữa..."- Nói xong cô gái nở một nụ cười, nụ cười đó làm cho cậu thấy xót xa đến mức dường như tim hẳng đi một nhịp.

  Ngay lúc ấy, mặt trời bỗng lóe lên một tia sáng màu tím nhạt. Rồi chỉ trong một khoảng khắc, cả không gian và mặt biển chìm vào màu tím kì ảo mênh mông.

  Akashi tim đập thình thịch, nuốt chửng ngụm nước bọt, nhìn cô gái nhỏ bé chìm trong hoàng hôn tím, lòng dâng lên những cảm xúc khó tả. Lúc này cô gái đã lùi đến sát bên bờ vách đá...

  Khoảng khắc Akashi bấm máy, cô gái nhỏ tung mạnh chân, chiếc váy trắng bay vào khoảng không...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

  Có một bức ảnh treo trong căn phòng điều trị đặc biệt của bệnh viện. Trong bức ảnh, một cô gái mặc váy trắng mỏng manh đang chơi vơi giữa hoàng hôn tím. Ánh mắt lung linh màu nắng vào giây phút mặt trời sắp tắt.

    Bức ảnh làm rung động bất kì ai bước vào trong căn phòng. Nhưng có một điều còn khiến người ta rung động hơn. Đó là chàng nhiếp ảnh gia đầy cá tính Akashi đang ngày đêm kề cận chăm sóc cho cô gái nhỏ vẫn còn bất tỉnh trên giường bệnh.

  Phóng viên trẻ đẩy quyển sổ sang một bên, nhìn thẳng vào Akashi:

     "Như vậy là cậu đã gọi cho cấp cứu và đưa cô ấy đến bệnh viện ngay khi cô ấy vừa nhảy xuống vực. Vì sao cậu không gửi bức ảnh này dự thi? Nó hoàn toàn xứng đáng với giải Nhất."

      " Trên đời này, nghệ thuật cao hơn danh hiệu. Và có những điều còn cao hơn nghệ thuật... Bức ảnh này, là món quà cho cô gái nằm kia, trong ngày cô ấy hồi phục. Cô ấy cần biết mình lộng lẫy và quý giá như thế nào để không bao giờ từ chối cuộc sống thêm một lần nào nữa." - " Và cô ấy cũng nên biết rằng còn có người đang đợi cô ấy."- Câu sau của cậu nói nhỏ, như để chỉ có mình cậu nghe vậy.

  Chẳng lẽ con người tự nhận mình không bao giờ biết yêu và thuộc giới tính thứ tư như Akashi đã bắt đầu biết yêu và lo lắng?

  Có những tình cảm của con người cao hơn tình yêu đôi lứa...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      5 năm sau...

     "Itai...''

     " Ruốc cuộc em cũng chịu tỉnh dậy rồi sao?''- Akashi nói khi thấy cô mở mắt.

      " Đây là đâu? Và anh là ai?''-Cô nói với giọng nói trong trẻo khiến tim của anh hẳng đi một nhịp. Anh nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn anh , anh liền nói:

     " Đây là bệnh viện, tôi là người đưa cô vô khi cô nhảy xuống biển. Và tôi tên là Akashi Seijuro. Và cô là..."

     "Kuroko Tetsuya. Tại sao anh lại cứu tôi? Sao anh không để..."

     " Để cô chết, thôi đi . Kuroko này, đôi lúc ta nên buông bỏ quá khứ và đi tiếp về tương lai , dù quá khứ có đau buồn thế nào đi nữa. Chứ đừng vì nó mà chúng ta tìm tới cái chết, nếu có nhiều người nghĩ như vậy thì thế giới đã tuyệt chủng từ lâu rồi." - Anh nói.

  Kuroko nghe những lời nói của anh, cô thấy cũng đúng. Nghĩ mình thật là ngốc khi nghĩ tới cái chết , trong khi con đường phía trước còn dài.

     "Thôi được rồi để tôi đi gọi bác sĩ vào xem tình trạng cô ra sao đã!?."

      " Mà khoan đã, tôi ngủ bao lâu rồi?" -Cô vội hỏi.

      " Hình như là 5 năm thì phải."

      " Hả, tôi hôn mê suốt 5 năm!!!"

     " Ừ , dù gì thì tôi và cô cũng có duyên với nhau hay chúng ta làm bạn đi, và tôi gọi cô là Tetsuya được không?''- Anh nói rồi cười 1 nụ cười tỏa nắng khiến ai kia đỏ mặt.

   "Đ- Được rất vui được làm bạn với anh, Akashi-chan"- Cô trả lời lắp bắp vì ai kia chưa chịu tắt cái nụ cười kia.

    " Cô cứ gọi tôi là Seijuro. Và rất vui vì có một người bạn như cô "- và anh cười tươi hơn, khiến cho người kia càng đỏ mặt hơn.

  Khi bác sĩ vào khám và bảo tình trạng không sao, chỉ cần truyền dịch và tập đi đứng là được. Thế là họ cứ thế và nói chuyện với nhau cho hết 1 ngày. Tới ngày xuất viện, anh kêu cô cứ tới nhà anh ở dù gì cô cũng ở có 1 mình. Nghe anh nói như vậy cô cũng đồng ý tới ở chung với anh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

        2 năm sau....

  Anh trở cô tới vách núi năm xưa để ngắm hoàng hôn tím , cô đang ngắm thì anh quỳ xuống và nắm lấy tay cô và nói :

      " Kuroko Tetsuya em có đồng ý làm vợ anh không ?"

  Kuroko ngạc nhiên và nước mắt hạnh phúc của cô tuông rơi

" E-Em đồng ý" - Vừa dứt lời cô liền nhảy tới ôm anh

  Hai người nhìn nhau cười và trao nhau nụ hôn say đắm dưới ánh hoàng hôn màu tím kì ảo và mộng mơ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hết!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro