☆Chương 28: Bokushi đại nhân rơi vào bể tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là ở lễ tế trời đã cầu nguyện cực kỳ thành kính, ngày hôm sau, đôi mắt của Kuroko rốt cuộc đã khôi phục.

Vì đã sống trong bóng tối quá lâu, thời điểm vừa mở mắt, cậu theo bản năng đưa tay che lại tia sáng chói mắt. Chậm rãi một hồi lâu, con mắt mới dần thích ứng được.

Đập vào mắt, là một cái giường đôi cực kì mềm mại ấm áp.

Cậu nằm ở phía trong, Akashi ngủ ở rìa ngoài, dưới tấm chăn mỏng manh màu đỏ, hai người đều không mặc gì. Hơi động đậy một cái, địa phương nào đó liền đau không chịu được, hơn nữa mỗi tấc da đều tràn ngập những dấu vết ám muội, trong phòng lại còn thứ mùi vị chưa tiêu tan hết, không có chỗ nào mà không như đang nhắc nhở cậu, đêm hôm qua, trên cái giường này đã có biết bao chuyện kịch liệt.

Tuy nói thị lực khôi phục là việc tốt, nhưng vạn lần không nghĩ đến, cảnh tượng thứ nhất đập vào mắt lại là...

Đang dở khóc dở cười, một đôi tay từ phía sau lưng đưa đến, vòng lấy eo cậu.

"Tỉnh rồi?" Vì mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm của Akashi so với thường ngày khàn khàn chút, lộ ra mấy phần lười biếng.

Kuroko gật gật đầu, "Ừ."

Akashi chưa phát hiện ánh mắt cậu đã khôi phục lại, theo thói quen nói câu, "Chờ ta một chút, giúp em mặc quần áo."

Lập tức ngồi dậy, tìm bộ quần áo của mình mặc lên, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ xiêm y, giúp Kuroko mặc vào. Ngón tay linh hoạt ở tay áo qua lại, giúp cậu chỉnh cổ áo, buộc dây lưng, những động tác liên tiếp vô cùng thành thạo, vô cùng tự nhiên.

Kuroko cả người cứng đờ.

Trước khác nay khác, trước hai mắt mù, bất giác đã có hắn, hiện tại, thị lực khôi phục, liền cảm thấy những động tác này. . . . có chút thân mật vượt quá quy củ rồi.

Mắt thấy Akashi cầm lấy cái lược định chải đầu cho mình, Kuroko quyết định thật nhanh, đem cái lược đoạt lại, "Seijuro đại nhân, phi thường cảm tạ ngài mấy ngày này chăm sóc, nhờ phúc của ngài, con mắt của ta đã khôi phục, sau đó, những chuyện này ta tự mình làm là tốt rồi."

"Em nhìn thấy?" Akashi vui vẻ nói, ôm lấy cậu, chăm chú nhìn vào đôi mắt băng lam.

Khoảng cách của hai người rất gần, ngực cơ hồ dính vào nhau. Khí tức bá đạo thuộc về nam nhân kia phả vào mặt, Kuroko tự dưng cảm thấy hồi hộp, nghiêng mặt sang một bên, "Phi thường cảm tạ sự quan tâm của ngài, thật sự không sao rồi."

Trong lòng cậu rất hoảng hốt, tay cầm lược liền dùng lực, không cẩn thận làm đứt một nhúm tóc.

Akashi trợn to hai mắt, "Em bình thường đều là như vậy chải đầu ?"

Mái tóc dài băng lam của cậu là bảo bối vô cùng quý giá của hắn, lúc trước giúp cậu chải đầu, mỗi lần đều là vạn phần cẩn thận, chỉ lo làm đứt một sợi tóc! Kết quả, người này thế nhưng lại thô lỗ như vậy!

Trong đầu Akashi lúc đó liền hiện ra thật nhanh mấy công thức:

Tóc người bình thường đại khác khoảng mười vạn sợi đi.

Kuroko vừa làm đứt một nhúm, ước chừng 100 sợi.

Nói cách khác, lấy cách chải đầu thô lỗ này của Tetsuya, chỉ cần một nghìn lần, ước chừng thời gian ba năm, mái tóc xinh đẹp như vậy sẽ chẳng còn chút gì rồi!

Không được! Nghĩ đến tính chất nghiêm trọng, Akashi quả quyết đoạt lại cái lược gỗ trong tay Kuroko, "Sau này không cho tự chải đầu nữa, nhất định phải để ta làm!"

"Xin cho phép ta trịnh trọng từ chối!"

Hai người tranh nhau một cái cái lược, một đuổi theo, một trốn, cứ như vậy đã cùng nhau ngã lên giường.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Mibuchi lo lắng khuyên can, "Aomine đại nhân, hiện tại không thể vào nhà. . . . . ."

"Ai, đừng cứng nhắc như vậy, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với chủ tử nhà ngươi mà."

Thân thủ của Aomine rất dễ dàng vượt qua Mibuchi, kéo mạnh cửa ra, "Akashi, dậy chưa?"

Hắn nói xong, lẫm liệt bước vào, thấy trước bàn không có ai, liền đi tới trước giường, vừa nhìn, liền ngây dại.

Chỉ thấy Akashi đem Kuroko đặt trên giường, nắm chặt lấy cằm cậu, một tay khác nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia, ngăn không cho cậu phản kháng. Kuroko tóc dài toán loạn, rất không tình nguyện, không biết có phải là ảo giác hay không, Aomine luôn cảm thấy đôi mắt lam này đang hiện ra một tầng sương mù.

Nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng đang chiếu rực rỡ.

Đây chẳng lẽ lại là, trong truyền thuyết, ạch, là giữa thanh thiên bạch nhật cưỡng bức con gái nhà lành hay sao?

Aomine gần đây đọc không ít một loại sách lưu hành trong dân gian gọi là "tiểu thuyết", trong đó thường xuất hiện một loại tình huống: thành chủ xấu xa cưỡng ép dân nữ, vừa vặn lúc đó có một hiệp sĩ đi ngang qua, liền rút đao làm chuyện trượng nghĩa, anh hùng cứu mỹ nhân.

Hồi tưởng lại tình tiết trong sách, Aomine dâng lên một luồng máu nóng, rất hiên ngang mà tiến lên trước, đang muốn mở miệng nói "dừng tay", bất thình lình, ánh mắt lạnh như băng của Akashi quét tới, Aomine cả người run lên, gần như muốn độn thổ.

Khụ, không phải do ta quá nhỏ yếu, mà là do kẻ địch thật đáng sợ a. . . .

Thừa dịp Aomine đang thu hút sự chú ý, Kuroko rất nhanh đã chỉnh lại quần áo, nói câu "Hai vị đại nhân, thuộc hạ xin cáo lui" liền nhảy xuống giường. Từ góc nhìn của Akashi, vừa vặn có thể thấy lỗ tai ửng đỏ của cậu, đôi tai trắng như tuyết nhiễm lên một tầng hồng hồng, xem ra đặc biệt mê người, Akashi rất muốn cắn một cái, do dự một chút, vẫn là nhịn được.

Nóng ruột ăn không hết đậu hũ, vẫn là nên đem người trói chặt lại đi.

Sau khi bóng lưng Kuroko biến mất, ánh mắt ôn nhu của Akashi ngay lập tức mất đi, khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Aomine nhìn sắc mặt của hắn, xoắn xuýt nghĩ, làm hỏng "chuyện tốt" của Akashi, làm sao mới có thể bảo vệ mạng nhỏ đây?

Hắn cúi đầu, cười lấy lòng, "Thật không tiện a Akashi, ta không biết ngươi cùng Tetsu đang làm cái kia, ngươi xem, ban ngày ban mặt, người bình thường cũng sẽ không hướng về phương diện kia nghĩ. . . . . ."

Akashi tự tiếu phi tiếu liếc hắn một cái, "Ta đang định theo đuổi hắn, ngươi đem miệng quản thật chặt, chớ đem người doạ chạy."

Thấy Akashi không tức giận, Aomine cũng yên lòng, trêu nói, "A, ta xem như là đã rõ ràng rồi, tại sao ngươi đêm hôm khuya khoắt đòi gọi Tetsu đến. Hóa ra không phải là để chữa thương bình thường a."

Akashi khẽ cau mày, nói, "Ngươi đừng nghĩ bậy bạ, việc tối hôm qua chỉ là bất ngờ. Bình thường chúng ta ngủ chung, đều là cái gì cũng không làm."

Cái, gì, cũng, không, làm!

Aomine như bị sét đánh ngang tai, khó có thể tin hỏi, "Này này Akashi, ngươi có đúng là thích hắn không vậy? Không mặc quần áo mà ngủ chung giường, chỉ là đắp chăn nói chuyện phiếm thôi sao?" Không nhịn được để sát vào chút, hạ thấp giọng, "Akashi, chẳng lẽ, nơi đó của ngươi không dùng được. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, Aomine liền cảm thấy ánh đao lóe lên, ngay sau đó, một thanh đao sắc bén hướng thẳng về phía hai chân hắn, dán chặt lên tiểu huynh đệ của hắn!

"Ai, ta sai rồi, ta sai rồi còn không được sao?" Aomine giơ cao hai tay, một cái mặt đen cau có như nuốt phải khổ qua (1).

Akashi xoay cổ tay một cái, thu đao vào vỏ. Aomine nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy phía sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh, may là Akashi đao pháp tinh xảo, khống chế rất chuẩn, vạn nhất tay run, đao này tiến lên trước một phân thôi, tiểu huynh đệ này của hắn nhất định là sẽ chết trẻ rồi a!

Náo loạn nửa ngày, Aomine rốt cuộc đã nhớ lại mục đích chính.

Hắn đường đường là thành chủ thành Touou, bỏ lại một đống công văn cần kí, từ xa chạy đến Tốn Nguyệt Loan, nhất định không phải để chơi.

Aomine thu lại nụ cười, từ trong lòng lấy ra một phong mật thư, "Satsuki gửi đến tin tình báo mới nhất."

Momoi Satsuki, là thanh mai trúc mã của Aomine, dáng vẻ khuynh thành, đồng thời cũng là mật thám chuyên nghiệp. Gia tộc Momoi chuyên mở các tửu lâu, quán trà, hoa phố, thu được tình báo phải kể đến hàng đầu. Akashi lãnh đạo phái Cách Tân, có thể lớn mạnh được như ngày nay, không thể không kể đến công của gia tộc Momoi.

Akashi mở mật thư ra, chỉ liếc vài cái, đã cười lạnh, "Việc này không đáng phải lo", nói xong đem phong thư hơ trên nến, thiêu thành tro.

Trong mật thư có nói, Hoàng thất định cầu thân, muốn đem trưởng công chúa gả cho Akashi.

Có thể nói là yếu thế nên phải cầu hòa.

Aomine cũng đã đoán được là hắn sẽ từ chối, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ thẳng thắn như vậy, "Ngươi chắc chứ? Từ chối làm thông gia, như thể cho Hoàng thất một cái bạt tai, bọn họ sẽ không nể mặt nữa, huyết chiến đến cùng."

"A, ngươi cho rằng khi thành thông gia, thật sự có thể tiêu trừ thù hận sao? Cùng lắm là chỉ để kéo dài thời gian, nước ấm luộc ếch (2), làm hao mòn thế lực của chúng ta thôi."

"Vậy cũng đúng." Aomine gật gù. Chém giết nhiều lần như vậy, quan hệ hai bên đã là ngươi sống thì ta chết, bọn họ bên này mới vừa chiếm thượng phong, đối phương liền muốn cầu thân, xác thực không đáng tín nhiệm.

Có điều, nghĩ đến một điểm nào đó, Aomine tiếc nuối nói, "Có người nói, trưởng công chúa là đại mỹ nhân đấy."

"Đẹp cũng thế, mà xấu cũng vậy, đối với ta chẳng liên quan. Người ta muốn bảo vệ một đời, chỉ có một mà thôi." Ánh mắt của Akashi rơi xuống cái chén màu lam nhạt trên bàn, biểu hiện ôn nhu, "Vương tọa, ta sẽ dùng thực lực mà cướp đi, đợi đến khi có thể ngồi lên vị trí kia, ta muốn đường đường chính chính cùng hắn thành hôn."

Ôi, nhìn một cái ánh mắt này, ôn nhu đến độ có thể nhỏ ra nước đây.

Aomine trong lòng than thở, bản thân là một gã độc thân, cứ như là đang nhận phải 10 ngàn điểm tấn công dữ dội vậy.

Ước ao qua đi, hắn lại thay Akashi cao hứng.

Nhận thức Akashi nhiều năm như vậy, hắn chính là tên cuồng công việc. Cho dù có dùng một đám võ tướng đến thanh lâu uống hoa tửu, hắn cũng đều đem theo một đống công văn để phê duyệt, đối với đâm mĩ nhân xung quanh không thèm liếc một cái, quả thật là muốn "cô độc một đời".

Hiện tại, trong đầu cái tên chỉ có công việc này rốt cuộc đã được khai sáng, thật đáng mừng a!

Aomine xin cáo lui, khẽ hát tính toán, lễ kết hôn nên đưa quà cưới gì đây? Thần kinh thô như hắn, hoàn toàn không cảm thấy hai nam nhân như Akashi và Kuroko kết hôn là có vấn đề gì.

Hắn ở bên kia suy nghĩ chuyện quà cưới, bên này, Akashi đang suy nghĩ phương pháp theo đuổi vợ.

Akashi Seijuro năm nay mới 20, 18 năm đầu là do một nhân cách khác điều khiển. Cứ cho như là người tự xưng là "Boku" bây giờ đầu óc rất tốt, tuy rằng trong thời gian ngắn đã thu được lượng lớn tri thức, nhưng ở một phương diện nào đó lại không biết làm thế nào.

Đó chính là, kinh nghiệm yêu đương.

Ở trên chiến trường, hắn hô mưa gọi gió, nhưng ở trên tình trường, kinh nghiệm của hắn không có một chút gì cả.

Làm sao để Tetsuya cam tâm tình nguyện trở thành vợ của mình đây?

Mấy ngày liền, hắn đều suy nghĩ vấn đề này, ban ngày nghĩ, buổi tối nghĩ, lúc ăn cơm nghĩ, lúc bước đi cũng nghĩ.

Đêm hôm ấy, Mibuchi đi vào truyền tin, nhìn thấy chủ tử trẻ tuổi đang đứng trước cửa sổ, chăm chú như tự hỏi cái gì, biểu hiện nghiêm túc, vầng trán nhíu lên, ánh mắt thâm thúy.

Đã trễ thế này, đại nhân còn đang cân nhắc chuyện đại sự nước nhà a, Mibuchi trong lòng không khỏi cảm thấy tôn kính, nhẹ nhàng đem thư tín bỏ lên trên bàn, đang muốn rời đi, Akashi bỗng nhiên lên tiếng, "Reo, ta hỏi ngươi một chuyện, hi vọng ngươi có thể thành thật trả lời."

"Đại nhân xin cứ hỏi."

"Ngươi, đã từng yêu ai chưa?"

Mibuchi vốn tưởng rằng hắn muốn nói chính sự, không ngờ Akashi lại hỏi một vấn đề như thế, sửng sốt một chút, mới mau mau trả lời, "Đã từng."

Vẻ dị đồng nhìn sang, "Lúc đó ngươi là làm sao theo đuổi người ta?"

"Ạch, rất bình thường thôi", Mibuchi cân nhắc một chút, nhớ lại nói, "Ví dụ như tặng hoa, mời nàng ăn cơm, a đúng rồi, lúc ăn cơm ta sẽ gắp cho nàng những món nàng thích, trời rét giúp nàng khoác thêm áo, còn có tặng quà cho nàng...."

Akashi gật gù, đề bút đem những lời Mibuchi nói ghi lại hết, không ngừng suy nghĩ, xóa sửa một hồi. Vẻ mặt hắn rất trịnh trọng, không biết chuyện , đại khái còn tưởng rằng hắn đang tiến hành an bài chiến lược.

Trên tờ giấy kia, lần lượt viết, "Theo đuổi Tetsuya phương án một", "Theo đuổi Tetsuya phương án hai", "Theo đuổi Tetsuya phương án ba". Rốt cuộc, hắn để bút xuống, nhìn thành quả trong tay, không nhịn được mà nở nụ cười.

Ừ, hoàn mỹ.

Chuyện tình ở Tốn Nguyệt Loan đã giải quyết xong, Akashi, Kuroko và Mibuchi ba người trở về Rakuzan. Vừa vài thành, còn chưa kịp thở, đã thấy Midorima cấp tốc chạy tới, "Akashi! Ta muốn xin mộc hưu!"

Hắn đã quá mệt mỏi, thời gian dài như vậy, đều là hắn một người ở thành xử lí đống chính vụ, mệt đến muốn thổ huyết, bận rộn đến mức một ngày ngủ không tới hai canh giờ, cơm cũng là vừa làm vừa ăn. Hiện tại, hắn rốt cục hết khổ, có thể nghỉ ngơi rồi!

Akashi nhìn đống công văn xếp thành núi, cao đến nửa mét, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đau nhức vô cùng, không thể không đem kế hoạch theo đuổi người yêu tạm hoãn, trước tiên chiến đấu cho xong công việc đã. Trữ hàng lương thảo, kiểm kê thuế, mấy hạng mục sửa đường mương máng cần điều phối tiền bạc. . . . . . Chờ hắn hoàn thành xong, đã là tháng mười hai. Nghĩ đến ngày mai sẽ có thể bắt đầu thực thi đại nghiệp theo đuổi, vẻ dị đồng liền vô cùng phấn chấn.

Phương án thứ nhất là tặng hoa.

Trời vừa sáng, hắn mang theo một chậu cây cảnh, đi tới phòng thuốc.

"Tetsuya, cho em." Đó là một bông hoa sen tuyết vô cùng hiếm thấy, cánh hoa trắng loáng như ngọc, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, trong sáng xuất trần, xinh đẹp không gì tả nổi.

Kuroko đang tìm dược liệu, tiếp nhận bông hoa, nhợt nhạt nở nụ cười, "Cảm tạ ngài, Seijuro đại nhân." Màu trắng cánh hoa chiếu đến nụ cười trong suốt, thanh tú mĩ lệ, làm người khác không kìm được nghĩ đến bức tranh sơn thủy dưới ngòi bút của danh họa đại tài.

Nháy mắt liền tới bữa trưa, Kuroko đi tìm hắn, tay bê một nồi nhỏ, "Seijuro đại nhân, ta làm cho ngài chút đồ ăn, có thể thưởng thức một chút không?"

Bất kỳ nam nhân nào cũng không thể từ chối lời mời của người yêu, Akashi cũng không ngoại lệ. Hắn thậm chí còn quyết định, mặc kệ Tetsuya có làm cái gì, cho dù là rong biển đáng ghét, hắn cũng phải ăn hết sạch!

Mở nắp nồi, hóa ra là một bát canh hạt sen nóng hổi.

Ăn một miếng, mùi vị thơm dịu lập tức tràn đầy khoang miệng, còn có vị ngọt của hạt sen. Akashi nhai kỹ nuốt chậm, nghĩ tới đây là Tetsuya vì hân mà làm, liền cảm thấy mỗi một miếng đều là mĩ vị.

"Seijuro đại nhân, mùi vị thế nào?"

"Rất ngon."

Được khẳng định, Kuroko thở một hơi dài nhẹ nhõm, rốt cục yên lòng, "Quá tốt rồi, cuối cùng cũng coi như không có phụ lòng ngài. Hiếm thấy ngài cho ta bông sen tuyết quý giá như vậy làm nguyên liệu nấu ăn, nếu như bị ta làm hỏng liền rất lãng phí rồi."

Nụ cười trên mặt Akashi cứng đờ, "Sen tuyết? Nguyên liệu nấu ăn?"

Kuroko nháy mắt mấy cái, "Ngài lúc trước đưa ta sen tuyết, không phải để ta đem ra nấu nướng hoặc là làm thuốc sao?"

Không phải! Đương nhiên không phải!

Đó là ta tỉ mỉ chọn, cố ý cố gắng càng nhanh càng tốt, đem ra để tăng độ yêu thích của em đó!

Akashi buồn rầu đến không ăn thêm được, nhưng đối với cặp mắt nhu hòa kia, không thể nào mà nói ra câu trách cứ, chỉ biết cứng ngắc gật đầu "Ừ, em làm rất tốt."

. . . . . . Phương án một, thất bại.

Akashi rút ra kinh nghiệm sau thất bại, rất nhanh bắt đầu một kế hoạch khác: gắp thức ăn.

Nhận được thiếp mời của Seijuro đại nhân, Kuroko không nghĩ nhiều, đổi một bộ quần áo lịch sự liền đi. Tới đó, biết Akashi chỉ mời một mình cậu, Kuroko sau khi ngồi xuống theo bản năng vân vê ngón tay, chỉ có cậu và hắn, luôn cảm thấy có chút bất an.

Các thị nữ nối đuôi nhau mà vào, đem thức ăn tinh xảo bưng lên bàn, xếp tràn đầy một bàn, sơn hào hải vị đầy đủ.

Trong lúc ăn cơm, tầm mắt Akashi cơ hồ không hề rời đi Kuroko.

Hắn nhớ kỹ Mibuchi nói "mời người yêu ăn cơm, gắp cho nàng đồ ăn nàng thích", kiên quyết chấp hành đến cùng.

Thấy Tetsuya gắp một miếng thịt cá nhỏ, lập tức đem cả một con cá gắp lại đây, phóng tới bát cậu.

Thấy Kuroko gâp một ít rau cải, liền đem toàn bộ đưa hết vào bát cậu.

Thấy Tetsuya gắp một miếng sushi, lập tức đem tất cả sushi cho vào bát cậu.

. . . . . .

Rất nhanh, đồ ăn trong bát cậu đã chất cao như núi.

Kuroko một trận mê muội, những thứ này đều phải ăn hết sao? Cậu không có sức ăn lớn như vậy a!

Cậu lập tức nhìn thấu quy luật, chỉ cần cậu động đũa, món ăn ấy toàn bộ sẽ vào bát cậu hết. Vì không muốn để ngọn núi trong bát tiếp tục cao lên nữa, cậu không dám gắp tiếp bất kì món nào nữa, vùi đầu một bên rơi lệ mà ăn.

Akashi ở một bên chờ đợi để biểu hiện tâm ý của bạn trai đã lâu, thấy Kuroko không tiếp tục gắp nữa, liền hỏi, "Tetsuya, những món ăn khác đều không hợp khẩu vị của em sao?"

"A? Không có, xem ra đều rất muốn ăn."

"Yêu thích món nào? Ta đưa cho em."

Kuroko bị tầm mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm, tiện tay chỉ mấy món. Akashi không nói hai lời, đều đem tất cả bày ra trước mặt cậu.

"Không phải vội, cứ từ từ ăn, đều là của em." Trong giọng nói lộ ra sự sủng nịnh không dễ phát giác.

Ngọn núi trong bát lại cao thêm một chút, Kuroko đã sắp khóc, tiếp tục nghe hắn nói như thế, liền hiểu lầm là "Không ăn xong không cho đi", khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch! Rầm một tiếng, cậu quỳ trên mặt đất, "Seijuro đại nhân, nếu như là ta làm cái gì sai, mời ngài nói cho ta biết đi!"

Cậu thà rằng bị đánh mấy roi cũng không muốn bị bội thực chết đâu!

Lần này đến phiên Akashi biến sắc mặt.

Đầu óc khôn khéo hiếm thấy thức thời, một hồi lâu, hắn bi ai phát hiện, kế hoạch tựa hồ lại bị phá hỏng rồi.

Không thể không nói, hắn làm bất cứ chuyện gì đều dị thường chăm chú, việc lấy lòng, trình độ nỗ lực cũng vượt qua phàm nhân rất nhiều.

Kết quả là, hơi có chút dùng lực quá mạnh rồi.

. . . . . . Phương án hai, thất bại nữa.

Akashi vô cùng đau đầu, điều chỉnh sách lược, khi thực hiện phương án mới, trước tiên mô phỏng các loại khả năng có thể phát sinh, vì để không gợi ra hiểu lầm, thậm chí ở trên giấy mô phỏng đối sách, để không có sơ hở nào. "Tặng hoa" là con đường lãng mạn, "khoác áo", chính là con đường ôn nhu săn sóc.

Nếu như ngươi cho rằng chỉ là "cởi áo khoác của mình, khoác lên vai người yêu ngươi" đơn giản như vậy, vậy thì mười phần sai rồi.

Nhìn như một chuyện đơn giản, kỳ thực là vô cùng huyền ảo a! Động tác cởi áo phải vô cùng trôi chảy, tư thế khoác áo phải ôn nhu lưu luyến, lại phối hợp một câu ngắn gọn lại ngầm có ý thâm tình "Đừng để bị lạnh", mới có thể đạt đến hiệu quả theo đuổi hoàn mĩ!

Đặc biệt là bây giờ là tháng mười hai, là mùa đông, không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh, quả thực là Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa rồi. Liền với mấy ngày, Akashi ngoại trừ xử lý chính vụ, những thời gian khác cũng không ghét phiền phức đứng trước gương diễn thử nhiều lần.

Rốt cục, hắn cảm thấy mỗi chi tiết nhỏ đều trong tầm khống chế, mới đi tìm người yêu.

Kuroko đang xem bệnh cho người ta.

Ngày hôm nay gió nổi lên rồi, đặc biệt lạnh. Cậu mặc một cái áo bông. Tiểu cẩu nằm trên vai chủ nhân, thoải mái ngáy khò khò, cái bụng ấm áp dán vào Kuroko, tỏa ra nhiệt khiến trán cậu rịn ra một tầng mồ hôi.

Akashi: ". . . . . ."

Điệu bộ này, hoàn toàn không tới phiên hắn khoác áo cho cậu, bởi vì cậu một chút cũng không lạnh!

Như vậy mấy ngày, đối phương đều không ngoại lệ, ăn mặc rất giữ ấm, cộng thêm có Số 2 lúc nào cũng kề cận, không khác nào lò sưởi tự nhiên.

Đáng thương phương án ba "đã chết từ trong trứng nước", ngay cả cơ hội thể hiện cũng không có, trực tiếp tuyên cáo thất bại.

Nửa đêm, Akashi trằn trọc trở mình.

Gần đây mọi kế sách đều thất bại, vị đế vương cao ngạo hiếm thấy có chút ủ rũ. Ngủ không được, hắn đành bò dậy, ở trên hành lang đứng đờ ra.

"Seijuro đại nhân?" Kuroko đi đến, trong tay cầm theo một ngọn đèn nhỏ, "Đã trễ thế này làm sao còn chưa ngủ?"

Akashi không tỏ rõ ý kiến, hỏi ngược lại, "Tetsuya, em thì sao?"

"Ta ngày hôm nay trực đêm, có chút không ngủ được, đi ra xem một chút." Kuroko đi đến cạnh Akashi, trong lúc vô tình động đến bàn tay hắn, bị xúc cảm lạnh lẽo dọ cho sợ hết hồn.

"Thật lạnh a! Thật là, đến cùng là ngài đã đứng ở chỗ này bao lâu?" Kuroko vừa nói, vừa vội vội vã vã cởi áo, khoác lên người Akashi. Sau đó lại nắm chặt tay hắn, đưa gần ngực mình, dùng nhiệt độ của mình làm ấm lên.

Akashi nhìn cậu, dư quang thấy ngoài hành lang, có lấm ta lấm tấm hoa tuyết bay xuống — đây là trận tuyết rơi đầu tiên trong năm nay.

Khí tức ôn nhu thuộc về Tetsuya bao quanh hắn, hơi cúi đầu xuống, là có thể nhìn thấy lông mi thanh tú của người kia.

Chỉ cần có ngươi đang ở đây, cho dù là mùa đông buốt giá, cũng ấm áp như xuân sang.

-----

Tác giả có lời muốn nói: các em gái mau tới ăn kẹo~

Thích nhất xem Bokushi phạm ngu xuẩn a~

----Chú thích của editor---

(1) khổ qua: mướp đắng

(2) nước ấm luộc ếch: một con ếch được thả vào một cái nồi nước mới bắt đầu đun. Ban đầu nước vẫn còn lạnh, nó chưa hề biết gì vẫn thoải mái bơi, nhưng đợi đến khi nước sôi, nó phát hiện ra thì đã quá muộn, nó đã bị luộc chín. Ý nghĩa của câu chuyện này là chỉ việc con người không có sự lường trước việc sắp xảy đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro