☆Chương 3: Cứu người (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một nơi nào đó trong rừng, Kuroko đang cố gắng tìm kiếm một chỗ có thể ẩn thân.

Vài sợi tóc ướt dính lên trán, trên người quần áo mưa bị máu nhiễm đỏ hơn nửa, từ lâu không nhìn ra hình dạng gì, chỉ là một mảnh màu đỏ nhìn thấy mà giật mình.

Thời gian trở lại sáng nay.

Ba người cùng nhau vào núi, rất thuận lợi địa tìm được một nơi đầy cỏ thuốc. Kuroko ở chỗ này chuyên tâm hái thuốc, hai tiền bối ở phụ cận đánh bẫy mấy con động vật nho nhỏ.

Vốn dĩ tất cả đều tốt đẹp, đột nhiên không biết từ đâu bay ra một con Chim Sấm, con mắt các tiền bối ngay lập tức phát sáng!

Vợ của Mitobe gần đây mang thai, rất cần bồi bổ. Vì cải thiện thức ăn, hai người bọn họ mới liều lĩnh nguy hiểm lên núi tìm con mồi. Chim Sấm chất thịt ngon, dinh dưỡng phong phú, là đồ bổ dưỡng tốt nhất, nhìn thấy nó, hai người ăn ý trao đổi ánh mắt.

Mục tiêu kế tiếp, chính là nó!

Chim Sấm một khi tắt thở, thịt thì chỉ có độc, nhất định phải bắt sống .

Bắt sống một con có trí khôn như Chim Sấm tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, hai người đuổi theo sau lưng nó, lại liên rục đặt bẫy cùng dùng cung tên, bất tri bất giác liền đi xa.

Đợi đến khi Kuroko thái xong thuốc, ngẩng đầu nhìn lên, hai tiền bối đã sớm không còn bóng người.

"Koganeii tiền bối! Mitobe tiền bối!" đáp lại cậu, chỉ có phương xa nổ vang tiếng sấm. Lạc mất nhau chuyện như vậy, không phải lần đầu tiên đã xảy ra, Kuroko cũng không lưu ý, chuyên tâm tìm kiếm chỗ hái thuốc kế tiếp.

Kết quả đi qua nửa ngọn núi, không chỉ có không thấy thuốc đông y cùng thảo dược, còn xui xẻo gặp phải mưa rào.

Thời vận thật chán a, cậu thở dài, từ trong túi đeo lưng lấy ra quần áo mưa phủ thêm, ở trong màn mưa chậm rãi từng bước đi, khổ sở tìm kiếm.

Trời xanh quả là không phụ lòng người mà, cậu rốt cục ở một dòng suối nhỏ tìm được đám thực vật xanh kia.

Vị này thuốc là khỏi ho tiêu đàm, theo khí trời dần dần chuyển lạnh, trong thôn người nhiễm phải gió rét càng đến càng nhiều, dược liệu tiêu hao càng lúc càng lớn.

Kuroko quỳ trên mặt đất, cẩn thận hái thuốc.

Cậu chăm chú hái thuốc, mưa to lại khiến tầm nhìn mơ hồ, cũng giảm bớt thính giác, cho nên không hề chú ý tới cách đó không xa, một con bò cạp độc màu đỏ sẫm, đến khi ngón tay bị cắn mạnh một cái, hết thảy đều đã quá muộn!

Kuroko đau đến run bần bật, chờ đến khi con bò cạp kia rời đi, vết thương đã bắt đầu biến thành đen.

Cậu run rẩy nắm chặt tay, bức ra máu độc, để ngừa vạn nhất, còn nhai nát vài cây thuốc khử độc mà nuốt xuống.

Cậu không dám ở tại chỗ quá lâu, nhanh chóng rời đi, vạn nhất bò cạp độc chạy đi tìm đồng bạn đến, phiền phức liền lớn.

Vết thương không cách nào khép lại, máu căn bản không ngừng được, cuồn cuộn không ngừng chảy xuống. Mất máu quá nhiều khiến cậu có chút chóng mặt, tệ hại hơn là, nước mưa lạnh lẽo không ngừng xối thẳng vào người, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng giảm xuống.

Lạnh quá. . .

Kuroko không dám đi lung tung, thấy phụ cận có một hốc cây, kích thước vừa đủ ẩn thân, liền đi vào. Ăn vài miếng lương khô, trong dạ dày có đồ ăn, mới thoáng dễ chịu hơn chút. Cậu ôm đầu gối, như động vật nhỏ núp ở trong hốc cây, cầu khẩn trận mưa này có thể ngừng trước khi trời tối.

Ông trời tựa hồ nghe đến ước nguyện của thiếu niên đã sớm tiều tụy, qua một trận, mưa rơi dần dần nhỏ. Cậu muốn thừa dịp mưa nhỏ mau mau xuống núi, không ngờ mới vừa đứng dậy, chính là một trận trời đất quay cuồng, cố gắng bám vào thân cây, mới miễn cưỡng ổn định thân thể, không có ngã xuống.

Mất máu, so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.

Kuroko bấm vào chân một cái, dùng đau đớn làm cho chính mình thanh tỉnh chút, kéo lê thân thể, từng bước một hướng về bên dưới ngọn núi đi đến.

Tuy rằng rất mệt mỏi, cậu không dám dừng lại. Hiện tại chân trời còn sáng, cậu còn có thể nhìn được cảnh vật xung quanh. Nếu không nhanh, khi trời tối, cả người mang theo mùi máu nhất định sẽ dẫn tới phiền phức.

Bỗng cậu ngừng lại. Vừa nãy, thật giống nghe được tiếng người?

Ngừng thở, tất cả tinh thần đều tập trung trên tai. Mơ hồ có người đang gọi tên của cậu.

Là Hyuga tiền bối cùng Kyoshi tiền bối! Kuroko trong lòng ấm áp.

Là các tiền bối, bọn họ đi tìm cậu.

"Tiền bối, ta ở đây!" Cậu nỗ lực cất cao âm lượng, hi vọng bọn họ có thể nghe thấy — cùng lúc đó, bên cạnh bụi cây bỗng hơi động, một vệt bóng đen nhảy ra. Đôi mắt sắc bén, màu lông loang lổ xấu xí, thân thể tuy không mấy to lớn, nhưng linh hoạt cực kỳ.

Là chó rừng!

Chó rừng đối với mùi máu đặc biệt nhạy cảm, trời còn chưa tối, nó cũng đã không kiềm chế nổi, vội vàng lao ra.

Nhìn thấy thiếu niên không còn sức lực, chó rừng nhếch môi, lộ ra răng nanh sắc bén.

Thấy thú hoang bày ra tư thế tiến công, Kuroko không chút biến sắc, ở sau lưng bẻ gẫy một cái cành cây, lúc nó xông đến thì mạnh mẽ đã đâm tới. Chó rừng một phát đem cành cây cắn thành hai đoạn, một đòn không được, có chút giận dỗi, phát ra tiếng gầm gừ quỷ dị, đáy mắt phát sinh ánh sáng đáng sợ.

Kuroko không dám khinh thường, lại kiếm một cái cành khô, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh. Con thú hoang cũng không tấn công nữa, hướng về bụi cây nhảy đi, rất nhanh, thân hình liền biến mất không thấy.

Đi rồi. . . Sao?

Kuroko cả người cứng đờ đứng một lúc, không nghe động tĩnh, thần kinh đang căng thẳng cũng dần hạ xuống.

Ngay khi cậu vừa thả lỏng, chó rừng bỗng nhiên từ phía sau bụi cây lao ra. Kuroko còn không có phản ứng lại, đã bị ngã nhào xuống đất. Thú hoang giảo hoạt há to miệng, mục tiêu rất rõ ràng – nó muốn cắn cái cổ nhìn rất mĩ vị của người này.

Cự li ngày càng gần, nước miếng tanh tưởi từ trong miệng thú hoang từng giọt nhỏ xuống cổ Kuroko.

Cậu bỗng nhớ đến tiếng gọi của các tiền bối, trong lòng đau xót: "Tiền bối. . . . . ."

Xin lỗi, ta đành đi trước vậy.

Gần như lúc tuyệt vọng, hai đạo ánh bạc thoáng hiện, cùng với thanh âm lưỡi dao đâm thủng da thịt vang lên — hai đao hai bên trái phải giao nhau, đem con thú hoang đóng đinh trên đất!

Chó rừng con mắt vẫn còn mở to, trên mặt còn mang theo vẻ sung sướng khi sắp được ăn no nê.

Hai đao này lao đến quá nhanh quá mạnh, nó còn đến không kịp nhận biết được nguy hiểm, đã bị đâm xuyên.

Kuroko giẫy giụa từ thú hoang dưới thân bò lên, sống sót sau tai nạn, đi đứng còn có chút khó khăn.

Lúc này, eo bị người từ phía sau lưng ôm, nam nhân nhiệt độ đưa hắn cả người gói lại.

"Không có sao chứ?" Akashi khẩu khí nhàn nhạt.

Mới vừa nghe đến Kuroko một câu "Tiền bối", trong lòng hắn có một chút khó chịu.

". . . Không sao." Đã bị thương lại thêm chấn kinh, Kuroko sắc mặt trắng bệch, môi xanh tím một mảnh, rõ ràng cho thấy cậu trong lúc căng thẳng mà cắn môi của mình.

Nhìn thấy cậu thê thảm đến mức này, điểm khó chịu trong nháy mắt bị đau lòng thay thế.

Akashi thở dài, giúp Kuroko lau đi trên mặt vết bẩn, cởi y phục của chính mình, phủ lên người cậu.

"Không sợ, không sao rồi." Nhẹ nhàng hôn trán thiếu niên, "Có ta ở đây."

Kuroko dựa vào ngực hắn, nghe hắn trầm ổn nhịp tim, trái tim lơ lửng rốt cục chậm rãi trở về vị trí cũ. Vừa buông lỏng, di chứng do mất máu quá nhiều liền dâng lên trên, Akashi thấy thế: "Tới, ta cõng ngươi."

Kuroko một chút do dự, nhưng vẫn là thuận theo hắn. Làm y sĩ, ngược lại để người bệnh chăm sóc, trong lòng cậu rất khó chịu. Nhưng bây giờ, cậu quả thật không cách nào tự mình đi.

"Cám ơn ngươi, Akashi - kun."

"Muốn cảm ơn ta, nên đáp ứng ta một chuyện."

"Cái gì?"

"Lần sau gặp phải nguy hiểm, ta hi vọng ngươi gọi tên ta."

Lời của ta, long trời lở đất cũng sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.

Ngươi chỉ cần ỷ lại một mình ta là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro