Chương 1: Akai Shuichi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akai Ichi là con lai có ngoại hình hòa quyện giữa hai dòng máu, với làn da trắng, đôi mắt lục thâm nhưng sâu thẳm, và đôi mi dưới dày đậm. 

Ba anh là người Nhật Bản còn mẹ anh là người Anh kết hợp sinh ra anh. Năm anh lên bảy anh đã chứng kiến bi kịch khi một tai nạn xe hơi định mệnh đã cướp đi cả gia đình và em trai nhỏ đáng yêu. Và chỉ còn một mình sống sót, anh phải đối mặt với sự cô đơn và thừa kế một gia sản lớn từ ba mẹ để lại.

Dù vẻ ngoài của anh thường gợi lên sự lạnh lùng và khó gần, nhưng chỉ có những người từng tiếp xúc một thời gian với anh đều sẽ nhận ra sự ôn hòa và thấu hiểu ẩn sau vẻ bề ngoại đó. Akai Ichi là một sinh viên nghiên cứu kỹ thuật, lại là một người đam mê với thế giới giả tưởng, và điều này đã kết nối anh đến với Amuro Tooru, hoặc Furuya Rei nhân vật trong phim Detective Conan, người anh gọi là "vợ" của mình.

Akai Ichi sống một cuộc sống độc thân và không biết gì về tình yêu cho đến khi anh gặp nụ cười của Amuro Tooru từ trên trang giấy. Cảm xúc này đã khiến tim anh đập loạn nhịp và say đắm về tình yêu không có thật. Dù chỉ là một nhân vật ảo tưởng, nhưng với Akai Ichi, tình yêu này là thực sự và anh đã dấn thân vào cuộc hành trình để giữ lấy nó, từ việc xem lại hàng chục lần các tập phim với sự xuất hiện của Amuro Tooru đến việc tìm kiếm niềm vui trong thế giới giả tưởng.

Đám bạn thân của Akai Ichi không ngờ đến sự chung thủy của anh dành cho nhân vật truyện tranh này, và họ thường đùa gọi anh là Akai Shuichi vì tên của anh có sự tương đồng. Akai Ichi nhớ tới mà thở dài, anh nhìn vào trong gương soi tới soi lui và nhận ra rằng anh chỉ thiếu mất một chiếc mũ len, một phần trang phục không thể thiếu khi cosplay Akai Shuichi. Anh đội chiếc mũ lên đầu gương mặt không cần hóa trang, chỉ cần thể hiện sự lạnh lùng, vô biểu tình là đủ giống rồi.

Anh mặc áo măng tô cho đến quần áo giày dép đều là màu đen, cùng với chiếc túi đựng đàn ghita treo trên vai, giống hệt như Rye trong thời kỳ còn nằm vùng. Anh từ từ chậm rãi bước ra khỏi nhà.

Trên đường đến triển lãm, mọi người không ngừng quay đầu nhìn khi thấy một Akai Shuichi hoàn hảo bước ra từ trang truyện tranh. Một số cô gái hét lớn và xin chụp ảnh, không nững thế có rất nhiều người cosplay Bourbon đi tới ôm anh và đòi chụp ảnh "đánh", "Thân mật" với Akai Shuichi, anh cũng chỉ đành thở dài và chiều theo. Những lần anh rét lạnh nhìn là mọi người lại reo lên làm anh thấy mệt mỏi với. Lần "cosplay" Akai Shuichi này thật là tai nạn.

"Akai Ichi, ở đây nè!"

Tiếng gọi từ đám bạn khiến Akai Ichi phải quay lại. Anh nhìn những người đó với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, những người ép anh cosplay nhân vật này.

"Tôi sẽ không cos nhân vật này nữa" anh nói một cách khó chịu.

Nhưng đứng bên cạnh, bạn thân của anh nhìn thấy khí tràng của Akai Ichi mà mắt phát sáng, cậu ta phấn khích chụp ảnh liên tục rồi kéo má anh mà nói:

"Thật tuyệt vời! Cậu thật giống như Akai Shuichi từ truyện tranh bước ra vậy, chỉ cần thêm tóc dài là nữa là hoàn mỹ luôn! Không cần trang điểm, hay thay đổi màu mắt, gắn mi mắt tí nào. Cậu quá giống luôn, và khí thế cậu làm tôi run chân đấy!!!"

Akai Ichi chỉ cười lạnh đầy ghét bỏ và hất tay thằng bạn ra mà nói: "M"

Bị gọi đúng, bạn thân sáng rực cười khằn khặc không chút xấu hổ:

"Ồ, Ichi, lần sau hãy cosplay Gin nhé, người yêu người yêu~~~~"

"Im miệng, đừng nhắc tới hắn" Akai Ichi đen mặt đáp lại trước sự trêu chọc của bạn thân. Anh cảm thấy khó chịu với việc bạn thân lúc nào cũng nhắc anh về Gin, khiến anh càng ghét Gin hơn và cảm thấy tồi, ghê tởm với hắn.

"Này Akai đi mua nước không?" một người bạn trong nhóm hỏi. Akai Ichi nhẹ nhàng gật đầu, lấy tay cốc nhẹ vào đầu bạn thân, người chỉ cao một mét bảy, và nói: "Uống gì, tôi mua."

"Oh, Ichi là tốt nhất mà. Ai mà kết hôn với ông thì sẽ hạnh phúc lắm đấy, nhưng thật tội nghiệp có lẽ anh sẽ độc thân mãi thôi"

Bạn thân ôm eo Akai Ichi, giả vờ khóc. Anh nhăn mặt và đẩy ra, nói: "Muốn uống gì thì nói, đừng có mè nheo nữa."

Bạn thân lại cười hí hửng và nói: "Ông biết tôi thích uống gì mà. Còn hỏi làm chi."

Akai Ichi ừ nhẹ gật đầu, anh nhìn trời đã nắng gắt mà bạn thân thì lại cứ tưng tửng nhảy nhót làm chảy cả lớp trang điểm, anh nhìn mà thở dài đưa cái quạt pin:

"Cầm đi, đừng để bị say nắng. Ngoan ngồi đó đợi tôi mua nước về cho"

Akai Ichi giật tay mạnh ra khỏi thằng bạn thân đang bám vào, anh đi theo đám bạn đến chỗ mua nước, nhưng nhìn một lượt danh sách lại không có món của bạn thân nên anh đã tự động đến tìm chỗ khác mua.

[Tích]

Bước chân anh bỗng dừng lại hình như anh nghe thấy âm thanh gì đó rất quen thuộc.

[Tích]

Âm thanh này lại xuất hiện một lần nữa, cả không gian ồn ào náo nhiệt dường như lắng động lại, Akai Ichi trừng con mắt tia nhanh qua vật đang nhấp nháy ánh đỏ được giấu trong bụi cây. Đôi đồng tử co lại, cơ thể anh chưa kịp trải qua não xử lý mà vội vàng chạy tới ôm đứa bé đang đứng ở gần đó vào lòng và dùng hết tốc độ phóng ra ngoài la lớn.

"Có Bom, chạy đi!!"

Mọi người bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi bất ngờ có tiếng nổ mạnh vang lên, kéo theo tiếng la hét hỗn loạn và gào thét. Sự kinh hoàng lan rộng khắp triển lãm, các quả bom nổ tung một cách liên tiếp, làm hàng trăm người người bị thương nặng và tay chân xác chết vương vãi khắp nơi.

Khí nóng đốt cháy bỏng nặng sau lưng, Akai Ichi cắn răng lê từng bước tìm cách thoát ra. Những viên xi măng đổ xuống từ trên cao, anh nhìn lên và nhận ra rằng bức tường sắp rơi xuống. Không còn thời gian, anh dùng hết sức mạnh, bất chấp những vết thương trên cơ thể, để đẩy đứa bé ra khỏi khu vực nguy hiểm. Cơ thể anh bị vùi dập dưới lớp đá và xi măng, đầu choáng váng vì thiếu máu, anh không còn cảm giác đau nữa, tầm mắt mờ ảo tay chân lạnh ngắt. Anh chỉ nghe thấy tiếng đứa bé khóc lóc và tiếng rì rào của mọi người.

"Anh trai... anh trai! Hức hức...., có ai cứu cứu.. anh trai!" Đứa bé khóc lóc và kêu gào.

Akai Ichi nhẹ nhàng cười là đang nói anh đúng không, thật là một đứa bé ngoan quá khi không hoảng sợ mà chỉ nghĩ đến cách cứu anh... nếu anh còn sống... anh muốn nhìn thấy đứa bé... đứa bé có mái tóc vàng thật đẹp......

Mọi cảm giác dần dần biến mất bao trùm anh là không gian tối đen, là lúc Akai Ichi nhận ra rằng mình đã chết, không biết liệu mọi người có an toàn không. Bạn thân anh nếu còn ở bên ngoài thì chắc vẫn còn sống, đừng có khóc thê thảm trước mộ anh là được rồi.

Akai Ichi lơ lửng trong hư vô, bóng tối bao trùm lấy anh như một tấm màn dày đặc. Lòng anh trào dâng nỗi sợ hãi xen lẫn hoang mang. Nhưng cảm giác có gì đó không ổn. Anh đã chết, vậy sao vẫn chưa được đầu thai? Anh thử cử động ngón tay, và bất ngờ thay, chúng vẫn hoạt động.

Bỗng dưng, một luồng sáng chói loé lên, xé toạc màn đêm u tối. Khi tầm nhìn dần ổn định, Akai Ichi nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái. Ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn ngủ bên cạnh rọi vào gương mặt anh.

Ký ức ùa về như thác lũ, khiến Akai Ichi choáng váng. Anh không còn là Akai Ichi, mà là Akai Shuichi, một đặc vụ FBI được giao nhiệm vụ xâm nhập và điều tra Tổ chức Áo Đen, hiện tại anh đang dùng giả danh Moroboshi Dai nhân viên tầng chót.

Cơ thể này 25 tuổi, trùng khớp với tuổi của Akai Ichi. Mọi sở thích, thói quen và ngoại hình đều giống hệt nhau, thậm chí gương mặt của bố mẹ cũng y hệt bố mẹ đã đã qua đời trong thế giới cũ.

Akai Shuichi trầm mặt không biết rốt cuộc mình là ai. Anh đã chết, nhưng lại xuyên không đến thế giới này. Vậy Akai Ichi trước đây đâu? Hay đây vốn là chính anh? Hai thế giới đan xen, 25 năm của cả hai đều chân thực và sống động trong tâm trí của mình.

Akai Shuichi chống trán liếc nhìn người đang nằm cạnh mình, bây giờ anh phải giải quyết vấn đề khó khăn hơn là giải quyết Amuro Tooru như thế nào.

Chuyện này phải kể hai tiếng trước anh từ chợ đen nhận đơn xử lý một người, khi xác thực được tình báo tên đó sẽ xuất hiện ở quán bar anh liền chuẩn bị đến ám sát. Nhưng Akai Shuichi không lường trước được một điều là có người nhanh chân đến trước và cướp nhiệm vụ này, khi anh đến thì tên bị treo giải đã bị Amuro Tooru từ trong tối chỉa súng bắn chết.

Với nhạy cảm của một lính bắn tỉa, từ lúc bước vào phòng Akai Shuichi đã đề phòng vì cảm giác được có người, anh chụp lấy cổ tay Amuro Tooru bẻ ra sau và ghì cậu xuống đất.

Thật kỳ lạ là Amuro Tooru không phản kháng, ngược lại cơ thể cậu mềm mại cho anh gắt gao giữ chặt, lúc đó Akai Shuichi chỉ nghe thấy tiếng thở kìm nén của cậu. Vì tò mò anh lật người lại thì bị một đôi xám tím xinh đẹp rực rỡ nhìn mình làm cho ngây ra, dù là vài giây nhưng cũng đã tạo sơ hở chết người, Amuro Tooru lập tức tung ngay cú đấm vào mặt.

Bị ăn đau Akai Shuichi định đánh trả thì bên ngoài có tiếng bước chân người đang đi đến, biết không thể nán ở lại đây thêm được nữa anh ngay lập tức thoát thân thì bị bàn tay mật sắc của cậu nắm được áo khoát và kéo lại.

Akai Shuichi gân xanh nổi lên vì bị một người lạ mặt bao phen cản trở hành động của mình, anh kéo mạnh tay định bẻ cổ tay cậu thì lại đập vào đôi mắt xinh đẹp ấy. Anh hít một ngụm sau rồi nghiến răng nắm lấy cổ áo của cậu ném lên vai rồi khiêng người chạy trốn. Amuro Tooru không phản kháng mà nằm ngoan ngoãn trên vai, anh không để ý nhiều mà chỉ lo đăm đầu chạy về phòng mình đã được đặt sẵn trước đó lẫn trốn.

Vừa bước vào phòng ném người lên giường anh chưa kịp thở thì đã bị nắm đấm của Amuro Tooru tấn công trực tiếp một lần nữa, Akai Shuichi cũng đã đề phòng trước nên đã đấm lại và cả hai đều choáng váng ngất đi.

Hồi ức kết thúc thì anh nghe tiếng chuyển động kế bên vang lên, Akai Shuichi cứng đờ nhìn cậu đã mở mắt mơ màng nhìn anh. Trong đầu anh lúc này chỉ có từ chạy, anh hiện tại không muốn dây dưa với vị công an này vì sẽ rất phiền phức. Nhưng khi anh vừa đứng lên thì đã bị một bàn tay nóng rực của cậu kéo mạnh xuống, cậu nắm lấy cổ áo anh và hôn lên. Akai Shuichi hốt hoảng, kinh ngạc không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Thấy anh không đáp lại mình, Amuro khó chịu lấy lưỡi cạy miệng Akai ra, hơi thở cậu nóng rực đôi mắt mê ly đầy dục vọng nhìn anh. Tay cậu bắt đầu sờ xuống quần Akai kéo xuỵt xuống nhưng bị anh giữ chặt lại. Cậu bất mãn khó chịu cắn chảy máu môi Akai, cậu đè mạnh bạo đè anh xuống giường mà ngồi lên cơ thể anh chiếm ưu thế. Đôi mắt của Amuro trở nên hoang dã, đầy ham muốn xác thịt. Cậu cắn môi Akai lần nữa, lần này mạnh hơn, và cố gắng vói lưỡi mình vào phía trong miệng anh.

Akai Shuichi bị một loạt hành động của Amuro Tooru làm cho tỉnh táo, anh cau mày nhìn gương mặt đỏ rực, đôi mắt đầy mê mang, cơ thể nóng rực của cậu, anh liền biết cậu đã bị trúng dược.

Nhưng không thể làm vậy, Akai Shuichi đẩy mạnh cậu qua một bên chỉnh sửa quần áo thì bị một giọng nói khiêu khích:

"Anh không phải đàn ông à"

Akai Shuichi hít sâu sắc bén nhìn Amuro Tooru đang hất mặt đầy kiêu ngạo khinh thường mình, anh lạnh căm căm giữ bình tĩnh nói:

"Cậu biết cậu đang làm cái gì không?"

Amuro Tooru cười ngoắc, mái tóc vàng rũ xuống, đôi mắt tím híp lại đầy ý vị nói:

"Làm tình, tôi sẽ đối xử anh thật tốt"

Cậu đứng dậy câu lấy vai Akai Shuichi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục lạnh lẽo của anh mấp máy môi:

"Anh đang có hứng thú với tôi kìa, thử không"

Môi Amuro cong lên khi cậu nhìn xuống Akai với vẻ vừa giễu cợt vừa kiêu ngạo, chế nhạo anh. Cậu kéo áo Akai lên lần nữa và cúi xuống gần hơn, gần đến mức mũi họ gần như chạm vào nhau. Hơi thở của Amuro ấm áp, phả vào mặt Akai, khiến anh rùng mình. Amuro thì thầm, gần như chế nhạo:

"Anh có phải là đàn ông không đó ~~"

Giọng Amuro trầm và mỉa mai, đầy khinh bỉ. Akai trừng mắt nhìn anh, cơn tức giận tăng cao.

Amuro mỉm cười khinh thường, ánh mắt thách thức Akai, người đang cố gắng chống lại những ham muốn đang cháy bỏng trong mình. Amuro thì thầm một cách chế giễu: 

"Anh không nhận ra rằng anh đang bị tôi thu hút à"

Bàn tay cậu trở lại vạt áo Akai, từ từ kéo nó lên, những ngón tay trêu chọc di chuyển lên bụng anh.

 "Anh không thể chịu đựng được khi tôi làm điều này phải không?"

 Amuro nói đầy thích thú, tay cậu đưa xuống sâu hơn, vuốt ve đùi Akai.

Amuro nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trong mắt Akai và mỉm cười. Cậu đẩy Akai trở lại giường, bò qua người anh và quỳ giữa hai chân dang rộng của anh. Amuro chăm chú nhìn anh, nhìn vào mắt và môi anh. Amuro sau đó đưa tay ra và nắm lấy hông Akai, kéo anh về phía trước. Amuro thì thầm gay gắt vào tai anh

"Tôi biết anh muốn gì."

Cậu bắt đầu hôn vào cổ anh một cách chậm rãi. Amuro quan sát từng chi tiết phản ứng của anh, cách mắt anh nhắm chặt, tiếng thở của anh trở nên sắc bén trầm thấp hơn khi anh chống cự.

Nhìn cậu như con rắn đu lên người, sự nóng rực của cậu đã lan tới Akai Shuichi, đầu óc dường như cũng bị tình dược nhuộm lấy, đôi mắt anh sâu thẳm hôn lên đôi môi nãy giờ lảm nhảm ấy và anh giữ chặt vai cậu, lật người đè mạnh cậu xuống giường. Amuro Tooru trừng mắt nhìn người đàn ông lạ mặt đáp lại mình, cậu cười đắc thắng ôm cổ đối phương hôn lại.

Amuro vươn tay ôm cổ anh, kéo cơ thể anh lại gần mình hơn. Cơ thể họ bị ép chặt vào nhau. Những nụ hôn của Amuro trở nên háo hức, tay cậu mò mẫm trên cơ thể Akai, một tay trượt xuống xoa bóp phía sau quần lót của anh trong khi tay kia luồn vào trong áo anh, vuốt ve cơ ngực của anh. Amuro rên rỉ trong miệng, nụ hôn ngày càng mãnh liệt hơn khi cậu cảm nhận được từng hơi thở và chuyển động từ Akai. Amuro chỉ lùi lại một lúc để thì thầm vào tai Akai khẽ nói:

"Please be gentle, it's my first time."

.

.

Một lúc sau tiếng rên rĩ và thở dốc vang khắp căn phòng.

..............................................................

Akai Shuichi tỉnh lại nhìn người đang ngủ ngoan trong vòng tay mình, anh mới sực tỉnh nhớ lại hết chuyện xảy ra đêm hôm qua.

Anh biết mình thích Amuro Tooru nhưng đó không phải áp dụng vào cảnh này, Akai Shuichi người như mất hồn suy nghĩ. Cũng có thể vì anh cũng vô tình hút phải dược trong căn phòng đó hay là bị Amuro Tooru câu dẫn đã đến bước này. Nếu bây giờ cậu ấy tỉnh lại với tính cách của cậu chắc chắc sẽ dìm chết anh xuống sông Nhật Bản, hoặc anh bị cậu đuổi giết đến tận cùng.

Akai Shuichi nhẹ nhàng bước xuống giường, lúc tuột mềm xuống thấy người cậu toàn vết cắn đỏ tím rãi rác khắp thân cũng khiến anh hút khí lạnh. Anh không dám vệ sinh cho cậu vì sợ cậu tỉnh nên vội vàng thay quần áo ra ngoài.

Anh hủy hết mọi thông tin đặt phòng hay hình ảnh anh xuất hiện trong camera rồi mới rời đi, anh chỉ mong cậu đừng nhớ mặt anh là được rồi.

Nhưng Akai Shuichi nào biết rằng đôi mắt xanh lục đặc biệt của anh đã in sâu vào trong tâm trí của Furuya Rei.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro