Chương 1: Mưa dội ướt mèo con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Amuro Tooru không ngờ rằng mình sẽ đối diện với tình huống này, cậu vẻ mặt không
tình nguyện đứng trước cửa nhà FBI mà nhón chân nhấn chuông.

Chẳng mất nhiều thời gian, tiếng bước chân dần rõ hơn và cuối cùng cánh cũng cửa mở ra để lộ gương mặt của Okiya Subaru, một gương mặt mà Amuro muốn kéo lớp da giả tạo đó ra và đánh anh ta.

Thấy tên khốn FBI bị dáng vẻ của cậu làm cho giật mình mà mở to con mắt tràn đầy sự kinh ngạc, thông thường thì Amuro Tooru sẽ vui vẻ chế giễu và cười nhạo Akai Shuichi. Tuy nhiên vấn đề hiện tại chính là cậu không có chút vui sướng nào ở đây cả.

Amuro Tooru trừng đôi mắt đầy hung dữ đe dọa người to lớn trước mắt nhưng âm thanh đã phản bội lại cậu vì nó tràn ngập sự mềm mại, trong trẻo của trẻ con:

"FBI nhìn cái gì!"

Thấy chú mèo vàng ướt nhẹp, đầy bụi bẩn và vô hại đang cố gắng đe dọa mình, Akai Shuichi hiện tại dưới lớp da Okiya Subaru anh lấy ngón tay đẩy mắt kính, một ánh phản quang xoẹt qua anh nhíp mắt nhìn người cao chưa tới hông mình, mà cười nhạo thiếu đánh nói.

"Ha....Tooru-kun mấy tuổi rồi mà lùn thế"

Mặt Amuro Tooru đỏ bừng xấu hổ khi nghe lời chế nhạo của Akai Shuichi. Do hình trẻ con dù cậu vẫn có tâm hồn trưởng thành của người lớn nhưng giờ cậu lại không thể biểu lộ sự tức giận của mình bằng cách đấm vào cái gương mặt đáng ghét đó được. Cậu nghiến răng nghiến lợi, căm hận nhìn tên khốn kiếp trước mặt quát:

"Đồ khốn!"

.......................................................

Thân phận Bourbon đột ngột bị bại lộ mà chưa rõ lý do, cậu còn nhớ rõ lúc đó là đang làm nhiệm vụ cùng Gin, hắn ta đã có một cuộc gọi từ tổ chức. Vốn tưởng là phía trên yêu cầu về nhiệm vụ không ngờ giây sau Gin đã lấy súng ra bắn cậu.

May mắn thay là Amuro Tooru kịp thời phản ứng nhưng cũng bị phát thứ hai bắn trúng ngay đùi.

Trong lúc đào vong cậu đã bị Gin cho ăn thuốc APTX4869, cảm giác lúc đó đau đớn khôn cùng, trái tim như vỡ nát ra từng mảnh, xương toàn thân muốn tan chảy và điều đó đã làm cậu bất tỉnh, máu nhuộm đỏ khắp mặt đất. Nhưng không ngờ rằng lúc cậu mở mắt thì đã thấy mình nằm ngay bụi rậm bờ sông.

Amuro Tooru tỉnh lại với cơ thể đã thu nhỏ thành 6 tuổi, cậu cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó nhưng chỉ mơ hồ đôi môi mấp mày điều gì đó? Vermouth đã nói gì, cô ta đã cứu cậu? Tại sao?

Chỉ là bây giờ không thể suy nghĩ được nhiều, cậu cần phải đi đến một nơi an toàn. Đám người của tổ chức sẽ không bỏ qua cho cậu khi không tìm thấy được thi thể. Cố gắng lục hết mọi thiết bị trên cơ thể mình Amuro Tooru phát hiện những thiết bị nghe lén, định vị và vũ khí đều biến mất chỉ chừa hai cái điện thoại sót lại.

Đôi lông mày thanh tú chau lại, cậu thử kiểm tra và không tìm ra dấu vết người cố ý mở khóa mật khẩu......rốt cuộc là như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Đây không giống như là thân phận nằm vùng của cậu bị phát hiện.

Amuro Tooru không dám liên lạc với Kazami Yuya vì sợ sẽ đánh rắn động cỏ, nếu không may bên cảnh sát thính có nội quỷ thì sẽ lộ, cậu không dám liều mạng. Do đó cậu tạm thời cắt đứt toàn bộ liên hệ với bộ công an một thời gian để cho thân phận Bourbon hoàn toàn chết đi hay lợi dụng điều đó để xem thử phản ứng của bọn tổ chức như thế nào.

Amuro Tooru xé ống tay áo để băng bó vết thương ngay đùi, cậu chịu đựng cơn đau mà chạy dưới cơn mưa để đến phòng thám tử Mori tìm Edogawa Conan nhưng xui xẻo cực kỳ cánh cửa nhà đã đóng chặt, vì cả gia đình họ đã đến Osaka sáng nay. Đáng tiếc một khi tìm tiến sĩ Agasa và Haibara thì bên nhà đó cũng không có ai.

Đứng dưới cơn mưa lớn dội rát người, Amuro Tooru u ám nhìn nhà biệt thự đối diện...........cậu không ngờ có một ngày cậu phải xấu hổ để cho Akai Shuichi thấy tình trạng thảm hại xin ở nhờ này!

Sau một câu nói chế giễu của Akai Shuichi, lúc này cậu đã ngồi trên ghế sofa tại cái chỗ mà cậu đã từng ngồi đây để vạch mặt Akai Shuichi. Một ký ức tồi tệ, không phải là kí ức tốt đẹp gì, và lần này ngồi đây cũng vậy, Amuro Tooru lần đầu mơ màng không biết làm thế nào, mọi cảm xúc đến uất nghẹn khó chịu cực kỳ.

Đang đầu óc phiêu đãng thì cậu thấy một hộp dụng cụ y tế trước mặt ở trên bàn, Amuro Tooru nâng mắt khó hiểu nhìn người trước mắt.

"Kéo áo lên để tôi lấy viên đạn" Akai Shuichi anh ta nói như vậy.

Nghe câu nói của Akai Shuichi khiến Amuro Tooru lúc này cứng đờ, cậu nghe anh nói mới phát hiện trên người mình chỉ mang một cái áo sơ mi trưởng thành. Bởi vì quần quá dài đi vướng chân nên cậu đã vứt nó và cái quần nhỏ cũng vậy......cũng bị vứt nốt...... nên tình hình hiện tại....nói chung là cậu chỉ mặc cái áo xơ mi dài đến chân còn đâu là ở truồng chạy nhông nhông nãy giờ dưới mưa.

Amuro Tooru xanh mặt kinh hãi lấy tay chặn áo xuống không cho tên FBI kéo lên. Vị vị trí vết thương nó nằm ngay phần đùi trong, tức là phải vén áo lên hết mới lấy được viên đạn.

Thấy Amuro Tooru cứ chần chừ mãi không chịu hợp tác, mùi máu bay vào chóp mũi Akai Shuichi đã khiến anh mất kiên nhẫn mà lạnh băng ra lệnh nói:

"Mở lên và dang chân ra"

Câu nói của anh khiến Amuro Tooru đỏ bừng mặt vì tức giận và thẹn, đôi mắt xám tím đầy hung dữ nhìn anh.

[Tên khốn Akai biết mình đang nói cái gì không?!!!!]

Không để cậu định hình chửi lại, Akai Shuichi trực tiếp hành động không để cho cậu phản ứng, anh một tay xé rách áo của công an đang thẹn thùng, hung dữ và điều đó đã làm lộ vết thương bê bết máu và tiểu JJ, anh mở đôi mắt xanh lục sắc bén nhìn xuống bình luận nói:

"Nhỏ nhỏ xinh xinh"

.

.

.

"Akai Shuichi! Anh câm mồm, tên khốn!!"

.

.

.

.

Mặt Amuro Tooru trở nên tối sầm. Hai tay cậu run lên không thể kiểm soát, tất cả sự tức giận, xấu hổ và xấu hổ đều trộn lẫn vào nhau. Nhưng dù vậy, anh vẫn phải làm theo, Amuro Tooru giận dữ dang rộng hai chân ra cho Akai Shuichi.

Nhưng sau đó anh ta dừng lại và nhìn cậu bằng ánh mắt chăm chú, ngay cả khi cúi đầu xuống, Amuro vẫn không dám nhìn mà nhắm mắt nghiến răng khống chế bản thân đánh bầm mắt tên khốn này.

Akai Shuichi cẩn thận lấy viên đạn ra khỏi đùi. Nhưng cảm giác bị ai đó chạm vào đoạn đó khiến Amuro Tooru vặn vẹo khó chịu, mặt đỏ bừng.

Sau khi lấy viên đạn ra, Akai Shuichi băng bó để cầm máu nhưng Amuro Tooru không nói gì mà chỉ lặng lẽ chịu đựng cơn đau.

Amuro Tooru cảm thấy rất xấu hổ và xấu hổ, thật quá xấu hổ!

Xử lý vết thương và mang quần áo nhỏ (lấy của Conan) cho cậu xong, Amuro Tooru bị anh xoay cho chóng mặt mà muốn qua đời ngay tại chỗ. Trong đầu cậu giờ toàn lập đi lập lại câu nói của anh, điều đó thật nhục nhã!! Lần đầu tiên bị đàn ông khác bình luận, dù cậu biết hiện tại mình thu nhỏ. Nhưng mà tên khốn đó..tên khốn...Akai Shuichi!!...... tôi muốn giết anh!!!!

Tâm trí Amuro Tooru tràn ngập một suy nghĩ. Cậu muốn tìm một cái lỗ để trốn, hay tốt hơn nữa là cậu muốn chết ngay tại đây để kết thúc nỗi xấu hổ này!

"Akai Shuichi!!!" Amuro Tooru giận dữ hét lên. Cậu muốn bóp cổ tên khốn đang giễu cợt hoàn cảnh hiện tại của anh, hoặc ít nhất là cho hắn một cú đấm thật mạnh vào miệng!

"Uống sữa"

Amuro Tooru trừng mắt nhìn tên khốn trước mặt, cậu không muốn nhìn mặt hắn chút nào.

"Đồ khốn! Ai muốn uống sữa cơ chứ!" Amuro Tooru nguyền rủa trong lòng, tai cậu đỏ bừng.

Nhưng cậu biết rằng Akai Shuichi chỉ muốn chăm sóc mình nhưng điều này cậu không thể chấp nhận nổi chút nào!

Vừa dứt câu nói Amuro Tooru liền hóa đá, giọng cậu lúc này không khác gì của đứa trẻ bướng bĩnh đang làm nũng với người lớn.....Chết tiệt lại để cho tên đó cười nhạo mình! Amuro Tooru tay nắm thật chặt, cậu nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể phát ra âm nào.

"Tôi để ở bàn đừng lãng phí"

Thấy ly sữa đặt xuống, Akai Shuichi đi mất thì Amuro Tooru mới chậm chạp cầm ly, cậu trừng mắt với nó mấy phút rồi không tình nguyện uống sạch. Chỉ là cậu không muốn đồ ăn lãng phí, không phải là sợ tên FBI nào đó cười nhạo mình.

"Argh!" Khoảnh khắc uống xong ly sữa, Amuro Tooru lau miệng và đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn. Môi cậu vẫn run lên vì tức giận nhưng cậu đã cố gắng cưỡng lại ý muốn mắng chửi Akai Shuichi một lần nữa.

Nhưng trong lòngcậu thực sự rất xấu hổ. Thế quái nào mà cậu lại rơi vào hoàn cảnh này chứ!? Tại sao!

Cơn tức giận vùng với cơ thể mệt nhóc, yếu ớt liên tục ập tới, Amuro Tooru người dựa vào ghế, cơ thể mệt mỏi đuối sức , đôi mắt nặng trĩu dần khéo lại, cậu cảm giác cơ thể nặng nề không có một chút sức lực nào thì một bàn tay chai dày sờ trán cậu. Ấm áp từ bàn tay làm Amuro Tooru cau mày.

"Sốt rồi sao?"

Nghe âm thanh trầm thấp quen thuộc, Amuro Tooru bừng tỉnh, theo thói quen cậu lấy tay hất cái tay người đàn ông kia ra nhưng tay nhỏ vô lực hất không được. Chiến ý khó chịu nổi lên thì bị Akai Shuichi bắt lấy.

Akai Shuichi đã tháo lớp giả mặt từ hồi nào, gương mặt lạnh nhạt cùng với con mắt như đâm xuyên cậu nhưng giọng nói dị thường hạ nhẹ.

"Tooru-kun ngủ đi"

Cùng với sự ấm ấp từ bàn tay cùng với âm thanh đáng ghét nhưng coi như cũng an toàn khiến đầu óc lúc này của Amuro Tooru hoàn toàn nhão nhét, mơ màng, cậu dường như thấy bản thân trong một lò sưởi rất nóng và ấm áp khiến cậu từ từ nhắm mắt lại.....Hừ......Akai Shuchi.... chắc anh ta đang cười nhạo cậu yếu đuối.........

Cơ thể Amuro Tooru vẫn còn run rẩy, nhưng sự kiệt sức đã sớm xâm chiếm khiến cậu không thể chống cự được nữa.

"Chết tiệt... Akai Shuichi..." cậu tức giận đến mức không thể ngừng chửi rủa anh ta ngay cả vào giấc ngủ.

Nhìn người trong lòng cũng chịu nghỉ ngơi và không quên mắng mình, Akai Shuichi lặng lẽ thở phào. Nhìn bề ngoài mặt anh vẫn không có biểu tình nhưng màu lục đậm của con ngươi cực kỳ ôn nhu nhìn công an thu nhỏ đang ngủ say. Anh ôn nhu nói:

"An tâm say giấc đi Rei-kun"

....................................................

Trưa hôm sau

Amuro Tooru hiện tại vừa cắn muỗng ăn cháo vừa quan sát Akai Shuichi đang đọc báo trước mặt mình. Cậu tỉnh lại vì đói thì tên này đã ngồi gần cậu từ lúc nào. Amuro Tooru phức tạp nhìn chậu nước và khăn ấm trên trán, không nói cũng hiểu tại sao Akai Shuichi lại ở đây.

"Ai nhờ anh chăm sóc hả Akai!" cậu ngồi dạy vức cái khăn trên đầu xuống giường đầy khó chịu, cảm giác bị mắc ơn anh khiến cậu bực mình nói.

Nhưng đợi mãi không thấy người trả lời, Amuro Tooru cau mày định mắng Akai Shuichi thì anh đột ngột bế cậu lên làm cậu hoảng và giãy giụa.

"Akai! Thả tôi xuống! Tôi tự đi!"

Tưởng Akai Shuichi không thả nào ngờ anh thả cậu xuống rồi khoanh tay nhìn cậu..........Chết tiệt!! Cái tên này đang khinh thường mình sao!

Tức giận xông đến tận não, Amuro Tooru đứng dậy đi nhưng mới bước được hai bước thì cơn đau từ đùi ập tới, chân như không có xương mềm mại đảm giữa không trung và cơ thể chuẩn bị nhào xuống đất mẹ. Dường như biết trước cậu sẽ ngã Akai Shuichi kịp thời vớt cậu lên và bế vào trong lòng nhưng cái mặt anh vẫn không có tí cảm xúc nào mà ôm cậu bước xuống lầu.

Cảm giác hành động của chính mình đều bị người trước mắt đoán trước được làm Amuro Tooru tâm tình càng tồi tệ hơn, cậu không biết được anh ta đang suy nghĩ cái gì. Amuro Tooru mặt chết lặng vì quá nhiều xấu hổ nên cậu buông thả bản thân mà dựa vào người Akai Shuichi mặc anh làm gì thì làm.

Anh ta bế cậu xuống bếp rồi ôm cậu ngồi xuống ghế và định đúp cậu ăn. Nhưng sau đó, cậu nhận ra mình đang làm gì và nhanh chóng lùi lại. Tại sao anh ta lại dựa vào tên khốn này!? Cậu không cần sự giúp đỡ của tên FBI này, hay bất cứ ai khác trong vấn đề đó. Ai nhờ anh ta đúp ăn chứ!!

"Tôi tự ăn được!!" 

Amuro Tooru giựt lấy cái muỗng của Akai Shuichi đang cầm, cậu gầm gừ như bông không một tí sát thương nói.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Akai Shuichi, trong lòng cậu không khỏi có chút hoảng hốt. Anh thầm nguyền rủa bản thân vì quá yếu đuối và cần đến sự giúp đỡ từ người mà anh ghét nhất.

Cậu cố gắng tập trung suy nghĩ của mình, nhưng chúng táng loạn khắp nơi. 'Cái quái gì đang xảy ra vậy, tại sao Akai lại tốt với mình như vậy...?' Cậu lẩm bẩm với chính mình, bối rối , khó chịu và thất vọng.

Cậu vẫn cảm thấy yếu ớt và mệt mỏi vì cơn sốt, nhưng tâm trí cậu vẫn đang không ngừng quay cuồng. Người đàn ông trước mặt, người luôn là cái gai trong lòng cậu... giờ lại muốn giúp cậu? Nó không có ý nghĩa gì cả.

Amuro Tooru miễn cưỡng mở miệng và để cho Akai Shuichi đút cho mình. Anh không thể chống cự được nữa, nhất là trong trạng thái này, cậu cần phải nhanh chóng khỏe lại.

Akai Shuichi đút cho cậu như thể cậu là một đứa trẻ và Amuro Tooru không thể chịu đựng được. Cậu muốn hét lên, muốn kháng cự, muốn cắn chặt tay để không phải chấp nhận sự sỉ nhục này.

Nhưng cậu biết rõ tình hình bản thân hiện tại, cậu căn bản không thể cử động mạnh được. Amuro Tooru chỉ biết bất lực ngồi đó và để Akai Shuichi đút cho mình....thật đáng ghét.

Khi Amuro Tooru ăn, lại càng cảm thấy nhục nhã hơn. Thức ăn có vị nhạt nhẽo trong miệng , và cậu thậm chí không thể nếm được nó một cách chính xác. Nhưng cậu biết mình cần phải ăn, nếu không tình trạng sẽ tệ hơn.

Cậu ghét điều này, ghét điều này vô cùng. Ghét phải dựa dẫm vào người khác. Cực kỳ ghét cái cách Akai Shuichi đối xử với mình.

Sự im lặng đến ngột ngạt. Tất cả những gì Amuro Tooru có thể nghe thấy là âm thanh của chiếc thìa chạm vào miệng cậu và tiếng gió thổi của máy lạnh. Cậu không thể không hận bản thân mình vì quá bất lực.

"Tôi ghét anh, Akai" cậu lẩm bẩm, "Tôi ghét anh rất nhiều ..."

Akai Shuichi vẫn không hề nao núng trước sự chống đối của Amuro Tooru. Anh tiếp tục kiên nhẫn đút cho cậu ăn, ánh mắt không hề dao động.

"Tooru-kun, cậu cần phải ăn để khỏe hơn, cậu biết điều đó phải không?" Anh ấy nói một cách bình tĩnh. Amuro Tooru nghiến răng và nuốt thêm một ngụm thức ăn.

Cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Akai Shuichi qua lớp quần áo của mình, và nó khiến cậu rùng mình. Cậu chán ghét Akai Shuichi đến tận xương tủy, nhưng sự ấm áp lại an ủi một cách kỳ lạ.

Mỗi lần Akai Shuichi cho cậu ăn, Amuro Tooru có thể cảm thấy cơ thể cậu ngày càng nóng hơn. Nhưng cậu chắc chắn rằng đây chỉ là sự tức giận của mình dâng lên, nhưng cậu không thể rũ bỏ được cảm giác ấm áp đang dâng trào trong mình.

'Chết tiệt!' Amuro Tooru thầm chửi rủa trong lòng 'Sao mình lại cảm thấy thế này? Đây chỉ là nhiệt độ cơ thể chết tiệt của anh ta mà thôi!'

Tiếng muỗng cọ vào chén vang lên trong im lặng. Bụng Amuro Tooru hơi quặn lên và khuôn mặt anh đỏ bừng với sự pha trộn kỳ lạ giữa giận dữ, bối rối và nhục nhã.

"Tôi ước gì anh để tôi chết đói..." cậu lẩm bẩm, giọng khàn khàn. Nhưng Akai Shuichi không trả lời. Anh ta chỉ tiếp tục cho nó ăn với tốc độ chậm rãi và có chủ ý như cũ.

Khi nuốt đến muỗng cháo nhạt cuối cùng, Amuro Tooru cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ lan khắp cơ thể. Akai Shuichi nhẹ nhàng dùng khăn ăn lau miệng, ngón tay anh chạm vào làn da non mềm của cậu làm cậu bất giác rùng mình, trong đầu hỗn loạn những cảm xúc trái ngược nhau.

"Cậu no chưa?" Akai Shuichi hỏi, giọng điệu vẫn bình tĩnh và không hề bận tâm. Điều này khiến cơn giận của Amuro Tooru bùng lên.

"Đồ khốn" cậu lẩm bẩm, giọng gần như chỉ lớn hơn tiếng thì thầm. "Anh đang tận hưởng điều này phải không? Nhìn thấy tôi yếu đuối và dễ bị tổn thương như thế này."

Akai Shuichi không phủ nhận nhưng cũng không xác nhận. Có một tia sáng thoáng qua trong mắt anh mà Amuro Tooru không thể giải mã được.

Khi sự im lặng kéo dài, Amuro Tooru có thể cảm thấy tâm trí mình ngày càng rõ ràng hơn. Cậu nhận ra rằng mình đã để cảm xúc lấn át và đã tự biến mình thành một kẻ ngốc. Càng nghĩ về điều đó, cậu càng thấy xấu hổ.

"Tôi..." cậu bắt đầu nói, nhưng chợt dừng lại khi một cơn chóng mặt lại tràn qua cậu một lần nữa. Cậu bất giác nghiêng người về phía trước, thì bàn tay của Akai đỡ lấy cậu ôm cậu vào lòng cố định.

Amuro Tooru cảm thấy cánh tay của Akai Shuichi vòng quanh mình, hơi nóng tỏa ra từ cơ thể anh như chiếc mỏ neo trong cơn bão. Cậu muốn đẩy ra, muốn kháng cự, nhưng cơ thể không chịu nghe lời nữa.

Căn phòng bắt đầu quay tròn và tầm nhìn của Amuro Tooru mờ đi. Đầu cậu đau nhức và cậu có thể cảm nhận được nhịp tim mình đang đập điên cuồng trong lồng ngực.

"Akai..." Amuro Tooru cố gắng nói, giọng thở hổn hển, "Tôi...tôi cảm thấy kỳ lạ..."

Bàn tay của Akai Shuichi lướt qua trán cậu, và làn da của Amuro Tooru râm ran khi bị chạm vào. Sau đó Akai thì thầm, giọng anh bình tĩnh và êm dịu.

"Tooru-kun, cậu vẫn còn sốt."

Amuro Tooru quá yếu để phản kháng, và với sự hỗ trợ của Akai cậu được bế vào phòng. Nằm trên chiếc giường toàn mùi của Akai, cậu cảm dị thường kỳ lạ, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán.

"Đầu tôi đau quá..." cậu lẩm bẩm, nhắm mắt lại khi nước mắt sinh lý do sốt trào ra.

Akai Shuichi chủ động kiểm tra cơn sốt của cậu bằng nhiệt kế điện tử, sau đó trên mặt anh hiện lên vẻ lo lắng, anh vuốt nước mắt cậu nhẹ nhàng.

"Cơn sốt của cậu vẫn còn cao." Akai Shuichi nói: "Chúng ta cần phải hạ nó xuống. Để tôi chườm nước ấm." AKai vội vàng đứng dậy đi làm chậu nước ấm mới.

Khi Akai Shuichi quay lại, Amuro Tooru cảm thấy tồi tệ hơn, đầu đau nhức và anh khó có thể mở mắt. Akai nhanh chóng đặt giặt khăn nóng rồi đặt lên trán cậu.

"Nóng quá.....Akai...nóng..."

Amuro Tooru định hất cái khăn xuống thì đã bị anh nắm chặt lấy bàn tay, Akai Shuichi trầm giọng an ủi khuyên.

"Nếu muốn hạ sốt nhanh chóng thì cậu phải chịu đựng nó, Tooru-kun."

"Anh không thể... chườm đá à?" cậuthở hổn hển, lời nói của cậu phát ra trong hơi thở khàn khàn.

Akai Shuichi khẽ cau mày, hiểu được ý của cậu nhưng mà cách này.... "Tôi xin lỗi, Tooru-kun. Đây là cách duy nhất để hạ sốt nhanh an toàn nhất có thể."

Thời gian dường như kéo dài vô tận, và sự im lặng trong căn phòng chỉ được lấp đầy bởi hơi thở đứt quãng của Amuro Tooru. Cậu cố nhắm mắt lại và tập trung vào thứ khác, nhưng cơn đau nhói choáng váng trong đầu khiến cậu không thể tìm được chút thời gian nghỉ ngơi nào.

Khi sự khó chịu của cậu tăng lên, sự bồn chồn trong lòng cũng tăng theo. Đôi mắt cậu đảo điên cuồng quanh phòng, tìm kiếm bất kỳ sự xao lãng nào. Nhưng không có gì ngoài Akai Shuichi đang ngồi bên cạnh, ánh mắt anh đang dán chặt vào Amuro Tooru như thể đang theo dõi tình trạng của cậu.

Cuối cùng, Amuro Tooru không thể chịu đựng được nữa. Cậu nhanh chóng ngồi dậy, ném chiếc khăn trên trán. Và chuyển động đột ngột đã khiến một cơn chóng mặt lan khắp cơ thể, và cậu phải cố gắng giữ mình ngồi thẳng.

"Tôi không thể chịu đựng được nữa" Amuro Tooru kêu lên, giọng căng thẳng. "Hãy dừng việc này lại! Nó làm tôi phát điên!"

"Tooru-kun, xin hãy bình tĩnh. Tôi biết cậu đang khó chịu đến dường nào nhưng cậu phải nghỉ ngơi" 

Akai Shuichi nói, cố gắng giải thích với cậu nhưng tâm trí Amuro Tooru lúc này quá u ám vì sốt nên không thể lắng nghe được. Cậu ném chiếc gối của mình vào Akai, cơn tức giận ngày càng dâng cao.

Chiếc gối đập thẳng vào ngực Akai, nhưng anh không hề tức giận, khuôn mặt anh ẩn chứa vẻ điềm tĩnh.

"Tooru-kun, đừng làm khó mọi chuyện. Hãy cùng nhau hạ sốt nhé."

Nhưng Amuro Tooru đã vượt quá lý trí, tính khí của cậu càng bùng phát hơn do cơn sốt. "Anh biết gì về nó? Anh không biết cảm giác bị bây giờ của tôi là như thế nào!" cậu ấy hét lên.

"Im đi! Tôi không quan tâm! Tôi không thể chịu đựng được nữa! Cút ra, cút ra! Tôi ghét nó, tôi ghét nó!"

Amuro Tooru nổi cơn thịnh nộ, sự bùng phát của cậu càng bùng phát vì cơn sốt. Cậu tự cào vào đầu mình, nỗi thất vọng ngày càng dâng cao. Thái độ bình tĩnh của Akai Shuichi chỉ khiến cậu thêm kích động.

Lời nói của Amuro Tooru bị cắt ngang bởi một cơn ho đột ngột. Cổ họng cậu khô khốc, hơi thở khó khăn. Cơn sốt đã hành hạ cơ thể trông cậu xanh xao hơn trước.

Khi cố gắng lấy lại hơi thở, anh nhìn Akai Shuichi với ánh mắt pha trộn giữa tức giận và bất lực.

"Làm ơn đi, Akai..." cậu buộc phải nói với giọng khàn khàn. "Tôi không thể... chịu đựng được nữa..."

Akai thở dài đem cơ thể nhỏ bé ôm vào lòng mình, lần này giọng anh cực kỳ lạnh băng pha lẫn tức giận mà nói "Nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ngủ một phát là khỏe. Đừng bướng bĩnh nữa Rei-kun"

"Chết tiệt, Akai!!" cậu lẩm bẩm, giọng gần như thì thầm. "Anh có quyền gì mà nói vậy? Anh không phải bác sĩ của tôi, và anh không biết tôi cảm thấy thế nào!"

"Cậu muốn tôi đánh mông mới chịu ngoan à" Akai nhướng mày nói, rồi đánh nhẹ vào mông cậu luôn.

Amuro Tooru cảm thấy một sự pha trộn kỳ lạ giữa thất vọng và xấu hổ. Hình ảnh Akai Shuichi đánh vào mông cậu hoàn toàn bất ngờ, cậu không khỏi càng đỏ mặt hơn.

"Tên khốn, anh bị cái quái gì thế?" cậu ta cáu kỉnh, hổ thẹn hất tay Akai ra.

Cố gắng giấu sự xấu hổ vì bị đánh thử sang một bên, Amuro Tooru thấy mình miễn cưỡng đồng ý với lời nói của Akai. Cậu khó chịu nói:

"Biết rồi.... Hãy để tôi yên."

Nhưng cảm xúc quá mức của Amuro Tooru nãy giờ dường như đều ập đến với cậu cùng một lúc. Khi cậu nhắm mắt lại và thở dài thật sâu, toàn bộ năng lượng còn lại dường như rời khỏi cơ thể. Cậu tựa đầu vào ngực Akai Shuichi, phát ra một tiếng rên nhỏ.

".....ai cần anh quan tâm tôi.....ngu ngốc Akai."

.

.


"...cảm ơn.."

.

.

.

.

.

Trong sự im lặng của căn phòng, Akai Shuichi ôm chặt cậu bé vào lòng, cảm nhận được nhịp điệu lên xuống của lồng ngực, hơi thở nhẹ và nóng của cậu. Akai vừa bất đắc dĩ vừa cười ôn nhu nói nhỏ bên tai Amuro Tooru.

.

.


.

.

.

"Không cần cảm ơn, cậu xứng đáng được vậy Rei-kun"

.

.

.

.

.


"Ngủ ngoan đi chú mèo nhỏ xù lông của tôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro