Why cant you act normal?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Clover - The - Hefflepuff.

Người dịch : Lanvied.

Tình trạng : đã hoàn thành.

Tôi không sở hữu Hikaru no Go và cũng không dịch vì mục đích thương mại.

•Why can you act normal? - Mày hổng thể cư xử bình thường hở con?•

Start.

"Chào buổi sáng mẹ, cha." Touya Akira chào 2 người, sau đó ngồi vào bàn.

"Buổi sáng tốt lành, Akira." mẹ cậu nói với một nụ cười. Akira cười lại, rồi ăn bữa ăn sáng của mình.

Touya Kouyou liếc nhìn đứa con qua tờ tạp chí cờ vây với vẻ mặt nghiêm nghị. Tại sao con lại cư xử quá lịch sự như vậy. Ông tự hỏi mình. Tại sao con không giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác. "Con có muốn chơi cùng ta một ván cờ không?" Tôi hỏi chậm rãi. Nói không đi. Than thở và nói rằng con không muốn chơi cờ đi. Hãy làm gì đó mà một đứa trẻ bình thường sẽ làm.

Dường như Akira không có thuật đọc tâm, bởi vì cậu nhìn vào cái bát của mình với một nụ cười lịch sự trên khuôn mặt. "Đương nhiên rồi cha." Cậu nói với một cái gật đầu nhẹ.

Cha. Tôi thầm kín phỉ nhổ. Không thể gọi ta là bố à? Tôi thở dài và quay lại với việc đọc tờ tạp chí.

(Ở đây tác giả dùng father và dad, mình không hiểu lắm nên thay vào là cha và bố. Theo như mình nhớ trong anime Akira gọi cha mình là oyaji nên đây có thể là một cách nói trang trọng thay cho otou-san chăng?)

[Hội quán cờ của Meijin - Tokyo]

Touya Kouyou Pov.

Tôi tiến lại gần một chàng trai với cái bàn cờ trống. "Cậu có muốn chơi không?" Tôi hỏi. Dường như cậu ta không nhận ra tôi. Tôi đã, có một chút ngạc nhiên khi mắt cậu ta hướng đến Akira và ngượng ngùng. "Hai." Chàng trai nói với một cái cúi đầu.

- 10 phút sau - End of Pov -

'Cạch'

'Cạch'

"Tôi thua rồi" Chàng trai với độ tuổi gần 30 nói, cúi đầu nhận thua. "Cảm ơn rất nhiều, Touya-sensei." Cậu ta nói với tiếng thở dài.

"Cảm ơn." Akira đáp lại, gật đầu nhẹ.

"Đây quá là một ván đấu hay." Touya Akiko nói, nhìn vào ván cờ chưa kết thúc.

"Cảm ơn ạ." Chàng trai nói với vẻ ngượng ngùng. Cậu nhìn xung quanh người mang họ Touya nhỏ nhất, chờ đợi lời bình luận của cậu.

"Ván cờ này thì" cậu tạm dừng trong một khắc. "Đáng chú ý." Akira kết câu đầy khập khiễng.

"CẢM ƠN RẤT NHIỀU!" Chàng trai hét lên, cúi đầu thật thấp với Akira.

Akira, cùng với bố mẹ cậu đứng dậy và đi thẳng đến cửa ra.

......

"Con thực sự nghĩ gì về ván đấu này?" cha của Akira hỏi sau một khoảng thời gian.

"Anh ấy không nghĩ xa hơn về phía sau, dù chỉ trong một khoảng khắc" Akira nói một cách vô cảm.

Touya Kouyou khóa mắt vào con trai ông trong một khoảng ngắn. "Tiếp tục."

Akira im lặng. "Con thấy anh ấy chơi không tốt lắm. Anh ta sẽ chỉ kéo dài được khoảng 2 năm trong giới này thôi." Cậu trả lời thẳng thắn.

"Sẽ luôn có đường cho sự tiến bộ." Cha cậu nói trong khi nắm tay vợ ông.

Không dành cho anh ta. Akira nghĩ một mình, đi nhẹ nhàng phía sau cặp vợ chồng.

....

"Con muốn ăn gì nào?" Mẹ cậu hỏi, nhìn vào những món ăn khác nhau trên menu.

"Rame-" Akira đã định nói, nhưng rồi lại giật mình bởi một người lạ.

"Akira!" một cậu bé với mái nhuộm vàng kêu lên với một nụ cười.

"Hikaru" Akira đáp lại với một nụ cười trên khuôn mặt.

"Cậu làm gì ở đây thế?" Akira hỏi cậu bé đang cười chói lọi.

"À, mẹ đuổi tớ ra khỏi nhà ý mà, còn cậu đang làm gì thế?"

Akira nhún vai. " Bố mẹ tớ muốn đến thăm hội quán hôm nay nên tớ đi cùng."

Cả hai cậu bé bị cuốn vào cuộc trò chuyện mà quên mất chú ý sự kinh ngạc của đôi vợ chồng.

Tôi ước rằng Akira cư xử như vậy ở nhà. Akiko Touya nghĩ, nhìn cái cách hai đứa trẻ giao tiếp mà thở dài ước ao.

Bố! Kouyou nghĩ. Con gọi ta là bố! Và thằng bé cười toe toét! Không phải là một nụ cười lịch sự mà là nụ cười thực sự! Kouyou nhủ thầm.

"Cậu định làm gì sau đó?" Hikaru hỏi, thúc khuỷu tay vào vai Akira.

"Hmmm," Akira ấp úng. "Chỉ chơi cờ thôi, tớ nghĩ vậy"

Hikaru cười. "Cậu đúng là tên cuồng cờ vây."

"Chỉ có cậu nghĩ vậy thôi!" Akira vặn lại.

"I'm a barbie girl, in a barbie world...!" Hikaru đỏ chín cả mặt và lấy điện thoại ra. "Sao thế!" Hikaru rít lên với cái điện thoại khi liếc thấy Akira cười không nhặt được mồm.

"Cái-!"

"Như-"

"Không con-"

"ARG! ĐƯỢC RỒI!" Cậu ta hét lên, tức giận đóng điện thoại lại và bỏ lại vào túi.

"Tông túa ba bii!" Akira thở hổn hển sau khi cười quá nhiều.

"Im đi!" Hikaru giận dữ với khuôn mặt ngượng ngùng. "Tớ phải đi đây, mẹ muốn tớ về nhà ngay bây giờ" Hikaru thở dài, thọc tay vào trong túi. "Gặp sau, Aki"

"Tớ đã nói là không được gọi vậy rồi. Đó là tên con gái!" Akira hoảng loạn la lên.

"ĐÓ LÀ LÝ DO TỚ GỌI CẬU NHƯ THẾ!" Hikaru la to khi đang cố gắng bỏ chạy.

"BAKA!" Akira gào thét với hình bóng tên chạy trốn đã thành cái chấm nhỏ.

Akira đứng đó với sự phẫn nộ, nắm tay rồi thả ra để bình tĩnh.

"Ahem" Akira quay lại và thấy ba mẹ mình mang khuôn mặt thích thú.

"Con xin lỗi" Akira nói, lịch sự gật đầu với bố mẹ mình. "Hai người muốn ăn gì?" Cậu hỏi với nụ cười lịch sự.

Vàaaaaa nó đã quay trở lại. Bố mẹ cậu nghĩ với cú thở dài mất tinh thần.

Kouyou đột nhiên có một ý tưởng khác thường, và cười đầy tự mãn, (bởi vì điều vừa mới xảy ra rất tuyệt) "Chúng ta có thể ăn bất cứ món nào con muốn, Aki"

Ông cười ấm áp khi nghe tiếng làu bàu "Chết tiệt" từ đứa con mình.

Chắc là sẽ có hy vọng cho nó rồi. Cha của Akira kinh ngạc, mỉm cười với sự cau có của đứa con.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro