vòng luân hồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuân.

Sáng sớm ở ngã tư đường rộng lớn cũng không có cảnh người xe qua lại tấp nập, hàng cây hai bên đường đã sớm chuyển mình sang màu hồng nhạt, hoa anh đào rụng đầy cả vệ đường. Cái cảm giác ẩm ướt cùng thoang thoảng mùi cơn mưa đêm vẫn còn vờn quanh cánh mũi.

Đèn chuyển sang màu xanh, xe bắt đầu lăng bánh, hầu như chẳng một ai nói với ai câu gì! Loại cảm giác cứ phút chốc tim lại nhói lên thật chẳng dễ chịu chút nào.

Có những chuyện, con người ta vốn đã hiểu quá rõ, biết quá rành, nhưng vẫn cố tỏ ra không hay. Thật ra những lúc như thế không phải là giả vờ mà là không thể chấp nhận.

Cao Khanh Trần tựa đầu vào cửa kính, tâm tư chẳng thể nào khá hơn. Cậu không biết vì sao giữa bọn họ bỗng dưng lại xuất hiện những khoảng không như thế này? Cậu cũng không biết vì sao một câu nói với nhau cũng trở nên lười biếng? Và cũng không rõ từ khi nào Lưu Chương đã chẳng còn nhìn vào mắt cậu như trước nữa!?

"Tiểu Cửu, mình sẽ đưa cậu đi khắp thế gian."

"Tiểu Cửu, đừng khóc. Mình sẽ mang hạnh phúc đến cho cậu!"

"Tiểu Cửu, đây là Lâm Mặc!"

"Tiểu Cửu, mình phải đưa Mặc Mặc về nhà! Em ấy say quá."

"Tiểu Cửu, tối nay mình không về nhà."

"Tiểu Cửu, xin lỗi cậu!"

Cao Khanh Trần siết chặt gấu quần, cố kìm nén không cho giọt nước mắt nào rơi ra. Cậu cứ im lặng, tự dằn vặt bản thân mình, tự đau, tự tổn thương. Tất cả cậu đều chấp nhận một mình chịu đựng, bởi Cao Khanh Trần là 1 người con trai cứng nhắc như thế!

Có đau lòng đến đâu, có tổn thương thế nào cũng không mở miệng nói nửa lời... Thật sự rất ngốc!

Cậu thở dài một hơi quay đầu nhìn người bên cạnh.

"AK...."

"Ừ?"

"Mình yêu cậu!"

Một từ ' yêu' thốt ra lúc này chẳng khác gì tảng đá nặng hàng ngàn cân đè lên trái tim khiến cậu đau không thở nổi.

Lưu Chương dừng hẳn xe lại, hai bàn tay vẫn một mực siết chặt lấy vô lăng, trong lòng âm ỉ đau những nỗi đau vô hình. Mà cậu ấy hiện tại chẳng khác gì Khanh Trần, cảm giác đáy lòng nặng trĩu.

"Có lẽ mình đã yêu nhiều hơn mình từng nghĩ rồi Ak!"

Cậu cười nhạt, kéo bàn tay đang siết chặt vô lăng của Lưu Chương về phía mình, hôn lên nó một cách nhẹ nhàng rồi đan những ngón tay thon vào bàn tay chai sần của cậu ấy. Khanh Trần nuốt ực sự khô khan từ trong cuống họng.... Lưu Chương kéo nhẹ đôi môi cho cậu thấy một nụ cười gượng gạo mà chính nó đã gần như giết chết đi một nửa linh hồn cậu.

Đau, cảm giác của hiện tại chỉ có đau, rất đau.

Dù sau này có thể đau đớn hơn thế này đi nữa nhưng nếu cậu ấy chưa nói câu chia tay thì cậu vẫn sẽ mù quáng ở bên cạnh, mù quáng yêu, mù quáng bảo vệ mối quan hệ của bọn họ.

"Tiểu Cửu à, có lẽ mình đã thay...."

Lời chưa nói hết, đã bị nụ hôn của người kia kiềm hãm... Đôi môi cậu không ngừng run rẩy, cứ thế để lộ bao nhiêu đau lòng và sự lo sợ tột cùng của bản thân. Cuối cùng không chịu được nữa liền nức nở....

Cuộc đời này vốn vận hành theo cách riêng của nó, và luôn có những việc dù ta muốn thế nào cũng không thể như ý mình được.

Có ai đó phải rời xa một người, có ai đó bị bỏ lại.

Có ai đó buộc phải một mình đi trên con đường đã chọn, lại có người phải chịu cô đơn dù người họ yêu ở bên.

Có người đã bỏ lỡ những cơ hội, có một vài người đã sai lầm trong quá khứ...

Ừ, khi ta còn chưa dám chấp nhận, đôi lúc những ẩn ức vẫn sẽ trêu ngươi lòng người, vẫn âm thầm làm bỏng rát những ngày đã qua.

Thế nhưng mà, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến phải không?

Hạ đến,

Mỗi ngày mưa đều kéo đến, mây xám vây quanh nền trời xanh chẳng để tia nắng có cơ hội chui lọt qua kẻ mây nào.

Có những lúc cậu muốn buông xuôi mọi thứ. Muốn thay cậu ấy nói một tiếng "mình chia tay đi" cho mọi chuyện kết thúc nhanh một chút để cậu không còn day dứt, không còn âm ỉ đau lòng nữa. Mỗi sáng thức dậy dù một mình nhưng vẫn ổn hơn hiện tại, những giờ tan làm tự lái xe về một mình mà không cần phải chờ đợi 1, 2 tiếng đồng hồ để người ấy đến đón. Mỗi tối khi về nhà sẽ ăn cơm cùng mẹ hoặc tệ hơn là ăn một mình nhưng ít nhất điều đó vẫn tốt hơn việc phải chờ cơm một ai đó.

Cao Khanh Trần muốn, rất muốn dừng lại....

Chung quy thì, trong tình yêu có hai loại người. Một là kẻ vứt bỏ. Hai là kẻ liều mình níu giữ. Và chỉ có kẻ ngốc mới nhọc công mà níu kéo. Thế mà biết sao được, cậu lại chính là tên ngốc đó. Cậu không thể tỏ ra lạnh lùng khi đứng trước Lưu Chương. Càng không thể ngừng việc nghĩ về cậu ấy.

Rầm...

Lưu Chương nằm vật vả trước cửa nhà, quần áo xộc xệch.

"Sao lại uống say như vậy rồi?"

Cậu ấy vẫn nằm bất động trên nền gạch, khiến cậu càng sốt ruột, cậu kéo cánh tay Lưu Chương quàng qua vai mình, cứ thế khó khăn dìu cậu ấy vào nhà.

Tối nay mưa bụi triền miên ngoài ô cửa đã bạc màu. Cơn mưa đỏng đảnh lả lướt khắp tán cây, ngọn cỏ. Lưu Chương đã nằm trong chăn ấm và chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn cậu đứng thất thần bên cửa sổ, định khép cửa không cho gió lùa vào nhưng không ngờ lại đứng ngẩn ngơ nhìn cơn mưa lâu đến như vậy!

Cậu ấy dạo này bận nhiều việc tới nỗi chẳng có thời gian mà ăn một bữa tử tế, thậm chí còn đi sớm về muộn nên có khi cả hai vài ba ngày cũng chẳng có cuộc nói chuyện đàng hoàng với nhau. Lúc nào về cũng vội vội vàng vàng hỏi cậu qua loa một hai câu liền đi tắm rồi trèo lên giường ngủ. Sáng thì đi làm lúc cậu vẫn chưa dậy.

Cao Khanh Trần cười nhạt nhìn màn mưa bụi bị cơn gió lùa mà xiêu vẹo, buông xuôi bay bay trong màn đêm. Ừ thì, là cậu ấy đang bận thôi!

Tiếng chuông điện thoại vang to, cậu sợ Lưu Chương thức giấc liền chạy đến lần mò trong túi áo khoác của cậu ấy lấy ra điện thoại rồi bước khỏi phòng.

Tên người đó hiện thật rõ ràng trên màn hình. Cao Khanh Trần siết chặt lấy điện thoại, là cậu do dự không biết nên nghe máy hay không. Cuối cùng là tay nhanh hơn não...

"Alo."

"AK ..."

"Cậu ấy ngủ rồi!"

"À.... "

"Cậu... Có chuyện gì quan trọng không?"

"Em... Không."

"Vậy tôi cúp máy đây!" - Trong giọng nói có bao nhiêu lạnh lùng và chán ghét.

"Cửu ca."

Sau tiếng gọi đó, thật lâu sau cậu chẳng nghe Lâm Mặc có dấu hiệu lên tiếng. Không biết vì chuyện gì mà phải dày công đắn đo suy nghĩ? Nhưng người đầu dây bên kia cứ im lặng làm cậu có chút sốt ruột, định mở miệng thì lại nghe giọng nói bên đầu dây.

"Yêu anh ấy nhiều lắm phải không?"

Cao Khanh Trần không ừ hử cũng không phản đối, cậu chỉ đơn giản là im lặng. Im lặng để nhận định xem mình có phải đã yêu Lưu Chương nhiều hơn ngày hôm qua không? Im lặng để suy xét về ý tứ trong câu hỏi của cậu ta. Là chế giễu, là lời mở đầu cho thách thức?

Suy nghĩ miên man, cậu giật mình vì giọng cười nhạt của người bên kia.

"Chăm sóc tốt cho Lưu Chương nhé!"-Nói xong liền dập máy ngay.

Khanh Trần vẫn đứng bần thần ở đấy thật lâu. Cậu chưa bao giờ thấy đầu mình đau như hiện tại, mọi chuyện cứ như một đóng tơ vò bị rối. Có gỡ cách nào cũng chẳng ra. Ngồi xuống sofa, cậu cúi đầu, tay day day thái dương.

Cao Khanh Trần đã quá mệt mỏi. Có những lúc lòng cậu trống trải thật sự, là những lần dù cho cậu đang rất cô đơn, đau lòng cậu chỉ muốn nằm yên một chỗ để mà suy nghĩ để giúp cậu thật sự ổn hơn, nhưng thật tệ là cậu lại chẳng thấy ổn hơn mà vả lại còn đau lòng hơn trước.

Cậu là vậy, một đứa cứng đầu, kiêu căng nhưng lại dễ đau lòng và mang một nỗi niềm riêng chẳng ai hiểu, chẳng một ai có thể giải thích hết suy nghĩ của cậu, chẳng một ai biết cậu cần gì? Cậu muốn gì? Kể cả người cậu yêu nhất, Lưu Chương.

Khanh Trần ngồi bó gối trên sofa, nhìn màn hình điện thoại vẫn còn sáng đèn. Cậu ấy vẫn còn để tấm ảnh hai người chụp cùng nhau hồi còn ở Đảo Hải Hoa vài năm trước. Trong lòng chợt dâng một nỗi sợ hãi. Sợ, sợ một ngày cậu ấy biến mất, sợ một ngày cậu ấy sống tách biệt hoàn toàn với mình, sợ cậu ấy chẳng còn vui cũng chẳng còn cười đùa với cậu như trước.

Cao Khanh Trần sợ thanh xuân của chính cậu đi mất khi vẫn chưa tìm được câu giải thích nào thoả đáng cho lòng cậu hiện tại rất bộn bề. Sợ một ngày trôi qua dài ơi thiệt dài, mà đa phần thời gian đó cậu lại ngồi tự trách bản thân mình trong một cái xó nhỏ thân thuộc của mình, trách sao mình vô dụng, trách bản thân vì quá nhu nhược để rồi đau lòng hoài.

Nhưng điều khiến cậu lo sợ nhất có lẽ là sợ Lưu Chương thay đổi, sợ một ngày nào đó bản thân không chịu đựng nỗi sẽ nói chia tay.

Cậu từng cho mình cái quyền mạnh mẽ, có thể chịu đựng hết những chuyện đau lòng ấy một mình. Để rồi khi mọi chuyện ngày càng nhiều, nỗi đau ngày càng lớn, một mình cậu dù có cố gắng quá sức thế nào cũng chẳng thể vượt qua.

,

Thời gian trôi đi chẳng phải lâu, một ngày mưa tầm tã, Cao Khanh Trần đứng thất thần thật lâu. Cậu đứng đấy cảm nhận cơn đau lấn chiếm từng tế bào trên cơ thể mình, cảm nhận nỗi đau thừa sống thiếu chết mà người đời từng nói.

Cậu đã đoán trước kết cục, đã nghĩ mình mạnh mẽ đón nhận. Nhưng hôm nay, chính tai nghe câu "Mình kết thúc đi!" nói ra từ miệng Lưu Chương lại không tài nào chống đỡ nổi.

Lưu Chương đã hết yêu rồi.

Lưu Chương đã không muốn kéo dài mối quan hệ này nữa.

"Giữa chúng ta nên kết thúc thôi. Tiểu Cửu, mình mệt mỏi lắm rồi!"

"Cuối cùng cậu cũng nói ra lời này rồi!" - Cao Khanh Trần dùng nỗi đau thấu tận tâm can để chấp nhận 1 sự thật hiển nhiên.

"Sau này sống tốt một chút."

Cao Khanh Trần bật cười, lời cuối cậu ấy nói cũng chỉ là lời thương hại.

"Phải sống tốt chứ! Hơn nữa phải sống thật tốt, thật thật tốt. Mấy năm qua tôi phí công vô ích rồi!"

Đau lòng đến đâu rồi cũng sẽ có ngày quên đi. Yêu nhau nhiều ra sao đến lúc hết yêu cũng sẽ như 2 người dưng đi ngang qua đời nhau thôi...

,

Thu qua,

Hàng cây phong hai bên đường đã dần chuyển mình sang mau vàng óng ả! Rụng đây hai bên đường, chiếc Porsche đỏ rượu dừng lại ở ngã tư đường, bóng hình bên kia đường, thân thuộc quá! ...

Đã qua bao lâu rồi nhỉ, từ ngày hai người chia tay...

Cậu thở dài một hơi, quyết định quay mặt đi hướng khác. Mới có vài tuần cậu ấy đã đường đường chính cùng Lâm Mặc ngang nhiên cười đùa vui vẻ trên phố. Dù cho tâm trí gào thét rằng hãy rời khỏi đây, đôi chân vẫn thật nặng nề. Cậu không hiểu, cũng không muốn hiểu, chỉ cảm thấy nơi ngực trái rạo rực, nơi con ngươi tham luyến hình bóng ấy biết bao. Chia tay rồi mà vẫn gặp lại nhau là do duyên chưa dứt hay là sự trừng phạt dành cho cậu đây?

Khanh Trần tiếp tục thở dài, cổ họng khô nóng, đắng ngắt. Cả hai chia tay trong êm đẹp đúng nghĩa đen, không một câu trách móc, chẳng giận hờn, cậu ngày đó cũng chẳng hỏi vì sao Lưu Chương muốn dừng lại, bởi vì cậu đã biết quá rõ lý do. Cậu ngày ấy cũng chỉ cười, nói với Lưu Chương rằng: cậu hãy làm những gì cậu cảm thấy hạnh phúc, mình luôn tôn trọng cậu.

Cơn mưa dai dẳng giống như cơn đau trong lòng, âm ỉ không dứt.

,

"Tiểu Cửu, khi nào trở lại?"- Lưu Vũ cứ nắm lấy bàn tay cậu không buông.

"Chắc sẽ không trở lại nữa!"

Sau câu nói ấy, Lưu Vũ khóc như mưa, cơn luyến tiếc chất đống trong đáy lòng muốn giữ cũng không biết cách nào. Năm năm Cao Khanh Trần ở Trung đã cảm nhận tất cả tầng cảm xúc trong 1 kiếp người. Vui, buồn, hạnh phúc, đau khổ có đủ. Cũng đã đến lúc quay về quê hương rồi!

Mùa đông.

Mùa đông ở Thái Lan không lạnh thấu xương như ở Trung, cảm giác quen thuộc cứ thế mất dần đi. Đến lúc cậu gần như đã xóa sạch ký ức, gần như đã có thể làm lại từ đầu thì chiếc mail Lưu Vũ gửi từ nửa năm trước làm lòng người phải bận tâm.

"Cửu Ca, quay lại Trung được không? Lưu Chương, anh ấy không còn nhiều thời gian nữa rồi!"

Cơn lạnh của mùa đông nơi này làm sao có thể quên được?

Cậu ngồi ở băng ghế bệnh viện. Lại không dám vào gặp cậu ấy! Sợ rằng nỗi đau sẽ nhấn chìm chút lý trí cuối cùng. Sợ rằng ngay cả bản thân mình cũng sẽ gục ngã.

"Anh ấy thật sự đã chịu đựng quá nhiều rồi!"

Lâm Mặc chậm chạp nói, giọng em có chút run run, lắp bắp mãi mới thành câu. Cao Khanh Trần ngẩng đầu chạm phải ánh mắt thành khẩn từ em ấy. Có chút khó hiểu nhưng vẫn không vội vàng hỏi han.

"Anh ấy đâu phải là người dễ dàng thay đổi! Đáng lẽ anh phải nhận ra cái gì đó không đúng chứ?"

"..."

"Có phải anh ấy đã không yêu anh đủ nhiều để anh phải luôn hoài nghi như thế? Anh có biết, đến những ngày hóa trị sống dở chết dở lúc anh ấy cũng nhắc đến anh!?"

Cao Khanh Trần ngồi bên cạnh, nghe không sót từ nào.... Từng câu, từng chữ Lâm Mặc nói ra làm tim bỗng chốc rỉ máu. Sống mũi cậu dần nghẹn lại và đắng ngắt vì đã quá cố không cho những giọt nước mắt mặn chát trào ra. Nhưng khi nghĩ đến việc cậu đã từng xem Lưu Chương là kẻ thay lòng đổi dạ, đã nghĩ rằng mình là kẻ duy nhất mang tổn thương trong mối tình rạn nứt khi ấy. Cao Khanh Trần, cậu chưa một lần nghĩ đến cảm xúc của cậu ấy.... Chưa một lần nào! Nước mắt cứ thế, nối đuôi nhau rơi, không thể nào dừng lại.

....

Cao Khanh Trần ngủ gật bên giường bệnh, lúc tỉnh dậy cũng đã hơn 9 giờ sáng. Chiếc chăn được đắp cẩn thận trên người rơi xuống. Cậu nhìn một lượt phát hiện trên giường bệnh trống trơn, cậu vội vã mở cửa phòng vệ sinh cũng không thấy cậu ấy đâu.Cậu chạy dọc dãy hàng lang dài ngoằng dẫn thẳng ra khuôn viên của bệnh viện. Khanh Trần đứng trên bậc tam cấp cao nhìn bao quát một lượt, ánh mắt cậu dừng lại ở một điểm. Nơi có bóng dáng cao cao mà cậu đang điên cuồng tìm kiếm.

Cậu bước đến ngồi xuống phần ghế trống bên cạnh cậu ấy. Cậu cười thầm, nắm lấy bàn tay gầy guộc kéo về phía mình hôn lên đó một cách nhẹ nhàng rồi đan những ngón tay lại với nhau. Nhanh nhảu, gọn gàng như cậu đã từng.

"Ak."

"Ừ?"

"Còn yêu mình không?"

Cậu ấy chẳng trả lời, chỉ gật đầu. Chỉ vậy thôi, cậu lại bật khóc như đứa trẻ. Cậu ấy thà để cậu hận mình chứ không để cậu yêu mình nữa! Cậu ấy thà để cậu có thể quên đi chứ không để cậu đau khổ triền miên. Đôi mắt Khanh Trần đỏ hoe khi nhìn người đang cúi đầu ngồi bên cạnh, thật không dám tưởng tượng đến sau này, sợ sau này cậu ấy đi rồi sẽ để lại toàn tuyệt vọng.

"Tiểu Cửu, cảm ơn cậu!"

,

Trời xanh, nắng ấm, mây trôi và bờ vai ngược nắng. Cậu lặng lẽ đặt bỏ cấm chướng xuống ngay cạnh mộ, nhổ đi những cây cỏ dại xung quanh. Đã hơn hai tháng cậu chưa tới thăm cậu ấy, vậy mà cậu ấy vẫn đón cậu bằng nụ cười của ngày nào. Khanh Trần lặng lẽ ngồi dựa vào tấm bia, lặng lẽ nhắm mắt, trút một tiếng thở dài.

"AK à, mình rất nhớ cậu. Cậu có còn giận mình không? Có còn trách mình không? Ngày đó đáng lẽ mình không hồ đồ thì chúng ta đã không đau, không dằn vặt nhiều như thế này. Lưu Chương, cuộc đời này là mình nợ cậu, Cao Khanh Trần này nợ cậu."

Cậu cứ thì thầm như thế, cứ ngồi bên cậu ấy như thế, cho tới khi nào cậu cũng không thể biết. Chỉ nhớ rằng cậu đã ở đó rất lâu, rất lâu...

Cậu đã kể cho Lưu Chương nghe những kỉ niệm của hai đứa từ ngày mới quen nhau cho tới cả cuộc sống của cậu.

Hai năm qua đi, cuối cùng cậu cũng có thể vui vẻ mà khoe với Lưu Chương, cậu làm nhiều lắm, làm hết những điều mà khi trước cậu ấy muốn làm rồi mới tới tìm cậu ấy.

"Cậu không được đuổi mình về hay bỏ mình mà đi nữa. Vì cậu từng nói, ước nguyện cuối cùng của cậu là được ở bên mình. Lưu Chương, mình yêu cậu!"

Một ngày đẹp trời, nắng ấm mây xanh và Cao Khanh Trần đã không còn nữa.


.end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#aknine