5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ủa cái Khánh cũng đi hả?"

Đăng lên tiếng hỏi, đồng thời với tay đóng cái cổng lại.

"Ừ, nó bảo ở nhà chán quá, cho nó đi theo, xuống nhà chơi với Thắng."

Dứt lời, Tùng đã đến được chỗ của đám thằng Đăng.

"Đi thôi, ba rưỡi rồi đấy."

Thằng Chung toan kéo tay thằng Tùng thì bị Tiên nó ngăn lại.

"Đi thì đi, mắc gì kéo tay, kéo chân." Thằng Tiên vì lí do gì đấy nên mặt rất cọc, chắc có lẽ trời nóng quá nên tính tình con người cũng thay đổi theo chăng.

"Má, nó nắm tay thằng Tùng mà mày làm như nắm tay người yêu mày ý."

Phong ngoái đầu lại, nó giật luôn vừa tay thằng Tùng vừa tay thằng Đăng đi trước. Cái khánh lon ton chạy sau. Để kệ hai con người đứng như trời trồng ở kia.

"Sao mày vẫn còn đứng đây."

Nói xong, Tiên chạy theo lũ bạn tay trong tay với Chung.

________

"Thắng ơi."

Giọng cái Khánh cất lên, giọng con gái nhưng nội lực và to lắm. Chắc có vẻ như là làm cho Thắng nó giật mình, nên hớt hải chạy ra, tay còn đang cầm cái gối.

"Ơi."

"Đi sang nhà thằng Phong bẻ vải đi, bọn tao sang trước nhá."

Giọng thằng Tùng vừa dứt thì cũng chẳng thấy bọn trẻ đâu nữa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ở trong sân nhà thằng Phong với tiếng cái Khánh gọi với theo, chắc do nó chạy không theo kịp.

"Ơ, nhà mày chưa cấy hả, mạ vẫn còn đây."

"Ừ, mai nhà tao mới cấy cơ, nhà mày cấy xong rồi hả Chung."

Chung gật đầu rồi chạy ra sau vườn với đám kia.

"Khánh, ngồi ở đây đợi anh nhá, ra ngoài nhỡ sâu róm, về lại ngứa, tí nữa thằng Thắng chạy sang thì bảo nó ra vườn nhá." Thằng Tùng đang dặn dò em nó, nó quý em lắm. Nhà có mỗi đứa em gái, mà con bé còn ngoan, thương đâu cho hết.

"Vâng, nhưng em muốn ra." Là bé ngoan, nhưng đã bé thì kiểu gì cũng thích vui, thích tò mò, nên con bé có vẻ không chịu.

"Thôi tí nữa anh bẻ vải về cho mà ăn, tí thôi."

Thằng Tiên đứng đợi Tùng nhưng thấy lâu quá nó đợi không nổi. Nó giật thằng Tùng đi rồi nói với lại cho cái Khánh. Tiên thì nó cũng quý cái Khánh lắm nhưng nó quý thằng anh cái Khánh hơn.

"Anh nhớ để ý anh Tùng cho em đấy."

Cái tình huống gì đây, đứa mười hai tuổi đang dặn thằng mười bốn tuổi  trông một đứa mười bốn tuổi khác đó hả.

"Hai anh em mày tình thương mến thương thật đấy, ước gì tao cũng có em, hay mày làm em tao đi Tùng."

"Mày là xem phim ma nhiều nên bị dở hơi hả, có chút nào bình thường không thế."

Tùng khó hiểu nhìn thằng bạn, nói không phải đổ lỗi cho nó chứ nguyên nhân cãi nhau của hai đứa đều từ nó mà ra, đã vậy nó còn nói lắm kinh khủng, nhiều lúc chỉ muốn vỗ vào cái mỏ nó mà sợ, nó cao hơn Tùng chút thôi cơ mà nó to người, nó mà bực chắc bẻ thằng Tùng ra làm đôi.

"Tối nay xem tiếp không?"

Thằng Tiên hất cằm về phía bạn nó, hai thằng hay xem phim ma với nhau lắm. Khổ nỗi thằng Tùng nó sợ ma nên xem xong là tối nó ngủ ở đấy luôn. Có hôm cái Khánh sang gọi anh nó về thì thấy hai thằng đang ôm nhau ngủ, trông tình cảm lắm khác hẳn lúc trời sáng.

"Hai bọn mày lại cắn nhau cái gì đấy hả, ra bẻ nhanh lên, cho nhịn giờ ."

Cái giọng khoẻ như thế này chỉ có thể là của thằng Chung.

Hai thằng đi lại gần, cần lại gần cây vải, cái mùi bọ xít hăng hăng càng rõ. Tụi nhỏ luôn được người lớn dặn dò kĩ không được lại gần mấy con bọ xít đấy, nó mà đ.ái vào mắt thì chỉ có mù.

Bọn nó cũng không nghe, đang tuổi phá, càng cấm bọn nó càng làm nhưng mà trong làng năm ngoái có đứa bị cái con ác quỷ fi fai biết bay này đ.ái vô mắt, may đưa đi kịp không thì toang.Phá nhưng mà mù thì hết đẹp trai, nhất quyết không thể nên bọn nó cũng tự khắc tránh xa ba mét.

________

"Vải chín rụng xuống gốc rồi này, tiếc ghê á."

Là giọng thằng Thắng, nó ra đây từ bao giờ mà không ai hay, đứng ngay sau đám nhóc làm bọn nó giật mình, thằng Đăng còn vướng chân ngã ra la oai oái.

"Mày ta từ bao giờ vậy cu? Làm tao giật hết cả mình!"

Đăng vừa đứng dậy, vừa hỏi cái thằng đằng sau kia.

"Từ cái lúc anh Tiên đòi anh Tùng làm em trai rồi, em đi sau hai anh á!"

Ung dung tự tại mà đi, nó bê cái rổ rách lỗ chỗ ra chỗ thấp thấp để vặt. Thắng nó vặt liên hồi, tưởng tượng như tóc thằng Tiên bị Tùng nó vặt hồi bọn nó ba tuổi chỉ vì thằng Tiên chê siêu nhân đỏ không ngầu.

"Ủa Tiên, làm chính thật không muốn, giờ muốn lên làm anh trai nó hả?"

Giọng thằng Chung vọng từ trên cây xuống , nó ngó ngó một hôi thì lại vặt mấy quả mà vứt xuống chỗ thằng Đăng.

"Ơ hay, không vứt vào rổ vứt ta đây ai nhặt được hả cái thằng kia." Đăng bực mình chửi vọng lên trên.

Tổ cha, gốc cây chỗ thằng Đăng đứng thì nhiều quả rụng xuống mà nó vứt xuống đấy, biết bao nhiêu là quả hỏng, biết lối nào mà lần, mà rõ là nó mang cái rổ rõ to.

________

"Khánh ơi, ăn vải nè."

Thằng Tùng cầm chùm vải ngon nhất chạy ra cho em nó trước, cả đám thấy quen rồi, nó cưng nựng em nó như hoa mà, cái mà cả đám thắc mắc là sao thằng Tiên cũng lẽo đẽo chạy theo sau tay còn cầm vào gấu áo thằng đi trước giựt giựt miệng mấp máy với nội dung chờ tao nữa.

"Bọn này như người yêu của nhau ý nhể, lúc nào cũng bám nhau như sam ý."

Thằng Chung tay đang cầm cái rổ to nhất lững thững đi vào, cầm đầu của băng đảng vặt vải này, theo sau đó có các đàn em máu mặt gặt hái được không ít thành quả là Phong, Đăng và Thắng.

Mỗi thằng một rổ to bự, nói là trẻ con nhưng bọn nó cũng gần mười lăm nên đứa nào đứa đấy to, khoẻ lắm. Trừ thằng Tùng.

_________

"Vải nhà mày ngon thật đấy Phong, ngon, ngọt nước, ăn đi nè Tùng."

Miệng nói, tay làm. Anh Tiên ga lăng, tinh tế điển hình của xử nữ tháng chín sẽ cho các em thấy điều đó. Tay nó bóc xong đút cho Tùng không ngơi tay, làm cho bọn kia cũng phải thắc mắc.

"Mày đưa cho nó được rồi, mắc gì nhét tận mồm thế kia hả, ngứa hết cả mắt."

Chung, người chứng kiến các cuộc ẩu đả của Tiên Tùng đang cảm thấy lấn cấn trong từng cử chỉ của thằng bạn kể cả nó đang thở. Chưa bao giờ nó mong hai đứa bạn quay ra bụp nhau căng đét như bình thường đến như thế.

"Anh cứ để vợ chồng anh em tự nhiên đi, nói ra mất vui, vẫn là không nên."

Đúng là cái Khánh, miệng nó cứ phải gọi là đỉnh nhất, nhìn thì ít nói, chứ thở ra câu nào như là ném đá hội nghị, ném c.ứt vào mặt người khác vậy. Quá thâm thuý.

"Anh cưng mày thế mà mày nói gì vậy em, anh buồn đấy nhé."

Tùng nói lên nỗi lòng của mình, mặc dù giọng điệu có vẻ không nghiêm túc lắm. Trong khi đó Khánh Tiên lại truyền tín hiệu gì đó cho cái Khánh. Một đứa có vẻ ổn, đứa còn lại khẽ gật đầu.

______

Ăn xong vui vẻ, xu dọn xong xuôi, đứa nào về nhà đứa đấy, cũng muộn rồi. Để các mẹ đi tìm thì chỉ có nước mọc lươn ở mông.

Nghe chừng đau đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro