45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Becky."

"Becky."

Becky nặng nề mở mắt, đôi mắt thanh triệt phản chiếu bóng dáng của người phụ nữ mặc áo blouse trắng, vẻ mặt điềm tĩnh đang gọi mình.

Yunky nắm chặt tay, cố nén kích động trong lòng, kêu lên khe khẽ.

"Chị hai tỉnh rồi."

Khun Sam không tiếng động gật đầu, nhưng ánh mắt lại hiện lên kinh hỉ khó giấu. Người này đã hôn mê hơn một tuần qua, bệnh trạng không mấy tiến triển, họ cứ sợ là đã không xong nhưng không ngờ hôm nay...

Người phụ nữ mặc áo blouse trắng là bác sĩ khoa thần kinh, tuổi tác vừa đúng trung niên, kinh nghiệm dày dặn, bà cố ý nói thật chậm và rõ ràng để Becky có thể nghe kịp.

"Nếu cô nghe tôi nói gì thì hãy chớp mắt một cái."

Becky bất động nằm trên giường, hơi thở yếu ớt nhìn bà, sau đó... chậm rãi chớp mắt một cái.

Bác sĩ hài lòng thở ra một hơi, bước đầu tiên coi như thuận lợi vượt qua. Becky không có mất đi nhận thức đã là may mắn.

Tiếp đến, bà dẫn Yunky đến trước mặt Becky, ngữ khí thập phần ôn hòa nhưng vô cùng rõ ràng.

"Bây giờ tôi sẽ hỏi cô vài câu, nếu câu trả lời là có thì cô hãy chớp mắt một cái, còn nếu là không thì chớp mắt hai cái."

Bác sĩ kiên nhẫn lặp lại. "Hiểu không? Nào, nếu cô hiểu được thì thử chớp mắt một lần nữa."

Becky nhìn bà một lát, khó khăn điều khiển cơ mặt... chớp mắt một cái.

Bác sĩ im lặng ghi chú thêm một dòng: Có nhận thức nhưng phản xạ quá chậm.

Bác sĩ vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của Becky, đề phòng người này ngủ quên.

"Rất tốt, bây giờ cô xem cô gái này. Cô ấy có phải em gái của cô không?"

Yunky run run đứng trước mặt chị gái, lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng kích động không thôi.

Hai mắt của Becky từ đờ đẫn chuyển sang thanh triệt, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, ống thở chụp trên gương mặt liên tục phát ra tiếng "phì phì".

Bác sĩ thấy tình hình không ổn nên liền bước đến đặt một tay l*иg ngực không ngừng co rút của nàng xoa nhẹ, giọng nói của bà vô cùng rõ ràng.

"Không cần kích động, không cần kích động. Nếu cô gái này đúng là em gái của cô thì hãy chớp mắt một cái."

Becky thở hổn hển, tròng mắt nàng mở to, tơ máu phủ đầy, cổ họng liên tục nhấp nhô, không một tiếng động... khép mi mắt lại rồi chầm chậm mở ra.

Nghĩ đến một nữ nhân đang độ tuổi tràn trề sức sống phải bất lực nằm yên ở một chỗ, chống đỡ cơ thể yếu ớt để kéo dài hơi tàn, là ai cũng đều sẽ thấy xót xa.

Bác sĩ thở dài trong lòng, ngữ khí vô cùng ôn nhu, cúi đầu nói nhỏ bên tai của Becky... từng câu từng chữ đều mang theo hơi ấm dễ chịu, xoa dịu lòng người.

"Cô muốn được ở riêng với em gái của mình một chút chứ?"

L*иg ngực gầy yếu liên tục phập phồng, Becky cố mở to hai mắt không để cơn mỏi mệt quái ác khiến mình thϊếp đi.

Yunky

Yunky không nhịn nổi... cuối cũng bật khóc, cô ghé đầu vào giường bệnh, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay phủ đầy vết kim tiêm kia, nức nở không nói một được một câu trọn vẹn.

"Có đau không chị?"

Mặc dù rất muốn ôm em gái nhưng Becky lại không có cách nào cử động được, Becky vô cùng ghét bản thân mình hiện tại, cảm giác bất lực này khiến nàng khó chịu đến mức không thở nổi.

Khun Sam nhìn thấy chất lỏng trong suốt chảy dài trên gò má thanh tú kia, trái tim không khỏi thắt lại, cô mím môi, vươn tay lau đi giọt nước mắt nóng hổi sắp chảy xuống cổ của nàng. Động tác dịu dàng đến nỗi Becky đang mơ mơ hồ hồ cũng phải di chuyển tầm mắt chậm chạp... nhìn cô.

Khun Sam.

Khun Sam.

Gương mặt này thật quen thuộc biết bao. Luôn xuất hiện, cô luôn xuất hiện trong những giấc mơ hỗn loạn đó... một cách rất chân thực.

Nụ hôn đầy bối rối...

Hơi thở nóng rực.

Cô...

Là cô sao?

....

Một tháng này trôi qua đối với mọi người không hề dễ dàng, Becky chỉ vừa mới khôi phục, thần trí còn mơ màng, ký ức thủng lỗ chỗ, duy chỉ có người thân là còn nhớ rõ.

Đáng nói nhất là... Becky lại nhận ra Mon là ai. Mặc dù hai người đã gặp nhau trước đó một lần ở viện bảo tàng Nickun nhưng Becky lại chẳng thể nhận ra cô là ai.

Điều này có thể giải thích... khẳng định là do tác dụng phụ của quá trình trị liệu thôi miên để lại.

Mon vui mừng đến nỗi cảm giác không chân thực, sau tất cả bao nhiêu chuyện... cô không dám mong Becky có thể nhớ ra mình là ai.

Chỉ cần nàng sống bình an, cô nguyện hi sinh tất cả.

....

Becky không biết mình đã ngủ được bao lâu, có lẽ là một quãng thời gian rất dài. Mỗi lần tỉnh dậy nàng đều hốt hoảng khi nhận ra mình đã thϊếp đi một ngày, chính là... nàng không cách nào chống đỡ được cơ thể mệt mỏi này.

Nghe thấy tiếng động nhẹ phát ra trên giường, Mon mới phát hiện ra Becky đã tỉnh. Cô mỉm cười bước đến, đưa ra vén vài sợi tóc mềm mại rũ trước trán của nàng, ôn nhu nói.

"Becky của chúng ta hôm nay trông rất có tinh thần nhỉ? "

Becky nghe cô nói vậy không khỏi mỉm cười, gương mặt thanh tú bị ánh nắng chiếu lên trông càng rực rỡ, Mon nhìn thấy... tim liền lệch đi một nhịp, không hiểu sao cô lại cảm thấy lúng túng, ho khan mấy tiếng bước đến kéo rèm cửa lại... không để nắng sáng làm chói mắt nàng.

Bây giờ đã qua bảy giờ, nắng sáng cũng không còn tốt như vậy.

Becky nằm trên giường, tầm mắt chạm phải một thân ảnh nho nhỏ lặng lẽ đứng trước cửa, hốc mắt không thể khống chế được ửng đỏ, bàn tay phủ đầy vết kim tiêm run rẩy gọi đứa nhỏ lại.

Đứa nhỏ tự tranh đấu một hồi trong lòng, nhìn thấy Mon gật đầu mới dám bước đến cạnh giường của nàng.

Yunky đã nói với nàng: Có lẽ là do vụ tai nạn... khiến chị không nhớ ra Namo là con gái của chị.

Lúc đó, Becky chỉ kịp sững sờ nhìn thoáng qua đứa nhỏ ngủ thϊếp đi, tựa đầu lên vai Mon được bế đi, trong lòng nảy lên áy náy và đau xót vô cùng.

Mon vỗ nhẹ lên vai cô bé, nhẹ giọng dặn dò.

" Hôm nay mẹ của con khỏe hơn nhiều rồi, không cần phải sợ." Ngừng một chút, cô lại nói.

"Mommy ra ngoài mang bữa sáng cho con, ở lại đây ngoan ngoãn, không được đùa giỡn mạnh tay biết không?"

Namo là đứa nhỏ an tĩnh, để nó ở lại với Becky khiến cô không có quá nhiều lo lắng.

Cô nhóc ngoan ngoãn gật đầu. Cô ra ngoài, tâm tình rất tốt, trả lại không gian riêng cho hai người.

Mon đi rồi, nó mới dám nhẹ nhàng kêu lên một tiếng "mẹ".

Becky run rẩy đưa tay lên... nó hiểu ý, đến gần hơn để mẹ có thể chạm vào nó.

Cảm xúc da thịt ấm áp khiến trái tim của hai người đều đập nhanh hơn, một loại cảm giác xúc động kỳ lạ đến khó tả...

Dù có vài chuyện cậu không nhớ ra được, nhưng đối với đứa nhỏ này... Nàng không có cảm giác xa lạ.

Có lẽ đây là sự thần kỳ của huyết thống.

Ngón tay thon gầy lướt qua sống mũi tinh tế, rồi chạm đến phần băng gạc dày cộm. Mỗi cái chạm đều khiến đứa nhỏ run lên.

Becky đau xót nhìn vết thương trên trán đứa nhỏ mãi không rời mắt. Nàng tự nhận mình là người mẹ tồi tệ nhất trên đời, con bé vừa mới trải qua một cửa tử, cần gia đình chăm sóc lo lắng, còn nàng chỉ có thể nằm một chỗ, thậm chí còn không nhớ nổi đây là con của mình.

Namo có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay gầy yếu kia truyền đến, vết thương đang đau âm ỉ kia dường như cũng biến mất, không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Nó bạo gan một chút, thử sờ sờ lại gương mặt của mẹ, liền chạm phải chất lỏng nóng hổi, hai mắt nhìn nhau, nó có thể đọc được khẩu hình vụng về của Becky là " Có đau không?"

Đứa nhỏ ngây ra một lúc, sau đó lại mỉm cười, nó cười rất cao hứng, cao hứng đến nỗi mắt đều nhòe đi. Đây là mẹ của nó, người mà nó vẫn thường hay tưởng niệm trong mơ... hiện đang ở trước mặt nó... bằng da bằng thịt.

Rất giống nó.

Namo lắc đầu, đưa tay đỡ lấy bàn tay run rẩy kia, thanh âm nghẹn ngào.

"Không đau. Một chút cũng không đau."

Nó nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, tham làm vùi cái đầu nhỏ vào đó như muốn cảm nhận hết độ ấm của Becky, nhỏ giọng gọi thử một tiếng.

"Mẹ ơi?"

Cảm giác chua xót năng đến sống mũi, yết hầu tinh tế khẽ chuyển động, ánh mắt Becky trở nên vô cùng dịu dàng.

"Ừm."

Nghe tiếng hừ nhẹ thay lời đáp trả, Namo không nén nổi kích động, ngẩng đầu lên nhìn nàng, gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, phần vì vui sướиɠ, phần còn lại chắc hẳn là ngại ngùng.

"Mẹ?"

Becky vụng về đưa tay lên đầu con gái, vuốt phẳng vài sợi tóc bị gió thổi hơi vểnh lên. Sau đó, nàng lại nhấp môi nói cái gì đó...

Namo không nghe rõ, bàn tay gầy yếu của Becky chuyển sang kéo kéo đứa nhỏ, như ý muốn nó đến gần hơn nữa.

Đứa nhỏ hơi ngẩn ra một chút, Becky có thể thấy đôi mắt đen láy kia dần dần trở nên bừng sáng.

Trống ngực Namo đập dồn dập, hồi hộp đến nỗi ngay cả nón tay cũng run rẩy. Nó đưa mắt nhìn quanh cả cơ thể của Becky, tìm một nơi lành lặn nhất - l*иg ngực, cẩn thận cúi đầu xuống.
Động tác rất cẩn thận, cẩn thận đến nỗi Becky không cảm giác được chút áp lực nào, dường như nó sợ mình sẽ làm ngạt chết nàng vậy.

Một đứa nhỏ đáng thương.

Bên tai Namo vang lên tiếng đập có quy luật của trái tim ẩn bên trong l*иg ngực gầy gò kia, tựa như một bài nhạc nhẹ buổi sáng, chậm rãi, thanh thản khiến người nghe vô cùng an tâm.

Nó nhắm mắt, tận hưởng vuốt ve trìu mến mà người kia mang lại, nhoẻn miệng cười.

"Mẹ ơi. Người của mẹ... thật ấm."

"Mẹ ơi. Mẹ đang khóc sao?"

Becky hít sâu một hơi, thầm cầu mong gió mau lớn một chút liền có thể hong khô nước mắt rồi, bàn tay bao trọn nắm tay nho nhỏ của con gái như muốn làm nó an tâm.

Nàng không muốn để đứa nhỏ đáng thương này phải khổ tâm vì mình thêm nữa.

Namo như thể muốn đem toàn bộ tiếng gọi quý giá mười năm nay gọi đủ, nó không ngừng gọi mẹ ơi, không ngừng nói với nàng những câu chuyện lặt vặt trên lớp hay ở nhà, thậm chí không cần chờ Becky đáp trả nó đã tự vui vẻ trả lời thay cho chính mình.
Đây là lần đầu tiên trong suốt mười năm nay, Namo lại có thể nói nhiều đến vậy.

Khi ngẩng đầu, nó mới phát hiện Becky vì tác dụng của thuốc đã mỏi mệt thϊếp đi lúc nào không hay mới nuối tiếc rời khỏi người nàng, trước khi rời khỏi còn thả một cái hôn thật nhẹ lên má nàng... như thể sợ nàng tỉnh giấc.

Trong giấc mơ, Becky nghe rõ tiếng nói non nớt ấy vang lên bên tai.

"Mẹ ơi. Mẹ mau chóng khỏe lại có được không?"

....

Becky được phép tháo ống thở vào hôm nay, mọi người đều hồi hộp quan sát biểu hiện của Becky, lo sợ nàng sẽ không thích ứng nổi.

Meta cùng vài bác sĩ khác cẩn thận kiểm tra cho nàng một lượt, Yunky đứng bên ngoài nắm tay Namo có chút đứng ngồi không yên, thi thoảng lại nhìn vào trong.

Người phụ nữ mỉm cười gật đầu, hạ ống nghe lên cổ, nói với Mon.

"Hồi phục không tồi, năm ngày nữa có thể xuất viện được rồi."

Mon gật gật đầu, cô đã xem trước tiến độ hồi phục của Becky nên không có gì ngạc nhiên. Nói là xuất viện, nhưng thực chất lại không thể thả lỏng được, nhất là đôi chân của Becky, về lâu về dài có thể đi đứng như lúc trước được hay không vẫn là một vấn đề.

Cô cẩn thận ôm người xuống giường đặt lên chiếc xe lăn quen thuộc, chậm rãi vén mái tóc đen nhánh của Becky qua một bên để lộ vầng trán tinh tế nhễ nhại mồ hôi. Sau đó lại ôn nhu nhìn nàng, chậm rãi nói.

"Em có muốn hạ nhiệt độ xuống một chút không?."

Thời tiết đang trở nên nóng bức, Becky chỉ mặc một bộ quần áo mỏng cũng đã ra đầy một thân mồ hôi.

Thế nhưng Becky lại chậm rãi lắc đầu, đưa tay lên ngực, cứng nhắc làm một chút ký hiệu.

"Em ...muốn ..nghe.. chị... kể.. về chuyện ...của... chị."

Quãng thời gian đó, chị đã đi đâu?

Tại sao lại không trở về tìm em?

Mon mỉm cười, yêu thương trong mắt không cách nào che giấu, tận đáy lòng không ngừng trào dâng cảm giác vui sướиɠ.

Từ ngày Becky nhận ra cô là ai, tâm tình của cô không lúc nào yên được, cứ như một chú nai con đang hưng phấn chạy loạn.

Cô nắm lấy bàn tay tinh tế của Becky, mi mắt rũ xuống, hài lòng mỉm cười.

"Được."

Mọi người nhìn nhau, không hiểu sao cũng ngầm hiểu ý nhau... im lặng mỉm cười. Tor Aisha không khỏi nhìn sang Meta, ánh mắt mang theo sự biết ơn.

Nếu không có cô ta vào ngày hôm đó... em họ của cô cũng không hồi phục được như bây giờ.

Nắng chiều len qua khe cửa sổ, rọi đến mái tóc của Becky thành một màu nâu nhạt, thi thoảng lại có làn gió mát thổi qua. Becky dựa vào lưng xe, thoải mái nhắm mắt lại, bên tai vẫn còn vang lên giọng nói đều đều đầy từ tính của Mon.
...

Tiếng chó sủa vào ban đêm khiến người phụ nữ chợt mở choàng mắt, cô ta nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của nữ nhân in trên vách nhà, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn.

"Em về sao không nói với chị một tiếng?"

Kade trầm mặc, đi cà nhắc đến bên giường ngồi phịch xuống khiến cái giường vừa mới được thay mới cũng phải rung lên, ả tiện tay ném số thuốc đổi bằng nửa năm trời ả làm việc lên bàn.

Từ ngày ả tự sát không thành, tính tình liền trở nên thay đổi hẳn ra, một chân bị mỏm đá làm cho què vĩnh viễn, nhưng cũng không tự sát.

Tiếng ho khan pha lẫn tiếng nôn mửa vang lên bên tai, sau đó là tiến xé giấy mỏng "soàn soạt"...

Kade không quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh Kongkwan vừa nôn nghén vừa ho ra máu.

Thời gian của cô ta không còn dài lắm. Ả biết.

Nhìn bộ dạng của Kongkwan, ả hít sâu một hơi mới dám lên tiếng.

"Cô có từng hối hận vì những chuyện ghê tởm mà mình đã làm chưa?"

Kongkwan nắm viên giấy vo thành cục trong lòng bàn tay, chợt cúi đầu tự hỏi bản thân mình.

"Hối hận? Em hỏi chị có hối hận hay không vì đã yêu mẹ của Namo hay sao?"

Kade cho rằng mình đã rất điềm tĩnh, nhưng khi gặp phải thái độ không phải chuyện gì lớn lao cả của cô vẫn khiến ả tức điên lên.

"Kongkwan! Chị còn có liêm sỉ đến nói ra câu đó hay sao?"

"Chị qua lại với ai, có con với một trăm đứa trong quá khứ tôi cũng không để ý...".

Nói đến đây, giọng ả trở nên lạc hẳn đi... vô cùng khó nghe.

"Nhưng tại sao? Tại sao cứ phải là một con bé tàn tật? Con mẹ nó, chị bị điên à?"

Kongkwan không nói, suy nghĩ của cô nói ra Kade cũng không hiểu.

Cô là người theo đuổi sự thuần khiết.

Đam mê thuần khiết, lại thích phá hủy đi nó.

Đúng là nữ nhân trên đời này có rất nhiều dạng. Nhưng chung quy về sau, tất cả đều chung một kiểu: tham lam, thích theo đuổi du͙© vọиɠ thuần túy.

Nhưng "bé ngoan" của cô không hề như vậy. Ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, cô tin tưởng dù cho có là mười, hai mươi hay thậm chí là ba mươi năm đi nữa... ánh mắt thuần khiết không dấy một tia tạp niệm kia cũng không thay đổi.

Điều này ở Becky, các người có không?

Nếu đem đi so sánh, Kade liền thua một cách thảm hại.

Namo là kết tinh tình yêu của cô và "bé ngoan", còn đứa nhỏ Kade đang mang trong bụng chẳng qua chỉ là nghiệt chủng của một người ánh mắt mang đầy tạp chất.

Xảo trá, ầm ĩ.

Có lẽ vì huyết thống của người mẹ mà hai đứa con mà cô không hề giống nhau.

Kongkwan rất hoài niệm khoảng thời gian nuôi Namo, đứa nhỏ an tĩnh, rất dịu dàng, luôn ôm cô khiến cô ngủ rất ngon, thi thoảng nhìn ngắm Namo... nỗi khát khao được gặp lại người kia sẽ bớt đi phần nào.

Cô bỏ đi không phải vì sợ chuyện xấu của mình bị bại lộ. Kongkwan chỉ lo sợ mười năm sau cảnh còn người mất. Năm đó, Becky bị ma sơ Jung dìm sâu dưới nước, đến khi được ma sơ cứu Wai lên thì mặt mày đã trắng bệch.

Cảnh tượng lúc đó khiến cô có loại xúc động muốn trốn chạy. Cô không dám quay lại xem Becky có còn sống hay không.

Nàng là điểm tựa tinh thần đáng tin cậy nhất cô có thể dựa vào, một khi nó sụp đổ... cô chỉ còn cách tìm một người khác.

Chỉ là lựa chọn sau luôn là lựa chọn bất đắc dĩ.

Nhìn Kade điên cuồng phát tiết, tựa như con trâu điên đập phá đồ vật trong nhà, cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay rất lạnh lẽo, ngay cả trái tim cũng vậy.

....

Từ lúc Becky xuất viện được đưa đến nhà riêng của Mon điều trị thì cô bỗng có thói quen chính là thức giấc nửa đêm. Lúc đó, cô sẽ nhẹ nhàng đến phòng ngủ của Becky, kiểm tra mọi thứ bình thường mới dám an tâm chợp mắt.

Thoạt nghe có vẻ cô đang làm quá mọi chuyện lên. Nhưng đâu ai biết được cảm giác mất đi người mình yêu quý đến hai lần sẽ gây ra nỗi ám ảnh to lớn đối với cô đến nhường nào.

Đêm nay cũng không ngoại lệ, cô thức giấc vào lúc nửa đêm, nhẹ nhàng vén chăn ra, mở cửa bước lên cầu thang.
Mon mở cửa rất nhẹ, không dám đánh thức Becky.

Nhưng điều đập vào mắt cô đầu tiên chính là hai thân ảnh: một lớn một nhỏ đang ôm lấy nhau.

Không, phải nói là, Becky choàng một tay sau lưng đứa nhỏ, tư thế như đang bảo vệ con gái, Namo thì đang nằm ngủ ngon lành, cả cơ thể co lại, một chút cũng không chạm đến chỗ bị thương của nàng.

Mon nhìn thấy một màn này vừa thương vừa sợ, vừa định nhấc đứa nhỏ lên ôm về phòng đã thấy đôi mắt xinh đẹp kia đang chớp chớp nhìn cô.

"Em thức dậy từ lúc nào?"

Becky nhìn cô mỉm cười, sau đó lại cúi đầu nhìn con gái đang ngủ trong lòng mình, bờ môi hồng nhuận khẽ động động.

"Không lâu lắm."

Như nhận ra Mon đang muốn làm gì, nàng liền lắc đầu.

"Không cần mang nó đi, em muốn ở với nó một lát."

Ban ngày Namo đi học, đến khi về nhà thì nàng đã bị dược hiệu làm cho ngủ say, đứa nhỏ cũng rất hiểu chuyện, không dám làm phiền nàng. Chỉ nhìn một chút rồi rời khỏi.

Đến hôm nay nàng mới biết được Namo còn có tật mộng du, chỉ vừa nghĩ đến nó mơ mơ màng màng bò lên cầu thang đã làm nàng sợ muốn chết.

Lỡ ngã bị thương thì sao?

Giường rất rộng, thậm chí ba người phụ nữ cao lớn nằm cũng không cảm thấy chật, đây là cô sợ Becky ngủ mơ ngã xuống đất nên mới cố ý đặt riêng một cái, Mon xác định Namo không có cựa quậy mới nói ra nghi hoặc trong lòng.

"Là con bé tự lên đây?"

Becky gật đầu, nhìn cô như muốn nói.

"Em không sao, chị không cần lo lắng như thế để nó ngủ ở đây cũng tốt."

Cô thở dài một tiếng, ngồi xuống một góc giường, nhịn không nổi, tay liền chạm vào mái tóc mềm mại kia khẽ xoa mấy cái.

"Em đó..."

Nói đoạn, cô bỗng nằm xuống bên cạnh Becky, đưa mắt nhìn nàng, nghĩ nghĩ lại dịu dàng nói nhỏ bên tai nàng sợ Namo tỉnh giấc.

"Phải mau bình phục có biết không?"

Becky bị hơi thở nóng rực lướt qua vành tai mẫn cảm, hô hấp bỗng ngưng lại một chút. Sau đó, bỗng cúi thấp đầu, gần như chôn cả gương mạt vào mái tóc của Namo... hừ hừ cổ họng đáp trả một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro