【 DanCae/JingCae 】 Tranh đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian nhỏ hẹp tối đen như mực, không một tia sáng lọt vào, toàn thân thoang thoảng hương đàn hương, Caelus trong một lúc không biết có nên khen chất lượng của chiếc tủ quần áo này hay không - nhưng chắc chắn là không bằng tủ quần áo hoàn hảo mà lần đầu cậu nhìn thấy ở hành tinh kia!

Caelus không biết mình đã ở đây bao lâu, lâu đến nỗi cậu thậm chí cảm thấy mình đã hòa làm một với bóng tối này, cho đến khi cậu nghe thấy tiếng bước chân "cạch" "cạch" bên ngoài.

Cuối cùng cũng đến rồi sao! ?

Cậu nghe thấy tiếng mở cửa của người kia. Cậu cố ý không khóa cửa chính là vì khoảnh khắc này! Cậu nghe thấy âm thanh người kia đi lại trong phòng, Caelus khẩn trương ngừng thở.

Đúng rồi, chính là như vậy! Gần thêm chút nữa! Lại tới gần thêm chút!

Chủ nhân tiếng bước chân kia chủ nhân tựa hồ nghe thấy nguyện vọng của cậu, như ước nguyện của cậu đi đến bên ngoài tủ quần áo.

"Oanh!" Cậu xông ra khỏi tủ giống đoàn tàu xuyên qua đường hầm, bám lấy lưng người ở ngoài tủ quần áo, đầu vùi vào phần gáy người kia.

"Dan Heng, bị hù dọa sao?"

Caelus chờ nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng thở dài trong dự tính, cũng không nghe thấy người kia bất đắc dĩ thả cậu từ trên lưng xuống.

Chẳng lẽ lần này thật bị dọa sợ rồi? Còn chưa chờ Caelus suy nghĩ kĩ, bên tai truyền đến một giọng nói xa lạ.

"Ôm đủ chưa?"

"?" Âm thanh không đúng! Đó căn bản không phải là Dan Heng!

Caelus mở to mắt, lúc này mới thấy rõ người trước mắt là tướng quân Jing Yuan, quá kinh ngạc đến mức quên buông tay trong một lúc, cứ như vậy mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng Jing Yuan, đối phương mặt cười như không cười nhìn cậu.

Caelus bị nhìn chằm chằm đến chột dạ, buông lỏng tay, từ trên lưng Jing Yuan đi xuống đất.

Ấm áp trên lưng ấm áp biến mất, trong lòng Jing Yuan vô cớ cảm thấy tiếc nuối.

"Cậu cùng Dan Heng thường xuyên chơi như vậy à?"

". . . . . ." Caelus không nói lời nào, chỉ là yên lặng nhìn hắn, người này luôn coi bọn họ là công cụ! Coi là công cụ thôi thì không nói, đến bây giờ cũng không có nói về chuyện thù lao, lúc trước ngoài miệng nói cũng là ba hoa xạo chó, bởi vậy Caelus không có ấn tượng tốt về vị tướng quân này.

Jing Yuan không tức giận trước sự im lặng của Caelus.

Mèo con này còn rất cảnh giác với hắn.

"Tôi có một số thông tin muốn chia sẻ riêng với Dan Heng về Blade, nhưng có vẻ như. . . . . .  đã đi nhầm phòng?"

Caelus vừa thức tỉnh không bao lâu, Himeko và những người khác luôn nói cậu đơn thuần, nhưng cậu không ngu ngốc như vậy! Đường đường một vị tướng quân có thể đi nhầm phòng sao? Có quỷ mới tin! Với sự xã giao, Caelus vẫn là theo dòng chảy nói: "Dan Heng ở phòng bên cạnh."

Nói xong, Caelus một chân bước về phía trước chuẩn bị rời đi, dường như đã quên mất đây là phòng của mình, lẽ ra mình không phải là người cần rời đi. Nhưng lại bị một bàn tay chống trên tường chặn lại đường đi — chính là tướng quân Jing Yuan.

"Nhưng tôi cũng không vội, bởi vì tôi giống như đã tìm thấy thứ gì đó thú vị."

"!" Trực giác Caelus nói"thứ gì đó thú vị" chính là chỉ mình, nhưng cậu lại không có chứng cứ, đành phải gằn giọng nói, "Bỏ tay ra."

Jing Yuan nhướng đôi lông mày xinh đẹp, hắn lại không có ý dừng lại! Không chỉ có như thế, một tay khác cũng chống tại trên vách tường, hình thành một vòng vây, hai cánh tay ở giữa khe hở lại nhỏ lại hẹp, đằng sau là tường, Caelus dường như là bị kẹt trong vòng tay của hắn, không có lối thoát.

Caelus có chút bối rối, "Anh..." Cậu theo bản năng cảm nhận được khí tức nguy hiểm phát ra từ nam nhân này, theo sau là tức giận, cho dù là tướng quân, cũng không thể làm như vậy với cậu! Cậu là nhà khai phá nổi tiếng trong vũ trụ, vị thánh bảo trợ của Trạm vũ trụ Herta! Thú tận thế... Tận thế!

Không biết Caelus lấy gậy bóng chày ở đâu ra, trực tiếp nhắm vào đầu Jing Yuan.

Tướng quân Jing Yuan trải qua bao nhiêu trận chiến sao có thể bị trúng đòn thế này. Hắn chỉ giơ tay lên, không thèm nhìn mà nắm lấy cổ tay thanh niên, cây gậy bóng chày dừng lại giữa không trung.

"Caelus, tôi nghe thấy có thanh âm, cậu. . . " Nơi này huyên náo rốt cục hấp dẫn Dan Heng từ phòng bên cạnh tới, nhìn thấy hai người giằng co một màn, anh bình thường khuôn mặt lãnh đạm càng thêm lạnh lùng mấy phần.

Caelus cũng chú ý đến vẻ mặt trong chớp mắt không tốt của Dan Heng, không khỏi rụt cổ lại. Trong ấn tượng của cậu, Dan Heng chưa bao giờ thể hiện biểu cảm như vậy, kể cả khi đối mặt với Blade. Nhưng trong trường hợp này, giữa Dan Heng và Jing Yuan, cậu vẫn không do dự chọn tin tưởng Dan Heng. Thừa dịp lúc Jing Yuan không chú ý tới khoảng trống, Caelus đẩy hắn ra, chạy đến trốn sau Dan Heng, chỉ lộ ra một đôi mắt màu hổ phách cảnh giác nhìn Jing Yuan. Điều này làm cho Jing Yuan có chút dở khóc dở cười. 

"Caelus, để tôi cùng hắn nói vài câu, cậu đi xuống tìm March 7th cùng chú Welt trước đi." Caelus nguyện ý, cậu không muốn ở chung một chỗ cùng vị tướng quân khẩu xà tâm phật này, xoay người nhanh như chớp liền chạy mất tăm.

Jing Yuan trên mặt vẫn là nụ cười như vậy, chuyện nhỏ này đối với hắn căn bản không quan trọng, chỉ là thiếu chút thú vị, hiện tại nói chuyện chính quan trọng hơn.

"Về Blade. . . . . . " Tuy nhiên, hắn còn chưa nói xong đã bị đối phương cắt ngang, Dan Heng dùng vân kích công kích thẳng vào ngực hắn không thương tiếc, ánh sáng sắc bén phản chiếu từ lưỡi thương làm sáng rõ cảnh Jing Yuan híp mắt.

"Trước khi nói về thông tin về Blade, trước tiên anh nên giải thích đã làm những gì để khiến Caelus dùng đến vũ khí." 

"Nếu như tôi nói tôi chỉ trêu chọc cậu ấy thì sao?"

"Trêu chọc?" Đan Hằng bị lời này kích động, ánh mắt càng thêm lạnh, "Cậu ấy không phải đồ chơi của anh!"

"Cũng có lý, nhưng mà. . . . . . " Jing Yuan chuyển đề tài, "Ai có thể đảm bảo sau này sẽ không phải?"

Dan Heng còn muốn cảnh cáo cái gì, nhưng lúc này dưới lầu có âm thanh náo loạn, hai người đi ra ngoài xem, sảnh khách sạn không biết vì sao đột nhiên chật kín người, thậm chí còn có người muốn chui vào cổng.

Không biết là ai nói: "Nhìn kìa! Ngài tướng quân thật sự ở đây! Trên lầu!" Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên.

Jing Yuan giật mình! Ánh mắt sắc bén nhanh chóng khóa chặt trong đại sảnh một góc nào đó, vừa mới còn bị hắn trêu đùa con nào đó mèo con lúc này chính một mặt nhìn có chút hả hê nhìn về phía hắn.

Jing Yuan giật mình, ánh mắt sắc bén của hắn nhanh chóng dán chặt vào con mèo mà hắn vừa chọc ghẹo, cậu đang hả hê nhìn hắn ở một góc nào đó trong sảnh.

Tên nhóc này!

Jing Yuan thở dài một hơi, "Xem ra hôm nay không thể nói chuyện, sau này gặp lại." Nói xong, hắn hướng cửa sổ căn phòng chạy đi.

Sau khi những kẻ cuồng tín lên lầu, họ không tìm thấy tướng quân cũng nhanh chóng giải tán.

Dan Heng không muốn liên quan đến sự việc quái lạ  này, rất lâu trước khi mọi người lên lầu, anh liền lặng lẽ mò mẫm xuống lầu, khi xuống lầu, anh nhìn thấy ở góc sảnh Caelus đang nhàn nhã cắn hạt dưa.

Dan Heng đến gần một chút, vẻ mặt biến sắc, trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn kia có dấu đỏ, Dan Heng cau mày, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu. Vết ấn này không phải do anh lưu lại, nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.

Dan Heng bước nhanh tới, và đột nhiên kéo cổ tay của Caelus, nhìn chằm chằm vào vết đỏ, hận không thể đốt đi.

"Đau. . . . . . . . . " Caelus đối với một loạt hành vi của Dan Heng có chút không hiểu, không hiểu tại sao nắm lấy tay cậu, không hiểu tại sao không nói một lời, lực nắm càng có xu hướng tăng lên, cuối cùng cậu không chịu nổi nhỏ giọng than thở.

"Cậu không có kêu 'đau' khi hắn tóm lấy cậu." Phàn nàn như tiếng mèo kêu gãi tai, Danheng cảm thấy lỗ tai ngứa, nhưng vẫn tức giận trừng mắt nhìn cậu, "Đúng rồi, ai bảo cậu mất cảnh giác như vậy.. . không, tôi sợ cậu còn chẳng có tí cảnh giác nào."

Caelus không phục , cãi lại, "Đó là bởi vì tui nghĩ cậu là người bên ngoài tủ quần áo, nếu không sẽ không bị lợi dụng sơ hở rồi."

Ngụ ý chính là chỉ không có cảnh giác với Dan Heng.

". . . . . . " Dan Heng đương nhiên hiểu được ý tứ, trong lòng dâng lên một tia vui sướng, mặt mày lạnh lùng biến mất một chút, nhưng lý trí vẫn chiếm ưu thế, bốn chữ "ngoài tủ quần áo" vậy là đủ để hắn hiểu mọi chuyện từ đầu đến cuối, đến đây Dan Heng chỉ có thể im lặng thở dài.

"Vừa rồi là cậu dẫn những người kia tới?"

"Đúng vậy." Nói đến đây, Caelus thậm chí còn cảm thấy hơi tự hào, hơi hếch cằm lên và nói một cách đắc ý: "Trước đây tui thấy Tingyun bán những bức ảnh của tướng quân mà cô ấy chụp cho những người cuồng tín đó. Vì vậy tui đã đi nơi đông đúc nói rằng tướng quân đang ở trong khách sạn này, nào ngờ hắn có nhiều người hâm mộ đến vậy, gần như san bằng khách sạn luôn."

Nhìn đại sảnh lộn xộn, trong lòng Caelus có chút thương cảm cho ông chủ, cậu tiến đến đến trước mặt Dan Heng, thận trọng hỏi: "Tui có phải bồi thường tiền không?" Vừa nghĩ đến cái ví tiền rỗng tuếch, Caelus vừa rồi còn một mặt kiêu ngạo lập tức ỉu xìu.

Danheng buồn cười nhìn cậu, "Cậu hiện tại bắt đầu lo lắng chuyện này rồi sao?"

"Ai bảo tướng quân kia trêu. . . vô duyên với tui!"

Đối với người trong lòng có cái miệng cứng hơn kim cương này, Dan Heng chỉ cảm thấy điểm quan trọng của mình hết lần này đến lần khác bị đối phương phá vỡ, anh ngạc nhiên trước sự chiều chuộng và khoan dung không đáy của mình dành cho đối phương, nhưng vậy thì sao? Anh vui vẻ chịu đựng.

Đôi mắt anh len lỏi ánh cười, màu đỏ dưới mí mắt giống như hoàng hôn trên núi, Caelus có chút sững sờ.

"Yên tâm, bồi thường nổi." Cuối cùng, Dan Heng lại nói thêm một câu, "Sẽ không đem cậu đi bán."

Caelus lấy lại tinh thần, lời nói Danheng để cậu cảm thấy nhẹ nhõm, sự lơ đễnh vừa rồi cũng không để ở trong lòng. Cậu nở ra nụ cười nịnh nọt, đem hạt dưa trên bàn chia cho Dan Heng một nửa.

Lúc này, tướng quân Jing Yuan được người người ngưỡng mộ đến điên cuồng, đã trở về Thần phủ, đây là hắn lần đầu tiên trong đời "Chạy trối chết".

"Mèo này có móng vuốt sắc nhọn a."

Thôi, vẫn còn nhiều thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro