36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan hệ giữa Jennie và Chaeyoung càng ngày càng tốt.

Hai người tựa như đôi tình nhân rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, cơ hồ mỗi ngay đều dính lấy nhau ngọt ngấy, việc Jennie coi trọng Chaeyoung rõ như ban ngày, ngay cả Chaeyoung cũng càng quan tâm tới cô hơn trước kia.

" Jennie, chị biết em từng thích nhất cái gì không?" Chaeyoung ngồi song song cùng Jennie trên cỏ, nhìn lên màn đêm đầy sao.

Mặc kệ ở nơi nào, cho dù tại Hắc Ngục âm u này, bầu trời đó vẫn không đổi, vô cùng lấp lánh.

Jennie cúi đầu, nhìn cô gái đang dựa trên vai mình, khẽ lắc đầu: "Không biết."

Nhưng cô, rất muốn biết, chỉ là ngoài miệng không nói, nhưng thần sắc trong mắt không giấu được sự tò mò.

Chaeyoung hơi hơi híp mắt, khóe môi cong lên, hồi tưởng: "Em nha, thích nhất là mì Kimchi mẹ làm. Em còn nhớ rõ khi còn đi học, mỗi ngày sau khi tan học, chuyện đầu tiên chính là ăn mì mẹ em làm cho, ha ha, từ nhỏ người khác đều nói em là tiểu tham ăn."

Nghĩ đến thời gian vui sướиɠ khi còn nhỏ, trong lòng Chaeyoung ấm dào dạt.

Jennie khẽ nhíu mày, thấy nàng rõ ràng đang cười, nhưng lại cảm thấy đáy mắt nàng tràn ngập nhàn nhạt ưu thương.

Cô nghĩ nghĩ, mở miệng nói một câu: "Em muốn ăn mì Kimchi?"

Chaeyoung nghe vậy, lập tức sửng sốt, ngay sau đó, phụt cười một tiếng: "Em chỉ đang nhớ mẹ, sao chị lại nghe thành muốn ăn mì Kimchi thế."

Cười quay đầu, đôi mắt Chaeyoung cong thành trăng non, nhìn người phụ nữ nghiêm trang trước mắt: "Jennie, chị thật là quá đáng yêu."

Một lão đại hung tợn bị khen là đáng yêu, cô tất nhiên không cao hứng, nhưng người khen lại là Chaeyoung, cô liền không so đo với nàng, tay vươn ra, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng ngực, hạ thấp giọng, ghé tới tai nàng thì thầm: "Em càng đáng yêu."

Dừng một chút, cô lại bổ sung câu: "Đặc biệt là thời điểm ở trên giường."

Chaeyoung ngẩn ra, lúc sau mới phản ứng lại, cô đang trêu đùa nàng, mặt lập tức đỏ lên, hờn dỗi liếc cô một cái: "Không đứng đắn."

Chaeyoung quay đầu đi, không thấy được khóe môi Jennie cong lên, ý cười sủng nịch.

Cứ như vậy.

Hai người vượt qua nửa tháng ngọt ngào, Jennie mới đi thanh lí những người không thành thật.

Đám phạm nhân vọng tưởng thừa dịp cô bị thương, mà mơ ước cô gái nhỏ của cô, không phải tìm chết sao?

Tuy lúc trước tình chàng ý thϊếp với Chaeyoung, nhưng cô chưa từng quên chính sự.

Chaeyoung vẫn chưa thánh mẫu đến mức đi ngăn cản Jennie, nàng cố ý né tránh khu 1 sắp sửa được tắm máu.

Trở lại ký túc xá, đổi một bộ quần áo, mới vừa ra khỏi cửa, nàng liền đυ.ng phải cảnh ngục ục ịch nhiều ngày không thấy—— Jessica.

"U a, xem ra cô càng ngày càng nổi tiếng a, toàn bộ Hắc Ngục ai không biết Jennie cùng Lisa đánh nhau đoạt nữ nhân, trò hay mọi người đều biết, cô cũng thật có bản lĩnh a."

Jessica đương nhiên không phải đang khen nàng, khuôn mặt cô ta dữ tợn, toàn ý châm chọc, Chaeyoung liếc mắt nhìn cô ta một cái, cũng không tính toán để ý.

Nhưng Jessica cố ý chắn đường, Chaeyoung dừng lại, ngẩng đầu, hai mắt nhíu lại, "Như thế nào?"

Jessica nghĩ đến tình cảnh lần trước bị nữ nhân này thu thập, da đầu tê rần, theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng miệng vẫn rất cứng: "Cô đắc ý cái gì? Còn không phải là kỹ nữ để Alphathao sao? Cẩn thận ngày nào đó bị Lisa cùng Jennie thao chết trên giường a!"

Chaeyoung cười lạnh, giơ tay nhẹ nhàng đẩy một cái, đẩy Jessica dạt sang một bên, làm lơ sắc mặt xanh mét của cô ta, nhàn nhạt nói: "Không cần chị nhọc lòng, cho dù tôi bị thao chết trên giường, cũng là tôi nguyện ý."

"Cô" Jessica vừa muốn nâng tay đánh nàng, lại bị một ánh mắt cười như không cười của Chaeyoung dọa tới ngừng lại: "Nếu chị nhất định muốn động thủ thì phải nghĩ cho kỹ a, nếu tay bị gãy xương gì đó, bác sĩ Kang sẽ khẩn trương đấy."

Sắc mặt Jessica xanh mét cứng đờ tại chỗ, rõ ràng không dám động, Chaeyoung trực tiếp lướt qua cô ta rời đi.

Còn chưa đi được vài bước, lại nghe thấy tiếng cười vui sướиɠ khi người gặp họa của Jessica "A ~ tôi thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng nhất, Suzy khu 3 kia a, phỏng chừng đêm nay cô có thể nhặt xác cho cô ta a."

Chaeyoung đột ngột dừng lại, vội vàng quay lại trừng mắt nhìn ả ta: "Em ấy rốt cuộc bị làm sao?"

Jessica thấy nàng gấp gáp như vậy, lập tức cười càng sung sướиɠ: "Cô đến văn phòng Trưởng giám ngục không phải sẽ rõ sao?"

Trưởng giám ngục thích sắc đồng tính luyến ái kia?

Chaeyoung thầm nghĩ một tiếng không tốt, cất bước tăng tốc chạy ra bên ngoài.

Nhưng mà, khi nàng lòng nóng như lửa đốt đi tới cửa văn phòng Trưởng giám ngục, lại thấy khuôn mặt đầy tức giận của Trưởng giám ngục đang đi ra.
"Đi, đem người bên trong xử lý."

Bà ta vừa nói xong, liền có hai cảnh vệ mặt vô biểu tình mang theo đèn pin đi vào.

Xử lý?

Lòng Chaeyoung hung hăng nhảy dựng, đợi Trưởng giám ngục rời đi, liền dùng tốc độ nhanh nhất đời này, cất bước chạy qua, "Các ngươi đừng động vào em ấy!"

Hai cảnh vệ nhìn thấy nàng, nhíu mày, vẫn dừng lại.

"Là Trưởng giám ngục hạ lệnh cho tôi, để tôi xử lý."

Chaeyoung bình phục hơi thở, làm bộ xử lí việc công theo phép công, nói với hai cảnh vệ kia.

Bọn họ đương nhiên biết Chaeyoung là quản giáo trong ngục giam, địa vị cũng tự nhiên có một ít, tuy rằng là nữ Omega, nhưng hai cảnh vệ kia chỉ là tiểu la la hạ đẳng nhất, hiển nhiên phải nghe lời Chaeyoung.

Lúc này, Suzy hơi thở thoi thóp nằm trên đất, hai cảnh vệ một tả một hữu nắm lấy hai bên tay cô, chuẩn bị kéo đi, giống như đồ vật rách nát, tùy ý vứt bỏ.

Chaeyoung cố nén nội tâm khổ sở, xụ mặt nói với hai cảnh vệ đang sửng sốt: "Các ngươi muốn tôi đi mời trưởng giám ngục đến sao? Đừng quên, tôi là người quản giáo các phạm nhân, cho nên người này vốn phải để tôi xử lý!"

Cảnh vệ liếc nhau, lúc này mới rời đi, Chaeyoung vội vàng lo lắng chạy tới bên kia, quỳ trên mặt đất, đỡ Suzy đã bị làm nhục bất kham lên.

"Suzy? Suzy, tỉnh tỉnh, Suzy!" Nàng sợ cô không thể tỉnh lại, vội vàng lắc lắc cô, cũng may, cô rốt cuộc cũng mở mắt.

"Chị" Cô vừa mở miệng, máu tươi liền theo khóe miệng chảy xuống thành dòng, Chaeyoung ngẩn ngơ, nhìn càng nhiều máu đỏ tươi từ trong miệng Suzy chảy ra.

"Trời a! Sao em lại đổ máu? Suzy." Chaeyoung rối loạn, tay chân vụng về chà lau máu nới khóe miệng cô, nhưng máu càng lau càng nhiều, làm nàng tâm hoảng ý loạn.

Trong lúc cuống quít, nàng mới phát hiện, ở chỗ ngực Suzy, có một cái động máu, nơi đó máu tươi cuồn cuộn không ngừng thẩm thấu, tù phục lam sắc cũng bị nhiễm viết thành màu máu.

Sao lại bị trúng đạn?

Chẳng lẽ là Trưởng giám ngục, Suzy thong thả mà lại gian nan kéo tay Chaeyoung, tựa hồ đã dùng hết sức lực toàn thân, gắt gao nắm chặt, khuôn mặt thanh tú tái nhợt tràn đầy tiếc nuối: "Chị, có phải, có phải em sắp chết hay không? Chị, Suzy rất khổ sở, Suzy luyến tiếc chị a."

Hơi thở cô càng ngày càng mong manh, khuôn mặt lại đầy thương cảm, hình ảnh này in đậm vào sâu trong lòng Chaeyoung, khắc vào xương cốt, đau đến mức nàng không thể hô hấp.

Nước mắt nhịn không được, từng viên xuống rớt, Chaeyoung rất muốn an ủi cô, cánh môi khẽ nhúc nhích, nhưng vừa mở miệng lại khống chế không được nghẹn ngào.

Nàng khóc, trúng đạn rất gần trái tim Suzy, cô căn bản không thể tiếp tục tồn tại, chỉ cần tưởng tượng đến tiểu tử thanh tú này lập tức phải chết, trong lòng Chaeyoung cực kỳ khổ sở!

"Không có việc gì, không có việc gì Suzy em sẽ không có việc gì." Nàng khẽ lắc đầu, thanh âm mang theo nức nở, ý đồ trấn an tiểu tử này.

Suzy bất đắc dĩ cười cười: "Đừng khổ sở chị, em không hy vọng chị khổ sở."

Nói tới đây, thanh âm cô càng ngày càng nhỏ, ánh mắt bắt đầu tan rã, không có tiêu cự, giống như bị bịt kín bởi một tầng sương trắng.

Cô hơi hơi nghiêng đầu, nỗ lực nhìn về một chỗ nào đó giữa không trung, nhẹ nhàng trút một hơi cuối cùng trong nhân sinh, "Thạt không cam lòng a"

Cùng với tiếng thở dài cuối cùng, cặp mắt thanh tú thuần tịnh kia vĩnh cửu nhắm lại, một giọt nước mắt, treo ở khóe mắt, theo linh hồn mất đi.

"Suzy ——" Chaeyoung gắt gao ôm lấy thi thể Suzy, khóc không thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro