49 🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mức độ coi trọng của Park Huyn Suk với mẹ Park, vượt qua dự đoán của Chaeyoung, ông giống như đang muốn đền bù cho mẹ, chỉ kém đào tim đào phổi.

Trong vòng một tháng, mỗi lần Park Huyn Suk tham gia yến hội, đều sẽ mang theo Chaeyoung, giúp nàng nhận thức mọi người trong xã hội thượng lưu, cũng đủ dung túng nàng, làm tất cả mọi người biết, Park thị trưởng cực kì yêu thương vị đại tiểu thư này, so với Wonyoung tới còn cưng chiều hơn ba phần!

Thậm chí, Park thị trưởng tính toán cho Chaeyoung một bút tiền, để nàng gây dựng sự nghiệp, tự quyết định nhân sinh mới cho mình.

Đủ loại chuyện, đều khiến Wonyoung sắp hỏng mất.

Từ khi Chaeyoung đi vào cái nhà này, trong mắt Park Huyn Suk đã không còn chú ý tới Wonyoung.

Có đôi khi, nhìn mẹ con Chaeyoung cùng Park Huyn Suk nói nói cười cười, Wonyoung đều cảm giác như bản thân mới là người từ ngoài đến!

"Em gái, chào buổi trưa."

Mỗi ngày Chaeyoung đều chào hỏi lịch sự với Wonyoung, hai người chính là kiểu ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, thậm chí nàng còn biểu hiện như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, vẫn nói chuyện như bình thường với Wonyoung.

Nhưng nàng càng là như vậy, Wonyoung liền càng hận!

Lại tới nữa......

Mỗi lần Chaeyoung xuất hiện, ánh mắt mọi người đều sẽ bị cô ta hấp dẫn, mặc kệ là ai, đều sẽ không tự chủ mà thích nàng, gần một tháng, đến người hầu trong nhà cũng đổi giọng gọi Chaeyoung là đại tiểu thư, so với Wonyoung cô còn lấy lòng hơn!

Chaeyoung có cái gì tốt?

Không phải chỉ có một gương mặt hồ ly tinh, và một cái miệng như bôi mật thôi sao?

Wonyoung, cô khinh thường phạm tiện như vậy!

Vì không muốn nhìn thấy Chaeyoung, Wonyoung lấy công tác làm lý do, dọn ra khỏi Park gia.

Nhưng mà, cái Chaeyoung muốn, chính là kết quả này!

Wonyoung càng sợ hãi cái gì, Chaeyoung nàng càng muốn làm nó phát sinh.

Lúc trước, khi Chaeyoung còn là bạn tốt của Wonyoung, vẫn thường thường suy xét cảm thụ của cô ta.

Hiện tại?

Ha hả......

Chaeyoung nhìn tình cảnh hiện giờ của Wonyoung, nàng chỉ muốn cười một chút, khiến Wonyoung cảm thấy toàn thế giới đều vứt bỏ cô ta, chỉ có như vậy, mới đủ trả giá cho những gì nàng phải chịu đựng ở Hắc Ngục.

"Tiểu Chaeng, đêm nay chuẩn bị một chút, ba ba dẫn con đi gặp một đại nhân vật." Lúc Park Huyn Suk nói chuyện với Chaeyoung luôn cười hòa ái dễ gần, cười đến mức dọa Chaeyoung có chút xấu hổ.

Rốt cuộc, tận đáy lòng nàng, còn chưa sinh ra bất kì tình cảm cha con mãnh liệt gì với Park Huyn Suk, đối với nàng mà nói, Park Huyn Suk với một người xa lạ cũng không khác biệt lắm, rốt cuộc hơn hai mươi năm không nhận thức, có thể có được bao nhiêu cảm tình sâu đậm a?

Nhưng vì không để mẹ nhọc lòng, Chaeyoung cố ý giả bộ như nàng với Park Huyn Suk cực kì thân cận.

"Ba, là đại nhân vật như nào mà có thể được ngài coi trọng như vậy?"

Park Huyn Suk ngồi trên sô pha uống trà, nghe vậy, cảm khái nói: "Nói tới vị đại nhân vật này, đến ba cũng có chút bội phục, người này đã biến mất thật nhiều năm, đột nhiên xuất hiện, chỉ dùng gần mười ngày, lại có thể khiến cho toàn bộ gia tộc như thay đổi một triều đại mới, thậm chí còn kế thừa vị trí tổng tài, thủ đoạn này, tâm cơ này, thật hiếm thấy."

"Nga? Lợi hại như vậy?" Chaeyoung kỳ thật cũng không có hứng thú. Nhưng với Park Huyn Suk đang muốn trải đường sẵn sàng cho tương lai của nàng, thấy nàng như vậy thì vui mừng.

Park Huyn Suk nhìn bộ dáng ngây thơ của con gái, cười: "Đến lúc đó con sẽ biết."

Mẹ Park chạy tới, nhanh chóng kéo con gái nhà mình lên lầu: "Tới tới tới, mẹ mua cho con một cái váy, con thử xem có đẹp không?"

Chaeyoung nhịn không được ba hoa: "Còn cần phải thử sao? Con gái mẹ mặc gì mà chả đẹp."

"Thật là không biết xấu hổ!"

"Ha hả......"

Nhìn bóng dáng hai mẹ con đùa giỡn biến mất, Park Huyn Suk thỏa mãn dựa vào sô pha, nụ cười nơi khóe miệng chưa từng tắt.

Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ sáng lên.

Xe hơi xa hoa tiến vào một tòa đại trạch hùng tráng, Chaeyoung ngồi ghế phó lái, lơ đãng liếc mắt một cái, trong lòng thầm than, gia hỏa này thật phách lối, chỉ riêng tòa nhà này thôi, so với biệt thự Park gia còn khí phái hơn a.

Quả nhiên là cuộc sống của kẻ có tiền, dân đen 20 năm như nàng còn lâu mới có thể tưởng tượng tới.

Chaeyoung đi theo cha tới đại sảnh.

Park Huyn Suk vừa xuất hiện, rất nhiều lão đại trong giới đều tiến lên chào hỏi, ngươi tới ta đi ba hoa toàn mấy lời xáo rỗng vô nghĩa.

Nhưng mà, ngay khi mọi người nhìn đến Chaeyoung phía sau, đều không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt kinh diễm.

Không sai, hôm nay Chaeyoung ăn diện lộng lẫy, so với lúc trước càng thêm xinh đẹp bức người.

Không, hai từ xinh đẹp đơn giản đã không cách nào hình dung dung mạo mỹ lệ của nàng, giữa đông đảo đám người, nàng tựa như một mỹ nhân ngư, nơi chốn đều lộ ra một cỗ dụ hoặc khó có thể miêu tả.

Mà loại dụ hoặc mỹ lệ khiến người mê muội này, không cần cố ý biểu hiện, chỉ ánh mắt lúc lơ đãng thôi cũng đủ làm say lòng người.

Nghe Park thị trưởng giới thiệu Chaeyoung, mọi người ở đây đều là những kẻ đã kinh qua sóng to gió lớn, đều đã thành tinh cả rồi, rất nhanh liền đem tâm tư không nên có trong lòng chặt đứt.

Bằng không, vưu vật bực này, ai mà không muốn giấu đi, chiếm làm của riêng để dâm loạn đâu.

Park thị trưởng mang theo Chaeyoung đi vào giữa đại sảnh, nơi đó có một người phụ nữ trẻ tuổi dáng người cao gầy, đang bị mọi người vây quanh, cúi đầu không biết đang nói cái gì.

Xem xét từ bóng dáng, người phụ nữ trẻ tuổi này có lẽ cao khoảng 1 mét 7 năm, tây trang cao cấp sang quý mặc trên người cô, giống như phụ trợ thêm cho hơi thở cấm dục lạnh nhạt của người này, không thấy được chính mặt, nhưng chỉ nhìn xa xa thôi đã thấy sợ.

Chaeyoung vẫn luôn duy trì mỉm cười, không cần nghĩ, người này chính là đại nhân vật trong miệng ba ba.

"Kim tổng, chúc mừng chúc mừng a."

Người phụ nữ trẻ tuổi nghe thấy giọng Park Huyn Suk, chậm rãi xoay người, cô không nhìn về phía Park thị trưởng, mà, trực tiếp đem mắt đen thâm thúy sâu thẳm, dừng trên người Chaeyoung.

Nhìn thấy mặt cô, Chaeyoung hoàn toàn trợn tròn mắt.

"Jen, Jennie?"

"Hai người biết nhau sao?"

Park Huyn Suk nhìn biểu tình của con gái nhà mình, rõ ràng là có quen biết với vị Kim tổng tài trước mắt, ông đem ánh mắt rời lên người Kim tổng tài.

Lại phát hiện người phụ nữ từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt âm trầm, nhìn thấy con gái nhà mình, đầu tiên là ngây ra một lúc, tiếp theo, khóe miệng vậy mà lộ ra ý cười!!!

Không riêng gì Park Huyn Suk kinh ngạc, ngay cả nhóm đại lão bản chung quanh cũng đều không khỏi khiếp sợ.

Trong giới kinh doanh này, ai không biết, vị mới nhậm chức tổng tài đại nhân kia, ngoại hiệu chính là Diêm Vương mặt lạnh a.

Đã ai từng nhìn thấy cô cười?

Cái này thật đúng là chuyện hiếm lạ!

Jennie mới không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, nữ nhân trước mắt, cô đã rất lâu rất lâu rồi, không nhìn thấy nàng.....

Trời mới biết, mấy ngày nay cô sống như thế nào!

Không nghĩ tới, ông trời cư nhiên cho cô kinh hỉ lớn như vậy?

Nữ nhân này cư nhiên chính là con gái Park thị trưởng vừa mới nhận.

Vui mừng khôn xiết!

Jennie không màng ánh mắt kinh ngạc của đám đông ở đây, tiến lên một bước, cầm tay Chaeyoung, cúi đầu nói bên tai nàng: "Chị nhớ em."

Đừng thấy câu này có vẻ đơn giản, nó tràn ngập ái muội cùng khiêu khích.

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lỗ tai Chaeyoung lập tức đỏ lên, vội vàng muốn rút tay ra, nhưng sao Jennie có thể cho phép?

Trước nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, đến cả Park Huyn Suk nhìn thấy Jennie chạm vào tay nàng, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành màu đen, bất đắc dĩ, nàng đành phải xấu hổ, giải thích với Park Huyn Suk đang kìm chế lửa giận: "Ba, đây là...... Bạn của con...... Tê!"

Tay bị cô dùng sức nhéo một cái.

Jennie không thèm nhìn tới sắc mặt giận dữ của Chaeyoung, trực tiếp mở miệng nói với Park Huyn Suk: "Cháu là người yêu của cô ấy, bác Park, chào ngài."

Người yêu?

Chaeyoung vừa mới chuẩn bị phủ nhận, liền thu được ánh mắt âm lãnh của Jennie, cổ co rụt lại, chột dạ lảnh tránh ánh mắt cô.

Kỳ thật......

Cô nói cũng đúng.

Hai người đều đã lên giường nhiều lần, quan hệ cũng không cạn......

Bất quá, Chaeyoung lại nghĩ đến, ở cái loại địa phương như Hắc Ngục, nàng cũng không có lựa chọn a?

Lý trí tuy nghĩ như vậy, nhưng nội tâm nàng đã thừa nhận Jennie.

Không sai, nàng cũng thích Jennie, không thừa nhận cũng không có biện pháp.

Nghĩ như vậy, lúc này, khóe miệng Chaeyoung mới treo lên nụ cười mỉm: "Ba, chị ấy nói không sai, con là bạn gái của Jennie."

Sắc mặt Park Huyn Suk có thể đem đi so sánh với bảng pha màu, ông nhìn Jennie, lại nhìn Chaeyoung, cũng không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng thở dài: "Thôi, con cái tự có phúc của con cái."

Vì sao lại có ảo giác cải trắng nhà mình bị heo củng?

Park Huyn Suk nghĩ đến tính cách Jennie, người này.... Lần thứ hai thở dài, hy vọng con gái mình không cần bị khinh dễ quá thảm......

Jennie thật vất vả mới gặp được Chaeyoung, tự nhiên là không muốn biểu diễn tình cảm trước mặt nhiều người chướng mắt như vậy, lời xã giao cũng không thèm nói, trực tiếp lôi kéo tay nàng lên lầu hai.

Ánh mắt lo lắng của Park Huyn Suk vẫn luôn theo sát, nhưng cũng không dám đi lên, rốt cuộc con gái lớn tín nhiệm Jennie như vậy, ông cũng không muốn đi lên làm mất hứng đôi trẻ làm gì.

Phịch một tiếng, cửa bị Jennie dùng chân đóng lại.

Không đợi Chaeyoung phản ứng, cô liền đem nàng đè trên vách tường, hung hăng hôn.

Nụ hôn của cô luôn nóng rực bá đạo, giống như hận không thể đem nàng ăn vào trong bụng, cùng với vẻ bề ngoài cấm dục lạnh nhạt của cô hoàn toàn trái ngược.

Chaeyoung cũng đã sớm quen loại bá đạo đòi lấy của người phụ nữ này, chỉ hơn xấu hổ một chút, liền thả lỏng thân mình, hai tay vây quanh cổ cô, hai người hôn đến đốt lên lửa nóng.

Hôn hôn, hai người liền ngã xuống giường, không tới một hồi, quần áo trên người Chaeyoung đã bị Jennie thoát đến không còn một mảnh, đôi tay với khớp xương rõ ràng đã gấp không chờ nổi cầm lấy hai vú của nàng.

Xúc cảm quen thuộc, cô thoải mái thở dài một tiếng: "Chị nhớ em đến sắp nổi điên."

Nếu không phải vì ngày sau có thể cùng nàng ở bên nhau thật tốt, cô mới lười làm cái gì tổng tài.

Chaeyoung bị cô niết thực thoải mái, tay nhỏ đặt trên eo cô, giúp cô cởi quần: "Sao chị lại thành Kim tổng?"

Nếu nàng nhớ không sai, Jennie là bởi vì giết cha mẹ ruột, nên mới phải vào Hắc Ngục.

Jennie tạm dừng một chút, cười lạnh một tiếng: "Bởi vì tranh quyền đoạt lợi trong gia tộc, trẻ con như chị thành vật hi sinh, bị chú hai ném cho cha mẹ nuôi của chị, nhưng bọn họ không nghĩ tới, chị đã sớm biết chân tướng, trước kia là vì không có hứng thú đối với cái gia tộc này, nhưng hiện tại, chị cần quyền lực cùng tiền tài."

Đơn giản mấy câu, liền vạch ra tấm màn đen nhiều năm trước.

Quả nhiên, hào môn thị phi nhiều a......

Chaeyoung còn một nghi hoặc: "Vậy khi chị trở về, sao bọn họ có thể tin tưởng chị?" Theo đạo lý mà nói, người trong đại gia tộc hào môn hẳn là lòng nghi ngờ càng nặng mới đúng.

Jennie nói tiếp, giải quyết nghi hoặc của nàng: "Lão già kia cần chị."

Dứt lời, cô thấy nữ nhân dưới thân còn đang xuất thần, trong lòng bất mãn, tăng thêm lực đạo trên tay.

"Ai u, đau quá." Chaeyoung lấy lại tinh thần, tức giận trừng cô.

khóe miệng Jennie gợi lên nụ cười hài hước, cúi người, tại nơi chính mình vừa mới nắm, nhẹ nhàng hôn, hôn đầu vú nàng, liếm hút nhũ thịt của nàng, nhẹ nhàng ma sát, ngứa ngáy như bị lông chim phất qua.

Chaeyoung rất nhanh đã tiến vào trạng thái thoải mái, tay vẫn không quên cởi quần cô ra, ngay sau đó là quần lót.

Côn thịt như lửa nóng quen thuộc đột nhiên xông ra, Chaeyoung cầm lấy côn thịt quen thuộc, chậm rãi vuốt ve.

Jennie đã chờ không kịp, trực tiếp nâng chân nàng lên, đem côn thịt hung hăng cắm vào.

Vừa sâu, vừa mạnh!

Chỉ chốc lát, trong phòng liền vang lên hỗn hợp tiếng thở dốc, thật lâu không dừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro