54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi cùng Jennie mặt đối mặt ngồi trong quán cà phê, Chaeyoung mới phản ứng lại, nàng trốn học.

Jennie đưa nàng một ly sữa, trực tiếp hỏi nàng. "Cùng người khác ở chung ?"

Chaeyoung nghe xong trong lòng bồn chồn, trên mặt lại giả vờ trấn định.

"Dì... Dì đang nói cái gì..."

Trong tay cũng không có cái có thể dời đi sự xấu hổ, nàng đành phải nghịch ngón tay của mình.

Jennie rũ mắt cười khẽ. "Tiểu thư vẫn như vậy, căng thẳng sẽ nghịch ngón tay."

"..."

Hai tay nháy mắt tách ra, Chaeyoung ho nhẹ một tiếng, không thể nói dối cũng chỉ có thể nói sang chuyện khác.

"Hm... Dì không cần gọi tôi là tiểu thư, cảm giác... Là lạ ."

Ở trước mặt Jennie, Chaeyoung như người trong suốt mà tồn tại, nhất cử nhất động của nàng đều trắng trợn nói cho cô, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì. Nàng không cần ở trước mặt cô đùa giỡn.

"Vậy Chaeyoung, em nói cho tôi biết." Jennie yên lặng nhìn nàng. "Em đang yêu đương?"

Chaeyoung đột nhiên phản ứng lại, hỏi cô. "Tôi yêu đương không phải bình thường sao? Dì làm sao biết tôi và Lisa đã chia tay?"

"Em nghĩ rằng tôi đã đi, sẽ không nghe ngóng chuyện của em sao? Em rất nể mặt tôi." Cô nói câu kia có chút ai oán "Em không có nhớ tới tôi."

"Tôi có nhớ tới!" Chaeyoung theo bản năng xua tay giải thích "Dì đi rồi tôi mới phát hiện mình căn bản là không hiểu dì. Dì đi đâu, dì đi làm gì, tôi đều không biết..." Nàng càng nói càng thấy mình không chiếm lý. "Đúng, đúng vậy, tôi yêu đương, tôi rất thích chị ấy, chị ấy cũng thích tôi, dì là người thân của tôi, chẳng lẽ không nên vì tôi mà vui mừng sao? Dựa vào đâu mà muốn chất vấn tôi!"

Hai chữ "Người thân" này cắn răng vô cùng nặng, nàng rất tức giận, cực kì tức giận!

Lúc trước nói đi là Jennie, hiện tại đến chất vấn nàng vẫn là Jennie, nàng cũng biết Jennie lúc ấy là không muốn nàng khó xử, nhưng...

Nghĩ đến đây, Chaeyoung tựa như quả bóng hết hơi. Nói đến cùng, vẫn là nàng chọc họa.

Vừa mới tức giận, một giây sau trong lòng đối với Jennie lại áy náy. Chaeyoung ngẩng đầu nhìn Jennie giận tái mặt không nói được một lời, nuốt nước miếng.

"Ách... Tôi không phải có ý kia ý..."

Vừa vặn cô đưa tới ly sữa, Chaeyoung giống như bắt được rơm cứu mạng lập tức nhận ly uống một hớp lớn, chất lỏng lạnh lẽo tan trong miệng, mới làm cho nàng thchị tỉnh.

"Tôi biết em không có ý kia. Em yêu đương tôi cũng không có ý kiến."

Căn bản không cần ngại mà nói cùng với tôi. Jennie vừa nói vừa nghĩ, đem nghĩ một đằng nói một kiểu biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Không thể phủ nhận, Chaeyoung nghe cô nói câu thứ hai có chút chán nản, "À" một tiếng liền cúi đầu hết sức chuyên chú uống sữa. Hai người trầm mặc trong chốc lát, Jennie mở miệng.

"Thứ Bảy theo giúp tôi, chọn phòng ở."

"Dì không đi nữa?"

Jennie gật đầu. "Không đi. Hiện tại về bệnh viện ở tỉnh nhận chức, ở phụ cận tìm một chỗ ở."

"A... Được, thứ Bảy tôi không bận, có thể."

Chaeyoung nguyên bản muốn nói cô có thể về Park gia ở, lời nói đến bên miệng lại ngập ngừng. Jennie hiện tại làm bác sĩ ở bệnh viện tỉnh, đã không phải quản gia của nhà nàng.

Chaeyoung bị ép về trường, Jennie mới rời khỏi.

Chaeyoung đứng ở cổng thật lâu cũng không nhúc nhích, nghĩ vừa cùng Jennie ở quán cà phê, trong lòng nàng không hiểu sao có loại cảm giác phản bội Jisoo, vội vàng cầm di động gọi cho cô.

"Uy?" Thanh âm của Jisoo làm cho tim Chaeyoung đập hỗn loạn dần bình tĩnh trở lại, nàng hít sâu một hơi, đem lời nói trong lòng sắp xếp rồi nói ra.

"Jisoo, Jennie mới về nước, hơn nữa em vừa nhìn thấy dì ấy, còn cùng dì ấy uống coffee tâm sự, chị không cần tức giận, không cần ghen, vì thứ Bảy em còn phải cùng dì ấy đi xem nhà, đây là em đáp ứng, chị cũng đừng làm em không giữ lời! Nói lại lần nữa, chị không cần tức giận, không cần ghen!"

Một chuỗi lời nói ra không ướt át bẩn thỉu, tư tưởng xác minh, là Jisoo không cần tức giận không cần ghen. Chỉ tiếc đối phương dường như không chấp nhận.

"..."

Đầu bên kia không có âm thanh, Chaeyoung lại nhìn màn hình di động. Một lát sau, Chaeyoung mới phản ứng, nàng toang rồi —— Jisoo đã cúp điện thoại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro