[Nhiều Cp] Cầu được ước thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 千泽十一
Cre: https://qianzeshiyi.lofter.com/post/73dba195_2b42c1f03
......................................................................
CP: Thi Tình Hoạ Dịch, Nãi Bao
Giới thiệu:

Vương Dịch: Thẳng nam ngốc nghếch yêu đương trong sáng. ( Bác sĩ thú y)

Châu Thi Vũ: Chị gái với kinh nghiệm tình yêu phong phú. (Thất nghiệp)

Lưu Thù Hiền: Đã có vợ (Nhân viên văn phòng)

Hồ Hiểu Tuệ: Đã có chồng (Chồng nuôi, thường lén đi nhậu cùng Châu Thi Vũ)
----------
1.

[Tôi thường nói trong giấc mơ của mình, hoang tưởng việc được yêu.]

Một quán bar nằm ở thành phố cổ phồn hoa, giữa đêm, sàn nhảy chào đón đủ loại thanh niên đến nửa đêm, những người này dáng người uyển chuyển đung đưa trên sàn nhảy, chất dopamine kích thích không nơi nào có được.

Châu Thi Vũ là một trong những người này, hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy mất đi tình yêu của mình và thành thật mà nói, cô ấy không đặc biệt buồn, chẳng qua là so sánh với trước đây mà nói, người này vậy mà vượt qua giới hạn trong lúc cô còn tỉnh táo trong khi quen được một tuần, rời khỏi là điều tất nhiên, chỉ là sợ một ngày nào đó cô cho đi quá nhiều cảm xúc, Châu Thi Vũ chọn dừng lỗ đúng lúc.

"Châu Châu, tình yêu của cậu lần này rất tốt, sao cậu không tiếp tục? Tôi nghĩ cậu bé đó không sao đâu, cậu có thực sự định có một buổi nói chuyện hay không?" Hồ Hiểu Tuệ đưa cho cô một ly rượu, nhân tiện kéo ghế bên cạnh cô và ngồi xuống.

"Thời buổi bây giờ, ai sẽ yêu một người bình lặng? Họ đều là những kẻ dối trá đạo đức giả giả vờ là người khác trong trái tim mình và nói về tình yêu, Tiểu Bao cậu may mắn hơn tôi khi gặp được Lão Lưu."

Hồ Hiểu Tuệ và Châu Thi Vũ đã là bạn trong mười năm, cô ấy không hiểu sự bi quan vô cớ của người bạn thân nhất của mình.

"Châu Châu... uống ít một chút đi!"

Hồ Hiểu Tuệ nhìn ly rượu mạnh của cô rơi vào môi bạn mình, không biết thuyết phục như thế nào cho phải.

Cô buộc lòng phải gọi cho Lưu Thù Hiền đến đón bọn họ.

"Hxhr, em thật có bản lĩnh! Dám đi uống rượu sau lưng của tôi, điều đó thật nguy hiểm!"

"Ai ya~ Lão Lưu, không phải là em đi cùng với Châu Châu sao, yên tâm cảm đoan với chị là em không nhìn bất kì một soái ca nào!"

"Hừm, em có cần đảm nhìn ai chị sẽ đi xoá sổ tên đó, gửi địa chỉ cho chị, chị sẽ đến ngay." Lưu Thù Hiền ngắt điện thoại, dừng công việc đang làm lại, lấy áo khoác và đi ngay.

"Này, Lão Lưu, chị định làm gì vậy?"

"Tôi đi đón vợ của tôi~ không làm nữa."

2.

" Hxhr, cậu đang ở đâu, sao còn không quay lại?" Châu Thi Vũ chạy khắp nơi để tìm kiếm người bạn tốt của mình trong đám đông, do trọng tâm không ổn định, bất ngờ ngã vào vòng tay của một người xa lạ.

Người này rất gầy, ngay cả bờ vai cũng gầy đến hoảng sợ, khi ngẩng đầu nhìn lại thì ra là một cô gái cao lớn, khí chất thiếu niên giữa hai lông mày khiến Châu Thi Vũ một lúc mê mẩn, khuôn mặt này quá non nớt không phù hợp với bầu không khí nóng bỏng ở đây.

"Này chị ơi? Chị ơi? Chị ổn chứ?" Không ngờ lại có một giọng điệu vô cùng lãnh đạm phát lên.

"Cô gọi ai là chị? Thật thô lỗ, tôi xinh đẹp thế này, cô không được gọi tôi là tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ah."

Châu Thi Vũ dựa vào rượu mà mình đã uống theo cơn say, kéo Vương Dịch và bắt đầu làm nũng, âm nhạc xung quanh cô quá lớn, áp đảo Vương Dịch thấp giọng phản kháng.

"Tôi sẽ đưa chị về nhà?"

Châu Thi Vũ mắt nhắm nghiền, giang rộng cánh tay và chờ đợi Vương Dịch.

Khi Hồ Hiểu Tuệ quay lại, cô ấy không nhìn thấy ai cả, cô hỏi nhân viên pha chế ở quán bar thì được biết cậu ấy đã đi với một cô gái khác.

"Cô gái à? Chắc là sẽ ổn thôi."

Lưu Thù Hiền nhìn thoáng qua vợ mình đang nói chuyện với một người con trai ở quầy bar, sự ghen tị trong lòng chị được phóng đại lên vô hạn.

"Đi, về nhà!"

Cầm áo khoác, nắm lấy tay Hồ Hiểu Tuệ và bước ra ngoài, cái nhíu mày nhìn như đã viết tất cả cảm xúc của chị trên khuôn mặt của mình.

"Ghen rồi sao? Không đến mức đó chứ hahaha, em chẳng qua là hỏi người ta một chút thôi, ngoan, em sẽ bù đắp cho chị có được không?"

Lưu Thù Hiền vốn dĩ chỉ muốn giận một chút thôi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thừa nhận sai lầm của Hồ Hiểu Tuệ, trong lòng lại có thêm một bàn tính.

Đến chỗ xe đang đậu, một tay nắm lấy hai tay của em ấy và đưa chúng lên trên đầu, tay còn lại ôm lấy eo em "Được a, bù đắp tại đây đi."

3.

Vương Dịch có chút luống cuống, đây là lần đầu tiên cậu đưa một người phụ nữ xa lạ về nhà.

Nhìn thấy Châu Thi Vũ say như thế này, Vương Dịch phải mang cho cô ấy một cốc nước trước, nhưng cô ấy có chút không yên, đứng lên và đẩy mình xuống giường, cô vòng hai tay qua cổ cậu, ngồi lên trên người cậu, nhìn Vương Dịch với thái độ trịch thượng.

Từ từ lướt các đầu ngón tay của mình trên khuôn mặt của chú cún sữa nhỏ trước mặt bạn, lắc đầu và thở dài "Quá gầy, làm sao, tỷ tỷ thấy rất đau lòng a."

Vương Dịch đang muốn phản bác lại, người phụ nữ trước mặt cậu thực sự đã đến gần, khoảng cách giữa hai đôi môi nhỏ hơn một mm, Vương Dịch thầm nuốt nước bọt vào trong, đang lúc sững sờ, Châu Thi Vũ đã dùng miệng hôn cậu mãnh liệt, từ hoảng sợ chuyển sang hưởng thụ.

Có lẽ Vương Dịch vẫn bình tĩnh hơn sự bốc đồng của cô, cậu đẩy Châu Thi Vũ ra, đang muốn giáo huấn cho cô một phen, nhưng người này đã trực tiếp ngã vào vòng tay cậu và ngủ ngon lành.

"......"

"Cô ngủ trên ghế sopha!" Vương Dịch tìm thấy một tấm chăn để che cơ thể của Châu Thi Vũ, chắc chắn rằng nó sẽ không trở nên "điên rồ nữa", đến lúc đó cậu mới yên tâm về phòng ngủ tiếp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Châu Thi Vũ xoa đầu cảm thấy chóng mặt và choáng váng, cô nhận thấy rằng đây không phải là nhà của mình, đây cũng không phải là nhà của Hồ Hiểu Tuệ, sẽ không...

"Aaaaaaaa, có biến thái! Lão nương sẽ đánh chết ngươi tên lưu manh này!" Châu Thi Vũ nhấc chăn lên và nhảy lên người Vương Dịch và bắt đầu đánh tới tấp "Sai rồi, cái cảm giác này...là một cô gái???"

"Chị ồn ào đủ chưa? Ra ngoài!" Vương Dịch cuối cùng cũng không kìm được tính khí của mình, đã bùng nổ ra.

Châu Thi Vũ biết mình sai, chán nản chờ cậu trong phòng khách trước đã, cố gắng hồi tưởng lại trong đầu, cô mơ hồ nhớ rằng nó giống như mình đã chạy vào phòng của ai đó vào giữa đêm, cô muốn ngủ với cậu trên giường......

"Chết tiệt, thật xấu hổ."

4.

"Rồi sau và rồi sau nữa? Hai người thế nào rồi hahaha" Hồ Hiểu Tuệ nói chuyện không một chút che dấu, không ngờ bạn tốt của mình vẫn có mặt xã giao như vậy.

(Hồi tưởng lại)

Sau khi Vương Dịch mặc quần áo và hoàn thiện bản thân, khi cậu bước ra, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Châu Thi Vũ, trông khá đáng yêu.

"Cái đó..."

"A không phải, cô nghe tôi giải thích, tôi không thường làm như thế này, tôi tôi tôi là một cô gái thùy mị a."

Một lời giải thích vô cùng cứng nhắc.

Vương Dịch cũng không định làm khó cô, mặc lấy áo khoác "Ừ, tôi biết rồi."

(Kết thúc hồi tưởng)

Châu Thi Vũ thề rằng trong 23 năm nay cô chưa bao giờ xấu hổ như vậy, bây giờ chỉ có thể cầu đừng gặp lại Vương Dịch nữa, nếu không sẽ xấu hổ lắm.

Hồ Hiểu Tuệ thể hiện sự đồng cảm sâu sắc nhưng nó chỉ giới hạn ở điều này, từ mô tả của Châu Thi Vũ, không khó để suy nghĩ đến Vương Dịch này, người này phải là một mỹ nhân rất xinh đẹp.

"Tớ nói, đây không phải là tình yêu đến sao?"

"Đi đi đi, yêu cái gì chứ, lão nương là thẳng nữ, mặc dù cậu và Lão Lưu là một cặp được trời đất tạo nên, nhưng tớ, Châu Thi Vũ chỉ yêu đàn ông, được không!"

Hồ Hiểu Tuệ nhướng mày không nói gì, cô nghĩ hồi đó cô cũng cảm thấy như vậy, nhưng gặp đúng người quan trọng hơn giới tính.

Lưu Thù Hiền không thể ngồi yên được nữa, chị ấy nói với cô rằng yêu một cô gái đáng tin cậy và an toàn như thế nào, trong đó cũng lặng lẽ làm đẹp cho chính mình.

Đương nhiên, Hồ Hiểu Tuệ không thể nghe thấy nó, cô cứ ở đó gật đầu biểu thị đồng ý.

Trước khi tạm biệt Nãi Bao, Châu Thi Vũ không quên nói điều gì đó "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc~."

5.

Lại là một đêm khó chịu nữa, may mà lần này cô ở nhà để tránh những phiền phức không đáng có, Diudiu đã nằm co quắp trong góc từ lâu rồi.

Châu Thi Vũ bước tới bế nó lên, tên tiểu tử này hình như bị bệnh, tâm tình cũng không tốt lắm, vì vậy cô lập tức quyết định đưa bảo bối đi gặp bác sĩ.

Cô lật kiếm vài tờ tiền trong đống chai rượu và đến thẳng bệnh viện thú y tốt nhất ở trung tâm thành phố.

"Số 47, cô Châu Thi Vũ."

"Có, ở đây."

Khi cô vừa mở cửa, cô gặp Vương Dịch mặc áo blu trắng, cùng Vương Dịch bốn mắt nhìn nhau.

"Làm sao vậy?"

"A, tôi không sao, chỉ là có chút chóng mặt." Châu Thi Vũ nhìn Vương Dịch mà trả lời, cô trợ lý bên cạnh không nhịn được cười.

Vương Dịch phải hỏi lại lần nữa "Tôi hỏi là, bé mèo này bị làm sao?"

"Khụ khụ, Diudiu có vẻ như tâm trạng rất tệ không ăn uống được, hướng nội hơn trước rất nhiều."

Vương Dịch cau mày, đeo mặt khâud trang vào và yêu cầu trợ lý đưa Châu Thi Vũ ra ngoài trước, sau đó cậu bắt đầu kiểm tra.

Châu Thi Vũ lo lắng chờ ở bên ngoài, trong đầu vẫn là bị Vương Dịch cách ăn mặc của cậu làm cho chấn động, hoàn toàn là giẫm lên xp của mình.

"Không không không, làm thế nào mà mình có thể có một ý nghĩ xấu về một cô gái? Dame dame, mình là thẳng nữ không thể như vậy được."

"Meow~" Diudiu rất thích nằm trong vòng tay của Vương Dịch, thỉnh thoảng lại liếm cằm cậu ấy, Châu Thi Vũ sắc mặt đỏ bừng.

"Về uống thuốc sẽ ổn thôi, thường ngày ở nhà chú ý mở cửa sổ cho thoáng gió, khử trùng thường xuyên."

Vương Dịch nhẹ nhàng đặt con mèo trở lại trong túi và yêu cầu các biện pháp đề phòng khác, nhưng Châu Thi Vũ dường như không nghe lời nào, chỉ cần nhìn bộ quần áo cùng áo khoác trắng của Vương Dịch thôi cũng khiến lòng cô rung động.

"Vẫn còn chuyện gì khác sao?"

Vương Dịch nhẹ giọng hỏi, thấy Châu Thi Vũ hung hăng nhìn chằm chằm mình, cậu có phần khó chịu.

"A không không không, đừng bận tâm, cảm ơn cô nha, bác sĩ Tiểu Vương."

Hóa ra là nhìn chằm chằm vào tấm bảng tên trên ngực Vương Dịch, Châu Thi Vũ âm thầm viết ra cái tên đó rất lâu, cho đến thời điểm hoàn toàn thu vào trong lòng.

Giữ lấy Diudiu rời khỏi, Vương Dịch do dự một hồi liền chạy theo, đúng như cậu nghĩ, thời tiết bắt đầu thay đổi đột ngột, mưa bắt đầu rơi xuống đất kèm theo những cơn gió lạnh lẽo đập vào người Châu Thi Vũ.

"***, bản thâb thật xui xẻo làm sao?"

Châu Thi Vũ thầm nguyền rủa, điều gì sẽ xảy ra nếu trang điểm của cô trở nên lộn xộn! Sẽ rất xấu hổ a.

Cho đến khi đầu hoàn toàn được một chiếc ô che cô mới quay đầu lại có chút kinh ngạc rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm của Vương Dịch, lần này cậu không phải là lãnh đạm, mà là có cảm xúc đúng không?

Châu Thi Vũ vốn đã bối rối vì chuyện hôm trước, lúc nãy vừa uống rượu bây giờ lại gặp gió lạnh, lúc này tinh thần cô đã không còn tỉnh táo nữa, cô nhìn người phụ nữ trước mặt thì thào nói rằng mình đã tiêu đời rồi.

"Bởi vì tôi dường như thực sự yêu rồi."

6.

So với lần trước có chút luống cuống, Vương Dịch lần này rõ ràng có vẻ thoải mái hơn.

Cậu đến đón Châu Thi Vũ khi trời mưa, đáng ngạc nhiên là người này có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút, nỗi đau khổ không thể nói ra nổi không biết từ đâu.

Vương Dịch cho rằng tất cả những điều này là do nụ hôn đầu tiên của cậu đã bị cô cướp đoạt, cậu chưa có kinh nghiệm yêu đương và đây là lần đầu tiên cậu ấy nảy sinh dopamine cho Châu Thi Vũ.

"Thực sự rất rắc rối, nhưng tôi thực sự quan tâm đến nó."

Vương Dịch chăm sóc Châu Thi Vũ rất tốt, lần này để cô ngủ thoải mái hơn, cậu trực tiếp ôm cô lên giường, lấy khăn nóng lau nhẹ trán cho cô.

Cuối cùng, cậu đã có thể nhìn thấy gương mặt không trang điểm của cô, không có thấy đổi gì nhiều so với lớp trang điểm cầu kỳ, cô ấy giống một con mèo nhỏ dễ thương hơn và Vương Dịch thầm vui mừng trong lòng vì đã tự mình khám phá ra điều này.

Châu Thi Vũ đã có một giấc mơ dài, cô mơ rằng có người sẽ yêu mình mà không cần suy nghĩ lung tung, cô mơ thấy mình được người khác bảo vệ chu đáo. Cô mơ thấy mình cuối cùng cũng cởi bỏ lớp mặt nạ mệt mỏi và lo lắng của người lớn, cô tìm thấy con người ban đầu của mình để yêu và được yêu.

Khi cô tỉnh dậy, nhìn bộ dáng bận rộn lóng ngóng của Vương Dịch trong bếp và Diudiu hoạt bát năng động ngã nhào trên thảm, mắt Châu Thi Vũ đỏ hoe, cô hy vọng cảnh tượng này có thể trở thành vĩnh hằng như thế.

Vương Dịch bưng bát cháo nóng lên, nhìn thấy nó với đôi mắt đỏ "Mèo nhỏ", lưu ý chạm nhẹ vào đầu cô ấy như đang dỗ dành, thì thầm hỏi "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tôi tôi, tôi muốn cùng cô yêu đương ô ô ô, đừng vội từ chối tôi, mặc dù tôi biết nó có thể là vô lý, nhưng tôi thực sự không nói đùa, tôi thích cô, điều đó phát ra từ trong trái tim."

Vương Dịch kiên nhẫn lắng nghe, cậu nâng cằm Châu Thi Vũ, cậu đã cho Châu Thi Vũ câu trả lời tốt nhất với kỹ năng hôn non dại của mình.

"Xem như huề nhau, còn nữa, như những gì chị mong ước."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#snh48