3. Ngô Ngọc Hưng và Triệu Giản Niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi Triệu Giản Ninh báo tin dữ , Ngô Ngọc Hưng lập tức chạy đến , trước một vùng núi cao , phía sau là rừng rậm , phía trước là vực sâu việc tìm Triệu Giản Niên là một thứ vô cùng khó khăn , ngày hôm ấy , Ngô Ngọc Hưng tận mắt chứng kiến bạn đồng niên của mình Triệu Giản Ninh khóc đến đau thương , ngất đi vô kể , hét tên em gái mình đến lạc cả giọng nhưng vẫn bật vô âm tín , liền dâng lên một cảm giác khó tả , Hưng yêu thương Giản Niên như em gái ruột , có phần tốt bổ liền nhớ đến cha mẹ , Ngọc Bình và Giản Niên đầu tiên.

" em không nghĩ là niên niên xuống dưới núi , chắc chỉ là đang hái thuốc trên rừng thôi "

" Anh chưa thấy người nào hái thuốc tận hai ngày trời "

" nên chấp nhận sự thật thôi , Niên Niên bị ám sát rồi "

An Đông Nghiên hít một ngụm khí trời , nói một cách chậm rãi

" tuần trước có nghe nói , Tiểu Thư Dương muốn diệt khẩu ai đó , hóa ra là Giản Niên , em ấy từng có quen biết thân thiết với cô ta , lại còn là người mà Ngọc Hưng thương mến "

"Cứ đợi xem xem , liệu có tìm thấy hay không"

" được..."

Nói gì thì nói , tất cả mọi người ở đây vẫn luôn muốn Triệu Giản Niên của họ bình an trở về , vẫn luôn giang rộng vòng tay chào đón cô gái bé nhỏ của họ

Tiếc là

" TÌM THẤY RỒI , THẤY RỒI"

Mọi người lập tức chạy đến rồi chợt đứng khựng lại , chân trở nên mềm nhũn , trước mắt họ chỉ có một thi thể , đang nằm dưới mặt đất cạnh cái cây to lớn làm em bị hoàn toàn bị che phủ , đôi mắt không nhắm , môi khô , vài vệt máu khô bám vào cây vào quần áo em , hình như còn bị xâm hại .

Người chị chợt cứng người ngã phịch xuống , Triệu Giản Ninh bây giờ chỉ còn một mình Triệu Giản Niên , em chết rồi thì cô ấy biết sống với ai?

Mắt Giản Ninh đỏ lên môi mấp máy chẳng ra câu , còn Hưng thì tận cùng bất động không nói cũng không khóc , chỉ đến khi An Đông Nghiên cho người đem xác của Giản niên về lo an tán , Hưng mới tỉnh táo đôi chút , cùng Ngọc Bình trở về nhà , không khóc , không ầm ĩ cũng không mở miệng nói gì cả , mất rồi .

Ngô ngọc Hưng nhìn Ngọc Bình một hồi lâu rồi ôm em vào lòng , nhỏ nhẹ

"Em ơi , bây giờ anh chỉ còn em , kẻ thù của chúng ta nhiều lắm , cẩn thận nhé , có gì cứ nói với anh , dù anh có chết cũng bảo vệ em"

"Được được , hứa với anh"

Cô buông Hưng ra nhìn anh một cái mỉm cười nhẹ rồi quay mặt đi , đến lúc khuất xa mới nhẹ nhàng tắt nụ cười kia *em thà chết cũng không muốn anh bị thương , xin lỗi , là em thất hứa*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro