🌨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hạ Tuấn Lâm là một đứa trẻ rất thích quấn quít người yêu của mình.

Đây là một sự thật mà tôi đã quan sát được với tư cách là một người bạn thân trong mười năm của cậu ấy.

Cậu ấy luôn lao vào một mối tình với bao yêu thương và hi vọng, cuối cùng lại mang một trái tim đầy vết sẹo và nỗi buồn trở về bên tôi khóc thầm.

Giống một đóa tường vi không trọn vẹn.

Mối tình đầu của cậu ấy là vô tật mà dứt.

Vào năm trung học thứ hai, Hạ Tuấn Lâm luôn rụt rè kéo tôi theo đứng ở góc tường ngắm anh trai hàng xóm, khi anh trai kia quay đầu lại thì cậu ấy như một con thỏ nhỏ sợ hãi, nhảy dựng lên sau đó nắm tay tôi chạy trốn. Tôi hỏi cậu ấy đó là ai, cậu ấy cắn một miếng đá bào vị dâu ngọt ngào chậm rãi nhai sau đó mới phun ra hơi thở đầy mùi đường hóa học cười hì hì trả lời tôi: "Tớ hình như, có một chút thích anh ấy rồi."

Người đầu tiên Hạ Tuấn Lâm thích tên là Ngao Tử Dật.

Ngao Tử Dật là một chàng trai rất thú vị, cũng rất biết cách làm Hạ Tuấn Lâm vui vẻ. Anh ấy đưa Hạ Tuấn Lâm nhảy nhót suốt ngày ở tòa nhà Shiba*, đi khắp các đường cùng ngõ hẻm, lần nào Hạ Tuấn Lâm về nhà vào lúc hoàng hôn buông xuống thì trong túi áo luôn chứa đầy những viên bi thủy tinh mà trong câu chuyện của Ngao Tử Dật thì lại là những hòn đá ma thuật có thể biến thành ngọc bảo. Anh ấy dạy Hạ Tuấn Lâm gảy đàn guitar, dạy cậu ấy chơi bóng rổ, dạy cậu bơi lội, dạy cậu ấy cách làm sao dùng chai thủy tinh bé nhất đổi được lượng nước ngọt nhiều nhất tại quầy bán quà vặt,... và hào phóng giới thiệu Hạ Tuấn Lâm là người em trai tốt nhất của mình trước mặt các bạn cùng lớp. Khi tôi đến nhà cậu ấy, Hạ Tuấn Lâm luôn nhắc lại với tôi từng lời mà Ngao Tử Dật đã nói với cậu ấy ngày hôm nay, bà ngoại cậu ấy đưa cho tôi một cái bánh thanh đoàn, cậu lại đột nhiên ngừng nói rồi tranh đồ ăn với tôi. Ăn bánh xong cậu yên lặng thở dài, chống cằm lẩm bẩm.

"Ei, cậu nói xem anh ấy rốt cuộc có thích tớ hay không?"

Nhưng cậu ấy cũng chỉ là thuận miệng than nhẹ mà thôi, cũng không buộc tôi phải trả lời, trong lòng chúng tôi đều biết Ngao Tử Dật đối với cậu ấy không giống người khác. Ngao Tử Dật đều đặt cho nhóm trẻ con chúng tôi rất nhiều biệt danh, có cái khó nghe cũng có cái buồn cười, nhưng lại chỉ cố chấp gọi cả họ tên của Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm là người em trai mà Ngao Tử Dật yêu thích nhất.

Hôm nay Ngao Tử Dật mặc một chiếc áo sơ mi trắng lưng dựa vào xe đạp đứng chờ dưới nhà chúng tôi, Hạ Tuấn Lâm lại tung tăng đi mở cổng sân cho anh ấy, tôi đứng trên lầu, nghe bọn họ nói chuyện phiếm dưới gốc hoa hoè.

Ngao Tử Dật nói, Hạ Tuấn Lâm, anh phải đi rồi.

Hạ Tuấn Lâm ngây ra, xong cũng rất nhanh tỉnh táo lại, hỏi anh ấy đi đâu, khi nào trở về.

Chàng trai áo trắng không trả lời những câu hỏi của cậu ấy, đưa một phong thư cho cậu: "Em giúp anh đưa cho Đinh Trình Hâm được không?"

Đinh Trình Hâm là đại ca của nhóm chúng tôi, cùng lớp với Ngao Tử Dật.

"Em nói một năm sau anh sẽ quay về, anh đi tìm...... ước mơ của anh rồi, em bảo anh ấy chờ anh, sau khi trở về anh sẽ cùng anh ấy đi ngắm trăng."

Hạ Tuấn Lâm hỏi anh ấy: "......Ước mơ của anh là gì?"

Ngao Tử Dật không ngờ rằng cậu sẽ hỏi vậy, hoảng hốt một chút sau đó vô tâm vô phế hì hì lộ ra một mặt tươi cười: "Em còn quá nhỏ, anh tạm thời không thể nói cho em được."

Khi Hạ Tuấn Lâm nhận lấy phong thư, cậu đưa tay nắm lấy bàn tay của anh ấy, tôi nhìn ánh mắt của Ngao Tử Dật dần dần từ kiên định trở nên ngơ ngác, rồi thấy Hạ Tuấn Lâm nở một nụ cười diễu và ánh nhìn khó hiểu từ anh.

"Anh thích khi nào quay về thì về, Đinh Trình Hâm sẽ không chờ anh, em cũng sẽ không chờ anh."

Cậu buông tay anh ra, quay người lên lầu, tôi nhìn Ngao Tử Dật dắt xe đạp rời đi trong ngõ nhỏ, càng ngày càng xa rồi khuất dạng, sau đó đến hành lang chờ Hạ Tuấn Lâm. Cậu ấy đang ngồi nơi góc tường, bả vai run rẩy.

"Ngay cả khi anh ấy rời đi cũng chỉ nghĩ làm sao đem tớ đẩy ra xa thôi."

"Trong thư cũng chỉ viết mấy chữ lớn, không gặp được ánh trăng tròn trong tim, thật là chướng mắt."

Cậu ấy khóc đến nỗi không thở nổi, không đầu đuôi nói với tôi một câu như vậy, tôi lau đi nước mắt của cậu ấy, nhẹ nhàng phụ họa một tiếng.

Bông tường vi chớm nở tuy đẹp đẽ nhưng lại thật mỏng manh dễ vỡ, chỉ cần những hành động vô ý là có thể bị cắt thành nhiều mảnh.

Sẽ héo sao? Sẽ rụng sao? Sẽ tàn lụi sao?

....Sẽ chết sao?

Không biết nữa.


*Shiba: gốc là 石坝, phiên âm khá giống 十八 aka lầu 18 nên mình nghĩ ý tác giả là như vậy nên để nguyên phiên âm cho mọi người dễ tưởng tượng :v

_____________________________________________________________

Mối tình thứ hai của Hạ Tuấn Lâm đến cũng không quá bất ngờ.

Sau khi Ngao Tử Dật rời lầu Shiba, chúng tôi lên trung học phổ thông, tôi cũng không còn cùng lớp với Hạ Tuấn Lâm nữa. Khi tôi đến lớp cậu ấy tìm người vào một tối tự học, lại thấy cậu ấy đang được ôm trọn trong vòng tay một chàng trai cao hơn cậu nửa cái đầu trên hành lang, một đống người xung quanh vây họ lại, tiếng huyên náo liên tiếp vang lên tựa như là đang trêu ghẹo cái gì, tôi dừng bước nhìn bọn họ, chàng trai kia càng ôm Hạ Tuấn Lâm chặt hơn, cậu ta cười cười vươn tay đẩy cậu bạn trước mặt: "Chờ chút đã, nhìn đến bạn nhỏ Thành Đô đều bị dọa rớt rồi đây này."

Hạ Tuấn Lâm chôn mặt vào đầu vai người kia, cách rất xa tôi vẫn có thể thấy được rặng đỏ trên mặt cậu ấy.

Dường như so với hai năm trước càng nhiều thêm sự yêu thích không sao giấu diếm được.

Cuối tuần Hạ Tuấn Lâm được mẹ tôi hẹn đến nhà, dưới tán cây hoè trong sân có một cái bàn tròn lớn, tôi cùng Hạ Tuấn Lâm ngồi bên bàn bao sủi cảo. Hạ Tuấn Lâm từ nhỏ đã được mẹ tôi khen khéo tay, dưới bàn tay điêu luyện của cậu ấy sủi cảo từng cái từng cái nhỏ xinh ngay ngắn xếp trên mâm tre, nhân bánh là cây tể thái cùng thịt heo mà chúng tôi đã ăn từ nhỏ đến lớn, hương thơm ngát của cây tể thái quấn quít vờn quanh chúng tôi. Tôi bên kia bàn nhìn Hạ Tuấn Lâm đang nghiêm túc làm sủi cảo, nhẹ giọng mở miệng: "Hạ Tuấn Lâm, cậu đang yêu à?"

Khuôn mặt cậu ấy lập tức đỏ lên, cũng không phủ nhận gì khẽ gật đầu một cái.

"Lớp cậu sao? Tên là gì?"

Động tác trên tay của Hạ Tuấn Lâm có chút chậm lại, bất giác nhìn vài miếng lá tể thái rơi ngoài mâm thất thần đáp: "Là...... bạn cùng bàn của tớ, tên là Nghiêm Hạo Tường."

Tôi gật gật đầu, cũng không nói gì, chỉ là đáp một tiếng được.

Dù sao cậu ấy cũng không dễ dàng gì lại thích một người khác, tôi cũng không biết nói gì thêm.

Ví dụ như không thể kể cho cậu ấy tin đồn Nghiêm Hạo Tường sắp quay về Canada học được.

Nghiêm Hạo Tường hẹn gặp Hạ Tuấn Lâm vào lễ Giáng Sinh, Hạ Tuấn Lâm đặc biệt dậy thật sớm muốn tôi phối đồ giúp cậu ấy, sau khi nhận được tin hẹn gặp của Nghiêm Hạo Tường tối qua cậu ấy đã kích động đến hơn nửa đêm không ngủ nổi, đêm khuya bò vào phòng tôi qua cửa sổ, dựng tôi dậy chung vui cùng.

"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ đây, tớ chỉ thuận miệng nói muốn ra ngoài chơi vào đêm Giáng Sinh thôi, cậu ấy liền gửi tin nhắn hỏi tớ có thể ra ngoài hẹn hò hay không."

"Quá hồi hộp, thật sự quá hồi hộp luôn."

"Đây lần đầu hẹn riêng với cậu ấy, quá hồi hộp."

Cho đến khi tôi giơ gối lên đè cậu ấy xuống rồi đe dọa nếu còn quấy rầy tôi ngủ tiếp thì sẽ làm cậu ấy ngạt chết thì người mới chịu dừng lại, nằm trên giường tôi đắp kín chăn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lát sau mới thì thầm gọi tên tôi, lại nghĩ linh tinh.

"Tớ thật sự rất thích cậu ấy."

Tôi đánh nhẹ cậu ấy mà không cần quay đầu: "Muốn mai đi hẹn hò với cặp mắt gấu trúc sao? Làm sao như thiếu nữ e thẹn cứ thích nói thích thích thích thế, không ngủ tớ liền đánh cậu cho đến khi không thích nữa nha."


Hạ Tuấn Lâm nhảy nhót xuống lầu, hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo len trắng, bên trên còn thêu một chiếc chuông nhỏ vàng nhạt, quần jean xanh phối cùng giày vải Converse đen, cả người vừa thanh thuần vừa hoạt bát.

"Cậu chút nữa mặc chiếc áo len này xuống dưới, vừa thấy cậu ấy liền cười lên, Nghiêm Hạo Tường hỏi cậu vì sao cười thì cậu chỉ vào cái chuông nói "Nghiêm Hạo Tường cậu xem, tớ cũng là Tiểu Lâm Đang, Tiểu Lâm Đang đeo tiểu linh đang*."  Thật sự luôn, tớ cam đoan với cậu, là con trai đều sẽ động tâm, không động tâm thì không phải là con trai."

Hạ Tuấn Lâm đánh nhẹ bả vai tôi, đỏ mặt nhận lấy áo len mặc vào.

Cậu ấy mặc áo len chuông nhỏ nhào vào ngực Nghiêm Hạo Tường cười ngốc, Nghiêm Hạo Tường hôm nay như mặc đồ đôi với cậu ấy vậy, trên chiếc áo lông đen còn thêu một cái chuông nho nhỏ, tôi nghe thấy cậu ấy chỉ vào ngực Hạ Tuấn Lâm cười nói.

"Lâm Lâm, tớ hôm nay cũng đeo tiểu ling đang."

Khi Hạ Tuấn Lâm trở về đã hơn mười một giờ, khuôn mặt hạnh phúc nằm gục trên giường tôi, cả người tản ra một loại không khí yêu đương ngốc nghếch.

"Trời ơi, nói không nên lời luôn."

"Cái người Nghiêm Hạo Tường này, quá mẹ nó lợi hại. Thật sự, quá mẹ nó lợi hại rồi."

Tôi đã nghe cậu ấy miêu tả bữa sáng, bữa trưa và bữa tối của mình với Nghiêm Hạo Tường, còn nói về trò chơi VR vào buổi sáng và xem phim vào buổi chiều, cuối cùng ánh mắt cậu lấp lánh kể tôi nghe về pháo hoa ở quảng trường vào ban đêm.

"thì...... đại khái là vậy, cậu có biết hồ bơi ở quảng trường trung tâm không? Chúng tớ đã ngồi trên thành hồ bơi ngắm pháo hoa, chúng một quả lại một quả rộ sắc trên bầu trời xanh thẫm. Nó thật sự, đặc biệt lộng lẫy, đẹp muốn chết luôn."

Sau đó mặt Hạ Tuấn Lâm chậm rãi đỏ lên, giơ tay áo che mắt mình: "Sau đó, sau đó cậu ấy hôn tớ."

"Không tệ, chạm lưỡi không?" Tôi ngồi nhìn cậu ấy lăn lộn trên giường tôi, cậu ấy bị lời tôi dọa rồi, thuận tay đánh nhẹ tôi: "Nói cái gì đó! Là tình yêu thuần khiết được không!"

"Không chạm à? Thật đáng tiếc."

Lại một cái đánh nữa đến, nhưng rất nhanh lại thu tay lại che mặt: "Chạm rồi."

Tôi một mặt hiển nhiên là vậy nhìn cậu ấy, tôi đã sớm biết, Hạ Tuấn Lâm sẽ không bao giờ từ chối Nghiêm Hạo Tường, dù là trên phương diện nào cũng sẽ không.

"Lông mi cậu ấy dài quá đi, thật muốn mạng mà, tớ cảm thấy tim mình như là ngừng đập ngay khi cậu ấy lại gần, sao có thể như vậy chứ."

"Sau đó cậu ấy đặt tay lên cổ tớ, vô cùng nhỏ nhẹ hỏi "Hạ Tuấn Lâm, cậu động tâm chưa?" Tớ lúc đó không trả lời cậu ấy, ấp úng đẩy cậu ấy ra. Mẹ chứ, làm sao không động tâm cho được, động tâm muốn chết, toàn tâm đều động rồi đây này."

Hạ Tuấn Lâm đắm chìm rồi, đây là câu chuyện mang tên Đêm kỳ huyễn, cậu ấy đã hoàn toàn đắm chìm rồi.

Sau khi ngày đó qua đi, Nghiêm Hạo Tường liền biến mất khỏi cuộc sống của Hạ Tuấn Lâm và tôi.

Tôi có một người bạn coi như là khá thân với Nghiêm Hạo Tường nói cậu ấy chưa về Canada, cậu ấy đổi tên, cùng anh trai cậu ấy chuyển đến trung học Dịch An ngay cạnh.

Kể từ đó, trung học Đài Phong đã mất đi một học sinh tên là Nghiêm Hạo Tường, trung học Dịch An có thêm một học sinh mới tên là Triển Dật Văn.

Hạ Tuấn Lâm cũng không sa sút tinh thần như trong dự đoán của tôi, và thật kỳ lạ là cậu ấy cũng không nói gì nhiều về sự ra đi của Nghiêm Hạo Tường, giống như trong cuộc sống của cậu ấy chưa từng có sự hiện diện của người tên Nghiêm Hạo Tường này vậy.

Cậu ấy chỉ là,... tựa vào vai tôi khóc lâu khi ngẫu nhiên nghe được Triển Dật Văn của trung học ngay cạnh thường xuyên cùng một người con trai tên là Trì Ức đi ngắm pháo hoa.


*tiểu ling đang: có nghĩa là chuông nhỏ; gốc là 小铃铛 ( xiǎolíngdāng) với phiên âm tên 贺峻霖 (hèjùnlín) khá giống nhau ở chữ líng_ lín đó. Hơn nữa Lâm Lâm cũng có biệt danh là tiểu ling đang, Tiểu Lâm Đang.

___________________________________________________

Chúng tôi cứ bình bình đạm đạm như vậy vượt qua thời phổ thông, tôi vẫn nghiêm túc học ngoại ngữ_văn_ sử như vậy, Hạ Tuấn Lâm lại đột nhiên yêu thích hội họa vào năm thứ hai phổ thông, sau khi cãi nhau một trận to với ba mẹ liền kiên quyết chuyển ngành làm mỹ thuật sinh, ngâm mình cả ngày trong studio, dùng cọ vẽ để bôi trét những mảng sơn sáng màu trên trang giấy lớn. May mắn thay cậu ấy thực sự rất tài năng, vài ngày sau khi cao khảo xong liền nhận được thư trúng tuyển khoa nghệ thuật của trường đại học mà cậu ấy yêu thích. Tôi cũng không đến nỗi nào, miễn cưỡng cũng đỗ như cậu ấy, tuy rằng không phải cùng trường nhưng khoảng cách cũng khá gần.

Vào ngày tôi và Hạ Tuấn Lâm đi báo danh, mẹ tôi cùng mẹ cậu ấy ngồi trong nhà ôm nhau khóc sướt mướt. Từ nhỏ tôi và Hạ Tuấn Lâm chưa từng rời xa lầu Shiba này, đột nhiên phải đi lâu như vậy những người lớn dõi theo chúng tôi trưởng thành ngược lại lại cảm thấy khó chịu hơn cả chúng tôi.

"Con trai, con nhất định phải thường xuyên chơi cùng Tuấn Lâm, hai đứa đều phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng lên đại học lại chia cắt, có chuyện gì nhất định phải gọi điện về nhà." Mẹ gục trong lòng tôi khóc đến lê hoa đái vũ căn dặn, Hạ Tuấn Lâm cũng ôm mẹ cậu ấy đứng đó an ủi bà. Nghe thấy mẹ tôi nói những lời như vậy liền trả lời bà từ xa: "Cô yên tâm, cháu lạnh nhạt với ai chứ sẽ không bao giờ lạnh nhạt với cậu ấy, cháu còn muốn làm phiền cậu ấy rất nhiều chuyện nữa cơ."

Nhưng không thể tin lời Hạ Tuấn Lâm nói được, Hạ Tuấn Lâm chính là một nhóc lừa đảo.

Vừa nhập học cậu ấy đã sắp xếp đâu vào đấy cuộc sống của mình rồi: môn chuyên ngành, môn tự chọn, làm thêm, vẽ phác hoạ cho người khác để kiếm thêm thu nhập; ngoài ra cậu ấy thậm chí còn tham gia một câu lạc bộ phim ảnh, bình thường nhắn Wechat cho cậu ấy thì luôn bận bịu, thỉnh thoảng gửi tin nhắn thoại cũng là một câu "đợi chút nữa nói sau, bây giờ có việc", khiến người vốn tốt tính như tôi cũng hơi khó chịu.

Lạnh nhạt, thật sự quá lạnh nhạt rồi.

Tôi thầm đăng lên vòng bạn bè tố cáo mạnh mẽ hành vi dối trá của cậu ấy, cậu ấy xem xong lập tức call video tới làm nũng với tôi cầu tha thứ.

"Ai nha ~ người ta bận mà ~ tha cho tớ lần này đi o sờ kê, được hay không, cậu là bạn nhỏ tốt nhất trên thế giới màaa."

Giọng nói mềm mềm nũng nịu cùng với khẩu âm Thành Đô tinh tế vang đến tai tôi như có dòng điện chạy qua vậy, tim tôi liền dịu lại, cậu ấy đoán có lẽ tôi không tức giận nữa liền hẹn cuối tuần cùng ra ngoài ăn đồ nướng.

"Là kế hoạch của câu lạc bộ tớ đấy, đi biển ăn nướng, hội trưởng nói có thể mang một người thân theo, tớ liền nghĩ ngay đến cậu. Đồng chí quý mến mau khen tớ đi."

Tôi nhịn không được hỏi cậu ấy: "Cái gì cơ, tớ là người thân đi kèm á, sao tớ lại không biết nhỉ?"

"Đứa nhỏ ngốc này! Làm sao mà không phải là người thân chứ! Tôi là ba cậu đây!"

Tôi trợn mắt cúp điện thoại của cậu ấy, mặc kệ tin nhắn thoại gửi tới cầu xin tha thứ, thoát Wechat rồi mở lịch ra, thầm đánh dấu hai ngày cuối tuần chuyện cùng Hạ Tuấn Lâm đi ăn đồ nướng này.

Gió trên núi rất lớn, rõ ràng là mùa đông mà Hạ Tuấn Lâm mặc đồ phong pha phong phanh, khi tôi cưỡng ép bắt cậu ấy khoác thêm áo lông còn cãi lại đây là nghệ thuật, tôi là đang hủy hoại cái đẹp của cậu ấy. Tôi một bên đấu khẩu một bên cuốn cậu ấy lại cực kỳ chặt chẽ, đẹp không thấy đâu rồi bị gió thổi thành đứa ngốc đau nửa đầu. Hạ Tuấn Lâm mặc áo lông lớn nhảy tung tăng trong đoàn người, lúc thì xin người này một cái chân gà, lúc lại tìm người khác xin một cốc coca. Bản thân tôi lại không làm gì mà đứng ngốc ở đó ha ha cười với gió, khi đang nhịn cười chạy trối chết đối với hành vi lên án của Hạ Tuấn Lâm, tôi cầm ly nước nóng thấy cậu ấy rẽ trái rẽ phải đến cạnh bên một chàng trai cao cao gầy gầy mặc áo khoác đen, nghiêng đầu nhìn anh đang thêm gia vị lên thịt nướng: "Mã Gia Kỳ ~ Em muốn ăn rau mùi ~"

Một giọng nói trầm thấp cùng nghi vấn trong lòng tôi đồng thời vang lên: "Hạ nhi em thật sự muốn ăn rau mùi sao?"

"Em chưa bao giờ thấy anh ăn rau mùi cả." Cậu trai bên cạnh cũng ngơ ra nói.

Hạ Tuấn Lâm chớp chớp mắt không trả lời anh ấy, chỉ yên lặng nhìn chàng trai kia chờ thịt nướng. Không biết vì sao tướng ăn của cậu ấy nay trái ngược với thường ngày, một cái chân gà ăn đến mồm dính đầy dầu, tôi đi qua muốn giúp cậu ấy dùng giấy lau đi, trong khi ấy ánh mắt của cậu lại một mực nhìn Mã Gia Kỳ không rời, khóe miệng còn có chút ý cười như có như không.

Tôi đoán cậu ấy lại rơi vào lưới tình rồi.

Ăn trưa xong là trò chơi team building, bọn họ không biết từ đâu dựng được một cái cột rồi chơi trò của học sinh tiểu học—— Hạ eo qua cán. Người con trai vừa rồi hỏi Hạ Tuấn Lâm tên là Lưu Diệu Văn, đôi chân dài nâng cao nhưng còn có bụng sữa tròn nhỏ nghiêm túc qua cán, chọc mọi người cười muốn chết. Hạ Tuấn Lâm càng quá đáng hơn, cười đến ngã trái ngã phải, chàng trai cao hơn đứng bên cạnh cậu ấy cũng cười không dứt vậy mà lại đổ về phía sau Hạ Tuấn Lâm, tôi lập tức ngưng mặt đang muốn tiến lên đỡ lại bị động tác lùi về sau của Hạ Tuấn Lâm làm ngừng bước.

Chàng trai gọi là Trần Tỉ Đạt kia suýt chút nữa bởi vì Hạ Tuấn Lâm mà ngã trên mặt đất, sắc mặt không tốt lắm, hội phó thấy thế vội vàng đến hoà giải, thật lâu mới khuyên cậu ta bình tĩnh lại. Trần Tỉ Đạt nhìn Hạ Tuấn Lâm đang lạnh mặt, hỏi cậu: "Cậu vì sao không đỡ tôi?"

Hạ Tuấn Lâm kỳ lạ nhìn cậu ta: "Tôi tại sao phải đỡ cậu."

Trần Tỉ Đạt nở nụ cười, có vẻ hơi mất mát: "Cậu rất rõ tôi đối với cậu......" Hạ Tuấn Lâm cau mày, khoát tay áo nói "cũng không cần" muốn đến cạnh tôi lại bị Trần Tỉ Đạt níu tay lại.

"Cậu đến cùng là có gì? Cái gì cũng không cần?"

Trần Tỉ Đạt hung tợn chất vấn, cũng không biết lấy đâu ra tự tin nói lời hùng hồn như vậy. Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn cậu ta, giọng nói rất thấp cũng rất kiên định.

"Cậu cho anh ấy một gáo nước lạnh rồi, cũng không cần đến trêu chọc tôi đâu."

Đêm hôm đó Hạ Tuấn Lâm đưa tôi ra nhà ga, tôi vẫn không nhịn được lòng hiếu kì hỏi Trần Tỉ Đạt có phải thích cậu ấy không, cậu ấy có phải thích Mã Gia Kỳ không.

Hạ Tuấn Lâm chần chừ một lúc: "Cái đầu thì đúng, cái thứ hai tớ không biết."

"Vậy cậu vì sao không cùng Trần Tỉ Đạt......?"

Hạ Tuấn Lâm khoát khoát tay, đưa vali cho tôi: "Cậu ta là bạn trai của Đinh Trình Hâm."

Không cần nói hết cũng hiểu, tôi cũng không hỏi lại quá nhiều, nhưng mà vẫn không quản được lòng mình coi là ai cũng sẽ lấy lòng cậu ấy xum xoe.

"Vậy tớ chờ tin tốt của cậu với Mã Gia Kỳ nha."

Hạ Tuấn Lâm cười đánh tôi, giọng nữ máy móc của trạm xe đọc thông báo xe của tôi sắp khởi hành rồi. Tôi nói tạm biệt với Hạ Tuấn Lâm liền rời đi.

Ai mà biết sau lần tạm biệt này chúng tôi rất lâu rất lâu sau không gặp mặt, không phải tôi bận quá thì là cậu ấy không rảnh, danh tiếng trong giới hội họa của cậu ấy càng lúc càng lớn, một số phương tiện truyền thông thậm chí còn gọi cậu ấy là "họa sĩ quyền lực nhất của thế hệ mới." Một bức tranh sơn dầu của cậu ấy tên là 《 Phá 》 rất nổi tiếng khi được trưng bày trong triển lãm của thầy hướng dẫn. Các khối màu vàng sậm và xanh lục quân đội được hòa trộn, chắp vá với nét bút đen và tông trắng mờ ảo, được khẳng định bởi vô số tiền bối trong giới nghệ thuật. Ngay khi tôi cảm thán thành tựu cách biệt, âm thầm nghĩ rằng có lẽ về sau chúng tôi sẽ dần dần tách ra lại bất ngờ nhận được một cái bọc.

Điện thoại kết nối, giọng Hạ Tuấn Lâm hứng trí bừng bừng ở bên kia vang vọng: "Thích không! Đẹp không!"

Tôi mờ mịt cầm hoa hồng vàng trong tay, dùng bả vai kẹp điện thoại lại bóc ra một cái túi nhỏ: "Cậu tặng tớ hoa hồng làm gì? Lại còn màu vàng nữa, thật là khó coi."

"Cậu thì hiểu cái gì!!! Đây là hoa hồng champagne!! Tớ đây là từng bông lại từng bông gói lại cẩn thận! Rất là vất vả đấy!"

Tôi mở túi nhỏ ra, bên trong là bánh quy nhỏ đã nướng chín, tôi đối với điện thoại đưa ra nghi vấn: "Cậu tặng bánh cho tớ là có ý gì?"

"Haiz, nói cậu ngốc cậu còn không thừa nhận, đây là món quà nhỏ của《 Phá 》đó~ Cảm ơn những người đã ủng hộ anh Hạ đây ~ Cảm ơn tiểu đồng bọn đã không rời không bỏ anh Hạ đây ~ Cảm ơn nha ~"

Tôi có thể tưởng tượng được Hạ Tuấn Lâm nói điều này với một nụ cười vui vẻ ở phía bên kia điện thoại, nói lời cảm ơn rồi cậu ấy lại vội vội vàng vàng cúp máy, nói là còn muốn gọi điện hỏi thăm những người được gửi quà khác nữa. Tôi vốn muốn hỏi cậu ấy dạo này thế nào đành phải nuốt lời về, ngượng ngùng nói tạm biệt.

Hoa hồng champagne thật ra rất đẹp, nói khó coi là tôi đùa thôi. Tôi cúi đầu ngửi mùi thơm của hoa hồng, bánh quy bên cạnh đã nguội rồi nhưng vẫn ăn được, tôi lấy một miếng bánh ăn thử, không khỏi tặc lưỡi thật sự là ngọt muốn chết. Quả nhiên là tác phong của Hạ Tuấn Lâm vẫn trước sau như một, cậu ấy rất thích ăn ngọt, ngay cả cháo trắng cũng phải bỏ thêm đường mới ăn. Tôi lại ngồi nghĩ vẩn vơ, nhớ về rất nhiều chuyện thú vị khi còn bé rồi cười ngốc.

Hạ Tuấn Lâm thật đáng yêu , cậu ấy xứng đáng nhận được sự yêu thương từ mọi người, ví dụ như Mã Gia Kỳ mà cậu ấy thích.

Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là vốn cho rằng hai người Mã Gia Kỳ và Hạ Tuấn Lâm sẽ thuận lý thành chương đến với nhau, kết quả không ngờ là vào một buổi chiều khi lướt trên vòng bạn bè thì nhìn thấy tin Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm cùng nhau về Trịnh Châu.

Hạ Tuấn Lâm cách hơn nửa thành phố tới tìm tôi ăn đồ nướng, sắc trời hoàn toàn chuyển tối. Hai chúng tôi ngồi ở phố ăn vặt ngoài khu đại học, mở một đống bia ngồi trên băng ghế nhỏ chờ rau hẹ, thịt bò, chân gà, râu mực chín.

Hạ Tuấn Lâm không biết từ khi nào đã học uống rượu, vẫn là phóng khoáng một lần uống cạn chén, cậu ấy nhẹ giọng tâm sự với tôi: "...... Anh ấy diễn một bộ phim, yêu một người. Mã Gia Kỳ trời sinh như sống trong bộ phim vậy, anh ấy là Giản Kỳ, là Hướng Hoành, là Tam Vô."

Là nhân vật trong《 Cuộc Sống Thứ Hai 》và trong《 Niệm Niệm 》, tôi nghe người khác nói Mã Gia Kỳ của Đại học T trở nên nổi tiếng trên trường vì hai bộ phim này, không sinh viên Đại học T nào là không biết về người đã chết Giản Kỳ, về Hướng Hoành giảo hoạt đáng yêu và Tam Vô hoạt bát linh động. Rõ ràng cùng một người diễn nhưng là ba tính cách hoàn toàn khác biệt, đó là lý do tại sao Mã Gia Kỳ ngồi vững vị trí chủ tịch câu lạc bộ phim.

"Cho nên anh ấy trong 《 Cuộc Sống Thứ Hai 》 dây dưa với Đào Đào, lại trong 《 Niệm Niệm 》chia trái tim làm hai nửa, một nửa cho Lâm Thuyết, một nửa cho Đường Tân."

Tôi không nhịn được cắt đoạn Hạ Tuấn Lâm: "Đào Đào là Lý Thiên Trạch trường mấy cậu diễn à? Tớ có nghe qua chuyện của mấy người họ rồi."

Hạ Tuấn Lâm gõ gõ mặt bàn rồi lại vuốt vuốt nắp chai bia: "Thiên Trạch là dừng tổn hại đúng lúc thôi, người cũ không nhất định sẽ được cứu. Cậu ấy không thèm quấy rầy mấy kẻ mất trí, yêu nhau thì thế nào, cuối cùng vẫn là một núi không thể có hai hổ."*

Cậu ấy ngước mắt lên nhìn tôi cười trêu tức.

Ngưu Lang Chức Nữ.

"Hơn nữa người anh ấy thích là Đường Tân, là người trong bộ phim chứ không phải bản thân Hạ Tuấn Lâm tớ. Châm chọc chính là, tớ thích chính là Mã Gia Kỳ, là bản thân anh ấy, không phải Tam Vô cái gì cũng không có cái gì cũng chẳng phải."

Hạ Tuấn Lâm trầm mặc một hồi, lại mở miệng: "Tớ không phải là Hạ Kha Kha, cũng không phải là Đường Tân, tớ không phải là người chỉ ghi lại câu chuyện của người khác, tớ cũng muốn có câu chuyện của riêng mình."

Tôi hiểu ý của cậu ấy, lại càng tò mò một chuyện khác: "Vậy Đinh Trình Hâm thì sao? Anh ấy không biết sao?"

Hạ Tuấn Lâm lại cười: "Biết chứ, đương nhiên là biết, xứng đôi vừa lứa kẻ điên cùng kẻ điên."

"Bọn họ chính là cùng một kiểu người."

"Trần Tỉ Đạt không phải Đạt Tây, cậu ta chỉ là con heo biết hoa ngôn xảo ngữ, Đinh Trình Hâm đã sớm nhận ra được thiết lập nhân vật của cậu ta sắp lộ, nếu không thì làm sao anh ấy nỡ tỉnh mộng. Anh ấy thế mà vì cậu ta nhận một gáo nước lạnh."

Tôi hỏi cậu ấy: "Vậy cậu còn ăn rau mùi không?"

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, vứt nắp chai xuống đất.

"Tớ từ trước đến nay đều không ăn rau mùi."

Cũng khá tốt.




*Sau phim thì Kỳ Trạch ngày càng nổi, nhưng fan cp hơi nữ tính hóa Trạch rồi thêm vụ lộ tin nhắn nên công ty xé cp, chia cắt 2 người. Chi tiết có thể vào đây https://www.facebook.com/coupdefoudre1204

________________________________________________

Tôi không lo lắng Hạ Tuấn Lâm sẽ đau buồn, dù sao bên cạnh cậu ấy trước giờ đều không thiếu người theo đuổi. Sau ngày đó trên núi trở về, Lưu Diệu Văn so với cậu ấy nhỏ hơn một lớp đã phát động một cuộc tấn công dữ dội thẳng vào Hạ Tuấn Lâm. Chiếm chỗ tốt ở thư viện, bữa sáng nóng hổi vào sáng sớm, tặng trà sữa tùy thời điểm và mỗi ngày sáng tối hỏi thăm. Lưu Diệu Văn với dũng khí của tuổi trẻ lao thẳng vào thế giới của Hạ Tuấn Lâm đến cạnh cậu ấy.

"Hạ Tuấn Lâm, anh muốn đi công viên giải trí không? Họ mới mở nhà ma đó, có vẻ rất được, anh muốn đi không? Em mua vé rồi, cuối tuần mình đi đi." Lưu Diệu Văn vẫy vẫy tấm vé trong tay, cười với Hạ Tuấn Lâm đưa ra lời mời.

Hạ Tuấn Lâm nở nụ cười: "Không cần đâu, em chơi đi, anh sợ đi nhà ma."

Người đến chơi với cậu ấy đang ngồi đối diện uống trà hoa quả là tôi đây thiếu chút nữa không nhịn được cười thành tiếng, Hạ Tuấn Lâm là người nhát gan nhất thế giới, cậu ấy chưa bao giờ đến công viên giải trí lần thứ hai sau chuyện hồi nhỏ. Lần duy nhất là trên thuyền hải tặc khóc lớn đòi xuống, mẹ cậu ấy mua cho mấy món đồ chơi cậu ấy thích mới dỗ được, người thì vẫn thút tha thút thít vương mấy giọt nước mắt. Đứa trẻ này không phải muốn nhảy vào hố boom chứ? Còn rủ Hạ Tuấn Lâm đi nhà ma?

"Anh có lúc...... gan có xíu à, nhưng không sao cả! Gan em cũng không lớn!"

"Chúng mình cùng đi rồi sẽ tốt thôi!"

Có lẽ do lúc ấy Lưu Diệu Văn cười quá đáng yêu nên Hạ Tuấn Lâm liền ma xui quỷ khiến đồng ý cùng em ấy đi hẹn hò. Hạ Tuấn Lâm trở về kể lại cho tôi cả quá trình, nói rằng họ cuối cùng vẫn không đi công viên giả trí, Lưu Diệu Văn dẫn cậu ấy đi xem một rừng hoa anh đào. Tháng tư hoa anh đào đã sớm tàn, Lưu Diệu Văn lại đưa Hạ Tuấn Lâm rẽ trái rẽ phải đến một thung lũng nhỏ, anh đào nơi đó đang rực rỡ nở rộ.

"Hạ Tuấn Lâm anh xem, anh đào nở muộn cũng rất đẹp."

Hạ Tuấn Lâm không trả lời em ấy, ngơ ngác ngắm thế giới màu hồng này, cánh hoa anh đào bay lả lướt trong gió, đột nhiên khiến cậu ấy không nói nên lời.

Anh đào nở muộn cũng rất đẹp, nhưng tháng tư không nên là thời điểm anh đào nở rộ.

Giống như sau khi bị tổn thương bởi Mã Gia Kỳ xuất hiện một Lưu Diệu Văn, hết lần này tới lần khác gặp Hạ Tuấn Lâm vào không đúng thời điểm.

Họ giống như chuyến đi đến công viên giải trí mà họ chưa từng vào vậy, khả năng lớn sẽ bỏ qua, mà một khi đã lỡ, Hạ Tuấn Lâm sẽ không bao giờ lại vì một nụ cười rạng rỡ của ai kia mà gật đầu đồng ý với một lời mời phù phiếm.

Phù phiếm.

Những bông hoa anh đào nở quá muộn vào tháng tư là một bi kịch lớn.

Họ đã ngầm cắt liên lạc với nhau sau khi trở lại trường học, mấy tháng sau Lưu Diệu Văn chấp nhận theo sự sắp xếp của gia đình đi du học, Hạ Tuấn Lâm cũng hoàn toàn cắt đứt liên hệ với em ấy, trở nên ngày càng trầm mặc, càng thêm kiệm lời, cả ngày chỉ đến thẳng ba điểm studio_ thư viện_ ký túc xá.

Ngày qua ngày trôi đi nhẹ nhàng như trộm mất thời gian của chúng tôi vậy, tôi rời xa mái trường bước vào xã hội, tìm một công việc hành chính, miễn miễn cưỡng cưỡng nuôi sống mình trong thành phố lớn, thỉnh thoảng cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền. Hạ Tuấn Lâm ở lại trường học làm trợ giảng, nhờ sức mạnh chuyên môn và tài năng xuất sắc lại thêm ngoại hình tuấn tú cùng tính cách thú vị, rất nhanh liền trở thành giáo viên trẻ được yêu thích nhất trong trường. Tôi cũng hùa theo những người bạn của cậu ấy sửa lại xưng hô trêu ghẹo gọi một tiếng thầy Tiểu Hạ.

Thầy Tiểu Hạ ở trường học thường giao lưu cùng đàn anh chung ngành của cậu ấy, đàn anh tên là Trương Chân Nguyên, anh ấy cũng trưng bày tác phẩm《 Quang Ảnh 》 của mình trong triển lãm của thầy hướng dẫn cùng với tác phẩm《 Phá 》của Hạ Tuấn Lâm. Phong cách vẽ tranh của anh cũng tương tự như vẻ bề ngoài của anh ấy vậy: tinh tế và nhẹ nhàng, có thể nhìn ra là một người đàn ông dịu dàng và dễ nói chuyện. Hạ Tuấn Lâm thật nghịch ngợm khi đi cùng anh ấy, một người lắm mồm thường khiến cho người tốt tính như Trương Chân Nguyên tức giận đến mức không mở miệng ra được, trêu đến mức Trương Chân Nguyên cũng bùng nổ. Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ thực sự tức giận với Hạ Tuấn Lâm, qua một lúc liền dịu lại, dùng từ bao dung cũng không thể miêu tả hết được, không bằng nói thành cưng chiều.

Tôi nghĩ rằng cuộc đời của tôi và Hạ Tuấn Lâm sẽ bình bình đạm đạm như vậy mà trôi qua, Hạ Tuấn Lâm sẽ cùng người thích cậu ấy là đàn anh Trương Chân Nguyên kết hôn rồi trải qua một đời bình dị nhưng hạnh phúc, mà tôi có lẽ không lâu sau đó cũng sẽ thành gia, vì củi gạo dầu muối mà tiếp tục bôn ba. Trương Chân Nguyên vốn chuẩn bị thổ lộ vào tối đó, tôi cùng Hạ Tuấn Lâm đang ngồi trong KTV ăn hoa quả, ai cũng không ngờ tới cậu ấy sẽ đến.

Khi Nghiêm Hạo Tường xuất hiện trong phòng KTV thì miếng dưa hấu được xiên trong tay Hạ Tuấn Lâm liền rơi xuống đất, Đinh Trình Hâm đứng lên nghênh đón cậu ấy, cười nói giới thiệu với mọi người.

"Đây là...... em trai của bạn tôi, là bạn bè cả, mới từ Canada về, chuẩn bị tự mình mở công ty, mọi người có thể đến giúp đỡ chút, chăm sóc một chút."

Bầu không khí đông cứng khi cậu ấy đến trước mặt Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm nhịn không được cười lạnh ra tiếng, Nghiêm Hạo Tường không biết vì sao hiện ra vẻ mặt thất vọng. Tôi gần như nghẹt thở rồi, càng tuyệt hơn là Đinh Trình Hâm không biết chuyện lúc trước của họ, còn tưởng hai người họ ít tuổi nhút nhát, trêu ghẹo: "Sao vậy? Nhìn thấy trai đẹp không vui sao?"

Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu lên cười nói: "Em thấy được một người... không quen biết, không nhận ra."

Nếu như giọng của cậu ấy không run, mắt không đỏ, tôi cũng sẽ tưởng rằng cậu ấy không nhận ra được.

Nói thật, tôi thực sự không nghĩ rằng Hạ Tuấn Lâm vẫn còn thích Nghiêm Hạo Tường.

Không, phải nói là tôi không nghĩ rằng cậu ấy sẽ thích Nghiêm Hạo Tường lâu như vậy, có lẽ cậu ấy chưa bao giờ quên đi sự rung động thời cao trung.

Nghiêm Hạo Tường kéo tay Hạ Tuấn Lâm xông ra khỏi phòng, Trương Chân Nguyên không biết xảy ra chuyện gì, lập tức đứng lên muốn đi theo ra ngoài, tôi ngăn anh ấy lại, tự mình theo họ ra ngoài. Hạ Tuấn Lâm bị Nghiêm Hạo Tường kéo vào một phòng trống khác, tôi đứng ngoài cửa, nghe giọng cậu ấy dần dần trở lên nghẹn ngào.

"Nghiêm Hạo Tường cậu có phải có bệnh hay không! Cậu quay về làm gì, cậu kéo tôi ra ngoài làm gì?"

Khác với giọng nói trầm ấm của chàng trai trong trí nhớ của tôi, thanh âm vang lên bây giờ càng từ tính càng ổn trọng hơn: "Lâm Lâm em nghe tôi nói ——"

"Con mẹ nó cậu đừng gọi tôi là Lâm Lâm! Đừng làm tôi buồn nôn!"

Nghiêm Hạo Tường cũng bị kích động: "Hạ Tuấn Lâm em nghe tôi nói được không! Tôi chính là có bệnh! Không có bệnh ai trở về tìm em, không có bệnh ai thích em nhiều năm như vậy!"

Hạ Tuấn Lâm có vẻ ngơ đi rồi, hạ giọng không biết nói câu gì, Nghiêm Hạo Tường dịu giọng: "Tôi vì sao lại lừa em, tôi không có lý do đi lừa em, Lâm Lâm, em tin tôi."

"Lâm Lâm, tôi còn nợ em một bình sữa bò, một túi quýt, một hộp chocolate, hai cây kem, một gói bánh đậu xanh. Tổng cộng ba mươi tám tệ bốn hào một xu, còn có, tôi còn nợ em viên kẹo thứ ba."

"Em có thể cho tôi một cơ hội, để tôi trả lại em được không?"

Hạ Tuấn Lâm dường như bật khóc rồi, Nghiêm Hạo Tường chân tay luống cuống nhưng cũng rất nhanh ôm lấy cậu ấy, tiếng khóc của cậu ấy run rẩy bất lực nhưng được cái ôm của Nghiêm Hạo Tường chôn chặt, nỗi buồn xa cách hơn bảy năm tất cả như dồn lại tạo thành thanh âm khổ sở bị xé rách xóa nhòa, chỉ để lại giờ khắc này niềm hân hoan và may mắn vốn mất đi nay đã trở lại.

Hạ Tuấn Lâm thật may mắn.

Dòng người vội vã bước qua cuộc đời của cậu ấy, lưu lại vô số dấu chân, hết lần này đến lần khác lại vô ý đánh nát bông tường vi kiều diễm mỏng manh ấy, đánh vỡ mảnh trăng trong lòng cậu ấy, cùm cụp, vỡ vụn tan tành, ghép lại những mảnh vụn cũng không sao vẹn tròn được nữa. Không ai vì cậu ấy mà dừng bước, sẵn sàng vì cậu ấy mà dọn dẹp đống đổ nát này, đạn đã lên nòng bắn trúng đài hoa, cánh hoa đỏ thẫm phấp phơ trong không trung, chìm dần rồi vùi lấp trong đống phế tích. Cho cậu ấy hi vọng rồi lại phá vỡ hi vọng của cậu ấy hết lần này tới lần khác, mỗi lần đều là lúc này có người muốn xông vào thế giới của cậu ấy. Trái tim thủy tinh trong lần đầu bị nhào nặn đã trở nên thủng trăm ngàn lỗ, pha lê biến thành nước mắt, mỗi khi từng người từng người rời đi lại lặng lẽ rơi xuống.

Bọn họ khiến cậu ấy trở thành Hạ Tuấn Lâm của hiện tại.

Cậu ấy chưa bao giờ muốn những viên bi thủy tinh, pháo hoa, súng nước hay hoa anh đào nở muộn trong thung lũng. Cậu ấy chính là muốn đối với cậu ấy thiên vị trắng trợn, muốn đối với cậu ấy vô điều kiện đầu hàng, cậu ấy muốn rung động ngay trong khoảng khắc.

Nghiêm Hạo Tường là người tạo khoảng khắc đó, kết quả bất tri bất giác kéo dài bảy năm rung động.

May mà người thứ nhất thật sự tạo thành tổn thương với cậu ấy vẫn vô cùng yêu thương tường vi, mong muốn bù đắp, quanh đi quẩn lại sau bảy năm lại trở về bên cạnh cậu ấy, ôm lấy những cánh hoa đỏ rơi, từng chút từng chút một lần nữa chắp vá chúng lại. Dùng ánh trăng khép lại miệng vết thương của cậu ấy, rồi dùng yêu thương khâu lại tất cả ngăn cách.

Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường về bên nhau, yêu lại từ đầu.

Họ chung tay trở lại phòng phô trương trước mặt mọi người, Trương Chân Nguyên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra ném bó hoa hồng đã chuẩn bị sẵn vào thùng rác, sợi dây chuyền trong túi cũng bị nhét vào chỗ sâu nhất. Tôi đột nhiên cảm thấy buồn thay anh ấy và những người khác, ký ức tràn về như thuỷ triều, nhấn chìm cả người tôi.

Kim giây với kim phút nhanh chóng đảo ngược lùi một cách có trật tự, kim đồng hồ một vòng lại một vòng quay tròn, tích ta tích tắc thời gian quay lại, nét mực dần nhạt màu, biển dâng lên rồi lại hạ xuống, bình minh rồi hoàng hôn, trăng sáng lại mờ....

Ánh mắt Trương Chân Nguyên nhìn về phía cậu ấy từ cô đơn chuyển thành cưng chiều rồi thân thiện và cuối cùng là bình thản, anh giơ tay lên cùng tôi lần đầu gặp mặt chào hỏi: "Xin chào, anh là Trương Chân Nguyên."

Ngày đó Lưu Diệu Văn thêm Wechat của tôi, trong câu chữ của em ấy chất chứa nỗi khổ não, hỏi tôi Hạ Tuấn Lâm thích gì nhất, nỗ lực do thám. Tôi gõ bàn phím hỏi em ấy thích Hạ Tuấn Lâm ở điểm nào, qua hồi lâu em ấy mới nhắn trở về một dòng chính là thích thôi, sau khi tôi truy hỏi mới ấp úng nói "Gu ăn mặc của anh ấy rất đẹp."

Năm tháng tiếp tục trở lại vòng tay tôi, ban đêm lướt vòng bạn bè vô tình phát hiện Mã Gia Kỳ lâu rồi không onl bình luận một câu dưới bài đăng của Hạ Tuấn Lâm, cậu ấy không biết lấy cảm giác tự hào từ đâu mà thổi phồng bó hồng champage trong ảnh: "Hạ của chúng ta đúng là nhà sáng tạo lãng mạn mà."

Pháo hoa qua đi là đêm tối đen tuyền cùng sắc khối ngột ngạt, Nghiêm Hạo Tường dưới gốc hoè gai buông Hạ Tuấn Lâm trong ngực ra rồi đưa mắt nhìn cậu ấy lên lầu, Hạ Tuấn Lâm mệt đến mức dính gối liền ngủ, không hề hay biết người con trai nào đấy đã đứng dưới gốc hoè gai khóc thầm một đêm, cuối cùng rạng sáng mới quay người rời đi.

Sau cùng tôi trở lại bên người Ngao Tử Dật, người đã mỉm cười và tạm biệt tôi trước dưới gốc hòe trước tòa nhà Shiba khi tôi mười ba tuổi.

"...... Anh thích Hạ Tuấn Lâm sao?" Tôi không kiềm được hỏi anh ấy.

Anh ấy sửng sốt một chút, sau đó lại cười vô tri nói: "Hạ Tuấn Lâm à, Hạ Tuấn Lâm chỉ là em trai."

Tôi gật gật đầu, Ngao Tử Dật ôm tôi: "Hẹn gặp lại, Alexandernovsky Tiểu Đậu Phộng."

"Hẹn gặp lại, Alexandernovsky Bắp Ngô tiên sinh."

Ngao Tử Dật lấy hành lý và lên xe buýt số 101 rời khỏi tòa nhà Shiba. Sơn Thành địa thế hiểm yếu, đôi khi nơi trông có vẻ bằng phẳng nhưng khi đi ra ngoài thực tế lại cao hơn cả chục tầng so với mực nước biển, sẽ rất khó khăn cho những người rời khỏi lầu Shiba để quay lại. Những viên bi thủy tinh của Ngao Tử Dật sẽ không còn từ trong túi rơi vào lòng bàn tay Hạ Tuấn Lâm nữa.

Hạ Tuấn Lâm là một đứa trẻ rất thích quấn quít người yêu của mình, đây là một sự thật mà tôi đã quan sát được với tư cách là một người bạn thân trong mười năm của cậu ấy, và thêm một sự thật nữa là Hạ Tuấn Lâm xứng đáng nhận được sự yêu thương từ mọi người.

Từ nhỏ tôi đã cùng ba mẹ rời quê hương đi về phương Nam, buộc phải tiếp nhận thời tiết ẩm ướt và nóng nực ở Quảng Đông, không quen uống trà thảo mộc dần dần có thể nắm mũi một ngụm buồn bực uống hết, bỏ ra tám năm nghe hiểu tiếng Quảng Đông rồi cũng dần trôi chảy, lại đi ngược về xuôi tới Sơn Thành. Ngày đầu khi khó nhọc kéo vali đẩy cổng lớn lầu Shiba, lúc tôi thở hồng hộc thì một giọng sữa lanh lảnh và trẻ thơ của đứa bé vang lên trong trí nhớ của tôi. Bé trai mặc chiếc áo sơ mi trắng nhỏ ngay ngắn đứng dưới tàng cây hoè ôm bóng cười rạng rỡ với tôi, cùng tôi lúc ấy đầu đầy mồ hôi, vô cùng chật vật lại thêm dáng vẻ ngại ngùng im lặng tạo thành sự tương phản rất lớn.

"Xin chào, tớ là Hạ Tuấn Lâm, mọi người đều gọi tớ là Tiểu Lâm Đang."

"Xin chào, tớ là Tống Á Hiên."

Hạ Tuấn Lâm không biết, tôi cũng góp diễn trong hai bộ phim thời đại học của cậu ấy, chỉ là chưa từng đề cập qua.

Tôi là Tống Huyền, người không bao giờ chung khung hình với Hạ Kha Kha trong 《 Cuộc Sống Thứ Hai 》

Tôi là tiểu Lâm Thuyết, người chưa từng quen biết Đường Tân trong 《 Niệm Niệm 》

Tôi và Hạ Tuấn Lâm cùng nhau lớn lên tại lầu Shiba, nhưng là Tống Á Hiên không có may mắn lưu lại vết tích gì trên đường tình của cậu ấy.

Xin chào, Hạ Tuấn Lâm, tớ là Tống Á Hiên.

Mười ba tuổi liền mua một chiếc nhẫn rồi giấu trong quần jean gần mười mấy năm, lớp sơn bạc kém chất lượng bong tróc khiến chiếc nhẫn trở nên xấu xí, nhưng tôi không nỡ ném đi và lại càng không nỡ lấy ra tặng cậu ấy.

Đó là tình yêu mà tôi đã ấp ủ hơn mười năm, chảy xuôi toàn bộ lầu Shiba, không ngừng lớn lên.

Đêm ngày 14 tháng 6 tôi mở điện thoại xem tin nhắn chưa đọc, câu chữ của Hạ Tuấn Lâm để lộ ra hạnh phúc cùng vui vẻ: "Hiên Nhi, tớ sắp kết hôn rồi! Nghiêm Hạo Tường vừa mới cầu hôn tớ!"

Cậu ấy rất ít khi gọi tôi là Hiên Nhi, vẫn là thường xuyên gọi cả đệm tên, chỉ khi rất rất vui vẻ mới như vậy. Tôi đáp lại nhắn chúc mừng, trong giây lát cậu ấy đã gửi một khuôn mặt cười song cũng không nhắn thêm dòng nào nữa, có lẽ là đang cùng vị hôn phu của cậu ấy cùng nhau trải qua một đêm vui vẻ.

Tôi không có lý do gì để không vui cho cậu ấy, nhưng cũng không có lý do gì để không buồn vì bản thân mình. Tôi bước vào bếp và rót cho mình một ly rượu đầy đá, mang ra ngồi trên ghế sofa ở phòng khách nhìn đồng hồ treo tường tích tắc trôi đi. Dưới cái nhìn chăm chú của tôi, kim giây di chuyển hướng lên trên, kim phút luôn lệch một chút cuối cùng cũng trùng với kim giờ và biến thành một đường thẳng, như thể nó đã cắt toàn bộ bề mặt thủy tinh vậy, một đường cắt ngọt gọn gàng. Tôi nâng chiếc ly trên tay lên và một hơi cạn sạch Tequila bên trong, không dư thừa một giọt nào, ngắm nhìn ánh sáng từ đèn chùm xuyên qua chiếc ly đã cạn chiết xạ ra bóng dáng trống rỗng của mình.

Cầu nguyện vào ngày 15 tháng 6 khi đồng hồ điểm 0 giờ 0 phút 1 giây, trong biển người ích kỷ vội vàng qua lại này sẽ tựa như tôi yêu Hạ Tuấn Lâm nhất vậy.

Trong lòng thầm nói.

Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tân hôn hạnh phúc, tương lai hạnh phúc, ngày ngày cũng phải hạnh phúc.

Xin chào Hạ Tuấn Lâm, tạm biệt Hạ Tuấn Lâm.

Xin chào Tiểu Lâm Đang, tạm biệt Tiểu Lâm Đang.

Tạm biệt.

Tôi liếm giọt rượu cuối cùng trên khóe miệng, cầm điện thoại lên làm mới vòng bạn bè, không ngoài dự đoán nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm không kịp chờ đợi đăng lên bức ảnh bó hồng đỏ tươi rực rỡ, còn có chiếc nhẫn bạch kim được đeo trên ngón tay trắng nõn tinh tế của cậu cùng một người khác mười ngón đan chặt, dòng cap cũng rất ngắn, cũng rất khó hiểu xong trong câu chữ đều lộ ra hạnh phúc cùng vui vẻ.

"Tìm được rồi, viên kẹo thứ ba."

Tôi không khỏi xùy một tiếng, cũng không phải do trong lòng ghen tỵ người kia có thể nắm tay cậu ấy rồi lại được cậu vô điều kiện tha thứ, vô điều kiện yêu thương. Chỉ là cảm thấy Nghiêm Hạo Tường cuối cùng vẫn là không hiểu rõ Hạ Tuấn Lâm.

Làm sao lại là hoa hồng chứ, làm sao có thể là hoa hồng chứ? Rực rỡ tầm thường, mục rữa đến điểm giới hạn của mị tục.

Em rõ ràng là bông tường vi nở sau cơn mưa tháng ba.



HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro