All_news [ jack ] [ 17.10.2010 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cổ hủ hay anh "bệnh hoạn"?

Tôi cổ hủ hay anh bệnh hoạn?

Anh khiến tôi thất vọng và bẽ bàng quá (Ảnh minh họa)

Đang yêu nhau mà anh ta đã bị "bệnh" như thế thì khi lấy nhau rồi, anh ấy sẽ thế nào đây?

Hằng ngày tôi vẫn thường vào chuyện mục Tâm sự để đọc những bài tâm sự của mọi người. Và qua những bài viết ấy, tôi cảm nhận được mỗi người có một nỗi đau riêng mà không phải bất kì ai cũng dễ dàng chia sẻ và thông cảm được với họ.

Tôi cũng vậy, tôi cũng có nỗi khổ tâm riêng mà không thể dễ dàng chia sẻ được cùng với những người thân, bạn bè của mình... Vì thế mà tôi viết những dòng tâm sự này để mong nhận được những lời khuyên chân thành từ những độc giả của chuyên mục.

Tôi và anh ấy yêu nhau được gần 2 năm thì anh ấy phải sang Nhật 3 năm công tác và tiếp tục việc học. Chúng tôi dự tính sau 3 năm anh về thì hai đứa sẽ làm đám cưới. Anh bận bịu với công việc và học tập bên ấy thì tôi bên này cũng sẽ cố gắng vun đắp tài chính để sau này hai vợ chồng có ít vốn liếng.

Anh ấy không quá đẹp trai, không quá tài giỏi nhưng anh rất tốt bụng và điều quan trọng hơn nữa là anh yêu tôi, luôn lo lắng, chăm sóc cho tôi rất chu đáo. Suốt hai năm bên nhau, tôi cảm nhận được tình yêu thương anh dành cho tôi... nhưng tôi không thể biết được mình yêu anh như thế nào? Và đó có thực sự là một tình yêu chân thành hay không nữa...bởi tôi không bao giờ có những cảm xúc nhớ nhung da diết, chờ đợi hay hồi hộp mong anh đến... Thậm chí, tôi còn thích đi chơi với những người bạn của mình hơn đi chơi với anh, còn anh thì ngược lại, ngoài tôi ra, anh chẳng bao giờ quan tâm đến ai nữa.

Tôi cổ hủ hay anh bệnh hoạn?

Vì anh là một người con trai quá tốt nên tôi không muốn để mất đi một người như anh (Ảnh minh họa)

Những lần ở nhà một mình, tôi rất sợ anh đến nên mỗi lần như vậy, tôi đều bảo anh "Em đang đi chơi với bạn" để anh không qua. Vì tôi sợ, khi chỉ có hai đứa ở nhà, anh sẽ "năn nỉ" tôi như những lần anh năn nỉ vào khách sạn cùng anh.

Chúng tôi đã ba lần vào khách sạn cùng nhau nhưng cả ba lần ấy, chúng tôi đều chưa quan hệ tình dục với nhau mà chỉ có những vuốt ve, âu yếm ở ngoài mà thôi. Cứ mỗi lần muốn gần gũi, anh ấy lại năn nỉ, nài ép để tôi vào cùng... và tôi cũng muốn thử xem anh có giữ đúng lời hứa "Sẽ không làm chuyện ấy" với tôi hay không. Và sau ba lần ấy, tôi đã dứt khoát không vào khách sạn cùng anh, không đi chơi xa chỉ có hai đứa để anh có cớ "qua đêm" với tôi... và khi tôi khảng khái chối từ thì anh dường như cũng đã nguôi không đòi hỏi nữa.

Chúng tôi cũng đã vài lần chia tay nhau nhưng không thành. Có lẽ, vì anh là một người con trai quá tốt nên tôi không muốn để mất một người như anh... Nhưng không hiểu tại sao, càng ngày tôi càng thấy tình yêu của chúng tôi giả dối quá. Dường như những cảm xúc giận hờn, yêu thương, nhớ nhung, ghen tuông... rất ít tồn tại trong tôi, trái lại, tôi chỉ thấy anh như một thói quen trong cuộc sống của mình.

Chủ nhật tới, tôi muốn cho anh xuống để gặp mẹ và bàn chuyện trăm năm của hai đứa... nhưng vì cuộc nói chuyện với anh tối hôm qua khiến tôi không muốn có cuộc nói chuyện người lớn với anh nữa.

Hôm qua, khi tôi đã đi chơi với bọn bạn về nhưng khi anh hỏi "Em đã về chưa?" thì tôi nói dối anh là "Em chưa về". Anh năm nỉ tôi về với anh... và còn hỏi tôi "Em có nhớ anh không?"... tôi chưa kịp trả lời thì anh đã nói: "Hãy về đây và 'yêu' anh đi!". Tôi thật sự bàng hoàng khi người yêu của mình lại có thể nói với tôi như vậy? Chẳng nhẽ anh ấy bệnh hoạn đến như vậy sao? Tôi không thể tin nổi người tôi yêu thương và tôn sùng bao nhiêu năm qua lại có thể khiến tôi thất vọng và bẽ bàng như thế?

Tôi cổ hủ hay anh bệnh hoạn?

Tôi không thích anh ấy cư xử với tôi như vậy... (Ảnh minh họa)

Anh yêu cầu tôi chát sex để anh "tự xuất tinh". Chẳng nhẽ... những câu nói yêu thương của tôi có thể khiến anh thỏa mãn như vậy sao? Khi anh nói "Anh nhớ em không chịu nổi nữa rồi"... thì tôi cảm thấy nổi cả da gà với những câu nói "gợi dục" ấy. Đang yêu nhau mà anh ta đã bị "bệnh" như thế thì khi lấy nhau rồi, anh ấy sẽ thế nào đây? Phải chăng anh đang có vấn đề gì về tâm lý?

Đấy không phải là lần đầu tiên anh đề nghị tôi một cách suồng sã như vậy... mà trước đây, mấy lần hai đứa gần gũi, anh còn yêu cầu tôi quan hệ bằng miệng nữa. Tôi không đồng ý thì anh lại thanh minh: "Chẳng qua em quá lạc hậu... chứ anh thấy mấy chuyện đó là bình thường.". Với anh là bình thường... nhưng với tôi, những việc đó thật là kinh khủng!

Tôi cảm thấy mỗi lần gặp nhau, anh nhất định phải được ôm hay âu yếm tôi, anh mới thoải mái. Không bao giờ anh gặp tôi chỉ để nói chuyện hay chia sẻ về công việc hay cuộc sống. Phải chăng anh đến với tôi chỉ vì sex? Tôi không thích anh ấy cư xử với tôi như vậy... và mỗi lần gặp anh ấy, tôi đều cảm thấy rất căng thẳng.

Theo các bạn, tôi có nên chấm dứt mối tình này không? Liệu anh ấy bị lệch lạc giới tính hay có vấn đề gì về tâm lý không?... Hay do tôi quá cổ hủ và lạc hậu trong cách sống, chuyện tình yêu của mình? Thật sự, tôi rất mong nhận được sự giúp đỡ, chia sẻ của mọi người... hiện tại, tôi đang rất bối rối.

Vân Hoàng (Theo 24h)

Yêu anh - chàng trai sát gái

Yêu anh - chàng trai sát gái

Dù biết anh nổi tiếng sát gái... nhưng tôi vẫn không thể kìm lòng trước những câu nói mật ngọt của anh (Ảnh minh họa)

Anh là một người nước ngoài làm việc cùng công ty tôi... Và tôi cũng được biết anh là một tay chơi có tiếng với những cuộc tình chớp nhoáng với những người con gái Việt Nam.

Khi trái tim tôi đã ngủ yên sau khi bị người yêu phụ tình thì anh xuất hiện. Thực ra trước đó hơn một năm tôi và anh làm cùng công ty nhưng tôi không hề để ý đến anh. Tôi chỉ biết đến anh là người nước ngoài nổi tiếng với các cuộc chơi và lúc đó anh đang yêu một cô gái Việt Nam khác.

Ngay sau khi chia tay mối tình đầu, tôi không đi chơi đâu, ngày nào cũng đi ngủ từ 20h tối. Tôi vùi đầu vào công việc và ngủ suốt nên gia đình ai cũng rất lo lắng cho tôi. Ở cái tuổi 26, tôi cũng cần có bạn trai để lập gia đình và đôi khi, tôi cảm thấy mình rất cô đơn... nhưng dường như tôi không cảm thấy rung động với bất cứ người con trai nào.

Rồi một hôm anh rủ tôi đi chơi, tôi đã rất ngạc nhiên vì sao anh rủ tôi đi chơi vì tôi không biết tiếng Trung... và tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại đồng ý đi chơi cùng anh? Chúng tôi đi chơi rất vui vừa nói tiếng Việt, vừa nói tiếng Anh nên nhiều lúc cả hai đều phá lên cười, rồi đột nhiên anh ôm và hôn tôi rồi nói: "Em làm bạn gái anh nhé". Lần đầu tiên tôi hôn mà không có bất cứ một cảm giác gì... và tôi đẩy anh ra, giận dữ và bắt anh đưa tôi về.

Yêu anh - chàng trai sát gái

Anh là người đàn ông từng trải nên tâm lý con gái anh rất hiểu (Ảnh minh họa)

Sau hôm đó, tôi không hề nghĩ lại đến chuyện ấy nữa. Nhưng mấy hôm sau anh lại nhắn tin và bảo anh rất thích tôi. Tôi đã nói với anh rất nhiều, tôi và anh quá khác nhau vì anh là người Đài Loan, tôi là người Việt Nam, hơn nữa tôi không biết tiếng Trung Quốc. Nếu tôi và anh yêu nhau thì sẽ không có tương lai. Hơn nữa, anh nổi tiếng sát gái nên nếu yêu nhau, anh sẽ làm tôi khóc rất nhiều. Và tôi cũng biết anh sẽ không ở Việt Nam lâu mà sẽ trở về Đài Loan trong thời gian sớm nhất. Nhưng lúc đó anh đã nói rằng: "Rất nhiều người Đài Loan lấy người Việt Nam, tại sao chúng ta lại không thể? Không ai biết trước được tương lai như thế nào, anh chỉ biết bây giờ anh muốn gì và anh cố gắng đạt nó...".

Anh là người đàn ông từng trải nên tâm lý con gái anh rất hiểu. Anh biết làm tôi vui mọi lúc, chỉ cần tôi nói tôi khó chịu, tôi buồn là ngay lập tức anh sẽ đến với tôi, chia sẻ với tôi và làm cho tôi cười rất nhiều. Có lúc tôi hỏi anh đang làm gì, anh đã nói rằng "Nếu nói dối thì anh không làm gì nhưng nói thật là anh đang rất nhớ em". Và lúc đó tôi hiểu, tôi đã đã có trái tim của anh, chỉ cần tôi không online là anh sẽ hỏi han xem tôi làm gì, đi đâu và có sao không? Và một đứa con gái yếu đuối như tôi đã xiêu lòng trước những cử chỉ quan tâm của anh. Cũng vì những quan tâm, yêu thương ấy mà tôi đã nhận lời yêu anh.

Trong thời gian ấy, anh có về nước một tuần nhưng anh không hề liên lạc với tôi, dù anh biết được trong tuần ấy là sinh nhật tôi. Và tôi hiểu, mình không hề quan trọng với anh, anh chỉ cần tôi để khỏi cô đơn khi làm việc ở Việt Nam mà thôi.

Tôi và anh yêu nhau được 4 tháng thì tôi được biết anh chuẩn bị về nước. Tôi đã hỏi anh "Anh chuẩn bị về nước sao anh không nói với em?". Anh đã nói rằng: "Anh về nhưng anh sẽ sang Việt Nam làm nữa, chắc chắn anh sẽ sang. Anh rất quý trọng những thời gian được ở bên em". Anh có 1 đề nghị: Về Đài Loan anh sẽ gọi cho em khi có thời gian, anh sẽ đưa em một ít tiền để cuộc sống của em tốt hơn, chúng ta có thể sẽ có con nhưng không cưới, em sẽ đồng ý chứ?". Những lời nói của anh như bóp nghẹt trái tim tôi. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tôi đã khóc rất nhiều...

Yêu anh - chàng trai sát gái

Anh ra đi... để lại trong tôi một vết thương lòng quá lớn (Ảnh minh họa)

Sau đó tôi hỏi lại anh thì anh dường như đã quên những gì đã nói với tôi, cũng như những lời mật ngọt mà trước đây anh đã nói. Dường như anh chỉ biết nói mà không biết nghĩ, anh chưa bao giờ đặt mình vào vị trí tôi để hiểu cho tôi, hay tại vì tôi và anh không hiểu nhau về ngôn ngữ và phong tục tập quán của nhau? Tôi đau khổ, yêu anh tôi không thể nói với ai, giờ bị anh đối xử tệ tôi cũng chỉ biết giữ yên trong lòng, khóc trong lòng.

Tôi nói với anh: Yêu anh là em đã ngốc nghếch còn nếu em đồng ý làm như điều anh nói thì em còn ngốc nghếch hơn". Tôi càng cố quên anh thì càng nhớ và tôi không làm chủ được bản thân tôi đã nhắn tin cho anh nhưng anh không đáp lại. Ngày nào nhìn thấy anh ở nơi làm việc cũng làm cho tim tôi nhói đau. Anh có biết lúc đó tôi toàn phải đi vào nhà vệ sinh để khóc? Nhưng anh vẫn hồn nhiên vô tư cười nói, tôi đã nghĩ... phải chăng anh không có trái tim?

Tôi không giận anh và trách anh mà tôi chỉ giận mình đã không đủ bản lĩnh, biết trước điều này sẽ xảy ra nhưng tôi không làm chủ được con tin mình. Giờ đây biết chỉ còn 15 ngày nữa là anh về hẳn Đài Loan, tôi vừa thấy buồn, vừa vui. Tôi buồn vì tôi đã tin anh nhiều và giờ anh ra đi, để lại trong tôi vết thương lòng, tôi vui vì anh đi rồi tôi sẽ quên được anh và bắt đầu cuộc sống mới.

Tôi mong anh ở nơi xa xôi ấy luôn may mắn và hạnh phúc. Và không biết có khi nào anh nhớ tới tôi dù chỉ là một giây phút thôi?

Vũ Huệ (Theo 24h)

Có lẽ... mình là người đàn bà đẹp!

Có lẽ... mình là người đàn bà đẹp!

Vì anh nói trên tất cả, mình là người đàn bà đẹp cả tâm hồn

Mình viết cái này để tạ lỗi cùng các bạn trai đất Việt. Xin các bạn hiểu cho trong trái tim mình, đàn ông Việt Nam vẫn là chân lý, là ước mơ chẳng bao giờ mình có được. Mình yêu các bạn lắm.

Ngày xưa còn trẻ, mình cũng thỉnh thoảng phải lòng ai đấy... mà không ai thèm hiểu. Những anh A anh B coi mình như em gái, hay người bạn... không bao giờ có ý tưởng đi quá giới hạn. Mình đã chờ mãi, chờ mãi...

Có một lần, cũng có một anh để ý đến mình, chính xác là anh để ý đến giọng đọc thơ trầm bổng của mình (công nhận giọng mình đọc thơ hay thật, thơ chẳng ra gì mà đọc lên lại thấy hay. Thế có tài không!), anh bèn trồng một cây si nhỏ.

Rồi anh bắt đầu chăm cây. Anh dịu dàng sửa lá chỗ này một tý, sửa dáng chỗ kia một tí. Rồi có lẽ chưa ưng ý, anh gọi bạn đến giúp sức.

Tưởng rằng bạn sẽ giúp anh chăm cây. Ai ngờ quân sư quạt mo sau khi nhìn ngắm mình 5 phút, tuôn ra một hồi mất cả hứng, anh vội vã bê cây si đi mất tích, bỏ lại đôi dép da.

Tóm lại, anh bạn này chưa bao giờ nghe giọng mình đọc thơ, nên trần trụi phán rằng: "Trời ơi con gái gì mà mắt thì trố thô lố, mũi thì tẹt dí, gò má cao, quai hàm bạnh, môi thì dầy, tóc thì rối, mặt thì mộc, ai hơi đâu trồng cây si đất này. Cây si đẹp thế, mày để đây nó phí đi. Tao tìm cho mày chỗ đất khác màu mỡ hơn nhiều".

Thất tình một vài năm, mình thấy xung quanh không một bóng đàn ông. Có lẽ mình xấu thật. Mình đã buồn lắm, đã tủi thân nhiều lắm. Làm con gái... chẳng ai muốn xấu.

Để xoa bớt nỗi buồn xấu xí ám ảnh, mình bèn xin đi làm. Vì mình ham tiền, nên chỉ xin vào những công ty có tí ngoại hy vọng thu nhập khá hơn chút đỉnh. Nói trắng ra là mình bắt đầu làm thuê cho các công ty tây. Tuổi còn trẻ, ai cũng muốn thành đạt hơn 1 tí, túi tiền nhiều hơn một tí còn đi hát Ca Dao Ô Kê chống buồn.

Rồi một ngày đẹp trời, chợt thấy quanh mình nhiều vệ tinh, Mắt xanh, mắt nâu, tóc nâu, tóc vàng đủ cả, mà không thấy mắt đen tóc đen. Các xanh nâu vàng thay nhau chăm sóc mình, giữ cửa thang máy cho mình vào, kéo ghế cho mình ngồi, hát cho mình nghe những bài hát từ phương trời xa, nhường áo khoác cho mình bớt lạnh khi đi dạo phố... Bao nhiêu năm chẳng ai thèm ỏ ê, sao lúc ấy mình thấy hạnh phúc thế...quên mất mình xấu xí.

Rồi một ngày, mình nhận lời một tóc nâu mắt xanh sang xứ sở cờ hoa. Cuộc đời mình bỗng nhiên thay đổi. Mình không còn là vịt con xấu xí nữa. Không bao giờ là vịt con xấu xí nữa.

Hôm qua mình thú nhận với một anh đẹp trai là mình chưa bao giờ đẹp cả. Rằng mình đã lớn lên xấu xí, đã vào đời xấu xí, và đã yêu một tình yêu xấu xí.

Với tất cả tài năng hùng biện của businessman, được sinh ra và nuôi dưỡng trong môi trường hùng hồn, anh âu yếm và quyết liệt đọc cho mình một bài diễn thuyết 45 phút, với đủ bằng chứng, dẫn chứng, chủ đề "Linh là người đàn bà đẹp".

Có lẽ... mình là người đàn bà đẹp!

Có lẽ, mình là người đàn bà đẹp thật! (Ảnh minh họa)

Mình vẫn đang cố tiêu hóa bài diễn thuyết ấy. Nó dài lắm, được thuyết cùng với ánh mắt đắm đuối nhìn mình (giờ sống lưng còn run) và bàn tay mạnh nắm chặt tay mình (công nhận bàn tay ấm).

Có lẽ, mình là người đàn bà đẹp thật.

Vì anh nói: mình có ánh mắt nhìn của Marilyn Monro (bà này chết lâu rồi, có biết mắt bà ấy nhìn ra sao đâu)

Vì anh nói: mình có đôi môi của Agelina Jolie (mẹ này môi dầy hay hờn)

Vì anh nói: mình có cái mũi của Yoko trước khi sửa (giời ơi mũi tẹt châu Á điển hình)

Vì anh nói: mình có gò má của Julia Robert (gò má cao sát chồng đấy, các bà Việt Nam bảo thế)

Vì anh nói: mình có quai hàm của Paris Hilton (quai hàm gì bạnh ra như đàn ông)

Vì anh nói: mái tóc mình sẫm mầu mà không quá đen (bà nội mình bào mình tóc đỏ như lông bò)

Vì anh nói: trên tất cả những người đàn bà đẹp ấy, mình còn có nụ cười lúm đồng tiền ngày xưa mẹ mình dành dụm.

Vì anh nói: mình còn có dáng đi điển hình dịu dàng của con gái Hà Nội (cái này phải xem xét lại, vì đôi guốc mình đi gõ tiếng điếc tai bạn đồng nghiệp Michael. Ông nội mình mà sống lại nghe cháu gái gõ guốc thế là chết với ông)

Vì anh nói anh biết thế vì anh đi nhiều lắm, thậm chí đã từng uống bia Tiger ở Hà nội.

Nhưng thật tâm, mình đang muốn tin, đang tin...

Thế nên mình đành tạ lỗi với các đấng mày râu Việt Nam, mình không thể quay về được nữa. Mình sợ sự mổ xẻ bình phẩm từng milimet khuôn mặt như cây si còi năm xưa, mình sợ không còn ai nhường áo khoác ấm cho mình khi dạo phố. Mình sợ một ngày tỉnh giấc, thấy lại mình xấu xí, đi qua đời xấu xí, yêu tình yêu xấu xí...

Lỗi tại mình yếu đuối...

Theo Tiền Phong

Em buông tay đây anh à!

Em buông tay đây anh à!

Tạm biệt anh, chúc anh hạnh phúc... (Ảnh minh họa)

Có phải anh muốn nói là "anh quay lại với bạn gái cũ và chúng ta hãy thôi phải không?"...

Chắc chắn là như thế phải không? Em cảm nhận được, gì cũng được thôi. Anh thích đi? Uhm thì anh cứ đi đi, em không giữ, em quá mệt mỏi rồi, có quá nhiều chuyện xảy ra với em rồi. Em thật sự đã hết sức rồi. Gì cũng được, em không muốn nhìn thấy anh nữa, ba tuần qua, em đã tập quên anh, em đã làm được, em không cần anh nữa. Anh cứ đi đi, sự cô đơn của em, con người em, anh không thể hiểu hết được đâu. Những gì em trải qua, đang trải qua, anh không thể hiểu được đâu.

Em buông tay đây, em chấp nhận buông tay, vì em biết anh không hề thích em, ánh mắt anh nhìn đã nói lên điều đó. Cuộc sống của em đã có quá nhiều phức tạp rồi, em không muốn nó phức tạp lên nữa. Em muốn sống đơn giản, đơn giản theo cách em đang cố nghĩ rằng nó như thế. Anh đang trả nợ cho em phải không? Anh không cần làm thế đâu, chúng ta chẳng ai nợ ai cả. Em không trách anh đâu anh à! Sao lại trách anh chứ, vì anh cũng có lý do riêng của mình, cũng có nỗi khổ tâm riêng phải không anh? Em hiểu mà, em hiểu hết.

Ngay từ đầu anh đến với em, em đã cảm nhận được rằng tình cảm của anh dành cho em không phải là tình yêu, đơn thuần chỉ là thích. Ánh mắt anh nhìn em, buồn cười thật khi nhìn vào đó em không hề thấy "tình cảm" của anh! Là do anh khó hiểu quá hay do là em hời hợt quá đây? Có thể cuộc sống của anh có quá nhiều bộn bề suy nghĩ, anh cần một ai đó bên cạnh xoa dịu những tháng ngày mệt mỏi này thôi. Rồi em, kẻ đi lạc trong lòng anh, đã tìm được đường về nhà rồi đấy thôi. Em về rồi anh à...

Em buông tay đây anh à!

Em buông tay đây anh à, buông tay thật sự... (Ảnh minh họa)

Cô ấy là người tốt, cô ấy hơn em mọi thứ, cô ấy yêu anh hơn em, cô ấy yêu anh thật. Em cảm nhận được hết anh à. Chuyện nghiêm túc anh sắp nói với em vào Chủ nhật tới này có phải là thế không hả anh? Sẽ là những lời giải thích, rồi những câu nói của anh về tình cảm của mình, những câu nói chân thật đến nỗi nó sẽ là những nhát dao đâm thẳng vào tim em, sẽ là những câu xin lỗi, rồi thì cảm ơn, rồi thì xin tha thứ, rồi sẽ là gì nữa đây, là nước mắt của em, là sự im lặng của anh? Là gì cũng được cả, nhưng em chắc một điều rằng em sẽ không khóc, em sẽ không hỏi gì cả, vì lý do thì cả ty tỷ thứ, hỏi thì đến bao giờ trả lời hết chứ; rồi em sẽ im lặng, chỉ "ừa" một câu rất nhẹ, cười một cái thật hiền, rồi em sẽ quay bước đi...

Nếu chuyện này làm tổn thương em, xin anh đừng gặp em, em quá mệt mỏi rồi anh à, em sợ em sẽ khóc mất, mà điều đó là điều em không hề muốn. Em sẽ chấp nhận buông tay vì em biết nhiệt từ bàn tay em không thế làm anh ấm lên được. Nhưng anh ơi em lạ quá, em lại sợ cơ đấy, sợ anh sẽ nói ra điều đó thật. Ba tuần xa nhau, anh không hề liên lạc với em, anh còn ẩn của nick yahoo với em cơ mà. Em đã tập quên, tập quên anh ở nơi quá yên ả, em không làm gì, đầu óc em không bận rộn, em chỉ thơ thẩn quẩn quanh trong xó nhà và từng ngày chờ đợi tin nhắn của anh, rồi lại thất vọng. Trước khi đi ngủ dặn lòng hôm nay đã quên được một ít, và không muốn nghĩ đến anh nữa. Nhưng lúc này đây em lại không đủ can đảm hỏi thật anh? Em sợ!

Cuộc sống vẫn thế mà đúng không? Còn con người chỉ là những kẻ hành khất đi tìm cho mình chút tình lực để sống. Khi nguồn lực không đủ, phải đi tìm nguồn khác, chúng ta cũng chỉ những kẻ lữ hành đi lướt qua đời nhau. Điều em hối hận nhất là em không thể giúp gì được anh khi chúng ta bên nhau, sâu tận trong tim em, em vẫn mong em có thể chia sẻ với anh những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Nhưng chưa kịp làm thì đã...

Em buông tay đây anh à, buông tay thật sự. Anh là một mảnh kí ức nữa trong đời em, thêm một mảnh kí ức đau buồn em tìm được trên cuộc hành trình một mình này. Tạm biệt anh, chúc anh hạnh phúc!

[email protected] (Theo 24h)

Ám ảnh một kiếp trai bao

Ám ảnh một kiếp trai bao

Đến bây giờ cháu vẫn sống như một con công đực trong cái lồng của chị ấy (Ảnh minh họa)

Cháu cũng không thể sống như một gã điếm đực trong vòng vàng son giả tạo. Cháu không biết nhiều chữ nhưng cháu cũng biết nhục...

Cảm giác lạnh người khi đọc lá thư này. Tôi cảm thấy dường như Sài Gòn quá chật hẹp. Lá thư viết vội, sai chính tả và nhiều từ địa phương. Nhưng tôi cảm giác chàng trai trong lá thư này đang phải hàng ngày sống trong một nỗi sợ hãi đến tột cùng. Cậu không để lại địa chỉ cụ thể, lá thư được gửi đến tòa soạn qua đường thư tay. Tôi rất muốn cậu đọc lá thư này và hãy đến tòa soạn. Tôi nghĩ tôi sẽ giúp được cậu điều gì đó. Hãy can đảm lên, chàng trai nhé!

Các cô chú kính mến!

Cháu vô tình đọc được tờ báo, có trang "Góc khuất đời người". Cháu có thấy tâm sự của một người mẹ đau đớn khi đứa con gái duy nhất bỏ nhà ra đi vì ghét cha dượng. Cháu cảm thấy đồng cảm ghê ghớm. Cháu cảm thấy cũng thương người mẹ đó. Vì có cái gì đó rất giống với mẹ cháu. Nhưng cháu rất ghét phải sống với một người mà mình không yêu quý. Với cháu, trường hợp của cháu thì hơi khác. Nhưng cháu phải sống trong những nỗi buồn chán không dứt về cuộc sống khi người đàn ông đó xuất hiện. Đến giờ thì cháu tháy cháu hơi ích kỷ khi nghĩ rằng mình phải chia sẻ tình yêu của mẹ với người khác. Nhưng khi đó cháu thực sự muốn đuổi ông ấy đi. Cháu đã đánh nhau với ông ấy và ông ấy đã quẳng cháu xuống ao. Đêm đó cháu đã lên kế hoạch giết ông ấy. Ngày đó cháu mới 16 tuổi, cháu nghĩ mọi thứ đơn giản, chỉ cần cầm con dao đâm vào ngực cho máu phun trào lên như trong phim là xong. Cháu còn nghĩ, ông đã ném tôi xuống ao thì tôi cũng sẽ ném ông xuống ao. Đêm đó cháu mài con dao thái rau lợn thật bén và ngồi âm ỉ trong mùng, đợi giờ thực hiện. Nhưng rồi cháu ngủ quên mất. Vì mệt mỏi. Đến hôm sau thì con dao đó mẹ cháu mang đi làm đồng và bỏ quên mất. Thế là cháu đã không thực hiện được kế hoạch giết ông ta. Cháu bèn nghĩ cách khác, cháu muốn cho thuốc sâu vào rượu ông ấy uống mỗi tối. Nhưng cháu lại không có tiền mua thuốc trừ sâu. Cháu lại thôi. Cái ý định giết cha dượng cứ luẩn quẩn trong đầu suốt một tuần. Bây giờ nghĩ lại chắc mắc cười quá đi mất. Sao ngày đó cháu nghĩ có thể giết được người nhỉ? Có lẽ hồi đó cháu hay xem phim Hồng Kông nên nghĩ mạng người rất rẻ. Bây giờ thì cháu biết sợ rồi. Chỉ là hồi đó cháu ghét ông ấy đến mức nghĩ, nếu có cháu thì không nên có ông ấy.

Chuyện của cháu không chỉ là như vậy. Bữa đó cháu đang đun nước cho mẹ tắm thì ông ấy nhậu xỉn đi lẹt xẹt qua, bất ngờ vấp tay phải vung nồi làm nước đổ xối xả vào người. Ông ấy bị bỏng chân. Và cháu đứng đó tần ngần, không biết phải làm gì. Có thể nói sự việc diễn ra quá nhanh làm cháu không thể kiểm soát được và cháu không biết xử lý như thế nào. Khi cháu định thần lại và giờ tay kéo ông ấy ra, thì ông ấy gầm lên: "Mày lui ra. Mày muốn giết tao mà. Ôi, bà vào xem con bà, nó muốn giết tôi". Cháu cảm thấy uất ức và đầy sợ hãi. Mẹ cháu chạy từ ngoài vào nhìn cháu trăn trối. Rồi bà tát thẳng vào mặt cháu. Bà không cho cháu thanh minh. Ông ta thì gào khóc thảm thiết. Đến hôm sau thì cháu thấy ông ấy nói với mẹ cháu: "Tôi phải cho nó vào tù. Nó muốn giết tôi từ lâu rồi mà". Cháu thấy mẹ cháu quỳ mọp dưới chân ông ấy: "Tôi xin mình, tôi mong mình tha cho nó. Hãy để linh hồn cha nó được yên". Cháu nói với mẹ cháu: "Con có ý định giết ông ấy, nhưng là từ trước. Còn lần này thì chỉ là vì ông ấy tự lao vào". Ông đấy gào lên: "Cút ngay. Đồ phản phúc. Tao nuôi mày bao nhiêu năm, đến giờ mày đối xử với tao như quân thù. Tao không muốn nhìn mày nữa".Cháu phẫn uất bỏ đi. Vậy mà cháu vào đây cũng đã được gần 2 năm.

Ám ảnh một kiếp trai bao

Nhiều lần cháu muốn ngất xỉu sau khi thỏa mãn ham muốn của chị ấy (Ảnh minh họa)

Cháu bắt xe vào Sài Gòn, bắt đầu cuộc sống của một đứa lưu lạc. Mẹ cháu không dám giữ cháu. Vì lúc đó cháu điên máu và ông ta thì vẫn có ý định bắt cháu đi tù. Cháu vào Sài Gòn và xin làm bảo vệ cho một công ty vệ sỹ. Nhưng sau một tuần cháu đã bị đuổi việc vì mệt mỏi quá, ngủ quên, bị sếp bắt gặp. Cháu lại đi lang thang trên đường và cuối cùng cháu xin vào làm nhân viên cho một của hàng quần áo. Lúc đó cháu được nhận vào thì có tới 6 người cùng bán hàng và làm bảo vệ. Cháu nghĩ là chị chủ quán muốn thuê cháu trông xe máy. Nhưng chị ấy nói, chị ấy muốn cháu làm nhân viên bán hàng vì cháu rất đẹp trai. Lúc đó cháu mới nhìn vào gương và thấy mình ngờ ngệch những cũng không quá tệ. Chị ấy bắt đầu hướng dẫn cháu những kỹ năng bán hàng và cách làm sao để kiếm được nhiều tiền nhất. Chị ấy nói nếu làm chăm chỉ cháu sẽ được thường. Và chị ấy cho cháu ở lại của hàng luôn vì cháu không có tiền thuê nhà. Cháu thấy mình quá may mắn.

Cháu bắt đầu làm việc chăm chỉ và nghĩ mình sẽ dành dụm tiền mua một chiếc xe mấy để đi làm. Khi bắt đầu quen với việc bán hàng thì cháu bắt đầu có nhu cầu về hình thức. Cháu nhìn những người mua quần áo hàng triệu đồng và ngưỡng mộ. Có những người đàn ông đẹp và giàu. Có những người đàn bà mua cả chục cái váy cùng một lúc. Cháu thấy mình thật thảm hại. Nhưng với cháu, có được miếng ăn là đã hạnh phúc lắm rồi. Ở cửa hàng, cháu nhận được một lời đề nghị từ bà bán cà phê phía đối diện. Sau nhiều lần suy nghĩ cháu đã đồng ý thực hiện công việc đó. Mỗi tuần cháu sẽ tìm cách lấy một món đồ đem cho bà ấy bán. Thường thì với giá rất rẻ. Chỉ bằng nửa giá gốc, nên nhu cầu mua những món đồ ăn cắp là rất lớn. Cháu nhận ra rằng, kiếm tiền bằng cách này nhàn nhã hơn nhiều. Cháu giấu tiền trong cái gối nằm ở cửa hàng. Và cháu không hề thấy có ai hỏi chuyện cửa hàng mất đồ. Vì lượng hàng quá lớn và phải hết tháng mới kiểm tra một lần. Việc nhầm lẫn hay mất cắp đồ do khách gian là chuyện bình thường. Cháu đã quen với chuyện đó.

Cho đến một ngày chị chủ quán lôi xềnh xệch bà bán cà phê và chiếc áo ngực hàng hiệu vào cửa hàng, gọi cháu ra để đối chứng. Cháu cảm thấy mình đã phạm một sai lầm lớn. Cháu khuỵu xuống vì sợ hãi. Cháu không muốn mất việc và bây giờ cháu không biết phải làm sao. Chị chủ cửa hàng lôi cháu vào phòng riêng, tát cháu và nói như ra lệnh: "Muốn sống hay muốn chết?". Cháu ôm lấy chân chị, van xin chị tha thứ. Chị nâng cháu dậy và nói: "Hãy yêu tôi đi" và cháu đã thành đàn ông như thế.

Đến bây giờ cháu vẫn sống như một con công đực trong cái lồng của chị ấy. Nhưng cháu đã không còn hứng thú với điều đó. Cháu cảm thấy hoảng sợ vì nhiều lần cháu muốn ngất xỉu sau khi thỏa mãn ham muốn của chị ấy. Chị ấy là một người mạnh mẽ và nhu cầu yêu đương rất cao. Chị ấy nói với cháu, tất cả những gì chị ấy có được đều là mồ hôi nước mắt. Nếu ai lấy đi cái gì từ đó thì cũng sẽ phải trả bằng mồ hôi và nước mắt. Cháu nói với chị ấy, cho cháu thời gian để cháu kiếm tiền trả chị ấy. Rồi cháu sẽ ra đi. Cháu không yêu chị ấy. Cháu cũng không thể sống như một gã điếm đực trong vòng vàng son giả tạo. Cháu không biết nhiều chữ nhưng cháu cũng biết nhục, cô chú à.

Ám ảnh một kiếp trai bao

Đến lúc này, cháu tự nghĩ, nếu ngay từ đầu cháu sống tình cảm hơn với cha dượng của mình, có thể cháu đã không phải bỏ nhà đi... (Ảnh minh họa)

Ngày hôm qua, sau khi thỏa mãn dục vọng xong, chị ấy chuẩn bị đi đón con và về làm người vợ ngoan hiền với chồng. Cháu hỏi chị ấy, tại sao chị lại sống như vậy? Chị ấy cười man dại rồi nói, vì tôi có quyền được hưởng những gì tôi đã bị mất. Cháu nói, cháu sẽ bỏ đi. Chị ấy nói, không thể nào thoát được khỏi Sài Gòn này nếu chị ấy không đồng ý. Chị ấy chơi với rất nhiều giang hồ. Và nếu cháu trái lời chị ấy, cháu sẽ không còn đường về thăm mẹ.

Đến lúc này, cháu tự nghĩ, nếu ngay từ đầu cháu sống tình cảm hơn với cha dượng của mình, có thể cháu đã không phải bỏ nhà đi. Và sẽ không có bi kịch hiện tại. Cháu đang mệt mỏi và bế tắc. Cháu không biết gì về thế giới bên ngoài cửa hàng. Cháu sở dĩ đọc được báo của các cô chú là nhờ ông trông xe tại đây. Mỗi sáng thứ năm ông ấy mua một tờ báo và trong lúc ông ấy nghỉ trưa cháu tranh thủ đọc. Cháu chẳng biết tâm sự chuyện của mình với ai cả. Cháu đang rơi vào hố sâu của bế tắc. Cháu đã sai rồi phải không các cô chú?

Cháu phải làm gì bây giờ?

Theo Cảnh sát toàn cầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro