All_News [jack]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗi niềm gái xấu

Nỗi niềm gái xấu

Có lẽ mình xấu thật... (Ảnh minh họa)

Thất tình một vài năm, mình thấy xung quanh không một bóng đàn ông. Có lẽ mình xấu thật. Mình đã buồn lắm, đã tủi thân nhiều lắm. Làm con gái... chẳng ai muốn xấu.

Mình viết cái này để tạ lỗi cùng các bạn trai đất Việt. Xin các bạn hiểu cho trong trái tim mình, đàn ông Việt Nam vẫn là chân lý, là ước mơ chẳng bao giờ mình có được. Mình yêu các bạn lắm.

Ngày xưa còn trẻ, mình cũng thỉnh thoảng phải lòng ai đấy... mà không ai thèm hiểu. Những anh A anh B coi mình như em gái, hay người bạn... không bao giờ có ý tưởng đi quá giới hạn. Mình đã chờ mãi, chờ mãi...

Có một lần, cũng có một anh để ý đến mình, chính xác là anh để ý đến giọng đọc thơ trầm bổng của mình (công nhận giọng mình đọc thơ hay thật, thơ chẳng ra gì mà đọc lên lại thấy hay. Thế có tài không!), anh bèn trồng một cây si nhỏ.

Rồi anh bắt đầu chăm cây. Anh dịu dàng sửa lá chỗ này một tý, sửa dáng chỗ kia một tí. Rồi có lẽ chưa ưng ý, anh gọi bạn đến giúp sức.

Tưởng rằng bạn sẽ giúp anh chăm cây. Ai ngờ quân sư quạt mo sau khi nhìn ngắm mình 5 phút, tuôn ra một hồi mất cả hứng, anh vội vã bê cây si đi mất tích, bỏ lại đôi dép da.

Tóm lại, anh bạn này chưa bao giờ nghe giọng mình đọc thơ, nên trần trụi phán rằng: "Trời ơi con gái gì mà mắt thì trố thô lố, mũi thì tẹt dí, gò má cao, quai hàm bạnh, môi thì dầy, tóc thì rối, mặt thì mộc, ai hơi đâu trồng cây si đất này. Cây si đẹp thế, mày để đây nó phí đi. Tao tìm cho mày chỗ đất khác màu mỡ hơn nhiều".

Thất tình một vài năm, mình thấy xung quanh không một bóng đàn ông. Có lẽ mình xấu thật. Mình đã buồn lắm, đã tủi thân nhiều lắm. Làm con gái... chẳng ai muốn xấu.

Để xoa bớt nỗi buồn xấu xí ám ảnh, mình bèn xin đi làm. Vì mình ham tiền, nên chỉ xin vào những công ty có tí ngoại hy vọng thu nhập khá hơn chút đỉnh. Nói trắng ra là mình bắt đầu làm thuê cho các công ty tây. Tuổi còn trẻ, ai cũng muốn thành đạt hơn 1 tí, túi tiền nhiều hơn một tí còn đi hát Karaoke chống buồn.

Rồi một ngày đẹp trời, chợt thấy quanh mình nhiều vệ tinh, Mắt xanh, mắt nâu, tóc nâu, tóc vàng đủ cả, mà không thấy mắt đen tóc đen. Các xanh nâu vàng thay nhau chăm sóc mình, giữ cửa thang máy cho mình vào, kéo ghế cho mình ngồi, hát cho mình nghe những bài hát từ phương trời xa, nhường áo khoác cho mình bớt lạnh khi đi dạo phố... Bao nhiêu năm chẳng ai thèm ỏ ê, sao lúc ấy mình thấy hạnh phúc thế... quên mất mình xấu xí.

Rồi một ngày, mình nhận lời một tóc nâu mắt xanh sang xứ sở cờ hoa. Cuộc đời mình bỗng nhiên thay đổi. Mình không còn là vịt con xấu xí nữa. Không bao giờ là vịt con xấu xí nữa.

Nỗi niềm gái xấu

Mình sợ một ngày tỉnh giấc, thấy lại mình xấu xí... (Ảnh minh họa)

Hôm qua mình thú nhận với một anh đẹp trai là mình chưa bao giờ đẹp cả. Rằng mình đã lớn lên xấu xí, đã vào đời xấu xí, và đã yêu một tình yêu xấu xí.

Với tất cả tài năng hùng biện của businessman, được sinh ra và nuôi dưỡng trong môi trường hùng hồn, anh âu yếm và quyết liệt đọc cho mình một bài diễn thuyết 45 phút, với đủ bằng chứng, dẫn chứng, chủ đề "Linh là người đàn bà đẹp".

Mình vẫn đang cố tiêu hóa bài diễn thuyết ấy. Nó dài lắm, được thuyết cùng với ánh mắt đắm đuối nhìn mình (giờ sống lưng còn run) và bàn tay mạnh nắm chặt tay mình (công nhận bàn tay ấm).

Có lẽ, mình là người đàn bà đẹp thật.

Vì anh nói: mình có ánh mắt nhìn của Marilyn Monro (bà này chết lâu rồi, có biết mắt bà ấy nhìn ra sao đâu)

Vì anh nói: mình có đôi môi của Agelina Jolie (mẹ này môi dầy hay hờn)

Vì anh nói: mình có cái mũi của Yoko trước khi sửa (giời ơi mũi tẹt châu Á điển hình)

Vì anh nói: mình có gò má của Julia Robert (gò má cao sát chồng đấy, các bà Việt Nam bảo thế)

Vì anh nói: mình có quai hàm của Paris Hilton (quai hàm gì bạnh ra như đàn ông)

Vì anh nói: mái tóc mình sẫm mầu mà không quá đen (bà nội mình bào mình tóc đỏ như lông bò)

Vì anh nói: trên tất cả những người đàn bà đẹp ấy, mình còn có nụ cười lúm đồng tiền ngày xưa mẹ mình dành dụm.

Vì anh nói: mình còn có dáng đi điển hình dịu dàng của con gái Hà Nội (cái này phải xem xét lại, vì đôi guốc mình đi gõ tiếng điếc tai bạn đồng nghiệp Michael. Ông nội mình mà sống lại nghe cháu gái gõ guốc thế là chết với ông)

Vì anh nói anh biết thế vì anh đi nhiều lắm, thậm chí đã từng uống bia Tiger ở Hà Nội.

Nhưng thật tâm, mình đang muốn tin, đang tin...

Thế nên mình đành tạ lỗi với các đấng mày râu Việt Nam, mình không thể quay về được nữa. Mình sợ sự mổ xẻ bình phẩm từng milimet khuôn mặt như cây si còi năm xưa, mình sợ không còn ai nhường áo khoác ấm cho mình khi dạo phố. Mình sợ một ngày tỉnh giấc, thấy lại mình xấu xí, đi qua đời xấu xí, yêu tình yêu xấu xí...

Lỗi tại mình yếu đuối...

Theo Lửa ấm

Tình đầu còn mãi

Tình đầu còn mãi

Bao nhiêu năm... kỉ niệm về mối tình đầu của Nhật và Vi vẫn vẹn nguyên như thế! (Ảnh minh họa

Đám cưới Vi, bạn bè bảo sẽ dành cho Vi một bất ngờ... và điều bất ngờ ấy chính là Nhật.

Nhiều người nói mối tình đầu thường không mấy khi thành công, vì thế Vi vừa mơ mộng trong mối tình học trò với Nhật, vừa lo lắng băn khoăn. Hai lớp chỉ cách nhau có một chiếc cầu thang dù đang miệt mài những năm cuối cấp nhưng mỗi buổi sáng đi học, mỗi giờ ra chơi, mối lúc tan trường, chỉ cần nhìn thấy nhau, cười với nhau đầy ý tứ là những mỏi mệt tan biến hết. Vi và Nhật ôn thi cùng khối D nên hay đi học thêm cùng nhau. Những buổi tối tan học muộn, Nhật thường đạp xe theo Vi, vừa đi vừa trao đổi bài vở, còn khi về đến nhà Vi rồi, hai đứa còn đứng lại một lúc. Vẫn chỉ chuyện học hành thôi, chẳng dám cầm tay, chẳng dám nói lời tình cảm, thế mà nụ cười mỉm mơ màng theo Vi vào tận trong giấc ngủ.

Vi đỗ Đại học Ngoại ngữ, còn Nhật, ngay trong mùa hè ấy đã theo gia đình chuyển sang Đức. Môi trường mới, cùng bạn bè, thầy cô và những năm tháng sinh viên đã giúp Vi nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ Nhật. Nhưng mỗi dịp 14/2, 8/3, 20/10, rồi Noel và nhất là ngày sinh nhật Vi, ngày sinh của Nhật, Vi đều ôm những bông hoa khô, những món quà mà Nhật tặng mình ngày xưa, lòng buồn mênh mang, nước mắt không chảy, nhưng nỗi buồn sâu lắng ấy thì cứ đọng mãi trong lòng Vi. Thời ấy, điện thoại di động và mạng internet chưa phổ biến như bây giờ nên Vi và Nhật chỉ có thể liên lạc bằng thư viết tay. Thời gian qua đi, biết chắc là Nhật khó quay trở về Việt Nam, biết chắc rằng mối tình này chẳng đi về đâu nên thư từ giữa hai người thưa vắng dần. Vi đồng ý đến với một chàng trai khác nhưng những kỉ niệm êm đềm ngọt ngào và mong manh như sương mai với Nhật vẫn chưa hề phai nhạt.

Vi ra trường, làm việc tại một công ty nước ngoài. Đám cưới Vi, bạn bè bảo sẽ dành cho Vi một bất ngờ. Bất ngờ ấy chính là Nhật. Nhật cao lớn đẹp trai mang dáng vẻ phong trần với nụ cười hút hồn bất cứ người con gái nào. Cái nhìn yêu thương của Nhật vẫn ấm áp dành cho Vi nhưng Vi và Nhật đều hiểu rằng, tất cả đã là quá muộn.

Tình đầu còn mãi

Mối tình đầu sẽ còn mãi trong trái tim của họ... (Ảnh minh họa)

Nhật chỉ về Việt Nam vài ngày rồi lại đi. Vi sống hạnh phúc với chồng, thi thoảng có chuyến công tác sang châu Âu đều dành thời gian đến thăm Nhật. Công việc kinh doanh của Nhật thành đạt, bố mẹ Nhật cũng yêu quí Vi như con cái trong nhà. Vi và Nhật cũng có những khoảng thời gian riêng tư bên nhau, nhưng với họ, mãi mãi tình cảm chỉ dừng lại ở những năm tháng học trò đầy thơ mộng.

Ba năm sau khi kết hôn, cuộc sống gia đình Vi bắt đầu có những rạn nứt và ngày càng khó hàn gắn. Qua thư điện tử, qua điện thoại, Nhật chia sẻ với Vi rất nhiều. Không phải là tình yêu nhưng tình cảm giữa họ còn trên cả tình bạn. Ngày Vi kí vào tờ ly hôn do chồng đưa, Vi chống chếnh không biết dựa vào đâu. Nhật đã bỏ dở công việc, từ Đức bay sang Việt Nam chỉ để ngồi với Vi một đêm, cho Vi ngủ ngon trên vai mình.

Khi Vi phần nào lấy lại được thăng bằng, công việc của Nhật chững lại do khủng hoảng toàn cầu. Vi đã tìm mọi cách để Nhật chuyển về Việt Nam, mở công ty mới. Sóng gió trôi qua, lúc Nhật thông báo sẽ lấy vợ cũng là lúc một người đàn ông ngỏ lời tái giá với Vi. "Mới ba mươi tuổi, Vi còn trẻ lắm- Nhật nói Vi - Với người đàn ông mới này, Nhật chắc chắn Vi sẽ được hạnh phúc". Chồng của Vi, vợ của Nhật đều không biết rằng, Vi và Nhật là mối tình đầu của nhau, họ chỉ nghĩ đây là đôi bạn thân, một đôi bạn thân hiếm thấy. Vi và Nhật thấy không cần thiết phải công khai, mối tình đầu sẽ còn mãi trong trái tim của họ.

Theo TTTĐ

Ngoại tình thời @

Ngoại tình thời @

Mỗi cuộc ngoại tình đều có lý do riêng của nó... (Ảnh minh họa)

Từ mạng đến quán cà-phê và từ quán cà-phê đến "nhà nghỉ" là con đường mòn quen thuộc của hầu hết những người đi tìm tình yêu ngoài hôn nhân...

Hơn 10 năm trở lại đây, hai phương tiện kỹ thuật số là Internet và điện thoại di động đi vào đời sống người Việt, mở ra cả một chân trời phiêu lưu kỳ thú và hữu ích với hầu hết những ai thường xuyên sử dụng. Tuy nhiên, nó cũng đưa đến không ít điều phiền phức, nếu một ngày bạn phát hiện người bạn đời thường xuyên lên mạng chia sẻ tâm tình với kẻ thứ ba.

Chị Lợi, 37 tuổi là giáo viên phổ thông cơ sở. Chị lấy anh Kim, cán bộ kỹ thuật một nhà máy cơ khí ở Hà Nội đã gần chục năm, có cậu con trai 5 tuổi khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Chị hài lòng với cuộc sống của mình.

Tính chồng chị ít nói, đi làm thì thôi, về đến nhà cơm nước xong lại loay hoay với các bản vẽ, có hôm đến khuya mới đi ngủ. Cách giải trí mà anh ưa thích nhất gần đây là xem phim chất lượng cao HD. Anh sắm được bộ dàn nghe nhìn với màn hình LCD và bộ loa 5.1 và thường hay đóng kín cửa phòng nghe âm thanh nổi cho đã. Có lần chị tò mò vào xem nhưng toàn phim hành động, đánh đấm huỳnh huỵch, lại không có thuyết minh mà chỉ có phụ đề tiếng Việt, chị đọc không kịp chả hiểu thế nào nên mặc anh xem một mình.

Thế mà khoảng hơn tháng nay, bộ dàn "đem cả rạp hát về nhà" ấy cũng không thấy anh xem nữa nhưng tối đến vẫn ngồi lỳ trong phòng riêng. Đến khuya, chị khẽ hé cửa nhìn vào thấy anh cần mẫm ngồi gõ bàn phím vi tính. Lúc đầu chị nghĩ anh làm báo cáo, nhưng sau hàng chục ngày cứ thấy miệt mài gõ lách tách như thế, chị nghĩ hay là anh viết văn? Một hôm đã quá nửa đêm, chị Lợi nhè nhẹ hé cửa lách người vào không một tiếng động.

Nhìn vào màn hình máy tính chị phát hiện anh đang "chát" với ai đó. Mắt chị bị cận nên nhìn không rõ chữ gì, định ghé vào nhìn sát hơn. Bất ngờ thấy động, anh Kim giật thót người quay ngoắt lại. Bị bắt quả tang, anh ngồi đờ ra đến một phút. Trong khoảnh khắc ấy, chị kịp nhìn thấy những dòng chữ toàn những "anh-em". Anh vớ "con chuột" định thoát ra nhưng không kịp.

Chị Lợi càng tò mò đòi đọc, chồng càng nhất định không cho, hai bên giằng nhau xuýt rơi cái lap-top xuống đất. Chị ức quá chạy về phòng mình nằm úp mặt vào gối khóc tức tưởi. Sau khi xóa sạch mọi dấu vết, anh Kim mới đến bên vợ giải thích rằng làm việc căng thẳng quá, đang "chát" đùa với một con bé ở cơ quan cho thư giãn thì em vào. Chuyện vớ vẩn có gì đâu mà em làm như nghiêm trọng. Những chuyện bắt quả tang chồng hay vợ đang "chát" với người tình trên mạng thường có kịch bản na ná như vậy.

Người đàn ông trong câu chuyện này đang có một gia đình ấm êm hạnh phúc. Nhưng anh đang như người mò mẫm trong đêm đi tìm hạnh phúc. Thứ hạnh phúc hoang tưởng hão huyền. Cứ đà này, chắc chắn họ sẽ không dừng lại ở mức độ chỉ trò chuyện với nhau trên mạng. Từ mạng đến quán cà-phê và từ quán cà-phê đến "nhà nghỉ" là con đường mòn quen thuộc của hầu hết những người đi tìm tình yêu ngoài hôn nhân. Cuộc sống đang yên ổn đứng trước nguy cơ đổ vỡ tan tành.

Cũng có khi chẳng cần máy vi tính cồng kềnh, chỉ một con "dế" xinh xinh bỏ túi đủ làm cầu nối tình cảm giữa họ. Ông Nam là giáo viên về hưu. Tuy đã hơn 60 tuổi nhưng trông vẫn còn phong độ lắm. Từ ngày về nghỉ, ông năng đi thể dục buổi sáng từ sớm tinh mơ. Đi quanh mấy vòng hồ lấm tấm mồ hôi, ngồi ghế đá một lúc cũng thích. Thế rồi một ngày đẹp trời ông gặp người phụ nữ hơn 50 tuổi đi cùng. Mới đầu hỏi chuyện làm quen sau ngồi ghế đá trò chuyện thấy hợp, ngày nào đi tập không gặp nhau thì nhớ. Hai người trao đổi số điện thoại để rủ nhau đi cho vui.

Lạ kỳ là có những chuyện ông Nam không thích nói với vợ nhưng lại nói được với người phụ nữ mới quen này. Chị ta được cái tính vô tư, chồng chết từ lâu nhưng lúc nào cũng yêu đời, nghe những câu chuyện dí dỏm của ông Nam cứ cười như nắc nẻ. Lắm lúc ngồi nhà một mình, ông Nam lại lấy "dế" ra nhắn tin với người bạn thể dục. Ông toàn viết giọng hài hước, cuối câu lại có "he he, hi hi" chả khác gì bọn trẻ.

Ngoại tình thời @

Thời kỹ thuật số, không khó khăn lắm để tìm người tình trên mạng... (Ảnh minh họa)

Một buổi trưa mùa Đông, cơm nước xong, hai vợ chồng nằm cùng giường đắp chung tấm chăn mỏng. Bất ngờ "dế" của ông Nam rung nhẹ. Tưởng vợ ngủ, ông nghiêng người se sẽ mở máy xem tin nhắn. Không ngờ bà vợ vẫn thức ngó qua vai chồng xem ai nhắn tin. Giật mình đánh thót, ông Nam gấp máy đút xuống dưới gối. Chính động tác lộ liễu này như kích thích bà càng tò mò đòi xem bằng được. Thế là hai vợ chồng giằng nhau "con dế". Một đằng quyết giữ chuyện thầm kín. Hai khối quyết tâm va vào nhau khiến chiếc điện thoại mỏng manh rơi xuống đất gãy làm đôi. Vợ chồng giận nhau đến một tuần.

Ông tưởng thế là vứt "con dế" gãy đó đi nên bỏ vào ngăn kéo. Ai ngờ bà đem ra cửa hàng thay cái cáp lại vẫn dùng được. Nhìn dòng tin nhắn hiện lên bà sững người: "Sáng mai đi nhá. Em có một chuyện này rất hay. He he". Nước mắt bà trào ra như không gì ngăn được. Càng nghĩ càng căm. Chẳng lẽ về hưu còn đưa nhau ra tòa. Con cháu nó sẽ nghĩ thế nào?

Tại sao một người đã có vợ, có chồng còn mò mẫm đi đêm tìm tình yêu ngoài gia đình? Phải chăng mỗi người đều có những nhu cầu cảm xúc khác nhau. Khi những nhu cầu ấy được người bạn đời đáp ứng đầy đủ thì người ta hài lòng với cuộc hôn nhân và khó có thể xảy ra ngoại tình. Nhưng nếu những nhu cầu không được đáp ứng và vì nhiều lý do khiến họ không muốn ly hôn thì ngoại tình trở thành lối thoát của họ. Không ít người chỉ quan tâm đến nhu cầu tình dục và cho rằng tất cả những người đi ngoại tình đều là không được thỏa mãn về sinh lý.

Thực ra con người có nhiều nhu cầu và người ta ngoại tình bởi nhiều lý do khác nhau, chứ không phải chỉ có mỗi nhu cầu tình dục. Thời kỹ thuật số, không khó khăn lắm như muốn tìm một người như thế ở trên mạng. Mỗi cuộc ngoại tình đều có lý do riêng của nó. Có người ngoại tình để trả thù bạn đời không chung thủy. Cũng có người coi ngoại tình như một trò giải trí để xua tan mệt mỏi. Vì thế khó có thể đưa ra một giải pháp chung cho mọi cuộc ngoại tình. Tuy nhiên nếu biết rõ nguyên nhân thì dễ ngăn chặn hơn.

Nói chung không phải tất cả những người đi ngoại tình đều có ý định thay đổi hoàn cảnh sống bằng cách xóa bỏ cuộc hôn nhân của họ và kết hôn với người tình. Đa số trường hợp ngoại tình do thiếu hụt trong hôn nhân và người ta đi tìm sự bổ sung. Nói khác đi, gia đình đáp ứng một số nhu cầu và người tình đáp ứng một số nhu cầu khác. Cả hai nguồn ấy bổ sung cho nhau khiến họ hài lòng ở ngã ba tình cảm.

Muốn chấm dứt ngoại tình, người bạn đời phải gồng mình lên đáp ứng những nhu cầu còn thiếu. Trái lại nếu người bạn đời không chấp nhận, đòi ly hôn thì kẻ tình nhân cũng phải gánh được tất cả những nhu cầu mà mọi khi gia đình đáp ứng cho anh ta. Không ít trường hợp, người tình không gánh nổi. Điều đó giải thích vì sao có những người bỏ nhà đến sống hẳn với người tình một thời gian, lại muốn quay về với gia đình. Cũng có những đàn ông lăng nhăng hết cô này đến cô khác nhưng khi vợ không chịu được nữa, đòi ly hôn, anh ta mới chịu thay đổi.

Khi gặp phải một vấn đề nan giải trong cuộc sống, người ta thường rất cần đến kinh nghiệm của những người đi trước. Nhưng trong lĩnh vực ngoại tình "kỹ thuật số", nhiều người không biết tìm những kinh nghiệm ấy ở đâu. Gần như toàn bộ kho kinh nghiệm quý báu của bao nhiều thế hệ trước để lại đều trở thành "bất khả thi" trong thời @. Ngày nay không thể dùng bạo lực giải quyết những vấn đề tình cảm. Chỉ có tình yêu mới chiến thắng được tình yêu. Để ngăn chặn ngoại tình hữu hiệu, không có cách gì tốt hơn là tăng cường sức hấp dẫn vợ chồng.

Theo Hạnh phúc gia đình

Tôi 22... yêu chàng trai 17 tuổi

Tôi 22... yêu chàng trai 17 tuổi

Tại sao mẹ nỡ ngăn cấm tình yêu của chúng tôi? (Ảnh minh họa)

Tôi phải làm sao để giữ được tình yêu của mình khi mẹ anh vẫn một mực phản đối chuyện hai đứa yêu nhau?

Tôi và anh tình cờ biết nhau trong diễn đàn của trường cũ. Tôi hơn anh 5 tuổi và tôi biết với cái khoảng cách ấy là không thể đến với nhau dù nhiều người vẫn bảo rằng tình yêu không quan trọng tuổi tác. Anh cũng bảo thế. Anh đeo đuổi tôi dù tôi đã cố chối từ... ở tôi có một mặc cảm là tôi bị đột biến dẫn đến khiếm thính từ năm 10 tuổi, tôi vẫn nghe được với máy trợ thính sau tai nhưng thực sự tôi rất mặc cảm vì điều đó. Tôi nhận thấy chúng tôi không thể đến được với nhau dù đã suy xét nhiều chiều. Hơn nữa, hoàn cảnh hai người quá khác xa nhau, thế giới của tôi và anh thật sự là khác biệt lớn, về tuổi tác, gia đình hai đứa, lối sống...

Tôi năm nay 22 tuổi, còn anh mới bước sang tuổi 17. Có thể bạn sẽ cho rằng anh ngộ nhận tình cảm với tôi, rằng tình yêu của anh là không thật. Chính tôi cũng có ý nghĩ đó khi suy xét nhưng thật sự, anh ấy yêu tôi rất nhiều với tình cảm chân thành và là một tình yêu thực sự. Đúng là ở tuổi ấy còn nhỏ để yêu, nhưng anh không như bạn cùng lứa...tuy so với tôi là khác biệt lớn... Lý trí cho tôi biết là không thể, thậm chí tôi chối từ, tôi đã phải giằng xé rất nhiều. Thậm chí tôi cho anh biết về sự khiếm thính của tôi để anh bỏ cuộc, tôi giải thích về khoảng cách, sự khó chấp nhận của gia đình anh nơi tôi nhưng anh vẫn đeo đuổi và ở anh tôi cảm nhận một tình yêu chân thành thật sự.

Tôi đồng ý quen anh, quen anh không phải vì xiêu lòng mà là tình cảm tự nhiên nơi tôi vì trước đó anh thích tôi, và tôi cũng thích nhưng thật sự tôi không dám. Tôi nhận thấy là không thể. Nói về gia đình anh thật sự từ những ngày đầu chối từ tôi cũng đã nói rõ với anh, rằng tôi không chấp nhận lao vào một tình yêu không kết quả. Yêu cầu ở mẹ anh quá cao. Tôi hiểu vì anh là con trai một của ba mẹ anh rằng tiêu chí con dâu là không hơn tuổi, không phải là người bắc, có sự nghiệp, hiếu thảo với ông bà, cha mẹ, lo được cho anh, tự lo được cho mình. Suy xét những điều kiện nơi mẹ anh thật sự là cao nhưng không phải ở tôi không thể. Duy một điều là tôi hơn tuổi anh. Tôi biết, có những bậc phụ mẫu không thích con trai mình lấy người hơn tuổi, ý niệm đó hơi bảo thủ và phong kiến. Thêm nữa là địa vị của ba mẹ anh, không quan trọng là môn đăng hộ đối mà chỉ vì tuổi tác.

Tôi 22... yêu chàng trai 17 tuổi

Mẹ anh cấm chúng tôi đến với nhau vì tôi nhiều hơn anh 5 tuổi (Ảnh minh họa)

Quen anh, tôi hiểu phải chịu nhiều tủi nhục và thực sự là tôi đã trải qua trong tám tháng bên nhau. Sáu tháng đầu, tình cảm của chúng tôi rất mặn nồng. Anh lo lắng, yêu thương, chăm sóc cho tôi rất nhiều, riêng tôi không chỉ biết nhận từ anh mà còn cho anh nhiều điều. Tôi động viên anh học tốt, yêu thương, san sẻ với anh những vui buồn cùng những chuyện gia đình , là chỗ dựa tinh thần cho anh rất nhiều và kết quả, sự thăng tiến của anh trong học tập là trái ngọt cho tôi, cho anh và cả mẹ anh. Tôi hài lòng vì điều đó. Chính anh cũng từng nói nếu anh không học tốt, anh sẽ mất cả tương lai và mất cả tôi. Tôi là tất cả những gì cuộc sống của anh.

Tôi biết, khi yêu luôn có những ngôn từ, lời nói lãng mạn, bay bổng... tôi không quan tâm và tin nhiều vào điều đó nhưng không có nghĩa là tôi bỏ ngoài tai. Tôi nhìn anh với những gì anh làm. Yêu anh, tôi chưa bao giờ đòi hỏi gì như các tình yêu bình thường phải có. Tôi chỉ cần những gì làm cho nhau và hiểu những gì dành cho nhau là đủ... không vật chất, không u mê và mù quáng.

Ngày đến với nhau cũng đã giằng xé nhiều và không hề vội vã. Thậm chí khi đã đồng ý quen anh, tôi vẫn do dự, giằng xé nhiều và tôi còn xin anh cho tôi 3 ngày để nghĩ lại, anh cho tôi luôn hẳn một tuần lễ. Những ngày ấy, tôi đã phải suy xét, nhìn nhận lại rất nhiều. Và tôi quyết định khi đã nghĩ thật kĩ, dù thế nào cũng không hối hận. Tôi không hề quyết định sai hay chọn lầm người. Vốn dĩ tình yêu và con người không có lỗi. Con người đâu thể lựa chọn tình yêu mà chính tình yêu lựa chọn chúng ta.

Năm nay anh đang học lớp 12. Tôi hiểu anh phải chịu nhiều áp lực, hơn nữa đây cũng là thời gian quan trọng để anh chuẩn bị cho tương lai của mình... nên tôi cũng chẳng đòi hỏi gì ở anh và hơn nữa, tôi luôn động viên, tạo điều kiện để anh có thể tập trung hơn vào học tập. Ở tuổi anh quả thực chưa thể cho mình một chính kiến và nhìn nhận lúc này... bản thân tôi giờ đây cũng phải tốt nghiệp ra trường. Tôi không hiểu, một người mẹ, tất nhiên luôn mong những điều tốt nhất cho con mình, nhưng quả thật mẹ anh đã quá phong kiến, cứ tính nhắm cái tuổi mà tính và phân tích cho anh hướng theo ý, cái triết lí của bà. Có thể ở góc độ nào đó, những ý phân tích của bà không phải sai tuyệt đối nhưng anh đang học lớp 12, sao bà không nghĩ nỗi khổ của anh bây giờ, những áp lực mà anh phải chịu? Ít ra cũng đợi con mình thi xong, học xong rồi hẵng tìm cách tâm sự với anh... nhưng mẹ anh làm thế khác nào khoác cho con thêm sợi dây trói buộc? Tôi thương anh, thương cho tình yêu hai đứa... Chúng tôi nào có tội tình gì? Phải đâu chúng tôi không yêu nhau nữa, phải đâu chúng tôi nông nỗi, vội vàng...

Tôi cảm thấy hơi bảo thủ trong cái định kiến của mẹ anh khi cứ lặp đi lặp lại với anh giữa bôn bề ngổn ngang rằng "không quen người hơn tuổi", rằng khi anh 30, tôi đã 35; tuổi đó khó sinh con, khó xây dựng gia đình... phải đâu chúng tôi thất học, không có trong tay cái gì mà không thể? Dù tôi đã phân tích với anh, phân tích với anh không phải là níu giữ anh. Tôi không có khái niệm níu giữ khi yêu, bởi con tim yêu ai tự nó biết đường đi.

Tôi 22... yêu chàng trai 17 tuổi

Đừng bao giờ bỏ cuộc khi vẫn còn có thể... (Ảnh minh họa)

Cái tôi muốn nói với anh chỉ để giúp anh nhận ra cái gì đúng và cái gì không đúng. Bởi tôi nhận thấy, phật dạy sống ở đời đã khổ rồi, tại sao con người cứ làm khổ nhau những điều không đáng? Sao không chút khoan dung, không vì nhau một chút để đời bớt khổ, người bớt khổ và sống hạnh phúc hơn?

Anh là cuộc tình thứ hai của tôi. Cuộc đời rất công bằng, chỉ có con người không công bằng với nhau vì những toan tính. Ngày xưa ba mẹ anh là tình đầu và cũng là tình cuối, không có bất kì rào cản hay định kiến nào. Chuyện tình ba mẹ anh quá suôn sẻ. Tôi không biết, liệu có lúc nào đó mẹ anh nghĩ đến điều đó không, sao lại ép oán, ngăn trở tình yêu chúng tôi?

Khi anh ra trường, tôi đã 27 tuổi, còn anh 22. Có lẽ còn quá sớm ở tuổi anh để nghĩ đến hôn nhân. Điều đó không sai. Nhưng đâu phải là không thể? Anh đi làm thêm 2 năm nữa, cũng đủ để anh trải nghiệm môi trường công việc, khi đó tôi đã 29. Có thể bạn cho rằng tôi không tiếc tuổi xuân của mình. Tôi không có ý niệm tuổi xuân, dù tôi luôn trân trọng từng khoảnh khắc của thời gian. Cái tôi tâm niệm ở đời là mình đã làm được gì chứ không phải làm gì ở tuổi nào. Cuộc sống không có gì là muộn màng...

Nhìn lại mình, chặng đường để đi và trải nghiệm không phải là ít để tôi cho mình lối đi đúng. Nhưng giờ đây tôi thật sự tuyệt vọng, anh yêu tôi nhưng không thể cùng tôi bước tiếp con đường. Tôi hiểu, anh đã bị tác động quá lớn từ mẹ anh. Nhất là trong khoảng thời gian này, trước ngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời mình.Thật sự tôi không muốn mất anh nhưng không vì vậy mà tôi cố sức níu kéo. Dù gì thì giữa bộn bề lúc này, anh đã rất khổ tâm rồi, tuổi 17 thật sự là chưa có định kiến đúng đắn cho mình lại bị tác động quá lớn như thế... và những lời nói của anh như xát muối trái tim tôi "không phải là không yêu nhau nữa mà là không có kết quả". Không muốn hay không thể? Điều đó tôi đã nói bởi chính anh mới là người có câu trả lời chính xác nhất vì mọi chuyện còn phụ thuộc vào anh, anh thừa nhận điều đó đúng nhưng anh cho rằng mình không có điều kiện và khả năng...

Tôi hiểu, bởi trong tay anh chưa có gì lúc này. Anh còn phụ thuộc gia đình...Tôi biết với cái khoảng cách tuổi tác ấy là rất khó cho một hạnh phúc nhưng hạnh phúc do mình tạo dựng và hạnh phúc như thế nào còn do mình dù khó khăn. Trên con đường tôi đi cùng anh, chưa bao giờ tôi ngã gục nhưng giờ đây, phải chăng anh đã vấp té và bỏ cuộc? Anh bỏ tôi giữa con đường với những bước chân lẻ loi hay vì bây giờ anh chưa có khả năng để cho mình quyết định?

Những người bạn khuyên tôi lúc này nên chờ đợi, dù sao đây cũng là khoảng thời gian khó cho anh, cho tôi. Phải chăng là một thử thách lớn? Những người bạn hai đứa nói với tôi rất nhiều là khi anh lên Đại Học thời gian sẽ cho anh nghiệm ra nhiều điều, khi đó anh sẽ thay đổi và nếu tình yêu còn thì chắc chắn anh sẽ quay về, thời gian sẽ làm tình cảm lớn dần lên và tùy vào nhận thức mỗi người. Khi đó, anh đủ lý trí để làm được mọi điều mà không phải bị ràng buộc quá nhiều từ gia đình...tôi không biết điều này có khả thi không...thật sự là lúc này tôi đang tuyệt vọng, trong sự tuyệt vọng vì bất lực vẫn còn đâu đó chút hy vọng, chút niềm tin còn sót lại dưới đáy ly... bởi tôi tâm niệm "Đừng bao giờ bỏ cuộc khi vẫn còn có thể".

Nhưng liệu chúng tôi có còn cơ hội để về với nhau nữa không? Tôi rất mong nhận được những chia sẻ từ các bạn độc giả của chuyên mục Tâm sư.

Hoài My (Theo 24h)''

Nỗi đau vì quá yêu

Nỗi đau vì quá yêu

Tôi cũng không hiểu điều gì đang xảy ra với mình... (Ảnh minh họa)

Khi viết những dòng tâm sự này, tôi không sao cầm nổi nước mắt. Mới đây tôi còn là cô gái trong sáng, vô tư biết nhường nào, vậy mà giờ đã ra nông nỗi này. Kỷ niệm chầm chậm trôi về như một cuốn phim...

Một năm trước, trong thời gian bị ốm phải nằm viện, tôi đã quen anh, anh bị tai nạn cũng điều trị ở đó. Tiếp xúc với anh, tôi cảm thấy thực sự vô tư thoải mái, chúng tôi trò chuyện rất tâm đầu ý hợp. Khi ra viện, chia tay anh, tôi có cảm giác rất bâng khuâng.

Một thời gian sau tôi lại nhập viện để điều trị bổ sung, thật ngạc nhiên, anh cũng vào viện để chỉnh xương. Anh rất vui mừng khi nhận ra tôi, thế là chúng tôi một lần nữa lại có thời gian bên nhau. Hết đợt điều trị, phải tạm biệt nhau, cả tôi và anh đều rất buồn, vì không biết có còn gặp lại. Từ đó, anh thường xuyên liên lạc và hẹn tôi đi chơi để có dịp hiểu nhau hơn.

Anh là giáo viên dạy nghề, không đẹp trai nhưng có nhiều ưu điểm khiến tôi mến phục. Dường như trong lòng tôi đã yêu anh, nhưng khi anh ngỏ lời, tôi vẫn hơi bất ngờ và lúng túng: "Liệu có vội quá không anh?"...

Đó là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời tôi, tôi được sống trong vòng tay che chở ấm áp của người đàn ông mà tôi yêu. Chính vì thế mà tôi đã đi quá giới hạn.

Khi phát hiện ra mình có thai, tôi thật sự hoảng hốt. Tôi vừa gọi điện báo tin là anh đến ngay, thấy tôi lo sợ, anh ôm tôi vào lòng an ủi, "đã có anh ở đây rồi".

Nhưng tôi làm sao có thể bình tĩnh được, tôi sợ cứng người khi nghĩ đến lúc gia đình tôi biết chuyện, chắc bố mẹ sẽ không tha thứ cho tôi đâu!

Đầu óc tôi hoang mang, bấn loạn, anh bảo: "Hay là chúng mình cưới nhau đi".

Song tôi làm gì còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện cưới xin, việc đại sự như thế một mình tôi quyết định sao được. Tôi mới 19 tuổi, thậm chí bố mẹ còn chưa biết tôi có người yêu. Thời gian đó, tôi như người mất trí, đầu óc phân tán và rối bời, ngoài nỗi lo sợ về cái thai thì tất cả những chuyện khác đều trở nên vô nghĩa, kể cả tình yêu tôi cũng không quan tâm nữa.

Tôi cảm thấy hoàn toàn mất niềm tin, nhìn cuộc đời chỉ thấy một màu đen tối. Nghĩ đến việc phải đến bệnh viện giải quyết, tôi sợ lắm.

Trong đầu tôi chợt xuất hiện ý nghĩ, bây giờ khi chưa ai nhìn thấy cái bụng bầu của mình, hay là tôi bỏ đi thật xa, tôi sẽ làm việc chăm chỉ để dành dụm chút tiền rồi sinh em bé. Đứa con trong bụng tôi không có tội tình gì, nó không đáng phải chết.

Nỗi đau vì quá yêu

Tôi cảm thấy hoàn toàn mất niềm tin, nhìn cuộc đời chỉ thấy một màu đen tối... (Ảnh minh họa)

Thật sự tôi phải suy tính rất nhiều. Nếu sinh đứa bé ra, tôi sẽ được ở bên con của người tôi yêu, thế cũng là một hạnh phúc rồi. Nhưng nếu đứa trẻ ra đời không có bố chăm sóc, tôi thì một thân một mình, cuộc sống thiếu ổn định thì tương lai con tôi sẽ ra sao?

Trong lúc tôi rối bời thì anh gọi điện giục tôi phải giải quyết sớm, đừng để kéo dài. Vậy là anh cũng đồng tình với việc loại bỏ đứa con và chẳng nói gì tới đám cưới nữa. Tôi chỉ biết khóc, rồi tôi quyết định phá thai.

Ngày đêm tôi cầu xin đứa bé tha thứ cho cha mẹ nó... Hôm đi bệnh viện, tôi gọi cho anh, nhưng anh bảo phải đi làm không đón tôi được - "Hay là để hôm khác, em đừng đi một mình nguy hiểm lắm". Chẳng biết anh nói thật hay nói dối, nhưng tôi vẫn quyết định đi một mình.

Anh gọi điện hỏi thăm và hẹn gặp, nhưng tôi từ chối. Tôi cũng không hiểu điều gì đang xảy ra với mình và tại sao tôi lại thay đổi đến thế.

Ba tháng trôi qua không có anh, trái tim tôi như héo úa. Tôi nhận ra sự thật là tôi không muốn mất anh, bởi tôi quá cô đơn và đã quá yêu anh mất rồi. Nhưng anh thì sao, anh có thực lòng yêu tôi không, anh sẽ dành cho tôi tình cảm nào khi gặp lại?...

Hàng chục câu hỏi và sự hoài nghi xuất hiện trong đầu tôi mà không có câu trả lời. Hàng đêm tôi không ngủ được, nước mắt ướt đẫm gối.

Nhiều lúc nhớ anh vô cùng, hình ảnh anh vẫn in đậm trong trái tim tôi, nhưng tại sao anh không đến, sao anh dễ dàng buông xuôi như vậy? Phải chăng giờ đây tôi chẳng còn chút giá trị gì đối với anh, tôi chỉ như thứ đồ cũ đáng bỏ đi? Đó có phải cái giá mà tôi phải trả?

Có thể tôi đã mất anh thật, nhưng dù thế nào tôi cũng không hận anh. Bây giờ tôi chỉ ước một điều giản dị, mong manh: Anh vẫn nhớ tới tôi và một ngày nào đó anh sẽ đến - và chúng tôi sẽ lại nắm tay nhau...

Theo PNVN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro