Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông cửa gấp gáp reo lên.


Cực kỳ bất ngờ, vậy mà lại là Trương Gia Nguyên.


Kỳ thực, ngoại trừ thỉnh thoảng tới tìm Doãn Hạo Vũ, Cao Khanh Trần gần như không có giao điểm nào với cậu.


Trương Gia Nguyên không vào cửa, cậu nói hai câu, hai câu là đủ.


Cao Khanh Trần nghe xong trợn mắt kinh ngạc, "Sao có thể như vậy?"


"Em cũng cảm thấy quá bất hợp lý, nên đến tìm anh xem có thể nghĩ cách không?"


"Em không nghe nhầm chứ? Thật sự là cậu ấy?"


"Tuyệt đối không sai."


Cao Khanh Trần đứng không vững, "Sao có thể . . . để học sinh khu thực tiễn đi chứ."


Dự án vừa kết thúc, Cao Khanh Trần còn chưa hồi phục trạng thái hoàn toàn, một vòng lo lắng mới lại bắt đầu.


Tiếng chuông tan học vang lên, mái tóc đen của Doãn Hạo Vũ phấp phới theo nhịp bước chân, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, bụi trong không khí cũng nhảy lên vì vui sướng.


"Anh, em . . . "


Cao Khanh Trần chỉ tay ngắt lời cậu, "Anh nói trước."


Doãn Hạo Vũ ngoan ngoãn gật đầu.


"Thứ nhất, anh đã trình đơn lên bộ điều quân, đề nghị rút tên em ra khỏi nhiệm vụ."


"Đừng!"


"Thứ hai, phản đối vô dụng."


"Anh, em muốn đi . . . " Doãn Hạo Vũ giơ ba ngón tay lên, "Em bảo đảm, em nhất định toàn vẹn trở về, không thiếu một sợi tóc, nếu em nuốt lời, ra đường sẽ bị . . . "


"Im miệng!" Cao Khanh Trần bắt lấy cánh tay đang thề thốt, gấp gáp đến lỡ lời, "Sớm biết em muốn đi tìm chết, anh còn nhờ Châu Kha Vũ sắp xếp cho em tới khu thực tiễn làm gì!"


Không khí đột nhiên đông cứng, Doãn Hạo Vũ nghi hoặc nắm lấy tay cậu, "Anh nói cái gì?"


Lời nói của Cao Khanh Trần như sét đánh ngang tai, ánh sáng rực rỡ trước mắt thiếu niên cũng chậm rãi mờ nhạt.


Cao Khanh Trần lựa lời cứu vãn, "Patrick, em không hiểu . . . "


Trước thời khắc này, cậu đúng là không hiểu. 


Nhưng hiện tại, hẳn đã rõ ràng.


Vì vậy Châu Kha Vũ mới dùng loại ánh mắt khinh miệt đó khiêu khích cậu, rõ ràng mới gặp lần đầu, lại bày ra dáng vẻ nắm chắc phần thắng trong tay giống như nắm giữ cánh cửa số mệnh của cậu.


Vì trong mắt người khác, cậu là một lính gác chạy trốn chiến trường, là như vậy sao?


Nhưng cậu sẽ không, cậu vĩnh viễn sẽ không oán trách anh trai của cậu, bất luận Cao Khanh Trần làm gì, cậu đều có thể nghĩ được lý do gỡ tội cho anh ấy. 

Huống chi chuyện này căn bản không cần suy nghĩ gì nhiều. Anh ấy chỉ là không muốn cậu mạo hiểm bản thân.


Doãn Hạo Vũ buông tay người dẫn đường, trong tai như chứa đầy nước, giọng nói của Cao Khanh Trần thoạt xa thoạt gần, lúc mờ lúc tỏ. 

Cậu không trách anh ấy, thì chỉ có thể trách chính mình, nhưng lần này lại phải gán thêm cho bản thân tội danh gì đây? Cậu không nghĩ ra được.


"Anh, cho em một cơ hội . . . có được không?"


Cậu chỉ có thể cầu xin.


Nếu một ngôi sao muốn chứng minh nó không sợ ánh sáng, thì nhất định phải xuất hiện giữa ban ngày, đó không phải sai lầm của Thượng Đế, cũng không phải lỗi của ngôi sao.


Bất quá đây chỉ là lý do tạm thời để vịn vào.


Kỳ thực, khi Doãn Hạo Vũ đột nhiên nhận ra bản thân phải trở thành người lớn, cậu rất sợ. Cậu đã quen hưởng thụ đặc quyền làm trẻ con, chìm đắm trong kỳ vọng trở thành người lớn quá lâu, lâu đến mức kỳ vọng đã không còn mãnh liệt, dần dần trở thành sự sợ hãi.


Sau khi trưởng thành, điều gì sẽ thay đổi? Là trở nên tốt hơn, hay trở nên tồi tệ?


Cậu lo lắng vào giây phút bản thân phải đột phá và đứng vững, khoảnh khắc đó có nghĩa là phán xét đã đến.


Đáng tiếc Cao Khanh Trần hoàn toàn không có quyền quyết định.


Đơn đề nghị bị trả lại vào ngày hôm sau với dấu tem nguyên vẹn, nước chảy khó giữ, tên của Doãn Hạo Vũ đã được khắc chết trên danh sách nhiệm vụ.


Nhiệm vụ lần này rất gấp, ba ngày sau phải xuất phát, trong đêm đầu tiên không thể chợp mắt, Cao Khanh Trần nhận được tin nhắn của Doãn Hạo Vũ.


Anh, em muốn về nhà một đêm.


Cao Khanh Trần còn chưa kịp cân nhắc, lập tức trả lời.


Anh đi với em.


Doãn Hạo Vũ là lính gác, chỉ cần giải quyết thủ tục pháp lý là có thể tự do ra vào khu quân sự, nhưng Cao Khanh Trần phải trình bày rõ lý do sự việc, hoàn thành một loạt thủ tục thẩm duyệt phức tạp.


Đêm trước khi lên đường, Doãn Hạo Vũ không biết phát điên cái gì, không chịu ở nhà giữ gìn sức lực, nhất quyết muốn Cao Khanh Trần cùng cậu ra ngoài đi dạo.


Bọn họ đi dạo quanh thành phố, trượt cầu trượt và ngồi bập bênh, nói chuyện với ông chủ hàng tạp hóa nhỏ quen mặt nhưng chưa chào hỏi lần nào, cuối cùng đứng giữa cây cầu vượt sông bám trên lan can bị gió lớn thổi đến đứng không vững.


Gió mạnh cuốn theo thanh âm của Doãn Hạo Vũ, Cao Khanh Trần đặt tay bên tai ghé sang, lớn giọng hỏi, "Em vừa nói gì vậy?" 

Doãn Hạo Vũ dùng khẩu hình miệng trả lời, "Anh, em muốn ôm anh."


Sau đó cậu dang rộng vòng tay, đợi Cao Khanh Trần tự mình tiến vào, cậu được như ý.


Nhưng tiểu lang sói không thỏa mãn. Anh, không phải ôm như vậy.


Chưa đợi đối phương trả lời, Doãn Hạo Vũ vòng tay choàng lấy eo Cao Khanh Trần, sau đó gập tay lại đỡ người lên.


Như muốn đem anh khảm sâu vào cơ thể mình.


Dưới ánh trăng, hai mắt Cao Khanh Trần ngập nước.


Cậu ôm chặt thiếu niên, một giây một phút cũng không dám buông lỏng. 

Cậu thật muốn thời gian mãi mãi dừng lại khoảnh khắc này, Doãn Hạo Vũ không đi, bản thân cũng không phải đối diện với ngày mai, cứ như vậy lặp đi lặp lại, để hình ảnh vĩnh viễn lưu lại trong những ánh đèn neon và dàn sao ngập trời.


Tiểu lang sói, rõ ràng là một lính gác, sao lần nào cũng khóc trước cả cậu?



Chớp mắt tỉnh dậy, hơi ấm bên cạnh đã không còn nữa.


Cao Khanh Trần tắm rửa xong, còn cách thời hạn quy định vài tiếng.


Đã sống hơn năm nghìn ngày ở thành phố này, cậu gần như rất ít lưu tâm đến sự thay đổi của nó, bởi vì nó luôn biến đổi không ngừng, hiện tại nghĩ tới thực là quá xa xỉ.

Mấy năm sống trong khu quân sự, cậu không muốn bỏ qua mỗi một điều thay đổi, cái lồng rộng lớn giống một bức vẽ gam màu trắng xám nhạt nhòa cũ kỹ, ngoại trừ một năm bốn mùa, rất khó tìm được điểm khác biệt giữa hôm nay và hôm qua.


Bên ngoài thật tốt, trời cao biển rộng, vạn vật rực rỡ. Không phải hướng vãng, chỉ là ngậm ngùi.


"Cao Tiểu Cửu, cậu đang nghe tôi nói sao?"


Người đang mất tập trung giật mình quay sang, là Lâm Mặc đang tròn mắt nhìn cậu.


"Tôi đang nghe đây."


Lâm Mặc trả thực đơn cho phục vụ, đưa cho Cao Khanh Trần một ly rượu hoa quả nhẹ.


Bong bóng li ti bốc lên từ đáy cốc, sau đó giãy giụa nổ tung trong không khí.


"Cậu đừng lo lắng nữa, người cũng đã đi rồi, vạn nhất cậu ấy xảy ra chuyện gì, tôi liền cho cậu một dao vào trán, đem những vương vấn trước đây xóa bỏ sạch sẽ, cậu cũng đừng gây khó dễ với bản thân nữa, được không?

Lâm Mặc cười ranh mãnh, "Cậu yên tâm, hiện tại tỷ lệ thành công của tôi cao hơn trước nhiều, trả tiền một lần, tuyệt đối không lãng phí."


Cao Khanh Trần nhấp một ngụm rượu hoa quả, nét mặt u ám rốt cuộc cũng có một tia sáng.


Những lúc thế này, cũng chỉ có Lâm Mặc tùy tiện cao hứng mới có thể khiến cậu thả lỏng được chút ít.


Một năm trước, Lâm Mặc chủ động đầu thú, dáng vẻ điên cuồng diễn đến phi thường chân thật, tin tức bạo phát ngang ngửa một lính gác cấp S, thậm chí còn bùng nổ hơn, rốt cuộc thì loại chuyện lính đặc chủng vô duyên vô cớ mất đi mạng lưới tinh thần, thật sự quá khó tin.


Lâm Mặc nhấc chân, nhân viên vệ sinh lịch sự nói cảm ơn.


Cho đến hôm nay Cao Khanh Trần vẫn như cũ cho rằng Lâm Mặc là người may mắn, nhưng nếu cậu không may mắn thì sao? Cậu có nghĩ tới khả năng bản thân không may mắn không?

Lâm Mặc là sử dụng quyền kiểm soát vận mệnh của bản thân, nhưng nếu là hai người gây ra nỗi đau cho nhau, làm sao một người có thể tự cứu mình?


Mấy vấn đề này, đã quấy nhiễu Cao Khanh Trần quá nhiều năm.


Chạng vạng, Cao Khanh Trần đi tới ký túc xá của Doãn Hạo Vũ, Trương Gia Nguyên nhìn cậu dáng vẻ tiều tụy thì ngăn lại, cẩn thận sắp xếp ngôn từ, 


"Kỳ thực, anh không cần quá lo lắng, dù sao thì cậu ấy cũng là lính gác đầu tiên đạt cấp A+ khi nhập học của khu quân sự chúng ta."


Cao Khanh Trần khẽ gật đầu, nói, "Anh tới lấy áo khoác."


Là chiếc áo Cao Khanh Trần đưa cho Doãn Hạo Vũ lúc trời mới vào thu. 

Dạo này càng ngày càng lạnh, Doãn Hạo Vũ không ở đây, cậu càng cần đến nó.


"Anh nói cái áo đó sao? Màu trắng, ở đây có cái túi? Cậu ấy mang đi rồi.


Sau đó em nhớ ra nó là của anh.


Kỳ thực cậu ấy mặc có chút nhỏ.



~ 🍓🍓🍓 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro