Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày càng có nhiều lính gác nghe thấy âm thanh đó không ngừng tiến vào cơn bão, nhưng không ra ngoài.

Cao Khanh Trần với Châu Kha Vũ nhìn nhau, dùng ánh mắt giao tiếp biểu đạt không hiểu.


"Có lẽ . . . "nó" thật sự chỉ là một xoáy nước mà thôi . . . " Cao Khanh Trần do dự lên tiếng, "Nhưng "nó" nuốt chửng những thứ tới gần khiến bản thân trở nên mạnh mẽ."


Châu Kha Vũ đột nhiên hiểu ra thứ gì, tinh thần bắt đầu trở nên cuồng nộ. Mà con sư tử bạc ngưng tụ ý niệm đã cách một bước trước bờ vực nổi giận, nó gầm lên một tiếng, rồi lao thẳng vào mắt bão với tốc độ mũi tên bắn.


"Nguy hiểm!" Cao Khanh Trần cả kinh, bạch ưng lo lắng lượn quanh cậu.


Châu Kha Vũ hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, gân xanh toàn thân chậm rãi nổi lên, mặt đất xung quanh rung chuyển vì chấn động tinh thần, càng lúc càng mãnh liệt.


Cao Khanh Trần biết đây là biểu hiện lính gác đang bên bờ vực hóa cuồng, nếu tinh thần thể của cậu chẳng may gặp bất trắc, nếu may mắn, cậu sẽ vĩnh viễn trở thành người bình thường, còn nếu không may . . . 


"Châu Kha Vũ!"


Trong khoảnh khắc, tinh thần lực của người lính gác chiếm hết toàn bộ không gian, và người dẫn đường bên cạnh không có chỗ để chen vào.


Cường độ cơn bão càng lúc càng điên cuồng, không ai biết được chuyện gì xảy ra ở trung tâm của nó, trái lại tiếng gầm rú không ngừng của con sư tử bạc là liều thuốc trấn an tốt nhất.

Cao Khanh Trần không ngừng trấn an tinh thần của Châu Kha Vũ, nhưng lính gác và dẫn đường chưa kết hợp khiến cậu vô cùng đau đớn.


Bọn họ hiện tại giống như cùng với tất cả lực lượng bị cơn lốc nhấn chìm kết hợp chiến đấu, nhưng "nó" rốt cuộc chiếm giữ bao nhiêu năng lượng? Không thể đoán được.


Cao Khanh Trần thật sự là nửa đường xuất gia.


Cậu không được kiểm tra gene khi sinh ra, bố mẹ đã lén gửi cậu ra khỏi khu quân sự - điều bị cấm tuyệt đối trong tổ chức, con cái của lính gác dẫn đường bắt buộc phải tham gia lực lượng quân đoàn, mọi người đều tự hào khi con của mình có thể gia nhập lực lượng đặc biệt.


Cao Khanh Trần là con của lính gác dẫn đường ưu tú, nhưng lại lớn lên trong xã hội bình thường. Năm mười sáu tuổi, bố mẹ cậu gặp nạn trong lúc thi hành nhiệm vụ, cậu tới nhận di thể của bố mẹ dưới danh nghĩa con trai, đó là lần đầu tiên cậu gặp lại bố mẹ mình kể từ khi lâu đến mức không nhớ được.

Cậu bị tổ chức tiến hành xét nghiệm gene, kết quả không ngoài dự đoán, là một dẫn đường.


Dẫn đường cũng tốt, mà lính gác cũng được, đối với cậu mà nói không có gì khác biệt, bất quá đều là một viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, cướp đi cuộc sống vốn yên bình, buộc cậu sống vì người khác.


Tình huống ngay lúc này vậy mà cho phép Cao Khanh Trần phân tán tư tưởng.


Châu Kha Vũ hoài nghi quay đầu nhìn cậu, gương mặt của người dẫn đường đã bị gió mạnh cắt qua vài vệt mỏng, răng khẽ cắn môi, ánh mắt có chút trống rỗng.

Đột nhiên, bạch ưng lao vào tâm bão như một mũi tên đứt dây, và tinh thần lực của người dẫn đường tuôn ra ở dạng vật chất, phủ lên toàn bộ bề mặt vòng xoáy khổng lồ một lớp ánh sáng.


Châu Kha Vũ trong đầu nổ một tiếng, đột nhiên hình như hiểu ra điều gì.


Lính gác và dẫn đường theo nghĩa truyền thống thuộc quan hệ đối tác bổ sung cho nhau, nhưng người dẫn đường lại ở một vị trí tuyệt đối yếu về sức mạnh tinh thần.

Vì không có lĩnh vực nào trong gene của họ để chống lại lính gác nên dù người dẫn đường có mạnh mẽ đến đâu cũng khó có thể chống lại sức mạnh tinh thần của người lính gác. 


Tuy nhiên, khiếm khuyết di truyền của dẫn đường cũng đang tự hoàn thiện theo dòng chảy của thời gian. 

Trong những năm gần đây, một số rất ít dẫn đường có khả năng chống lại lính gác, điều này không liên quan gì đến trình độ tinh thần lực của bản thân dẫn đường, dù là dẫn đường cấp S hay dẫn đường cấp F đều có thể mang gene này. 


Điều thú vị là loại dẫn đường này sẽ thể hiện sức mạnh tinh thần không phù hợp với khả năng dẫn đường của chính họ khi đối mặt với sự xâm nhập của lính gác, có nghĩa là, ngay cả khi đối mặt với một lính gác mạnh hơn, họ vẫn có thể đạt được khả năng phòng thủ tuyệt đối ở cấp độ tinh thần. 

Hiện tượng này được gọi là "phản ứng bất đối xứng". 


Điều này cũng có thể lý giải tại sao Cao Khanh Trần có thể chống lại sự cưỡng ép liên kết tinh thần từ Châu Kha Vũ với tư cách một lính gác cấp S, khiến cậu triệt để bất lực.


"Vì sức mạnh được cung cấp bởi tinh thần lực của các lính gác nuốt được, năng lực của "nó" chỉ là sự tổng hợp của nhiều sức mạnh lính gác . . . "

Cao Khanh Trần là một dẫn đường cấp A được huấn luyện bài bản, đã học tất cả mọi thứ từ cơ bản đến nâng cao, trong lòng biết rõ bản thân có lẽ sẽ không vì lần liều chết này mà mất mạng, nhưng rất có khả năng bị phá hủy hệ thống tinh thần.


"Cao Khanh Trần, đừng!"


Nhưng cậu không để tâm.


Trước khi mất cảm giác, Cao Khanh Trần còn có một chút vui mừng. May mắn thay, nhân chứng là Châu Kha Vũ chứ không phải người khác. May mắn thay, cậu là thủ lĩnh lính gác, có lẽ đã quen với việc nhìn thấy sự kém cỏi của kẻ khác, sẽ không cảm thấy bản thân là một kẻ vô dụng.


Bóng tối mong đợi đã không đến. Sức mạnh tinh thần từ lính gác cấp S bám lấy Cao Khanh Trần, cám dỗ cậu một cách tốt đẹp, trong sự thăm dò mang theo uy lực không cách nào từ chối.


Bản năng sinh tồn khiến người dẫn đường thả lỏng trong chốc lát, và Châu Kha Vũ trong nháy mắt hoàn thành liên kết tạm thời với cậu.



"Tìm thấy rồi!" Kỹ thuật viên kích động hét lên, anh ta gần như nhảy lên bảng điều khiển, bẻ và nhấn một loạt các nút, cuối cùng đặt bàn tay lên thiết bị nhận dạng.


"Tập hợp tất cả dẫn đường có thể tập hợp! Nhanh! Ngay lập tức!"


Gần như cùng lúc với tiếng hét, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ đánh vào toàn thân, trực tiếp khiến đại não trống rỗng trong vài giây, xung kích mãnh liệt như vậy thực sự kinh người.


Một nhóm lực lượng dẫn đường ưu tú rất nhanh tập hợp và kết nối lần lượt với thiết bị nhận dạng, tìm kiếm người lính gác đang gắng sức chống đỡ và người dẫn đường, cầu nguyện bọn họ có thể thoát ra an toàn.


Cao Khanh Trần là người đầu tiên cảm thấy sự khác lạ, trong luồng tinh thần lực cậu cung cấp cho Châu Kha Vũ trộn lẫn nhiều năng lượng tinh thần khác bổ trợ, khiến cơ thể cậu thư giãn không ít.


"Được cứu rồi." Châu Kha Vũ trầm giọng.


Một tiếng động lớn rung trời chuyển đất phát ra từ tâm cơn bão, sau đó một vết nứt xuất hiện trên xoáy nước.


Sau chấn động, đường nét của bạch ưng dần trở nên rõ ràng, lông đuôi mảnh mai được chải chuốt nhàn nhã, bộ lông trắng như băng của sư tử bạc sáng rực rỡ và nó uyển chuyển bước ra từ xoáy nước khổng lồ.



~ 🍓🍓🍓 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro