[HwanSuk - Not now]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc fic cũ viết cùng với cô chủ Yuil của blog Mango Purple Mango 🥰🥰🥰 Bản này khác với bản đăng trên blog một chút vì là bản chưa qua chỉnh sửa. Mong mọi người sẽ ủng hộ cả hai bọn mình 🙇🏻‍♀️🙇🏻‍♀️🙇🏻‍♀️
___________________________
Tên: Not now
Writer: Yuil, Shi.

Junghwan sải bước bên cạnh Hyunsuk. Mỗi người cầm trên tay chiếc đồng hồ đếm nhịp, vừa đi vừa lắc mạnh. Đây là nhiệm vụ hôm nay của Treasure - người nào có số nhịp cao nhất sẽ giành được phần thưởng, ngược lại người có số nhịp ít nhất sẽ phải chịu phạt. Hyunsuk và Junghwan đều rất cố gắng, dù sao thì chẳng ai muốn chịu phạt cả. Nhưng tập trung lắc là một chuyện, còn ngắm cảnh là một chuyện khác. Incheon thật sự là một thành phố rất đẹp. Vẻ đẹp của nó khác hẳn so với thành phố Seoul ồn ào náo nhiệt. Nếu Seoul là nơi gắn liền với sự vội vã của công việc và tiếng còi xe không bao giờ dứt thì Incheon lại là nơi để con người ta sống chậm lại, thoát khỏi guồng quay của công việc trong chốc lát để hoà mình vào cái yên bình vốn có của nơi đây. Được cảm nhận cái không khí nhẹ nhàng như lạ như quen làm Junghwan nhớ nhà không kể xiết. Những kí ức tuổi thơ ở Iksan bỗng tràn về như một thước phim quay chậm. Cậu cúi đầu nở nụ cười buồn. Đã bao lâu rồi cậu không về Iksan nhỉ ? Có lẽ cũng lâu lắm rồi. Cậu  cứ nghĩ rằng làm việc thật nhiều sẽ có thể lấn át đi nỗi nhớ quê, nỗi nhớ gia đình. Nhưng có vẻ là không được rồi.

- Junghwan à !

Junghwan giật mình. Cậu bé quay sang nhìn Hyunsuk. Đập vào mắt cậu là ánh mắt đầy lo lắng của người anh cả.

- Em sao vậy ? Em ốm sao ?

Junghwan lắc đầu. Cậu ngước mắt nhìn lên bầu trời.

- Em ổn. Chỉ là ... Nơi này làm em nhớ Iksan.

Sukie nhìn cậu bé, đôi mắt ánh lên sự thông cảm.

- Sống xa quê ... Thật khó khăn nhỉ ?

Junghwan không trả lời. Cậu bé chăm chú ngắm nhìn cảnh vật.

- Không khí ở đây thoải mái khác hẳn Seoul luôn.

- Ừm anh công nhận - Hyunsuk không nhìn em nữa, bắt đầu tận hưởng.

- Hyung ... Cảnh vật này giống ngày xưa - Junghwan hướng cam về phía một bờ ruộng - Ngày xưa chỉ cần lội xuống là sẽ bắt được nòng nọc với ếch.

- Thật á ?

Hyunsuk mắt chữ O miệng chữ A. Anh có phản ứng như vậy cũng là bình thường. Một chàng trai sống 21 năm ở Seoul làm sao có được những trải nghiệm như vậy.

- Thật ạ. Bọn em toàn bắt rồi thả ra.

Trong đầu Hyunsuk bỗng hiện lên hình ảnh cậu em nghịch ngợm nô đùa dưới ruộng bùn. Hyunsuk cười nhẹ. Đáng yêu thật đấy.

Junghwan liếc nhìn Hyunsuk. Nụ cười vừa nãy của anh được cậu thu hết vào tầm mắt. Cậu cũng cười theo. Anh vui em cũng thấy lòng vui vẻ. Hạnh phúc của thơ ấu là được vui chơi dưới nắng chiều còn hạnh phúc của cậu bây giờ là nụ cười của người anh đang bên cạnh cậu ngay lúc này.

Hai người vừa đi dạo vừa nói chuyện như thế cho đến khi mặt trời gần lặn. Staff hạ máy.

- Quay xong rồi. Giờ về nhà thôi hai đứa.

Hyunsuk và Junghwan cúi đầu xuống cảm ơn mọi người rồi quay lại phía ngôi nhà. Hai người đi chậm nhường đường cho các staff đi trước còn mình đi phía sau. Hyunsuk có vẻ rất phấn khích. Nắng chiều đổ xuống làm nụ cười của anh càng thêm diễm lệ. Junghwan nhìn anh không chớp mắt. Cậu thích nụ cười ấy, dù là cười mỉm, cười e lệ hay cười lớn, cậu đều bị thu hút đến lạ. Cậu không hiểu vì sao mình lại như thế, cậu chỉ biết rằng cậu muốn bảo vệ nụ cười ấy mãi mãi. Cậu muốn làm anh cười nhiều hơn nữa. Cậu muốn anh lúc nào cũng thật vui vẻ. Nghĩ đến đây cậu nhớ đến nụ cười của Hyunsuk mỗi khi ở cùng những thành viên khác. Một nỗi ghen tị khó cắt nghĩa hiện lên trong lòng cậu. Bình thường cậu che giấu rất kĩ nhưng hôm nay cậu muốn nói ra tất cả. Chẳng có mấy khi cậu được đi riêng với anh. Đây là cơ hội tốt nhất.

- Hyung ...

- Anh đây.

Hyunsuk quay sang nhìn cậu.

- Em...

Ánh mắt của anh làm mọi câu hỏi trong đầu cậu đột nhiên tan biến. Anh vẫn nhìn cậu như đang chờ đợi.

- Không có gì, chỉ là em muốn gọi Hyung thôi.

Cậu cười gượng.

- Em lạ thật đấy.

Hyunsuk khó hiểu quay đi. Junghwan thở dài. "Junghwan à Junghwan sao mày nhát vậy chứ. Nếu giờ không nói sẽ không còn cơ hội đâu." Nghĩ rồi cậu lại quay sang anh.

- Hyunsukie hyung.

Anh một lần nữa nhìn cậu.

- Em lại muốn gọi tên anh à.

- Không - cậu hít một hơi - Em có chuyện muốn nói với anh.

- Chuyện gì vậy ?

Anh nghiêng đầu như cố nghe rõ lời cậu nói.

- Em ghen tị.

Anh mở to mắt nhìn cậu.

- Em ghen tị cái gì ?

- Em ghen tị mỗi lần anh ôm anh Jaehyuk. Em ghen tị anh với anh Jihoon đùa giỡn thân mật. Em ghen tị mỗi lần anh dịu dàng với anh Mashiho, anh Yoshi. Em ghen tị cách anh bảo vệ anh Asahi. Em ghen tị cách anh đối xử với anh Yedam, anh Junkyu. Em ghen tị cách anh nuông chiều anh Haruto, anh Jeongwoo. Và em ghen tị cách anh đối xử với anh Doyoung như là em út.

Nói đến đây, mắt Junghwan ngấn lệ. Cậu bé thật sự kìm nén rất lâu rồi.

Hyunsuk bối rối.

- Đừng khóc mà. Anh đối xử với đứa nào cũng như nhau mà.

Junghwan lắc đầu.

- Không phải đâu hyung. Em biết trước đây anh Doyoung là em út của team A. Từ trước đến giờ trong lòng anh, anh ấy vẫn luôn là tiểu bảo bối. Anh Yedam, anh Junkyu, anh Jihoon trước đây cũng thuộc team A, anh luôn coi họ như gia đình. Anh Yoshi, anh Mashi, anh Sahi, anh Ruto là người Nhật, anh luôn hết lòng đùm bọc. Anh Jaehyuk, anh Jeongwoo anh rất cưng chiều. Còn em... Có phải do trước đây chúng ta dance battle nên anh ghét em không ?

Junghwan cúi đầu nước mắt không ngừng chảy.

- Bé bò ngốc của anh.

Hyunsuk dịu dàng xoa đầu Junghwan.

- Em đã nghĩ nhiều lắm phải không ? Anh xin lỗi vì đã không cho em cảm nhận được tình yêu anh dành cho em. Quả thật anh rất cưng 10 đứa kia. Nhưng em cũng là em anh mà. Em đừng nghĩ nhiều về cuộc battle hồi Treasure box nữa. Chẳng phải bây giờ chúng ta sắp ra mắt cùng nhau sao. Anh không giận em cũng chưa bao giờ giận em. Anh thương em còn không hết.

Cậu ngẩng đầu.

- Anh nói thật không ?

- Anh nói thật.

Hyunsuk gật đầu chắc nịch.

- Thật chứ - Anh lấy tay lau nước mắt cho cậu - Có cần anh chứng minh không ?

Không đợi cậu trả lời, Hyunsuk nhón chân hôn lên trán cậu một cái.

- Em cũng là bảo bối của anh mà.

Junghwan cười hạnh phúc, cậu gật đầu. Từ nay Junghwan đã là bảo bối của anh Suk rồi nhé.

#Yuil
#Shi
#mangopurplemango
#cathegioideusungChoiHyunsuk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro