[Trạm Trừng H] Mãi Mãi Không Rời 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng còn đang chìm trong cơn sóng tình dục, đầu ngực lại truyền đến một trận tê dại. Sau đó, từng đợt từng đợt tia sữa trắng đục trực tiếp bắn ra.

Trong chốc lát, cả đình viện liền ngay lập tức tràn ngập mùi vị sữa tươi hòa vào với liên hương thanh mát.

Giang Trừng bị chính mình dọa tới câm nín.

Sữa tươi trắng ngà bắn ra, vừa thơm vừa ngọt dính khắp bụng ngực Giang Trừng.

Lam Vong Cơ hai mắt đều muốn tỏa sáng, lại tiếp tục vùi đầu ăn vào nhũ hoa của y. Cực kỳ thỏa mãn. Cái gì gia huấn, cái gì quy phạm, giờ phút này đều bị hắn một cước đá ra sau đầu.

Hiện tại chỉ còn lại nguyên thủy nhất ý muốn. Động tác cắn mút tuy vội vàng mà không làm mất đi ôn nhu, nâng niu phủng Giang Trừng trong lòng bàn tay mà chiều chuộng giống như bảo vật.

_ Lam Vong Cơ, ngươi cái khốn kiếp người. . . Sữa. . . Sữa của hài tử cũng muốn giành. Đại sắc lang !!! Đại hỗn đản !!!

Giang Trừng kêu lên một tiếng, nhấc chân muốn đạp chết cái này hỗn trướng người. Nhưng là chân còn chưa đạp tới đã bị tiếng cười trầm thấp của Lam Trạm làm mềm nhũn, nhanh gọn bị bàn tay to lớn của hắn bắt được, còn rất thiếu tao mà xoa xoa vài cái trên đùi trong. Cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn cuốn lên cái kia rắn chắc eo thon của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ há miệng, nuốt xuống từng ngụm Giang Trừng thơm ngọt sữa, cũng muốn dùng chính mình "sữa" mà đổ đầy Giang Trừng bụng thượng.

Giang Trừng một bộ sống không còn gì luyến tiếc. Rã rời thừa nhận Lam Vong Cơ lửa nóng cự vật cùng trừu sáp mạnh mẽ. Hai tay che đi đôi mắt, không muốn lại nhìn đến những cái kia dâm đãng sự.

Lam Vong Cơ khóe miệng nhè nhẹ cong lên một cái độ cung đẹp mắt, Giang Trừng da mặt mỏng, chính mình như tiểu hài tử liếm mút y đầu ngực, y lại có thể không sinh khí sao ? Bất quá mấy tiếng rên rỉ vỡ vụn kia nghe rất thuận tai, vô cùng rõ ràng tố cáo Giang Trừng cũng là có điểm thỏa mãn.

Kỳ thật, y cũng là có chút thoải mái. Trước ngực non mềm nhũ hoa cũng đều vô cùng hưởng thụ. Chỉ là. . . Cái này tình sự quá mức làm người đỏ mặt. Lam Vong Cơ vậy mà lại đi học hư.

Giang Trừng đến giờ phút này vẫn vô pháp tiếp nhận sự thật. Y vậy mà lại thực sự chảy sữa. Còn là ở 5 tháng mang thai bị Lam Trạm hút nhũ hoa tới chảy sữa.

Như thế dâm lãng sự vậy mà lại xuất hiện trên người y. Truyền ra bên ngoài là cái gì mất mặt đều không thể nói hết.

Sẽ là Giang Tông Chủ đường đường anh dũng uy vũ, ở đình viện bị tiểu kiều thê thao ra sữa non câu chuyện, bị thế nhân lưu truyền ngàn đời ư ? Đến lúc đó có còn cái quần nào cấp y đội lên đâu ? Chết rồi vẫn bị khí tới phải đạp đất sống dậy tìm Lam Trạm tính sổ.

Tất cả đều tại Lam Vong Cơ !!!!

Trước ngực đã không còn chịu liếm mút, nhưng là vẫn sẽ chầm chậm rỉ ra sữa trắng, bị Lam Vong Cơ tham lam uống hết.

Giang Trừng vừa thẹn vừa giận, hai tay được Lam Vong Cơ kéo xuống, lộ ra gương mặt diễm lệ đỏ ửng. Bụng lớn bị lòng bàn tay ấm áp của ai kia nhẹ xoa. Ôn nhu săn sóc.

Giãy dụa muốn đẩy Lam Vong Cơ ra, nhưng hắn không những không bị đẩy rớt mà Giang Trừng còn bị thao tới thảm.

Chờ Lam Vong Cơ tốc độ dần chậm lại, cự vật cũng yên lặng không động nữa mà chôn sâu trong y ướt át nhục động, bắn ra từng đợt từng đợt tinh dịch nóng bỏng, phun thẳng tới cái kia cửa khoang sinh sản, Giang Trừng cả người đã đau tới ê ẩm.

Khoái cảm ngập tràn đánh úp lại khiến y phải co người run rẩy. Thân thể đã lâu không trải qua cao trài cứ như vậy mà trở nên vô lực, mặc người hành sự.

Trên lưng, trên ngực đều in dày những dấu hôn. Bụng lớn tròn trịa còn vương lại một mảng tinh dịch trắng đục hòa cùng sữa non thơm ngọt của y. Nhìn vào vô cùng thiếu thao.

Bên dưới cũng thật thảm. Tiểu huyệt nhi dù đã bị thao tới không thể khép lại vẫn phải nhu nhược ngậm chặt lấy Lam Vong Cơ hung khí không nhả. Dâm thủy tiết ra thật nhiều, thấm ướt cả nơi hai người giao hợp.

Lam Vong Cơ chầm chậm rút ra hung khí, nhìn Giang Trừng đỏ tươi mê người huyệt khẩu còn đang ộc ra từng ngụm chính mình mới bắn vào tinh dịch, cự vật dưới thân lại có xu thế muốn cương một lần nữa.

Tuy rằng tầm mắt bị bụng lớn che chắn, không thể nhìn tới bên dưới hoàn cảnh nhưng Giang Trừng cũng có thể tự nhận thức nơi kia là như thế nào dâm mỹ.

Lam Trạm cúi đầu, ghé vào trên hõm cổ Giang Trừng hôn nhẹ vài cái, sau lại dụi dụi. Hành động thân mật biểu đạt muốn cầu Giang Trừng tới yêu thương.

Thấy người dưới thân không có động tác, lại ủy khuất ba ba mà tiếp tục hành sự. Đưa vào thô dài tính khí, lần thứ hai nối dài vòng lặp lưng eo đưa đẩy. Tinh dịch cũng theo tiết tấu đâm rút mà trào ra ngoài. Cấp cho Giang Trừng đang giả chết cũng muốn khí tới nổ phổi.

Lam Vong Cơ ánh mắt nhu tình, nhìn thẳng vào Giang Trừng khuôn mặt còn đang nhắm chặt mắt kia. Sủng nịnh cười cười. Môi mỏng không biết là lần thứ bao nhiêu áp xuống, cùng Giang Trừng triền miên cuốn quýt hôn môi.

_ A Trừng, ta thật sự rất yêu ngươi.

Hôn xong thời điểm, đợi tới khi Giang Trừng mở mắt, Lam Vong Cơ mới mang lời này nói ra. Giống như tiểu tử mới lần đầu biết yêu, cả hai tai đều đỏ bừng, ngữ khí trầm thấp lại có điểm chờ mong Giang Trừng đáp lại.

Ánh mắt Lam Vong Cơ sáng như sao trên trời, nhu thuận chiếu tới Giang Trừng lãnh diễm mi mục, muốn phác họa ra y cái mũi nho nhỏ, phác họa ra y mắt hạnh to tròn, phác họa tất cả những cái đó kiên cường cùng cố chấp của y, khóa chặt trong trái tim hắn. Vĩnh sinh vĩnh thế không bao giờ thay đổi.

Hắn kiếp này, kiếp sau hay là kiếp sau nữa, đều sẽ mãi mãi chỉ thuộc về Giang Trừng một người.

Giống như hận không thể mang hết nhu tình mật ý của cả một đời hắn, tụ lại thành thực thể, trao toàn bộ cho người trước mặt.

Giang Trừng thở dài, đưa tay lên xoa xoa lại đầu của Lam Vong Cơ như dỗ dành. Cũng dùng khàn khàn thanh âm mà đáp lại.

_ Ừm, ta cũng yêu ngươi, Lam Trạm.

Hai lời nhưng lại mang cùng một ý nghĩa. Không chỉ là để thể hiện nhu tình, mà còn giống như lời hứa hẹn.

Ta cùng ngươi sóng vai trải qua tất cả những cái đó đau khổ, dằn vặt. Ta sẽ là nhà, là ngươi chỗ dựa vững chắc nhất điểm tựa, cùng ngươi đi hết phần còn lại của giấc mộng nhân sinh này.

Mãi mãi không rời. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro