7. [Tang Trừng] Tương Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện OCC, đây là cp tà đạo, tà đạo,tà đạo..., mình đa số đẩy ngược thuyền với người khác mà thôi , nếu bạn không thích thì có thể OUT, không KY, và đừng nói những lời văn tục quá nhiều trong truyện mình.

+ 1 fanfic lấy từ cảm hứng từ truyện Ma Đạo Tổ Sư của tác giả Mặc Hương Đồng Khứu
+ Mọi tình tiết trong truyện thuộc về trí tưởng tượng của cá nhân mình, vui lòng không mang đi nơi khác, muốn mang đi phải hỏi ý kiến của mình.
==============================================






Tại Vân Thâm Bất Tri Sứ

Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đang đi trên đường thì một bóng dáng nam tử áo xanh cần phiến quạt xuất hiện, tiến về phía hai người họ thi lễ.

- "Chào hai vị, ta tên Nhiếp Hoài Tang, nhị công tử của Thanh Hà Nhiếp thị, đến để cầu học tiên sinh Lam Khải Nhân của Cô Tô Lam Thị. Không biết hai vị hảo hữu đây..."

Thấy có người đến bắt chuyện Ngụy Vô Tiện vui vẻ bá cổ Giang Trừng tự giới thiệu:
-" À ta đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị, Ngụy Anh, tự Vô Tiện, còn đây là sư đệ của ta tên Giang Trừng, tự Vãn Ngâm chúng ta cũng đến đây cầu học tiên sinh Lam Khải Nhân của Cô Tô Lam Thị.

-"Thật trùng hợp, chúng ta cùng đường, hay cùng đi chung nhé".

Giang Trừng nhìn Nhiếp Hoài Tang đánh giá hắn, nghe người đời đồn thổi tính cách y nhút nhát, thân thể "công tử bột", học hành chểnh mảng, đến Cô Tô học mấy năm liền vẫn chưa tốt nghiệp nổi. Trong mắt người đời thì một vị công tử như thế có thể tóm gọn trong hai chữ - "vô dụng" nhưng hôm nay tiếp xúc lại thấy Nhiếp Hoài Tang là một người nho nhã lễ độ không đến nổi như bên ngoài đồn thỏi kia , Giang Trừng vui vẻ hướng về Nhiếp Hoài Tang thân thiện cười nói:
- " Được vậy cùng đi".

Nhiếp Hoài Tang khựng trong giây lát lại, hắn nghĩ ...nụ cười đó thật đẹp, hắn lắc lắc đầu, sau đó nhìn Giang Trừng cười nói:
- " Uk đi thôi".
...........

Ngụy Vô Tiện tính cách tinh nghịch, hoạt bát, nói nhiều không ai bằng, thích náo nhiệt, thích trêu chọc người khác, lên rừng bắt gà xuống sông mò cá, ăn uống tụ tập,... đủ các trò nghịch ngợm không gì không biết. Vì tính cách đôi bên đều cởi mở dễ gần, tuổi tác lại ngang bằng, Ngụy Anh và Hoài Tang, nhanh chóng trở thành bạn thân của nhau, kéo thêm cả Giang Trừng, thành lập nhóm học sinh cá biệt trên đất Cô Tô.
...........

Buổi tối hôm đó ba người Tiện Tang Trừng cùng nhau lén uống rượu, trò chuyện đêm khuya.

-" Cho hai người xem cái này nè".
Nhiếp Hoài Tang cười bí hiểm đưa một quyển sách cho Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện xem, hai người tò mò mở ra xem, thấy được bên trong là gì thì...

Giang Trừng mặt đỏ tận mang tay đập bàn hướng Nhiếp Hoài Tang nói:
-" Tên Nhiếp Hoài Tang kia ngươi lấy đâu ra quyển sách dung tục này vậy hả còn dám đưa cho bọn ta xem, có tin ta đánh gãy chân ngươi không".

Nhiếp Hoài Tang cười cười nói:
-" Giang Trừng huynh bớt giận bớt giận, ta thấy hai huynh là bạn bè mới lấy cho hai người xem đó, coi thử đi có nhiều thứ rất thú vị...".

Ngụy Vô Tiện hai mắt sáng rực nói:
-" Đúng đúng... thú vị thú vị... haha, bấy lâu nay ta cũng muốn xem thử, cảm ơn ngươi cho ta mượn".

Giang Trừng khinh thường liếc xéo Ngụy Vô Tiện nói:
- "Dung tục".

-" Nè nè sư muội coi thử đi, ta thấy nó thú vị lắm nha".

Giang Trừng tức giận, liết xéo Ngụy Anh:
- "Ngụy Đê Tiện ai là sư muội ngươi hả, ta còn nghe ngươi gọi vậy nữa cẩn thận cái chân ngươi đó".

Ngụy Vô Tiện choàng tay bá cổ Giang Trừng làm lành, nang nỉ Giang Trừng:
- "Sư muộ...à lộn sư đệ bớt giận bớt giận, đây là thành ý, quà ra mắt của Nhiếp huynh đây chúng ta không thể cô phụ được, nè nè, cùng tham khảo thử đi".

Nhiếp Hoài Tang nhìn hai người họ thân mật như vậy khẽ nhăn mài, trong lòng cảm thấy rất khó chịu nhưng không nói gì.

Ngụy Vô Tiện nan nỉ một buổi trời, cuối cùng cũng thành công, Giang Trừng tuy ngại nhưng cũng tò mò, xem thử nó như thế nào.

Nhiếp Hoài Tang phe phẩy phiến quạt nhìn Giang Trừng cười cười... hắn nhìn Giang Trừng, lòng thầm nghĩ người đó.... thật thú vị.

Nhị công tử Nhiếp gia còn có một sở thích đặc biệt là... sưu tầm Xuân Cung Đồ bản giới hạn và cho bạn tốt Ngụy Anh, cùng Giang Trừng đọc chung. Chẳng mấy chóc, ba người họ còn cùng nhau thảo luận mấy trình tiết trong Xuân Cung Đồ.
...........
Bọn họ cười đùa, nói chuyện phím, bàn về xuân cung đồ cũng đã khuya, trên sàn đầy những chai rượi nằm lăng lóc...
Ngụy Vô Tiện bị thua trong trò kéo búa bao nên bị bắt đi mua rượu.
Chỉ còn lại Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang trong phòng...

Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện chuốc rượu nằm gục xuống bàn.

Nhiếp Hoài Tang lại gần Giang Trừng, cuối thấp đầu nhìn kĩ y, thanh niên này mày mảnh mắt hạnh, tướng mạo tuấn mỹ sắc sảo, nhớ lại lần đầu gặp hắn nhìn vào song tử đồng đó như bị hút vào mà để ý quan tâm người này nhiều hơn, khi y cười rộ lên thật đẹp khiến hắn muốn gần gũi y nhiều hơn nữa, à không hay biết tâm mình đã dao động với y từ khi nào.
Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện là sư huynh đệ bên nhau từ nhỏ có nhiều cử chỉ thân thiết là chuyện bình thường nhưng hắn rất tức giận chỉ muốn bắt y về nhà mình mà giấu, trong lòng tức đến bốc hỏa mà không thể nào bộc phát ra được.

Mấy ngày hôm nay cùng vui đùa sóng vai bên cạnh y, hắn thấy thật vui, đây là khoảng thời gian vui nhất đẹp nhất mà hắn từng trải qua.

Tay Nhiếp Hoài Tang đưa lên từ từ mơn trớn khuông mặt y, phát họa lên từng đường nét ấy, khi tay hắn chạm vào môi Giang Trừng, tim hắn đập loạn xạ, Nhiếp Hoài Tang từ từ cuối xuống chạm nhẹ vào môi Giang Trừng.

Thật mềm cảm giác của hắn bây giờ là vậy. Đôi môi mà hắn ngày nhớ đêm mong hắn ước gì thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảng khắc này.

-"Vãn Ngâm ta tâm duyệt ngươi".

__________________
______

Các bạn thấy nếu có sai chỗ nào hãy cmt để mình sửa lại nhé.

Hóng comment để mình có thêm nhiều động lực để viết truyện nè...

Không nên đọc chùa tiện tay hãy vote ☆ cho mình ❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro