05 [Faker x Peanut | Chovy x Peanut] Chuyện Han Wangho và hai con mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01

Mới vừa tỉnh dậy lúc giữa trưa, Han Wangho vẫn mắt nhắm mắt mở chạy ra mở cửa, bất ngờ trong ngực đã bị đối phương nhét một cỗ ấm áp, mở mắt ra nhìn kĩ thì là một con mèo mềm mại được bọc trong áo khoác đội màu đỏ đen, đeo một cặp kính tròn, biểu tình thậm chí lộ ra vài phần cảm giác uy nghiêm quen thuộc.

"Anh Sanghyuk?!"

"Meo"


Lee Minhyung chắp hai tay lại, trên mặt ba phần không nỡ bảy phần mừng thầm, cơ hồ còn mang theo chút khí tức gấp gáp, "Làm phiền anh Wangho rồi, trước tiên vạn lần anh đừng để ý vì tình hình lại như thế này nhưng đây quả thật là anh Sanghyuk nha, trong tòa ký túc này chỉ có anh là người có kinh nghiệm nhất, phiền anh chiếu cố vị Phật gia này mấy ngày nha, em còn muốn cùng Minseok đi chơi, Minhyung này thực sự chân thành cảm ơn anh——"

Không hổ là hậu bối Lee gia, nói năng lại vô cùng lưu loát như vậy.

Cảm tạ trời đất, hôm nay là một ngày hiếm hoi Lee Minhyung này được tự do bay nhảy mà không có bị Lee Sanghyuk quản lý!

Bạn yêu Moon Hyunjoon có thể sẽ đưa Lee Sanghyuk đến phòng gym nhạt nhẽo và buồn tẻ, còn em bé Choi Wooje không biết sẽ nghĩ ra được trò nghịch ngợm gì đi nữa, ôi nhức nhức cái đầu không à... Thiên phú, thiên phú, Minhyung lẩm bẩm nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đem cục than này gắp sang tay anh đội trưởng dưới lầu. Không biết vì sao từ lúc đặt mèo Sanghyuk vào vòng tay của anh Wangho, hắn luôn cảm thấy anh già nhà mình thoạt nhìn có vẻ phi thường hài lòng với cái kiểu dịch vụ oái oăm này.


Xong xuôi Minhyung ngâm nga mấy lời ca vui vẻ cắp đít bỏ chạy, bỏ lại Han Wangho chưa kịp load hết thông tin bên thềm cửa cùng Lee Sanghyuk thích chí tận hưởng hơi ấm từ ai kia.

Ây dà, bởi vì là mèo lông dài cho nên có chút nặng nề đi, Han Wangho luôn cảm thấy mình như đang ôm một củ khoai lang nóng bỏng trong tay. Rốt cuộc dùng tư thế gì để ôm anh ấy lên mới có thể bày tỏ sự tôn trọng một chút đây? Con mèo trong ngực cậu bất chợt văn mình, lười biếng duỗi thắt lưng, nhảy xuống đất.

Han Wangho khẩn trương nhìn Lee Sanghyuk, ''Xong đời tấm thân rồi, nhất định là anh Sanghyuk ghét bỏ mình do tư thế ôm không thoải mái đi...''

Con mèo đang khoan khoái bước đi bỗng ngửi thấy mùi lạ, cả cơ thể khẩn trương co cứng, lỗ tai run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bên cạnh.

"Ai nha, anh có làm sao không vậy?"

Han Wangho có chút khó hiểu, phòng bên cạnh là phòng của Jeong Jihoon, vì sao anh Sanghyuk lại có phản ứng như vậy? Cuối cùng vẫn là vì gỡ gạc bớt gánh nặng tâm lý cho vị Phật gia này, cậu lại gần nhẹ nhàng gõ cửa, "Jihoon ơi, em đã dậy chưa?"

Lo lắng vì mãi mà Jihoon vừa chưa ra mở cửa, Wangho vừa mở cửa ra, một thân ảnh màu vàng đen nhanh chóng nhào vào lòng anh nhõng nhẽo lên tiếng, "Meo meo——"

Hàn Vượng nhìn kỹ, em mèo Xiêm đang mặc đồng phục đội đang nằm trong lòng cậu hai mắt cảnh giác nhìn con mèo lông dài kia, rồi quay ngoắt một phát mở đôi mắt tròn tròn dễ thương nhìn lên cười với Wangho, 999% giống như là Jeong Jihoon——

"Jihoon à??"


Ssibal, Wangho ăn ở tốt đến thế mà, cớ sao lại bị đẩy vào tình cảnh ngặt nghèo này cơ chứ?

Ngày hôm qua tất cả các thành viên kiêm ban huấn luyện viên của Gen.G đều đã xuất phát đi đoàn chơi bên bờ biển, Jeong Jihoon nói thân thể không thoải mái từ chối không đi. Bây giờ có hai điều, điều tốt là tuyển thủ Faker và tuyển thủ Chovy không cần bị người ta soi xét đủ đường, điều xấu là tuyển thủ Peanut tự dưng phải đi đóng vai con sen bất đắc dĩ, ai nha năm con mèo béo trong béo trục ở nhà biết được tin này có mà xảy ra chiến tranh thế giới của những chú mèo, thôi thì hết cứu anh Han Wangho nhé.

Mấu chốt là Lee Minhyung, đúng vậy, tất cả là do người của T1 mà bây giờ Wangho bất lực như thế này.


Han Wangho buồn vui đan xen rốt cục tiếp nhận tình huống éo le này, ngồi xuống bắt đầu nghiêm túc quan sát hai con mèo.

Mèo lông dài... Tuy rằng đây là sự cố hoan toàn ngoài ý muốn, nhưng kể ra thì trông vô cùng phù hợp, đúng là uy quyền của Quỷ vương mà, đến cả khi có ở trong lốt mèo đi nữa thì cũng không hề mất đi.

Mèo Xiêm... Ây da, tuy rằng mặt đen trông rất buồn cười, nhưng bất cứ lúc nào cũng tràn đầy sức sống hoạt bát như chó, thật sự là Jeong Jihoon đúng không sai.

"Jihoon à, sao lại mặt mũi lại giống như đào than vậy?" Han Wangho cố gắng nhịn. Mặc dù trong lòng tò mò tại sao anh Sanghyuk biến thành mèo còn nguyên cặp kính, nhưng hiện tại Han Wangho là muốn thò tay ra tháo nó xuống... Ai nha, nói gì thì nói, căn bản là Wangho không có lá gan làm chuyện kia.


Chọc đủ rồi, Han Wangho thở dài nhìn căn cứ trống rỗng, nhận mệnh đứng dậy mở cửa: "Em cần đi ra ngoài mua cho hai người một ít đồ dùng cần thiết, rất nhanh sẽ trở về, mà hai người phải ở chung thật tốt nha."

Jeong Jihoon phản ứng chậm nửa nhịp nhào tới, liều mạng cào cào, "Wangho, không cần...''

Đừng nhốt em với lão tiền bối kia chứ anh ơi!

Nhưng đã muộn, cánh cửa ngày thường cũng không cảm thấy nặng nề giờ phút này lại như sập xuống, "Rầm" một tiếng không chút lưu tình ngăn cản mèo Xiêm Jihoon.

''...''

Jeong Jihoon cứng ngắc từ trên cánh cửa trượt xuống, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng trông vô tri hết sức, "Không phải bình thường là anh Wangho đối với em tốt lắm sao?''

"Ha ha... Xin chào, tiền bối Sanghyuk."

Lee Sanghyuk mặt lạnh như tiền, tựa hồ đối với cảnh tượng quỷ dị trước mặt tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ, thậm chí nâng móng vuốt nhỏ chủ động tới gần Jeong Jihoon, "Tuyển thủ Chovy là rất không thích ở cùng một chỗ với tôi sao?"

Tất nhiên rồi, đại ma đầu...

"Ha ha, làm sao có thể chứ."

"Nhưng rõ ràng là trong cuộc phỏng vấn chính miệng tuyển thủ Chovy nói muốn làm thân với tôi nhất.'' Ngữ khí Lee Sanghyuk có chút mê hoặc, đôi mắt màu lam nghiêm túc nhìn chằm chằm Jihoon, giống như đang chờ đợi câu khẳng định.

Đó là tất nhiên bởi vì tất cả mọi người nói như vậy, nó đã trở thành câu trả lời tiêu chuẩn cho vấn đề này hay sao? Có chết tôi cũng không dám trả lời lệch văn mẫu!

Jeong Jihoon trong lòng đang rống giận, nhưng em nhìn đôi mắt xanh biếc kia mang theo chút ủy khuất trong bình tĩnh kèm theo một chút ý tứ không nói nên lời, thậm chí ma xui quỷ khiến đi lên phía trước, ngửi ngửi lông cổ của Lee Sanghyuk.

Này là làm thân kiểu mèo với ông anh nha, hoa hậu thân thiện là Jihoon này chứ còn ai vào đây nữa.

Bộ lông trắng tuyết của Lee Sanghyuk run run, trên mặt lộ ra nụ cười bí ẩn, anh cũng vậy mà vươn đầu lưỡi liếm liếm lông Jeong Jihoon.


Han Wangho vừa mở cửa liên nhìn thấy Sanghyuk đang liếm lông Jihoon, hai con mèo kề sát vào nhau, hình ảnh này thập phần ấm áp nhưng với cậu chút ấm áp còn mang theo vài tia quỷ dị. Nhìn Jeong Jihoon thụ sủng nhược kinh lại mang theo một chút kiêu ngạo, Han Wangho vẫn là nuốt lời nói xuống lại trong lòng.

Đừng nói cho thằng ngốc này biết.

Chỉ có mèo địa vị cao mới có thể liếm lông cho mèo có địa vị thấp, đây là đang khẳng định địa vị trong nhà này.

Tội nghiệp Jihoon.


02

Han Wangho đang đánh rank. Nhưng bầu không khí của buổi rank ngày hôm nay dường như là có một chút khang khác. Trên bàn máy tính một trái một phải có hai con mèo trầm mặc đứng xem.

Hai người đi đường giữa nhất nhì giới LOL đang nhìn anh chằm chằm, Wangho thấy như cậu flashback về cái thời kiểm tra đầu vào.

Lee Sanghyuk bỗng nhiên vươn móng ra, vỗ vỗ hai cái trên bàn phím.

Lee Sin trên màn hình trong nháy mắt tung Nộ Long Cước trúng ba người đối diện, chiêu cuối mạnh mẽ dứt khoát khiến người ta tán thưởng.

Han Wangho ''...''

Jeong Jihoon không cam lòng yếu thế cũng học đòi vươn móng ra, nhanh chóng vỗ vài cái.

Lee Sin trên màn hình trong nháy mắt tele xuống cướp rồng rồi thành công rút lui, lượng máu còn lại vừa đủ để B về.

Han Wangho ''...''

Thôi đủ rồi, thích thế thì ngồi vào cái ghế jungle của tôi đi này, hai người này thật là!!!

Hai con mèo bị đuổi đi không đành lòng nằm im trên sàn nhà nhìn cậu điên cuồng nhấn bàn phím, trông có vẻ hơi bối rối trước sự giận dỗi của Wangho.


03

Jeong Jihoon tuy rằng đối với Quỷ vương có bản năng kính sợ, nhưng tóm lại vẫn là đứa nhỏ nhàn rỗi, hơn nữa Han Wangho nghe không hiểu mình nói gì, đành phải nhăn nhó hướng tới Lee Sanghyuk cùng là meo meo phát ra lời mời kết bạn.

"Anh Sanghyuk, anh Sanghyuk, chơi với em đi."

Râu của Lee Sanghyuk bất giác vểnh lên, "Được rồi."


Mèo lông dài còn có biệt danh là "người khổng lồ dịu dàng". Người khổng lồ thì công nhận luôn, nhưng dịu dàng thì... Han Wangho đơ người nhìn Jeong Jihoon vừa mới bị Lee Sanghyuk lừa vào túi giấy sợ tới mức nháo nhào kêu la một hồi.

Thật sự là ngốc hết thuốc chữa mà, Jihoon ơi.

Jeong Jihoon sợ tới mức điên cuồng lắc lắc, trước mắt vẫn là một khoảng đen xì. "Làm sao mà tối om thế này! Anh Sanghyuk! Han Wangho! Cứu em với!"

Lee Sanghyuk cười cười, đành phải vươn móng mèo kéo túi ra, ''Yên nào, đừng nhúc nhích.''


Thật vất vả mới thoát khỏi túi giấy đáng sợ, Jeong Jihoon chạy nước rút tám trăm mét nhảy vào trong ngực Han Wangho, móng vuốt nắm chặt quần áo của cậu làm nũng "Meo meo.'' Sau khi được trấn an, Jihoon lại nằm lăn lộn trên bàn, bụng thịt mềm mại cọ cọ tay Han Wangho.

Miêu nô chính hiệu Han Wangho tâm trạng vui vẻ, không ngừng xoa bụng chiều ý mèo Xiêm. Lee Sanghyuk nhìn Jeong Jihoon, rồi anh lại nhìn Wangho.

Kỳ lạ thật đấy, không biết là tuyển thủ Chovy còn có mặt này nữa cơ à.

Không biết tại sao Sanghyuk bây giờ lại thấy chíu khọ như này.

Anh nhẹ nhàng nhảy lên bàn, rụt rè nghiêng mặt cọ bộ lông xù lên mặt má Wangho một chút.

Han Wangho cứng đờ ''...''

Anh Sanghyuk đây là đang muốn được cưng nựng phải không? Phải không?

Kỳ thật meo meo cọ cọ với chủ nhân chính là muốn dùng mùi hương của mình đánh dấu người kia. Nhưng đối với Lee Sanghyuk mà nói, lâu lắm rồi anh mới được gần gũi với Wangho như này.

Han Wangho nhẹ nhàng ôm Lee Sanghyuk vào trong ngực, gãi cằm anh. Sanghyuk nằm im tận hưởng loại dịch vụ hiếm có, hai mắt sung sướng nhắm lim dim.

Ssibal, thật sự là đáng yêu quá mức cho phép rồi.

Nếu như không phải ánh nắng hoàng hôn ấm áp kia nhắc nhở Wangho nên đứng dậy chuẩn bị cơm tối, trận tranh sủng đại chiến này còn không biết khi nào sẽ hạ màn.


04

Han Wangho chỉ vào một cái bát màu đỏ đen, "Đây là của anh Sanghyuk nha.'' Rồi còn một cái bát màu xanh nhạt bên cạnh, "Đây là của Jihoon nha."

Hai con mèo nhanh chóng vây quanh, cúi đầu ngửi ngửi, giương mắt nhìn Han Wangho.

Cũng không biết khi nào hai người bọn họ có thể trở về, nếu như vẫn không trở về thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại ôm hai con mèo lên giới thiệu với mọi người rằng đây là tuyển thủ Faker và Chovy sao... Nhưng với giọng điệu thưa thốt như lúc trưa của tuyển thủ Gumayusi, hẳn là sẽ sớm khôi phục lại rồi... Hy vọng là vậy...

Đắm chìm trong suy nghĩ, Han Wangho không chú ý túi thức ăn cho mèo nghiêng nghiêng trong tay, vì thế thức ăn trút xuống như mưa lớn trong bát của Jihoon, dần dần chất thành một ngọn núi nhỏ...

Trong mắt Jeong-Jihoon-dạo-này-trông-rất-núng-nính hiện lên tia sung sướng cực độ: Ăn đi nào! Ăn nhanh lên!

Em ta vùi đầu ngậm một miệng đồ ăn, hai má phồng phồng lộp bộp nhai, ánh mắt hạnh phúc híp lại thành một đường chỉ.

Phía bên này, Lee Sanghyuk yên lặng lui về phía sau hai bước.

Jeong Jihoon nhai nuốt nhồm nhoàm, lại không quên hỏi vị bên cạnh: "Anh Sanghyuk sao không ăn đi? Bộ không hợp khẩu vị anh à?"

Lee Sanghyuk: ''...''

Không đâu hậu bối à, so với cậu thì tôi là người cần ăn bát bên đấy mới đúng.


"Ai Ssi... tệ quá!" Han Wangho mạnh mẽ phục hồi tinh thần, một tay xách Jeong Jihoon lên, một tay vội vàng đem nửa núi thức ăn trong bát mèo đổ lại vào trong túi. Jihoon ra sức đạp chân, trơ mắt nhìn thức ăn của mình bị tịch thu tàn nhẫn.

Mèo Xiêm Jihoon đau buồn meo meo, "Han Wangho! Trả lại cho đồ ăn cho em coi!"


05

Jeong Jihoon kiêu ngạo đi tới đi lui trước mặt Lee Sanghyuk, thiếu điều chút nữa đem hai chữ khoe khoang viết lên mặt, "Anh Sanghyuk, nhìn bốn chân dài của em này! Vòng eo thon nhỏ này! Móng vuốt mạnh mẽ này! "

Thật là ngây thơ hết sức có thể.

Sanghyuk chuyên tâm liễm lông, không đáp lại Jihoon.

Bị lạnh nhạt, Jeong Jihoon còn đang ra sức nhảy lên nhảy xuống, vô tình làm đổ rất nhiều đồ trên đường, "Nhìn em này, chạy thật nhanh biết bao! Ai nha, anh Sanghyuk nhất định không chạy nhanh bằng em rồi! "

Không biết câu nào chạm đến dây thần thần kinh cảm xúc của Lee Sanghyuk, anh bỗng nhiên xoay người đứng lên, tràn ngập ý tứ khiêu khích trả lời, "Như vậy thì thử xem nào, tuyển thủ Chovy.''


Hai con mèo chạy trước mặt Han Wangho như gió, lông mèo rụng lung tung như bồ công anh phiêu phiêu dưới ánh mặt trời...

''Đứng lại, anh Lee Sanghyuk!''

Wangho ôm Sanghyuk từ sản nhà lên, đặt anh lên đầu gối cậu. Mèo lông dài quả thực là quá nặng, lúc này Wangho thập phần may mắn cảm thán khi cậu đã có lòng kiên trì tập thể hình như vậy. Trận đấu trọng yếu liên quan đến thắng bại bị tạm dừng, Lee Sanghyuk ngẩng đầu lên, đuôi vung một cái.

Han Wangho không biết từ đâu lôi ra một cái lược, từng chút từng chút chải lông dài trắng như tuyết của mèo lông dài. Jeong Jihoon vòng quanh chân Han Wangho, "Ai nha, anh Sanghyuk bị bắt đi chải lông rồi! Không thì sẽ xù lên như bồ công anh, dính hết vào áo anh Wangho rồi kìa! "

Lee Sanghyuk tựa vào trong ngực Han Wangho nhìn lên, quả thật là áo phông màu xám nhạt của cậu đã dính đầy lông của anh, thậm chí còn có xu hướng kết tụ lại thành mấy cục bông nho nhỏ.

Mèo lông dài cúi đầu, không lên tiếng.

Mèo Xiêm không hề phát hiện ra tình huống nguy hiểm mà còn đang vui vẻ nhảy tới nhảy lui, phát huy hết bản tính nói chuyện liến thoắng như súng liên thanh (thực ra là kêu meo meo làm cho Wangho nhức hết cả đầu).

Wangho không thể nhịn được nữa rốt cục cũng đặt Lee Sanghyuk sang một bên, xách cổ Jeong Jihoon ấn lên đùi, lộ ra nụ cười tà mị, "Jihoon à, em kêu là như vậy là muốn bị bắt đi triệt sản đó nha ~"

Jihoon hoảng sợ.

(Đương nhiên không có khả năng đem đứa nhóc này đi triệt sản, chỉ là thuận tiện chải lông cho em nó mà thôi.)


06

Buổi tối, Han Wangho vừa mới nằm xuống, liền nhìn thấy Lee Sanghyuk kiên định bước tới, miệng ngậm áo khoác của đội T1 đứng lại bên cạnh cậu.

Lee Sanghyuk dùng đuôi vỗ vỗ đồng phục đội.

Jeong Jihoon ở trên sàn nhà ủy khuất kéo dài âm điệu,

"Meo meo—meo—"

Đôi mắt tròn xoe trên gương mặt Jihoon thoạt nhìn hết sức đáng thương, Han Wangho thật sự không đành lòng để Jeong Jihoon ngủ trên sàn nhà, vươn tay vỗ vỗ bên giường, "Jihoon à, lên trên này cùng nhau ngủ đi."

Được sự cho phép của chủ tọa, Jeong Jihoon phóng như bay lên giường, không để ý ánh mắt lạnh lùng của Lee Sanghyuk mà thản nhiên nằm trong lòng Han Wangho. Wangho bị lông mèo cọ ngứa cười ha ha, vỗ vỗ lưng em, "Ai nha... Thằng nhóc này, đi ngủ ngay cho anh.''

Lee Sanghyuk yên lặng nằm xuống, lặng lẽ vùi mặt vào cái đuôi lớn của anh. Bỗng nhiên anh cảm thấy người như đang lơ lửng, thì ra là Wangho kéo anh vào trong vòng tay cậu, thấp giọng ở bên tai anh nói,

"Anh Sanghyuk, chúc ngủ ngon."


07

Rót đầy sữa vào đĩa của hai ngài Lee Sanghyuk và Jeong Jihoon, Han Wangho ngồi xổm bên cạnh nhìn hai con mèo yên lặng ăn sáng. Lee Sanghyuk vẫn ưu nhã như trước, vươn đầu lưỡi liếm từng chút một. Ánh mắt Jeong Jihoon đảo hai vòng, ẻm cắn ống quần kéo kéo Wangho ra trước đĩa sữa.

"Sao vậy?" Wangho ngay lập tức hiểu được yêu cầu của quý ngài Jeong Jihoon: Cho em thêm tí đường với.

"Jihoon à, em đã ăn quá nhiều đồ ngọt rồi, mèo không thể ăn nhiều đường vậy đâu."

Jeong Jihoon nhất quyết không chịu buông tha cho cái quần đáng thương của Wangho, đôi mắt tròn xoe mang theo một tia ủy khuất.

"Được rồi được rồi khổ quá cơ." Han Wangho không còn cách nào khác, đành phải đứng lên lấy hộp đường phấn, nhẹ nhàng rắc vào sữa của Jihoon.

Ai nha, đây chỉ là sữa chua khô thúc đẩy tiêu hóa cho mèo thôi mà.

Trẻ trâu quả nhiên dễ dỗ dành, Jeong Jihoon lập tức cúi đầu, từng ngụm uống sữa của em. Đang đắc ý nghĩ như vậy, ống quần Han Wangho bỗng nhiên bị một thế lực rụt rè kéo kéo. Cậu cúi đầu, nhìn thấy Lee Sanghyuk đẩy đẩy cái đĩa về phía này, ý muốn không thể rõ ràng hơn: "Không phải Wangho là người tốt sao?"

Han Wangho đây đến chịu hai ngài.

Lee Sanghyuk chưa từng có thói quen ăn đồ ngọt, cũng không biết hôm nay anh ấy là muốn náo loạn như thế nào... Nhưng cậu tuyệt đối không dám chậm trễ, lập tức đứng lên với lấy hộp sữa chua khô rắc vào trong đĩa sữa. Sanghyuk lúc này mới hài lòng cúi đầu, tiếp tục uống sữa của anh.


08

Lee Sanghyuk híp mắt nằm trên giường, cái đuôi to bồng bềnh khẽ khàng vung vẩy. Han Wangho to gan, nhẹ nhàng đưa tay sờ một cái. Không hổ là anh Sanghyuk, ngay cả cái đuôi cũng rất mềm mềm...

Han Wangho vui vẻ đang định sờ thêm một cái nữa, cái đuôi bỗng xoay đi đâu rồi. Cậu đương nhiên là nhiên khó chịu, cái đuôi kia giống như là trốn đi rồi, không muốn cho cậu vuốt ve nữa rồi.

Lặp đi lặp lại vài lần như thế, Han Wangho cứng ngắc ngồi dậy:

Chính mình hình như, bị anh Sanghyuk trêu chọc a.

Ánh mắt Lee Sanghyuk giấu sau kính híp lại, râu mèo run run giống như đang đắc ý mỉm cười.


09

"Jihoon? Jihoon ơi?" Mèo Xiêm thò đầu ra khỏi ghế sofa, mặc dù khuôn mặt có phần đen nhẻm kia, nhưng bù lại đôi mắt tròn tròn kia lại rất vô tội và đáng yêu... Jeong Jihoon đứng thẳng người, vươn chân trước kéo áo của Han Wangho.

Meo meo, em đói rồi. Meo meo, cho em ăn đi nào Wang-ssi.

"Không là không, mèo con à, đừng kéo áo anh nữa, anh vừa mới cho em ăn xong."

Jeong Jihoon bị người ta từ chối phũ phàng có chút rầu rĩ không vui, mắt thấy Han Wangho đi vào phòng bên cạnh, em ta len lén chen vào khe hở thò đầu vào dò xét, "Han Wangho, liệu anh có biết là em đang rất không vui không hả?"

... Không biết Han Wangho lại làm trò gì bất chính sau lưng em nữa đây!


"Meo meo ~"

"Anh Sanghyukie ~ Thật đáng yêu nha ~"

Jeong Jihoon tức giận nhìn Han Wangho miệng cười hạnh phúc ôm Lee Sanghyuk vào trong lòng, thiếu điều vùi mặt vào bộ lông trắng tuyết kia.

Chết tiệt! Chết tiệt! Đáng nhẽ Han Wangho nên ôm Jeong Jihoon đây, hà cớ gì là ông già kia cơ chứ! Ngoài cửa là một con mèo Xiêm ngồi xổm trong sự phẫn uất đến thảm thương, vô luận cố gắng thế nào cũng chỉ có thể phát ra tiếng "meo meo" ngắn ngủi đầy buồn tủi.

Bất quá điều này cũng không thể trách Lee Sanghyuk. Mèo lông dài trời sinh kêu nhu hòa khiến người ta vô cùng yêu thích, hoàn toàn là hai đẳng cấp khác biệt với mèo Xiêm.

Lee Sanghyuk liếc mắt nhìn ra ra, rõ ràng anh thắng đậm so với người ngồi nhòm trộm ở ngoài khe cửa, anh thích chí nở nụ cười khiêu khích.

L-e-e S-a-n-g H-y-u-k!!!


10

"Anh Sanghyuk, cho em chơi một tí đi."

"Không."

Lee Sanghyuk ngậm lấy cắn con búp bê cánh cụt từ trên ghế salon, không thèm để ý đến ánh mắt trông mong của Jeong Jihoon. Tuy rằng bên cạnh còn đầy những con búp bê khác, nhưng trong mắt mèo Xiêm, đương nhiên vẫn là đồ chơi trong móng vuốt của người khác càng thêm phần hấp dẫn, ánh mắt lấp lánh của Jihoon thập phần tập trung vào bé cánh cụt bông gắn thẻ tên Peanut ——


Ai nha, khó khăn như vậy mới có được khoảng thời gian yên tĩnh để cậu livestream bù giờ, ôi kiếp nô lệ cho tư bản.

"Chà chà chào buổi chiều cho tất cả mọi người!" Han Wagho đeo tai nghe màu trắng cười với vẻ mặt đáng yêu.

"Tiểu hoa sinh cuối cùng cũng livestream rồi! Buổi chiều tốt lành nha!"

"Đằng sau Peanut-ssi là gì vậy? Hai con mèo mặc đồng phục ư?"

"Có phải bạn đang ở nhà không? Hai bé mèo dễ thương quá!"

"Không tốt rồi Peanut-ssi, hai bé mèo đánh nhau rồi!"

Thanh âm "Meo meo","Meo meo" cho dù đeo tai nghe cũng không dứt bên tai, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng kêu cứu thảm thiết của Jeong Jihoon, ''Méo—meo—méo''

"Xin lỗi mọi người nha, hôm nay có chuyện nên mình dừng buổi live bây giờ nha! Hẹn gặp lại lần sau!'' Han Wangho cuống cuồng kết thúc buổi livestream chưa bắt đầu được bao lâu.

Tai nghe vừa tháo ra, cậu vội vàng chạy tới tách hai con mèo ra, "Lại làm sao nữa vậy? Chung sống hòa thuận thì không được đánh nhay nha."

''Anh Sanghyuk không cho em đồ chơi! Ảnh cứ thích độc chiếm thôi.''

"Làm gì có, là cậu cướp cánh cụt bông của tôi."

Dáng vóc của mèo lông dài vượt trội hơn hẳn, anh mới cào cào vài cái mà lông của Jihoon đã muốn rụng hết rồi. Huống chi bản thân Lee Sanghyuk là một người cực kỳ nghiêm túc, đồ chơi độc quyền của anh sao lại có thể dễ dàng rơi vào tay người khác. Chovy vốn dĩ cao lớn với chiều cao 1m85 làm sao chịu được loại ủy khuất này, khuôn mặt đen méo xẹo liền chui tọt vào trong lòng Han Wangho.

Wangho trơ mắt nhìn thấy con búp bê chim cánh cụt nhỏ bị xé xác thảm thương trên sàn nhà đại khái cũng hiểu chuyện gì xảy ra, đành phải phân biệt trấn an đứa nhỏ một phen, lại cam đoan rằng tối nay nhất định sẽ có quà bồi thường cho em.


11

Đã đến lúc ngủ trưa rồi.

Jeong Jihoon nhẹ nhàng nhảy lên đầu gối Han Wangho, nhu thuận cuộc lại thành một cục. Wangho nhẹ nhàng gãi gãi cằm em, mèo Xiêm mềm mại rất đáng yêu. Trong bầu không khí hài hòa và ấm áp này, cậu cảm thấy như đang thiếu thiếu một cái gì đó. Lee Sanghyuk nằm sấp trên giường cách đó không xa, làm bộ không thèm để ý nhưng vẫn không nhịn được mà hé mắt nhìn lén đầy căm phẫn.

Jeong Jihoon bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh, vì thế em lại vùi mình vào trong ngực Han Wangho.


12

Han Wangho xé một miếng ức gà đưa ra trước mặt hai con mèo. Ai nha hai con mèo là đường giữa đỉnh cấp đều rất rụt rè, tiền bồi cắn một rồi đến miếng hậu bối cắn một miếng, đó gọi là thứ bậc quan trọng trong nhà.

Lúc Lee Sanghyuk chậm rãi nhai nhai, Jeong Jihoon mặc dù rất sốt ruột nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi một bên liếm môi đợi đến lượt mình. Đến khi Lee Sanghyuk lui ra bên cạnh, Jeong Jihoon sẽ nháo nhào xông lên, cái miệng nhỏ chắc chắn sẽ hoạt động hết công suất.

Về sau không biết có phải sức hấp dẫn của miếng thịt quá lớn hay không, Jeong Jihoon có chút không kiềm chế được, nhân cơ hội chen trước lên cả lượt của tiền bối.

Lee Sanghyuk một chút cũng không vừa mắt em ta, không chút lưu tình vươn móng mèo ra dọa cho bên kia run rẩy.

"Meo meo..." Jihoon nâng hai chân trước lên che đầu, ủy khuất co cuộn sang một bên, khéo quá, thế mà lăn vào lòng Wangho luôn.

Han Wangho thấy vậy chỉ biết nở nụ cười, trấn an vuốt ve mèo Xiêm: "Jihoon không được chen lên thế đâu nha."


13

Lee Sanghyuk nằm tít tận trên cao, nghiêm túc liếm bộ lông trắng tuyết. Han Wangho cảm thấy trong bầu không khí có thể nói là nghiêm trang này, cớ sao cậu lại giống như một tên điên đang đi rình mò.

Nhưng làm thế nào mà có thể đổ lỗi cho Wangho cơ chứ?

Đó chính là vị Quỷ vương độc nhất của LOL, ba cúp thế giới, vị mid laner hàng đầu, người đứng thứ ba trong danh sách người nổi tiếng mà dân Hàn Quốc muốn kết hôn với nhất, Lee Sanghyuk! Vị thần này đang nghiêm trang liếm lông trước mặt cậu! Liếm lông!

Han Wangho cảm thấy tay mình lại rục rịch rồi đi.

Tiểu ác ma hàn bên vai trái bỗng nhiên đưa ra ý kiến: Nếu đem bộ lông vừa liếm xong của Lee Sanghyuk nghịch nghịch lên thì như thế nào?

Han Wangho không nhịn được, ngây ngốc nở nụ cười. Ngẫm lại thì biểu tình khó tin của anh Sanghyuk trông rất thú vị nha.

Chờ đã, Jihoon đâu rồi?

Han Wangho lập tức đứng ngồi không yên, suốt mười phút qua cậu không nghe thấy thanh âm lục đục của nhóc thối này. Thôi chết rồi.


Lúc Han Wangho túm cổ Jeong Jihoon từ trong túi thức ăn cho mèo ra, hai má em vẫn đang cố sức nhai nhai.

''Jihoon hư quá, anh đã nói bao nhiêu lần rồi không được ăn nữa cơ mà!''

Han Wangho hận sắt không rèn được thành thép, bực mình nhéo một nắm thịt trên bụng Jeong Jihoon, thằng nhóc này mới ăn uống thả phanh mấy ngày thôi cũng sắp mập thành một quả bóng rồi.

Ai nha học gì không học lại đi học cách mở túi như thế nào! Không thấy bóng dáng đâu thì chắc lại len lén đi tìm đồ ăn! Han Wangho cảm thấy mình mọc ra ba đầu sáu tay cũng không đủ dùng, còn phải mọc ra bốn con mắt theo dõi xem Jeong Jihoon có phải là đang làm chuyện xấu hay không.


14

Jeong Jihoon cả người ướt sũng rụt vào trong ngực Han Wangho, còn không nhịn được hắt hơi vài cái.

"Anh Sanghyuk! Anh... quá đáng lắm rồi đó!"

Lee Sanghyuk mở mắt nhìn vẻ mặt giận dữ của Han Wangho, vẫy đuôi tỏ vẻ không sao cả. Là mèo Xiêm kia tự mình rơi xuống, anh cũng không cảm thấy có cái gì quá phận.

''Anh thật là —— tốt nhất là anh nên dành thời gian suy nghĩ lại đi!"

Cửa đóng sầm một tiếng, Lee Sanghyuk bị Wangho dịu dàng thường ngày trong cơn lo lắng dọa cho hoảng sợ. Anh đứng dậy nhìn cửa chằm chằm. Tại sao lại nhốt anh trong này vậy?

Lỗ tai mèo lông dài vểnh lên, rồi lại lập tức chậm rãi cụp xuống. Dáng vẻ xảo quyệt thường ngày cũng mất đi sức sống, Lee Sanghyuk héo rũ rủ nằm bẹp trên giường.

Dược rồi, Lee Sanghyuk thừa nhận mình có chút muốn trêu chọc em ta, nhưng không nghĩ tới trường hợp xấu nhất là Jeong Jihoon sẽ ngã xuống bể cá.


Nhìn đến bể cá không đậy nắp của Han Wangho, Lee Sanghyuk vươn móng vuốt ấn, cân nhắc một chút rồi thoắt cái nhảy lên. Mèo lông dài vừa vặn đè nặng lên trọng tâm của nắp, may mà nắp thủy tinh chỉ hơi bênh bênh, nhưng không có dấu hiệu rơi xuống.

"Anh đang làm gì vậy?" Jeong Jihoon tò mò ngồi xổm ở phía dưới, ngửa đầu nhìn Lee Sanghyuk.

Trong lòng Lee Sanghyuk bỗng nhiên dâng lên một cỗ ác ý trêu chọc, anh đột nhiên hất cằm lên, "Tôi đoán tuyển thủ Chovy nhất định không dám nhảy lên cái nắp này đi.''

Phương pháp kích tướng ngây thơ lại có tác dụng to lớn, chỉ có Jeong Jihoon mới có thể bị lừa dễ dàng đến thế.

Jeong Jihoon quả nhiên lập tức nhảy dựng lên, trợn tròn mắt lớn tiếng meo meo, "Cái gì! Tiền bối Sanghyuk anh nhìn xem!''

Lee Sanghyuk nhẹ nhàng nhảy xuống sô pha bên cạnh, thậm chí còn cong đuôi "Vậy thì mời cậu."

Thanh âm của Han Wangho ở phòng bên cạnh mơ hồ truyền đến, "Anh Sanghyuk ơi... Jihoon ơi...''

Jeong Jihoon đắm chìm trong kích động hoàn toàn không nghe thấy gì, em ta căng thẳng thân thể lùi về phía sau hai bước, móng vuốt nhỏ luân phiên đạp trên sàn nhà, giống như một quả đạn pháo nhắm vào đỉnh bể cá bay lên trời...

Sau đó, một phát rơi bụp xuống bể cá.

Trong nháy mắt em đặt chân lên , nắp thủy tỉnh kia mất đi thăng bằng rơi xuống, đem theo Jeong Jihoon ngã xuống nước, làn nước lạnh lẽo chảy cả vào mũi, em ta nháo nhào phát ra tiếng gào thét thê lương, sau khi sặc vài ngụm nước, một đôi tay ấm áp vội vàng xuất hiện đem mèo Xiêm vớt lên.


Jeong Jihoon thoạt nhìn thật sự bị dọa sợ, dựng đứng người liều mạng ôm cổ Han Wangho, cái đầu ướt sũng ở hốc vai cậu dụi tới dụi lui, ngay cả cái đuôi cũng đáng thương quấn quanh cánh tay cậu, nhìn trông đáng thương quá thể.

Han Wangho đau lòng muốn chết, cậu với cái khăn cẩn thận lau người cho Jeong Jihoon, lại theo sống lưng nhẹ nhàng xoa xoa, cúi đầu thương tiếc thơm một cái rõ là kêu lên đỉnh đầu, "Jihoon đừng lo nữa nhé, có anh ở đây rồi. Tội nghiệp em của anh quá, anh Sanghyuk vừa trêu em có phải không? Không lo không lo, anh đã nhốt anh Sanghyuk ở phòng bên cạnh rồi, tối nay phạt anh ấy không được ăn cơm ngon nữa, có được không nào?"

Wangho liếc mắt nhìn đàn cá kinh hồn trong bể, thở dài ẵm Jihoon lên rồi đem em ta đi sấy lông, sau rồi còn phải cho em ấy ăn ngon nữa, khổ thân thằng nhóc.


Kỳ thật lúc Han Wangho hoảng hốt chạy tới, cậu liền biết anh Sanghyuk không phải cố ý. Không chỉ bởi vì Lee Sanghyuk lần đầu tiên lộ ra biểu tình kinh hồn thất thố, gấp đến độ giẫm cả vào đuôi, giọng mèo luôn luôn ngọt ngào lại bởi vì cố gắng phát ra tiếng thét báo động mà trở nên khàn khàn, còn cả bởi vì Han Wangho đối với Lee Sanghyuk thập phần hiểu rõ, cậu biết anh Sanghyuk không phải loại người sẽ lấy tính mạng người khác ra đùa giỡn.

Nói gì thì nói, vẫn cứ phải là trừng phạt một chút, bởi vì khi cậu nhìn thấy Jeong Jihoon ở trong nước cố gắng giấy dụa, cơ hồ trước mắt tối sầm lại.

Lúc ấy Wangho chỉ có một ý niệm trong lòng: Jeong Jihoon sắp không xong rồi.

Thuộc tính tham ăn của Jeong Jihoon phát huy tác dụng, sau khi nhanh chóng càn quét mấy cái lon pate Han Wangho đem ra, em ta rõ ràng đã hoạt bát trở lại, vui vẻ quấn quanh chân Wangho meo meo kêu. Han Wangho ôm em lên thơm thơm chóc chóc vài cái nhưng rồi, trong ánh mắt thất vọng của Jeong Jihoon anh đem lon pate đang ăn dở đem đi, rồi bế Jihoon cuộn vào trong chăn.

Căng da bụng trùng da mắt, Jeong Jihoon chỉ chốc lát sau đã ngủ lăn ra, tứ chi duỗi dài vô cùng thoải mái. Bên cạnh em là một Han Wangho chốc chốc lại trở mình, trong lòng luôn lo lắng Lee Sanghyuk bị nhốt ở phòng bên cạnh: Anh Sanghyuk sẽ ngủ ra làm sao? Chắc là cũng sẽ cảm thấy cô đơn a...

Cậu rốt cục vẫn không yên lòng, lặng lẽ leo xuống giường rón rén bước sang phòng bên.

Tai của con mèo rối vải bất thình vểnh lên.

Han Wangho nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy Lee Sanghyuk ủy khuất nằm thu lu trong góc. Trái tim cậu lập tức mềm nhũn, âm thầm tự trách mình: Nói như thế nào thì cũng là một con mèo nha, làm sao có thể đối xử với anh Sanghyuk như vậy.

Cậu đau lòng ôm lấy cục bông mềm mại kia, vuốt đầu con mèo, nhẹ giọng dỗ dành, "Anh Sanghyuk ơi, Wangho xin lỗi.''

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đuôi mèo rụt lại phía sau, trong mắt giống như thoáng có một tầng nước mỏng manh. Han Wangho lập tức đem tất cả mọi thứ quẳng ra sau, trong mắt cậu giờ đây tràn ngập sự tự trách và nỗi đau trong lòng.

Đôi mắt xanh thẳm của mèo lông dài như có ma lực phảng phất hấp dẫn lòng người, Wangho như bị ma xui quỷ khiến mà lại gần, mặc dù biết đây là anh Sanghyuk, nhưng đối mặt với một con mèo nhỏ đáng yêu không chút phòng bị như này vẫn rất muốn hôn một chút...

Lee Sanghyuk nhìn khuôn mặt xinh đẹp phóng đại của người trong lòng bấy lâu lúc này đang ở ngay trước mắt, anh khẽ nhếch mép và nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Chạm vào đôi môi trái tim mềm mại là cảm giác ướt át lại kèm theo chút gai gai, Han Wangho bỗng nhiên bừng tỉnh ngã xuống đất. Cậu vừa... hôn anh Sanghyuk đúng không? Tuy rằng đó là một con mèo, nhưng quả thật là Lee Sanghyuk đúng không? Han Wangho bần thần đưa tay chạm lên môi, cậu chột dạ lại khiếp đảm, hy vọng ngày mai thức dậy anh Sanghyuk sẽ quên tất cả những điều này đi.


''Jihoon?'' Buổi trưa Wangho thức dậy liên nhìn thấy một khối than mập mạp ngồi quay mặt về phía vách tường, Han Wangho cảm thấy rất đáng yêu, nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu Jeong Jihoon.

Mèo Xiêm quay đầu, kích động cao giọng meo meo kêu, mặc dù Han Wangho nghe không hiểu nhưng giọng điệu lại rất quen thuộc:

"Anh quả nhiên vẫn không yêu em chứ! Trên người anh vì sao lại có mùi của anh Sanghyuk hả? Có phải đêm qua nhân lúc em ngủ say anh chạy sang bên đó đúng không, ngay từ đầu không phải là anh ôm em đi ngủ hay sao...?''

Jeong Jihoon phiền não bất an đi tới đi lui, ngoa ngoắt vung đuôi liên hồi, dưới ánh mặt trời trong nháy mắt xuất hiện mấy nhúm lông mèo màu xám tro.

Han Wangho ngái ngủ vẫn ngồi cười cười bộ dáng đang chất vấn của Jihoon.

Lỗi này của anh Han Wangho nghiêm trọng quá nhỉ? Tối hôm qua cậu hôn anh Sanghyuk xong rồi tự nhiên ôm ngủ anh ấy đi ngủ a. Tất nhiên rồi... Vậy mà cũng quên mất còn cục cưng đang ngủ say trên giường bên này.

Lee Sanghyuk thản nhiên liếm lông.

Ở bên cạnh em yêu, sống chung với tình địch, thật thú vị à nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro