Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không, đừng... đừng! Đừng giết tôi! Làm ơn, đừng giết tôi!" Shiori Fujita bị Byakuran bóp cổ nhấc lên, cô ta đau đớn khóc lớn.

Mọi người nhìn ả với ánh mắt căm hận, giống như một lưỡi hái hành quyết, từng chút một cắt xẻ khuôn mặt xinh đẹp đã được hệ thống tô điểm, lộ ra linh hồn xấu xí bốc mùi hôi thối bên trong.

"Tôi không phải là người đã giết Sawada Tsunayoshi!"

"Cậu ta chết còn không phải do bản thân cậu ta vô dụng sao!"

"Liên quan gì đến tôi!"

Cô gái hét lên một cách xấu xí, lớp trang điểm thanh tú lấm lem nước mắt và nước mũi, hoàn toàn mất đi vẻ đẹp kiêu sa trước đây.

"Tôi có gì sai! Tôi đã làm gì sai!"

"Tôi chỉ thích các ngươi!"

Dù lời nói dối đã bị vạch trần nhưng cô gái vẫn cảm thấy bản thân rất oan ức.

"Tôi rất thích các ngươi, thậm chí thích đến mức nguyện ý vì các ngươi từ bỏ thế giới nguyên bản, đến nơi này tìm các ngươi!"

"Tại sao các người lại làm điều này với tôi!"

Ả ta dường như không bao giờ hiểu rằng không ai cần sự yêu thích và ngưỡng mộ rẻ tiền đầy hời hợt của ả ta, không ai muốn cảm xúc thật của mình bị bóp méo bởi thủ đoạn hèn hạ, bẩn thỉu của ả ta cả.

Khi ả lựa chọn dựa vào sự lừa dối và toan tính để giành được tình yêu của người khác, số phận bi thảm của ả ta cũng đã được định sẵn kết cục.

"Hệ thống...hệ thống, cứu, cứu tôi!!!!"

Nhận ra rằng mình sắp phải đối mặt với cái chết, cuối cùng ả cũng chịu lộ ra con át chủ bài cuối cùng của mình.

"Ký chủ thực hiện nhiệm vụ thất bại... chương trình ràng buộc đã được khởi động... thoát ly thành công..."

Một quả cầu toả ra ánh sáng màu trắng bắn ra từ giữa hai lông mày của cô gái.

Vốn tưởng rằng đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ả ta lại trở thành kẻ mất đi giái trị sử dụng, bị hệ thống nhẫn tâm bỏ rơi.

"Hệ thống!"

"Kế hoạch cướp năng lượng của thế giới đã thất bại... nguồn cung cấp năng lượng của hệ thống không đủ... chương trình tự cứu khẩn cấp đã được bắt đầu... khởi động thành công... sẽ rời khỏi thế giới này sau 30 giây đếm ngược ..29...28...27..."

Tuy nhiên, làm sao mọi người có thể để thủ phạm gây ra mọi điều xui xẻo cứ thế rời đi dễ dàng? Bọn họ bất chấp tung ra một cuộc tấn công điên cuồng bằng bất cứ giá nào.

"Không đủ năng lượng... không thể trốn thoát... hệ thống tổn thương vượt quá 95%... kích hoạt chương trình tự hủy cuối cùng...10...9...8...7..."

ẦM--!

Ánh sáng trắng chói lóa bay lên trời, lấy Vongo làm trung tâm khếch tán phạm vi nổ mạnh.

Nếu có kiếp sau, tôi chỉ mong được gặp lại người.

Bầu trời của chúng tôi.

Tác giả có hai câu:

Thật sự rất khó để mở rộng trí tưởng tượng của bạn vào một bài viết (gục ngã). Ban đầu tôi nghĩ nó có thể được thực hiện trong ba hoặc bốn nghìn từ, nhưng cuối cùng tôi đã mở rộng nó lên mười nghìn từ mà không hề nhận ra mình đang viết...

Viết fanfic khó quá, phải tìm hiểu tính cách mỗi người nên chỉ có thể cố gắng hết sức để phân biệt mọi người ORZ

Mình yếu đuối quá...Tôi đã rất lo lắng khi mới bắt đầu viết, vì sợ viết chúng quá OOC, nhưng sau đó tôi bình tĩnh lại, vì là phản MS nên chắc chắn là OOC (cười).

Tôi luôn cảm thấy Byakuran (bao gồm cả Yuni) sẽ không bị ảnh hưởng bởi khả năng của Mary Sue (chỉ 7^3), nhưng cũng không ảnh hưởng việc anh ta tìm chết (...), nếu không thì hướng này bài viết có thể sẽ là Nó sẽ là 10027 emmmmmmm

Và theo quan điểm cá nhân của tôi, không thể đảm bảo được vị trí Bố già chỉ bằng cách dựa vào một trò lừa đảo làm bóp méo cảm xúc, không thể trở thành thủ lĩnh của mafia bằng một khuôn mặt xinh đẹp, hành động khêu gợi và có một số tài năng trai gái, vì vậy Mary Sue chịu trách nhiệm tiếp cận Vongola sẽ chỉ đẩy nhanh sự suy sụp của cô ấy.

Làm thế nào một người cần sự gian lận để giành được sự ưu ái của người khác lại có thể trở thành một nhà lãnh đạo đủ tư cách? Không thể nào.

Chương tiếp theo sẽ nói về sự tái sinh và tua lại. Sau khi tái sinh, mọi người sẽ ra khỏi lò hỏa táng và đuổi theo 27 ~

Mặc dù tôi cũng đọc fic hắc hoá và thấy rất rung động nhưng trong thâm tâm, 27 thực sự là kiểu người phi thường, người không bao giờ có thể thay đổi ý định ban đầu của mình cho dù có trải qua bao nhiêu trở ngại và khó khăn, ngay cả khi anh ấy mất đi sự ràng buộc của mình. Vì anh ấy vẫn còn niềm tin nên anh ấy vẫn có thể. Nếu có thứ gì đó cần anh ấy bảo vệ, anh ấy nhất định sẽ vung nắm đấm để khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Tôi muốn viết về Sawada Tsunayoshi như thế_(:з)∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#all27#khr