[MibuAka]_ one short

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng kuro_kanai

.

.


Đáng sợ không phải là thất bại, mà là khi bạn gặm nhấm thất bại đó trong sự cô độc.

Muôn vạn người mà bạn từng bắt tay xã giao, đến lúc tuyệt vọng nhất, liệu có bàn tay nào nguyện lòng chìa ra trước mắt bạn không?

Níu giữ chút hơi ấm nhỏ nhoi trong đêm đông lạnh giá... để chứng minh sự kiên cường của bạn, hay để cả thế giới thấy bạn cố chấp đến bi thương?

Akashi ngẩng mặt lên, đôi mắt ngọc đỏ tươi kiêu hãnh nhắm lại, rèm mi phủ bóng mỏng manh trên gò má hoang vu. Nơi đáy lòng cậu lúc này thật thanh tịnh an yên, vắng bóng hết thảy mọi xúc cảm cuồng nhiệt thường ngày.

Thua rồi...

Cậu thật sự thua rồi, và cậu chấp nhận. Bản thân mình hóa ra không phải đế vương bất bại, cũng không cần thiết mang theo loại áp lực bức người khủng khiếp kia nữa.

Trong phút chốc, Akashi cảm thấy đôi chân đứng trên mặt đất của mình lại chân thực đến thế, chân thực hít thở bầu không khí của một người bình thường.

Khóe môi an tĩnh nhẹ nhàng cong lên một nụ cười dịu êm, gương mặt nhỏ nhắn của cậu vấn vương chút ánh sáng nhạt phai của chiều hè, trong trẻo đến mức không thực.

Tâm tình không thể ngờ được_ lại nhẹ nhõm đến mức bay bổng.

Bóng lưng cậu ngả dài về sau, thành ra một vệt đen mềm mại ôm lấy hè phố, vấn vương mơn trớn suốt cả con đường xa lạ kia... người đi sau Akashi, rất lặng lẽ cúi nhìn chiếc bóng chuyển động nhịp nhàng của cậu, cẩn thận để không dẫm đạp lên nó, cơ hồ sợ bóng đen sẽ đau.

Mibuchi Reo giấu đi hết những ồn ào huyên náo bình thường của anh, đơn giản làm vị khách bộ hành, rong ruổi theo Akashi suốt mấy con phố. Hai tiếng bước chân vang lên khe khẽ, hòa nhịp vào nhau, lắng đọng

Ít nhất cũng không phải là tiếng bước chân độc hành trong ngõ vắng không tên.

Ít nhất, chỉ cần trong một khoảnh khắc hoảng loạn, em quay đầu lại, vẫn có anh đang đứng xa xa, mỉm cười đến độ ngốc nghếch.

Thế giới của người khác thì to bằng quả địa cầu, thế giới của anh chỉ thu nhỏ bằng một đôi mắt. Và sâu thẳm trong đáy tâm tư anh, chỉ cất dấu duy nhất một tên gọi yêu thương...

"Sei- chan..."

Akashi bỗng nhiên đứng lại.

Một giây thôi, cậu không muốn hoài niệm về quá khứ, toan tính về tương lai... chỉ muốn lặng im đứng nghe nhịp đập trái tim mình.

" Dù con đường này có dẫn đến đâu, anh nguyện ý đi cùng em "

Anh không muốn đến bên những ngày em kiêu ngạo trong vinh quang, vì khi ấy, trong em chỉ là sự lạnh lùng đề phòng, sẽ khiến anh tổn thương mà dừng bước.

Anh không muốn đến trong những ngày em ngập trong ong bướm xa hoa, những bữa tiệc cùng lời tán tỉnh... bởi khi những lả lơi tình tứ dìu dập quá nhiều bên tai, sẽ khiến em nghi hoặc tấm chân tình của anh_ như bao kẻ khác.

Chỉ có hiện tại_ từ trong nghịch cảnh của số phận, anh nhìn thấy tia sáng dịu nhẹ thuần túy nhất tỏa ra nơi tâm hồn em, như một loại phép lạ cuốn phăng đi mọi ngờ vực trên đời_ anh muốn nói rằng... anh nguyện ý.

Nước mắt khẽ khàng rơi một giọt nơi khóe mắt hồng ngọc tinh xảo. Quay đi, một bước nữa thôi. Cậu sẽ tiếp tục đi về phía trước, dù cho tương lai vô định.

Akashi sẽ không nói đâu, về lòng tin nhỏ bé ngây thơ của cậu đối với lời hứa sau lưng kia.

Và cậu nhớ, một ai đó xa xưa đã từng nói...

"Niềm tin xây dựng nên tình yêu"

.

.

_end_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro